Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 229

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7476

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Tập 3.5 - Tôi và Việc làm thêm và Ngày cuối tuần nguy hiểm

“Xin chào, xin hỏi kiếm ai vậy?”

“A! Cuối cùng cũng kết nối được! Thật là tuyệt~”

“Giọng nói đó—Akihisa phải không? Con thật sự biết sử dụng đường dây quốc tế luôn, có chuyện gì thế?”

“MẸ CÒN DÁM HỎI CON!? MẸ ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ!? CON ĐÃ KIỂM TRA RẤT NHIỀU LẦN RỒI, TẠI SAI THẺ CỦA CON LẠI CHỈ CÒN CÓ 39 YEN!? MẸ ĐÃ QUÊN CHUYỂN TIỀN VÀO TÀI KHOẢN CỦA CON RỒI SAO!?

“Thật là thô lỗ. Làm sao mẹ lại có thể quên chuyện đó? Về chuyện tiền bạc, mẹ đã an toàn—”

“Mẹ gửi tiền rồi hả?”

“—giữ nó trong ví của mẹ.”

“MẸ THẬT SỰ DÁM LẤY TIỀN TIÊU VẶT CỦA CON MÌNH SAO? CHẾT TIỆT, CON SẼ KHIẾU NẠI VỚI BỐ!”

“Bình tĩnh đã, một phần trong số tiền đó được đưa cho bố.”

“BỐ LÀ ĐỒNG PHẠM LUÔN!? LẤY HẾT NGUỒN SỐNG CỦA CON, BA MẸ LÀ CẶP ĐÔI TỆ HẠI NHẤT!”

“…Xin lỗi, thật ra, bố con chỉ được 20% trong số đó.”

“BẤT CÔNG ĐẾN NHƯ VẬY SAO! BỐ THẬT SỰ RẤT ĐÁNG THƯƠNG Ở ĐÂY MÀ!!”

“Bố con thậm chí còn không biết gì cả và mặc dù mẹ lấy phân nửa số tiền. Ông ấy rất vui.”

“…Bố…tại sao lại cưới một người như vậy?”

“Hừ, đầu tiên ta đừng nói đến chuyện này.”

“Ơ? À, oh…”

“Không phải mẹ nói với con trước rồi sao? Con phải báo cáo điểm số của mình thường xuyên, nhưng từ khi con bước vào học năm hai, mẹ chưa nghe bất cứ thứ gì về điểm số của con, con biết chứ?”

“…Xin lỗi mẹ, sóng điện thoại của con ở đây tệ quá, con không thể nghe mẹ rõ ràng được.”

“Vậy sóng điện thoại tệ thì sao, vấn đề của mẹ ở đây là con của mình quá ngốc.”

“Con không nghĩ cả hai ta đều đang nói về một chủ đề.”

“Và nó thật là tệ đến mức của siêu nhân.”

“Con, con không ngốc đến mức đó!”

“Ồ, thật chứ? Vậy thì nói đi. Điểm của con giờ thế nào?”

“…”

“Nhanh lên, một khi con trả lời, mẹ sẽ cân nhắc về việc cho tiền con.”

“Em..chà, con từng nghĩ mẹ trông thật trẻ trung và đẹp đẽ, nhưng sức quyến rũ thật sự của mẹ không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở cả trong tâm. Mẹ không chỉ có những điểm tích cực của một người phụ nữ, mà những hành động và quyết định cũng sẽ không thua kém gì đàn ông. Là một người con, con thường hay khoe khoang về điều này.

“Nói nhảm đủ rồi. Mẹ sẽ không cho con đưa ra bất kì lý do nào, vì thế hãy trả lời mẹ bằng tiếng Anh. ‘How are your grades in school?’” (Điểm số của con ở trong trường thì thế nào?)

“À…”

“À? ‘a thousand’ (một nghìn)? ‘a little bad’ (hơi tệ một chút)? ‘about average score’ (tầm trung bình)?”

“Con, con xin lỗi…”

—DUUU

“EHH? CÁI KIỂU PHẢN ỨNG NHƯ VẬY LÀ SAO? KHÔNG PHẢI QUÁ LẠNH LÙNG SAO! CHẾT TIỆT! NẾU THẾ THÌ CON SẼ GỌI MẸ NHƯ LÀ MỘT TÊN BIẾN THÁI ĐIÊN CUỒNG! ĐỪNG XEM THƯỜNG TÍNH KIÊN CƯỜNG CỦA ĐỨA CON TRAI NÀY!”

“…Thế là sau khi liên tục nghe tiếng điện thoại reo đầy khó chịu như là tiếng thuốc diệt côn trùng, mẹ cậu cho số điện thoại của cậu vào danh sách đen để chặn cuộc gọi của cậu?”

“Ừ. Cậu không thấy mẹ như vậy là quá đáng sao? Người đó chắc chắn không phải là mẹ của tớ.”

“Chà, thật là khổ cho cậu…”

Trong bữa trưa, tôi càu nhàu về cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ với Yuuji. Thật không ngờ là cậu ấy lại có phản ứng như vậy.

“Có, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Yuuji? Thật là gớm khi nghe cậu tội nghiệp tớ.”

“Không gì cả, chỉ là tớ hiểu nó như thế nào khi khổ sở bởi một bà mẹ như thế…”

Yuuji ngước lên, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như là có thứ gì đó đang ở trong đầu cậu ấy lúc này, và thật sự có vẻ mặt trông chả ăn nhập gì với vẻ ngoài đầy cứng rắng và thô lỗ của cậu ấy.

“Thế, cậu sẽ làm gì đây, Akihisa?”

Người đẹp mà đang cầm lon nước uống —Hideyoshi—hỏi tôi. Thấy cậu ấy uống uống sữa đậu nành, tôi thật sự muốn mỉm cười. Những quảng cáo trên TV nói rằng sữa đậu nành rất tốt cho phái đẹp, và món này rất thích hợp với Hideyoshi.

“Uu~hừm…thật ra, tớ cũng thấy rất phiền. Có vẻ như mẹ tớ đã hóa đá con tim mình. Tớ không thể gọi mẹ được, và cho dù tớ muốn ra nước ngoài để tìm mẹ, nó cũng là rất xa ở nước ngoài…”

Và bên cạnh đó, dù gì thì tôi thật sự cũng không biết là họ đang ở đâu. Tất cả những gì tôi biết là họ đang điều hành một doanh nghiệp hợp tác ở một nơi nào đó tại nước ngoài…

“…Có vẻ như cậu phải tự kiếm tiền rồi.”

Bạn cùng lớp với tôi Tsuchiya Kouta, biệt danh Muttsulini đang đọc một quyển tạp chí khi nói vậy. Lý do mà cậu ấy có biệt danh như vậy là vì cậu ấy là một kẻ siêu biến thái trầm lặng—và thậm chí là phần trầm lặng cũng dần mất đi gần đây. Giờ đây cậu ấy là một kẻ biến thái trắng trợn.

“Ừ, có vẻ như tớ nên tìm một công việc.”

Nếu có thể, tôi hy vọng rằng tôi có thể được trả lương theo ngày và bắt đầu làm việc ngay lập tức. Tôi không cho rằng học sinh cấp ba có thể kiếm tiền bằng những hoạt động hằng ngày, đúng không?

“Làm việc? Nhắc tới mới nhớ, quán cà phê ở trước nhà ga đang tuyển người đấy.”

Yuuji đặt tay dưới cằm mình.

“Quán cà phê trước nhà ga?”

“Có vẻ như nó được gọi là ‘La Pedis’, đúng không nhỉ ? Tớ không biết đó là ngôn ngữ gì nữa?

“Hei~ vậy ra chỗ đó đang tuyển người sao?”

Nơi đó bán thức ăn rất ngon, và chúng rất rẻ. Đó là nơi mà nhiều học sinh từ Học Viện Fumitzuki thường lui đến. Đã có một lần tôi đến đó cùng với Minami (trong khi tay tôi đang bị vặn).

“Tớ nhớ rằng đó là công việc luân phiên chỉ cho thứ bảy này. Ca làm việc từ 11:00 tới 20:00, và lương vào khoảng 8,800 yên. Có vẻ như họ cũng chấp nhận những người không có kinh nghiệm.”

“Chỉ trong một ngày, và họ cũng chào mừng người mới đến sao? Thật là tuyệt đối với tớ—nhưng có gì đó đang nghi, đúng không?”

Thường thì một quán cà phê sẽ không thuê những người đang học trong thời gian ngắn, và còn lạ hơn nữa là họ cũng mời những người thiếu kinh nghiệm. Chắc chắn phải có gì đó.

“Cái cách thuê người này đúng là có gì đó khác biệt, nhưng tớ cảm thấy rằng không có cần thiết phải ngạc nhiên như vậy. Nhiều khả năng, các nhân viên vừa rời khỏi tiệm, nên chủ tiệm phải thuê những người như vậy?”

Lý do này có thể có. Vì họ thậm chí còn chấp nhận những người thiếu kinh nghiệm, người chủ chắc hẳn phải rất tuyệt vọng, đúng không?

“…Hơn nữa, Akihisa cũng không cầu kỳ để có thể kén chọn về việc này.”

“Uu…cậu nói đúng về việc đó…”

Đúng như điều mà Muttsulini vừa nói, lúc này đây, tôi không có khả năng để nói về việc đó. Đây là vấn đề sống còn, có vẻ như tôi phải chiến đấu cho công việc bán thời gian ấy.

“Vậy thì Akihisa cũng đi chứ?”

“Eh? ‘Akihisa cũng đi chứ’, đó có nghĩa là cậu cũng đi sao Yuuji?”

“Tớ nghĩ như vậy. Thật ra, tớ muốn đi đến đó thử xem.”

Tôi hiểu rồi, thảo nào cậu ấy biết về những việc này.

“Gì thế? Yuuji muốn mua thứ gì sao? Tại sao cậu lại không nói với bọn tớ?”

“Chà, thật ra chẳng có gì nhiều…Tớ chỉ muốn gắn thêm ổ khóa trong phòng tớ, loại tốt và chắc nhất.”

Trong những người trẻ chúng tôi, từ lúc này đến lúc khác mọi người sẽ nghĩ đến việc lắp đặt thêm khóa vào trong phòng của mình---nhưng có lẽ sẽ không có nhiều người làm thế vì lý do như là của Yuuji.

“Ồ đúng rồi, họ tuyển bao nhiêu người vậy?”

Nếu tôi phải thi với những người khác trong lúc phỏng vấn, tôi phải đầu độc Yuuji trước. Tôi tự hỏi nếu tôi vẫn còn mấy cái bánh quy của Himeji…

“Tớ nhớ là khoảng 3-4 người. Nơi đó thì khá lớn, vì thế họ thật sự cần rất nhiều người.”

GIờ thì Yuuji đã nói thế, tôi nhớ là tôi đã thấy cái quán. Bên ngoài thì trông như một nhà hàng gia đình, và có rất nhiều món trên thực đơn. Bao gồm cả nhân viên trong nhà bếp, đúng là có thể cần ba hay bốn người nữa.

“Khoảng bốn người, sao? Muttsulini và Hideyoshi đi cùng thì sao?”

“Điều đó được đấy…có lẽ tớ có thể luyện tập khả năng diễn xuất của tớ. Thật tốt khi có thêm kinh nghiệm.”

“…Tớ có thể có đủ tiền để mua một cái máy chụp ảnh.”

Cả hai người bọn họ đều không có kế hoạch gì khác, vì thế họ dễ dàng đồng ý. Muttsulini sẽ biểu diễn kĩ năng của cậu ấy trong nhà bếp, và về phần Hideyoshi, thật sự không cần phải nói về điều đó.

“Vì chúng ta đã quyết định, hãy đi phỏng vấn sau giờ học hôm nay. Nó sẽ chấm hết nếu chúng ta không đến trước những người khác.”

“Cậu nói đúng. Làm thôi.”

“Hiểu rồi.”

“…(Gật đầu)”

Vì chuyện đó, cả bốn chúng tôi đi đến quán cà phê, và sau khi phỏng vấn ở đấy, chúng tôi được nhận.

“Ahh…mọi người thật sự đến…xin lỗi vì đã làm phiền mọi người vào hôm nay…”

“Được mà, xin hãy quan tâm đến chúng tôi.”

Vào ngày thứ Bảy, người chủ quán cà phê lết cái thân thể trông cực kì yếu đuối của mình khi ông ấy mời bốn chúng tôi vào, người mà đến sớm hơn một tiếng.

(Này, người chủ này có thể chịu được không vậy?)

(Um…với tớ, nếu chuyện như thế xảy ra, ông anh này ở đây có thể sẽ nhảy xuống biển từ đỉnh Fuji. Ông ấy trông rất yếu.)

Ý nghĩ của Hideyoshi rất đúng. Nếu có người như vậy xuất hiện gần sân ga, tôi sẽ báo cho điều phối viên coi chừng người đó và ngăn không cho nhảy xuống đường ray.

(Tớ nghe một tin đồn…rằng vợ và con gái của người chủ quán bỏ ông ấy.)

Yuuji lầm bầm.

Có lẽ người chủ quán này không thể chịu được sự căng thẳng của việc mất đi vợ và con gái sao? Nghĩ về việc đó, nhiều khả năng rằng ông ta phải thuê những nhân viên làm việc một ngày. Dù sao đi nữa, chúng tôi chỉ cần giúp cho đến khi vợ và con gái ông ấy trở về.

(Thật là lạ. Tớ nhớ rằng có một vài cô gái làm việc ở đây lần trước…)

(Tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra với họ. Có lẽ là có thứ gì đó liên quan đến việc xin nghỉ của họ mà chúng ta không biết.)

Vậy là họ xin nghỉ? Có vẻ như họ không muốn liên quan đến việc của người chủ này.

“Chà, đây là đồng phục của các cậu…cứ việc nói với tôi nếu kích cỡ không đúng…”

Người chủ quán đặt những bộ đồng phục đã được xếp gọn trước mặt chúng tôi.

“”Cỡ của tôi không vừa chút nào.””

Ngay lúc vừa nhận đươc đồng phục, Yuuji, Muttsulini và tôi đồng thanh nói một cách hoàn hảo.

“Tới cả giới tính của tớ cũng không phù hợp.”

Bên cạnh đó, Hideyoshi nói điều không bằng lòng vì việc bị đưa cho đồng phục nữ.

“Eh? Thật lạ…tôi chắc chắn đã đo trước rồi mà..”

Người chủ quán nghiêng đầu, nhưng dù tôi nhìn nó như thế nào đi nữa thì kích cỡ không vừa chút nào.

“Erm, đồng phục của tớ thì có thể hơi quá nhỏ, nhưng Yuuji và Muttsulini—không, cỡ của Sakamoto và Tsuchiya chắc chắn không vừa.”

Có phải người chủ quán đưa đồng phục cho nhầm người rồi không? Nếu không, thì mắt của ông ấy chắc chắn rất tồi.

“Có phải…nhưng với tôi, Sakamoto-san là S, Yoshii-san là M, và Tsuchiya-san là ERO—không, L…"

Không thể xem thường người chủ quán này chút nào được.

“…Tớ không có chút hứng thú nào với ERO.”

“WHA!!”

Nghe thấy điều mà chắc chắn là lời nói dối lớn nhất thế kỉ, Yuuji và tôi la lên trong kinh ngạc.

“Muttsulini, dù thế nào đi nữa, thì cậu không thể nói dối như vậy.”

“Ừ, nếu cậu muốn nói dối, ít ra cũng phải chắc là nó đáng tin.”

“…(Lắc đầu một cách dữ dội).”

Cái tư thế lắc đầu của cậu ấy chắc chắn là một lời nói dối. Thật là, có cần thiết phải nói một lời nói dối lớn đến mức đó không?

“Đừng bận tâm, quên chuyện đó đi. Cỡ của tớ là L, vì thế tớ có thể đổi với Muttsulini.”

Có lẽ tôi trông nhỏ con khi đứng kế Yuuji, nhưng tôi cao hơn những cậu bé trung bình. Với tôi, chiều rộng của đồng phục cỡ M có thể đủ rộng, nhưng chiều dài thì không.

“..Tớ sẽ mặc cỡ M. Nó vừa đấy.”

Tôi đổi đồng phục với Muttsulini. Hm, cỡ L đúng là vừa với tôi.

“Chủ quán, tôi phải mặc cỡ XL. Ông có thể đổi cho tôi bộ khác không?”

Yuuji không có ai để đổi đồng phục với cả nên cậu ấy chỉ có thể trả lại bộ đồng phục.

“Tôi hiểu rồi…cậu nói đúng…tôi vô tình lẫn lộn giữa cỡ đồng phục và sở thích của mình.

Đó thật sự là một lỗi vô tình đấy.

“Chà, tớ đã nói là giới tính của tớ sai rồi…”

Đươc rồi, đến lúc thay đồ, và bắt đầu làm việc thôi!

Phòng vệ sinh của nhân viên thật không quá to, vì thế tôi và Muttsulini vào trước.

“Đúng là cảm giác rất giống hồi lễ hội trường.”

“…Có vẻ như chúng ta có duyên với quán cà phê.”

Sau khi bỏ những vật dụng cá nhân vào tủ khóa, Muttsulini và tôi bắt đầu nói chuyện trong lúc thay đồ.

Đồng phục của quán này gồm có quần dài đen và áo sơ-mi trắng, cùng với một áo vét đen bó sát thân ở ngoài. Đây là một bộ đồng phục bình thường của bồi bàn. Một cái tạp dề quấn ở xung quanh quần, một cà vạt nơ màu đen, và chúng tôi hoàn hảo.

“Xin lỗi vì đã để các cậu chờ.”

“…Xin lỗi.”

Sau khi thay xong, tôi và Muttsulini bước ra khỏi nhà vệ sinh trong bộ đồng phục tương tự nhau khi chúng tôi nói với người ở bên ngoài. Yuuji và Hideyoshi có vẻ ấn tượng khi họ thấy bộ cánh của chúng tôi.

“Haha, rất hợp với các cậu đấy. Các cậu thật sự có vẻ ngoài đó.”

“Theo tớ thấy, giờ cả hai cậu đều trông rất tuyệt.”

“Thật, thật chứ?”

“…Xấu hổ làm sao.”

Không như đồng phục trường hay đồng phục bình thường, đây đúng là một bộ đồng phục bán cà phê thật sự. Tôi đã cảm thấy tồi tệ khi mặc đồ giống bọn họ, giờ đây lại còn cảm thấy xấu hổ hơn nữa khi được bọn họ khen.

“Thế thì tớ vào chung với Yuuji.”

“Um, đến lượt bọn tớ.”

Sau khi nói ra những suy nghĩ của chúng tôi, lần này, đến lượt Yuuji và Hideyshi vào với bộ đồng phục trong tay—ơ CHỜ MỘT CHÚT!!!

“TÊN ĐẠI NGỐC YUUJI! LÀM SAO CẬU CÓ THỂ BƯỚC VÀO VÀ THAY ĐỒ CÙNG VỚI HIDEYOSHI NHƯ THẾ!?”

“…Mười ngàn cái chết đang chờ cậu!”

Tôi điên cuồng cố gắng kéo cửa mở ra, nhưng bọn họ đã khóa ở trong; tay nắm cửa không thể vặn được. Nếu cứ tiếp tục như thế này, Hideyoshi sẽ gặp nguy hiểm!

Nhưng Yuuji ngó lơ chúng tôi người mà đang định phá sập cánh cửa, không hiểu được suy nghĩ của chúng tôi khi cậu ấy thở dài trong phòng vệ sinh.

“Cậu đang nói gì thế? Cho dù bọn tớ thay đồ hay làm gì khác, cả hai đều là nam. Làm thế nào lại có vấn đề được.?

CẢ HAI CẬU ĐỀU LÀ NAM? VẤN ĐỀ GÌ KHÔNG? CÁI TÊN NGỐC NGÀY ĐANG SỔ RA CÁI THỨ NGU NGỐC GÌ THẾ NÀY!?

“YUUJI!! ĐÓ LÀ LỖI GHI TRÊN HỒ SƠ!!”

“Chờ, chờ đã Akihisa! Tớ là người mà với thân thể là con trai!”

Có vẻ như Yuuji vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ấy thật sự tin vào hồ sơ một cách mù quáng!

“(Thở dài) Tớ biết rồi. Tớ sẽ nghe những gì cậu cần nói một khi chúng tớ thay xong, vì thế giờ hãy bình tĩnh lại đi.”

Yuuji nói với giọng mất bình tĩnh.

KHÔNG! Sẽ kết thúc khi mà họ thay đồ! Nếu thế—

“Yuuji nếu cậu không muốn thay đổi ý định dù thế nào đi nữa…”

“Thế thì sao? Đừng phá hỏng cách cửa lúc này! Sẽ rất tệ nếu chúng ta phải trả tiền cho cánh của ngay sau khi đến làm việc ở đây.”

“—Tớ sẽ nói với Kirishima-san mọi thứ.”

Rắc!

“Tớ có thể thay ở hành lang, đúng không?”

Thật tốt khi cậu hiểu ra.

“Được rồi, đi tìm người chủ quán nào.”

“…(Gật đầu).”

Sau khi giải quyết được khủng hoảng, Muttsulini và tôi hướng về sảnh.

“Um…tớ không thể với tới cái dây kéo ở trên lưng tớ. Xin lỗi Yuuji, nhưng cậu có thể—ơ? Yuuji đi đâu rồi?”

“Xin lỗi Hideyoshii, tớ rất quý mạng sống của mình.”

Nghe cuộc hội thoại này sau lưng tôi, tôi cuối cùng có thể thoải mái. Thật là, sự thiếu cảnh giác của Hideyoshi thật đúng là rắc rối.

“Nhắc mới nhớ, đây là quán café thật sự; khác hoàn toàn cái ở trường. Đúng là thấy rất mới lạ.”

“…Rất thú vị.”

Công việc hôm nay có thể là một kinh nghiệm tuyệt vời. Mặc dù không đến mức tôi có thể dừng việc van xin mẹ tôi tiền, nhưng cũng không quá tệ.

“Cậu đã nói rằng cậu muốn là việc trong nhà bếp đúng không, Muttsulini?”

“…Tớ có nói thế trong buổi phỏng vấn.”

“Chà, cậu đúng là nên lãnh phần nhà bếp.”

Chấp chứa nỗi lo lắng trong người, tôi bước về phía sảnh nơi chủ quan đang ở đó.

“…(Trống rỗng)”

Người chủ quán chỉ ngồi đấy, hồn của ông ấy lộ ra từ phía miệng của mình.

“Chủ, chủ quán ông không sao chứ?”

“À…ahh, tôi ổn, tôi ổn…chỉ cần tôi xử lý những công việc của quán tốt, tôi chắc chắn hai người họ sẽ trở về…”

Có vẻ như chủ quán không thể phân biệt được sự tưởng tượng và thế giới thật. Ông ấy thật sự có thể cầm cự được chứ?

(Muttsulini, ông này không được khỏe cho lắm, đúng không?)

(…Điều đó có vẻ nguy hiểm.)

(Teag. Tại sao chúng ta không thử kiểm tra trước nhỉ?)

(…Bằng cách nào?)

(Chỉ cần nói chuyện với ông ấy như bình thường.)

Tôi để Muttsulini đứng đấy khi bước về phía chủ quán.

Để tôi xem nào, tôi nên nói gì với ông ấy đây.

“À, chủ quán…”

“…Hửm? À, chuyện gì thế?”

Tôi không biết phải nói gì, vì thế tôi đề cập rằng thời tiết hôm nay rất đẹp.

“À…đúng..bố cảm thấy rất khó chịu…”

Thấy trả lời của ông ấy, có vẻ như sáng kiến của tôi về thời tiết vừa vô ích rồi.”

“Um…hy vọng rằng hôm nay sẽ có thật nhiều khách hàng.”

Thay đổi đề tài nào. Nếu chuyện về quán, ông ấy không thể nào phớt lờ được, đúng không?

“Đứa dễ thương nhất trong những đứa dễ thương nhất là con gái của tôi…nó luôn nói rằng ‘con yêu papa’ trước khi nó được một tuổi…”

“Chủ quán, cái kí ức ấy là do ông tự nghĩ ra.”

Tôi nhớ rằng trẻ con phải được hai tuổi trước khi bắt đầu nói.

(Giờ làm sao, Muttsulini? Tớ không thể làm cho chủ quán hiểu được gì cả.)

(…Thế chúng ta nói về con gái ông ấy thì sao?)

(Tớ hiểu rồi. Có lẽ chúng ta sẽ có được trả lời từ ông ấy.)

Người chủ quán chỉ lẩm bẩm những thứ về con gái ông ấy. Nếu chúng tôi nói về con gái ông ấy, ông ấy sẽ phải trả lời, đúng không?

“Chà..”

“Erm..hm?”

“Con gái của ông thế nào—”

“Tôi cho cậu năm giây để cầu trời đấy.”

Ngay lập tức, một vật lạnh lẽo được kê ngay cổ tôi.

“Chờ, chờ đã chủ quán! Bên cạnh đó, ông lấy con dao đấy từ đâu ra vậy!?”

“À, à, tôi vô cùng xin lỗi…cậu là người làm việc hôm nay đúng không? Cậu không phải là gã muốn cướp lấy thiên thần nhỏ bé dễ thương của tôi…”

“Đúng, đúng vậy…ông nhầm rồi.”

“Hahaha…xin lỗi nhé…”

Chủ quán thu con dao về lại đai đeo. Có vẻ như tôi vẫn giữ được nhịp đập trong động mạnh.

Tới giờ chúng tôi đã nói nhiều thứ rồi, người chủ quán này thật sự không sao chứ?

Xem đánh giá của Muttsulini thế nào?

(Muttsulini, sao rồi? Cậu thấy chủ quán này ‘safe’ hay ‘out’?)

(…Thử lần nữa xem.)

Cậu muốn lần thứ ba sao? Nghe cũng thấy đúng.

Nhưng tôi nên làm gì đây? Tôi cần tiền của tôi nếu tôi muốn sống, và cho dù chủ quán như vậy, tôi không thể chỉ nói đi và sau đó đi khỏi đây…

Ngay khi tôi vừa lo lắng làm cách nào để làm việc chung với chủ quán.

“Uu, chỉ có mỗi đồng phục của tớ là khác…”

“Bỏ đi, Hideyoshi. Đây là vì công việc.”

“…Vì đây là vì tiền, tớ thật sự không có tranh cãi gì nhiều…”

Tiếng của Yuuji và Hideyoshi có thể nghe thấy từ phía sau.

“Ah, hai cậu, các cậu cần bao lâu chỉ để thay đồ—”

Quay lại nhìn bộ cánh ngoài của họ, tôi hoàn toàn sửng sốt.

Tên Yuuji cao kều đúng rất hợp với bộ đồ làm bồi bàn, vì thế tôi bỏ qua, nhưng vấn để là người còn lại.

“Xin lỗi, bộ đồng phục này rất khó mặc. Tớ mất một lúc mới có thể mặc nó.”

Hideyoshi kéo bộ váy của cậu ấy. Mọi người đều sẽ nghĩ cậu ấy là nữ bồi bàn.

Ơ, tôi nên nói gì ở đây…

“Hi, Hideyoshi, đó thật sự hợp—”

Chỉ ngay lúc tôi khen Hideyoshi về cái—

“CONNN GGGÁÁIII YÊÊÊUUU CỦA BỐỐỐỐ.”

Thấy Hideyoshi trong bộ đồng phục, người chủ quán đột nhiên dang rộng cánh tay và lao về phía Hideyoshii như là một con chim lạ lùng.

“CH, CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VẬY?”

“CHỦ, CHỦ QUÁN? ÔNG CÓ CHUYỆN GÌ THẾ!!?”

“CONNN GGGÁÁIII YÊÊÊUUU CỦA BỐỐỐỐ—”

Không thể nào! Chúng tôi không thể làm cho ông ấy hiểu được!

“Không được rồi! Yuuji, chuẩn bị đánh nào!”

“Hiểu—không đợi đã! Chúng ta không thể đánh ông ấy! Tại sao lại có những hành động kì quái như vậy?”

“MUTTSULINI! CHÍCH ĐIỆN CHỦ QUÁN ĐI!”

“…Không thể khóa mục tiêu.”

Người chủ quán di chuyển như là một doppelganger . Kể cả Muttsulini và Yuuji không thể chặn ông ấy lại! Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, Hideyoshi sẽ gặp nguy hiểm!

“HIDEYOSHI!!!”

“TỚ, TỚ NÊN LÀM GÌ ĐÂY???”

“CỐ GẮNG CHẶN ÔNG ẤY LẠI XEM! HÉT LÊN NHỮNG THỨ MÀ ‘MỘT CÔ GÁI THƯỜNG NÓI KHI BỐ ĐỌC CUỐN NHẬT KÍ BÍ MẬT’ ĐÓ!”

“TỚ, TỚ KHÔNG BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA, NHƯNG TỚ SẼ THỬ!!”

Sau khi cho cậu ấy biết được kịch bản, Hideyoshi trở thành một diễn viên trên sân khấu.

“…CON GHÉT BỐ NHẤT!!!”

Thật là một câu đầy cay độc và thù hận. Giờ thì cô con gái dễ thương (giả mạo) của ông ấy đã nói thế, người chủ quán sẽ sốc—

“THẬT Ư…THẾ THÌ ĐI TẮM VỚI PAPA THÌ SAO!!!”

Cái quái gì thế, không hiệu quả chút nào!! Hay đúng hơn là, chẳng phải có gì đó sai trái trong cuộc đối thoại này!? Dù cái nào đi nữa, chũng không có lựa chọn ‘tắm chung với papa’ ở đây!?

“Nếu thế thì, chúng ta sẽ để ông ấy bình tĩnh lại bằng bạo lực! Lùi lại, Hideyoshi, cởi bộ đồng phục đó ra! Yuuji, Muttsulini, chúng ta sẽ đánh hết sức!!”

“““RÕ!”””

“CONNN GGGÁÁIII YÊÊÊUUU CỦA BỐỐỐỐ—”

Sau khi đặt cây súng điện lên mức cao nhất và đánh ông ấy bốn lần, người chủ quán cuối cùng cũng không thể ngồi dậy.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Chủ quán đã trở thành như thế, chúng ta không thể tự mình làm gì cả. Cứ đặt biển ‘đóng cửa ngày hôm nay’ ở đây.”

Người chủ quan vừa mới trở nên điên loạn giờ đã gục ở dưới sàn với con mắt trắng dã. Điều tốt là không có hư hại gì đến quán, nhưng bốn chúng tôi thì không thể mở cửa hàng bằng sức mình như thế.

“Tớ nói rằng chúng ta vẫ sẽ có cơ hội làm việc lần sau.”

Để ngăn việc người chủ quán điên lên thêm lần nữa, Hideyoshi đã cởi cái váy ra và mặc bộ đồng phục nam lần nữa. Nhưng nó lại trông rất dễ thương. Thật khó xử làm sao.

“Không thể tránh được. Hãy tìm cơ hội để làm việc khác thôi.”

“…Thật tệ.”

“Eh? Điều này có nghĩa là số tiền đó—”

“Tất nhiên là chúng ta sẽ không có chúng, chúng ta thậm chí còn chưa làm việc.”

“Tớ, tớ hiểu rồi…cậu nói đúng…”

Thật là đáng tiếc. Tất nhiên là tôi cảm thấy buồn vì không thể có lương, nhưng thôi thực sự mong đến việc phục vụ mọi người một cách chuyên nghiệp. Tôi không có cơ hội để làm được việc đó trong kì lễ hội trường. Thật sự muốn thử điều đó…khoảng khắc chuông kêu và cửa mở, và rồi tôi nói ‘xin chào mừng’ một cách tràn đầy năng lượng với khách hàng—

—Ding dong

“Xin chào mừng!”

Việc chào mừng như thế thì rất thú vị. Đó thật là … lạ?

“Thật tuyệt! Cửa hàng đã mở cửa. Chúng tôi còn đang lo lắng về việc làm thể nào để bỏ thời gian~”

“Đúng vậy. Thật tuyệt.”

Coi lời tập luyện của tôi như là câu trả lời, hai chị gái trông giống như những nữ văn phòng bước vào của hàng! Chết tiệt! Làm thế nào tôi lại có thế nói ‘chúng tôi đóng của ngày hôm nay’ ngay lúc này chứ.

(Nè, Akihisa! Tại sao cậu lại chào họ?)

(Tớ, tớ xin lỗi! Tớ không cố ý! Tớ chỉ nghĩ nó ở trong đầu rồi họ xuất hiện ngay lúc đó…)

Tôi chỉ chào họ một cách tự nhiên bởi vì thời điểm quá hoàn hảo. Sự ngẫu nhiên quả thật rất đáng sợ!

(Điều này thật tệ. Theo cách tớ thấy, tớ không nghĩ chúng ta có thể đuổi họ đi như thế được…)

(…Chúng ta chỉ có thể cố hết sức trước khi chủ quán thức dậy.)

(Uu..tớ xin lỗi.)

Mặc dù tôi không biết sẽ mất bao lâu cho chủ quán ở bên kia thức dậy, nhưng giờ, bốn chúng tôi chỉ có thể tiến lên. Nghĩ rằng chúng tôi thật sự dính vào một tình thế đầy khó khăn mà không thể lui bước được.

((Thở dài) Không thể tránh được…nhưng ít ra nếu họ gọi món trên thực đơn. Chúng ta có thể làm được chúng, vì thế hãy thử thôi. Akihisa và Hideyoshi sẽ lo phần phục vụ khách hàng. Muttsulini, cậu lo phần nhà bếp. Về phần thức uống, tớ sẽ lo.)

(Tớ hiểu rồi.)

(…Đã rõ.)

Yuuji bước vào quầy bar, và Muttsulini biến vào trong nhà bếp, trong khi Hideyoshi và tôi thì lãnh trách nhiệm phục vụ phía ngoài, vì thế tất nhiên là, chúng tôi sẽ phải ở lại sảnh.

(Akihisa, hãy để tớ thử trước. Cậu sẽ lo nhóm tiếp theo.)

(Uhm, hiểu rồi.)

Sau khi nói với tôi như vậy. Hideyoshi, mặc đồng phục nam bồi bàn, bước về phía khách hàng đang ở cửa.

“Hai người sao? Xin hãy theo tôi.”

Dẫn những vị khách đầu tiên trong ngày, Hideyoshi mang họ đến bàn gần cửa sổ. Trong khi những vị khách ngồi xuống, Hideyoshi sử dụng thời gian này để đi một chút trước khi mang khay với nước đá đến bàn của họ.

“Khi các vị quyết định xong về món mình muốn, xin hãy vui lòng cho tôi biết.”

Sau khi cúi đầu một cách lịch sự với khách hàng, Hideyoshi quay lại và bước trở về. Tuyệt, những vị khách đó không có vẻ như phát hiện được gì.

“Yuuji, không có vấn đề gì với các thứ uống đúng không?”

“Hừm, tớ có thể làm những món đơn giản. Muttsulini giải quyết thức ăn, vì thế chắc không có vấn đề đâu.”

Vào lúc này đây, tôi đột nhiên cảm thấy tài năng của Muttsulini và Yuuji thật sự đáng tin cậy ở đây. Tất nhiên, tôi cũng thấy ghen tị với họ.

Khi những dòng suy nghĩ đầy rắc rối diễn ra trong đầu tôi, Hideyoshi cũng đã hoàn tất công việc bưng trà của cậu ấy và trở về phía tôi.

“Đúng thật là Hideyoshi. Hết sức dễ ràng.”

“Ừ, nó không là gì cả nếu tớ coi đó như là diễn xuất. Và vì không có quá nhiều khán già, tớ có thể diễn tốt hơn.”

Đúng vậy. Khuôn mặt của Hideyoshii vẫn không cứng ngắt hay lúng túng. Tôi nên học hỏi từ cậu ấy.

“Đúng vậy, tớ nên làm hết sức mình!”

“Tinh thần là thế, nhưng đừng quá bồn chồn. Nếu cậu quá lo lắng, nó sẽ ảnh hưởng hành động của cậu, hay cậu sẽ cắn phải lưỡi đấy.”

Dù sao đi nữa, Hideyoshi đang bảo tôi đừng quá lo lắng hay nói lộn đúng không? Vì đây là điều mà một người có kinh nghiệm nói, tôi nên nhớ chúng. Việc quan trong nhất là ‘không trượt ngã’ hay ‘không nói lộn’.

—Ding dang!

Oh, khách hàng đến rồi. Đến lượt tôi rồi! Coi chừng, ‘đừng cắn phải lưỡi’ hay ‘đừng vấp ngã’!

“Chừng mào!”

Tôi cắn phải lưỡi.

“““…”””

Ba chị gái người vừa bước vào cúi mặt xuống như để ngăn tiếng cười của họ. Chết tiệt, tôi thực sự muốn khóc và chạy đi.

Nh, nhưng sao tôi có thể cảm thấy chán nản bởi vì một lỗi lầm nhỏ nhặt! Phải bình tĩnh lại, đừng cắn phải lưỡi. Tôi hít thở sâu---

“—Chừng mào…”

CLANG ( Tôi chạy thẳng vào trong)

“AH! Nhóc, không chào chúng tôi ư?”

“Đừng lo! Chúng tôi không cười cậu đâu.”

“Thử lại lần nữa? Được chứ?”

Uu! Tại sao tôi lại quá vô dụng!?

“Chuyện, chuyện gì thế Akihisa? Tại sao lại trở nên như thế?”

Thấy tôi chạy trở lại như thế, Hideyoshi không thể giấu được cái nhìn đầy tò mò.

Aaa…Tôi thật sự thấy ganh tị với những ai có thể giữ được bình tĩnh…nhưng làm sao tôi lại chạy đi! Phải đối mặt với họ!

“Thành thật xin lỗi. Tôi đã hơi lúng túng lúc nãy.”

Tôi quay trở lại với khách hàng, cúi đầu và xin lỗi. Những khách hàng cười khúc khích khi họ tha lỗi cho tôi. Thật tốt họ đều là những khách hàng độ lượng.

“Rồi, xin hãy cho phép tôi dẫn quý khách đến bàn của mình.”

Sau khi đã định hình lại bản thân mình, tôi mang khách hàng vào bàn trong phòng nhỏ gần cửa số và đưa họ thực đơn và nước lạnh. Trong khi họ bắt đầu chọn món, tôi quay trở lại quầy bar.

“Ồ, tớ thấy là khách hàng của tớ sắp xong rồi.”

Hideyoshi chú ý đến hành động của nhóm khách đầu tiên và sau đó, bước về phía họ.

“Xin lỗi, nhưng có thể cho tôi biết quý khách đã chọn gì không?”

“Xin hãy cho chúng tôi một ly Expresso, một nước chanh và hai sinh tố đã được chế biến.”

“Được rồi, hãy để tôi xác nhận lại yêu cầu của quý khách. Một ly Expresso, một nước chanh và hai sinh tố đã được chế biến. Xin hãy chờ một chút, yêu cầu cúa quý khánh sẽ được phục vụ sớm.”

Hideyoshi lấy lại thực đơn mà khách hàng đã sử dụng và trở lại quầy bar.

“Một ly Expresso, một nước chanh và hai sinh tố đã được chế biến.”

“Hiểu rồi.”

“…(Gật đầu).”

Sau khi Hideyoshi vừa nói xong, Yuuji và Muttsulini lập tức làm việc. Đúng là cảm giác thật tốt.

“Akihisa, bàn bên kia có vẻ như cũng xong rồi kìa.”

“À, đúng thật. Tớ sẽ qua đó nhận yêu cầu của họ.”

Như những gì Hideyoshi đã nói, khách hàng mà tôi đã dẫn vào đang nhìn về phía này. Tôi hiểu rồi, tôi chỉ cần hỏi họ ‘Có thể cho tôi biết quý khách chọn gì không?”. Được rồi, tôi sẽ làm tốt công việc của mình.

Hít một hơi thật sâu—

“Xin nhỗi…”

Pzzztt!

Khách hàng phun nước ra, tạo cho quán một vòng cầu vòng tươi tắn.

“…Xin lỗi, có thể cho tôi biết quý khách chọn gì không?”

Tôi rất, rất muốn đào hố tự chôn mình.

“Thế, thế thì tôi muốn một ly cacao nóng và bánh phô mai. Cố lên nha.”

“Tôi muốn một ly nước cam và bánh nướng. Cố lên nha.”

“Tôi, tôi muốn trà sữa và Montblanc . Cố lên nha.”

“Được, đươc rồi, cám ơn quý khách rất nhiều…”

Sau khi lấy lại thực đơn, tôi nói với Yuuji và Muttsulini,

“Cacao nóng, nước cam, trà sữa, bánh phô mai, bánh nướng, Montblanc, mỗi món một. Và ba ‘Cố lên nha’.”

“…Tại sao khách hàng lại động viên cậu?”

“…Có chuyện gì xảy ra khi vừa mở cửa ư?”

Yuuji và Muttsulini có lẽ sẽ không hiểu được cảm xúc của tôi vì họ không lo phần phục vụ.

Tôi chuẩn bị ly khi tôi chờ cho món tráng miệng sẵn sàng. Sau đó, tôi giao đồ ăn và thức uống đến bàn của họ. Tôi chỉ giao cho họ nhưng tôi lại đươc nói ‘Cậu làm thật tuyệt vời’. Điều đó làm tim tôi rất đau…

Và rồi, thời gian chầm chậm trôi…

—Ding Dong!

“Xin chào, xin được hỏi quý khách đi mấy người?”

Hideyoshi nói khi cậu ấy chào mừng khách hàng đi vào quán.

Chúng tôi không quá bận rộn cũng như không chán đến ra nước mắt, khách hàng bắt đầu đến từng người một… à, ở đây cũng có khách hàng, và bọn họ là khách hàng nam đầu tiên của ngày. Được rồi, xem tôi đây!

“Xin chào, xin được hỏi quý khách đi mấy người?”

“Oh, có hai người—eh, đây không phải là Yoshii sao? Ngươi đang làm gì ở đây vậy?”

Những vị khách vừa bước vào quán la lên ngay khi vừa thấy tôi. Nhắc mới nhớ, tôi đã gặp cặp này ở đâu trước đây nhỉ? Trọc đầu…tóc bờm ngựa…cặp đôi…áo ngực trên đầu…

“Ahh! Là các hentai-senpai!”

“NGƯỜI QUÁI NÀO MÀ NGƯƠI LẠI GỌI TÊN NHƯ THẾ HẢ!?”

“CHÚNG TAO LÀ TSUNEMURA VÀ NATSUKAWA! CÓ CHUYỆN GÌ VỚI TRÍ NHỚ CỦA MÀY THẾ HẢ!?”

Đúng vậy, bọn họ là cặp đôi Toko-Natsu.

“Tôi xin lỗi, xin hãy để tôi dẫn quý khách đến ghế ngồi của mình.”

“Thật là đầy khiếm nhã…”

Mặc dù họ là những người biến thái, họ vẫn là khách hàng. Tôi vẫn gần đầu một cách kính trọng và dẫn họ đến ghế ngồi trước khi phục vụ họ với nước lạnh.

“Khi quý khách đã chọn món xong, xin hãy thông báo cho tôi, cám ơn.”

Sau khi nói, tôi quay trở lại quầy nhận yêu cầu, và không xa chỗ đó, Hideyoshi, người vẫn đang phục khách hàng, quay trở lại.

“Nè, hai cậu.”

Trong khi khách hàng vẫn đang quyết định sẽ yêu cầu gì, tôi chuẩn bị khăn khi Yuuji đột nhiên gọi tôi từ phía sau quầy.

“Chuyện gì thế Yuuji?”

“Về thức uống. Có vẻ như không có sữa ngày hôm nay, và không còn chút nào nữa. Nếu khách hàng yêu cầu bất kì đồ uống nào từ sữa, các cậu phải coi chừng.”

Nhắc mới nhớ, một trong những điểm ăn tiền của quán này là sữa tươi mà họ cung cấp. Nhưng nếu việc như thế, chúng tôi phải cẩn thận về những thức uống dựa trên sữa của khách hàng.

“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ bảo đảm cẩn thận về những món uống từ sữa.”

“À, cám ơn các cậu.”

Sau khi nói thế, Yuuji quay trở về quầy bar.

“Xin lỗi~”

Một nhóm khách hàng gọi. Đó là nhóm của Hideyoshi.

“Vâng, tôi sẽ đến ngay.”

Hideyoshi lấy đơn yêu cầu và chuẩn bị lấy yêu cầu từ khách hàng.

“Xin cho tôi được biết quý khách đã chọn gì?”

“Vâng, chúng tôi muốn một café đá và một trà sữa đá.”

“Tôi thực sự xin lỗi, nhưng chúng tôi đã hết sữa. Nhưng chúng tôi có thể chuẩn bị trà đỏ được làm lạnh ngay lập tức. Cho phép tôi chứ?”

“Ah, tôi hiểu rồi~ rồi, tôi sẽ lấy trà đỏ được làm lạnh vậy.”

“Tôi thật sự xin lỗi. Xin để tôi xác nhận lại yêu cầu của khách hàng. Một café đá và một trà đỏ được làm lạnh. Xin hãy đợi, đồ uống sẽ được dọn lên ngay.”

Tôi hiểu rồi. Vậy tôi phải phục vụ họ như thế. Tốt hơn hết là phải nhớ chuyện này.

“Nè, chúng tôi có thể gọi được chưa?”

“À, vâng, chúng tôi sẽ phục vụ quý khách.”

Nghe tiếng cặp Toko-Natsu gọi, tôi lập tức cầm thực đơn và hướng về phía họ. Phải xem chừng nếu họ gọi bất kì món gì liên quan đến sữa.

“Xin cho tôi biết quý khách chọn gì?”

“Hừm, tôi muốn cà phê đá.”

Hừm, vậy là đầu bờm ngựa muốn tách cà phê. Không vấn đề gì.

“Tôi muốn trà sữa.”

Ồ, chúng ta gặp vấn đề rồi đây. Không cần thiết phải hoảng sợ, tôi chỉ cần làm theo những gì Hideyoshi đã làm.

“Thưa quý khách, tôi rất xin lỗi.”

“Hửm? Chuyện gì thế?”

“Hiện giờ chúng tôi đã hết sữa, vì thế chúng tôi cần đổi sữa thành đá. Tôi mong quý khách hiểu cho.”

“VẬY ĐÓ CHẲNG PHẢI CHỈ LÀ ĐÁ BÌNH THƯỜNG THÔI SAO!.”

“Xin hãy chờ một chút, chúng tôi sẽ phục vụ thức uống cho quý khách nhanh thôi.”

“CẬU THẬM CHÍ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG HẢ!?”

Tôi cúi chào họ khi tôi quay lại quầy và báo cho Yuuji và những người còn lại họ đã yêu cầu gì. Vì chỉ có thức uống không thôi, nên nó được hoàn thành ngay lập tức.

Tôi đặt hai phần nước trên khay, chú ý để chúng không đổ ra.

“Xin lỗi đã để quý khách đợi. Đây là cà phê đá của quý khách.”

“Ồ.”

Tôi đặt ly cà phê đá trước mặt senpai đầu bờm ngựa.

“Đây là đá.”

“TÔI KHÔNG MUỐN THỨ ĐÓ!”

Senpai đầu trọc có vẻ không thỏa mãn với món mà anh ấy gọi vì đột nhiên anh ấy lại tức giận.

Cho dù thế thì cũng là lỗi của chúng tôi khi hết sữa, vì thế tại sao chúng tôi không giảm giá đặc biệt cho anh ấy nhỉ—được rồi!

“Thưa quý khách, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ chỉ tính nửa giá cho thức uống này.”

“THẬT SỰ LÀ KHÔNG CẦN THIẾT PHẢI TÍNH TIỀN CHO MÓN ĐÓ!!”

Tôi đã làm rồi, nhưng có vẻ như senpai đầu trọc không hiểu. Uu-hm, thật là khó chịu…

“Nếu không có sữa, thì cứ cho tôi một hỗn hợp. Không cần có đá!”

“Một hỗn hợp…đúng không? Tôi hiểu rồi.”

Giờ thì yêu cầu đã đổi. Không đá, chỉ hỗn hợp.

“Yuuji, tớ muốn—eh, cậu ấy đi đâu rồi?”

Tôi không thể tìm thấy Yuuji trong quầy bar. Có như là cậu ấy đi ra sau để làm gì đó. Thật là, không tốt nếu để cho khách hàng dễ xúc động phải đợi, tôi sẽ phải làm thức uống lần này.

“Nhưng làm sao tôi có thể làm một hỗn hợp?”

Cho dù đó là tôi, thì tôi vẫn biết hỗn hợp ở đây chỉ hỗn hợp cà phê. Vấn đề là loại cà phê họ muốn là gì.

Vì nó được gọi là hỗn hợp, nó có nghĩa là trộn nhiều thứ lại với nhau đúng không—à, tôi biết rồi.

Tôi rót cà phê mà Yuuji đã chuẩn bị vào tách, đặt tách lên khay và đem đến cho khách hàng.

“Xin lỗi đã để quý khách đợi. Đây là hỗn hợp mà quý khách đã gọi.”

“Ồ, chúng tôi đã đợi lâu đấy.”

Tôi đặt chiếc tách ở trước senpai đầu trọc. Senpai ngay lập tức thẳng lưng một cách tự hào khi với lấy chiếc tách.

“Ồ đúng rồi, cậu đã trộn gì ở trong vậy?”

Trước khi chiếc tách chạm môi, sentrai đầu trọc đột nhiên hỏi tôi. Chà, đó—

“Một hỗn hộp giữa cà phê nóng và cà phê đá.”

“ĐỪNG CÓ TRỘN HAI THỨ ĐÓ LẠI VỚI NHAU! ĐÓ CHỈ LÀM THÀNH CÀ PHÊ ẤM MÀ THÔI!!”

“Tôi cũng có thể làm theo ý riêng của quý khách và thêm vào nước sốt hạt tiêu và tăm xỉa răng nếu quý khách muốn.”

“AI LẠI CÓ SỞ THÍCH NHƯ VẬY HẢ!?”

Senpai đầu trọc gầm với một khuôn mặt đỏ bốc khói.

Tôi nên làm gì bây giờ? Một việc náo động như vậy sẽ gây khó chịu cho các khách hàng khác. Và lúc này, tôi nên… ồ đúng rồi! Tôi có thể làm anh ấy bình tĩnh lại bằng cách nói về thứ gì đó khác.

“Ồ phải rồi, thưa quý khách…”

“Cái gì? Cậu muốn nói gì sao?”

Senpai đầu trọc trả lời một cách đầy giận dữ. Để có thể làm anh ấy bình tĩnh lại tôi nở một nụ cười khi nói với anh ấy.

“Nhắc mới thấy, tại sao quý khách lại không mang áo ngực trên đầu ngày hôm nay?”

“ĐI RA! CHÚNG TA SẼ NÓI CHUYỆN BÊN NGOÀI!!”

Kế hoạch thất bại. Công sức của tôi chỉ kiếm được được cơn giận dữ của senpai đầu trọc khi anh ấy lấy tách cà phê. Có phải anh ấy định tạt nó lên người tôi?

“LÀM THẾ NÀO MÀ TÔI LẠI CÓ THỂ ĐỂ ANH LÀM THẾ!?”

Cảm thấy nguy hiểm, tôi nhảy qua một bên. Cà phê đổ hụt bay—

“Á!”

—và tạt thằng vào Hideyoshi gần đấy.

“““A…”””

Quần áo của Hideyoshi bị vấy bẩn bởi một vết cà phê lớn.

“Xin, xin lỗi, tôi không nhắm vào cậu…”

Senpai đầu trọc cúi đầu xin lỗi Hideyoshi. Cho dù anh ấy là senpai, nhưng những gì anh ấy là làm quá đáng.

“Không cần, xin đừng bận tâm.”

Hideyoshi trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng đầy diễn xuất. Đó, đó đúng là đẳng cấp chuyên nghiệp!

(Xin lỗi đã để cậu liên lụy, Hideyoshi.)

(Không cần phải lo lắng, tớ chỉ cần phải thay đồ.)

(Nghe cậu nói thế, cậu thật sự giúp tớ đấy.)

Sau khi nói với nhau vài lời, Hideyoshi gật đầu với khách hàng trước khi cậu ấy tiến về nhà vệ sinh. Cậu ấy chắc chắn cố gắng bỏ đi đống đồ dơ đó.

—Nhắc mới nhớ, còn bộ đồ nào khác để cậu ấy thay không?”

—Ding Dong

“Xin chào, và chào mừng.”

Khi Hideyoshi đi thay đồ, tôi là người chịu trách nhiệm phục vụ khách hàng lúc này.

Khi thấy mặt tôi, vị khách hàng nở một nụ cười rạng rỡ.

“Xin chào, chúng tớ đây, Akihisa-kun.”

“Ơ? Himeji?”

Bước vào quán là bạn học cùng lớp tôi Himeji Mizuki. Vì không có lớp ngày hôm nay, trang phục cậu ấy mặc chỉ là trang phục bình thường. Mặc dù cậu ấy chỉ mặc áo thun và váy ngắn thông thường, cái vẻ dễ thương của cậu ấy làm cho bất cứ thứ gì cậu ấy mặc đều đẹp trên người cậu ấy. Tôi thật sự muốn mang cậu ấy về nhà.

“Không tồi, Aki. Heh~ Đúng là rất hợp với cậu, cậu biết không.”

“Hả? Cả Minami cũng ở đây sao?”

Đứng bên cạnh Minami là một bạn học khác tên là Shimada Minami. Cậu ấy mặc quần jean thông thường và áo thun. Tất nhiên, nó nhìn đầy quyến rũ, nhưng nếu tôi mang cậu ấy về nhà, tôi (cơ thể và căn nhà của tôi) chắc chắn sẽ gặp một kết cục thảm thương.

“Nè nè nè, ngài Bồi Bàn, đừng đứng đó nữa. Có thể dẫn chúng tôi đến chổ ngồi được chứ?”

Minami cười thầm về phía tôi khi vẫy tay.

Ugh! Tại sao tôi lại có cảm giác tính cách S của Minami lại xuất hiện và biến mất cùng một thời điểm!?

“À, được thôi, xin cho tôi hỏi quý khách đi bao nhiêu người?”

Cho dù chúng tôi là bạn, thì khách hàng vẫn là khách hàng. Tôi phải phục vụ họ thật tốt.

“Bốn người”

“Ơ? Bốn?”

Nhưng chỉ có Himeji-san và Minami trước mặt tôi? Những người còn lại là ai

“Một người nữa sẽ đến sau, còn về người kia…”

Minami nói khi cậu ấy nhìn vào trong quán.

“…Yuuji, giấu thứ gì đó với vợ của mình là khởi nguồn của việc ngoại tình.”

“Chuyện gì thế? Có vẻ như tớ nghe giọng của Shouko khi mà đúng ra cậu ấy không nên ở đây! Đó có phải là lời nguyền không?”

Lớp trưởng lớp A Kirishima đã đứng ngay sau lưng Yuuji từ lúc nào mà chả ai biết.

“Kirishima nói với chúng tớ rằng Akihisa-kun và mọi người làm việc ở đây.”

“À, tớ hiểu rồi.”

Sẽ là quá thô lỗ nếu như nói ‘nhưng chúng tớ không nói cho Kirishima-san về điều này~’. Cứ coi những hành động của một cô gái đang yêu là không thể đánh giá thấp được.

“Dù sao đi nữa, hãy theo tớ.”

“““Được thôi~””

Tôi dẫn họ tới một bàn bốn ghế và phục vụ họ với nước đá.

Sau một lúc, Kirishima cũng ngồi xuống.

“Xin cho tôi hỏi quý khách đã quyết định gì chưa?”

Tôi hỏi ba người họ, người mà đang nhìn vào thực đơn.

“Hừm~ tớ nên chọn gì đây?”

“Mọi thứ đều trong có vẻ ngon.”

Himeji và Kirishima đều trong có vẻ không thể quyết định được. Cả hai người bọn họ có vẻ như chưa từng bước vào quán này trước đây.

Nếu tôi có thể giới thiệu họ món nào đó…à, đúng rồi.

“Chà, lần trước khi đến đây, tớ cảm thấy rằng bánh kẹp rất ngon.”

Tôi không biết Muttsulini có thể sao chép lại mùi vị, nhưng tôi đoán rằng cậu ấy không gặp vấn đề gì với điều đó, vì có sẵn công thức để tham khảo.

“…Lần trước khi cậu đến đây?”

Thứ Himeji hứng thú không phải là món bánh kẹp. Tôi không phải cố nói về chyện đó…

“Ah, điều đó…cậu đã đi với ai vậy?”

‘Eh? Với Minami —GWOH!”

“N,ngốc! Mizuki! Điều đó…đừng hiểu nhầm, không phải như vậy đâu! Bọn tớ không có đến đây!”

Minami đột nhiên che miệng tôi.

(Aki! Đừng nói những thứ nhảm nhí nữa! Dù sao đi nữa, chỉ cần theo những gì tớ nói!)

Minami nhẹ nhàng nói điều đó với tôi, và tôi chỉ có thể gật đầu. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tốt hơn là tôi làm theo những gì cậu ấy nói.

“Ơ? Không chỉ hai cậu? Tớ, tớ hiểu rồi. Nếu thế thì…”

“Điều, điều đó là vô lý, đúng không Aki~”

“Uu, đúng. Không phải chỉ hai người. Có bốn người, bao gồm cả Yuuji!”

RẮC!!

Cổ tay phải tôi trật khớp.

(Tại sao cậu lại nói điều mà rõ ràng là một lời nói dối như vậy! Sakamoto đang ở đây, không phải họ có thể hỏi cậu ấy?)

“…Yoshii, người còn lại là ai?”

Kirishima với tay ra nắm lấy tay trái tôi. Nếu câu trả lời của tôi không thể thỏa mãn cậu ấy, mạng sống này không thể nào tồn tại lâu được.

“Người, người cuối cùng…là người đó! Đúng không, Aki?”

‘Ừ, đúng! Là người đó, đó là—”

Nếu tôi nói về người nào đó ở đây, lời nối dối chắc chắn bị phát hiện. Nếu thế thì, cho dù tôi có thể nói về người không liên quan đến chúng tôi, nó sẽ không thật, vì thế sẽ không được. Và vì họ đang ở trong quán như thế này, một cái tên của con gái sẽ tự nhiên hơn là tên của một đứa con trai…

“Đó…chúng tớ đi với cô Takahashi!”

RẮẮẮẮCCCCC!!!

“WAAHHH! KHỚP CỔ TAY CỦA TỚ VỪA MỚI ĐƯỢC NẮN LẠI VÀ GIỜ CHUẨN BỊ BỊ TRẬT THÊM LẦN NỮA!”

“CẬU CÒN NÓI, TẠI SAO CẬU LẠI NGỐC ĐẾN MỨC NÓI MỘT CÂU NÓI DỐI NHƯ VẬY! LÀM SAO MÀ CHÚNG TA LẠI CÓ THỂ Ở ĐÂY VỚI CÔ TAKAHASHI CHỨ!!?”

“Ơ? Cái gì? Đó là nói dối sao? Vậy là Akihisa-kun có đến đây với Minami?”

“…Cách cổng địa ngục đã mở ra. Hãy đền bù tội lỗi với cái chết của cậu. Cậu đã sẵng sàng chưa Yuuji?”

“Chuyện, chuyện gì thế!? Tại sao Shouko lại ở trong tư thế chiến đấu thế!?”

Yuuji ở trong tầm tấn công của Shouko, và tôi thì đang bị hành hung bởi Minami. Trong một tình thế như vậy, tôi có thể làm gì đây…

—Ding Dong!

“Xin lỗi tớ đến trễ—ơ, mọi người đang làm gì thế?”

Người mà phá vỡ tình trạng bế tắc này là thần tượng của mọi người, Kinoshita Hideyoshi—như thể là vậy vậy, người đó là…

“…Yuuko.”

Đúng vậy, đó là người chị sinh đôi của Hideyoshi, Kinoshita Yuuko. Vậy là người cuối cùng đến đây là Kinoshita. Thật là hiếm cho cả bốn bọn họ đi cùng nhau.

“Lớp trưởng, Shimada, xin hãy bình tĩnh. Thật không tốt nếu kích động bạo lực khi ở trong quán của người khác!”

Kinoshita-san nhìn chằm chằm vào Kirishima và Minami, người mà đang chuẩn bị tấn công chúng tôi. Có vẻ như tôi không được nghe một câu nói đầy tính lô-gic như vậy sau một khoảng thời gian dài.

“…Nhưng, Yuuji, cậu ấy—”

“Tên ngốc Aki thật sự—”

“Đừng biện lý do nữa. Nếu các cậu làm vậy, chẳng phải những khách hàng khác sẽ thấy phiền sao?”

“…Hiểu rồi.”

“Cậu nói đúng…”

Bị rầy bởi Kinoshita, cả hai người bọn họ lập tức dừng hành động giết người lại. Chúng tôi được cứu rồi sao?

“Oh ho, chị của tớ thật sự có thể nói chuyện.”

“Ừ, Hideyoshi! Điều tốt là chị của cậu đã giúp chúng tớ—WAH, BỘ ĐỒ ĐÓ LÀ SAO!?”

Hideyosh, người mà đã đứng kế bên chúng tôi từ lúc mà chả ai biết, giờ thì đang mặc đồng phục bồi bàn nữ.

“Ohh, đó là vì tớ không thể tìm được bộ đồng phục bồi bàn nam nào hợp với tớ, vì thế tớ chỉ có thể mặc bộ này.”

Hideyoshi nói thế trong lúc cậu ấy nhấc cái váy lên một chút. Vậy ư? Vậy là chẳng còn bộ đồng phục nào để chọn nữa.

“(Thờ dài) Sao nào? Khi những khách hàng thấy cậu là bồi bàn nữ, họ phải vui lắm.”

Với một khuôn mặt dễ thương như vậy, và hành động không thể chống cự như vậy, bất kể người con trai nào cũng sẽ nhìn chằm chằm vào đôi chân của Hideyoshi.

“Như vậy sao?”

“Đại loại như vậy.”

Được rồi, được rồi, điều tốt là không có gì sẽ gây một cuộc náo động lớn nữa. Chúng tôi nên tiếp tục làm việc—

“Hideyoshi, em có thể—làm ơn đợi?”

—Hoặc chúng tôi đã muốn như thế, nhưng Kinoshita Yuuko đang đứng trước chúng tôi.

“Uuoh? Ane-san, có việc gì không?”

Tay Hideyoshi bị nắm chặt bởi chị của cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ nghiêng đầu, không hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi.

“Đừng lo lắng quá. Yoshii, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?”

“Ơ? Ở đằng kia.”

“Thật ư? Cám ơn”

Sau khi tôi chỉ hướng nhà vệ sinh, Kinoshita nắm lấy cổ tay Hideyoshi khi cậu ấy nở một nụ cười, đi về phòng vệ sinh.

“À, đúng rồi, lớp trưởng và Shimada…”

Lúc cậu ấy chuẩn bị biến đi, Kinoshita-san đột nhiên để lại những lời này.

“Tớ lấy lại những gì tớ nói vừa này. Quên việc làm phiền những người khác, những thứ mà các cậu không thích, các cậu cứ việc xử lý chúng như các cậu muốn♪”

‘BAAM’ Sau đó, tiếng cửa nhà vệ sinh bị đóng mạnh có thể nghe thấy.

“Ane-san, chuyện gì vậy? Tại sao chị lại nắm lấy cổ tay em?”

“Chị đang chuẩn bị hỏi em tại sao lại mặc một cái váy ngắn như vậy và đi vòng vòng hả? Chị đã nói trước đây rồi, đúng không? Bởi vì em quá vô ý, chị phải chịu mọi người nhìn với ánh mắt kì cục, vì thế chị đã cảnh báo em không được làm thế nữa, đúng không?”

“Ahahaha, chị đang nói gì thế. Chẳng phải ane-san luôn đi vòng vòng ở nhà chỉ với đồ lót thôi sao? Giờ, em thật không muốn giấu điều đó—AH, ANE-SAN! CÁC KHỚP CỦA EM KHÔNG VẶN VỀ HƯỚNG ĐÓ ĐƯỢC ĐÂU!!!”

“…Yuuji, tớ đã được cho phép. Nói cho tớ nghe mọi thứ về cuộc hẹn của cậu với cô Takahashi.”

“Cậu đang nói gì thế? Và cho dù cậu hỏi tớ nói các bí mật ra, có vẻ như cậu cũng chả hứng nghe! Có phải tớ nghĩ quá nhiều rồi không!?”

“Di,điều đó, Akihisa-kun! Về việc chúng ta vừa mới nói, vậy là cậu và Minami thật sự…”

“Điều, điều, điều đó không giống như vậy, Mizuki! Aki là tên ngốc, vì thế trí nhớ của cậu ấy có hơi lộn xộn.”

“GYAH! MINAMI, BÌNH TĨNH ĐÃ, BỎ TAY TỚ RA! NẾU CỨ THẾ, TỚ SẼ CÓ MỘT CÁI KHỚP CỔ TAY KHÁC MẤT!!

Ngay khi không khí của địa ngục bao trùm lên quán—

“CÁC, CÁC NGƯỜI LÀM GÌ TRONG QUÁN THẾ HẢ!!!”

Tiêng la của chủ quán vang vọng cả quán.

“Chủ, chủ quán?”

“Thật là, các người làm gì khi người khác bất tỉnh vậy hả? Quên việc mở cửa quán, thực sự làm những việc như vậy trước khách hàng, cái người đang nghĩ cái quái gì thế!!!”

Tiếng la đầy sức mạnh thật sự làm lạnh xương sống.

Cho dù ông ấy yếu như thế nào đi nữa, thì ông ấy vẫn là chủ quán. Ông ấy thật sự có thể dừng Minami, Kirishima và Kinoshita đang giận dữ. Nếu thế thì, tôi, Yuuiji và Hideyoshi sẽ không bị giết, đúng không? Tuyệt, điều này thật tuyệt…

“Quý khách thân mến, tôi thật sự xin lỗi. Xin hãy đừng bận tâm đến những tên nhóc này và hãy tiếp tục thưởng thức giờ uống trà và giờ nghỉ của quý khách tại đây.”

Người chủ quán cúi đầu trước các khách hàng từng người một. Giờ đây quán có thể trở lại bình thường đúng không? Ngay khi tôi vừa đặt tay lên ngực, nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc—

—Ding Dong!

Chuông cửa ở lối vào lại vang lên một tiếng chói tai. Nhìn phía đó, có vẻ như một người mẹ và cô con gái đang bước vào quán.

“Thế nào rồi, ‘papa’? Ba đã hối lỗi nghiêm chỉnh chưa?”

Người đang nói với chủ quán là một cô gái với hai lọn tóc xoăn. Có vẻ như tôi đã gặp cô ấy trước đây.

“Mi, Miharu? THIÊN THẦN ĐÁNG YÊU CỦA BỐ!”

Người chủ quán ngay lập tức đông cứng và thể hiện một cái nhìn tràn đầy nước mắt.

“Thật tuyệt, chủ quán, ít ra thì vợ và con gái ông cũng đã trở lại.”

“Yoshii…cám ơn…”

Thật tốt, thật tốt, giờ thì ít ra cũng có một kết cục tốt đẹp. Vì tôi không phải bị hành hình và có thể lấy tiền lương, và vợ và con gái của chủ quán trở về, mọi thứ đều tốt đẹp.

“Miharu…sẽ không, không bao giờ rời khỏi papa nữa…”

Người chủ quán bước về hướng cô con gái trong nước mắt, còn cô con gái cũng bước từ từ về phía người chủ quán.

“Á, đó là, Minami onee-sama? Chị đến đây để kiếm Miharu? Aiya, nếu chị nói sớm hơn, Miharu sẽ sắp đặt cả quán và đợi chị.”

“Miharu! Đây là nhà cô ư!?”

Nhưng khi đi được nửa đường, cô con gái đột nhiên quay ngoắt lại và dang rộng tay ôm chầm lấy Minami.

“…Mi…haru?”

“Chủ, chủ quán?”

Thấy cảnh đó trước mắt mình, người chủ quán đông cứng. Tại sao tôi lại thấy một vầng màu đen cực kì đáng sợ phía sau ông ấy nhỉ?

“…Ra đó là cô…”

Như thể trở về từ nơi sâu thẳm của địa ngục, chủ quán bật ra một tiếng rống trầm.

“Ra đó là cô? Người đàn bà chết tiệt dám lừa CON GÁI TAAAAA!!!!”

Đột nhiên, chủ quán tăng tốc một cách kinh hoàng. Động tác có thể sánh với tốc độ của linh thú của Muttsulini!

“Chủ chủ quán, nếu ông mất bình tĩnh ở đây, mọi người sẽ điên lên đấy! Và bên cạnh đó, không phải việc nói ‘người đàn bà chết tiệt dám lừa con gái ta’ thì quá lạ sao? Ông không nhận ra ư?”

“CONNN GGGÁÁIII YÊÊÊUUU CỦA BỐỐỐỐ”

Tôi không thể chặn ông ta lại.

“…Yuuji, chuẩn bị bị trừng phạt đi.”

“Tớ nói này, cậu đang nói gì thế? Tại sao tớ lại phải bị trừng phạt bởi cậu—GYYAAAHHHHOOOOOOHHH!!!"

“Hideyoshi, em ngất chưa? Món chính bắt đầu từ bây giờ nè.”

“Ah, ane-san! KHÔNG! KHỚP CỦA EM KHÔNG THỂ QUAY VỀ HƯỚNG ĐÓ..UU!!”

“Akihisa-kun! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ! Vậy là cậu và Minami có hẹn hò!?”

“Hẹn hò với onee-sama!? TÊN HEO THỐI THA! TA SẼ CHẺ NGƯƠI RA!!”

“CONNN GGGÁÁIII YÊÊÊUUU CỦA BỐỐỐỐ”

“Chú, chú lầm rồi, chú ơi! Tôi không đi với Miharu, mà là với Aki!!”

“MINAMI! ĐỪNG LÔI TỚ VÀO! EH? TẠI SAO CHỦ QUÁN LẠI NHẰM VÀO TỚ! AI ĐÓ, AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU TÔI VỚI!!!”

“…Rồi sau đó?”

“Urm, dù sao đi nữa—con chỉ hi vọng mama-sama có thể ân cần gửi tiền túi cho con. Làm ơn…”

“Thật là, con…”

“Con, con đã cố hết sức, nhưng sự may mắn của con rất tệ, và nhiều việc xảy ra, có rất nhiều thảm họa.”

“(Thở dài) Không thể tránh được. Mẹ sẽ chỉ giúp con này này.”

“Thật ư? Mama-sama, cám ơn mẹ rất nhiều!”

“Nhưng nếu con không sống một cách nghiêm chỉnh—”

“Nếu con không sống một cách nghiêm chỉnh?”

“Mẹ sẽ gửi Akira sang và bảo nó coi chừng từng việc con làm!”

“…Ai vậy nhì? Con có vẻ không biết người đó.”

“Con ngốc đến mức quên luôn tên của người trong gia đình mình?”

“MẸ! XIN HÃY RỦ LÒNG THƯƠNG! CON, CON LUÔN THÍCH SỐNG MỘT MÌNH!”

“Câm ngay! Nếu con muốn sống một mình, thì con phải sống cho nghiêm chỉnh!”

“ME! MẸ! LÀM ƠN, NGHE CON NÓI!!!”

Du, du, du…

“…Sẽ ổn thôi phải không nhỉ? Mẹ chỉ nói, nếu như tôi sống một cách nghiêm chỉnh…đúng không?”