Hãy ghi phát âm của cụm từ dưới đây, và đặt câu với cụm từ đó.
“相杀”
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Phát âm, SOUSAI. Câu: Dùng lợi nhuận từ các lần trao đổi để bù lại cho những khoảng nợ từ các trao đổi đó.”
Lời phê của giáo viên:
Chính xác. Chúng có nghĩa là ' bù lại cho các khoản nợ ', và cụm từ này thường được dùng trong tài chính, kế toán.
Tsuchiya Kouta trả lời:
“Phát âm, SOUSATSU. Câu: Bù lại năng lượng của kẻ thù bằng cách đấu tay đôi.”
Nhận xét của giáo viên:
Đáng tiếc, em trả lời sai rồi. Mặc dù cụm từ đó cũng được đọc là 'SOUSATSU', nhưng nó sẽ có nghĩa là 'giết lẫn nhau'. Cách đọc đúng là 'SOUSAI', lần này câu của trả lời của em bù lại cho câu của Shimada.
Câu trả lời của Shimada Minami:
“Phát âm: AISATSU . Câu: Vào một buổi sáng yên bình và tĩnh lặng, tôi và bạn tôi 'chào hỏi' nhau.”
Giáo viên nhận xét
Thầy không nghĩ một buổi sáng như vậy được coi là yên bình và tĩnh lặng đâu.
☆
Khi cuộc ám sát kết thúc, chúng tôi tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của lớp B. Tiết 6, lớp B gửi tới một bức thư như dự đoán.
“Chúng ta có kéo dài được thêm thời gian không?”
Như đã nói, tất cả các tiết của lớp F vào buổi chiều hôm nay là tiết tự học. Vì thế, lúc này, chúng tôi đang ngồi quanh chỗ của Yuuji để bàn bạc kế hoạch tác chiến.
“Dù chúng ta không thể kéo dài thêm thời gian nhưng tớ nghĩ nó đủ để kéo dài đến ngày mai.”
Ít nhất lớp B sẽ không biết đứng đằng sau vụ này là chúng tôi trước khi bức độc thư kia lấy đi ý thức.
Tuy nhiên, chúng tôi chỉ có thể trì hoãn ngày hôm nay mà thôi. Ngày mai, một khi bức thư đến, cậu ta sẽ nói ra mọi thứ, và rồi lớp B sẽ tìm lớp D để làm rõ mọi chuyện. Rồi sau đó, một lượng lớn kẻ địch khó nhằn xuyên suốt cuộc ám sát sẽ tấn công.
Hôm nay là thời hạn cuối rồi. Không, nói đúng ra, nó phải là rạng sáng mai. Nếu lớp D tuyên chiến với chúng tôi vào sáng mai, thì kế hoạch sẽ coi như là thành công.
Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề cần phải giải quyết.
“Hideyoshi, đàm phán giữa cậu và lớp D thế nào rồi?”
“Uh, tớ đã hẹn Shimizu ra ngoài. Cậu ấy sẽ đợi chúng ta ở phòng học trống của khu trường cũ khi tan học.”
Sân diễn được giàn dựng hoàn hảo, chỉ còn cần khiêu khích lớp D nữa thôi.
“Yuuji, mày đã nghĩ ra cách để lớp D tuyên chiến với lớp ta chưa?”
“Tất nhiên là có rồi, con át chủ bài vẫn chưa được tung ra đâu.”
Lời của Yuuji có vẻ đáng tin tưởng. Dù sao trêu đùa và nói xấu người khác cũng là sở trường của tên này mà! Chúng tôi sẽ không có vấn đề gì khi giao cho cậu ta công việc to lớn này.
“Nhưng, Akihisa, mày phải giữ miệng đấy. Nếu mày và Shimada không đi cùng nhau, chúng ta sẽ không thể chọc tức Shimizu được. Vì vậy, tao sẽ để bọn mày đi cùng. Nếu mày lỡ mồm nói gì đó thì mọi thứ sẽ đi sai kế hoạch.Vậy nên mày phải giữ im lặng rõ chưa?”
“Tao biết rồi, bọn tao sẽ cho mày giải quyết vụ này mà, Yuuji.”
Mọi việc tôi cần làm chỉ là đi theo họ đến đó, và nói vài câu thôi. Trong tình huống như vậy, chúng tôi không chấp nhận bất cứ sai lầm nào. Tôi cảm thấy thật may mắn khi mình không phải diễn viên chính.
“...Có vài điều mà tớ còn băn khoăn.”
Muttsurini, người đứng cạnh tôi và nghịch nghịch cái máy gì đấy suốt từ nãy đến giờ, bỗng nói.
“Huh? Có vấn đề gì à Muttsurini?”
“...Tớ nghĩ tên Nemoto đã để lộ vài tin mật cho lớp A.”
Nói đến Nemoto-kun, cậu ta là lớp trưởng đương nhiệm của lớp B. Đáng lo rồi đây! Lớp A không liên quan gì cơ mà. Sao lại xảy ra chuyện này chứ?
“Thật đáng ngờ. Bọn họ lẽ ra phải tập trung vào lớp D, vậy thì tại sao họ lại cố liên lụy đến lớp A? Kể cả khi họ liên lụy đến các lớp khác, tình hình cũng sẽ trở nên xấu đi, và lớp B sẽ chẳng thu được lợi lộc gì cả.”
Thông tin của Muttsurini có vẻ làm Yuuji suy nghĩ một lúc.
--Pa!
Một tiếng động lớn vang lên cũng là lúc cửa lớp bị kéo một cách bạo lực.
“...Yuuji.”
Người xuất hiện không ai khác ngoài Kirishima-san, lớp trưởng đương nhiệm của lớp A. Tuy nhiên, sao một Kirishima-san lạnh lùng và bình tĩnh lại có thể có gương mặt kích động như vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?
“Shouko? Tại sao cậu lại như thế này?”
“...Mình không sao đâu. Việc này liên quan đến cậu, Yuuji. Tại sao cậu vẫn còn ở trường?”
Có gì sai khi vẫn ở trường à? Vẫn đang trong giờ mà. Lẽ ra, thật kì lạ nếu cậu ấy hiện không có ở trường chứ, phải không?
“Huh? Cậu đang muốn nói gì vậy?”
“...Mẹ cậu ngất rồi. Tại sao cậu không nhanh chóng về nhà với bà ấy?”
Kirishima-san nói một cách giận dữ.
Mẹ Yuuji ngất? Tôi không biết gì về việc này cả.
“Ah? Cậu nói mẹ tớ hả? Bà còn không bị cảm. Mẹ tớ khỏe như bò mộng ấy.”
Yuuji có vẻ cũng khong biết.Tất nhiên là nếu biết, cậu ta đã về nhà từ tiết 1 rồi.
"...Nhanh nhanh về nhà đi."
Kirishima-san túm lấy tay Yuuji đầy lo lắng và đẩy cậu ta đi. Cậu ấy như thật sự rất lo lắng cho mẹ Yuuji vậy.
"Này, Shouko! Đợi chút đã! Tớ vẫn còn một kế hoạch quan trọng-"
"Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này!"
Kirishima-san gào lên. Đây là lần đầu tiên tôi nghe tiếng gào của Kirishima-san. Nó khiến tôi nổi hết cả gai ốc. Tôi không phải người duy nhất sửng sốt mà các thành viên khác của lớp F cũng không biết phải nói gì khi họ nhìn cậu ấy lôi Yuuji đi.
"Shouko, tớ bảo cậu đợi đã cơ mà! Chuyện này rõ ràng rất kì lạ! Làm thế nào mà cậu lại biết chuyện này trước cả tớ-"
"Đừng nói gì nữa!"
"Shouko, bình tình đã-"
Sự cố gắng chống cự của Yuuji là vô ích khi cậu ta bị Kirishima-san kéo ra khỏi lớp học một cách nhanh chóng.
"..."
"..."
"..."
Sự việc bất ngờ này làm chúng tôi đứng hình một lúc.
"...Về việc đó, tớ thấy hơi nghi ngờ."
Muttsurini thì thầm gì đó với tôi, phá vỡ sự yên tĩnh.
"Uh? Có gì không đúng sao?"
"...Thường thì nếu có chuyện xảy ra với mẹ Yuuji, cậu ta sẽ là người đầu tiên biết."
"Ah, đúng vậy."
Nếu có tai nạn xảy ra với gia đình cậu ta, Yuuji sẽ là người đầu tiên biết chuyện. Kể cả khi Kirishima-san là vợ chưa cưới của Yuuji, cậu ấy cũng không thể nào biết chuyện trước Yuuji được.
"Tớ nghĩ...có thể họ không liên lạc được với Yuuji?"
"Không, tớ không nghĩ thế, Yuuji luôn ở trường mà."
Một khi họ biết Yuuji ở trường, các giáo viên sẽ thông báo qua loa trường. Nhưng, chúng tôi không hề nghe thấy bất cứ thông báo nào cho Yuuji.
"Với cả, nói mẹ Yuuji ngất...Dù ta xét nó thế nào thì cũng có gì đó không ổn."
Yuuji không hề nói mẹ cậu ta bị ốm. Nó sẽ hợp lí hơn nếu đó là tai nạn xe hơi, còn nói ngất ở nhà thì giống một lời nói dối hơn.
"Có thể...nó liên quan đến tin mà Nemoto-kun truyền ra."
"...Chắc là vậy rồi. Cậu ta đã nói dối rằng mẹ Yuuji bị ngất."
"Sao tên đó dám!"
Hideyoshi đập tay vào cái bàn trước mặt.
Hóa ra là vậy. Nemoto-kun lợi dụng Kirishima-san để loại bỏ Yuuji!
"Chuyện này tệ đây! Yuuji rất quan trọng trong kế hoạch khiêu khích Shimizu-san..."
Và giờ, chiến lược gia Yuuji đã bị bắt đi. Trong tình huống này, chúng tôi phải đối mặt với cuộc đàm phán mà không có kế hoạch nào cả.
"Muttsurini, Yuuji có nói gì cho cậu không?"
"...(lắc đầu)"
Muttsurini lắc đầu, và tôi cũng không nghe thấy gì từ cậu ấy. Từ vẻ mặt của Hideyoshi, có vẻ như cậu ấy cũng không biết gì cả.
Mà tôi, người hay đi với Yuuji nhất, không biết một tí gì. Thế thì chắc những người còn lại cũng không nghe được gì từ Yuuji.
"...Tớ nghĩ, Yuuji sợ sẽ bị nghe trộm."
"Có nghĩa là Yuuji không nói cho ai biết kế hoạch của cậu ta."
"Nếu là như vậy, không hi vọng gì Yuuji sẽ ghi ra mẩu giấy nào đó thứ liên quan đến kế hoạch."
"...(gật)"
Nếu tôi biết sớm hơn, tôi đã sử dụng cơ hội vừa rồi để hỏi Yuuji về kế hoạch.
"Akihisa, sao cậu không gọi điện thoại cho Yuuji đi?"
"...(gật mạnh hơn)"
Bộ đôi không có điện thoại nhìn tôi kì vọng, nhưng -
"Tớ không nghĩ là được đâu. Di động của tớ mang đi bảo dưỡng rồi."
"Cậu mang điện thoại đi bảo dưỡng ư? Nếu vậy, chúng ta phải tìm ai đó có số Yuuji và mượn điện thoại thôi."
"Không. Đúng là điện thoại tớ đang bảo dưỡng nhưng điện thoại Yuuji cũng vậy."
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận rồi đây. Lẽ ra tôi không nên ném điện thoại Yuuji vào cốc trà. Tôi không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này!
"Nhìn sự tức giận của Kirishima-san, tớ không nghĩ chúng ta có thể nghe hồi âm dù ta có cố liên lạc với cậu ấy..."
"Tớ đồng ý. Nếu cậu ấy nghe điện thoại, Yuuji hẳn đã có cơ hội để giải thích cho cậu ấy trước đó."
Tôi tính thời gian để đi đến nhà Yuuji và quay lại. Dù tôi tính thế nào, cuộc đàm phán với Shimizu-san cũng đã bắt đầu trước khi cậu ta trở lại đây.
Đàm phán sắp bắt đầu rồi nên tôi không nghĩ cậu ta có thể tham gia nó.
"Hideyoshi, cậu có thể hoãn đàm phán lại không?"
"Tớ không thể. Có thể được nếu là ngày mai. Nhưng chúng ta không thể để Shimizu đợi vài tiếng sau khi tan học hôm nay được."
"Ra là vậy..."
Nếu hoãn tới ngày mai, chúng tôi sẽ không kịp. Lúc đó, lớp B đã có Trận chiến Linh thú và tiêu diệt chúng tôi một cách dễ dàng rồi. Dù vậy, bắt Shimizu-san đợi đến khi Yuuji quay lại sẽ là một vấn đề lớn. Chúng tôi bảo cậu ấy đợi vài tiếng sau khi tan học - Shimizu-san sẽ không có bất cứ lí do nào để đồng ý cái yêu cầu vô lý như vậy.
"Chết tiệt! Nemoto-kun, đồ nhẫn tâm..."
"Ya, chúng ta chỉ muốn kéo dài thời gian bằng cách làm lớp B nghi ngờ lớp D, nhưng mọi thứ đang đi theo 1 chiều hướng xấu."
"...Nó trở nên rắc rối rồi đây."
Liệu Nemoto-kun cũng đang cố kéo dài thời gian chăng? Hay có thể, tên đó có 1 kế hoạch có liên quan đến trận đấu với lớp D, và loại bỏ Yuuji để có thể đánh bại chúng tôi dễ dàng? Tôi không thể đọc được suy nghĩ của tên đó, nhưng dù Nemoto-kun nghĩ thế nào, cậu ta cũng đã làm chúng tôi suy yếu.
"Hideyoshi, Muttsurini, các cậu có kế hoạch hay nào không? Như...cái mà khiêu khich Shimizu-san ấy?"
"Không dễ đâu...Thường thì là vậy, nhưng các hành động của chúng ta hôm nay đã làm Shimizu nghi ngờ. Dưới điều kiện này, để có thể kích động được cậu ấy và làm cậu ấy phát điên...chỉ có Yuuji có khả năng làm việc này."
"...Tớ cũng không có kế sách gì."
Chúng tôi chết chắc rồi. Tôi cũng vậy, vì tôi không thể nghĩ ra kế hay nào. Chúng tôi phải làm sao đây...
Tôi vắt óc suy nghĩ nhưng không ra 1 tí ý tưởng nào cả. Chết tiệt thật. Lần này chúng tôi xong thật rồi!
"...Đến lúc rồi."
"Eh?"
Tôi nhìn đồng hồ treo tường và trên tay. Tiết 6 kết thúc rồi. Cuộc đàm phán với Shimizu-san bắt đầu ngay bây giờ.
."...Làm sao giờ?"
Muttsurini hỏi. Nhưng-
"Còn cách nào khác không? Vì Yuuji không ở đây, chúng ta đành phải cố gắng vậy."
Dù chúng tôi đặt niềm tin vào tên trời đánh vắng mặt nào đó, nó vẫn sẽ không thay đổi gì cả.Chúng tôi đến đó mà không có bất cứ kế hoạch gì. Kể cả khi chúng tôi không tự tin rằng có thể chọc tức được cậu ấy, chúng tôi chỉ có thể xông pha thôi.
"Tớ đồng ý. Vào lúc này, chúng ta không thể quay đầu."
Còn chưa đến 5 phút nữa, chúng tôi phải chuẩn bị nhanh thôi.
"Dù sao, cũng chỉ có 3 chúng ta và Minami đi thôi, đúng không?"
"Không, Muttsurini đang ở vị trí nào đó. Lí do tớ bảo Shimizu là 'Chúng tớ muốn xin lỗi về vấn đề đánh cắp', nên lớp trưởng lớp đó Hiraga và đại diện các cô gái sẽ ở đó để hỗ trợ Shimizu. Đó là vì sao tớ nghĩ ta nên mang số lượng người giống họ."
Tôi hiểu rồi. Nếu chúng tôi bàn bạc về vấn đề đó, Hiraga-kun, lớp trưởng lớp D, và Shimizu-san, người ít nhất là nhìn hung dữ, sẽ có mặt. Nếu khiêu khích thuận lợi, có thể cậu ấy sẽ khiêu chiến với chúng tôi ngay tại đó.
"Tớ biết. Chúng ta phải gạt lời xin lỗi sang 1 bên và cố hết sức để trêu chọc họ."
"Đúng vậy, mục tiêu của chúng ta không chỉ là lớp trưởng lớp D Hiraga. Anh em ta phải thật nỗ lực để chọc tức Shimizu. Quyết định của lớp D bây giờ đang nằm trong tay của cậu ấy."
"...Học viên nam còn không có quyền được phát biểu."
Từ điều tra của Muttsurini, chúng tôi thấy bọn con trai của lớp D luôn bị lãng quên còn bọn con gái thì đi theo sự chỉ đạo của Shimizu. Với lại, chìa khóa của trận đấu này là Shimizu-san.
"Tốt, chúng ta phải làm Shimizu-san điên lên mới được."
"Tớ hiểu rồi."
"...(gật)"
Và thế là, cuộc đàm phán quyết định số phận của lớp chúng tôi đang đến gần mà không có sự hiện diện của Yuuji.
☆
Tan học, khi bước vào phòng gặp mặt, chúng tôi thấy lớp trưởng lớp D Hiraga-kun và Shimizu-san đã ngồi ghế chờ chúng tôi.
"Xin lỗi, đã để các cậu phải đợi."
Chúng tôi giả vờ xin lỗi. Mặc dù chúng tôi lấy lí do là 'tạ lỗi' nhưng mục đích thực sự lại là khiêu khích họ. Nếu thất bại thì gọi họ ra chỉ làm lãng phí thời gian của 2 bên.
Vì vậy, chúng tôi định cho họ thấy nhiều hơn thái độ thô lỗ của chúng tôi, nhưng -
"Onee-sama! Miharu rất nhớ chị đóa!"
"Miharu, đợi đã! Ngạt thở quá, đừng ôm tôi nữa!"
Nhưng, mục tiêu của chúng tôi quên đi hẳn sự hiện diện mọi người ngay khi cậu ấy lao vào ôm Minami. Có vẻ ngoài Minami ra, cậu ấy chẳng để ai vào mắt cả.
"Onee-sama, chị đã đồng ý ở bên mình Miharu trong phòng học trống mừ....Onee-sama nói dối Miharu-"
"Cậu...cậu đang động vào đâu vậy?! Cậu không để ý mọi người xung quanh à?"
"Ahah...ngực của onee-sama thật tuyệt quá...Đúng rồi, như một bờ biển êm ả vào buổi sáng vậy...."
Mặc dù Shimizu-san đã miêu tả đầy chất thơ, nhưng vẫn vậy thôi, nó vẫn là 'màn hình LCD'.
"Onee-sama...Miharu iu onee-sama từ tận đáy lòng đóa..."
"Đừng, đừng như vậy! Tôi không quan tâm!"
"Có 360 ngày trong 1 năm, và không có một ngày nào mà Miharu không nghĩ về onee-sama..."
Tôi nghĩ cậu ấy quên không thêm ngày đầu năm mới và Obon vào rồi.
"Thả tôi ra đi!"
Minami dùng hết sức đẩy Shimizu-san đang ôm chặt lấy người mình ra.
Tại sao lại có vẻ như là kẻ địch vừa ghi số điểm đầu tiên nhỉ? Liệu chúng tôi có thể chọc tức Shimizu-san được không cơ chứ?
"Shimizu, tôi thật sự nghĩ cậu nên dừng lại đi. Shimada là người yêu của Akihisa. Cậu không được chạm vào bạn gái của cậu ấy."
Hideyoshi tung cú phản công đầu tiên. Nếu cậu ấy không để tâm chúng tôi, tốt nhất là chúng tôi làm cậu ấy chú ý.
Khi Hideyoshi nói xong, vẻ mặt của Shimuzu-san thay đổi cũng như cậu ấy bắt đầu để ý rằng Minami không phải là người duy nhất ở đây.
"Cậu đùa đấy à? Chỉ cần nhìn onee-sama thôi, tôi cũng biết chị ấy sẽ không bao giờ có quan hệ với con lợn đó."
Shimizu-san nói như kiểu cậu ấy biết tất cả mọi chuyện vậy. Xét cho cùng, họ cũng chỉ cần thu thập vài thông tin và rồi phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và Minami là giả tạo.
"...Cái đó..."
Minami không có phản ứng trước câu phản đon của Miharu.
Cậu ấy vẫn còn giận tôi và muốn từ chối cái thực tế tôi là bạn trai cậu ấy. Nhưng vì lớp F, cậu ấy phải chấp nhận. Cậu ấy sẽ từ chối hay tiếp tục đây? Tôi nghĩ Minami đang suy nghĩ xem nên quyết định như thế nào.
"Như tôi vừa nói đó. Con lợn kia không thể nào phù hợp với onee-sama được."
Shimizu vừa nói vừa chỉ về phía tôi.
--Không phù hợp với cậu ấy ư?
"Cậu nói đúng. Tớ biết bài tập về nhà của tớ rất tệ và tớ không tham gia bất cứ hoạt động hợp tác nào, nhưng..."
"Bài tập về nhà? Hoạt động hợp tác? Ta không nghĩ mi hiểu! Miharu không có ý đó. Nó đơn giản hơn nhiều."
Cắt ngang lời tôi, Shimizu-san lườm tôi và nói: "Miharu đã luôn theo dõi 2 người và nhận ra rằng thái độ của con lợn là mi không thể chấp nhận được."
Thái độ của tôi không thể chấp nhận được?Uu...có quá nhiều lí do phù hợp tôi có thể nghĩ tới.
"Cái cách mi đối xử với Himeji-san và onee-sama quá khác nhau."
Khi Shimizu-san nói, Minami giật nhẹ 1 cái.
"Mi đối với Himeji-san như đối với 1 nàng công chúa nhưng thái độ của mi với onee-sama thì sao? MI không chỉ không quan tâm đến chị ấy, mi còn không cho chị ấy sự tôn trọng tối thiểu khi đối diện với người khác giới."
Minami cắn môi. Cậu ấy run lên. Chẳng lẽ cậu ấy sắp khóc?
"Ta sẽ nói rõ hơn. Con lợn bẩn thỉu kia không hề nhận ra sự quyến rũ của onee-sama mà đối xử với chị ấy như bạn cùng giới của hắn ta. Thật đúng là 1 tên ngốc chính hiệu. So giữa bài tập và ngoại hình, thái độ của mi có nhiều vấn đề hơn đó. Vậy mà mi còn dám nói cậu phù hợp với onee-sama. Còn nữa..."
Ngay khi cậu ấy tung ra đòn quyết định, Shimuzu-san cười khẩy 1 cái và nói ra từng chữ 1 cách chậm rãi.
"Dù là diễn kịch đi chăng nữa, khi onee-sama nói 'Mình thích cậu', mi đã bỏ chị ấy và chạy theo Himeji-san. Một người bình thường sẽ không làm vậy. Mi xem onee-sama như 1 cậu con trai, đúng chứ?"
"Uu!"
Tôi không biết Minami có nghe hết những gì Shimizu-san nói không mà cậu ấy đã cúi thấp đầu và chạy ra khỏi phòng học.
"Minami?"
Cậu ấy trông rất lạ. Tôi nên nhanh chóng đuổi theo cậu ấy!
"Mi đuổi theo chị ấy rồi sau đó thì sao? Mi sẽ lại đối xử với chị ấy như con trai và nói điều gì đó xấu xa đúng không? Mi vẫn muốn làm tổn thương onee-sama sao?"
Lời trách móc của Miharu dừng tôi lại.
"Akihisa, để Shimada cho tớ. Kể cả nếu cậu đuổi theo cậu ấy thì sẽ không được gì tốt đâu."
Hideyoshi đập nhẹ vào vai tôi và rời phòng để đuổi theo Minami.
Phút chốc trong phòng chỉ còn lại vài người và cái không khí nặng nề xung quanh.
"...Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi có thể đi được không? Tôi không nghĩ giờ là lúc để xin lỗi."
Hiraga-kun, lớp trưởng lớp D,người đã im lặng ngồi chờ, không tự nhiên đứng dậy và đi ra khỏi phòng học. Có thể cậu ấy không thể chịu được sự nặng nề trong không khí.
Cuối cùng, chỉ còn lại Shimizu-san và tôi.
"Miharu không biết cuộc nói chuyện này có giúp ích gì cho mi nhưng Miharu không còn coi mi là tình địch nữa. Ghen tỵ với người không thể nhận ra sự quyến rũ của onee-sama và là 1 con lợn coi chị ấy như con trai,chỉ làm tốn thời gian của Miharu...Dù sao, Miharu là người duy nhất hiểu được sự quyến rũ của onee-sama, thế là đủ rồi."
Shimizu-san nói xong và đứng dậy khỏi ghế.
Có vẻ cuộc đàm phán này là 1 thất bại. Tôi đoán lớp D sẽ không tuyên chiến với chúng tôi trong thời gian gần đây.
Nhưng tôi không quan tâm họ có tuyên chiến hay không, Trận chiến Linh thú không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ có thứ còn quan trọng hơn cả Trận chiến Linh thú, thứ mà tôi không thể không quan tâm. Tôi phải làm rõ chuyện này.
"Shimizu-san, xin hãy chờ đã."
"...Gì? Mi vẫn còn điều muốn nói với Miharu à?"
挨拶, nghĩa là 'chào hỏi' trong tiếng Nhật
お盆, 1 lễ hội của Nhật để tưởng nhớ tới ông bà tổ tiên của mình