Bạn gái cũ giờ đã thành giáo viên của tôi và cô ấy muốn nuôi dưỡng mối tình này bằng những chuyến thăm nhà đầy nóng bỏng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

3 8

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

4 11

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 462

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1136

Tập 01 - Chương 1.2 - Khi bạn gái cũ đến nhà!

Chiều tối hôm đó...

“....em đến rồi đây.”

Kohaku bước vào nhà tôi.

Đón cô ấy, tôi chẳng hề thấy bất ngờ gì.

Lúc chia tay khi nãy, tôi có nói… “em muốn ở nhà thư thả một chút.”

Người ngoài nghe chắc chẳng hiểu gì, nhưng với tôi và Kohaku, câu đó có nghĩa là “Hôm nay mình hẹn hò ở nhà đi nhé.”

Tất nhiên, lần này không phải hẹn hò, mà chỉ là ngồi nói chuyện thôi.

“Trước hết, vào đi đã.”

“Ừm… xin lỗi đã làm phiền…”

Kohaku cất giọng có phần căng thẳng, rồi bước vào. Tôi đưa cô ấy vào phòng khách, mời ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi đối diện.

Kohaku ngượng ngùng cúi mặt, không nói lời nào. Cũng phải thôi, đã ba năm rồi chúng tôi mới có dịp ngồi riêng với nhau, căng thẳng là chuyện dễ hiểu.

Tôi cũng hồi hộp, nhưng không đến mức như Kohaku. Chỉ cần có cái cớ để bắt chuyện, có lẽ bọn tôi sẽ lại nói cười như trước kia.

“Nói thật, anh không ngờ lại gặp Kohaku dưới thân phận… là giáo viên! Anh sốc muốn đứng tim luôn đấy!”

Kohaku từ hồi còn yêu nhau đã có thói quen để ý sắc mặt người khác quá mức. Để làm cô ấy bớt căng thẳng, tôi cố ý pha trò cười, và quả nhiên nét mặt Kohaku có giãn ra đôi chút.

“Khi mở cửa thấy Touma đứng đó, em cũng giật mình lắm. Biết đâu thần tình yêu nghĩ rằng “hai người này không nên chia tay nhau”, nên mới cho mình gặp lại.”

“Dù thế đi nữa thì cũng không thể quay lại được đâu.”

“Ừm… đúng rồi. Dù sao thì em cũng là giáo viên, còn anh là học sinh mà.”

“Đó chỉ là một lý do thôi. Mà chẳng phải, Kohaku đã có người mình thích rồi sao?”

Bờ vai Kohaku run run lên. Cô cúi mắt nhìn tôi, vẻ mặt khó nói nên lời.

“…Thật ra, chuyện đó là em bịa đấy. Em không hề có ai khác.”

“Hả? Thật sao? Vậy nghĩa là… em vẫn còn thích anh…?”

“Um… Em vẫn luôn thích Touma.”

Kohaku nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi không nghĩ cô đang nói dối. Huống chi, bịa ra chuyện này chẳng mang lại lợi lộc gì cho Kohaku cả. Cô ấy vẫn thích tôi… nhưng mà…

“Thế tại sao em lại chia tay anh?”

“Đó là bởi vì… Touma thích hôn, phải không?”

“Anh thích… nhưng chẳng lẽ tại anh hôn dở nên em mới bỏ anh sao?”

“Không phải. Anh hôn rất giỏi nữa là đằng khác. Ngay lần đầu đã rất thành thạo rồi… Anh có luyện tập ở nhà không vậy?”

Quả thật là tôi từng luyện tập! Nhưng thừa nhận thì xấu hổ quá!

Thế nhưng nếu không nói, câu chuyện sẽ chẳng đi tiếp được, nên tôi đành gật đầu.

“Touma rõ ràng thích hôn, vậy mà chỉ được hôn thỉnh thoảng thôi, em thấy anh thật đáng thương… Đem tuổi trẻ quý giá của mình cho một mối tình xa cách như thế này thì… uổng quá…”

…Nghĩa là, so với yêu xa, cô ấy cho rằng tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu quen một cô gái ở gần. Thế nên Kohaku mới miễn cưỡng rút lui sao?

Hồi đó, cô quả thật hay nói lời xin lỗi, cứ dằn vặt chuyện phải đi học xa. Dù tôi luôn bảo không cần để tâm, nhưng xem ra cô ấy vẫn mãi để trong lòng.

“Đúng là ít gặp nhau thì buồn thật. Nhưng so với nỗi đau khi chia tay, như vậy chẳng thấm vào đâu cả. Vì anh thật sự rất yêu em. Ít ra, em cũng nên bàn với anh một tiếng chứ.”

“Vì anh quá dịu dàng… em nghĩ nếu bàn bạc thì anh sẽ giữ em lại. Nhưng đúng là em nên chú ý lời lẽ mình hơn. Dùng cách quá đáng như vậy để chia tay… chắc anh ghét em lắm nhỉ…”

“Anh sao có thể ghét em được.”

Kohaku đang cúi đầu đầy áy náy, nghe vậy liền ngẩng phắt lên.

“…Anh bây giờ vẫn còn thích em à?”

“Thích chứ.”

Vừa thừa nhận, gương mặt Kohaku liền sáng bừng.

Nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, tim tôi đập thình thịch. Kohaku khi cười vẫn đáng yêu như ngày nào.

“Vậy là chúng ta vẫn còn yêu nhau…”

“Có vẻ thế. Nhưng… không thể quay lại được đâu.”

Vì chúng tôi bây giờ là Cô trò với nhau. Kohaku cũng hiểu rõ, nếu quay lại sẽ gây rắc rối lớn. Vẻ mặt cô thoáng chốc trở nên như người vừa tỉnh khỏi một giấc mơ đẹp.

“Em biết mà. Em là giáo viên. Nếu để trường phát hiện, ngay cả Touma cũng sẽ bị người ta dị nghị… Nhưng, chỉ cần lúc được riêng tư, anh đối xử với em như trước kia là em đã mãn nguyện lắm rồi.”

….Để có một đời sống học đường yên ổn, cũng để bảo vệ sự nghiệp giáo viên của Kohaku, ngay cả khi chỉ có hai người, tôi vẫn nghĩ nên giữ ý tứ, đừng để lộ tình cảm. Không thì tốt nhất đừng gặp riêng còn hơn.

Nhưng… tôi yêu Kohaku. Nghe người con gái mình yêu nói “muốn được ở bên như trước”, tôi sao nỡ từ chối.

“Anh hiểu rồi. Khi chỉ có hai ta, anh sẽ coi em như người yêu cũ, chứ không phải giáo viên.”

“Em vui lắm… cảm ơn anh, Touma-kun…”

Khóe mắt Kohaku lấp lánh giọt lệ, gương mặt cô rạng rỡ trong nụ cười e ấp.

Ngay lúc đó, bụng tôi réo “ọc ọc ọc” một tiếng.

“Touma-kun, anh đói à? Để em nấu gì cho anh ăn nhé?”

“Vậy phiền em rồi.”

“Em sẽ nấu thật ngon. Làm xong sẽ gọi, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Kohaku hào hứng nói, rồi nhanh nhẹn đi vào bếp. Cô mở tủ lạnh, dường như đã quyết định được thực đơn là gì, liền bắt tay vào làm…

Đính đoong.

Tiếng chuông cửa vang lên. Kohaku lập tức dừng tay, cúi người xuống, lấy cái chảo che mặt mình đi…

“…Ai vậy? Bố mẹ anh à?”

Cô thì thào hỏi nhỏ tôi.

Cảm giác muốn giấu mặt của cô cũng dễ hiểu. Vì chuyện giữa chúng tôi chưa bao giờ nói cho bố mẹ tôi biết.

Thật ra tôi từng muốn khoe với họ rằng mình đã có một cô bạn gái dễ thương, nhưng Kohaku thì không. Có lẽ vì hơn tôi đến 5 tuổi, nên cô thấy ngại khi phải thẳng thắn thừa nhận “tụi con đang hẹn hò với nhau”.

Giờ lại thêm chuyện cô đã trở thành giáo viên. Giấu mặt thế này cũng hợp lý thôi… dù thật ra làm vậy càng dễ khiến người ta nghi ngờ hơn. Nhưng dù sao cũng cho thấy cô rất thận trọng trong việc này…

“Bố mẹ anh đang sống ở nước ngoài, sẽ không tự nhiên mà về đâu. Chắc chỉ là người bán báo hay ai đó thôi.”

Tôi nói để trấn an, Kohaku mới quay lại nấu nướng tiếp.

Chuông cửa lại vang lên lần nữa. Tôi đi ra hành lang, ghé mắt nhìn qua lỗ ở cửa.

Là Akari…

Tim tôi suýt đứng hình….

Sao cô ấy lại ở đây!? Làm cách nào tìm ra địa chỉ!? Chẳng lẽ… toang rồi!? Nếu còn nhấn chuông nữa, Kohaku mà ra thì chết chắc!

Mà, cho dù thế nào tôi cũng không thể bỏ mặc Akari.

Vừa thú nhận thích Kohaku xong, nhưng tôi cũng yêu Akari. Thấy cô ấy lo lắng bấm chuông, tôi đâu thể giả vờ không có nhà.

Kohaku đang nấu trong bếp. Giờ tôi vẫn kịp ra ngoài xử lý, không để cô biết.

Tôi hít sâu, mở cửa bước ra.

“Touma-kun… anh ra thật rồi.”

Akari nhìn tôi, mắt rưng rưng, nhẹ nhõm thấy rõ. Có lẽ cô sợ tôi sẽ cố tình tránh mặt.

“Anh không ngờ em đến đây đấy. Sao em biết được địa chỉ nhà anh?”

“Em nhờ bác trai đấy. Em bảo muốn gặp Touma-kun nên xin bác cho em địa chỉ.”

Bác trai… chính là Bố tôi.

Akari vốn là chị họ của tôi.

Lúc tôi vừa bị Kohaku chia tay, tình cờ gặp cô tại đám tang họ hàng. Khi ấy tôi còn chìm trong thất tình, và Akari đã ở bên an ủi. 

Ban đầu tôi chỉ xem cô như “người chị họ tốt bụng”, chẳng có tình cảm nam nữ gì. Nhưng rồi chúng tôi dần dần gặp nhau nhiều hơn, và cuối cùng lại yêu nhau.

“Nghe được địa chỉ, em cũng bất ngờ lắm. Không ngờ anh lại sống ngay cạnh nhà em…”

Gì cơ!? Hàng xóm á!?

Tức là tôi đang sống giữa hai cô người yêu cũ sao!?

“Từ trường học cho đến chỗ ở… đúng là trùng hợp quá mức.”

Một người đã đủ bất ngờ, đằng này lại kẹp giữa cả hai… Nếu tôi có bạn bè rủ đi chơi thường xuyên thì hẳn đã sớm phát hiện rồi. Nhưng mà suốt kỳ nghỉ xuân, tôi toàn ru rú trong nhà.

“Em nghĩ đây là định mệnh đấy. Như thể thần tình yêu muốn nói rằng “hai đứa không nên chia tay nhau” vậy.”

…Câu này nghe quen quen.

Không lẽ nào……..

“Nếu không phải là thế, thì em nói thẳng nhé… Akari, em vẫn còn thích anh sao?”

“Em yêu anh lắm.”

Akari không hề do dự. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hy vọng…

“…Còn anh, Touma-kun, anh có thích em không?”

“Ờm… thì, có thích…”

“Em vui quá!”

Akari lao tới ôm chầm lấy tôi. Cặp ngực mềm mại áp sát, mùi hương ngọt ngào loang tỏa nơi mũi khiến tim tôi đập loạn xạ.

“N-này, anh hiểu là em vui rồi, nhưng ôm thế này có hơi nguy hiểm lắm không?”

Tôi nhắc khẽ, cô mới lưu luyến buông tôi ra, gương mặt thoáng áy náy.

“Xin lỗi… Em sợ anh đã ghét em mất rồi. Không ngờ anh vẫn còn thích em…”

Nước mắt long lanh nơi khóe mắt, Akari nở nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng thấy hạnh phúc chẳng kém, nhưng lại chẳng thể vui trọn vẹn.

Bởi vì ngay trước đó, tôi cũng vừa nói những lời y hệt với Kohaku. Trong đầu chỉ hiện lên đúng chữ: “Shuraba”.

“Không cần xin lỗi đâu… Chỉ là, dù anh thích được ôm em thật, nhưng bây giờ anh là học sinh, em lại là giáo viên. Ôm nhau ở nơi dễ bị bắt gặp thế này không ổn đâu. Tất nhiên, trong nhà thì cũng không có nghĩa muốn làm gì cũng được.”

Tôi vội vàng thêm câu cuối.

Vì nếu dẫn Akari vào lúc này, thế nào cũng đụng mặt Kohaku. Khi hai cô người yêu cũ cùng khao khát quay lại bất ngờ chạm trán… chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến gì đó….

Thành ra, dù có lỗi với Akari, hôm nay tốt nhất là nghe lý do cô tới rồi mời cô về thôi…

Shuraba” (修羅場, しゅらば) trong tiếng Nhật có nghĩa gốc là “chiến trường của Tu-la” (Tu-la là một loài thần/ma trong Phật giáo, luôn hiếu chiến, hay đánh nhau). trong truyện tình cảm, “Shuraba” hay dùng để miêu tả cảnh tượng người yêu cũ/ người yêu mới/nhân vật chính chạm mặt nhau => dẫn đến cảnh tranh giành, hiểu lầm, đầy drama.