Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 582

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 3

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 383

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 185

Quyển 8: Lễ khai giảng - Yêu đương đại chiến - Chương 345: Bạn có thích những lời hoa mỹ không?

“Bị kéo vào buổi tụ tập con gái đột xuất, tớ thật sự sợ hết hồn luôn.”

“Ờ, à, ư.”

Yatsugai lắng nghe câu chuyện của Sakurai.

Năm phút đã trôi qua từ lúc Akaishi rời cửa ra vào.

“À mà, nói về Yuki ấy…”

Khi Sakurai định chuyển sang câu chuyện tiếp theo,

“À, cho tớ nói!”

Yatsugai cất tiếng ngắt lời.

“X-xin lỗi, hôm nay tớ phải về sớm.”

“Ờ, à… vậy về thôi nhỉ.”

Sakurai đứng lên.

“Xin lỗi, tớ muốn về một mình cơ!”

“…Hả?”

Yatsugai nhét bừa giày trong nhà vào cặp, vội chuẩn bị về.

Mang theo cả đống đồ lỉnh kỉnh khiến cô khó xoay xở.

“Xin lỗi, bye nhé.”

Nói xong, Yatsugai phóng chạy.

“N–này, chờ chút, Kyouko!”

Sakurai vẫn chưa kịp thay giày đã bị bỏ lại phía sau.

“Xin lỗi, tớ đang gấp lắm!”

Yatsugai hất Sakurai ra rồi lao qua cổng trường.

Cô chạy, cứ thế chạy.

Bóng dáng Akaishi không đâu thấy.

“Hộc… hộc…”

Vừa thở dốc, cô vừa chạy.

Khi sân ga lọt vào tầm mắt, cô bắt gặp lưng Akaishi.

“A–a, Akaishi!”

Vừa chạy, Yatsugai vừa gọi.

Akaishi không dừng lại.

“Akaishi!!”

Cô gào lên như vắt kiệt không khí trong phổi.

Akaishi ngoảnh đầu.

“T-tốt quá… Akaishi…”

Akaishi giảm bước, vẫn tiến về phía trước.

Cả đống hành lý cản trở khiến cô chạy không nổi.

“Chờ tớ… chờ…”

Yatsugai cố rướn hết tốc lực đuổi theo.

Thở hồng hộc, vẫn chạy.

“A…kaishi…”

Không ra hơi.

Phổi đau buốt.

Hơi thở khò khè kỳ quặc tràn ra.

Cô nhận ra hậu quả của việc chỉ cắm đầu học mà bỏ bê vận động.

Akaishi bước vào nhà ga.

“Aka…ishi…”

Ga cũng đã ở ngay trước mặt.

Có lẽ khớp giờ tàu, tiếng chuông chắn đường vang lên.

“Á…!!”

Đôi giày trong nhà nhét tạm rơi khỏi cặp.

Vấp vào giày, Yatsugai chúi người ngã sấp.

“Đau quá…”

Cô nhặt đôi giày văng tung.

Khoảng hở vừa bị giày lấp nay bung ra, ví và điện thoại tuôn khắp nơi như đê vỡ.

Cơn đau… chưa kịp cảm nhận.

“A… a… a…”

Yatsugai gom điện thoại, ví và đủ thứ rơi vãi.

Tàu tới.

Tiếng chuông khởi hành vang lên rrrrr…

“Cửa sẽ đóng, xin chú ý.”

“Đợi đã, đợi… Akaishi…”

Bất chấp lời cầu khẩn, cửa tàu khép lại.

“Tớ lên, tớ lên!!”

Cô hét to nhưng tàu không chờ.

Chầm chậm chuyển bánh.

“Akaishi, Akaishi!!”

Chưa tới vài giây, đoàn tàu rời ga.

“Đợi tớ, Akaishi!!”

Tiếng bánh xe rộn ràng xa dần, tim cô đập loạn.

“……”

Như hồn lìa khỏi xác, Yatsugai đổ gục ngay tại chỗ.

“……”

Trong ga chẳng còn ai.

“…Tại sao…”

Yatsugai sụt sịt.

“Sao lại thành ra thế này…”

Cô gục đầu, run vai giữa lòng đường.

“Tại sao…”

Âm thanh sột soạt vang lên.

Cô ngẩng mặt.

“…”

Akaishi đã đứng cạnh cô.

“Sao… lại…”

“Tại cậu chậm nên tớ quay lại đấy.”

“Nhưng cậu đâu có ở trên sân ga…”

“Tại cậu chỉ nhìn mỗi sân ga thôi. Tớ đi vòng bên hông ra.”

“…”

Yatsugai há miệng, chết lặng.

“Nhặt nhanh đi.”

Akaishi cúi lượm đồ của cô.

“Akaishi…”

Yatsugai lau khóe mắt.

“Akaishi.”

Cô gọi mãi.

“Gì?”

“Chỉ gọi thôi.”

“Ừ.”

Akaishi trả lại đồ cho cô.

“Nhặt nốt đi.”

“…Ừm.”

Yatsugai đứng dậy.

“Đau…!”

Giờ mới thấy đau.

Cú ngã khiến đôi chân cô bê bết máu.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Akaishi nhét đồ vào cặp cô.

“Giữa đường đấy.”

Một chiếc xe lao tới.

“T-ớ đứng dậy không nổi…”

Yatsugai bò lết khỏi đường.

Akaishi làm điểm tựa dìu cô vào lề.

“…Bế tớ nhé.”

“Không đời nào.”

Akaishi nhặt nốt đồ cô hất tung.

“Còn gì nữa?”

“Tiền…”

Hàng đống xu tràn khỏi ví cô.

“Nhiều thật.”

Akaishi cúi gom từng đồng.

“Sao tớ phải làm chuyện này chứ…”

Thu dọn xong, cậu quay lại bên cô.

“Còn thiếu gì không?”

“Chắc… hết rồi.”

Cô kiểm tra cặp, rồi dùng ngón tay ra dấu OK.

“…Đau quá.”

Yatsugai nhìn chân.

Hai chân đẫm máu, mặt cũng trầy xước.

“Cậu làm cái trò gì vậy?”

“…Xin lỗi.”

Cô nhìn đôi giày của Akaishi.

“Hay ra công viên đi.”

“Công viên?”

Akaishi choàng vai đỡ cô.

“Đi nổi không?”

“Chắc… một chút.”

Akaishi dìu Yatsugai tới công viên.

-------

Cả hai tới công viên.

“Đây là…”

“Nơi thường ghé giết thời gian khi về.”

Yatsugai khẽ giãn nét mặt.

“Lâu rồi nhỉ…”

“Ừ.”

Akaishi đặt cô ngồi lên ghế.

Dây leo từ cây lớn tạo thành mái vòm tự nhiên.

Những tia nắng len qua kẽ lá rọi lên má cô.

Quả chín trên dây rụng đầy quanh ghế.

“Chỗ này nhiều cây xanh, tớ thích.”

“Tớ cũng vậy.”

Akaishi bỏ cô lại, bước ra cổng.

“Cậu đi đâu đấy!”

“Ra cửa hàng tiện lợi.”

“Nói dối, chắc chắn dối!”

Yatsugai lết theo.

“Này, ngồi yên đi.”

Akaishi quay lại ép cô ngồi xuống.

“Không có đồ sơ cứu.”

“Cậu định bỏ tớ lại về nhà chứ gì! Nhất định thế!”

“Không có mà…”

Akaishi thở dài chán nản.

“Tớ biết mà! Cậu đang giận! Nhất định bỏ tớ lại!”

“Đừng ‘biết mà’ nữa. Mau trị thương đi, kẻo nặng thêm.”

“Thôi được. Cậu sẽ bỏ tớ mà. Tớ tự về.”

Yatsugai gượng đứng, ôm chân.

“Đừng ngốc thế…”

Akaishi thở dài.

“Thế này nhé.”

Cậu để chiếc cặp bên cạnh cô.

“Tớ để lại đây làm tin, sẽ quay lại…”

“Nói dối. Cậu định bỏ hết rồi đi.”

“Làm gì có.”

“Cậu giận mà. Giận lắm.”

“Thôi, ngồi xuống.”

Akaishi ấn cô xuống ghế.

“Chắc chắn bỏ tớ!”

“Ng–ồi–xuống. Không nghe tớ bỏ thật đấy.”

“…Ừ.”

Yatsugai ngoan ngoãn ngồi.

Akaishi chỉ mang ví và điện thoại, rời công viên tới cửa hàng.

----------

Vài phút sau, cậu quay lại.

“Từ giày tới cửa hàng tiện lợi, thứ gì cũng có. Bảo sao mấy nhân vật sang dị giới toàn lập tức tìm cửa hàng tiện lợi.”

Akaishi mang đủ bộ sơ cứu trở về.

“Akaishi…”

“Băng bó nào.”

Cậu bắt đầu chăm chân bê bết máu cho cô.

“Đau…!”

“Đừng động đậy.”

“Đau thật mà!”

Akaishi tiếp tục chữa trị.

“…”

“…”

Cậu lau đi dòng máu trên chân cô.

“Akaishi…”

“Hử?”

“Akaishi, xin lỗi.”

“……”

Cậu không ngẩng đầu, vẫn băng bó.

“Xin lỗi nhé, Akaishi.”

“Chuyện gì?”

“Tại, tại vì…”

Cô cắn môi.

“Tại mới hôm qua thôi mà…”

“Chuyện gì?”

“Nãy, ấy là…”

“Chuyện gì?”

“…Cậu giận à?”

“Chuyện gì?”

“…”

Nỗi bất an bóp nghẹt cô.

“Tại tớ đứng cạnh Sousuke nên…”

“…”

Akaishi lặng thinh.

“Xin lỗi, Akaishi.”

“Dù cậu nói chuyện với ai, tớ đâu có quyền gì can thiệp.”

“Nhưng! Nhưng mà…”

Im lặng.

“Tớ không có ý đó…”

“…”

“Tớ không phải vì để cậu trở thành công cụ mới tỏ tình, cũng không phải thích Sousuke…”

“…”

“Nhưng hôm nay Sousuke bắt chuyện, dù cậu tới rồi mà tớ không rời đi được.”

“…”

“Xin lỗi, Akaishi, xin lỗi.”

“…”

Yatsugai sụt sịt.

“Xin lỗi, tớ yếu đuối quá…”

“…”

“Thật ra tớ định chạy ngay tới chỗ cậu. Dù Sousuke nói chuyện cũng sẽ lập tức rời đi. Nhưng, nhưng…”

Cô lau mắt bằng tay áo.

“Nhưng do tớ yếu đuối nên không làm được… Thế này thì ai cũng bảo tớ thích Sousuke thôi nhỉ?”

“Sự thật là vậy mà?”

“Không phải… không phải đâu…”

Cô lại dụi mắt.

“Nói yêu mãi mãi rồi lại phản bội. Hô hào chính nghĩa rồi phạm tội. Nói bảo vệ phụ nữ rồi vung nắm đấm. Hứa không lặp lại mà vì dục vọng tái phạm. Lời thề của các người chỉ tầm đó thôi. Con người ai cũng vậy. Không chịu trách nhiệm lời nói, chỉ vì danh tiếng mà dối trá, lừa lọc, phun lời sáo rỗng. Cậu cũng thế. Để mọi thứ theo ý mình, cậu nói những điều không nghĩ, nói dối, hành động ngược lại. Không chỉ cậu đâu, ai cũng vậy.”

“Không… không phải…”

Yatsugai khịt mũi, nước mắt lăn.

“Ai cũng vậy cả. Hắn ta, cô ta, cậu, các người, anh ta, tôi, quý ông quý bà, tất cả đều dối trá. Nhất là kẻ hay ra trước công chúng. Các người để tâm ánh nhìn thiên hạ, khoa trương những điều không thể làm để được tán dương, lấy lời dối trá bọc mình, lợi dụng kẻ khác cho tiện. Kẻ lừa và kẻ bị lừa, chẳng khác gì nhau. Những kẻ bọc mình bằng lời hoa mỹ, tuyệt đối không đáng tin.”

“Không phải…”

Môi Yatsugai run bần bật.

“Huống chi, tớ cũng chẳng có quyền nói gì. Giữa chúng ta đâu có quan hệ gì. Cậu cứ sống theo ý cậu đi.”

Akaishi băng xong chân phải, chuyển sang chân trái.

“Không, không phải vậy đâu, Akaishi…”

Yatsugai chỉ biết nói vậy.

“Kiểu gì sau lưng tớ cậu cũng thân thiết với Sakurai thôi. Những lời được trét đầy dối trá của cậu cũng chỉ là lớp trang sức để tô vẽ bản thân. Tớ thật sự buồn nôn trước lời miệng lưỡi các người.”

“Không phải!”

Yatsugai gào lên.

“Mới hôm qua còn thế mà hôm nay cậu vẫn tự tin dữ.”

Akaishi cười khẩy.

“Là vì tớ yếu đuối…”

Nhưng rồi.

“Tớ sẽ không vậy nữa. Thật sự không. Vì lâu không gặp Sousuke nên tớ yên tâm, nên mới để cậu phải chịu thế này…”

“Nên tớ mới bảo, tớ không có quyền gì. Cứ sống theo ý cậu.”

“Không phải mà.”

Yatsugai xoa đầu cậu.

Akaishi hơi cứng người rồi tiếp tục băng bó.

“Người tớ yêu chỉ có Akaishi thôi. Không phải Sousuke. Nghe tin Sousuke có bạn gái tớ hoang mang mới làm chuyện dở hơi, nói lời khó nghe với cậu, tỏ tình kiểu chẳng ra sao… nhưng tình cảm tớ dành cho cậu là thật. Thật lòng, thật lòng đấy…”

“…”

Cô vẫn vuốt tóc cậu.

“Vậy thì, tớ cho cậu làm gì cũng được.”

“…”

“Dù cậu làm gì tớ cũng tha thứ. Thoải mái làm mọi thứ với tớ đi.”

“…”

Yatsugai nắm tay cậu,

Đặt lên ngực mình.

“…Cậu muốn cưỡng ép tớ cũng được.”

Cô nhìn thẳng mắt cậu, nói vậy.

“…”

Akaishi lấy tay của Yatsugai, đặt xuống đùi của cô.

“Cậu định hy sinh bản thân mê hoặc người khác như trước ư?”

“Tại sao… không phải thế! Tớ chỉ nói với cậu thôi… Không muốn nghe câu đó…”

“Người không trân trọng bản thân thì chẳng thể trân trọng ai. Sớm muộn gì sự tử tế ấy cũng không hướng ra ngoài được.”

“…”

“Cơ thể là vốn liếng. Bán rẻ bản thân để được công nhận thì rồi cũng lãnh hậu quả.”

“Vậy… làm sao cậu tin tớ đây… phải làm gì bây giờ…”

Giọng cô run rẩy.

“Hãy chứng minh bằng hành động.”

“Vừa rồi đã là… hết mức tớ dám làm rồi. Chưa từng nói vậy với ai…”

“Tích lũy niềm tin bằng thời gian dài.”

Akaishi quấn gạc chân trái.

“Mặt nữa.”

“…”

Yatsugai ngẩng lên.

Má cô bị trầy.

“Con gái đừng để sẹo trên mặt.”

“Nói thế với con gái không được đâu.”

“Tớ không nghĩ vậy. Kẻ bỏ qua sự thật, lấy lời êm tai dạy đời người khác từ trên cao, tớ không tin. Kẻ lảng tránh thực tế, đảo lộn điều quan trọng còn tệ hại hơn. Dùng những câu ai nói cũng được để hạ bệ người ta, bịt miệng ý kiến người ta mới thật sự độc hại. Nếu tin vào kẻ bảo ‘dù bao nhiêu tuổi cũng tỏa sáng’, thì thà tin vào người nói ‘không cố gắng bây giờ thì chẳng tỏa sáng tương lai’ còn đáng tin hơn nhiều. Nỗ lực hiện tại mới tạo nên tương lai rực rỡ. Thấy thứ đẹp thì cứ khen đẹp. Tìm được điều quý giá thì tự tay bảo vệ. Lảng tránh giá trị hiện tại, tự phụ mình chẳng sai, là không thể trưởng thành. Kẻ lấy lời hoa mỹ trát lên mình sẽ không bảo vệ cậu. Hãy sống hết sức với năng lực hiện tại. Ép người khác quay lưng với điều quan trọng, để rồi nhận ra khi mất hết, thì thật đảo lộn. Người dám nói thật dù bị ghét mới là người đáng quý.”

“Cậu… thật rất xoắn xuýt.”

Yatsugai nhắm mắt để cậu băng bó.

“Xong rồi.”

Akaishi sát trùng và dán gạc lên má cô.

“…Cảm ơn.”

Yatsugai úp mặt vào bụng cậu, vòng tay ôm eo.

“Tớ chỉ yêu mỗi Akaishi thôi.”

“…Vậy à.”

“Tớ sẽ cố gắng để cậu tin tớ.”

“…”

Akaishi dọn bộ sơ cứu.

“Về thôi.”

“…Ừm.”

--------

Cả hai quay lại ga.

Trời đã nhá nhem, sắc đỏ nhuộm bầu trời.

“……”

“……”

Leng keng, con tàu lắc lư chở họ đi.

“Nghỉ hè rồi.”

“Ừ.”

“…”

“……”

“…”

“……”

Yatsugai nắm mép cặp của Akaishi, tựa người vào lưng cậu.

Mùa hè bắt đầu.