Đêm khuya ngày 4 tháng 11, Hokkaido, Watanabe Tooru vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn ấm áp của Koizumi Aona.
Koizumi Aona mười ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn.
Bốn phía yên tĩnh, Watanabe Tooru dần dần định thần lại.
"Aona-sensei, không sao chứ?"
"Không sao." Koizumi Aona đỏ mặt.
Watanabe Tooru nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, giọng nói mang theo vẻ vui mừng bổ sung: "Bây giờ hỏi có lẽ hơi muộn rồi."
Yên tĩnh một lúc, giọng nói thì thầm của Koizumi Aona truyền đến:
"Em đã tính toán chu kỳ sinh sản của mình rồi."
Watanabe Tooru ngẩn ra một lúc, ngẩng đầu lên, Koizumi Aona quay mặt đi, để lại cho hắn vành tai và bên má ửng đỏ. (Trans: Từ giờ xưng hô với Koizumi Aona và Ashita Mai là anh,em nhá)
"Vậy à." Hắn nói.
Vừa rồi hắn hỏi "không sao chứ", là ý "Nói là chờ hắn tốt nghiệp, kết quả lại làm trước thời hạn, không sao chứ?", chứ không phải chuyện liên quan đến chu kỳ sinh lý.
Nhưng đó quả thực là một việc cần lưu ý.
Hắn lại cúi đầu xuống, dùng mặt cảm nhận làn da mềm mại ấm áp của Koizumi Aona.
"Anh yêu em, Aona."
"Em cũng yêu anh." Koizumi Aona ôm chặt Watanabe Tooru, "Từ năm mười sáu tuổi đã luôn yêu anh."
Watanabe Tooru ngồi dậy, ngược lại ôm nàng vào lòng.
Koizumi Aona nằm trong lòng Watanabe Tooru, vuốt ve gương mặt hắn, phảng phất như đang xác nhận đây là hiện thực hay là một giấc mơ.
Trong thoáng chốc, Watanabe Tooru lại nhìn thấy trên người nàng hình ảnh Koizumi Aona mặc đồng phục, Koizumi Aona của năm mười sáu tuổi.
Hắn ước gì vào năm nàng mười sáu tuổi, có thể cho nàng một cái ôm.
Ước gì được dắt tay nàng, được cùng nàng trải qua tuổi thanh xuân.
"Sao thế?" Koizumi Aona chú ý đến sắc mặt của Watanabe Tooru.
"Anh nhớ đến em của năm mười sáu tuổi." Watanabe Tooru nói, "Bức thư đó, anh sẽ giữ lại mãi mãi."
"Vứt đi cũng không sao." Koizumi Aona bĩu môi nói.
Viết ra một bức thư tình sến sẩm như vậy, nàng của lúc trước thì cứ thế mà viết, để lại nàng của bây giờ ở đây ngại ngùng – mặc dù bức thư đó chính là do nàng viết.
Nhưng mà nào là lén lút nhìn Watanabe Tooru, nào là đi Tokyo, tự mình nghĩ trong lòng là đủ rồi! Thật là!
Cùng với sự xấu hổ, lúng túng, trong lòng nàng đồng thời tràn ngập hạnh phúc và bình yên.
Mười năm, quên đi Watanabe Tooru, không nhớ rõ chuyện xảy ra trong tháng đó, vẫn không yêu bất kỳ ai – nàng, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ.
"Sensei, có thể kể một chút về chuyện sau khi em trở về không?"
"Ừm."
Cuộc sống cấp ba của Koizumi Aona rất nhàm chán, nếu không có Akiko và Miyazaki Miyuki, thậm chí còn tẻ nhạt đến mức có thể dùng câu "đến bữa ăn cũng phải học bài" để tóm gọn.
Có Akiko và Miyazaki Miyuki, ba người cùng nhau học tập, mệt mỏi sẽ cầm đèn pin, leo lên núi hét lớn.
"Hét gì ạ?" Watanabe Tooru hỏi.
"Chỉ là một vài lời nói để giải tỏa áp lực học tập thôi." Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt Koizumi Aona nở nụ cười.
Nàng còn nhớ, lần đầu tiên leo lên núi hét lớn, cô đã đi dép xăng đan, lúc từ trên núi xuống, chân cả ba người đều bị quai dép siết đến trầy da.
Sau đó đã khôn ra, biết đổi sang giày thể thao.
"Lời nói giải tỏa? Nói một chút đi?"
"Rất bình thường thôi, những câu mà anh có thể nghĩ tới ấy."
"Anh không có áp lực học tập, không biết bình thường là thế nào."
Koizumi Aona tay nắm thành quyền, bất mãn đấm nhẹ vào ngực Watanabe Tooru một cái.
" 'Bà đây nhất định phải đi Tokyo', 'Tao muốn vào đại học Tokyo', 'Chết đi, môn toán' kiểu vậy." Nàng nói.
"Cái câu 'Bà đây' là của Akiko-sensei đúng không?" Watanabe Tooru khẳng định.
Koizumi Aona lại đấm hắn một cái.
"À, anh nhớ ra rồi." Watanabe Tooru bừng tỉnh, "Bạn học Aona năm mười sáu tuổi là một cô gái rất ngang tàng, cho nên 'Bà đây' là của cô ấy."
"Không phải ngang tàng." Ở cùng Watanabe Tooru thế này, Koizumi Aona phảng phất lại trở về năm mười sáu tuổi, "Dùng lời của giáo viên mà nói, thì chỉ là hơi tự do phóng túng thôi."
"Tự do? Em làm những chuyện đó với cơ thể anh trong phòng thay đồ, cũng được coi là tự do sao?" Watanabe Tooru cười hỏi.
"Anh biết à?!" Koizumi Aona bật dậy nửa người trên.
"Biết gì?" Watanabe Tooru nghi hoặc nhìn cô.
"Anh đã nghe thấy rồi! Hừ, biết thì biết." Sắc mặt đỏ bừng, Koizumi Aona dứt khoát làm liều, bàn tay hướng xuống dưới, "Em làm đấy, anh muốn thế nào?"
"Sensei, chú ý hình tượng của mình."
"Nhẹ một chút? Hay mạnh một chút?"
"Ừm... vừa phải, Sensei đúng là thiên tài."
"Làm gì có tài cán gì về phương diện này!"
Ngày 5 tháng 11, Watanabe Tooru tỉnh dậy, sau đó nhẹ nhàng đánh thức Koizumi Aona trong lòng.
Tối qua cô vốn định quay về, nhưng bị Watanabe Tooru giữ lại.
Hai người hẹn nhau lúc Watanabe Tooru chạy bộ buổi sáng, nhất định phải đánh thức cô dậy, để cô có thể quay về phòng mình trước khi những người khác tỉnh dậy.
"Mấy giờ rồi?" Koizumi Aona nằm trong chăn, hai mắt mơ màng, trông rất đáng yêu.
"5 giờ." Watanabe Tooru nghe thấy âm thanh khác, "Bên ngoài có tuyết rơi."
"Tuyết rơi rồi à?" Cơn buồn ngủ của Koizumi Aona bay đi hơn một nửa, "Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay của Hakodate."
"Hôm nay là đầu năm, chẳng lẽ Hakodate chưa có tuyết rơi? Vậy đó mới là tuyết đầu mùa của hôm nay chứ?" Watanabe Tooru hỏi.
"Không thích." Koizumi Aona lườm hắn một cái, sau đó vui vẻ đứng dậy.
Trên tấm chiếu Tatami, ly trà mà cô uống tối qua đã bị đổ; bộ Yukata của cô bị vứt bừa bãi sang một bên; quyển sách của Watanabe Tooru, không biết tại sao lại chạy đến tận mép phòng ngủ.
Lúc xoay người lại nhặt Yukata, ký ức của Koizumi Aona dần dần rõ ràng.
Lúc mất hết lý trí tối qua, hình như cô đã đạp phải cái gì đó.
"Là mình đạp đi sao?" cô xấu hổ không chịu nổi.
Khoác bộ Yukata lên, cô đi về phía cửa sổ, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt đã vén một góc rèm cửa lên.
Bầu trời đêm đen như mực, nhờ ánh đèn của khách sạn, những bông tuyết óng ánh chậm rãi từ trên trời rơi xuống.
Từ phía sau mái tóc dài, Watanabe Tooru thưởng thức đường cong eo và hông của Koizumi Aona, lòng lại bắt đầu sôi trào.
Hắn đứng dậy rời khỏi chăn, đi đến sau lưng Koizumi Aona, hai tay ôm lấy eo cô.
"Watanabe?" Koizumi Aona muốn nắm lấy bàn tay đang trượt xuống của hắn, nhưng hai chân bủn rủn, đành phải vịn vào khung cửa sổ.
"Suỵt..." Watanabe Tooru thổi hơi vào tai cô.
"Yên tĩnh như vậy, hét lên sẽ bị người khác nghe thấy đấy." Bởi vì cố ý hạ giọng, giọng hắn hơi khàn.
Hoặc có lẽ, là vì cơ thể dần ấm lên, trơn bóng của Koizumi Aona, nên giọng hắn mới trở nên khàn khàn.
Koizumi Aona hơi tách hai chân ra, vai phập phồng...
Động tác của Watanabe Tooru dần dần chậm lại.
"Được rồi, các cô ấy sắp tỉnh rồi." Koizumi Aona vừa thở, vừa nói.
"Aona-sensei, sau khi trở về, em mặc đồng phục của trường được không?"
"Không được!" Koizumi Aona mặc đồ lót vào, quả quyết nói.
Xem ra thú vui này, phải để dành cho tương lai rực rỡ rồi.
Koizumi Aona mặc xong Yukata, thay Watanabe Tooru dọn dẹp chăn đệm trong phòng, cẩn thận rời đi.
Watanabe Tooru tắm rửa, thay quần áo, ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Sáng hôm nay, năm người thưởng thức bữa sáng phong phú tại khách sạn.
"Aona, chậm quá." Akiko nói với Koizumi Aona, người đến phòng ăn muộn nhất.
"Xin lỗi." Koizumi Aona cười nói.
Những âm tiết đơn giản, như giai điệu du dương của một bản nhạc trong trẻo, tràn đầy sức sống.
Động tác cô ngồi xuống bên cạnh Watanabe Tooru, như một cơn gió sớm mát lành thổi qua từ cửa sổ.
"Watanabe, muốn nước chanh hay sữa?" Giọng cô tràn đầy sức sống.
"Nước chanh."
Động tác rót nước chanh vào ly của Koizumi Aona cũng nhanh nhẹn thoải mái.
"Sao thế?" Akiko tò mò dò xét cô, luôn cảm thấy tâm trạng cô đặc biệt tốt, mặt mày rạng rỡ.
"Hửm?" Koizumi Aona nghi hoặc hỏi một tiếng, lại nói với Ashita Mai, "Mai, em thì sao?"
"Sữa."
"Được."
"Tuyết rơi làm cậu vui đến thế à?" Akiko khó hiểu nói.
"Không liên quan đến tuyết rơi." Miyazaki Miyuki tự rót sữa cho mình.
"Vậy thì vì sao?" Akiko quay đầu nhìn về phía Miyazaki Miyuki.
"Đợi khi nào cậu có bạn trai sẽ biết."
"Ý gì chứ? Xem thường tôi à? Tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi đấy được không? Còn nữa, nếu không phải ăn, ở, đi ngủ, ngay cả thời gian làm việc cũng ở cùng các cậu, tôi có độc thân đến bây giờ không? Tôi..."
"Sữa hay nước chanh?" Miyazaki Miyuki hoàn toàn không để ý đến những gì Akiko đang nói, hỏi thẳng.
"Sữa!" Akiko trả lời.
Miyazaki Miyuki rót sữa cho Akiko.
Thưởng thức bữa sáng phong phú, trước khi quay về Tokyo, năm người kéo hành lý, che ô, đi đến một nơi gọi là "Quán Lãng mạn".
Bên trong giống như một nhà kho khổng lồ dùng để chứa máy bay.
Dưới những chùm đèn sáng rực, từng chiếc bàn, trên mỗi bàn đều có những vật trang trí xếp thành núi nhỏ, đủ loại hộp nhạc, sản phẩm bằng thủy tinh, v.v, rực rỡ muôn màu.
Các cô gái bị hoa mắt, Watanabe Tooru cũng mua hai món đồ: một con ếch xanh ngồi trên bồn cầu trắng, và một con heo hồng cõng một con ếch xanh.
Từ "Quán Lãng mạn" đi ra, năm người đến sân bay, rời khỏi Hokkaido nơi họ đã ở ba ngày trong trận tuyết đầu mùa của Hakodate.
"Lại phải đi làm rồi." Máy bay vừa cất cánh, Akiko lập tức mất hết tinh thần.
"Đợi mùa đông lại đến đi." Koizumi Aona dịu dàng cười nói.
"Muốn đi xem khỉ mặt đỏ tắm suối nước nóng, còn muốn trượt tuyết, lại đi đến tận cùng phía bắc của Hokkaido xem thử..."
Trong tiếng lên kế hoạch cho chuyến du lịch lần sau của Akiko, mọi người đều ngủ thiếp đi.
◇
Bước vào tháng mười một, nhiệt độ cao nhất ban ngày ở Tokyo chỉ có 20 độ, không cần phải mặc áo len, đội mũ như ở Hakodate.
Tuy nhiên về mặt chất lượng không khí, so với Hokkaido hoang sơ thì kém hơn một chút.
Những chuyện vặt vãnh này, sao cũng được, Godzilla có xuất hiện từ vịnh Tokyo cũng không sao cả, Watanabe Tooru đang trên đường đến Jinbocho.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xế taxi, hắn mới nhớ ra phải xác nhận xem Kujou Miki có ở Jinbocho không.
Lỡ như cô ấy ở chỗ Kujou Maki, hoặc chỗ Kiyano Yuuko, hay là đang ở cùng Kiyano Rin thì sao?
"Miki, anh về rồi." Hắn gọi điện.
"Ừm." Giọng Kujou Miki uể oải.
"Vừa mới dậy à? Bây giờ cũng sắp chiều rồi."
"Biết rồi, a..." tiếng ngáp.
"Anh đang đến Jinbocho đây."
"Có thời gian gọi điện, không bằng sớm ngồi xe về đi."
"Đã trên xe rồi."
Đến biệt thự, Watanabe Tooru xuống xe, vội vã đi vào trong, lần đầu tiên không đáp lại lời chào của các cô hầu gái.
Trong sân, hoa hồng vẫn nở rộ, hoàng hậu đang líu ríu trên cây chuối tây.
Đi vào phòng khách, Kujou Miki đang chậm rãi từ lầu hai đi xuống.
"Miki!" Watanabe Tooru chạy lên trước, ôm chầm lấy cô.
"Làm gì thế?" Kujou Miki ghét bỏ quay mặt đi.
"Nhớ em."
"Mới xa nhau hai ngày."
"Nhớ em."
"Anh là đứa trẻ không thể rời xa mẹ sao?"
"Nhớ em, nhớ em, nhớ em."
Dừng lại một lúc, Kujou Miki châm biếm hỏi: "Nhớ bao nhiêu?"
"Nhìn thấy cảnh đẹp, muốn để em cũng nhìn thấy; ăn được món ngon, muốn để em cũng nếm thử. Sẽ nghĩ đến phản ứng của em, có phải cũng thích giống anh không, có phải cũng rất vui không."
"Không có tiền đồ."
"Ừm." Watanabe Tooru ôm chặt thân hình mảnh mai của Kujou Miki, ngửi mùi hương của cô, "Bây giờ anh, cái gì cũng muốn chia sẻ với em, đã không thể rời xa em được nữa."
Kujou Miki mặt mày đầy khinh thường, khinh miệt nói:
"Đồ ngốc..."
Cô hai tay ôm lấy eo Watanabe Tooru.
"Em cũng rất nhớ anh."
Rõ ràng chỉ mới xa nhau hai ngày, nhưng lại cảm giác như đã qua rất lâu.
Cô đã có vài lần, hận không thể trực tiếp bay máy bay qua tìm hắn, hoặc là gọi điện thoại, mặc kệ cảm xúc của bất kỳ ai, ra lệnh cho hắn lập tức quay về.
Watanabe Tooru tìm kiếm đôi môi của Kujou Miki.
"Anh muốn ở đây sao?" Ngón tay trắng như tuyết đáng nhớ của Kujou Miki, chặn môi hắn lại.
Những cô hầu gái trong phòng khách, mặc dù không nhìn về phía này, nhưng có thể cảm nhận được sự chú ý của họ đối với hai người.
"Về phòng!" Watanabe Tooru dùng thế bế công chúa, ôm lấy công chúa của hắn, Kujou Miki.
Hai người dịu dàng đối mặt, nhìn nhau kể lời tâm tình, đắm chìm trong niềm vui yêu đương như có như không.
"Kể chuyện mấy ngày nay đi." Giọng Kujou Miki nhẹ nhàng.
Watanabe Tooru không ở đây, cô cảm thấy mình không phải là mình, chỉ là một cái xác không hồn, cho đến khi hắn trở về, cái xác không hồn mới có linh hồn.
"Chín giờ sáng máy bay hạ cánh, đi trước..."
Watanabe Tooru kể sơ qua những chuyện xảy ra ở Hokkaido, ngay cả hai đêm đó, cũng không trực tiếp bỏ qua, mà chỉ đơn giản một câu kể lại đã xảy ra chuyện gì.
"Anh vui vẻ nhỉ, hai đêm, hai người." Kujou Miki châm chọc nói.
"Anh biết nói ra, em nhất định sẽ không vui, nhưng lại không muốn giấu em." Watanabe Tooru vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, "Phải làm sao bây giờ?"
"Sau này chuyện của hai người họ đừng nói với em, lười nghe." Kujou Miki tựa vào lòng hắn.
"Được."
"Chuyện của Rin, phải báo cáo với em, mà còn phải cụ thể đến từng câu nói."
"Anh với cô ấy có gì đâu."
"Anh nhớ em như vậy, không nhớ cô ấy à?" Kujou Miki xoay người, cưỡi lên người Watanabe Tooru, dùng tóc mình cọ vào mặt hắn.
"Ngứa." Watanabe Tooru đưa tay muốn gạt tóc ra.
"Không được cử động." Kujou Miki đè tay hắn lại, ra lệnh, "Đây là hình phạt dành cho anh."
Watanabe Tooru đành phải nhịn cơn ngứa trên mặt: "Em muốn nghe lời thật, hay là lời nói cho vui?"
"Nói thẳng."
"Nhớ, đương nhiên là có nhớ." Watanabe Tooru nói, "Nhưng cô ấy không giống em."
"Chỗ nào không giống?" Kujou Miki dùng tóc nhẹ nhàng lướt qua môi hắn.
Watanabe Tooru lần đầu tiên mới biết, thì ra môi cũng sợ ngứa.
"Dù tình cảm tốt đến đâu, cô ấy cũng là bạn bè, đối với cô ấy chỉ có thể nghĩ một lúc, sau đó lập tức phân tán sự chú ý, còn em với anh là người một nhà, nên anh có thể thỏa thích nhớ em. Càng thoải mái nhớ em, thì càng nhớ em hơn."
"Nhớ em như vậy, sao không thấy anh gọi điện cho em?" Kujou Miki cười lạnh.
"Khó có dịp được ở cùng chị Mai và cô Aona, anh nghĩ không gọi điện cho em thì tốt hơn. Kết quả đêm đầu tiên, vẫn không nhịn được, phải gửi ảnh cho em."
"Ở cùng em, cũng lén lút gửi ảnh cho những người phụ nữ khác?"
"Tuyệt đối không có!" Vì quá ngứa, Watanabe Tooru ngậm lấy tóc của Kujou Miki.
Kujou Miki ghét bỏ nhìn hắn, lại nói: "Đêm thứ hai, là không nhớ em rồi?"
"Có nhớ chứ." Watanabe Tooru nói ra sự thật, "Đêm đầu tiên, chúng ta không phải đều cùng lúc nhắn tin cho đối phương sao? Cho nên ngày thứ hai anh muốn chờ, chờ em nhắn cho anh trước."
Hắn lấy tóc ra khỏi miệng, ngước mắt nhìn Kujou Miki, Kujou Miki nhìn xuống hắn, trong ánh mắt đều mang theo tâm ý nồng nàn, tâm trạng vui vẻ.
Watanabe Tooru nói tiếp:
"Tuy anh không nhắn, nhưng trong lúc chờ đợi, đã nghĩ ra nội dung trò chuyện tiếp theo với em đến tận một tiếng sau, bắt đầu bằng câu 'Nhớ em rồi à?'."
"Sau đó chúng ta sẽ cãi nhau quanh việc 'Ai nhắn tin trước có phải có nghĩa là nhớ đối phương nhiều hơn không'?"
"Cãi nhau thì không đến mức." Watanabe Tooru cười nói, "Em cũng nghĩ vậy à?"
"Đúng vậy, đáng tiếc chờ cả một đêm, không đợi được tin nhắn của người nào đó."
"Nửa đường cô Aona đến mà."
"Cho nên quên mất tiểu thư đây rồi?"
"Anh xin lỗi."
Kujou Miki từ trên người Watanabe Tooru xuống, nằm nghiêng trên giường, chỉ vào phòng thay đồ trong phòng ngủ nói:
"Đi đi, chọn một chiếc váy mặc vào."
"Hả?"
"Hửm?"
"Miki, trước kia em không như vậy, trước kia em đáng yêu biết bao."
"Học từ Rin đấy, nghĩ kỹ lại, hình phạt dành cho anh thực ra là phần thưởng, từ hôm nay trở đi, tôi muốn trừng phạt anh thật sự."
"Cái cô này, tôi phải tìm cô ấy nói chuyện cho ra lẽ mới được."
"Tooru-kun mà em yêu nhất nhất nhất, mau đi đi, toàn là váy đẹp không đấy." Kujou Miki trần như nhộng, kéo chăn lên, đắp lên chiếc bụng quyến rũ.
"Miki, để anh nói một câu, chỉ một câu thôi!"
"Không đi," Kujou Miki mỉm cười nói, sau đó lại lạnh mặt ra lệnh: "mau đi!"
Đôi chân thon dài của cô, chống lên người Watanabe Tooru, đẩy hắn xuống giường.
Mặc quần áo của bạn gái, không tính là mặc đồ con gái đâu nhỉ?...