Bạn gái cũ giờ đã thành giáo viên của tôi và cô ấy muốn nuôi dưỡng mối tình này bằng những chuyến thăm nhà đầy nóng bỏng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

3 8

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

4 11

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 462

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1136

Tập 01 - Chương 1.1 - Khi bạn gái cũ đến nhà!

…..

Khoan, khoan, khoan… đừng nói là thật đấy nhé!?

Giữa lúc lễ khai giảng đang diễn ra, tôi suýt chút nữa hét ầm lên. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ra như thác đổ.

Trên sân khấu của nhà thi đấu, hàng ngũ các thầy cô giáo mới vừa được bổ nhiệm đang đứng ngay ngắn. Và trong số đó… tôi lại thấy tận hai gương mặt quen thuộc.

Một người là giáo viên có vẻ hiền dịu. Mái tóc nâu nhạt mềm mại buông đến ngang vai, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại sở hữu vòng một nảy nở, gương mặt xinh đẹp. Cô đưa ánh mắt dịu dàng nhìn xuống học sinh, nở nụ cười ấm áp như thánh nữ.

Người còn lại là giáo viên trông có phần nghiêm khắc. Mái tóc đen mượt buông dài tới tận eo, thân hình cao ráo cùng vòng một căng đét, nét mặt sắc sảo, đôi môi mím chặt đầy cứng rắn khi nhìn thẳng về phía trước.

Và cả hai… đều từng là bạn gái cũ của tôi.

Không thể nào nhầm lẫn với người khác được. Hơn nữa, ngay khi phần giới thiệu giáo viên mới bắt đầu, danh tính của họ cũng được công bố rõ ràng… Shirasawa Kohaku và Akamine Akari.

ec8c608f-5e93-4488-be06-02154a417ede.jpg

Thật á!? Thật sự là Kohaku và Akari đó hả!?

Chẳng lẽ… từ giờ tôi phải ngồi học trong lớp do bạn gái cũ đứng dạy à!? Thế này thì ngượng chết mất thôi!

Trong lúc tôi còn đang rối bời, thằng ngồi cạnh lại thở dài mơ màng…

“Được gặp lại hai người này… cứ như là mơ vậy…”

Ừ thì, có giáo viên mới lại toàn mỹ nhân, muốn cười tủm tỉm khoái chí cũng chẳng lạ gì. Nhưng cái từ “gặp lại” kia là sao đây?

“Này, cậu biết gì về Shirasawa-sensei với Akamine-sensei à?”

Tôi quay sang hỏi thử. Khuôn mặt đang giãn ra vì sướng của cậu ấy bỗng đơ lại.

Chắc do tôi cao to, lại thêm gương mặt có phần dữ dằn nên làm nó sợ. 

Thực ra ngoài cái vẻ ngoài đáng sợ thì tôi chẳng có tội tình gì, nhưng người bình thường mấy ai muốn kết bạn với một thằng trông hệt như đầu gấu chứ. Bởi vậy mà đến giờ tôi vẫn chẳng có bạn thân nào.

“À… ờ… cậu là học sinh chuyển trường nên không biết gì nhỉ. Cả 2 người đó từng đến đây thực tập làm giáo viên rồi đấy.”

Hóa ra là mùa xuân năm ngoái .. tức khoảng 4 tháng trước khi tôi chuyển đến… họ đã có kỳ thực tập ở trường này.

“Đẹp thế kia mà còn có tận hai giáo viên cùng đến, đúng là may mắn còn gì. À, nghe đâu cả hai hiện vẫn chưa có bạn trai đâu nhá.”

“…Thật hả?”

Thế nghĩa là sao? Chẳng phải trước đây họ đã có thích ai khác rồi à? Hay là chỉ dừng ở thích chứ chưa tỏ tình? Hoặc cũng có thể đã tỏ tình nhưng chẳng thành công?

Mà thôi, đó cũng là chuyện của năm ngoái. Giờ có thể họ đã có bạn trai rồi. Với lại… có hay không thì vốn cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Tôi muốn quay lại thật đấy, nhưng học sinh với giáo viên mà yêu đương thì chẳng thể nào nghĩ được. Hơn nữa, ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình nên quay lại với ai.

Nghĩ cho cùng thì suy nghĩ vẩn vơ cũng chỉ thêm vô ích. Rõ ràng là tôi đã bị họ bỏ rơi rồi.

“….”

Thằng bên cạnh kia giải thích xong thì lại tiếp tục ngồi mơ màng ngắm Kohaku và Akari. Các bạn học khác cũng chẳng khác là mấy, toàn ánh mắt si mê. Cũng phải thôi, hai người họ đẹp thế cơ mà.

Từng được hẹn hò với họ, tôi cũng thấy tự hào lắm chứ. 

Nhưng bảo tôi khoe khoang kiểu “Tôi từng cặp với cả 2 đấy, giỏi chưa!?” thì không bao giờ.

Khoe ra cũng chỉ thêm vô nghĩa, thậm chí còn kéo họ vào rắc rối. Nếu để lộ chuyện từng yêu học sinh, họ sẽ bị cả trường chí tróe, tệ hơn là có khi phải bỏ nghề.

Tôi biết rõ làm giáo viên chính là ước mơ của họ. Giờ họ đã biến ước mơ ấy thành sự thật, tôi không muốn cản trở. Dù đã chia tay, tôi vẫn còn thích họ. Tôi không muốn làm mờ đục con đường tương lai của Kohaku và Akari. Chỉ cần được dõi theo và ủng hộ họ từ phía sau là đủ rồi.

…Dù sao thì, cùng học trong một ngôi trường, chuyện chạm mặt là không tránh khỏi. Đành phải tự nhủ… càng ít tiếp xúc càng tốt, để đỡ gượng gạo.

Trong lúc tôi còn đang hạ quyết tâm thì lễ khai giảng cũng kết thúc. Tôi trở lại lớp 3-3, rồi tan buổi sinh hoạt lớp đầu năm.

“Cả hai người họ vẫn dễ thương y như xưa nhỉ!”

“Không thể đợi đến lúc được học tiết của Shirasawa-sensei nữa!”

“Akamine-sensei nhìn ngầu thật sự luôn ấy!”

“Ngày nào cũng muốn bị thương để còn được gặp cô ấy quá đi~!”

Đến tận sau giờ học, cả lớp vẫn sôi nổi bàn tán về hai giáo viên mới. À, Kohaku được phân dạy môn Gia chánh, còn Akari thì làm giáo viên phụ trách y tế.

Vì trường chỉ có một giáo viên Gia chánh nên tôi chắc chắn sẽ phải học với Kohaku. Còn việc vào phòng y tế thì còn tùy… nếu không bị thương thì chẳng cần gặp Akari. Có lẽ tôi nên cẩn thận hơn để khỏi phải ghé qua phòng y tế nhiều.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa thu dọn cặp sách để ra về. Thì bất chợt, ở hành lang phía trước, tôi trông thấy một cô gái tóc vàng hoe.

Cô đeo chiếc túi tote nặng trĩu trên vai, nặng đến mức thân người hơi nghiêng hẳn sang một bên.

“Cậu có cần tôi giúp mang hộ không?”

Tôi hơi lo cô ấy sẽ sợ, nhưng làm ngơ thì lại thấy áy náy. Thế là tôi cất tiếng gọi. Cô ấy quay đầu lại…

Đập vào mắt tôi là hình ảnh một nữ sinh trông chẳng khác gì một cô nàng gyaru chính hiệu. Đồng phục mặc xộc xệch, váy ngắn ngủn, ánh mắt có vẻ hơi bướm bỉnh nhưng đường nét khuôn mặt thì cực kỳ xinh xắn.

Nhưng phản ứng của cô ta lại là… trừng mắt nhìn tôi chằm chằm. Khoan, tại sao lại lườm tôi!?

“Có nịnh bợ tôi thì tôi cũng không cho cậu số liên lạc của chị tôi đâu!”

“Không, tôi không có ý tán tỉnh gì hết.”

Ừ thì tôi cũng muốn có bạn gái thật. Nhưng đến mức đi tán bừa một cô gái còn chẳng biết tên ư? Đâu đến nỗi khát tình thế.

Mà nói mới nhớ, không biết tên thật, nhưng tôi cũng không xa lạ với cô ấy. Từ học kỳ này cô đã vào lớp tôi, còn năm ngoái khi học lớp 11 tôi cũng từng vài lần lướt qua trong hành lang.

Ơ mà… tên là gì nhỉ…

“Này, mắt cậu đang dán vào ngực tôi đấy à? Biến thái quá đi!”

“Không phải! Tôi chỉ đang nhìn bảng tên thôi.”

Mà này, sao miệng lưỡi cô ấy chua chát thế? Nói năng kiểu gây sự suốt… Tôi có làm gì đáng ghét đến mức đó sao?

…Khoan. Tên trên bảng tên kia… Shirasawa!?

Không giống Kohaku lắm, nhưng tôi nhớ hồi xưa Kohaku từng kể có một cô em gái cùng tuổi tôi. Tôi chưa từng đến nhà Kohaku nên chưa gặp, nhưng cũng có khả năng cô ấy đã nghe chị mình nhắc về tôi. Biết thế thì thái độ gay gắt cũng dễ hiểu.

“… Shirasawa-san, lẽ nào là em gái của Shirasawa-sensei?”

Ánh mắt cô ấy càng trở nên sắc bén hơn.

“Đúng là cậu tiếp cận tôi chỉ để tán tỉnh thôi nhỉ. Nói cho cậu biết, có nịnh bợ thì tôi cũng chẳng cho số của chị tôi đâu!”

À, thì ra là vậy.

Kohaku vốn đã quá nổi tiếng rồi. Chỉ cần buổi chào sân thôi cũng đủ khiến cả khối nhất mê mệt, còn trong kỳ thực tập thì học sinh lớp 11, 12 cũng bị hạ gục hàng loạt. Vậy nên chuyện mấy cậu con trai cố gắng làm thân với em gái để được gần cô hơn là dễ hiểu.

Nhưng việc bị lôi kéo chỉ vì cái mác “em gái của Kohaku” chắc chắn khiến cô gái này chán ghét đến tận xương tủy.

“Tôi đã bảo rồi, tôi không có ý tán tỉnh. Tôi còn vừa mới biết cậu là em của cô ấy thôi.”

“Nghe giả tạo quá. Chuyện đình đám thế mà làm như không biết à.”

“Tôi là học sinh chuyển trường mà. Tôi mới về đây từ sau kỳ nghỉ hè năm ngoái thôi.”

Cô ấy chớp mắt, rồi gương mặt thoáng lộ vẻ lúng túng.

“À… ra thế. Mà, vậy thì… mục đích cậu bắt chuyện với tôi là gì?”

“Tôi thấy túi cậu nặng quá nên định giúp thôi.”

“Vậy là… cậu thực sự định tán tôi đúng không?”

“Không phải! Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp thôi, không hề có ý gì khác cả.”

“Ờm… vậy à, giúp đỡ vì lòng tốt sao…”

Cái ánh mắt soi mói kia vẫn chưa hết nghi ngờ. Cô gái này bị ám ảnh với đàn ông đến mức nào vậy nhỉ…

“Thôi được. Ưm… cậu là Nijino-kun phải không? Nếu đã muốn giúp thì… tôi cho cậu giúp một tay.”

Cô ấy nói với giọng ra vẻ ta đây, rồi cúi xuống lục lọi trong túi tote.

…Ơ, cái tư thế đó khiến khe ngực hiện rõ mồn một rồi kìa. Chưa kể còn… lộ cả quần lót màu hồng nữa.

Chắc chắn không phải cố ý khoe đâu. Nhưng mà… với cái vẻ cảnh giác với đàn ông thế kia, cô nàng này lại bất cẩn đến mức đáng lo lắng thật…

Từ trong chiếc túi tote, Shirazawa-san lôi ra một chồng sách dạy nấu ăn. Không ít chút nào.

“Cái đó…là sách trong thư viện à?”

“Ừ. Tôi mượn từ kỳ nghỉ xuân. Hạn trả là tuần sau, nhưng hôm nay không có tiết nên mang ít đồ, tiện thể trả luôn cho gọn. Nè, Nijino-kun, cậu có tự tin vào sức của mình không?”

“Có chứ.”

Tôi vốn phát triển sớm từ nhỏ, lúc nào cũng bị người mới gặp tưởng hơn ba lớp. Giờ thì cao 1m8 , cơ bắp cũng kha khá so với một đứa không tham gia câu lạc bộ thể thao nào.

“Vậy thì mang giúp tôi mười quyển nhé.”

Cô ấy để sách vào tay tôi rồi thong dong bước đi. Không rõ tổng cộng là bao nhiêu quyển, nhưng trông vẫn còn khá nặng. Shirazawa-san vốn trông rất mảnh mai, có lẽ chỉ đơn giản là yếu sức mà thôi.

“Nặng quá thì để tôi cầm thêm cho.”

“Không sao đâu. À mà nè, đừng có đi sát cạnh tôi. Người ta mà thấy hai đứa đi song song, lại tưởng đang hẹn hò thì phiền lắm.”

Chắc sẽ chẳng ai hiểu lầm vậy đâu, nhưng nhìn cũng dễ bị cho là thân thiết thật. Lỡ Kohaku thấy cảnh này rồi nghĩ tôi “ra tay với em gái” thì phiền toái to.

Bị hiểu lầm như thế với bạn gái cũ thì khó xử lắm, nên tôi đành nghe lời cô ấy, giữ khoảng cách. Tôi vượt lên trước, đi xuống cầu thang thì…

“Áh!!”

Tiếng hét vang lên ngay khi vừa bước xuống khoảng trống cầu thang. Quay lại thì thấy Shirazawa-san trượt chân, ngã xuống. Tôi vội đưa tay đỡ, bị cô ấy đè ngã, lưng đập mạnh xuống đất.

“Á đau chết mất…!”

“C-cậu không sao chứ!?”

Cô ấy hốt hoảng bật dậy, lo lắng cúi xuống nhìn tôi.

“A, à… không sao. Còn cậu? Có bị trẹo chân hay gì không?”

“Tôi ổn. Nhờ có cậu đỡ nên không bị gì cả… cảm ơn nhé.”

“……”

“S-sao cậu đứng ngây ra thế? Đừng nói là đập đầu rồi nhé…”

“K-không không. Chỉ đập vào lưng thôi.”

Tôi đơ người chẳng qua vì bất ngờ thấy Shirazawa-san lại biết nói lời cảm ơn thật lòng. tôi còn nghĩ chắc cô ấy sẽ trách tôi ôm chặt cô ấy nữa kìa.

“Cẩn thận hơn thì vẫn nên đến phòng y tế.”

“Thật sự không cần mà.”

“Không được. Không thể tự ý kết luận thế được. Phải để giáo viên kiểm tra cho chắc.”

Trời ơi, tôi không muốn đi chút nào! Lên đó thế nào cũng đụng mặt Akari mất! Nhưng biết nói sao với Shirazawa-san đây…

Thôi đành vậy. Dù có khó xử thì cũng phải đi.

“Được rồi. Đi thôi.”

Thế là tôi cùng Shirazawa-san xuống tầng một, mở cửa bước vào phòng y tế.

Tưởng đâu sẽ chật kín học sinh bu quanh Akari để lấy cớ trò chuyện, nhưng không khí lại vắng tanh. Cũng hợp lý thôi, ai lại muốn làm phiền phòng y tế vốn có thể có bệnh nhân.

Trong căn phòng phảng phất mùi thuốc sát trùng, chỉ có duy nhất một người là Akari, mặc blouse trắng bên ngoài bộ suit công sở.

Cô ấy đang ngồi ghế đọc hồ sơ, chợt ngẩng lên, đôi mắt sắc bén bỗng trợn to khi nhìn thấy tôi...

“Nhìn gì nữa, mau đến để cô ấy kiểm tra đi. Tôi sẽ đợi.”

Shirazawa-san đẩy lưng tôi tiến tới.

Akari nhìn tôi, gương mặt thoáng nét buồn bã khó tả.

Một người bị tình cũ bỏ, lẽ ra sẽ tỏ vẻ chán ghét hay ít nhất cũng gượng gạo. Nhưng sao Akari lại mang vẻ u sầu như thế?

Chẳng lẽ… cô ấy đâu phải vì chán ghét tôi mà chia tay…

“Em có cái tướng sắp chết rồi đấy.”

Câu chào hỏi đúng kiểu búa bổ. Chắc chắn là ghét tôi đến mức muốn rủa chết chứ còn gì nữa!?

“Ể!? Cậu sắp chết thật hả!?”

“Không có!”

“Nhưng Akamine-sensei nói “tướng sắp chết” mà…”

Có lẽ vì nghĩ mình là nguyên nhân khiến tôi suýt chết nên Shirazawa-san càng lo lắng. Dù sao thì Akari vốn không hay trêu đùa, tin nhầm cũng không lạ.

“Em… trông xanh xao lắm. Nằm nghỉ trên giường đi.”

Thấy Shirazawa-san tưởng thật, Akari liền nói lại. Có vẻ cô ấy muốn giữ tôi ở lại. Có lẽ để nói chuyện riêng, ngăn tôi tiết lộ mối quan hệ của hai người.

Mà thật ra lúc này tôi cũng mệt thật. Lúc đến trường thì khoẻ re, nhưng vừa chạm mặt bạn gái cũ là tim đập loạn xạ, buồn nôn như muốn chết.

“Không cần đâu, em ổn mà. Cô còn bận công việc nữa, bọn tớ em phép đi trước.”

Tôi nói rồi cùng Shirazawa-san rời khỏi phòng y tế. Đã diễn tròn vai người xa lạ, chắc Akari cũng hiểu rằng tôi không định nói ra chuyện của quá khứ.

“Này, cậu chắc không sao chứ? Không cần nghỉ ngơi luôn à?”

“Không cần lo đâu. Chắc do ánh sáng chiếu lên nên trông mới tái nhợt vậy thôi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Trông Shirazawa-san như vừa nhẹ nhõm hẳn. Hồi đầu tôi nghĩ cô ấy chỉ là kiểu con gái miệng mỏ như quả chanh chua, nhưng xem ra tính tình cũng dịu hiền.

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, hiểu nhau thêm chút ít, cuối cùng cũng đến thư viện. Đúng lúc cánh cửa mở ra…

Kohaku bước ra.

“Á!!”

Vừa thấy tôi, cô ấy hét toáng lên, ôm chồng sách trên tay rơi xuống lạch cạch, chẳng buồn mà nhặt, cứ trân trối nhìn.

“Nee-chan? Tự nhiên hét lên gì thế…”

Shirazawa-san cũng tò mò quay sang, ánh mắt dừng lại ở tôi.

“Đây là Nijino-kun, bạn cùng lớp. Cậu ấy giúp em mang sách. Trông cao to có vẻ dữ dằn thế thôi chứ không phải người xấu đâu ạ, đừng sợ.”

“Hóa ra là học sinh trường mình à. Cảm ơn đã giúp em của cô. Nhân tiện, để cô mời em một tách trà nhé. Qua phòng thực hành gia chánh đi?”

Tách trà cảm ơn kia, rõ ràng chỉ là cái cớ để nói chuyện riêng, thực chất là để yêu cầu tôi giữ bí mật.

Nhưng tôi không thể ở riêng với Kohaku được. Lỡ bị ai bắt gặp rồi suy diễn lung tung thì to chuyện mất…

“Em cũng muốn uống trà của Kohaku cơ.”

Có Shirasawa-san ngồi cạnh nên tôi chẳng thể nào nhắc chuyện quá khứ được.

“Xem như cảm ơn đã giúp đỡ, tôi cho cậu nếm thử trà của Kohaku đó. Phải thấy vinh hạnh đi nhé.”

Cái điệu bộ kia như muốn khoe khoang gì đây mà. Mà đúng là với đám con trai trong trường, trà Kohaku pha chính là món thèm nhỏ dãi, có quỳ gối cũng muốn được uống thử một lần.

Thú thực, tôi cũng muốn thử lắm… nhưng mà…

“Thôi, em không cần đâu. Về còn giặt đồ nữa.”

“Ơ, em tự giặt à?”

“Vâng. Em sống một mình mà.”

Đã hơn nửa năm kể từ khi tôi chuyển đến đây. Bố mẹ lại vừa phải chuyển nhà vì công việc, mà lần này còn là công tác ở nước ngoài.

Tôi thì không hứng thú với việc sống ở nước ngoài, nên quyết định ở lại Nhật, bắt đầu cuộc sống một mình từ mùa xuân này.

“Em chắc cũng mệt vì phụ khiêng sách rồi nhỉ? Nhà xa thì để cô đưa về cho.”

“Không cần đâu ạ. Nhà em ở chung cư gần đây thôi.”

“Chung cư… màu xanh lục đúng không?”

“Dạ, vâng…”

“Trời, cô cũng ở đó đó!”

Kohaku nói mà giọng như hơi phấn khích.

Thoáng nhìn thì như vui mừng lắm, nhưng làm gì có chuyện gặp lại bạn trai cũ, rồi còn phát hiện ra sống cùng một chung cư, tâm trạng bị sốc đến mức phản ứng lạ lùng thì cũng dễ hiểu thôi.

“Phòng 503 nhé.”

Chưa ai hỏi mà cô ấy đã tự khai số phòng rồi. Khoan đã…

“Ơ… thế thì ngay cạnh phòng em rồi còn gì…!”

Không ngờ bạn gái cũ lại thành hàng xóm sát vách của tôi!

“C-cô chuyển tới từ khi nào vậy ạ?”

“Tầm 2 tuần trước rồi. Cô có sang chào hỏi nhưng chẳng thấy ai mở cửa cả…”

Hai tuần trước… đúng ngay dịp cả nhà tôi kéo nhau về quê thăm bà.

Tôi cũng nghe loáng thoáng có tiếng động, biết là có người mới chuyển đến, nhưng vì nghỉ xuân hầu như không ra ngoài nên chưa lần nào chạm mặt. Ai ngờ lại là cô Kohaku mới bất ngờ chứ.

Trong lúc tôi còn đang bối rối, Shirasawa-san liếc mắt đầy sắc lạnh…

“Cậu không định mò sang phòng chị tôi đấy chứ?”

“Đã bảo không rồi. Hôm nay tôi chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi.”

“Thế thì tốt. Hôm nay cảm ơn nhiều nhé.”

“Không có gì. Vậy mai gặp lại. Kohaku-sensei, em xin phép.”

Tôi cúi đầu chào, rồi mới quay về nhà…

家庭科 kateika Ở Nhật: Tề gia nội trợ /Môn Gia chính học/ Ở VN: Kinh tế gia đinh/Giáo dục công nghệ – kỹ năng sống. 養護教諭 là một giáo viên chuyên phụ trách y tế trường học, có bằng cấp sư phạm chứ không chỉ là y tá. Họ phụ trách phòng y tế, chăm sóc sức khỏe cho học sinh, sơ cứu khi có tai nạn, đồng thời còn giảng dạy về sức khỏe, vệ sinh, tâm lý. Áo blouse là một loại áo kiểu nữ, thường có thiết kế rộng rãi, được phối bèo, xếp ly, may phồng, tạo cảm giác dịu dàng và thùy mị cho người mặc. Ban đầu, áo blouse là loại áo rộng rãi dành cho công nhân, nông dân, nghệ sĩ, phụ nữ và trẻ em. Ngày nay, từ này thường dùng để chỉ áo sơ mi của phụ nữ hoặc bé gái. Là một bộ trang phục bao gồm áo khoác (jacket hoặc blazer) và quần dài (hoặc váy) được may từ cùng một loại vải, cùng màu sắc và họa tiết, tạo nên sự đồng bộ, lịch sự và chuyên nghiệp.