“Tớ muốn được người ta gọi bằng tên thân mật ghê.”
“……”
“……”
Trong căng tin giờ nghỉ trưa, Takanashi bất chợt buột miệng.
“Yayoi.”
Uemugi níu tay áo Takanashi, cất tiếng.
“Không phải tớ muốn con gái gọi đâu. Mà là muốn con trai gọi cơ.”
“Yayoi.”
Suda vừa ăn cơm hộp, vừa lên tiếng.
“Haizz……”
Takanashi thở dài thườn thượt.
“Không phải kiểu đó đâu mà.”
Takanashi lắc đầu vẻ bất lực, như muốn nói “Thiệt tình”.
“Tớ hiểu, tớ hiểu mà cậu Takanashi, ừ ừ.”
Kureishi nhắm mắt, gật đầu như giã tỏi.
“Akaishi-kun, niềm hy vọng cuối cùng trông cậy vào cậu đấy.”
Takanashi quay sang Akaishi.
“Yayoi.”
“……”
Cậu nhìn vào mắt Takanashi rồi nói, thế nhưng,
“Haizz……”
Phản ứng của Takanashi vẫn chẳng khá hơn là bao.
“Rốt cuộc cậu không hài lòng điểm nào thế?”
“Không phải thế. Mà phải kiểu… làm sao để nói nhỉ.”
Takanashi huơ huơ tay trong không trung.
“Đừng có coi rẻ cái tên Yayoi của tớ như thế chứ.”
“Chẳng hiểu gì sất.”
“Tớ thì hiểu!”
Takanashi và Kureishi hùa theo nhau.
“Tớ muốn các cậu đối xử với cái tên Yayoi của tớ một cách trân trọng hơn, xem nó như một thứ báu vật vô giá ấy.”
“Yayoi…!”
Suda siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói.
“Gần đúng rồi nhưng vẫn hơi khác một chút. Akaishi-kun.”
“Yayoi.”
“Đi chết đi đồ rác rưởi. Y chang lúc nãy còn gì.”
“Thái độ vênh váo không giống người đang đi nhờ vả chút nào.”
“Tịch thu nhé,” Takanashi nói rồi lấy miếng giăm bông trong hộp cơm của Akaishi.
“Miếng giăm bông cuộn dưa chuột của tớ…!”
Miếng giăm bông cuộn dưa chuột của tớ bị Takanashi cướp mất. Takanashi chỉ trả lại cây tăm xiên vào hộp cơm của Akaishi.
“Ngon phết. Về nói với mẹ cậu là ngon lắm nhé.”
“Tớ để dành tí nữa mới ăn mà.”
“Tớ không biết mấy chuyện đó. Đồ thích ăn thì phải ăn trước đi chứ. Cậu ấy hả, có khi cô gái mình thích bị thằng con trai khác cướp mất, chắc cậu cũng sẽ nói kiểu ‘Vì tớ thích nên định để sau mà’ phải không. Cứ ru rú khóc lóc thảm hại ở một xó nhà cả đời đi.”
“Tớ chẳng lo miếng giăm bông với dưa chuột bị ai đó cướp mất đâu.”
“Đó là do cậu nhận thức kém thôi. Lần này nhờ tớ mà cậu hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc đời rồi còn gì, tốt quá phải không? Biết ơn đi chứ.”
“Takanashi-senpai đỉnh thật đấy ạ!”
Kureishi tròn xoe mắt khen ngợi Takanashi.
“Haizz… Cứ cái đà này, xem ra cái tên Yayoi của tớ vẫn chưa thể trao cho ai được rồi.”
“Cứ giữ khư khư cả đời đi.”
“Gì hả?”
Takanashi và Akaishi lườm nhau tóe lửa.
“Ủa?”
Chợt nhìn lại, hộp cơm của Akaishi đã không còn nữa.
“Mẹ Akaishi nấu ăn giỏi ghê.”
Uemugi đã giật lấy hộp cơm của Akaishi.
“Xem ra cậu chẳng học được gì từ tớ cả nhỉ.”
“Đời lắm éo le.”
Akaishi đứng dậy, định bụng ra quầy tạp hóa mua bánh mì.
“Cho Shiraha bánh quy giòn.”
“Cậu bị khùng hả?”
“Tớ thì sao cũng được.”
“Kureishi xin được một suất bánh mì kẹp yakisoba!”
“Rồi, rồi, rồi, rồi.”
Akaishi vẫy vẫy tay rồi đi thẳng đến quầy tạp hóa.
“Thiệt tình, Akaishi-kun lần nào cũng tệ bạc như vậy đấy.”
“Đúng là vậy đó, thiệt tình.”
Kureishi cũng hùa theo.
“Touki cũng nói gì đi chứ.”
“Bị bóc lột thậm tệ còn gì nữa, Yuu.”
Suda cười ha hả.
“Akaishi-kun chắc cũng vui vẻ khi bị các mỹ nữ bóc lột thôi, nhất định là vậy.”
“Biết rồồi, biết rồồi.”
Suda vừa cười vừa tiếp tục ăn cơm.
-----------
“Rồi, buổi học hôm nay của chúng ta kết thúc ở đây.”
“““Chúng em cảm ơn thầy ạ~”””
Nhóm Akaishi đã kết thúc tiết học thể dục.
Đến lượt trực nhật, Akaishi phải mang bóng vào cất trong nhà kho thể dục.
“Chào, chào, cậu đi đâu đấy, Akaishi-kun?”
Kirishima gọi với theo.
“Nhà kho thể dục.”
“Tôi đi cùng cậu nhé?”
“Không, không cần đâu.”
“Haizz… Vậy thì đành chịu vậy.”
Kirishima sột soạt lục lọi trong túi áo.
“Hãy mang cái này theo và coi như là tôi đang đi cùng cậu nhé.”
“Không cần.”
Kirishima rút ra một cây bút bi từ trong túi.
“Đừng nói vậy chứ! Hiện giờ trong tay tôi chỉ có mỗi thứ này thôi.”
“Tại sao tôi phải nghĩ đến cậu trong lúc đi đường cơ chứ?”
Akaishi vẫn thường xuyên được Kirishima dúi cho mấy món đồ lặt vặt.
“Thôi nào, thôi nào, có nó cũng đâu có vướng víu gì.”
“Nhưng không có thì cũng chẳng sao sất.”
Kirishima nhét cây bút bi vào túi áo ngực của Akaishi.
“Biết đâu cũng có lúc cần viết gì đó,” Akaishi nghĩ thầm rồi cứ để yên cây bút ở đấy.
--------
Đi được một lát, cậu cũng đến được nhà kho thể dục.
“……”
Kéo “rầmmm” một tiếng, cánh cửa nhà kho mở ra, Akaishi bắt đầu bỏ bóng vào trong chiếc sọt lớn.
“……”
Đứng cách đó một quãng, Akaishi bắt đầu ném từng quả bóng một vào sọt.
“Vướng đường.”
“Rầm!” Akaishi bị ai đó từ phía sau đâm sầm vào. Cậu loạng choạng lùi lại vài bước rồi mới đứng vững được.
“……”
Người đó chính là Torikai Akane, đang đứng ngay tại đó.
Akaishi không nói gì, chỉ lườm Torikai một cái sắc lẻm, rồi lại tiếp tục công việc cất bóng.
“Gì đấy?”
Torikai quay phắt lại, nói với Akaishi.
“Cậu vừa nói gì à?”
“Nhìn ánh mắt mày là thấy ngứa mắt rồi.”
Thấy ánh nhìn của Akaishi, Torikai tặc lưỡi.
“Dạo này mày hay kè kè với Shiraha và Kureishi nhỉ.”
“Cũng bình thường.”
“Không, có chứ. Mày với họ hay đi chung với nhau lắm mà, phải không?”
“Chính cậu mới hay dính với họ thì có.”
“Mày định giở trò gì?”
“Chẳng có gì cả.”
Torikai cũng vừa cất bóng vào sọt, vừa hỏi Akaishi.
“Mày đang nhắm đến Kureishi, phải không?”
“Con mồi à?”
“Đừng có giả bộ ngây thơ. Tao đang nói là mày định biến Kureishi thành bạn gái mình, đúng chứ?”
“Ai mà biết được.”
Akaishi nhún vai một cách cường điệu, khóe miệng nhếch lên.
Torikai túm lấy cổ áo Akaishi.
“Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, mày.”
“……”
Akaishi vẫn giữ nguyên tư thế nhún vai, nhìn thẳng vào mắt Torikai.
“Bạn thân bị con trai cướp mất khiến cậu khó chịu đến thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi.”
Torikai buông tay khỏi nắm áo trước ngực Akaishi.
“Biết đâu Kureishi đã cặp kè với thằng con trai khác mà cậu không hề hay biết rồi cũng nên.”
“Hả?”
“Chỉ là cậu không biết thôi, có khi nhỏ thay bồ như thay áo cũng nên.”
“Câm miệng lại.”
Trong nhà kho thể dục, chỉ có hai người, Akaishi và Torikai.
“Đừng có bén mảng đến gần Kureishi, mày hiểu chưa.”
“Là cậu ta tự tìm đến tôi đấy chứ. Phải rồi nhỉ, có khi bọn tôi còn cùng nhau đi bơi, đi nướng BBQ nữa ấy chứ. Cũng có khi đã từng ngủ chung dưới một mái nhà rồi ấy nhỉ.”
“…………”
Ánh mắt Torikai trở nên sắc lẹm, nhìn Akaishi chằm chằm.
“Cậu không biết đúng không? Đến chuyện cậu ta đi chơi với tôi mà cậu còn không biết, thì chuyện cỡ đó cũng có thể lắm chứ. Thậm chí, có khi còn có những chuyện kinh khủng hơn nữa kia——”
“Tránh xa Kureishi ra!”
Torikai gằn giọng.
“Bạn bè quan trọng đến thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi. Không giống như mày.”
“Tôi thì chẳng tin vào thứ gọi là bạn bè đâu.”
“Chỉ là không có đứa nào chơi cùng thôi chứ gì. Đừng có mà sĩ diện hão.”
“Xem ra Kureishi không kể cho cậu nghe chuyện cậu ta đi chơi với tôi rồi nhỉ.”
“……”
Torikai ném mạnh quả bóng xuống đất.
“Mục đích của mày là gì hả?”
“Đó mới là lời của tôi.”
“Mày thật sự rất kinh tởm, nên đừng có lại gần Kureishi. Cả Shiraha nữa.”
“Sao cậu không nói thẳng với họ ấy? Rằng Akaishi là thằng đàn ông kinh tởm nên đừng bao giờ bén mảng đến gần nữa. Rằng thằng đó là một khối u ác tính. Chắc chắn sẽ cản đường chúng ta, kiểu vậy.”
“Hả?”
“Hả?”
Akaishi và Torikai đối mặt nhau, tiến sát đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.
“Tao sẽ giết mày đấy, thằng khốn.”
“Cậu sẽ không nói được đâu nhỉ.”
Akaishi cười khẩy.
“Cậu yêu quý bạn bè của mình đến phát điên, phải không? Sợ Kureishi rời khỏi vòng tay mình đến mức không chịu nổi, đúng chứ? Coi bạn bè như một công cụ để lấp đầy cuộc sống của mình, hay một thứ gì đó tương tự, phải không? Vì thế nên cậu không thể chấp nhận việc Kureishi ở bên những người bạn khác. Không thể tưởng tượng nổi. Đối với cậu, bạn bè là, Kureishi đối với cậu là, phải đúng như những gì cậu tưởng tượng, không thể chấp nhận việc cậu ta bước ra ngoài khuôn khổ tính cách mà cậu đã hình dung. Bạn bè đối với cậu, rốt cuộc cũng chỉ là sự áp đặt những ảo tưởng của bản thân cậu mà thôi.”
“Mày đang nói cái quái gì vậy hả?”
“Thế nên cậu mới không thể nói với Kureishi rằng ‘đừng lại gần tôi’. Cậu tự nhận thức được những ảo tưởng của mình, nhưng vẫn cố gắng coi như tất cả chưa từng tồn tại, phải không? Dù có nói những lời đó với Kureishi, cậu ta cũng sẽ không hoàn toàn chấp nhận lời của cậu đâu. Cậu sợ điều đó xảy ra. Sợ bạn bè không tin lời mình mà lại tin lời tôi. Sợ bản thân mình không xứng làm bạn của Kureishi hơn tôi. Không thể chấp nhận một Kureishi tin lời tôi hơn lời cậu. Vì thế nên cậu không thể nói ra. Không đúng sao?”
“Mày ở dưới cơ tao.”
“Cậu vẫn luôn bị bạn bè trói buộc, đúng không? Vì thế nên cậu muốn bằng mọi cách cho Kureishi thấy bộ dạng thất bại của tôi. ‘Thấy chưa, tất cả đều đúng như lời tôi nói, hạng người như hắn ngay từ đầu đã là đồ bỏ đi rồi,’ cậu muốn nói với Kureishi như vậy, phải không? Muốn thì thầm vào tai cậu ta như thế, phải không? Kureishi trong mắt cậu phải là một con người đúng như cậu mong muốn. Cậu không cho phép Kureishi trong mắt cậu đi chệch khỏi tính cách mà cậu đã định sẵn. Nhưng, bản thân Kureishi thì khác. Hoàn toàn khác. Cậu ta sẽ không trở thành con người như cậu muốn. Cậu tự nhận thức được Kureishi không phải là con người như mình mong muốn, nhưng lại chẳng thể phàn nàn gì mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, đúng chứ? Thấy không? Cậu đang tự trói buộc chính mình đấy. Dù Kureishi có chơi bời với đám con trai, cậu cũng sẽ không chấp nhận hiện thực đó. Dù Kureishi có bắt nạt người khác, cậu cũng sẽ không dám nhìn thẳng vào sự thật. Không thể nhìn thẳng. Bởi vì bạn bè đối với cậu, rốt cuộc cũng chỉ là một thứ hàng giả do chính ảo tưởng của cậu tạo nên mà thôi.”
“Hự……”
Torikai tung một cú đá mạnh vào bụng Akaishi.
“Ực……”
Akaishi ôm bụng, lùi lại về phía sau.
Torikai đấm vào má phải của Akaishi đang khom người, rồi lại tung một cú đá vào phần bụng cậu đang ôm lấy, khiến Akaishi văng thẳng vào tường.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ lồng ngực Akaishi.
“Trúng tim đen rồi à?”
Torikai đóng sầm cửa nhà kho thể dục lại.
“Cậu cũng đã tẩy não Kureishi và Shiraha như thế à?”
“Tôi không làm thế. Chỉ nói ra sự thật thôi. Kẻ đang cố tẩy não Kureishi mà không nhận ra ác ý của chính mình rốt cuộc là ai đây nhỉ. Cậu không phải là mẹ của Kureishi. Hãy để cậu ấy làm những gì mình thích. Hãy chấp nhận việc bạn bè không phải lúc nào cũng theo ý mình. Và rồi, nếu họ đang đi sai hướng, hãy có đủ dũng khí để khuyên răn đối phương, cho dù có bị ghét bỏ đi chăng nữa.”
“Chẳng cần phải nghe cho tử tế lời của một kẻ chuyên đi tẩy não người khác làm gì.”
Torikai túm tóc lại buộc ra sau gáy.
“Giữa con trai và con gái có sự chênh lệch về sức mạnh cơ bắp đấy.”
Torikai tuy thuộc dạng cao trong đám con gái, nhưng vẫn thấp hơn Akaishi.
Akaishi vào thế chiến đấu với Torikai.
“Cứ sống cả đời bằng cái thói coi thường người khác như vậy đi.”
“Chỉ là cậu tự tiện cho rằng mình bị coi thường thôi. Tôi chỉ nêu ra một sự thật không thể chối cãi. Đúng là một kẻ thích nhét người khác vào khuôn khổ cứng nhắc của mình mà.”
“Uaaaaaaaaaaaa!”
Torikai lao vào tấn công Akaishi.
Torikai tóm lấy vai Akaishi, rồi thụi một cú vào bụng cậu.
“Hự……”
Những cú đấm liên tiếp vào bụng khiến Akaishi cứng đờ người, Torikai cứ thế nắm lấy gáy Akaishi, đập mạnh đầu cậu vào chiếc hòm nhảy gần đó.
“Đau quá!”
Akaishi khiến chồng hòm nhảy đổ tan tành rồi cứ thế bật người lùi lại phía sau.
“Chết đi!”
Torikai đuổi theo Akaishi, giẫm lên chân cậu, hạn chế khả năng di chuyển. Cứ thế, cô đấm liên tiếp vào má trái rồi má phải Akaishi.
“Chết đi, chết đi, chết đi!”
Né được cú đấm thứ ba, Akaishi tóm chặt lấy cả hai cổ tay của Torikai. Cứ thế, cậu ép Torikai vào tường.
“Thả ra!”
Torikai giằng ra khỏi sự khống chế của Akaishi, định bụng đấm thêm một cú nữa vào bụng cậu. Akaishi liền tóm lấy cánh tay của cô.
“Chết đi!”
Tóm lấy cổ tay còn lại đang vung xuống, Akaishi vẫn giữ chặt cổ tay Torikai rồi nhanh chóng vòng ra phía sau lưng cô. Vừa giữ cổ tay, cậu vừa túm lấy tóc Torikai.
“Đau!”
“Xin lỗi nhé.”
Akaishi vẫn nắm chặt cổ tay và tóc Torikai, vật cô ta ngã sõng soài xuống đất.
“Kết thúc rồi nhỉ?”
Akaishi đè lên người Torikai theo tư thế cưỡi ngựa.
Cậu giữ chặt hai tay của Torikai.
“Chết tiệt, thằng khốn này……”
Torikai cứ thế giãy giụa, nhưng Akaishi vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ.
“Tôi từng nghe nói là bên bị đè ở thế cưỡi ngựa thì yếu thế lắm đấy.”
“Thả ra, đồ cặn bã!”
“Vậy thì đừng giãy nữa. Để tôi yên mà về đi.”
“Là mày gây sự trước cơ mà!”
“Là cậu mới đúng.”
Akaishi vẫn nắm chặt cổ tay Torikai, cất tiếng.
“Sắp đến giờ học tiết tiếp theo rồi. Tha cho tôi về thật đi. Hứa là sẽ không giãy giụa nữa đi.”
“Thử thả tay ra xem. Tao sẽ cắn nát cổ họng mày ngay lập tức!”
“Vậy thì không thả được rồi.”
“Đồ hèn hạ!”
Torikai cố sống cố chết giãy đạp chân, nhưng không sao với tới người Akaishi.
“Tôi đã nói là sức mạnh cơ bắp khác nhau rồi mà. Xét về thể trạng động vật thì đành chịu thôi. Không phải lỗi của cậu đâu. Bỏ cuộc đi, thả lỏng người ra. Thừa nhận mình thua đi.”
“Việc quái gì tao phải thừa nhận!”
“Bạo lực chẳng giải quyết được gì đâu. Bình tĩnh nói chuyện đi nào.”
“Là mày cố tẩy não tao trước cơ mà!”
Akaishi và Torikai rơi vào thế giằng co.
“Ể…………”
“Kétttt,” cửa nhà kho thể dục lại mở ra.
“Là… là kiểu đó sao!?”
Kureishi mặt đỏ bừng, cứ thế đóng sầm cửa lại.
“Kureishi!”
Torikai nhìn thẳng vào mắt Kureishi.
“Cứ… cứu tớ với!”
“Akane……?”
Nghe thấy giọng nói khác thường của Torikai, Kureishi mới hoàn hồn, vội mở cửa ra lần nữa.
“Akaishi-kun, cậu… đang làm gì vậy…?”
Rồi Kureishi nhìn Akaishi bằng đôi mắt đen láy.
“Đánh nhau?”
“Không phải! Cứu tớ với, Kureishi!”
Torikai vẫn đang giãy giụa, cố thoát ra khỏi người Akaishi.
Akaishi buông Torikai ra.
“Kureishi!”
Được thả ra, Torikai nước mắt lưng tròng chạy bổ nhào về phía Kureishi.
“Tớ… tớ suýt bị Akaishi làm bậy… Tớ sợ lắm…”
Torikai giọng run run, ôm chầm lấy Kureishi.
“Nói dối… Thật sao, Akaishi-kun?”
“Dối trá đấy. Là đánh nhau.”
“Tớ… tớ sợ lắm… Bị sức con trai đè xuống một cách thô bạo… Tớ có làm gì đâu, tại sao chứ…”
Torikai nức nở, vùi mặt vào vai Kureishi.
“Ai đang nói thật vậy?”
“Là tớ.”
“Tớ suýt nữa thì bị cậu ta làm bậy đấy!”
Torikai vừa khóc vừa nói với Kureishi.
“Akane sợ hãi đến mức này thì lạ thật đấy… Từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy Akane khóc bao giờ. Akaishi-kun, thật sự đã có chuyện gì xảy ra, nói cho tớ biết được không?”
“Đã bảo là đánh nhau mà.”
“Kureishi! Đừng tin lời của một kẻ như thế! Tỉnh lại đi! Xin cậu đấy, đừng bỏ rơi tớ…”
Torikai vừa khóc vừa van xin Kureishi.
“……Tớ không biết ai đúng ai sai.”
Kureishi tỏ ra bối rối giữa Akaishi và Torikai.
“Akaishi-kun, tớ có thể nói với giáo viên sao?”
“Cứ tự nhiên. Nếu có thằng ngốc nào định giở trò đồi bại với con gái trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa các tiết học, lại còn trong tình huống chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị ai đó phát hiện, thì đúng là chuyện cười thật đấy.”
“Đừng nói với giáo viên.”
“Thấy chưa,” Akaishi làm vẻ mặt thản nhiên.
“Tớ… tớ không muốn ai biết chuyện mình bị kẻ khác làm bậy đâu… Tớ là con gái, lại còn là lần đầu của tớ nữa, tớ không muốn ai biết mình suýt bị một kẻ như thế này làm nhục đâu…”
Torikai vừa nấc nghẹn nhiều lần, vừa nói.
“Tại sao Akane làm vậy, hay lý do Akaishi-kun làm vậy… tớ đều không hiểu nổi.”
Kureishi vừa xoa lưng Torikai, vừa rời khỏi nơi đó.
“…………”
Akaishi phủi qua bộ quần áo lấm lem, một lát sau cũng rời khỏi nhà kho thể dục.