Sau khi thỏa thích vùng vẫy trong hồ bơi, bọn tôi thay đồ rồi nắm tay nhau đi bộ về phía nhà ga, xếp hàng theo thứ tự tôi, Mizuki-chan rồi Yuuka.
"Gần đây ngay cả hồ bơi trong nhà cũng có nhiều trò giải trí đặc sặc quá, tớ bất ngờ đấy."
"Mizuki cũng thấy vui lắm luôn ạ! Em còn học được cách đạp nước nữa, chơi thật là đã! Em muốn ba đứa mình lại cùng đi hồ bơi nữa!"
Mizuki-chan, đang nắm tay cả tôi lẫn Yuuka, cười tươi như hoa hướng về phía bọn tôi.
"Fufu, thế thì tốt quá nhỉ. Nếu Souta-kun không phiền thì hè này ba đứa mình lại cùng đi nhé?"
"Souta onii-chan được chứ ạ?"
Mizuki-chan hỏi với giọng đầy mong đợi.
"Tất nhiên là được rồi. Hôm nay tớ cũng vui lắm, đúng ý tớ."
"Thế quyết định nhé! Hè này mình lại đi hồ bơi cùng nhau nha! Hoặc là biển cũng được!"
Dưới ánh hoàng hôn rực ánh màu cam, Mizuki-chan cười rạng rỡ còn Yuuka nhìn em ấy bằng ánh mắt dịu dàng.
Tôi thong thả ngắm nhìn hai chị em hòa thuận ấy với lòng tràn đầy bình yên.
Và đây là câu chuyện hoàn toàn thuộc về tương lai. Câu nói của gã bác sĩ trẻ đẹp trai lúc rời đi:
"Chết tiệt, dạo này toàn gặp chuyện không suôn sẻ, bực thật..."
khiến tôi bứt rứt khó chịu, nên dù biết là vô ích, tôi vẫn thử hỏi Kensuke.
"À, chuyện đó à."
"Cậu biết à, Kensuke?"
"Ba của gã đó là trưởng khoa ngoại ở bệnh viện lớn kế bên đấy."
"Trưởng khoa á... Ghê không? Tôi không rõ lắm."
Trước tiên, "trưởng khoa" là chức gì? Bệnh viện có cả câu lạc bộ hay sao?
"Ghê không á? Siêu ghê luôn. Là nhân vật số một khoa ngoại, nơi phụ trách phẫu thuật ấy. Có thể nói là một trong những gương mặt đại diện của bệnh viện."
"Vậy thì đúng là ghê thật."
"Và rồi ông bố đó nhận hối lộ hàng trăm triệu từ nhà cung cấp thiết bị y tế, đổi lại mua máy móc giá cắt cổ. Giờ bệnh viện đang kiện ổng, cả nhà rối như canh hẹ đấy."
"Tức là ba hắn làm chuyện xấu bị phát hiện, giờ nhà cửa lục đục phải không?"
"Đại khái thế. Mà này, chuyện này lên cả báo với TV rồi mà? Souta không xem à?"
"Kensuke thân với cả bên báo tường nên đương nhiên là cậu ấy cập nhật tin tức. Nhưng học sinh cấp ba bình thường ai lại đi xem mấy cái tin khô khan đó chứ?"
"Thế à? Giới trẻ giờ không xem tin tức gì cả, lo ghê đấy."
"Kensuke cũng bằng tuổi tôi mà..."
Sao cậu ta lại lo xa như một ông già nhiều chuyện thế nhỉ?
"À mà này. Ông trưởng khoa ngoại đó vừa bị sa thải, vừa bị đòi bồi thường một khoản tiền lớn. Nên chắc thằng kia cũng không còn tiêu xài thoải mái như trước đâu. Học y vốn đã tốn kém, chắc chắn là phải nghỉ học thôi."
"Ra là vậy. Tuy tình cảnh cũng tội nhưng mà xin lỗi, tôi chẳng thấy thương hại hắn tí nào."
"Tôi cũng nghĩ thế. Đúng là luật nhân quả đấy."
Kensuke vừa cười vừa nói. Thành thật mà nói, tôi cũng đồng tình. Tôi không thích cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng lần này, vì cũng có chút liên quan, lại từng bị gã bác sĩ trẻ đó hãm hại cướp mất người yêu, nên cho phép tôi nói một câu thôi:
"Đáng đời mày lắm, thằng chó!!"