Đầu tháng Tám.
“Nguyện vọng vào đại học của các em đã xác định hết chưa~? Mỗi trường có xu hướng ra đề khác nhau, nên nhớ lập chiến lược ôn thi riêng cho từng trường nhé~. Dù thi ở đâu thì kiến thức nền tảng vẫn vô cùng quan trọng, nên nhất định phải củng cố thật chắc phần cơ bản đấy~.”
Các tiết học hướng tới đại học bắt đầu tăng tốc thực sự.
“Vậy buổi học hôm nay kết thúc tại đây. Nhớ soạn bài trước và ôn lại đàng hoàng nhé~.”
Khóa ôn tập đặc biệt mùa hè đã bước vào giai đoạn giữa, Akaishi bị vùi đầu trong bài tập hằng ngày và kế hoạch đối phó kỳ thi đại học.
“……”
Akaishi xách cặp đứng dậy.
“Akaishi.”
Có tiếng gọi từ phía sau.
“……”
Uemugi cũng xách cặp đứng đó.
“Đi ăn không?”
“……Xin lỗi, tôi không có tâm trạng.”
Akaishi nheo mắt, thầm nghĩ cô nàng này thật dai dẳng.
“Tớ muốn nói chuyện riêng với cậu.”
“……”
Akaishi lặng lẽ bước ra khỏi lớp, Uemugi vội đuổi theo.
“Akaishi, cậu đi đâu vậy?”
“Về.”
“Ăn cơm.”
“Tự đi mà ăn.”
Vì vóc người nhỏ, bước chân Uemugi ngắn, trong khi Akaishi luôn đi nhanh nên khoảng cách giữa họ cứ bị kéo giãn. Mỗi lần bị bỏ xa, Uemugi lại lon ton chạy bước nhỏ để bắt kịp.
“Akaishi, nghe tớ nói.”
“Tôi bảo để tôi yên còn gì! Tha cho tôi đi, thật đấy.”
“Tớ không thể bỏ mặc cậu. Shiraha, không chịu nổi.”
Uemugi sánh bước bên Akaishi.
“Shiraha về phe Akaishi.”
“Nói dối.”
“Akaishi, dừng lại.”
“Tôi không dừng đâu.”
“Shiraha giờ chỉ còn mỗi Akaishi thôi.”
“……?”
Akaishi nghiêng đầu nhìn Uemugi.
“Shiraha đã cắt đứt với Akane rồi.”
Uemugi nhìn thẳng vào mắt cậu.
“……Hả?”
Akaishi khựng lại, Uemugi phải quay ngược về phía cậu.
“Cậu muốn nghe không?”
“……”
Uemugi đẩy Akaishi vào một lớp học trống gần đó.
“Lớp nào đây?”
“Lớp của Shiraha.”
“Không phải đây lớp cậu à?”
Đang kỳ nghỉ hè nên phòng học vắng tanh.
“Ý cậu là sao?”
“Shiraha cắt đứt với Akane. Chỉ vậy thôi.”
Akaishi trầm ngâm.
“Vì ai, vì cái gì mà cậu phải bịa chuyện?”
“Shiraha không nói dối. Akaishi biết mà, Shiraha đã tuyệt giao với Akane rồi.”
“Tại sao?”
Akaishi sấn tới.
“Akane ghét việc Shiraha thân với Akaishi. Shiraha ghét Akane.”
“Hả?”
“Akane nói dối, ngăn Shiraha thân với Akaishi. Shiraha ghét Akane.”
“Hả?”
Akaishi chưa kịp tiêu hóa.
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?”
“Akane không hối lỗi nên Shiraha cắt đứt.”
“…Hả?”
Hoàn toàn khônbạn thuở nhỏ, sống cùng nhau mười bảy, mười tám năm đúng không? Bao kỷ niệm như thế, sợi dây gắn kết sâu đậm lắm chứ? Vậy tại sao lại tuyệt giao? Ý nghĩa của mười bảy năm đó bay đâu rồi?”
“Akane nói toàn chuyện vớ vẩn. Shiraha tin Akaishi.”
“Tôi không hiểu nổi.”
Akaishi lắc đầu.
“Chưa có gì chứng minh ai đúng ai sai. Sao cậu không tin người gắn bó với cậu mười bảy năm mà lại tin tôi, cái thằng mới quen vài tháng? Tôi không hiểu nổi.”
“Akane không trả lời câu hỏi của Shiraha. Akaishi trả lời. Akane làm chuyện xấu, không hối hận, nên Shiraha cắt đứt.”
“Bị bạo lực thì ai chả muốn quên. Cậu đâu thể biết ai đúng. Hơn nữa tôi cũng chỉ còn vài tháng nữa là rời khỏi đây. Sao cậu lại làm vậy?”
“Không phải vài tháng. Từ nay về sau Shiraha sẽ gắn bó với Akaishi cả đời.”
“Làm gì có chuyện đó! Tình bạn thuở nhỏ của cậu đã đi đâu rồi? Tại sao lại thế?”
Akaishi ngửa mặt nhìn trần rồi nói:
“Bây giờ vẫn kịp. Hãy đến xin lỗi. Nói rằng ‘tớ sai rồi, Akaishi sai rồi’, xin lỗi đi. Đừng tuyệt giao. Sức nặng của thời gian không dễ xóa bỏ. Hãy làm hòa với Torikai đi.”
“Tại sao?”
“Vì cậu đang làm chuyện ngu ngốc. Lời tôi nói lần trước cậu không nghe à?”
“Akaishi không nói dối.”
“Tôi đã nói rồi: con người muốn nói dối bao nhiêu cũng được. Vì lợi ích bản thân, họ sẵn sàng nói dối, làm tổn thương người khác rồi vẫn sống thảnh thơi. Trên mạng cũng vậy. Ai cũng dựng chuyện tô vẽ mình đáng thương. Chính tôi cũng từng nói dối, lừa người vì lợi ích của mình rồi cười nhạt thôi.”
“Người chuyên nói dối sẽ không thốt ra những lời đó.”
“Biết đâu tôi đã tính cả chuyện ấy, cố ý nói thế để cậu tin tôi thì sao.”
“Không.”
Uemugi lắc đầu.
“Shiraha tin Akaishi, sẽ không đổi ý. Akane không hối lỗi nên cắt đứt.”
“Không thể nào……”
Akaishi ngồi phịch xuống ghế.
“Cậu ngu ngốc đến mức nào vậy.”
“Shiraha không ngu ngốc. Akane không cần Shiraha cũng sống được. Nhưng Akaishi không có Shiraha thì không ổn.”
“Không, tôi sống một mình được.”
“Akaishi nói dối. Akaishi yếu đuối.”
“Không phải thế……”
“Akaishi, làm bạn với Shiraha nhé?”
Uemugi chìa tay.
“Tôi khó mà chấp nhận.”
Akaishi giơ cả hai tay.
“Đã tuyệt giao với Akane. Shiraha một mình.”
“Thật tội nghiệp, kiếm bạn mới đi.”
“Akaishi là bạn kế tiếp.”
“Tôi không thể tin cậu. Mang theo rủi ro mang tên cậu, tôi không chịu nổi.”
“Không sao. Điều thiếu ở Akaishi là niềm tin vào người khác. Shiraha mà Akaishi từng thấy có phải kẻ nói dối không? Có phải người cậu không thể tin không?”
“……”
“Shiraha muốn làm hòa với Akaishi, cũng muốn cậu làm hòa với Takanashi.”
Uemugi nắm lấy tay Akaishi.
“Tôi không ghét Takanashi, chỉ là cậu ấy chán ngán hành động của tôi nên mới tức giận.”
Akaishi đứng dậy.
“Tôi về.”
“Akaishi chưa trả lời.”
“Chừng nào cậu chưa phản bội tôi thì tôi sẽ hòa thuận với cậu.”
“Akaishi không thành thật chút nào.”
“Ừ.”
Hai người cùng rời khỏi trường.
--------------
Một ngày nắng gắt, Akaishi ngồi trên xích đu ở công viên gần nhà, vừa đung đưa vừa đọc sách tham khảo.
Bù ùm―― một tiếng động lớn vang lên.
“U…”
Cậu khẽ ho, khói xe phóng ẩu tạt vào khiến phổi cay xè.
Chiếc xe dừng sát công viên, cửa bật mở kèm tiếng nhạc ầm ĩ.
“Ồn quá…”
Akaishi không nhìn về phía đó, cố tiếp tục đu xích đu.
Từ chiếc van lớn phát ra giai điệu sôi động, rồi một người bước xuống, tiến thẳng vào công viên. Để tránh rắc rối, Akaishi cố ý quay mặt đi.
Chỉ một đôi chân tiến lại gần xích đu của cậu. Người kia vòng ra sau lưng――
“Bù à à à!!”
Tiếng hét bất ngờ làm Akaishi giật bắn, quay ngoắt lại.
“Yahhô~”
Trước mặt cậu là một cô gái da nâu cháy, tai đeo đầy khuyên.
Trong khoảnh khắc, cậu đứng hình.
“À~ không nhận ra ai à? Kyahaha.”
Cô gái mặc quần short ngắn khoe rốn, cười khúc khích. Khuyên tai lủng lẳng, bốt đế cao, làn da nâu sạm khiến khó lòng nhận ra. Nhìn phong cách ấy, Akaishi lập tức đoán ra.
“Arai…?”
“Chính xá~~c.”
Arai lè lưỡi “bleh”.
“Cậu…”
Akaishi đảo mắt từ trên xuống dưới.
“Bộ dạng đó là sao?”
“Hả?”
Arai khịt mũi tỏ vẻ khó chịu.
“Gì, định chê phong cách của tôi à?”
“Khuyên tai.”
“Có xỏ đấy, sao? Hết hè tôi tháo ra.”
“Sẽ bị phát hiện mà.”
“Lấy tóc che là xong chứ gì. Mà sao? Tôi phải để một thằng như cậu phán xét à? Tôi ăn mặc không phải để mấy gã con trai ngắm đâu. Phiền chết.”
Arai cười khẩy.
“……tch.”
Akaishi cau mày.
“Mùi gì vậy?”
“Hả? Liên quan gì?”
Arai thọc tay vào túi quần short.
“Cậu… mùa hè này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nên tôi nói rồi, liên quan gì đến cậu? Đang lái xe thấy mặt quen nên dọa cho vui, thế thôi.”
“Muốn khoe hình tượng hiện tại sao?”
“Cậu thật kinh tởm. Lúc nào cũng đứng ngoài, ra vẻ mình không sai, chẳng gánh rủi ro mà chê bai người khác. Không làm được thì ghen tị, rồi lầm bầm nói xấu sau lưng.”
Nhìn Arai thay đổi đến mức ấy, Akaishi cúi mắt. Trên người cô lấm tấm những vết bỏng nhỏ, đôi chân mảnh mai từng mịn màng giờ đã khác xưa.
“Mà ban ngày cậu ở công viên này, nhà gần đây à?”
“……”
“A, hiểu rồi~!”
Arai vỗ tay bộp.
“Cậu đang để ý tôi đấy à~?”
Cô ghé sát mặt Akaishi.
“Thấy tôi xinh lên nên mới nói mấy lời ghê tởm đó hả~? Muốn làm ‘cứu tinh’ của tôi hả?”
Arai cười khanh khách.
“Ngọt ngào thế, đồ ngốc ạ~~.”
Cô phá lên cười ha hả.
“Nghĩ mắng tôi thì sẽ có cửa à? Không đời nào, buồn cười thật~.”
Arai vỗ tay phấn khích.
“Sao cậu phấn khích dữ vậy?”
“Hả? Liên quan gì đến cậu?”
“Cậu uống gì à?”
“Im đi. Chết đi.”
Arai đá vào chiếc xích đu nơi Akaishi đang ngồi, rồi ghé sát tai cậu:
“Muốn tôi cho làm chuyện đó không?” – cô thì thầm.
“……!”
Akaishi nhìn cô.
Arai lặng lẽ giơ ba ngón tay.
“……”
Cậu chỉ im lặng nhìn.
“Ahahahaha!”
Arai ôm bụng cười sặc sụa.
“Cứ trốn trong bóng tối mà nói xấu người khác đi. Cứ ghen tị với kẻ tỏa sáng rồi lải nhải mãi nhé.”
Nói rồi Arai đá dây xích đu, quay người leo lên xe.
“Xong chưa~?”
Một gã trong xe hỏi.
“Thằng đó kinh thật, như con khỉ động dục. Con trai cùng tuổi đúng là trẻ con.”
“Gyahahaha!”
“Chuẩn luôn.”
“Nói hay lắm~.”
Cửa đóng, chiếc xe rú ga phóng đi.
Từ xa còn vọng lại tiếng cười khúc khích, Akaishi gãi đầu.
“……”
Cậu lặng lẽ đu xích đu, kẽo kẹt.
“Đúng là hết thuốc chữa.”
Rồi Akaishi đứng dậy, trở về nhà.
--------
Trong tiêu đề chương 変身 (henshin) là biến thân, cũng là tên tác phẩm Hóa thân/Metamorphosis của Franz Kafka. Nhưng, có một manga hentai cũng có tên này, với số hiệu 177013, hiểu được đều hiểu. Ở đây chắc chỉ sự thay đổi của Uemugi, còn sự thay đổi kiểu 177013 là Arai....