“Cháu vào nha bác.”
“Ừ.”
Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được một tuần.
Akaishi, sau chuỗi ngày gần như liên tục phải tham gia các lớp học đặc biệt, giờ đang cuộn mình trong chăn ở nhà và nhìn đăm đăm lên trần.
“Chào buổi sáng~”
Cửa phòng Akaishi được mở ra.
“…”
Akaishi liếc nhìn cô gái vừa bước vào, rồi lại ngước mắt lên trần nhà.
“Gì đây gì đây~, Akaishi. Hôm nay sao thế?”
Cô gái, chính là Miichi Kaname, đóng cửa lại và khuỵu gối xuống.
“…”
Akaishi nhìn Miichi nhưng không nói lời nào.
“Sao thế, sao thế nào~ Akaishi, ngoan nào ngoan nào.”
Miichi khua khua tay trước mặt Akaishi, trêu chọc.
“Có chuyện gì sao? Thử dùng giọng em bé nói cho chị nghe xem nào.”
“Tại sao tôi lại phải nói bằng giọng em bé chứ?”
Akaishi nói với vẻ mặt chán chường.
“Sao thế hả~, trông ỉu xìu vậy.”
“Chỉ là tôi chẳng có hứng làm gì thôi.”
“Buổi học hôm nay thì sao?”
“Hôm nay xin phép cho tôi nghỉ ạ.”
“Mấy chuyện này phải báo trước cho chị chứ!”
Miichi tỏ vẻ giận dỗi, phồng mang trợn má.
“Tôi đã nhắn tin đàng hoàng rồi mà.”
“A, đúng thật này.”
Miichi kiểm tra điện thoại của mình.
“Nhưng mà như vậy thì chị buồn chán lắm.”
“Tôi xin lỗi nhưng chị về giùm tôi được không ạ?”
“Thôi nào thôi nào, đừng nói thế chứ.”
Miichi “ầy” một cái rồi ngồi xuống giường Akaishi.
“Thế nào chàng trai trẻ, có muốn làm cho tấm thân nóng bỏng này của chị tan nát không…”
“Haizz.”
Miichi nằm vật ra bên cạnh Akaishi, nhưng cậu vẫn thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
“Haizz…”
Miichi nhỏm người dậy.
“Đến cả lời mời gọi hư hỏng của chị mà cũng không màng tới, thế này là suy sụp nặng rồi đây.”
“Xin đừng nói như thể bình thường tôi hưởng ứng mấy trò đó.”
“Hì hì hì.”
Miichi ngồi xuống phía đầu giường của Akaishi.
“Có chuyện gì nào, chàng trai trẻ. Chị đây sẽ lắng nghe.”
“…”
Akaishi khe khẽ mở lời.
“Đời người, chỉ toàn những chuyện cay đắng và khổ đau.”
“Ahaha.”
Miichi cười khanh khách.
“Xin đừng cười tôi.”
“Yami-ishi.”
“Nghe cứ như tên bác sĩ chui ấy.”
“Có chuyện gì sao?”
“…”
Akaishi nhìn thẳng vào mắt Miichi.
Rồi cậu kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra cho đến giờ.
“Thứ gọi là mối liên kết tuyệt đối vốn không hề tồn tại.”
“Chính là tự làm tự chịu đấy.”
“Tự làm tự chịu. Đúng là một cụm từ khó nghe.”
Akaishi lại trùm chăn kín đầu.
“Nhưng không sao đâu, chị đây sẽ ở bên cạnh chàng trai trẻ mà.”
Miichi nhắm mắt lại và gửi một nụ hôn gió tới Akaishi.
“Trò này cổ lỗ sĩ quá.”
“Ai cổ chứ, thật là vô lễ.”
Miichi lè lưỡi trêu ngươi.
“Thì con người mà, ai cũng có lúc thất bại thôi. Thất bại rồi học hỏi từ đó, rồi dần dần trưởng thành.”
“Senpai chỉ hơn tôi có một tuổi thôi mà.”
“Một năm của con gái nó nặng nề lắm đấy.”
“Nghe đáng sợ thật.”
Akaishi cười khổ.
“Hiện giờ, kết quả thi thử vào Hokushuuin của tôi đang là hạng D.”
“Ồ.”
Akaishi vẫn nằm đó, lấy kết quả thi thử từ trong cặp ra đưa cho Miichi.
“Thế nên tôi nghĩ cứ đà này thì chắc là ổn thôi. Senpai cũng đã giúp tôi nhiều rồi, chị không cần phải đến nữa đâu ạ.”
“Sao lại thế…”
Miichi giả bộ mếu máo.
“Tôi cũng ngại khi cứ chiếm dụng thời gian của một senpai là sinh viên đại học.”
“Không sao không sao, sinh viên đại học thì ngày nào cũng như nghỉ hè ấy mà. Akaishi lên đại học rồi sẽ hiểu thôi.”
“Không chịu đâu~”, Miichi đập nhẹ vào người Akaishi.
“Chị thật sự không cần đến nữa đâu ạ.”
“Đến chứ, chị vẫn sẽ đến. Cậu đừng bận tâm làm gì.”
“Không, nhưng mà.”
“Im lặng nào, chàng trai trẻ. Cậu nên biết nhận lấy tấm lòng của chị đây.”
Nhé! Miichi tạo một tư thế đầy tự tin.
“Haizz.”
“Một cậu nam sinh năm ba cấp ba, được chị gái sinh viên đại học hơn một tuổi kèm cặp trong phòng riêng. Cậu nỡ lòng nào đánh mất khoảng thời gian huy hoàng nhất đời người này sao? Bây giờ mà để lỡ là không bao giờ có lại được đâu đấy.”
“Nghe cũng có lý.”
“Thôi đi, đừng có nhìn chị bằng ánh mắt đó! Con trai các cậu ai cũng là cầm thú hết!”
“Hahaha.”
Một tiếng cười khô khốc.
“Mà này, cậu định nằm trong chăn đến bao giờ nữa?”
“Tôi đã bảo là hôm nay tôi không có hứng gì cả, chị về đi mà.”
“…”
Đưa ngón tay lên cằm, Miichi suy nghĩ một lát.
“Quyết định vậy đi, ra biển thôi!”
“Hả?”
“Đi thôi chàng trai trẻ, thay đồ mau!”
Miichi giật phăng tấm chăn của Akaishi ra.
“Này!”
Akaishi giành lại tấm chăn.
“Trần truồng!?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Miichi lấy tay che mặt, nhưng vẫn hí mắt nhìn Akaishi qua kẽ tay.
Akaishi đang mặc một bộ đồ ngủ đã sờn cũ.
“Cứ tưởng là đang trần truồng cơ.”
“Nếu chị nghĩ tôi đang trần truồng thì đừng có giật chăn ra được không?”
“Ừm.”
Miichi đứng như trời trồng tại đó.
“Này, chị ra ngoài giùm tôi được không?”
“À, chị ổn mà. Cậu cứ thay đồ ở đây đi?”
“Tôi mới là người không ổn đây này.”
“Con trai mà, bị nhìn thấy thay đồ một hai bận thì có sao đâu chứ?”
“Tôi thuộc tuýp người không thấy ổn đâu ạ.”
Miichi đứng chống nạnh.
“Này, chị ra ngoài giùm tôi được không?”
“Không, chị không đi đâu hết. Có lấy đòn bẩy cạy chị cũng không nhúc nhích.”
“Vậy thì tôi sẽ đẩy chị ra vậy.”
Akaishi định đẩy Miichi ra ngoài.
“Cậu mà dám chạm vào chị khi chưa được phép là đi tù mọt gông đấy nhé.”
“Có cái luật nào mà kẻ gây rối lại có quyền lực thế này không?”
Akaishi trưng ra vẻ mặt khó xử.
“Thôi được rồi, vậy tôi sẽ mặc chồng lên bộ này.”
Akaishi mặc quần áo ra bên ngoài bộ đồ ngủ.
“Ể, thất vọng quá. Chị muốn ngắm cơ thể của Akaishi cơ~”
“Tôi chỉ cầu mong Kaname-san không phải đi tù mọt gông thôi đấy.”
Akaishi mặc áo khoác, chuẩn bị tươm tất.
“Yên tâm đi. Rồi sẽ có ngày chị cho Akaishi chiêm ngưỡng tấm thân ngọc ngà không một mảnh vải của Kaname-san này.”
“Tôi rất mong đợi.”
Akaishi đeo ba lô lên vai rồi mở cửa phòng.
“Mà này, thế này có ổn không đấy? Không phải cậu bảo đang ôn thi hay gì đó sao?”
Miichi vừa đi xuống cầu thang vừa hỏi.
“Hôm nay tôi không có hứng học hành gì cả.”
“Tuyệt vời, là một buổi hẹn hò!”
“Vâng.”
Akaishi xỏ giày vào.
“Kem chống nắng đâu?”
“Đây ạ.”
Akaishi đứng bôi kem chống nắng ở ngay lối ra vào.
“Chúng ta đi bằng xe máy ạ?”
“Chị đây vẫn chưa đủ trình để chở hai người đâu.”
“Vậy ạ.”
Miichi mở cửa chính.
“Mẹ ơi, con đi đây ạ!”
“Ừ~”
“Cháu đi đây ạ.”
Miichi và Akaishi rời khỏi nhà.
“Chị thân với mẹ tôi đến mức đó từ lúc nào vậy?”
“Trong lúc cậu không có nhà, chị hay ngồi nói chuyện phiếm với mẹ cậu ở phòng khách lắm.”
“Hể~”
“Vậy thì, đi thôi nhỉ, ra biển nào?”
“Haizz.”
Akaishi và Miichi cùng nhau hướng về phía biển.