Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới bắt đầu.
“Wa~ Lâu lắm rồi mới tới trường.”
Khắp trong trường, học sinh nói chuyện rôm rả về những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ đông.
Xoạch.
Akaishi mở cửa lớp.
“Ồ, Aka, chào buổi sáng.”
“Ừ.”
“Chào buổi sáng nè.”
“Chào buổi sáng.”
Akaishi chào Mitsuya và Yamamoto rồi đi về chỗ ngồi của mình.
“Chào buổi sáng, Akaishi-san.”
“Ừ.”
“Chúc mừng năm mới.”
“Cung chúc tân xuân.”
Kanami lên tiếng bắt chuyện với Akaishi.
Akaishi đặt cặp lên bàn, bắt đầu bỏ sách giáo khoa vào ngăn bàn.
“Akaishi-san, cậu lạnh lùng thật đấy.”
“Vậy à?”
“Chúng ta không nói chuyện thêm vài câu được sao?”
“Muốn nói gì?”
“Trông cậu tâm trạng không tốt.”
“Bình thường tớ vẫn vậy.”
“Cậu lúc nào cũng mang bộ mặt khó ở. Mà giữ bộ mặt khó ở hoài thì hạnh phúc sẽ tuột mất đấy.”
“Người mà hạnh phúc đã tuột mất rồi nói câu đó thì chẳng thuyết phục chút nào.”
“Ôi chao.”
Kanami đưa tay lên che miệng.
“À phải rồi Akaishi-san, sau khi đi lễ chùa ngày đầu năm mới, cậu có đi đâu cùng Takanashi-san và những người khác không?”
“Nhà tớ.”
“Các cậu đã làm gì thế?”
“Cricket.”
“Cricket…”
Kanami ngước mắt lên phải, suy nghĩ.
Rồi vài giây sau,
“Xin đừng nói dối.”
cô nói.
“Chẳng làm gì đặc biệt cả. Chỉ tán gẫu thôi.”
“Tớ cũng muốn được mời đến lắm chứ.”
“Tự nhiên thành ra vậy thôi.”
Kanami phồng má.
“Vậy lúc đó các cậu phải báo tớ một tiếng chứ?”
“Tại sao lại phải làm thế?”
“Tớ chưa từng tới nhà cậu nha?”
“Mọi người khác hầu hết cũng chưa tới.”
“Lần sau gặp nhớ rủ tớ đấy.”
“Ừ.”
Akaishi đáp hời hợt.
“Này, cậu có nghe không đấy?”
Kanami nắm lấy vai Akaishi, giật mạnh một cái khiến cậu quay người lại.
“Sách giáo khoa...”
Sách giáo khoa từ tay Akaishi rơi loảng xoảng xuống đất.
“Ôi, tớ xin lỗi.”
Kanami cúi xuống, giúp nhặt sách giáo khoa cho Akaishi.
“Tớ vẫn là người mới trong khoản quan hệ xã hội, cậu dạy tớ được không?”
“Không có chuyện người mới hay người sành sỏi. Cách cư xử với người khác chính là cá tính của mỗi người.”
Akaishi lại bỏ sách giáo khoa vào ngăn bàn.
“Cậu thử nói chuyện với nhiều người hơn xem sao.”
“Nhiều người ư…”
Kanami đảo mắt nhìn quanh lớp.
Cô chạm ánh mắt với Kureishi.
“Sao vậy, Kanami-san?”
Kureishi bước đến bên Kanami.
“Ơ, k-không, không có gì đâu ạ.”
“Thế à? Mà vừa nãy cậu nhìn tớ đấy nhé?”
“X-Xin đừng hiểu lầm! Tớ nhìn cậu đâu phải vì thích cậu đâu!”
Akaishi thầm nghĩ, cô nàng này tsundere à?
“Ahaha, Kanami-san thú vị thật.”
“Thú vị ư...? Đây là lần đầu tiên tớ được khen như vậy đó.”
“Kanami-san có nét gì đó thật bí ẩn nhỉ.”
“Bí ẩn ư... Tớ á?”
Kanami nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
Bản thân Kanami nghĩ mình đã bộc lộ tính cách rồi, nhưng người khác lại khó nhận ra điều đó.
“À, Kureishi-san, cậu có muốn trao đổi địa chỉ mail không?”
“Địa chỉ mail ư...? Ý cậu là tài khoản ‘CAOF’ à?”
“Đ-Đúng vậy! Chính là nó đó!”
Kanami lấy điện thoại, bắt đầu trao đổi tài khoản với Kureishi.
Còn Akaishi lặng lẽ bắt đầu học bài.
-----------
Tan học.
“Cái này là…?”
Kanami phát hiện có người trong rèm cửa.
“Là gì vậy?”
Kanami hỏi Akaishi đang ngồi phía trước.
“Bắp cải cuộn thịt chứ gì.”
“Tớ nghĩ chắc chắn không phải đâu.”
“Cứ mở ra xem đi.”
“Nếu bên trong là người lạ thì sao ạ?”
“Dù người trong rèm có lạ thì cũng chẳng có gì đáng sợ.”
“…Xin thất lễ.”
Kanami vén rèm lên.
Ở đó là Uemugi, người đang được ánh nắng sưởi ấm đến nóng hổi.
“Kanami, gì thế!?”
“A, ôi chao, Uemugi-san, cậu đang làm gì ở một nơi thế này vậy?”
“Tớ đang sưởi ấm! Chỗ này ấm lắm!”
“V-Vậy à.”
Kanami liếc qua Akaishi.
“Đừng có chiếm một mình thế chứ.”
“Akaishi muốn vào không?”
“Cho tiểu thư đằng kia vào cùng đi.”
Kanami giật nảy mình, vai run lên.
“Kanami!”
“C-Có chuyện gì thế?”
Uemugi nhích ra một khoảng trống đủ cho một người.
“Ấm lắm, chia sẻ cho cậu này.”
“V-Vâng.”
Kanami bước đến bên cạnh Uemugi.
“Aà, ấm thật đấy.”
“Phơi lưng sướng lắm đó.”
Uemugi quay lưng về phía cửa sổ.
Kanami cũng bắt chước làm theo.
“Ôi, đúng là vậy thật.”
“Kanami, tớ ganh tị vì cậu ngồi sát cửa sổ đấy.”
“Trong giờ học nắng chói mắt lắm, thật ra không tốt lắm đâu?”
“Thật hả?”
Uemugi quay sang nhìn Akaishi.
“Ừm, cũng đúng.”
“Hể~”
“Nghe nói hầu hết các trường học đều được thiết kế sao cho mặt trời chiếu từ bên trái bảng đen đấy.”
“Akaishi, hiểu biết ghê.”
“Bình thường thôi.”
Uemugi và Kanami cùng nhau sưởi ấm lưng, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp.
-----------
“Hửm? Kia là……”
Ngoài hành lang lớp học, vang lên những tiếng hét đầy phấn khích của các nữ sinh.
Kirishima đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng ồn.
“Gì thế kia.”
Sakurai cũng nhìn về hướng các nữ sinh.
“Kyaaa, Suda-kun! Lâu rồi không gặp~!”
“Ồ, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp.”
“Kỳ nghỉ đông vui không?”
“Cũng tàm tạm thôi~”
“Suda-chi có khỏe không~?”
“Khỏe, khỏe lắm~”
Mấy nữ sinh vây quanh Suda, nói chuyện rôm rả.
"Thế thì đúng là đáng chúc mừng rồi."
"Đây là tình huống gì vậy..."
Sakurai thở dài.
“Thiệt tình, hay quá ha, trai đẹp lúc nào cũng được con gái ưa. Như sống ở thế giới khác với tụi mình, ganh tỵ ghê.”
“Đúng thế đấy, Sousuke. Tương lai như thế sẽ chẳng bao giờ đến với bọn mình đâu.”
Sakurai nhìn Suda với ánh mắt đầy ghen tức.