Ngày mồng một tháng Giêng.
Tiếp nối ngày hôm trước, nhóm Akaishi tập trung ở nhà Takanashi, mỗi người tự giết thời gian theo cách riêng.
“Chúc mừng năm mới, Akaishi-kun.”
“Chúc mừng.”
Takanashi thở ra một làn khói trắng, xoa xoa hai tay.
“Lạnh thật đấy nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
“Để tôi sưởi ấm cho cậu nhé?”
“Nếu cậu làm được.”
Takanashi ném cho Akaishi một túi sưởi.
“Cậu, chắc cậu nghĩ tôi sẽ ôm chầm lấy cậu chứ gì? Ghê tởm quá. Mau nhảy xuống mương ngay đi.”
“Tại sao chứ?”
Akaishi xoa xoa túi sưởi.
“Bẩn thỉu thật đấy, đúng là ghê tởm. Cậu xoa nắn thứ tôi đưa rồi đang tưởng tượng cái quái gì thế hả.”
“Thì nó là như vậy mà.”
“Chắc cậu đang tận hưởng cảm giác từ tay tôi nhỉ. Tôi gọi cảnh sát đây.”
“Tại sao chứ?”
Túi sưởi Akaishi đang cầm bắt đầu nóng lên.
---------
“Akaishi, đồ ăn hả?”
Uemugi nhón chân nhìn vào trong tay Akaishi.
“Ừ, đúng rồi đó. Ăn không?”
“Không cần! Túi sưởi mà!”
Uemugi đánh “bép” vào túi sưởi của Akaishi.
“Cậu có biết bên trong túi sưởi là đồ ăn không?”
“Ể!?”
“Đừng có dạy hư người ta, đồ nói dối. Là oxit sắt mà.”
Uemugi cau mày, lườm Akaishi.
“Chúc mừng năm mới~, chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới~”
Suda từ bên cạnh bước vào, đi một vòng phát những chiếc túi màu hồng cho nhóm Akaishi.
“Gì đây?”
“Mở ra thử xem.”
Bên trong túi là bánh monaka.
“Loại này đắt tiền lắm đây.”
“Sao thế hả, Touki. Tự dưng lại ga lăng thế.”
“Lúc về nhà tớ thấy nhà có nhiều lắm, nên tớ mang đến đây giải quyết bớt hàng tồn kho.”
“Đừng có mà xử lý hàng tồn bằng đồ đắt tiền như thế này chứ.”
“Suda, tớ thích cậu!”
Uemugi ôm chầm lấy Suda.
“Này này, tớ không có ý đó đâu.”
Suda vừa cười vừa gỡ Uemugi ra.
“Touki, cậu...”
“Tou...”
“Hai người nhìn tớ bằng ánh mắt gì thế kia.”
Akaishi và Takanashi nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ.
“Chào~ ! Chào buổi sáng mọi người~!”
Sendou quàng chiếc khăn dài bước vào.
“Chúc mừng năm mới~, chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới~”
“Yeah~”, Sendou cụng nắm đấm cả hai tay vào nhóm Akaishi.
“Hôm qua vui thật nhỉ~”
“Ừ nhỉ.”
“Ngon lắm.”
“Ừ nhỉ.”
“Tinh thần xìu quá~”
“Chán ghê~”, Sendou rũ vai.
“Hôm nay trông cậu gyaru hơn hẳn đấy.”
“Không phải gyaru! Là thanh thuần!”
“Ồn ào quá!”, Sendou cốc Akaishi một cái.
“Cậu không có quà gì à?”
“Quà á?”
“À, cho Sendou-chan cũng có quà monaka nè.”
“Cảm ơn nha~, Suda-chi.”
Suda lấy bánh monaka từ trong túi ra, đưa cho Sendou.
“Còn cậu thì sao?”
“Tại sao rõ ràng là bên nhận quà mà tên này lại vênh váo thế nhỉ?”
“Bánh kẹo đâu!?”
“Đến cả Shiraha-chan nữa!?”
Akaishi và Uemugi lườm Sendou.
“Không có đâu.”
“Không phải là không có đâu. Đi mua về đây!”
“Đi mua về đây!”
“Mấy cậu đi mà mua!”
Akaishi, Uemugi và Sendou mặt đối mặt.
“Đầu năm đầu tháng mà đã ồn ào quá nhỉ.”
Vừa dụi đôi mắt ngái ngủ, Kanami bước tới.
“Tôi thì có quà đây.”
Kanami lấy ra những viên sô cô la nhỏ từ trong túi.
“Đây là...”
“Dionall!?”
Cửa hàng sô cô la danh tiếng hàng đầu thế giới, Dionall.
Kanami bắt đầu chia sô cô la từ trong túi.
“Đặc quyền của bạn bè đấy ạ.”
“Sao cậu lại có thứ này. Phải đặt trước các kiểu chứ.”
“Phá mấy cái thùng gỗ trong nhà là có phải không?”
“Tưởng mình là dũng sĩ à?”
Suda giơ viên sô cô la lên trời.
“Mười sáu carat...”
“Cậu là siêu trộm à?”
“Ghê quá~”, nhóm Sendou tròn mắt.
“Lúc về nhà, mẹ và bố tôi đã nhận được rất nhiều từ các đối tác ạ.”
“Kanami, người-có-nhiều-bánh-kẹo.”
“Nói cứ như người giàu ấy.”
Uemugi cho viên sô cô la vào miệng, sung sướng nhai nhóp nhép.
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
“Ừm.”
Nasu từ biệt thự của Takanashi bước ra.
“Nasu-san không về quê ạ?”
“Sau khi đi lễ chùa xong tôi sẽ về ạ.”
“Đi lễ chùa!”
Rất nhiều người đã tập trung tại biệt thự của Takanashi.
“Dạo gần đây xung quanh tiểu thư có rất nhiều người nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
“Trông tiểu thư có vẻ vui, thật tốt quá rồi.”
“...”
Takanashi quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của Nasu.
“Chúng ta đi lễ chùa thôi nào, mọi người.”
““Vâng~””
Nhóm Akaishi đi bộ đến ngôi đền lớn nhất trong vùng.
“Đây là đền thờ...”
Đến được ngôi đền, nhóm Akaishi choáng ngợp trước sự đông đúc của mọi người.
“Đông người quá nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
Nhóm Akaishi tập trung ở một nơi ít người qua lại.
“Cậu có biết quy tắc ở những ngôi đền chùa như thế này không, Akaishi-kun?”
“Tớ chỉ biết là không được đi vào giữa, và hai lạy hai vỗ tay một lạy thôi.”
“Đông người thế này thì còn phải trái gì nữa.”
Ngôi đền chật ních người.
“A... Suda-kun?”
“Ồ, ồồ, Satou.”
“Lâu rồi không gặp”, Suda đập tay với Satou.
“Và, Akaishi-kun với, Takanashi-san?”
Satou nhìn từng người một trong nhóm Akaishi.
“Mối quan hệ gì đây?”
“Yuu, cậu này là Satou.”
“Tớ biết cậu ấy ở câu lạc bộ bóng đá và học cùng lớp.”
Trước khi Suda giới thiệu, Akaishi đã nói trúng thông tin về Satou.
“Akaishi-kun với Suda-kun rồi cả Takanashi-san nữa... Rốt cuộc là mối quan hệ gì vậy?”
“Còn nhiều người nữa đấy.”
Suda hướng sự chú ý về phía Kureishi, Uemugi và Sendou đang nói chuyện gần đó.
“Ể, ểểểể!? Đông người thế này cơ á!?”
“Ai vậy, ai vậy, cậu bạn này là bạn của Yuuto à?”
“Không phải.”
Sendou bước ra trước mặt Akaishi, tạo dáng rồi nói “Rất vui được gặp bạn”.
“Ể, bạn học cùng trường... à?”
Satou chào Sendou, người đang trang điểm và ăn mặc lòe loẹt, một cách đầy e dè.
“Không phải.”
“Rất vui được gặp bạn, tớ là Sendou Yukari, mười bảy tuổi xuân xanh! Mong được chỉ giáo nha!”
Sendou nháy mắt với Satou.
“Không lẽ nào, là... của Akaishi-kun?”
“Chuẩn chuẩn, hoàn toàn chính xác~!”
Sendou khoác vai Akaishi.
“Dừng lại.”
Akaishi gạt tay Sendou ra.
“Quan hệ gì vậy?”
“Gal da ngăm và người thường.”
“Nghe như tựa light novel ấy.”
Sendou cười ha hả.
“Sendou-san... trông cậu ấy thật là một người cuốn hút nhỉ.”
“Ể, thật hả? Satou cũng có mắt nhìn đấy chứ, yeah~!”
Sendou đập tay với Satou.
“Akaishi-kun lại ghen đấy.”
“Sao lại thế?”
Takanashi chế nhạo Akaishi.
“Chà, Akaishi-kun với Suda-kun ra là thành viên của một clan lớn thế này cơ đấy.”
“Đúng là đầu óc game thủ có khác, đầu óc game thủ.”
Suda cười hahaha.
“Mizuki, nguy hiểm lắm, đừng rời xa tớ đấy.”
Trong lúc nhóm Akaishi đang nói chuyện với Satou ở một nơi vắng người, Sakurai đi ngang qua.
“A.”
Sakurai nắm tay Mizuki, đi về phía hòm công đức.
“Sakurai-kun có bạn gái rồi à...”
Satou dõi mắt nhìn theo Sakurai.
“Cậu có thấy ai khác cùng lớp không?”
“Không thấy.”
“Vậy à.”
Satou nhìn quanh.
“Làm phiền mãi cũng không hay, tớ đi trước nhé.”
“Ừ.”
“Bai bai~”
Satou rời khỏi nhóm Akaishi, đi về phía hòm công đức.
“Đúng là đền lớn có khác, gặp được nhiều người quen ghê.”
“Ừ nhỉ.”
“Nếu mà Kirishima-kun cũng đến thì chắc chắn cậu ta sẽ mò đến đây cho xem.”
“Cậu hiểu rõ ghê nhỉ.”
Phía sau Takanashi, Kirishima đã ở đó.
Takanashi lập tức nhảy lùi lại.
“Naoto, cậu đúng là lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần.”
“Ahahahaha, tuyệt vời. Cảm ơn lời khen, cảm ơn nhiều nhé.”
Kirishima cúi chào một cách khoa trương.
“Yukari-chan vẫn thân với Yuuto-kun chứ?”
“Hả?”
Sendou lườm Kirishima.
“Ồ, đáng sợ quá, đáng sợ quá. Xem ra vẫn ổn nhỉ. Mà này, cậu có thấy Sousuke đâu không?”
Kirishima nhìn về hướng Sakurai vừa rời đi.
“Cậu nhận ra rồi mà.”
“Ahahaha, không đời nào. Tớ không đời nào lại lẽo đẽo theo Sousuke đến tận đây đâu. Dù sao cũng là buổi hẹn hò riêng của hai người họ mà.”
“Lỡ lời rồi đấy.”
Kirishima vẫn cứ cười hahaha.
“Nhân tiện, lúc nãy ở đây tớ có thấy Yuki-chan đấy. Mặc furisode trông siêu đáng yêu luôn~”
Kirishima đưa tay lên trán che nắng, dõi mắt tìm từng người một trong đám đông.
“A, Sousuke ở kia kìa.”
Kirishima phát hiện ra Sakurai.
“Vậy thì, tớ sẽ đi theo Sousuke đây.”
“Rốt cuộc vẫn theo à.”
“Yukari-chan và mọi người cũng chúc một ngày vui vẻ nhé.”
“Không cần cậu nói.”
Sendou xua tay đuổi Kirishima đi.
“Chúc một ngày tốt lành~”
Kirishima vừa vẫy tay vừa biến mất vào đám đông.
“Kirishima-kun vẫn bí ẩn như mọi khi nhỉ.”
“Chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ gì nữa.”
Nhóm Akaishi vẫn còn ngạc nhiên trước cuộc “tập kích” của Kirishima.
--------
“Akaishi-kun, có khăn tay không?”
Từ phía sau, Kureishi gọi Akaishi.
“Tớ vừa đi rửa tay về.”
“Khăn tay.”
Kureishi và Uemugi đòi khăn tay từ Akaishi.
“Có đây.”
Akaishi lấy khăn tay từ trong túi ra.
“Quả nhiên là Akaemon.”
“Akaemon.”
“Cậu bày cho họ đấy à.”
Kureishi và Uemugi dùng khăn tay xong, trả lại cho Akaishi.
“Chiếc khăn tay đã được con gái lau tay, trở nên có giá trị rồi đấy nhỉ. Đừng có mà đem bán trên mấy trang chợ đồ cũ đấy.”
“Ai mà mua chứ.”
“Có những người thích sưu tầm đồ độc lạ đấy.”
Akaishi cất khăn tay vào túi.
“Cầm khăn tay ướt như thế túi không bị ướt à?”
“Tớ chưa từng để ý.”
“Chắc chắn trong túi cậu giờ này đang có hàng tỷ vi sinh vật sinh sống rồi nhỉ.”
“Thôi đi, tớ không muốn tưởng tượng đâu.”
Akaishi lấy khăn tay ra.
“Chúng ta cũng đi rửa tay đi thôi.”
“Ừ nhỉ.”
Nhóm Akaishi đi rửa tay.
Bắt nguồn từ trong game RPG là phá thùng gỗ, đồ vật để nhận vật phẩm Trang phục kimono cao cấp nhất dành cho phụ nữ Nhật Bản chưa kết hôn, đặc biệt dùng để chỉ bộ lễ phục tay áo dài mặc trong lễ trưởng thành hoặc các dịp lễ trọng đại