Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 501: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (5)

“Thôi được, hôm nay tha cho cậu đấy…”

Rốt cuộc, Kureishi vẫn không thể cù lét Akaishi cho đã tay.

Kureishi “phù” một tiếng, lau vội giọt mồ hôi trên trán.

“Đừng có chơi ngoài đường chứ.”

“Đây là sân của cửa hàng chứ không phải ngoài đường! Vẫn chưa ra tới đường đâu ạ! Chương trình này được thực hiện dưới sự giám sát của chuyên gia, có chú ý đến an toàn và người qua lại ạ!”

“Cậu là chương trình TV đấy à?”

Kureishi bĩu môi cãi lại Akaishi.

“Vậy về thôi nhỉ?”

Akaishi liếc nhìn đồng hồ. Kim giờ đang nhích dần đến số chín.

“A, khoan, tớ muốn ghé thêm một chỗ nữa.”

Kureishi chỉ tay, “Đi chỗ kia đi.”

“Ừ thì… cũng được thôi…”

Trước mắt họ là một cửa hàng giảm giá tổng hợp mở cửa 24/24.

“Tại tớ vẫn chưa mua mấy thứ… người lớn.”

“Hoàn toàn quên mất.”

“Thế, vào nhé?”

“Ừ, vào thôi.”

Cả hai cùng bước vào cửa hàng.

“Cậu định mua gì thế?”

“Tất nhiên là mấy thứ người lớn rồi, ngài Akaishi.”

Kureishi chậc lưỡi mấy tiếng, nở một nụ cười gian xảo. Cô nàng chỉ lên tầng trên, nơi có khu đồ chơi người lớn.

“Đi thang cuốn ha?”

“Được thôi.”

Akaishi và Kureishi bước lên thang cuốn, hướng thẳng lên tầng ba.

“A, Akaishi-kun, cậu đứng sau tớ đi.”

“Hả…?”

Kureishi đứng trước, còn Akaishi đứng ngay sau lưng cô.

“Để không bị nhìn thấy ấy mà.”

“Ra là vậy.”

Kureishi dùng tay giữ chặt chiếc váy.

“Thế bình thường cậu làm thế nào?”

“À thì, thật ra có bị nhìn thấy cũng là loại không sao đâu? Đúng là không sao thật mà~”

“Làm gì có chuyện bị nhìn thấy mà không sao.”

“Akaishi-kun ghen kìa~”

Kureishi cười khúc khích.

“Thế là Akaishi-kun đã trở thành ‘Vệ sĩ Quần chíp’ của tớ rồi đó.”

“Tên gì sến súa thế.”

“Vệ sĩ quần chíp, Akaishi-kun!”

Kureishi bắt chéo hai tay, tạo dáng như siêu nhân.

“Khi lá bài này được đặt lên bàn, người chơi có thể thêm tối đa hai lá ‘Vệ sĩ Quần chíp’ vào bộ bài trên tay.”

“Tên gì nghe kêu thế, trời ạ.”

“Không phải là ‘thêm hai lá Vệ sĩ Quần chíp vào bộ bài trên tay’ đâu nhé? Mà là ‘có thể thêm tối đa hai lá’ đấy nhé? Chỗ hiệu ứng đó phải nói cho chuẩn chứ.”

“Tớ không rành mấy vụ card game mà chỉ khác một chút xíu cách nói là hiệu ứng thay đổi hoàn toàn đâu.”

“Khi dung hợp ‘Vệ sĩ Quần chíp Akaishi’ và ‘Vệ sĩ Quần chíp Aoki’, ‘Vệ sĩ Quần chíp Kinjou’ sẽ được khai sinh.”

“Đừng có dung hợp tớ.”

“Dung hợp bạn trai! Xuất hiện đi, bạn trai phiên bản mới!”

“Đừng có lấy tớ làm nguyên liệu.”

“Mọi gánh nặng của em, cứ để anh gánh vác hết cho.”

Kureishi vuốt tóc, cười một cách đầy lãng tử.

“RA RỒIーーーーーーー! BẠN TRAI MỚIーーーーーー!!”

Kureishi vỗ tay bôm bốp.

“Thôi cái giọng ngọt xớt như lúc quay trúng nhân vật hiếm đi.”

“Một câu mà Akaishi-kun không bao giờ nói.”

“Nói mới lạ đó.”

“Dung hợp Akaishi-kun thiếu thốn tình cảm nhưng thông minh với Aoki-kun tuy ngốc nhưng giàu tình cảm, ta sẽ có một bạn trai mới vừa thông minh lại vừa tình cảm.”

“Nhưng chẳng phải đôi khi người ta yêu một ai đó chính vì những khuyết điểm của họ sao?”

Trong lúc họ đang trò chuyện, thang cuốn đã lên đến tầng ba.

“…”

“…”

Một sự im lặng căng thẳng đến kỳ lạ bao trùm lấy cả hai. Trong một góc của khu bán túi xách và mỹ phẩm, có một quầy bán đồ chơi người lớn.

“Vậy Akaishi-kun, từ đây tớ sẽ đi một mình…”

“Ừ.”

Kureishi nuốt nước bọt đánh ực.

“Để Akaishi-kun thấy tớ mua đồ bậy bạ thì ngại lắm, nên tớ đi một mình nha.”

“Cũng biết ngại cơ à?”

“Nói cứ như thể bình thường tớ chẳng biết ngại là gì ấy.”

“Chẳng phải sao. Đừng có cướp vai người bị chọc của tớ chứ.” (thật ra ở đây dùng là "vai tsukkomi" trong hài manzai, boze là người nói nhảm, tsukkomi là người nghiêm túc)

Akaishi cốc nhẹ vào đầu Kureishi.

“Mà, bình thường tớ là bên bị 'chọc' mà nhỉ?” (突っ込まれる bị tsukkomi, ngoài nghĩa bị chỉnh đốn, còn có nghĩa là bị chọc vào/đâm vào)

He he, Kureishi toe toét cười.

“Đừng có cái gì cũng lái sang chuyện bậy bạ được không?”

“Tớ là cỗ máy tự động lái chuyện bậy bạ mà.”

“Là thủ công thì có.”

Họ đã lên đến tầng ba.

“Tới nơi rồ~i!”

Kureishi nhảy một bước và tạo dáng.

“Trông vui ghê nhỉ?”

“Vì được ở bên Akaishi-kun nên làm gì tớ cũng thấy vui hết.”

“Nghe vậy thì… tớ cũng rất vui.”

Akaishi đảo mắt nhìn quanh.

“Vậy anh đi xem túi xách ở quanh đây, tớ mua xong thì mình gặp nhau sau nhé.”

“Vâng, okie!”

Kureishi và Akaishi cụng nắm đấm vào nhau.

“Bảo trọng nhé, huynh đệ.”

“Đi mua đồ chơi người lớn mà chia tay kiểu này thì quê một cục.”

Kureishi đi về phía khu vực dành cho người lớn.

“…”

Cô nàng vẫn quay lưng về phía Akaishi, giơ cao nắm đấm.

“Con bé đó lại làm trò gì thế không biết…”

Akaishi tạm biệt Kureishi rồi bắt đầu lượn lờ ở khu bán túi xách gần đó.

“Hàng về đây~!”

Khoảng mười phút sau, Kureishi quay lại từ khu người lớn.

“Á, chết, lỡ lời rồi.”

Kureishi bẽn lẽn đứng khép nép.

Akaishi hoàn toàn bơ cô nàng đi.

“Thế nào, mua được thứ cậu cần chưa?”

“Rồi ạ!”

“Trả lời tốt lắm.”

Kureishi cười toe toét với Akaishi.

“Nụ cười tươi nhất thế kỷ đây~”

“Vậy à.”

Kureishi khẽ lắc lư người.

“Ai mà tinh ý chắc sẽ thấy cả nốt nhạc bay ra từ người tớ luôn đó.”

“Làm gì có ai thấy được hào quang chứ.”

“Tớ nghĩ là đang có mấy nốt nhạc màu hồng bay lượn đó.”

“Nốt nhạc bậy bạ à?”

“Về thôi,” Akaishi nói rồi đi về phía thang cuốn.

“A, chờ một chút xíu nữa thôi.”

“Hửm?”

Kureishi chụm hai ngón trỏ vào nhau.

“Quần chíp…”

“Lại chuyện đồ lót à?” Akaishi thở dài.

“Không, không phải. Không phải thế.”

“Không phải thế thì sao?”

“Tớ muốn mua ấy mà.”

“Thế à. Ừ thì, cũng được thôi.”

Akaishi nghiêng đầu thắc mắc. Cả hai đi xuống khu bán quần áo ở tầng hai.

“Tới nơi!”

Kureishi lại nhảy một bước xuống từ thang cuốn.

“Lần nào cũng phải xuống kiểu đó à?”

“Tớ muốn tạo nét riêng.”

“Thế là đủ lắm rồi.”

Hai người dạo quanh khu quần áo.

“Ồ, xem này xem này~”

Kureishi đội thử một chiếc mũ đang bày bán.

“Hợp không?”

Cô nàng làm một vẻ mặt thật ngầu.

“Cũng tàm tạm.”

“Khen tớ xinh hay gì đó đi chứ.”

“Chuyện hợp hay không mà nói dối thì cũng có ích lợi gì.”

Kureishi đặt chiếc mũ lại chỗ cũ.

“Mình không đi xem khu bán quần lót nam à?”

“Ở quanh kia kìa.”

Akaishi chỉ vào một chiếc xe đẩy chất đầy quần áo.

“Hả!? Quần áo lót mà để thế này á!?”

Kureishi sốc nặng trước cách người ta bán đồ lót nam.

“Chứ còn cách nào khác à?”

“Phải cho ma-nơ-canh mặc vào thì mới biết form nó thế nào chứ!”

“Xem cái đó thì có tác dụng gì. Đa số đàn ông chẳng mấy ai để ý đến đồ lót đâu, nên mới thành ra thế này.”

Akaishi cầm một chiếc quần lót lên.

“Quần lót con trai bị chất đống bán đại hạ giá như thế này á!?”

“Thì nó là vậy mà.”

“Tội nghiệp quá…”

Kureishi hu hu giả vờ khóc. “Trong khi đồ lót con gái thì được trưng bày lộng lẫy kiêu sa.”

“Không sao, bọn tớ quen làm người trong bóng tối rồi. Mấy cậu cứ ra ngoài ánh sáng mà tỏa sáng đi.”

“Thì ra đồ lót nữ lại được ưu ái đến thế…”

“Có gọi là ưu ái hay không thì cũng khó nói.”

“Hừm hừm,” Kureishi xoa cằm đăm chiêu.

“Để tớ chọn quần chíp cho Akaishi-kun luôn nhé.”

“Tớ đủ rồi, không cần đâu.”

Akaishi thẳng thừng từ chối.

“Vậy lần sau muốn mua thì hú tớ một tiếng nhé?”

“Nếu có dịp.”

“Vậy, đi thôi, đến khu đồ lót nữ.”

“Nói năng kiểu gì thế.”

Cả hai đi về phía khu bán đồ lót nữ.

“Akaishi-kun, cậu muốn tớ mặc quần chíp kiểu nào?”

“Kiểu nào cũng được.”

“Sao lại nói là kiểu nào cũng được chứ… Đồ lót là linh hồn của con gái đấy!”

“Làm gì mà nghiêm trọng thế…”

“Là bạn trai, cậu không muốn bạn gái mình mặc đồ lót xinh xắn à?”

“Không.”

“Ể~” Kureishi bĩu môi phản đối.

“Vậy cậu đứng đây chờ nhé.”

“Chờ ở ngoài á!?”

“Vào chung đi mà,” Kureishi níu tay Akaishi.

“Ngại lắm, vào khu đồ lót nữ ấy.”

“Bạn trai đi cùng thì có gì đâu mà lạ!”

“Dù không lạ nhưng ánh mắt của người khác khó chịu lắm.”

“Hừm!”

“Thôi được rồi,” Kureishi buông tay Akaishi ra. “Lát nữa tớ mua xong sẽ ra báo cáo cho cậu xem!”

“Thế là được rồi.”

“Akaishi-kun đúng là Akaishi-kun mà! Giận luôn! Hứ!”

“Anh chờ đây.”

Kureishi một mình bước vào khu đồ lót nữ.

“Thiệt tình, Akaishi-kun đúng là…!”

Vừa lẩm bẩm cằn nhằn, Kureishi vừa ngắm nghía mấy bộ đồ lót.

“Bảo sao không có ai theo, Akaishi-kun à…!”

Vừa lượn lờ xem hàng, Kureishi vừa đi.

“A.”

“Ể?”

Tại khu đồ lót nữ, một vị khách mới vừa xuất hiện.

“Hả…”

Không ai khác, chính là Sakurai Sousuke. Cậu ta đang nhìn Kureishi chằm chằm với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.