Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 4 - Câu hỏi thứ tư

Hãy điền câu trả lời vào chỗ trống cho trước.

“Lực kết hợp các phân tử trong chất lỏng và chất rắn được gọi là ( ).”

Câu trả lời của Mizuki Himeji:

“Lực (Van der Waals).”

Nhận xét của giáo viên:

“Chính xác. Nó còn được gọi là lực giữa các phân tử. Hãy chú ý rằng lực Van der Waals có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với lực Coulomb.”

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

“Lực (Wandervogel).” Nhận xét của giáo viên:

Ít ra thì em vẫn còn hình dung ra được câu trả lời nó cần như thế nào. Rất tiếc, đáp án không phải là lực leo núi, mà là lực giữa các phân tử.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“Lực (Làm việc)”

Nhận xét của giáo viên:

Tôi không ghét câu trả lời của em. 

“Cậu thất bại ngay cả trong thời khắc thật đẹp, đồ vô dụng.”

Tôi thật muốn khóc.

“Sakamoto-kun, ý cậu “thất bại” là sao?”

Khi chúng tôi trở lại lớp F, tất cả tập trung quanh chỗ của Yuuji. Yuuji, người tổ chức chính của Cuộc chiến Triệu hồi chống lại lớp D, có vẻ như đã hoàn thành công việc của mình. Và cậu ấy chỉ đang ngồi đó, vừa thở dài vừa lắc đầu.

“Cậu còn dám nói à?! Chỉ vì một tên ngốc như cậu bỏ chạy vào giây phút cuối cùng, mà tất cả những cố gắng của chúng ta cho đến giờ đều đã trở thành vô vọng rồi. Sau khi chứng kiến một cảnh tượng như vậy, sẽ chẳng có ai tin rằng Shimada và Akihisa đang là một cặp đâu.”

Sau đó, Yuuji dùng cuộn kịch bản đập vào đầu tôi.

Muu...... Tôi đang nghĩ đến cái cổ tay bị bầm tím của mình, và không hề biết việc gì đã xảy ra. Khả năng diễn xuất của mình thực sự tệ đến thế ư?

“Tớ sẽ chỉ nói rằng, tin tốt đẹp duy nhất hiện nay là Shimada trông giống như cô ấy đang có cảm tình với Yoshii…….nhưng chỉ điều này thôi sẽ không đủ để khiến cho Shimizu khiếp sợ đâu.”

Hideyoshi, người đang đứng cạnh Yuuji, thở dài. Nếu chỉ có một mình Yuuji nói ra điều ấy, tôi sẽ chẳng mấy bận tâm, nhưng giờ ngay cả Hideyoshi cũng nói vậy, thì chắc chắn nó là thật rồi. Chết tiệt, chúng tôi lại thất bại……

“Kể cả nếu cậu có muốn đi thêm bước nữa, thì Shimada vẫn đang khá là chán nản đấy, và thậm chí cậu còn đi vào lớp rất hạnh phúc với Himeji nữa…..”

Tôi quay đầu lại nhìn sang chỗ Minami, khá xa so với chỗ của Yuuji, nhưng rõ ràng Minami vừa “Hmph” một tiếng và nhìn đi chỗ khác khi cô ấy thấy tôi. Tiêu tôi rồi, cô ấy đang thực sự giận.

“Tớ… Tớ xin lỗi, đáng lẽ tớ không nên quay về lớp với Akihisa-kun, nếu Minami-chan và Akihisa-kun đang là một cặp thì sẽ thật lạ phải không…”

“Thực ra, vì hai cậu đều là bạn cùng lớp nên không sao cả… Tớ nghĩ vấn đề chính là Akihisa đã đá Shimada, và hai cậu vừa rồi đi vào cùng nhau. Mặc kệ người khác nghĩ gì, nhưng suy nghĩ của Shimada rất rõ ràng, phải không?”

Mặc dù chỉ là đóng giả, tôi, người đang đóng làm bạn trai của Minami, lại đi với Himeji, điều này hẳn phải làm tổn thương đến lòng tự trọng của Minami. Tôi không hề có ý định làm điều đó…..

“Dù sao đi nữa, Akihisa, cậu nên xin lỗi Shimada.”

Yuuji hất hàm về phía cô ấy.

Yuuji nói đúng. Minami vẫn đang giận tôi. Cô ấy đã đồng ý tham gia chuyện này cùng tôi ngay cả khi cô ấy vẫn rất lưỡng lự, thế mà cuối cùng tôi lại làm cô ấy giận. Điều này là quá đáng đối với cô ấy. Tôi thật sự nên xin lỗi.

“Cậu nói đúng. Tớ sẽ xin lỗi cô ấy ngay bây giờ.”

Tôi đứng lên và bước về chỗ của Minami.

Mặc dù tôi đang có ý định tốt, nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi rằng tôi đã làm đau cô ấy.

“Minami, về chuyện đó…”

Tôi lắp bắp nói với Minami, người mà bấy giờ đang rất không vui và lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“… Cậu muốn gì?”

Có thể cô ấy đã trả lời, nhưng cô ấy vẫn không nhìn tôi. Chỉ lườm tôi bằng nửa con mắt trong một giây phút ngắn ngủi.

“Về chuyện đó, tớ rất xin lỗi.”

Tôi vẫn không thể ngẩng đầu lên mặc dù biết rằng cô ấy đang nhìn đi chỗ khác. Cô ấy vẫn không nhìn tôi, dù chỉ một lần.

“Tôi không muốn làm phiền cậu nữa. Không phải cậu thích đi với Mizuki hơn sao?”

“Không, tớ chỉ tình cờ gặp Himeji-san thôi.”

“Tôi không muốn nghe lời biện hộ của cậu.”

“Uu……”

Chết tiệt, tôi hết ý tưởng rồi.

Phải làm thế thôi; tôi chỉ có thể dùng lời của Hideyoshi để thuyết phục cô ấy.

“Nhưng, nếu việc này tiếp diễn, Himeji-san sẽ….”

Sẽ bắt buộc bị chuyển trường – tôi muốn nói vậy, nhưng Minami đột nhiên ném cho tôi cái nhìn sắc lẻm.

“……Lúc nào cũng là Mizuki, Mizuki, tại sao cậu phải luôn thế này nhỉ?”

“Mi…Minami?”

“Tại sao cậu luôn coi cô ấy như một nàng công chúa?! Thế tôi là cái gì? Cậu đối xử với tôi như là một đứa con trai phải không? Tại sao lúc nào cậu cũng luôn đối xử với tôi như vậy?!”

Tôi chưa bao giờ thấy Minami tức giận như vậy, và thậm chí cô ấy còn nói rất nhiều trong một hơi.

“Tớ, tớ không có ý đó…….”

“Nếu Mizuki thật sự cần thiết phải chuyển đi, thì tôi sẽ tự nói chuyện với bố mẹ cô ấy. Đừng làm phiền tôi, tôi không muốn thấy mặt cậu nữa!”

Nói xong, cô ấy quay đầu đi.

Có vẻ như dù tôi có cố thế nào, cô ấy cũng không nhìn mặt tôi nữa.

“Xin lỗi, tớ không cố ý.”

Tôi cúi đầu xuống để xin lỗi một lần nữa, và trở về chỗ của mọi người.

Họ nhìn tôi, ý ám chỉ “ngay cả cậu cũng không thể làm được gì.”

“Cô ấy thực sự chán rồi……”

“Tớ cũng cảm thấy như vậy.”

Hideyoshi và cả nhóm hẳn đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của tôi và Minami. “Xin lỗi, tớ sẽ đi xin lỗi cô ấy lần nữa……”

“……Đợi đến khi cô ấy bớt giận đã.”

“Uh huh, Muttsurini nói đúng đấy. Nếu Akihisa và Himeji không cẩn thận, Shimada sẽ càng giận hơn.”

“Thật là, cậu…. đợi cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại, Akihisa. Cậu sẽ phải giải quyết vấn đề của cậu và Shimada.”

“Được.”

Hôm này, tôi đã làm những điều thật kinh khủng đối với Minami…

“Dẹp vấn đề này sang một bên. Nếu nó tiếp tục, lớp D sẽ không tuyên bố một Cuộc chiến triệu hồi với chúng ta bất kể chúng ta có đợi bao lâu. Vì thế, ta sẽ phải tung hỏa mù.”

Sau khi chuyển đề tài, sắc mặt của Yuuji trở nên rạng rỡ và hoạt bát hơn bao giờ hết. Bên cạnh vấn đề với Minami, lớp F đang ở mặt bất lợi.

Tôi thật sự quan tâm đến cảm xúc hiện tại của Minami, nhưng vẫn nên chú ý đến câu hỏi của Yuuji.

“Muttsurini, tình hình báo cáo của lớp B thế nào?”

“……Ba phần tư lớp họ đã phục hồi xong điểm số của mình, và một phần nhỏ đã chuẩn bị để tuyên bố chiến tranh.”

“Vậy à…… Họ nhanh hơn ta tưởng. Tớ nghĩ lần này họ đang thực sự nghiêm túc đấy.”

“…Họ phục hồi điểm số của mình thậm chí là trong cả giờ giải lao.”

Họ thậm chí còn dùng giờ nghỉ trưa của mình và các giờ giải lao khác để làm bài kiểm tra. Nghĩa là họ sẽ nhanh chóng hoàn thành phần việc để phục hồi điểm của mình. Vấn đề chỉ còn là thời gian cho tới khi lớp B tuyên bố Cuộc chiến Triệu hồi với chúng tôi.

“Chúng ta cần kéo dài thời gian hơn nữa trước khi giăng bẫy lớp D. Muttsurini, làm ơn chuyển thông tin sai lệch đến Sugawa.”

“……Về cái gì?”

“Cứ nói rằng lớp D đang chuẩn bị cho bài kiểm tra Cuộc chiến Triệu hồi và mục tiêu là lớp B.”

“…….Rõ.”

Sau khi thấy cái gật đầu của Muttsurini, tôi vẫn không hiểu ý định thật của Yuuji. Sao chúng tôi có thể được lợi ích gì từ việc đưa thông tin sai lệch rằng lớp D sẽ tuyên bố chiến tranh với lớp B?

“Yuuji, sao cậu lại làm thế?”

“Chỉ là kiếm cho ta ít thời gian. Nếu lớp B nhận ra họ đang bị lớp D nhắm vào, họ sẽ cố gắng tránh các trận đấu khác. Họ sẽ nghĩ kỹ hơn trước khi tuyên bố chiến tranh với chúng ta.”

Tôi hiểu rồi. Nếu lớp B tuyên bố chiến tranh với chúng tôi, họ sẽ bị áp lực khi tham gia trận tiếp theo, nên họ phải để ý kỹ tới tình hình của lớp D. Sự chuẩn bị mà họ định dùng để đánh lại chúng tôi sẽ bị phí phạm khi họ đấu với lớp D.

“Kế hoạch thật của tớ là để lớp C tấn công họ.”

“Nhưng lớp C đã thua lớp A trong kỳ kiểm tra Cuộc chiến Triệu hồi lần trước.”

Thật không may, lớp C đồng cảnh với chúng tôi, vì vậy họ không thể tuyên bố cuộc chiến Triệu hồi. Hơn nữa, không còn cách nào khác.

“Ôi, Muttsurini, cậu chỉ cần lan truyền một phần của thông tin giả đó thôi. Để phần còn lại cho Sugawa giải quyết, vì tớ có một nhiệm vụ quan trọng khác cho cậu đây.”

“…….Rõ.”

Mittsurini kết thúc cuộc đối thoại và bước tới Sugawa. Sugawa rất sành trong việc lan truyền thông tin sai lệch, vì thế cả hai người bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo.

“Tốt, tiếp theo là Hideyoshi.”

“Ồ, cậu muốn tớ làm gì?”

“Tớ muốn cậu dụ Shimizu của lớp D ra để đàm phán. Cậu có làm được không?”

“Tớ không ngại… nhưng đàm phán về cái gì?”

“Cứ làm thế nào mà cậu thấy phù hợp. Mục đích duy nhất của ta là để chọc tức Shimizu và tăng mối thù của họ đối với lớp ta. Nếu cô ấy sập bẫy, chúng ta sẽ thành công và mặt khác, nếu cô ấy không mắc bẫy, sẽ đơn giản thôi.

Shimizu-san là cốt lõi của lớp D. Mặc dù Yuuji không nói nhiều đến vậy, nhưng cuộc đàm phán này rất quan trọng đối với kế hoạch sau này của lớp F.

“Ồ, và để dụ Shimizu ra…… Tớ sẽ phải mang theo Shimada, đúng không?”

“Đúng, cách này sẽ dễ dàng hơn. Và để ý rằng, mọi chuyện sẽ hỏng hết nếu họ trực tiếp gặp mặt, nhưng cậu có thể để phần đó tớ lo.”

Tôi liếc Minami một lần nữa, và cô ấy vẫn đang nhìn ra ngoài khung cửa sổ vẫn với tư thế đấy. Tôi không thể thấy rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cơn giận của cô ấy đang bốc ra.

Trong trường hợp này, tôi không nghĩ mình có thể chọc tức Minami. Nhưng, Yuuji có thể có cách khác.

“Ồ, nếu thế thì, tớ sẽ phải cố hết sức mình thôi. Tớ không nghĩ việc cố đưa mọi thứ trở lại như bình thường là khả thi, nhưng mời cô ấy đi cùng để chọc tức Shimizu thì không phải là không thể.”

Tôi cảm thấy đáng tiếc rằng mình không thể làm được việc gì đúng chỉ vì cái tính hấp tấp khó bỏ…

“Để đó cho tôi. Vậy, việc đàm phán sẽ ở trong một phòng học trống sau giờ học, phải không?”

“Vậy thì làm đi. Trước đó, chúng ta sẽ phải trì hoãn lớp B, phải ngăn họ tuyên chiến.”

“Rõ.”

Hideyoshi đứng dậy và ra khỏi lớp. Tất nhiên, cậu ấy có thể đang nghĩ tới cách thuyết phục Minami nhanh lên và đàm phán với lớp D.

Và như vậy, chỉ còn Yuuji, Minami và tôi là vẫn còn ở trong lớp.

Tôi đang cố gắng nghĩ ra một kế hoạch, nhưng Yuuji đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng một câu hỏi rất chi là liên quan.

“Nhân tiện, Akihisa……”

“Hử?”

“Sáng nay cậu ăn gì?”

Sáng nay tôi ăn gì á? Thời gian thì đang nước sôi lửa bỏng, làm sao mà Yuuji vẫn còn có thể tán gẫu với tôi về bữa sáng?

“Yuuji, chúng ta còn có thời gian để nói về cái đó à?”

“Đừng bận tâm, cứ trả lời câu hỏi của tôi đi, quan trọng lắm!”

Bữa sáng của tôi quan trọng á? Cậu ấy đang cố nói gì? Tôi thật không hiểu nổi tên này.

Tôi không nghĩ có gì phải giấu giếm, nên tôi đã thành thật trả lời.

“Như mọi khi, nước thôi.”

Sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, Yuuji bỗng tỏ vẻ ngạc nhiên một cách quá đáng như mấy người nước ngoài trong các chương trình quảng cáo mua sắm ban đêm.

“Chỉ nước thôi á? Thế thì làm sao chấp nhận được, Akihisa?! Cậu là chìa khóa của chiến dịch này; cậu cần bổ sung năng lượng với những thức ăn thật sự. Phải không, Himeji?”

“À ừ, tớ cũng đang lo lắng rằng Akihisa-kun chưa bao giờ có một bữa ăn nào cho ra hồn.”

Chuyện gì thế này? Tên khốn Yuuji này đột nhiên quan tâm đến thói quen ăn uống của tôi; điều này hơi khả nghi. Tôi nghĩ chắc chắn phải có một âm mưu đen tối đang ẩn chứa bên trong cái vẻ tốt bụng đó, vì thế tôi không hoang tưởng, đúng không?

“Đúng lúc lắm, Himeji.”

“Hả?”

Giác quan thứ sáu mách bảo tôi – HẮN TA ĐANG CỐ ÁM SÁT TÔI.

“Liệu cậu có đồ ăn nào có thể đưa –“

“Như tớ đã nói, tớ ăn sáng với bánh mì nướng và trứng rán! Ahhh~ Cậu sẽ cảm thấy rất khác biệt khi ăn bữa sáng, tớ thấy năng lượng của mình vừa được bổ sung rất nhiều.”

Tôi chọn cách nói dối để tránh một thảm họa sắp xảy ra. Đồ ăn của Himeji-san không bao giờ được ăn với bất cứ giá nào!

Nhưng trái với mong đợi, Yuuji đang phớt lờ sự lo lắng của tôi vì cậu ấy cười với tôi và nói rằng:

“Không không không, tớ hiểu thái độ cố tỏ vẻ manly của cậu và không muốn Himeji phải lo lắng, nhưng cậu không nên bãi bỏ ý tốt của cô ấy như thế, cứ nói sự thật đi.”

Tôi không muốn chết. (<--Đây là sự thật.)

Nhưng, tôi không thể nào nói ra được một sự thật đau lòng như thế; tôi giữ im lặng với cái mồm há hốc của mình. Trong lúc tôi đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, thì Himeji-san đã lên tiếng trước.

“Tớ xin lỗi. Giờ nghỉ trưa hết rồi, nên tớ không còn đồ ăn nào cho Yoshii-kun nữa.”

Himeji-san xin lỗi tôi rất nhiều. Đối với tôi, câu trả lời của cô ấy thực sự đã làm tôi rất vui. Thật tuyệt… Tuyệt không tả nổi!

Mặc dù tôi không biết Yuuji đang âm mưu cái gì, nhưng tôi đã làm âm mưu của cậu ta phá sản. Chỉ nghĩ đến điều này thôi, tôi thực sự muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của tên khốn đó, và thế là tôi quay đầu lại để nhìn –

(Akihisa, cậu quá khờ khạo.)

Thật không tưởng, cậu ta nhìn tôi với ẩn ý đó trong ánh mắt. Gì? Cái gì đây?

“Thật sao? Vậy chắc cậu hết thứ để ăn thật rồi. Tớ hy vọng không quá phiền cho cậu… nhưng liệu cậu có thể làm thứ gì đó đơn giản cho Akihisa ăn được không?”

Điều tiếp theo, Yuuji đơn giản là đang từ từ mở cánh cửa Địa ngục bằng hai bàn tay trần.

“……”

“Này, Akihisa. Tại sao tớ là người duy nhất nghe cậu lẩm bẩm ‘nấu cho tớ, nấu cho tớ’ nhỉ? Cậu đúng là một anh chàng kỳ lạ.”

Đồ phản bội!

Gì đây? Hình phạt của tôi chăng? Một án tử hình? Cậu đang cố trả thù tôi với mánh khóe xấu xa này chỉ vì thất bại của tôi lúc nãy à?

“Được thôi, thế nhưng còn nguyên liệu…”

“Đừng lo, tớ đã mượn (bất hợp pháp) chìa khóa của lớp nấu ăn, mọi nguyên liệu đều ở trong đó hết.”

Yuuji lôi chiếc chìa khóa từ trong túi ra.

Đây là một tội ác có tổ chức! Cậu ta thực sự ghét tôi đến thế sao!?

“Tớ hiểu rồi. Akihisa-kun, cậu muốn ăn gì?”

Quên phéng đi những biểu cảm của tôi lúc bấy giờ, cô ấy hỏi tôi với một nụ cười thật tươi.

Tôi muốn ăn gì ư? Vâng, nếu tôi chọn đúng, tỷ lệ khả năng mà tôi sẽ chết vì ngộ độc thực phẩm sẽ thấp hơn. Tôi sẽ chỉ giới hạn nguyên liệu thôi vậy. Món gì không thể đầu độc được…. Vậy, tôi sẽ chọn trứng rán (Nguyên liệu: Chỉ có trứng)!

“Erm, tớ muốn ăn……”

“Cậu có thể ăn thạch vậy.”

Thạch (Nguyên liệu: không xác định).

“……”

“Chuyện gì vậy, Akihisa? Cậu không phải nhìn tôi với ánh mắt mọng nước như thể một con Chihuahua vừa bị bỏ rơi vậy đâu.”

“LÀM ƠN ĐỪNG BỎ RƠI TỚ! ĐỪNG BỎ RƠI TỚ, YUUJI!”

Cuộc đời quý giá của tôi, cuộc đời duy nhất của tôi!

“Thạch à? Được thôi, tớ sẽ cố gắng hết mình để làm món đó!”

“Xin lỗi vì những rắc rối này nhé, tốt hơn là cậu nên gói thạch như gói những thức uống dinh dưỡng khác, tớ nghĩ các đội thể thao nên có những gói này được chuẩn bị sẵn trong lớp nấu ăn.”

Các đội thể thao gần đây thường xuyên dùng lớp nấu ăn để làm đồ uống tăng lực, tôi nghĩ đó là ý của Yuuji. Nhưng tôi không bao giờ muốn mọi việc xảy ra như thế này.

“Tớ sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.”

“Ừ, cảm ơn lần nữa nhé.”

“Tất nhiên rồi.”

Sau khi cầm chìa khóa từ tay Yuuji, Himeji-san ra khỏi phòng học.

“……Yuuji, cậu đang cố làm cái gì hả?”

Tôi nhìn bóng của Himeji-san khuất dạng, sau đó lườm Yuuji lúc này vẫn đang đứng yên.

“Tớ chả có một ý định xấu nào hết; một phần của kế hoạch là đồ ăn của Himeji.”

“Hả? Cần đồ ăn của cô ấy sao?”

“Đúng vậy.”

“Cái gì, nếu chỉ có thế, lẽ ra cậu nên nói với tớ sớm hơn.”

Tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu Yuuji không định trừng phạt tôi, điều này thật tuyệt vời!

“Này, có thể là như vậy, nhưng tớ không thể đảm bảo rằng Himeji sẽ không bắt cậu ăn.”

Đính chính, đây đơn giản là một tin xấu.

“TỚ, TỚ KHÔNG THỂ ĐỂ CÔ ẤY LÀM THẾ VỚI MÌNH ĐƯỢC!”

Tôi nhanh chóng đứng dậy và cố đuổi theo cô ấy.

“Akihisa, cậu đi đâu thế?”

“Đuổi theo cô ấy, tất nhiên rồi! Ít ra tớ phải tận mắt chứng kiến cô ấy đang làm cái gì!”

Tôi không có một manh mối nào về những nguyên liệu cô ấy định dùng. Tôi nghĩ mình nên gọi luôn một xe cứu thương cho rồi.

“Nếu như vậy thì tớ đi với, tớ cũng đang tò mò xem cô ấy nấu gì đây.”

Yuuji đã gặp nguy hiểm vì đồ ăn của cô ấy hơn một lần rồi. Cậu ta chắc hẳn phải tò mò về việc cô ấy chế biến những đồ ăn chết người đó như thế nào.

“Hahaha! Yuuji, cậu không cần phải tỏ ra lịch sự đâu. Thật sự thì cậu không chỉ muốn xem, mà còn muốn ăn đúng không? Chưa quá muộn đâu, tớ sẽ bảo cô ấy làm thêm cho cậu nữa.”

“Ôi Chúa ơi, tớ chưa muốn chết.”

Tôi cũng không muốn chết.

“Hahaha, cảm ơn nhưng thôi……Tớ nghiêm túc đấy.”

“Hahaha, không cần đâu ……Tớ cũng nghiêm túc mà.”

Trong lúc tán vui vẻ với Yuuji, chúng tôi vội vã bước nhanh nhanh để bắt kịp với Himeji-san.

Cuối cùng thì cả hai cũng đã đến được phòng học của lớp nấu ăn. Himeji-san chắc đang chuẩn bị nguyên liệu bên trong.

“Để tớ mở cửa.”

“Mở đi.”

Chúng tôi đẩy cánh cửa một cách lén lút để không bị Himeji-san phát hiện, cố nhìn xem cái gì đang diễn ra bên trong.

Tôi có thể nghe thấy tiếng Himeji-san đi lại trong phòng. Tôi căng mắt ra để nhìn những gì đang diễn ra trong bếp.

Việc chuẩn bị của cô ấy đối với tôi thì trông có vẻ khá bình thường.

Himeji-san lấy ra hai cái bát từ trong tủ, sau đó cho thêm một số nguyên liệu vào. Một trong số chúng là gelatin, và cái thứ còn lại chắc là đường.

(Cái quái gì thế, mọi thứ trông có vẻ bình thường.)

(Ừ nhỉ. Nếu cô ấy làm thạch với đống nguyên liệu này thì không có vấn đề gì đâu.)

(Nếu thế, tớ sẽ cảm thấy hơi phiền đấy.)

Khi tôi đang cố nghĩ xem có cái gì để phải phiền lòng, thì nghe thấy Himeji-san lẩm bẩm cái gì đó một mình.

“Có lẽ……mình sẽ trộn bột cacao với bột ngô trước……”

Và sau đó một điều không thể tin nổi đã xảy ra.

(Này, Yuuji! Himeji-san đang làm gì thế? Thứ cô ấy đang làm chả giống thạch gì cả!)

(Akihisa, im đi, không cậu sẽ bị cô ấy bắt gặp đấy.)

Ý tưởng về đồ ăn của tôi bắt đầu sụp đổ. Quá kinh khủng, thế này thật quá kinh khủng.

“Mình nên cho thêm quít hay tỏi tây nhỉ? Không biết Akihisa-kun thích cái nào hơn.”

(ĐỪNG TỰ LÀM MÌNH RỐI RẮM NỮA! ĐỪNG BĂN KHOĂN GIỮA HAI LỰA CHỌN ĐÓ, HIMEJI-SAN!)

(Tớ đoán là cô ấy đang làm một món gì đó rất dinh dưỡng cho cậu – môt người còn chả mua nổi một hộp bento… cô ấy đã hoàn toàn lờ đi cái khẩu vị tệ hại.)

(SAO CÓ THỂ NHƯ VẬY!? CÔ ẤY KHÔNG CẦN PHẢI QUAN TÂM QUÁ ĐÂU, CHỈ CẦN ĐỒ ĂN BÌNH THƯỜNG LÀ ĐƯỢC MÀ!)

Cô ấy luôn nghĩ tới việc làm món gì đó thật hoành tráng, nhưng chính điều này lại khiến chúng tôi khổ sở vô cùng.

“Sau đó, gia vị sẽ là taba –”

(Akihisa, cậu dừng việc nghe lại rồi đấy. Cậu sẽ không dám ăn đâu.)

(Đợi đã! Ít ra để tớ xem cô ấy cho thêm “tobacco” hay “Tabasco” vào đã!)

Làm ơn đi! Nếu cậu muốn giết tớ, chỉ việc cho thêm cái Tabasco cay xè kia để giết tớ với độ cay không tưởng!

(Không còn thời gian đâu, cậu không thể cứng đầu như thế vào lúc này được.)

(ĐIỀU NÀY QUYẾT ĐỊNH SỐNG CÒN CỦA TỚ ĐẤY!!)

Mọi kháng cự của tôi đều đi tong khi Yuuji cầm cổ áo tôi và lôi xềnh xệch đi.

Tên khốn này! Tôi nhất định phải làm thế nào để hắn cũng phải ăn bữa cơm chết người ấy!

“Giờ, chúng ta sẽ lên tầng 3 của tòa nhà mới, ta cần phải hành động thật vô tư và đang làm loạn ở quanh đó.”

“Hả? Tớ tưởng cậu bảo hết thời gian rồi? Giờ lại muốn vô tư?”

Yuuji sau đó đã nói điều mà làm tôi thậm chí còn rắc rối hơn. Có lẽ đây là về việc bắt đầu chiến tranh.

“Cái này là để thuyết phục lớp B và D rằng chúng ta đang quên mất chuyện gì đang xảy ra. Nếu hành động của ta không bị phát hiện, chúng ta có thể kéo dài thời gian từ lớp B và để lớp D tuyên chiến với ta.”

Các lớp từ A đến D đều nằm ở tầng thứ ba của tòa nhà mới. Chúng tôi đang giả vờ vô tư để họ nghĩ rằng lớp F không cần thêm điểm; và lớp D nghĩ rằng đây là một chiến thắng dễ dàng. Kết quả sẽ là tất cả đều rơi vào bẫy của chúng tôi, và lợi thế sẽ về tay chúng tôi. Tôi thấy rồi, Yuuji đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng.

“Một khi Muttsurini tung ra cái tin giả rằng lớp D có thù hằn với lớp B, lớp B sẽ quyết định tuyên chiến với lớp D. Và như vậy, lớp B sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang mất cảnh giác, và sẽ tiếp tục chăm chỉ nâng cao điểm số của mình trước khi tuyên chiến với chúng tôi. Lớp D có thể sẽ cho rằng đây sẽ là một trận đấu dễ dàng chiến thắng vì họ biết rằng chúng tôi chẳng nâng cao điểm số gì cả. Trong trường hợp đó, cả hai lớp sẽ rơi vào bẫy của chúng tôi, và chúng tôi sẽ có một lợi thế rất lớn.”

Mặc dù đây là những gì Yuuji đã nói, tôi vẫn nghĩ rằng một tình huống rối rắm như vậy rất khó để kiểm soát. Tôi cố gắng sắp xếp lại những gì cậu ta giải thích trong đầu.

Đầu tiên là lớp B. Ý định của họ là tuyên chiến với lớp F, nhưng vì họ đã thua chúng tôi một lần, nên lần này họ cảnh giác hơn và đang tăng cường bổ sung điểm số của mình. Họ sẽ không làm gì trước khi Hệ thống Triệu hồi linh thú được sửa chữa hoặc cho tới khi họ xong việc nâng điểm của mình. Lớp B vẫn chưa tuyên chiến với chúng tôi vì họ muốn chúng tôi nghĩ rằng họ không có ý định đánh nhau với chúng tôi. Trong khi chúng tôi đang ở trong bóng tối, chúng tôi sẽ không có áp lực gì trong việc nâng điểm số, và việc này cũng sẽ mang lại cho chúng tôi một chiến thắng dễ dàng. Mặt khác, nếu họ phát hiện ra chúng tôi đã biết trước kế hoạch của họ từ lâu, họ sẽ tuyên chiến với chúng tôi ngay lập tức.

Sau đó là lớp D. Lớp họ chia thành hai đội chống lại chúng tôi, một tấn công, một phòng thủ. Thủ lĩnh của đội tấn công là Shimizu Miharu-san, và thủ lĩnh của đội phòng thủ không là ai khác mà chính là lớp trưởng của họ, Hiraga Genji-kun. Dưới áp lực của Shimizu-san, đội tấn công đã sẵn sàng, nhưng mọi việc đã khác rồi. Shimizu-san thì rất ghen tị với mối quan hệ của tôi vối Minami, nhưng hiện tại cô ấy khá bình tĩnh. Trong trường hợp này, bọn họ sẽ không tuyên bố cuộc chiến triệu hồi với chúng tôi. Họ sẽ chỉ án binh bất động.

Và bây giờ, lớp F của chúng tôi. Về tình trạng hiện tại của mình, chúng tôi không có khả năng tự vệ trước lớp B. Để ngăn chặn việc này, chúng tôi sẽ phải để lớp D tuyên chuyến với mình trước khi lớp B làm điều đó. Nếu điều ấy xảy ra, chúng tôi sẽ có rất nhiều thời gian để nâng điểm của mình sau khi kết thúc chiến tranh với lớp D – Đây là ý tưởng của phe chúng tôi. Chúng tôi sẽ đợi đến khi mình xong việc phục hồi điểm số, và lớp B sẽ phải cân nhắc kĩ càng trước khi tuyên chiến với chúng tôi. Họ nên học được bài học gì đó qua lần thất bại trước.

Cuối cùng, tôi phân tích điều kiện hiện tại. Chúng ta đang cố để chọc tức Shimizu-san của lớp D, nhưng đã thất bại, và thế là việc chọc tức họ để tuyên chiến sẽ trở nên khó khăn hơn. Mặt khác, lớp B đang hồi phục điểm một cách thuận lợi, họ sẽ sớm tuyên chiến với chúng tôi. Để ngăn chặn họ làm thế, Muttsurini đang lan truyền cái tin “lớp D muốn tấn công lớp B” một cách kín đáo, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết nó sẽ gây ảnh hưởng như thế nào. Mặc dù chúng tôi không thể đợi đến khi lớp D tuyên chiến, cứ thế này, chúng tôi vẫn không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.

Tôi đoán tình hình là như vậy. Nó có vẻ phức tạp, nhưng nói một cách ngắn gọn, ưu tiên hàng đầu của chúng tôi bây giờ chỉ là để kéo dài thời gian, nếu không chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn.

“Về câu hỏi cuối cùng của cậu, cái này cũng sẽ khiến lớp D tuyên chiến với chúng ta……Nhưng tôi giải thích thế nào đi nữa thì cậu cũng không hiểu.”

Những gì Yuuji đang ám chỉ phải là về thái độ vô tư của chúng tôi trên tầng ba – Có thể như vậy thật, nhưng liệu lớp D có tuyên chiến với chúng tôi chỉ vì lý do đó không? Nói thật, tôi cũng không hiểu.

Không như Yuuji, đầu tôi không đầy ắp những âm mưu xấu xa, vì tôi đã mất quá nhiều năng lượng vào việc cố gắng phân tích tình hình hiện tại.

“Cậu nói đúng. Nói cho tớ sau đi. Như tớ đã nói, ý cậu là gì khi nói đi chơi, có phải là chỉ đi lung tung mà không có lý do nào cả sao?”

Mặc dù chỉ là để đối thủ của chúng tôi mất cảnh giác, tôi vẫn không biết phải làm thế nào cho đúng. Có thể là trong giờ tự học, các lớp học vẫn đang diễn ra, việc chúng tôi đi đi lại lại sẽ không tự nhiên.

“Chỉ đứng thế này thôi thì chán quá, chơi một trò chơi gì đó đi.”

“Hmm, ok.”

Chơi trò chơi vẫn tốt hơn là đi đi lại lại mà chả làm gì.

“Thế thì, chúng ta sẽ chơi trò tìm về từ tiếng Anh nhé. Tớ sẽ hỏi về một từ tiếng Anh, và cậu phải đưa ra định nghĩa. Trong 5 câu hỏi, cậu sẽ bị coi là thua nếu không thể trả lời được một câu.”

Ah, một trò chơi về từ vựng tiếng Anh à……Một trò chơi mà tôi không bao giờ thắng được.

Nhưng cái này không thành vấn đề. Rốt cuộc, chẳng có gì để mất cả. Chúng tôi chỉ đang giết thời gian.

“Ok, chơi hết mình đi tớ xem nào.”

“Tốt, hình phạt là ‘kẻ thua cuộc sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của người thắng cuộc mà không được hỏi thêm bất cứ điều gì’.”

“Ơ?”

Tôi nghĩ cậu ta vừa đưa ra một điều kiện khá kỳ quặc.

“Từ từ, đợi đã, Yuuji!”

Tôi cố dừng cậu ta lại, nhưng Yuuji vờ như không nghe thấy và bắt đầu trò chơi.

“astronaut”

Astronaut…Ah, cái gì? Tuyệt, tôi nghĩ mình đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Câu này không thành vấn đề, chỉ cần tôi thật bình tĩnh trước khi trả lời.

Tôi đang nghĩ, astronaut, astrout……asront……

(nhựa đường): Các vật liệu màu đen được sử dụng để mở một con đường, thành phần chủ yếu là carbohydrate.

Chắc là thứ gì đó như thế này.

“Akihisa, cậu có biết câu trả lời không?”

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Yuuji khi cậu ta nghĩ rằng tôi không biết. Hmmph. Cậu quá khờ khạo, tôi không phải lúc nào cũng là một tên ngốc.

“Tất nhiên là tớ biết.”

Để tăng tính đe dọa, tôi mỉm cười. Lần này là chiến thắng của tôi.

“Ồ? Sao cậu không thử nói xem nhỉ?”

Tôi không trả lời trực tiếp để nhử Yuuji.

“Nó thường được dùng trên đường đi hả?”

“Tớ thắng.”

Yuuji tự công nhận mình là người thắng cuộc ngay lập tức như thể tôi là một tên ngốc. – Tôi, Tôi còn chưa trả lời.

“Sao cậu có thể đưa ra kết luận nhanh như vậy khi cậu còn chưa nghe câu trả lời của tớ?! Người thắng cuộc chỉ được công bố khi trò chơi kết thúc!”

“Hehe, không bỏ cuộc eh? Nghĩ đi, làm sao mà từ ‘astronaut’ lại có thể dùng trên đường đi được?”

“……”

(astronaut) : Asphalt? Không, là astronaut.

“……Tớ phạm sai lầm đó do quá bất cẩn……”

“Đợi đã! Tớ nghĩ cái từ đó quá dễ nhầm lẫn!”

Thật đáng tiếc; chỉ một bước nữa thôi. Tôi chỉ có thể đổ lỗi cho mình vì đã chủ quan hơi sớm.

“Chắc một thất bại vẫn là một thất bại thôi……Tớ sẽ chấp nhận thua vậy, Yuuji.”

Nếu kết quả chỉ được phân loại trong một phạm vi nào đó, câu trả lời của tôi sẽ được chấp nhận lần này. Kể cả thế, tôi là một người đàn ông; và tôi có đủ dũng cảm để nhận lỗi sai cùa mình.

“Nếu cậu khăng khăng không chấp nhận lỗi sai của mình, thì quả thật cậu không phù hợp làm con người……”

Yuuji nhìn tôi với vẻ thất vọng tràn trề. Gì, gì?

Lượt của Yuuji đã hết, và bây giờ đến tôi. –

“Giờ đến lượt Kirishima-san đặt câu hỏi.”

“……Mình sẽ cố hết sức.”

Kirishima-san, người đang đứng sau Yuuji, gật đầu. Cô ấy nhìn rất trưởng thành với vẻ bề ngoài, vì thế trông cô rất dễ thương khi làm một việc gì đó hơi trẻ con như thế này.

“Ack! Sho, Shouko?! Từ khi nào cậu……”

Yuuji phát hoảng và hốt hoảng quay đầu lại. Hả? Cậu ta không để ý cô ấy thật à? “Tớ tưởng……cậu ấy vẫn ở đó từ khi chúng ta bắt đầu trò chơi mà.”

“……Mình đã đến ngay lập tức khi Yuuji nói rằng ‘kẻ thua sẽ phải làm theo mệnh lệnh của kẻ thắng mà không được đặt ra bất cứ câu hỏi nào’.”

Tôi hiểu rồi. Kirishima-san đã ngay lập tức đến đây khi cô ấy nghe thấy câu đó. Có lẽ cô ấy không chỉ xinh đẹp và thông minh, mà còn có thính lực khá tốt.

“Ok, vậy bây giờ sẽ đến lượt Kirishima-san hỏi và Yuuji trả lời.”

“……Mình hiểu rồi.”

“Đợi, đợi đã! Tại sao không ai nói với tớ là cậu ấy cũng tham gia?”

“Tớ không nghĩ nên nói thế khi chúng ta đã đi đến nước này. Hoặc cậu là người sẽ dùng mọi lý do để tẩu thoát, Yuuji.”

Đó là những gì Yuuji đã nói. Nếu tôi phải nhắc lại những lời ấy của cậu ta, tôi không nghĩ rằng cậu ấy có thể làm được gì.

“Ồ…..Tớ. Tớ ổn! Tớ sẽ trả lời chính xác bất kể câu hỏi là gì!”

May mắn thay, Yuuji đã ngay lập tức bị dụ dỗ; tôi không phải tốn sức nhiều.

“Tốt hơn rồi đấy. Kirishima-san, cậu có thể bắt đầu.”

“……Được rồi để mình nghĩ—”

Shouko xoa cằm, như thể đang nghĩ xem mình nên hỏi gì.

“……‘betrothed’.”

Ta! (Yuuji quay đầu đi và cố chạy đi.)

Ka! (Tôi nắm được vai cậu ấy.)

“Yuuji, cậu nghĩ mình đang đi đâu thế?”

Yuuji cố gắng thoát khỏi hiện trường khi Kirishima-san hỏi câu đó. Chạy đi chỉ vì cậu không trả lời được ư? Khờ khạo, quá khờ khạo.

Kể cả thế, không phải là tôi không hiểu cảm giác của Yuuji. Tôi chỉ thấy hơi thất vọng khi cậu ấy phải nhận hình phạt ngay từ câu hỏi đầu tiên thôi.

“Kirishima-san, tớ nghĩ giết cậu ấy bây giờ là quá độc ác, sao cậu không đổi câu hỏi đi nhỉ?”

“……Được thôi.”

Gật đầu một cách lặng lẽ, Kirishima-san chấp nhận lời khuyên của tôi. Tôi đoán cô ấy vẫn còn có một trái tim.

“‘prize’……là ‘prize’ phải không ?"

Lần này Yuuji trả lời khá trôi chảy. Shouko nói “Đúng rồi” rất từ từ và chuyển sang câu hỏi khác.

“……‘as’”

“‘as’”

“……‘engagement ring’.”

“‘engagement ring’.”

“……‘get’.”

“‘get’.”

“……‘betrothed’.”

Ta! (Yuuji quay đầu lại và cố gắng tẩu thoát.)

Ka! (Tôi tóm lấy vai cậu ta.)

“Như tớ đã nói, cậu nghĩ mình đang đi đâu hả, Yuuji?”

“Akihisa, thả tớ ra! Làm ơn đi tớ xin cậu đấy, thả tớ ra nhanh!”

Ồ, cố gắng chạy chỉ vì không trả lời được, thật hèn nhát.

“Đồ khốn! Sau khi nghe thấy những từ tiếng Anh đó, cậu nên biết bây giờ tớ sợ thế nào rồi chứ.”

Để tôi nghĩ xem nào, nếu những từ đó tạo thành một câu – “get” “engagement ring” “as” “prize” và tôi đoán nó nghĩa là, nếu Kirishima-san thắng trò chơi này, cô ấy mong Yuuji sẽ mua cho mình một chiếc nhẫn cưới?

“Hahaha, Kirishima-san chỉ đang đùa thôi. Chúng ta vẫn chưa đủ tuổi, vậy làm sao chúng ta có thể mua nổi một chiếc nhẫn cưới chứ……”

“……Ah.”

Một tấm ca-ta-lô của cửa hàng trang sức tình cờ xuất hiện trên tay Kirishima-san.

“……Đùa thôi mà.”

Sau khi lầm bầm những từ đó, Kirishima-san nhặt tờ catalo lên một cách ngượng ngùng.

“……”

“Hahaha, Yuuji. Tớ thấy lo vì cậu cứ thì thầm ‘Tớ chết rồi, tớ chết rồi’ vào tai tớ đấy.”

Tôi sẽ không bao giờ quên được đôi mắt trống rỗng đó.

“Được rồi, Yuuji, nhanh lên và trả lời đi.”

“‘betrothed’ ah……‘betray’ là ‘betray’, vậy ‘betrothed’ nghĩa là ‘betrayed’?”

“Kirishima-san, câu trả lời chính xác là gì?”

“……Là Yuuji.”

“Thế có nghĩa là một kết án tử hình à?”

“……Nó có nghĩa là ‘hôn thê’.”

À, vậy “betrothed” nghĩa là một vị hôn thê.

“Tớ đoán Yuuji đã thua vì trả lời sai. Như đã hứa, cậu sẽ phải làm theo những gì Kirishima-san nói.”

Nét mặt Yuuji trở nên tối sầm lại. Thật hiếm để cảm thấy hạnh phúc như lúc này.

“Shouko, cậu vừa nói rằng……Đây chỉ là một trò đùa, phải không?”

“……Ừ, cái nhẫn cưới là một trò đùa.”

Chuẩn bị cả một tờ ca-ta-lô chỉ để đùa, Kirishima-san khá tinh nghịch đấy.

“Nói đi, cậu muốn tớ làm gì?”

“…….Mình muốn—”

Kirishima-san hạ thấp đầu xuống, ửng hồng và nói một cách nhẹ nhàng,

“…… Mình ngại lắm, mình không thể nói điều này trước mặt người khác……”

“Cái gì? Cậu thực sự muốn tớ làm gì chứ?”

Một yêu cầu mà nói ra trước mặt người khác cũng xấu hổi? Mặc dù không khả thi, nhưng tôi vẫn cảm giác rằng điều này liên quan tới thứ Muttsurini thích nhất.

“……Cậu thực sự muốn mình nói điều này trước mặt người khác à, Yuuji? Đồ dê cụ.”

“ĐI CHẾT ĐI, YUUJIIIII!!!!”

“Sao cậu tấn công tớ? Tớ thậm chí còn chưa nói gì!”

“Im đi! Giải thích mọi thứ mau, kể cả việc ‘hôn Kirishima-san lúc đang ngủ’ mà cậu nhắc đến sáng nay ấy!”

“Đợi đã! Tớ có nói gì như thế sáng nay đâu. Thực ra là……”

“……Không chỉ là một nụ hôn.”

Câu nói đó như dập một con dấu lên người tôi.

“Tớ sẽ để cậu nếm thử……vị của sự hung hăng mà tớ kết hợp cả lòng ghen tị lẫn ghen ghét!”

“Uh oh! Tớ không thể nhìn thấy cử động của Akihisa!”

“……Sau khi hôn, chúng mình thậm chí còn ngủ với nhau.”

Phong ấn thứ hai đã được gỡ ra.

“Ugh! Sao… Sao có thể….Tớ thực sự đang thua Akihisa về mặt sức mạnh……”

“……Nó thật dễ chịu.”

Phong ấn cuối cùng cũng đã được gỡ ra.

“Và có một phân thân của cậu – Không, nó có phải là hình ảnh sau này không!? Cậu không phải là con người nữa!!”

“Trái tim ‘ghen tị đến nỗi tôi muốn giết cậu’ của tớ có thể làm những việc không tưởng!”

“Hãy coi như mình may mắn đi! Vì mọi việc đã đến nước này, tớ đoán mình cũng phải chơi nghiêm túc rồi!”

Tầng 3 của tòa nhà trường học mới đầy mùi cháy do ma sát của đế giày vào thời điểm này.

“Haa, haa, haa……Suýt thì mất mạng ở đó……”

“Tớ, tớ không tin nổi là Người Sắt……lại, lại xuất hiện ở một nơi như thế ……”

Chúng tôi trở lại với lớp F. Yuuji và I đang có một cuộc đấu tranh giữa sống và chết ở tầng ba của tòa nhà mới. Chúng tôi không hề mong đợi Người Sắt xuất hiện bất ngờ đến thế, và chúng tôi sẽ khó có thể chạy thoát khỏi hắn và trở về lớp.

“Nhưng, mục, mục tiêu của chúng ta……. có thể coi…….. là đã hoàn thành ………….”

“Đúng, đúng vậy……các, các học sinh khác chắc cũng thấy rồi……. đúng không……..”

Trước khi chạy đuổi với Người Sắt xấu trai đầy cơ bắp đó, các học sinh từ lớp A đến D đã chạy ra hành lang để xem đống ồn ào đó là cái gì. Chỉ cần có thể, mục đích của Yuuji đã hoàn thành.

“Hoo……Tớ nghĩ ta đã tốn khá nhiều thờ gian, nhưng vẫn vừa kịp với tiến độ. Muttsurini về chưa?

“Tớ sẽ đi xem……”

Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng, và Muttsurini tình cờ trở về vào đúng lúc khi hình dáng cậu ấy lọt vào tầm mắt.

“Oh, cậu về rồi à. Việc lan tin giả thế nào rồi?”

“……Mọi thứ đều theo đúng kế hoạch.

Không khoe khoang, Muttsurini trả lời chúng tôi rất thẳng thắn.

Tôi có thể nói gì được đây? Hiện tại cậu ấy trông khá chuyên nghiệp.

“…….Chỉ cần nói những gì cần phải hoàn thành tiếp theo.”

“Tốt. Hãy đợi Himeji quay lại, và sau đó chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo.”

Himeji-san không có trong lớp, vậy cô ấy phải đang bận làm cái thứ thạch đó. Nếu tôi có thể giúp, tôi mong Himeji-san sẽ nương tay một chút.

“Tớ đã nói rồi, Yuuji, cậu đã vất vả khá nhiều chỉ để dụ cô ấy nấu. Rốt cuộc là ý gì đây?”

Cậu ta vẫn muốn Himeji-san vào bếp trong một hoàn cảnh như thế này. Tôi không nghĩ là chỉ để chống lại tôi, phải chứ? Tôi nghĩ Yuuji có thể đã có vài kế hoạch dự phòng sẵn rồi.

“Đồ ăn Himeji nấu sẽ là vũ khí ám sát của chúng ta.”

Nếu người ấy tận tai nghe câu nói này, cô ấy sẽ thực sự bị tổn thương.

“Vũ khí ám sát? Ám sát ai?”

“Cái tên lớp B đó, tất nhiên.”

“Nhưng, Nemoto-kun sẽ ăn thứ mà chúng ta đưa chứ? Cậu ta sẽ nghi ngờ hành động của ta.”

Dựa vào tính cách của Nemoto-kun, cách đó sẽ không làm được, kể cả có do ai đó ngoài chúng tôi thực hiện đi nữa. Tôi không nghĩ ra cách nào làm cậu ta ăn dễ dàng được.

“Không, mục tiêu của chúng ta không phải là Nemoto. Kể cả nếu chúng ta ám sát hắn, chúng ta vẫn không thể ngăn sự hợp tác của lớp B.”

Tôi nghĩ về thông tin của Muttsurini. Nemoto-kun đã cho ra lệnh tuyên chiến vào lúc đó, vì thế nếu cậu ta suy sụp bây giờ, quyết định vẫn không thay đổi.

“Mục tiêu thật của chúng ta là người đưa tin từ lớp B sang lớp D. Tớ nghĩ lớp B đang cố liên kết với lớp D.”

“Đồng minh?”

“Một khi tin giả của Muttsurini truyền đến tai họ, lớp B sẽ bắt đầu phản đối. Vào thời điểm này họ sẽ đi tìm lớp D để giao kèo. Nếu chỉ cần gửi một thằng đưa tin là có thể ngăn chặn cuộc chiến, thì thế này là đủ.”

Tôi hiểu rồi. Lớp B sẽ cố đàm phán bí mật với lớp D để ngăn chặn cuộc chiến sắp tới.

“Eh? Không phải như thế sẽ tệ hơn sao? Nếu người đưa tin của lớp B là để liên kết với lớp D, thì không phải cái tin giả ‘Lớp D đang tấn công ngầm lớp B’ sẽ bị phát hiện sao?”

Nếu họ tìm ra đó là thông tin giả mà chúng tôi cố ý lan truyền, kế hoạch kéo dài thời gian này coi như đi tong. Bọn bên lớp B đã sắp sửa nâng điểm xong rồi. Không phải chúng tôi đang nằm chờ chết sao?

“Đó là lý do tại sao tớ cần ám sát tên đưa thư của lớp B. Nếu tên đó bị đánh úp, lớp B sẽ để ý tới sự thân thiết của lớp D với họ. Nếu vậy, hai lớp không thể đoàn kết, và sẽ tăng thêm mối hiềm khích với nhau.”

Thế quái nào mà anh chàng này có được ý kiến nguy hiểm vậy? Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cẩn thận để không trở thành kẻ thù của cậu ta.

“Nhưng, nếu muốn ám sát hắn, sao không dùng súng điện ấy? Tớ không nghĩ cậu cần phải nhờ Himeji-san vào bếp chỉ để bỏ độc hắn ta.”

“Nếu chúng ta dùng súng điện, hắn sẽ hét lên, và ta sẽ bị bắt.”

“Cứ bịt mồm hắn lại thôi.”

“Cậu bị điên à? Nếu làm thế, ta cũng sẽ bị giật điện còn gì.”

“Nhưng……”

Kể cả nếu không dùng đồ ăn Himeji-san nấu, chắc chắn vẫn phải có cách khác để ám sát tên đưa thư kia.

“Đừng nghĩ nhiều quá. Tớ chọn đồ ăn của Himeji chỉ vì tớ thích thôi.”

Ngay khi Yuuji nói câu đó, nó thật vô nhân đạo và thiếu sự đồng cảm cho cuộc sống của tôi—

“Eh? Sakamoto-kun, cậu thực sự thích đồ ăn của tớ sao?”

Himeji-san vô tình nghe được những gì cậu ấy nói.

“Hi,hihi……Himeji……”

rít**rít**rít*, Yuuji quay đầu lại một cách chậm rãi và vụng về nhưng một con robot để nhìn Himeji-san.

“Tốt quá, được nghe cậu nói vậy, tớ thực sự rất hạnh phúc. Nếu Kirishima-san biết được, tớ nghĩ cô ấy sẽ rất giận.”

Himeji sau đó mỉm cười một cách hạnh phúc.

“Ha,haha,ha……”

Tôi lặng lẽ đặt tay lên vai Yuuji để an ủi.

“Chào mừng đến với thế giới của tớ (giơ ngón cái).”

“Đồ khốn, cái nụ cười ấm cúng khiến tớ phát ốm đó là sao?!”

Cứ thế này, tôi sẽ phải có ai đó hộ tống mình mất. Trong chuyến đi xuống địa ngục này, càng đông càng vui.

“Tớ cũng đã chuẩn bị cho phần của Sakamoto-kun rồi. Chúng ta sẽ ăn cùng nhau nếu cậu không phiền.”

Himeji đưa cho chúng tôi cốc thạch trong gói và mỉm cười.

“Vậy, vậy à……cảm ơn vì đã làm, tớ sẽ giữ nó tới khi nào tớ thấy đói.”

“Tớ, tớ cũng vậy, cảm ơn, Himeji-san.”

“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.”

Himeji-san quá ngây thơ, đây là lý do vì sao tôi không thể nói được ‘mong rằng cậu sẽ nấu món gì đó ngon’. Tôi sẽ không ngại nói vậy nếu món ăn cô ấy nấu thực sự ngon, tôi chỉ mong cô ấy đừng làm thêm bất cứ món nào kinh dị như thế nữa và đặt chúng tôi vào cái ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết mà thôi.

“Nếu thế thì, Akihisa, Muttsurini, đi thôi.”

“Rõ.”

“……Tất nhiên rồi.”

Chúng tôi cầm vũ khí trong tay và tiến thẳng tới tòa nhà mới, nơi có các lớp từ A đến D.

(Wow, hắn ta thật sự đến kìa.)

(Có vẻ như vậy. Xem ra tớ đúng rồi.)

Để tránh gây chú ý, chúng tôi trốn gần cầu thang để quan sát lớp B. Không lâu sau, cuối cùng chúng tôi cũng thấy một người đi ra từ lớp B.

(Chỉ có một kẻ địch. Cậu cũng đã dự đoán trước điều này à?)

(Ya, lớp B vẫn đang bận bịu với việc nâng cao điểm số của mình, họ không có nhiều người đưa tin đâu. Suy đi xét lại trong trường hợp của họ, tôi nghĩ họ chỉ cử anh chàng này đi để tạo đồng minh thôi.)

Vì thế chúng ta cần ám sát cậu ta.

Đúng vậy. Nếu kẻ thù là một đám đông, sẽ rất khó khăn để ám sát họ.

(Việc ám sát này sẽ êm nhẹ chứ?)

(Nếu chúng tôi phái Muttsurini đi, vụ ám sát này chắc chắn sẽ thành công. Cứ giương mắt lên mà nhìn đi.)

Tôi gắng căng mắt hơn khi nhìn thấy cậu chàng lớp B bước tới lớp D.

Không có nhiều người ở đó, nhưng có ít nhất ba học sinh trở lên đi qua cậu ta từng lúc. Làm sao chúng tôi có thể thực hiện việc ám sát một cách êm ru mà không báo động đám đông?

Tên đưa thư chỉ còn một khoảng cách đi bộ ngắn nữa từ lớp B tới lớp D. Trong ít hơn 30 giây, cậu ta sẽ gõ cửa lớp D, và tôi bắt đầu thấy lo lắng…. Muttsurini, cậu không định hành động sao?

Người đưa tin chỉ cách lớp D 5 mét.

(Yuuji, cậu có chắc chắn là không có vấn đề gì không?)

Khi tôi hỏi Yuuji, tên đưa tin vẫn không chậm lại.

Vẫn còn 3 mét nữa.

(Đừng lo, cứ tin vào Muttsurini.)

Hai mét nữa, và Muttsurini vẫn chưa làm gì.

(Nhưng, khoảng cách là……)

Nhưng, ngay khi tên đó chỉ còn cách cửa chính của lớp D 1m, có thứ gì đó đột nhiên vụt qua mặt tôi.

Ke!

(Hả?)

Một tiếng ‘ke!’ phát ra từ bức tường cách tên đưa thư không xa. Cái gì đang diễn ra vậy? Tôi căng mắt nhìn rõ hơn, và thấy một con dao tiện ích cắm vào tường. ……Không; nó không chỉ là một con dao tiện ích. Có một bức ảnh được ghim cùng con dao trên tường. Có phải đây là một phiên bản khác của mũi tên cắm vào tường với một thông điệp?

“Cái gì thế?”

“Hình như cái gì đó đang vướng vào nó.”

“Không phải một tấm ảnh sao?”

Tất cả mọi người đều tập trung vào bức ảnh và con dao, và đống học sinh đang đi trên hàng lang ngay lập tức tập trung lại dưới con dao – Cuối cùng, ngay cả người đưa thư của lớp B cũng đi vào đám đông.

“……(Sha! Sha!)”

Muttsurini tiếp cận tên đưa thư một cách yên ả. Ngay bây giờ, tất cả ánh nhìn đã hướng đến con dao và bức ảnh. Không ai để ý chuyện gì đang xảy ra ở phía sau.

“……(Ke!)”

“—Ugh! Ack!”

Cậu đưa thư này không hề ngờ tới cái chết sắp đến của mình, nghểnh cổ lên cố để nhìn cho bằng được bức ảnh, và giây tiếp theo, cậu ta bị Muttsurini bịt miệng từ phía sau bằng hai tay. Mắt cậu ta ngay lập tức mờ đi, choáng váng vì bị đánh úp bất ngờ.

Sau đó, Muttsurini cầm trên tay vũ khí – Không nhầm lẫn vào đâu được, đó là thạch của Himeji-san.

“……*siết*”

“—Ugh!—Ack! Ugh!”

Qua các khe hở giữa ngón tay, Muttsurini siết chặt miếng thạch để nó chảy qua miệng đối phương. Người đưa thư đang vùng vẫy, cố dừng Muttsurini lại.

Mọi người đều đang nhìn vào tấm ảnh trên tường, họ không hề để ý đến cuộc chiến đấu sống còn đang diễn ra sau lưng họ.

Yuuji và tôi vừa theo dõi vừa nín thở khi cuộc chiến giữa Muttsurini và tên đưa thư gần đi đến hồi kết.

Glug, glug……

Chất độc chết người đang dần chạy qua cổ họng cậu ta, cùng với những hiệu ứng âm thanh thật tuyệt vời.

“Ha……Ha… Cậu…….Cậu là……Muttsurini…….”

“……(siết chặt hơn)”

Đối mặt với cái nhìn đầy thù hận của một người sắp chết, Muttsurini đổ hết những gì còn lại trong gói thạch vào miệng đối phương một cách không thương tiếc.

Tay của tên đưa thư chợt khựng lại – và cậu ấy còn không thể di chuyển vào giây phút tiếp theo.

Không thể hiện lòng khoan dung nào với đối phương, một sát thủ đồng nghĩa với sự tàn nhẫn.

(……Ám sát hoàn tất.)

Muttsurini bước tới chúng tôi khi đang giữ chặt thân thể mảnh khảnh của cậu kia.

(Thật tuyệt, cái cổ tay nhanh nhẹn của cậu làm tớ kinh ngạc đấy, Muttsurini.)

(……Không cần thiết phải nhắc đến một chi tiết nhỏ như vậy đâu.)

Muttsurini bất động khi được Yuuji khen, sau đó ném cái xác vào lớp B với đôi tay nhanh nhẹn của mình vào một góc mà lớp B có thể thấy, còn lớp D thì không.

(……Cứ thế, lớp B sẽ ngay lập tức tìm thấy cái xác.)

(Rất tốt. Hết việc rồi, về thôi.)

(Ừ, tớ đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.)

Chúng tôi giả vờ như không biết gì và quay trở lại phòng học lớp F của mình.

“Cô gái trong tấm ảnh đang mặc đồng phục thủy thủ trông xinh phết.”

“Đồng ý. Nhưng cậu không nghĩ rằng cô ấy gợi cho chúng ta đến một tên ngốc nào đó ở lớp F sao?”

“Thì sao? Tớ không nghĩ là quá tệ đâu, xinh là đủ.”

Chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi khá tò mò về cuộc đối thoại sau lưng mình!

 Tiếng Đức cho chữ “Wanderer”, nghĩa là người đi lang thang. Ai đó đọc The Host của bà Stephenie Meyer thì biết em Wanda trong đó.