Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 4 - Câu hỏi thứ ba

Hãy tưởng tượng cảnh sau đây và trả lời câu hỏi.

‘Em đang trong một kì nghỉ cùng với người mà em thích. Em đang chuẩn bị đáp chuyến bay, rồi đột ngột nhận ra rằng mình quên mang theo thứ gì đó. Chính xác là em đã quên mang theo gì?’

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

Những loại thuốc như là những loại dành cho cơn đau đầu hay đau bao tử.

Nhận xét của giáo viên:

Đây thật ra là một bài kiểm tra tâm lý của “những gì em mong đợi từ người em thích”, những thứ bị bỏ quên tượng trưng cho điều em mong đợi. Khi em quên mang theo thứ gì đó cho một kì nghỉ, và em không nhận ra điều đó, nó có nghĩa là em hy vọng rằng người đi chung với mình sẽ bù đắp vào đó. Thầy có thể thấy rằng Himeji mong muốn một cảm giác giải tỏa từ người mà em thích.

Câu trả lời của Kirishima Shouko:

Còng tay.

Nhận xét của giáo viên:

Trước khi nói về thứ em quên mang theo, có vẻ như có một vấn đề rằng em lại mang theo một cái còng tay trước tiên đấy.

Câu trả lời của Kudou Aiko:

Quên mặc đồ lót.

Nhận xét của giáo viên:

Thật ra thì em muốn gì từ người mà em thích thế?

Một khi sự hiểu lầm giữa tôi và Minami được làm sáng tỏ, tôi vẫn phải trả qua một vài tiết học nữa, và cuối cùng cũng là giờ giải lao.

Khi sự hiểu lầm về việc Minami và tôi đang có một mối quan hệ tình cảm cũng được làm rõ, thì sự chuẩn bị cho Cuộc Chiến Bài Kiểm Tra Triệu Hồi của lớp D cũng kết thúc. Miami rời đi và ngồi cùng bàn với Himeji-san, Shimizu-san có lẽ cùng bỏ qua việc này rồi phải không nhỉ?

Cơn giận của Shimizu có thể được xoa dịu, nhưng giờ lại có một người khác bực mình…

“Mizuki, cậu có muốn mình cùng dùng bữa trưa với nhau không?”

Tôi nghe thấy Minami hỏi Himeji-san điều này khi tiếng chuông giải lao vang lên.

“Nè, Minami…”

Tôi gọi nhanh chóng Minami, người đang đứng dậy và chuẩn bị đi đâu đó.

“Cái gì, Aki, cậu gọi tớ làm gì?”

“Uh, thế…về hộp cơm mà cậu nói vào sáng nay…”

Trong khi tôi vẫn còn đang nói, thì Minami ngước lông mày lên.

“Aki, cậu đang nói gì thế? Cậu đã làm tớ xấu hổ nhiều như thế, và cậu vẫn muốn tớ cho cậu cơm hộp sao?”

Tôi có thể cảm thấy sát khí ẩn đằng sau lời của Minami.

“Tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi từ tận đáy lòng mình.”

Tôi cho là Minami-sama thì bị mù quáng bởi cơn giận.

Nhưng cũng đúng, những việc như thế xảy ra, cậu ấy tức giận là chuyện bình thường…

“Thật là, Aki thì luôn chẳng biết gì! Mizuki, thời tiết hôm nay rất tuyệt, hãy tìm một nơi thoải mái không có tên ngốc này và cùng ăn trưa nào.”

Minami nói điều đó với Himeji-san đang đứng cạnh cậu ấy.

Tôi đoán là họ đã quyết định dùng bữa trưa của mình ở ngoài.

“À, Minami-chan, chờ tớ đã. Thế thì, cứ vậy đi, Akihisa-kun, chào nha.”

Himeji-san sau đó sải bước để đuổi kịp Minami đang băng băng bước đi mà không thèm nhìn lại.

Có vẻ như cậu ấy sẽ thổi bùng cơn giận sớm thôi…Từ lúc xong chuyện với cái vụ hiểu nhầm về lời tỏ tình, Minami chỉ cau mày với tôi, tôi đoán, cậu ấy vẫn có thể được coi là hiền lành.

“Chuyện gì thế, Akihisa? Cậu không nhận được hộp cơm mà chính tay Shimada làm sao?”

Nhìn Minami bước đi, Yuuji mang hộp cơm của cậu ấy sang chỗ ngồi của tôi như thường lệ, Hideyoshi theo sau đó.

“Ừ, có vẻ như Minami vẫn còn giận tớ. Tớ thật sự mong mình sẽ được ăn cái hộp cơm đó…”

“Quên nó đi, là thế này, nếu cậu ấy chia sẻ với cậu hộp cơm mà chính tay cậu ấy làm, thì Shimizu có thể lại chạy xộc vào và gây rắc rối nữa. Theo tớ thấy, cậu nên quên nó đi.”

“Có lẽ là cậu đúng phần nào đó…”

Tuy nhiên, thức ăn mà Minami làm thì rất ngon, đó là lý do tại sao tôi lại cảm thấy thật đáng tiếc…Không không không, tôi không cố tình so sánh cậu ấy với ai cả.

“Nhân tiện đây, Muttsulini đã chạy đi đâu rồi? Làm sao mà tớ lại chẳng thấy cậu ấy ở đâu nhỉ?”

“Có vẻ cậu ấy bắt gặp được một tin đồn, tớ đoán, cậu ấy chắc hẳn chạy đi để xác nhận nó—Ồ, cậu ấy về kìa!”

“…Tớ về rồi.”

Muttsulini bước đến trước mặt chúng tôi mà thậm chí không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Chỉ thế, giờ là giờ nghỉ trưa đầy vui vẻ, nhưng trông cậu ấy khá là ảm đạm.

“Muttsulini, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Có chuyện gì xảy ra nữa sao?”

“…(Gật đầu).”

“Đó là cái tin đồn mà cậu vừa mới nhắc tới phải không?”

“…Tình hình hiện giờ thì còn tệ hơn cả buổi sáng này.”

Khi cậu ấy nói điều đó, cậu ấy lôi ra một cái máy ghi âm mini mà cậu ấy luôn tự hào về nó, đặt lên bàn.

Cậu ấy nhấn nút chạy, và sau đó là một cuộc đối thoại trộn lẫn với những tiếng động khác.

(Này này, Tsuchiya-kun, tớ nghe nói rằng cậu có mấy tấm hình Akihisa trong bộ đồng phục thủy thủ, phải vậy không hả?)

(…Một trăm yen cho mỗi tấm, cấm chuyền tay lần hai.)

(Chuyền tay lần hai thì bị cấm sao…thật đáng tiếc…Nhưng việc giữ nó cho bản thân mình thì cũng rất đáng tiền rồi.)

—Cạch!

“…Tớ phát nhầm đoạn rồi.”

“Ơ, vừa rồi là cái gì thế? Cuộc nói chuyện vừa rồi là về cái gì thế!? Cuộc nói chuyện đó có vẻ như cực kì bất lợi đối với tớ đấy!”

“Akihisa, cậu ồn ào quá, đừng có bực mình vì một chuyện nhỏ nhặt chứ.”

“Đây rõ ràng không phải là một chuyện nhỏ nhặt! Tại sao những tấm hình mà tớ crossdress lại giống những tấm hình của Hideyoshi đang được bán một cách bí mật chứ!?”

“Chờ đã! Akihisa, những lời cậu vừa mới nói là những thông tin cực kì tồi tệ đối với tớ đấy!”

Chết tiệt, ai thế? Ai là người đã mua hình của tôi rồi chạy đi vậy?

“…Cái này là cái thật.”

Muttsulini lôi ra một cái máy ghi âm tương tự từ túi mình. Tôi chỉ vừa nhận ra rằng cậu ấy có nhiều hơn một cái máy ghi âm mini trên người.

(Tình trạng của lớp F sao rồi?)

(Chúng có vẻ nhưng đang làm điều ngu ngốc gì đó, chúng không đăng kí cho việc hồi phục điểm số vào sáng này. Tớ có thể thấy rằng chúng vẫn chưa biết được ý định của chúng ta.)

(Thật sao…Sẽ không có bất kì vấn đề nào nếu như thế này. Lúc này đây chúng ta sẽ chỉ hồi phục điểm số của mình, và chúng ta sẽ tuyên chiến ngay lập tức khi chúng nghĩ rằng có thứ gì đó không ổn.)

(Hiểu rồi.)

Vì cuộc nói chuyện này được ghi âm, nên chất lượng âm thanh thì tồi tệ nhưng cái vừa nãy, tôi không thể biết được những ai ở đằng sau chuyện này. Nhưng, ít ra thì chúng tôi biết rằng đó là một cuộc trò chuyện giữa hai học sinh nam.

“Là lớp D sao? Nếu là thế, có lẽ sự hiểu nhầm vẫn chưa được giải tỏa, tớ đoán thế?”

“…(Lắc đầu).”

Muttsulini lắc đầu mình thay cho câu trả lời.

Không phải lớp D? Nếu đó không phải lớp D, thế thì cuộc nói chuyện này đến từ lớp nào chứ?

“Tớ đã xác nhận rằng lớp D không có hành động nào khác, tớ sợ rằng chúng đến từ một lớp khác. Từ gã mà ra lệnh, chúng phải là…”

“…Đó là cuộc trò chuyện của lớp B.”

“Lớp B? Tại sao!?”

Trong cuộc đối thoại đó rõ ràng xem chúng tôi là kẻ thù, nên họ đang chuẩn bị cho một cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi một cách bí mật. Nếu vậy, lớp B sẽ trở thành kẻ thù của chúng tôi sao?

“Nói về lớp đó, chẳng là gã Nemoto đó đang giật dây sao? Tên thảm hại đó, hắn ta thật sự nghĩ ra một cái kế hoạch như thế để trả thù chúng ta.”

Yuuji tặc lưỡi một cách không vui vẻ gì.

“Tớ đồng ý, cho dù chúng có muốn trả thù chúng ta như thế nào đi nữa, thì lớp B sẽ sẽ quá trớn khi tuyên bố một cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi với lớp F.”

Đây rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu mà.

“Không, tớ sợ rằng mục đích của Nemoto không chỉ có thế.”

“Ơ? Không sao?”

“Tớ không thể nói rằng là cậu sai, gã đó có đủ lý do để khinh thường chúng ta, nhưng ý tớ là, mục đích của họ không chỉ là trả thù không thôi.”

Yuuji vẫn nói một cách đầy khó hiểu, và làm cho người khác bối rối với điều mà cậu ấy thật sự nghĩ đến.

“Yuuji, cậu nói rằng họ có một mục đích khác, là gì thế?”

Hideyoshi cũng không hiểu được Yuuji đang cố diễn đạt gì, cậu ấy hơi nghiêng đầu thắc mắc trong khi hỏi.

“Là để chấm dứt việc chỉ trích của mọi người lên hắn ta.”

“Ơ? Làm thế nào mà điều đó lại liên quan đến thứ mà chúng ta đang thảo luận chứ?”

“Nemoto thì từ đầu đã không nổi bật rồi, lại thêm việc hắn ta lại bị đánh bại dù hắn đã bày những trò đáng khinh bỉ chống lại chúng ta trong cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi đợt tháng Tư, điều đó làm cho vị trí của hắn ở trong lớp lung lay thêm.”

“Ừ, tớ hiểu điều đó.”

Nemoto chắc hẳn cảm thấy như thể hắn đang ở trong một cái chảo rán.

“Vấn đề thế này! Khi một quốc gia nằm trong tình trạng bất ổn một cách rõ ràng, cậu nghĩ người lãnh đạo sẽ làm gì để xoa dịu dân chúng trong thời gian nhanh nhất có thể?”

“Hả? Ơ, điều này…”

Khoảnh khắc đó, tôi không thể hiểu nổi ý của Yuuji.

“Akihisa, cậu có biết câu trả lời không?”

“Xin lỗi, cậu có thể lặp lại không?”

“Thật là…Cậu không thể chú ý đến những điều người khác đang nói được sao?”

Yuuji đảo mắt trong sự thất vọng.

Cậu ấy đột nhiên nói về một chủ đề uyên thâm như thế, trí óc tôi không thể theo kịp những gì cậu ấy đang nói. Nhưng tôi sẽ phải lắng nghe cậu ấy một cách chăm chú lần này.

“Ý tớ là ‘để xoa dịu mọi người, cần phải làm việc gì’.”

Ồ ồ ồ! Cái đó, giờ tôi hiểu rồi. Câu trả lời cho câu hỏi này thì rất đơn giản.

“Chỉ cần sử dụng nước hoa thôi.”

“Câu trả lời của cậu quá bất ngờ đến mức nó làm choáng tất cả mọi người đấy.”

“…Nó làm tớ sợ đấy.”

“Ơ? Tơ nhớ rằng có một gã người Châu Âu trên TV nói rằng ‘để kiểm soát mùi cơ thể, bạn phải dùng nước hoa’!” 

Chẳng lẽ chương trình TV nói dối tôi sao?

“Không, Akihisa, ý Yuuji không phải thế, thay vào đó ý cậu ấy là việc gì cần phải làm để xoa dịu dư luận trong thời gian nhanh nhất có thể…Về việc đó, thế việc sử dụng chính sách khủng bố thì sao?”

“Đó là một cách, nhưng không phải là cách nhanh nhất. Chưa kể đến, chế độ độc tài thì đòi hỏi một lực lượng đàn áp áp ảo trước đó để nó có thể thực hiện.”

Đổi điều đó với tình trạng của lớp B, thì Nemoto lúc này không có quyền để nói, nên việc hắn ta sử dụng phương pháp đó để xoa dịu mọi người thì không khả thi.

“Vậy, có bất kì ý tưởng nào khác không?”

“Câu trả lời là ‘tạo nên một kẻ thù chung’. Điều này có thể thấy bất kì đâu trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta, nếu họ có một kẻ thù chung, và cố tình tạo nên một cuộc bất đồng nho nhỏ, sẽ dễ dàng cho họ thành lập một liên minh. Có một vài nhân vật trong lịch sử đã sử dụng phương pháp đó để ổn định vị trí của mình.”

Đây, cậu ấy liệt kê một vài nhân vật lịch sữ để làm ví dụ. Tôi hiểu rồi, ra là thế.

“Bằng cách làm việc đó, không những biến đối tượng đang bị lớp B giận dữ là Nemoto thành chúng ta, mà hắn còn có thể trút được vài sự căm hờn. Nếu may mắn, không chỉ có thể đánh bại lớp F, hắn còn có thể lấy lại vị trí cũng như trọng lượng trong lời nói của mình với lớp B, và điều này có lẽ là chuyện mà Nemoto đang dự tính.”

Khi tôi nghe xong lời giải thích của Yuuji, tôi mới có thể hiểu được hết động cơ của hắn khi cố kích động lớp B tuyên chiến với chúng tôi. Nếu có nhiều lý do như thế đối với tôi, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi.

“Cho dù cái uy trong lời nói của Nemoto không còn, tất cả những gì hắn phải làm là tuyên bó hắn muốn ‘tiêu diệt kẻ đầu têu lớp F, người đã gây ra sự kiện nhìn trộm’, như thế hắn vẫn có thể khiến được cả lớp nghe lời hắn. Tình trạng hiện giờ của chúng ta là một cơ hội hiếm hoi cho hắn.”

Nói theo cách khác, thời cơ tốt lần này là do chính chúng tôi đã tạo điều kiện để Nemoto-kun có một cơ hội cứu vãn danh dự của hắn.

“Nếu đúng như những gì Yuuji nói, tớ đoán không có cách nào tránh được trận chiến này. Quên nó đi dù suốt trong quãng thời gian hòa bình, mà chúng ta vẫn chưa hồi phục được điểm số của mình lúc này, tên khốn Nemoto sẽ không bỏ qua một cơ hội như thế này đâu.”

“Hideyosho nói đúng. Cho dù đang trong thời kì hòa bình, chúng ta vẫn không có nhiều cơ hội để thắng, đặc biệt là từ khi chỉ có Himeji và Shimada là còn có thể đánh trận chiến này, sẽ là một giấc mộng hão huyền cho chúng ta giành chiến thắng sau điều kiện đầy bất lợi như thế. Quên lớp D đi, nếu đối thủ của chúng ta đổi sang lớp B, xác xuất giành chiến thắng của chúng ta thì thấp hơn một phần một nghìn đấy.”

Đó là những gì Muttsulini nói, tình trạng hiện tại của chúng tôi bây giờ thì còn nguy hiểm hơn cả buổi sáng này. Nếu tôi biết điều này sớm hơn, thì tôi đã tiếp tục để lớp D hiểu lầm, rồi để họ tuyên chiến với chung tôi lúc đó và cứ thế.

“Nếu vậy…Yuuji, chúng ta làm gì đây? Tại sao chúng ta lại không đăng kí cho các bài kiểm tra lúc này, và sử dụng cả buổi chiều để hồi phục điểm số của mình?”

“Tớ đồng ý, đó là điều duy nhất còn lại cho chúng ta làm.”

Sự khác biệt giữ lớp chúng tôi và lớp họ là, phân nửa lớp B là nữ, và phân nửa còn lại là nam đã hồi phục điểm số của họ từ buổi sáng. Mặt khác, lớp của chúng tôi thì hầu hết là nam, cho dù chúng tôi bắt đầu hồi phục điểm số của mình ngay lúc này, cũng chỉ là nước bỏ biển mà thôi. Nhưng ngoài việc đó, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.

Ngay lúc đó, Yuuji nói ngược lại cách suy nghĩ của tôi.

“…Không, tốt hơn là không làm những chuyện không cần thiết đó.”

“Ơ?”

Yuuji phản đối mục đích của lời khuyên hồi phục điểm khi cậu ấy nói.

“Thế thì cậu giải thích như thế nào? Hay là cậu có kế hoạch đánh bại lớp B mà không cần hồi phục điểm số của chúng ta sao?”

“Không, tớ không lạc quan đến thế cho tới khi tớ tin rằng chúng ta có ý tưởng để đánh bại lớp B.”

“Nếu thế, tại sao cậu lại nói rằng chúng ta không cần hồi phục điểm số của mình? Thế thì chúng ta nên làm gì?”

Nếu chúng tôi không thể thắng với tình trạng hiện giờ của mình, thì ít ra chúng tôi phải cố gắng với một giải phát khác để làm cho tình trạng của chúng tôi tốt hơn.

“Đầu tiên chúng ta cần kéo dài thời gian, chúng ta phải trì hoãn việc lớp B tuyên chiến với chúng ta bằng cách nào đó.”

“Kéo dài thời gian? Việc này sẽ có lợi cho chúng ta sao?”

Nếu chúng tôi không hồi phục điểm số của mình, rốt cuộc thì họ cũng sẽ tấn công chúng tôi thôi, việc trì hoãn sẽ có sự khác biệt gì sao?

“Cứ nghe đã, nếu lớp D tuyên chiến với chúng ta, chúng ta sẽ chỉ phải chấp nhận nó một cách ngoan ngoãn. Vậy thì, chúng chắc chắn sẽ thua, nhưng nếu họ vẫn chưa tuyên chiến, chúng ta sẽ vẫn còn một cơ hội để tránh điều đó.”

“Nhưng vừa nãy Hideyoshi đã nói, Nemoto-kun có dư thừa lý do để tuyên chiến với chúng ta, cậu nghĩ rằng việc làm cho hắn từ bỏ ý định đó thì dễ dàng sao?”

“Đúng thế, đó là lý do tại sao chúng ta cần phải làm cho việc lớp B tuyên chiến với chúng ta là không thể được. May mắn thay cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi chỉ cho phép cuộc chiến một-chọi-một, điều đó có nghĩa là—”

“Cậu định để lớp khác chiến đấu với lớp B sao?”

Nếu thế thì lớp B không thể làm bất cứ chuyện gì với chúng tôi nữa.

“Ồ…cậu muốn tớ đóng giả chị tớ và kích động họ như lần trước sao?”

“Không, không như thế. Chúng ta đã sử dụng cách đó trước đây rồi, chúng ta không thể sử dụng nó lần thứ hai. Tớ không muốn lớp B đánh với lớp khác, thay vào đó tớ muốn lớp khác đánh với mình hơn.”

“Cậu muốn lớp khác đánh với chúng ta…Tớ hiểu rồi, nếu thế, lớp B không thể tuyên chiến với chúng ta trong một khoảng thời gian, và chúng ta vẫn có thể hồi phục điểm số của chúng ta sau trận chiến. Ý cậu là thế phải không, Yuuji?”

“Đúng vậy.”

Một trong những điều luật chi tiết của Chiến Tranh Triệu Hồi Kiểm Tra là sau khi một cuộc chiến kết thúc, những người tham dự sẽ có một khoảng thời gian đình chiến ngắn ngủi để hồi phục điểm số của mình. Đó là bởi vì nếu điều luật này không tồn tại, tất cả các lớp sẽ có thể dễ dàng bị đánh bại.

“Bản thân tớ trước đây thì không bằng lòng với điều luật này, nhưng lần này nhờ nó, chúng ta có thể tránh được một thảm họa.”

Hideyoshi nói đúng, nếu điều luật này không tồn tại, chúng tôi đã có thể đánh bại lớp A trong kì Chiến Tranh Triệu Hồi Kiểm Tra lần rồi. Nhưng, lần này chúng tôi phải cảm thấy biết ơn sự tồn tại của điều luật này.

“Nếu chúng ta hồi phục điểm số của mình một cách đàng hoàng, và chuẩn bị đầy đủ để chống lại lực lượng của lớp B, tớ không nghĩ rằng họ sẽ dám thách thức chúng ta một cách trực tiếp đâu.”

“Nói cách khác, tất cả việc chúng ta phải làm là trở về lúc mạnh nhất, sau đó lớp B sẽ không dám thách thức chúng ta, phải không?”

Nhờ bài học thu được từ cuộc Chiến Tranh Triệu Hồi Kiểm Tra lần rồi, nếu chúng tôi ở lúc mạnh nhất, lớp B sẽ do dự trong việc họ nên thách thức chúng ta hay không.

Nói cách khác, việc họ sẽ đánh chúng tôi hay không, tất cả đều tùy thuộc vào tình trạng của lớp F chúng tôi.

“Nhưng, làm sao chúng ta tìm đối thủ đây? Chúng ta vẫn chịu sự quản chế kỉ luật, vì thế chúng ta không thể tuyên chiến với lớp khác, chúng ta chỉ có thể đợi lớp khác tuyên chiến với mình, đúng không?”

“Mục tiêu của chúng ta không ai khác ngoài lớp D. Nếu chúng ta để họ chủ động và tuyên chiến với chúng ta, chúng ta cũng có thể hồi phục điểm số của mình trong khi trận chiến vẫn đang diễn ra. Sẽ là quá nguy hiểm nếu như lớp B trở thành đối thủ của chúng ta lúc này, nhưng nếu đối thủ của chúng ta là lớp D, cho dù chúng ta không thể giành chiến thắng, chúng ta vẫn sẽ không thua. May mắn thay, lớp họ được chia thành những người tham chiến và những người không tham chiến, trong khi họ cân nhắc việc có nên tuyên chiến với chúng ta hay không, thì họ cũng không có nhiều thời gian để hồi phục điểm số của mình đầy đủ.”

Theo cách cậu ấy nói, lực lượng chính của lớp D là nữ, thì rõ ràng sẽ tốt hơn đối đầu với lớp B.

“Yuuji, nếu chúng ta có cơ hội thắng trận chiến ngay từ đầu, vậy tại sao chúng ta không dồn hết sức ngay từ đầu trong trận chiến với lớp D?”

Như thể bị Yuuji làm cho đảo lộn, Hideyoshi hơi nghiêng đầu mình trong sự bối rối.

“Hideyoshi, cậu hiểu nhầm tớ rồi. Ý tớ là, nếu chúng ta tuyên chiến với lớp D, chúng ta không thể thua nhưng chúng ta cũng không thể thắng, trận chiến đó sẽ có mục đích là để hòa. Chúng ta nên tránh những chuyện phiền phức thế này nếu chúng ta có thể, cậu không đồng ý sao?”

Tôi hiểu rồi. Cho dùng họ không sợ bị dính vào rắc rối như Yuuji, nhưng hầu hết mọi người sẽ cố tránh những vấn đề vướng bận.

“Ơ? Nhưng theo cách cậu nói, chúng ta vẫn sẽ phải tham chiến sao? Nếu thế, tại sao chúng ta lại không sử dụng tiết học buổi chiều này để hồi phục điểm số của mình?”

“Lỗ tai của cậu chỉ dành cho mục đích trang trí thôi sao? Có gắng nhớ lại đoạn báo cáo mà Muttsulini đã ghi âm xem.”

Ơ, để tôi nghĩ xem nào, cuộc trò chuyện mà Muttsulini đã ghi âm là—

“Muttsulini! 100 yen cho mỗi tấm thì quá rẻ! Hình của Hideyoshi đã là 500 yen cho mỗi bức rồi!”

“Ồ ồ, hình của tớ thì được bán 500 yen…Về những tấm hình, cả hai cậu có thể giải thích rõ ràng hơn cho tớ được không?”

“…Tất cả những việc đó điều được làm bởi thư kí của tớ.”

“Cậu thật sự nói như một nhà chính trị rồi đấy!”

“Các cậu, ít nhật thì các cậu nên nắm rõ vấn đề hơn chút có được không.”

Yuuji úp tay vào mặt, và nói điều đó một cách mệt mỏi. Nhưng, bản thân tôi cảm thấy vụ mấy bức ảnh cũng rất quan trọng.

“Từ cuộc ghi âm vừa nãy, Nemoto nói rằng ‘chúng ta sẽ tuyên chiến ngay lập tức khi chúng nghĩ rằng có gì không ổn’, đúng không?”

“À à, vậy ý cậu là thế. Ơ, đúng là hắn ta có nói thế.”

“Nói cách khác, trước khi chúng ta chú ý, họ định tiếp tục hồi phục điểm số của mình. Điều này có có nghĩa là trừ khi họ hoàn tất việc hồi phục điểm số, hay chúng ta chú ý, họ sẽ không đột ngột tuyên chiến với chúng ta.”

Cho dù họ không hồi phục điểm số, lớp B vẫn chắn chắn đánh bại chúng tôi, nhưng họ lại cẩn trận đến thế, tôi đoán là bởi vì trận thua họ phải chịu từ cuộc Chiến Tranh Kiểm Tra Triệu Hồi lần trước. Họ vẫn có thể đánh bại chúng tôi chỉ với một hay hai lần đánh cho dù đang trong thời kì hòa bình, nhưng tất cả nam sinh của lớp B bao gồm lớp trưởng không còn nhiều điểm để sử dụng. Sau cùng, đó cũng là sự đề phòng tốt. Cảm thấy an toàn hơn bằng cách hồi phục điểm số đếm một mức nào đó—Tôi có thể hiểu được cảm giác đó.

“Ồ, vậy ngày mai là hạn chót, chúng vẫn sẽ còn thời gian để quyết định.”

“Thật sao? Họ sẽ không tấn công vào ngày hôm nay sao?”

“Chẳng phải Người sắt đã nói vào sáng này rồi sao? Hệ Thống Kiểm Tra Triệu Hồi vẫn còn bảo trì, vì thế sẽ không ai có thể tuyên chiến cho đến sáng ngày mai.”

Tôi không có tâm trạng lắng nghe Người sắt vào sáng này, vì thể không biết một thứ gì cả về chuyện này…Tôi hiểu rồi, vậy là Hệ Thống Kiểm Tra Triệu Hồi thì đang được bảo trì.

“Ơ…Chúng ta đã thảo luận quá lâu rồi, chúng ta nên làm gì đây?”

“Tất nhiên là chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, để lớp D tuyên chiến với chúng ta. Hạn chót là hôm nay, nếu chúng ta không thể làm được điều đó, thì chúng ta sẽ quay trở lại sử thùng đựng cam thay cho bàn trong lớp đấy.”

Nếu vậy chúng buộc phải thành công cách nào đó. Nếu những cái bàn này biến lại thành thùng đựng cam, tôi sợ Himeji-san lần này sẽ chuyển trường thật.

“Nói tóm lại, chúng ta nên làm gì?”

“Chúng ta sẽ lợi dụng tai nạn sáng nay, để cho Akihisa và Shimada cùng với nhau, và khiêu khích cơn giận của Shimizu.”

“Ơ? Nhưng Minami biết vụ đó là một sự hiểu lầm rồi mà.”

“Quên ba cái vụ có thật hay là không đi, tớ muốn cậu và Shimada diễn xuất như là một cặp đôi hạnh phúc, và để Shimizu ghen tỵ đến khi tức điên lên.”

“Ơ ơ ơ! Không được đâu! Nếu tớ nói điều đó với Minami, cậu ấy sẽ điên lên đấy!”

“Thế thì chúng ta cách nào đó phải bắt cậu ấy hứa là sẽ không điên lên, cứ để phần diễn xuất cho Hideyoshi, sẽ tốt hơn nếu cậu viết một kịch bản, hy vọng rằng nó sẽ không rắc rối nhiều.”

“Tớ hiểu rồi.”

“Nhiệm vụ của Muttsulini là thu thập thông tin và hoạt động bí mật. Một khi mọi việc hoàn tất, cứ để việc chuẩn bị cho cuộc chiến với lớp D cho tớ.”

“…Tớ hiểu rồi.”

“Tốt, vậy đi nhé, thời gian còn lại cho cho bữa trưa là không nhiều, chúng ta sẽ đợi Himeji và Shimada quay trở lại, rồi sẽ bắt đầu chiến dịch. Muttsulini, lớp của chúng ta có bị cài máy nghe lén chứ hả?”

“…Sẽ không có bất kì vấn đề nào đâu.”

Cuộc chiến kỳ này giống một cuộc tung tin hỏa mù hơn. Rồi tình hình có vẻ khác trước, nhưng mọi thứ lần này sẽ đúng theo kế hoạch lần này chứ?

“Nói đơn giản, các cậu muốn tớ làm gì?”

Khi chúng tôi kể mọi thứ lại cho cả hai cô gái mà mới trở về, Minami nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt híp lại. Ồ ồ…cậu ấy vẫn còn giận…

“Tớ muốn cậu và Akihisa giả vờ hẹn hò, và phải thật ngọt ngào đến mức tất cả người ngoài khi nhìn thấy sẽ đều tức giận đến mức vỡ cả mạch máu.”

Có lẽ cậu ấy thấy nét mặt không vui của Minami, nhưng Yuuji vẫn nói yêu cầu của mình như thể chẳng có gì xảy ra vậy.

“Tớ sẽ không làm điều đó.”

Minami từ chối thật thất thường. Tôi có thể hiểu được điều đó, sau tất cả những chuyện đã xảy ra sáng nay, và giờ lại yêu cầu cả hai chúng tôi trở thành người tình, cho dù mọi người có thấy như thế nào, họ cũng sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một trò chơi khăm tệ hại.

“Tớ cầu xin cậu giúp đỡ đấy, không chỉ Shimada, Himeji cũng phải giúp luôn.”

“Ơ? Tớ, tớ cũng dính vào sao?”

“Đúng, nó sẽ không đủ thật nếu chỉ là Akihisa và Shimada, đó là tại sao tớ hy vọng Himeji sẽ diễn vai người nào đó mà ghen tị với mối quan hệ của họ.”

Nói cách khác, Himeji chỉ mà diễn viên phụ. Thật ra họ không phải làm phiền Himeji với điều này, những gã lớp F cũng có thể diễn vai phụ này. Nếu Himeji ghen tị vì tôi, thay vào đó nó sẽ ít thật hơn nữa…Nhưng về phần diễn xuất, tôi hoàn toàn là một tên ngốc, tôi đoán tôi sẽ phải để điều này cho Hideyoshi, người dày dạn kinh nghiệm, tôi sẽ chỉ làm theo những lời hướng dẫn.

“Cậu muốn tớ diễn như là một người mà ghen tị với Akihisa-kun và Minami-chan…”

Himeji nhẹ nhàng nói khi cậu ấy nghĩ về những lời Hideyoshi nói. Chuyện gì thế? Cậu ấy có vẻ ngần ngại về chuyện đó.

“Cho dù các cậu có nói gì, tớ sẽ không đồng ý. Các cậu thật sự muốn tớ đóng vai người yêu của tên ngốc này, xin đừng có đùa nữa!”

Minami vẫn từ chối một cách cứng đầu.

“Shimada, bình tĩnh lại và nghĩ đi. Tớ hiểu rằng rất khó khăn cho cậu làm việc này, nhưng ngoài cậu ra, không có ai khác có thể diễn vai này cả. Nếu cậu vẫn chọn từ chối việc này, cậu sẽ hối tiếc trong tương lai đấy. Ví dụ, Himeji sẽ chuyển trường vì chuyện này…Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải cậu sẽ tự trách bản thân sao?”

Lời khuyên của Hideyoshi làm cho Minami thở dài một cách miễn cưỡng. Nếu cơ sở vật chất của lớp chúng tôi trở nên tệ hơn, Himeji có thể bị ép chuyện trường bởi ba mẹ của cậu ấy. Không ai muốn điều đó xảy ra cả.

Có lẽ là thế, nhưng tôi hiểu cảm giác của Minami khi cậu ấy từ chối vai diễn này.

Cho dù thế, thì chúng tôi chỉ còn có thể—

“Nếu thế, chỉ cần bạn diễn của cậu ấy không phải là tớ, thì vấn đề được giải quyết, đúng không?”

Lý do mà Minami từ chối nó một cách đầy đau đớn, là bởi vì bạn diễn của cậu ấy là tôi, nhưng cậu ấy có vẻ thỏa mãn với kế hoạch chọc giận Shimizu. Nếu thế, tất cả việc chúng tôi phải làm là tìm một ai đó thay thế tôi.

“Ơ? Tại sao chúng ta không tìm ai khác để diễn như là bạn trai của Minami? Ý tưởng này thì cũng không quá tệ…Nhưng, chúng ta nên tìm ai đây?”

“Ai sao…Tớ nghĩ Yuuji thì có thể chấp nhận được đấy.”

“Ơ, các cậu đang bảo tớ đi tự tử đi sao?”

“Nếu cậu không thể, thế thì Muttsulini thì sao?”

“…Tớ đã có nhiệm vụ điều khiển bọ nghe lén.”

“Ồ…Những người khác, thế thì những người như Sugawa thì sao?”

“Akihisa, có vẻ như cậu cố tình bỏ qua tớ, điều đó có nghĩa gì không hả?”

Hideyoshi không thể nhận vai này được, cho dù tôi không có nói điều đó, tôi khá chắc rằng mọi người đều biết lý do.

“Đừng mắc công nói về việc đó chút nào nữa, vai diễn này không thể được thay thế bởi bất kì ai khác. Nếu cậu vừa làm việc đó ở trước mặt mọi người vào sáng này, và giờ cậu lại hẹn hò với người khác, ai mã sẽ tin cơ chứ? Phải là cậu và Shimada.”

Đúng vậy, vì việc đó xảy ra, nếu Minami đi với người khác trước mặt mọi người, nó sẽ rất là đáng nghi với những người khác.

“Về việc đó, Minami-chan và Akihisa-kun…Tớ biết rằng cả hai không đều không muốn , nhưng tớ xin hai cậu lần này.”

Khi Himeji nói xong, cậu ấy cúi đầu xin tôi và Minami. Thật lạ, vừa này Himeji trông có vẻ ngập ngừng, tôi nghĩ quá nhiều rồi sao?

“Vì lý do cá nhân, tớ thật sự không muốn chuyển trường, vì thế tớ rất cần hai cậu giúp!”

“Ơ? À, tất nhiên là tớ sẽ giúp.”

Tôi lén nhìn về hướng của Minami, và nhận thấy rằng cậu ấy đang nhìn tôi với một nét mặt đầy rắc rối.

“Ồ…Tớ, tớ hiểu rồi! Chỉ là diễn kịch! Nhưng, tôi không biết nó sẽ như thế nào khi so sánh với kịch bản, tớ không thể xác nhận điều đó!”

“Minami-chan, Akihisa-kun…Cám ơn hai cậu.”

Một khi nhận được lời đồng ý của Minami, Himeji cúi đầu thật sâu trước cả hai chúng tôi một lần nữa.

“Không, không có gì, những tấm tatami và bàn thì được mua cách đây không lâu, và chúng vẫn còn trong tình trạng tốt…Tớ không làm điều này vì Mizuki, vì thế đừng nghĩ về nó quá nhiều…”

Lời cảm ơn của Himeji làm cho Minami thật sự hạnh phúc, chỉ thấy thôi cậu ấy đã nhìn đi chỗ khác một cách dễ dàng, lẩm bẩm. Minami thật sự chẳng thành thật gì cả.

“Vì đã quyết định thế, giờ hãy đi vào phần hành động như là một cập đôi âu yếm, cả ba cậu lại đây và lấy cái này.”

Hideyoshi đưa cho chúng tôi ba cái kịch bản đã được đóng ghim thành cuốn sách nhỏ. Khi tôi mở nó ra, cả ba cái tên của chúng ôi đều được viết ở trong, và bên dưới là những lời thoại theo sau. Đây chắc hẳn là…

“Kịch bản? Cậu đã hoàn tất viết nó? Cậu hoàn thành khi nào vậy?”

“Hầu hết chúng thì được trích từ những kịch bản mà tớ luôn mang theo bên mình.”

Cho dù là thế, khoảng thời gian từ lúc chúng tôi lên kế hoạch cho cuộc chiến đến khi Himeji và Minami quy lại lớp học, thật ra là khoảng năm phút, Hideyoshi thật sự lại có thể viết tất cả những kịch bản trong một khoảng thời gian ngắn như thế, não của cậu ấy được làm từ gì thế? Khi kịch được nhắc đến, Hideyosho sẽ biến thành một người hoàn toàn khác hẳn, đúng như mong đợi.

“Lấy những kịch bản này và cố diễn chúng ở sân thượng đi. Muttsulini, tình trạng của những con bọ nghe trộm mà Shimizu đã gắn là gì?”

“…Tớ để cho cậu ấy nghĩ rằng đó chỉ là một sự nhiễu sóng điện từ nhỏ vào lúc nãy, giờ nó trở lại bình thường rồi.”

“Thật sao? Nếu thế, ngoài diễn xuất, các cậu không được nói bất kì điều gì khác. Nếu Shimizu biết được, thế thì tất cả đều kết thúc.”

“Đợi một chút đã, bọn tớ vẫn chưa đọc qua kịch bản, làm sao mà bọn tớ có thể diễn được khi mà bọn tớ vẫn chưa nhớ lời thoại?”

“…Đừng lo, có một góc chết của cái camera ở sân thượng, chỉ cần đọc lớn kịch bản lên là được.”

Muttsulini lấy ra một mảnh giấy, vễ một sơ đồ đơn giản của sân thượng, và đánh dấu phần điểm chết mà cậu ấy nhắc đến.

“Tớ hiểu rồi, nếu chúng ta chỉ cần đọc to kịch bản, thì chúng ta sẽ phải có cách lừa họ. Minami, cậu cũng nghĩ thế phải không?”

“Đúng vậy, điều này giúp tớ tránh khỏi rất nhiều rắc rối, nhưng ít nhất thì chúng ta vẫn phải đọc nội dung, tớ lo rằng có thể có vài cảnh lạ, như…hôn nhau…”

Nếu, nếu có thì đó sẽ là rắc rối đây. Người mới vào nghề như chúng tôi không thể diễn loại cảnh như thế.

“Đừng lo, tớ không có viết những cảnh như thế. Cho dù tớ có viết, dù gì thì các cậu cũng sẽ diễn ở góc chết, chỉ cần lồng tiếng là được rồi. Đừng tán chuyện nữa, thời gian sắp hết rồi, chúng ta phải hành động nhanh.”

Dưới tình trạng đầy mệt mỏi này, Minami, Himeji và tôi bị đẩy ra khỏi lớp học bởi Hideyoshi.

“Điều đó…”

Bọn tớ thực sự phải làm sao? Chỉ khi tôi vừa chuẩn bị nói điều đó, tôi thấy Himeji cho tôi thấy một biểu hiện ‘suỵt’. À à, tôi hiểu rồi, hành lang có thể đã bị gài bọ, đó là lý do tại sao cậu ấy bảo tôi đừng nói nhỏ.

Cảm thấy thất vọng, tôi chỉ có thể bước trên hành lang một cách im lặng, sẵn sàng để lên sân thượng. Có thể có camera bí mật ở đâu đó gần đây, vì thế chúng tôi phải giữ những cuốn kịch bản ở trong vì lý do an toàn.

Rắc…

Tôi đẩy cách cửa rỉ sét dẫn lên sân thượng mở ra, đây là lần thứ hai chúng tôi lên đây trong ngày hôm nay. Tiếp theo, tôi lấy kịch bản của mình ra và nháy mắt với Minami, sau đó Minami gật đầu lại với tôi.

Khi chúng tôi mở trang đầu tiên của cuốn kịch bản ra, những lời loại dành cho từng người trong chúng tôi được viết một cách rõ ràng ở bên trong.

Shimada: (Nè, Aki.)

Akihisa: (Sao? Minami, cậu cần gì sao?)

Shimada: (Mặc dù có vẻ hơi trễ…nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu cảm xúc thật sự của tớ.)

Akihisa: (Ơ? Lúc này, cậu không cần phải cố tình nhắc đến chuyện đó đâu…)

Shimada: (Nhưng tớ vẫn hy vọng rằng Aki sẽ lắng nghe tớ. Mặc dù đúng là tớ không thể điều khiển cảm xúc của mình và đi hôn cậu—tớ nên giải thích rõ việc này với cậu.)

Akihisa: (Ồ…Ơ, tớ hiểu. Thế thì cậu cứ nói đi, tớ cũng muốn biết cảm xúc thật của Minami.)

Nhìn chằm chằm vào những dòng thoại, tôi cảm thấy như thể tất cả máu trong người tôi đang đông cứng lại. Chuyện gì với cái kịch bản này vậy? Đây là một trò chơi trừng phạt sao?

“…”

Minami, người mà đang đứng cạnh tôi, cũng đông cứng khi cậu ấy đọc kịch bản. Cậu ấy dám nói những lời thoại đấy chứ?

“…Nè, Aki.”

Ồ ồ! Bắt đầu rồi! Minami có vẻ như chịu giúp tôi. Nếu thế, tôi buộc phải bỏ một vài công sức vào luôn.

“Sao? Minami, cậu cần gì sao?”

Tôi đọc kịch bản lớn lên. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi có thể đọc kịch bản và nói nó lớn ra.

“Mặc dù có vẻ hơi trễ…nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu cảm xúc thật của tớ.”

Có thể nó không trôi chảy, nhưng Minami cũng đã hoàn tất đọc xong dòng đó. Trí óc cậu ấy chắc hẵn phải từ chối nó một chút, nhưng nếu mọi thứ vẫn như thế này, tôi ngờ rằng sẽ có bất kì vấn đề nào đấy.

Tốt, giờ đến lượt tôi.

“Ơ? Lúc này, cậu không cần phải cố tình nhắc đến chuyện đó đâu…”

Nhân tiện đây, có dòng chữ chỉ cách phát âm bên cạnh chữ ‘lúc này’ trong kịch bản. Hideyoshi thật sự rất biết cân nhắc—nhưng tôi nghĩ rằng tôi đang bị coi như là một tên ngốc, nó làm tôi cảm thấy không vui.

“Nhưng tớ vẫn hy vọng rằng Aki sẽ lắng nghe tớ… Tớ nên giải thích rõ việc này với cậu.”

Hả? Minami vừa mới bỏ qua một dòng sao? Để tôi xem nào…à à, đó là phần hôn nhau. Nó không sai, bắt cậu ấy nói điều đó ra có thể rất xấu hổ đối với cậu ấy. Hơn nữa, nếu cậu ấy nhắc đến chủ đề đấy, tôi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ theo…Tôi nghĩ rằng Minami sẽ bỏ qua những phần không mong muốn như thể không có gì xảy ra.

“Ồ…Ơ, tớ hiểu. Thế thì cậu cứ nói đi, tớ cũng muốn biết cảm xúc thật của Minami.”

Một khi tôi nói xong dòng đó, mặt tôi cảm thấy nóng bừng, làm việc này thì còn xấu hổ hơn là tôi mong đợi nữa…Nói thế thôi, nhưng chúng tôi không còn bất kì thời gian nào để mà chần chừ, tiếp theo sẽ là câu ở trang thứ hai. Giờ là lượt Minami nói—

Shimada: (Tớ rất xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra đây, Aki…Điều đó, thật ra tớ…tớ thật sự thích cậu!)

Khoảnh khắc tôi lấy dòng đó, tôi nghĩ rằng dịch vị của tôi sẽ trào ra khỏi mũi của mình.

Cậu, cậu ấy cần phải nói dòng đó sao? Dù gì thì đó cũng chỉ là diễn kịch để chọc giận Shimizu, vì thế tôi có thể hiểu tại sao nó lại quá…Nhưng nói ra điều đó, no thật sự rất xấu hổ!

Mi, Minami sẽ làm gì đây? Tôi quan sát nét mặt của cậu ấy, cả cơ thể cậu ấy cứng đến mức như thể cậu ấy sẽ xé nát cuốn kịch bản, và cậu ấy mở miệng mình một cách run run.

Có thể nào, cậu thấy thật sự nói ra điều đó sao?

“Tớ, tớ rất xin lỗi vì gọi—”

Cậu ấy đã đọc một vài từ, tôi nghĩ rằng cậu ấy thật sự đã quyết định nói điều đó.

Tốt! Vì Minami có thể giải quyết sự xấu hổ của mình và đọc dòng này, tôi không nên do dự hay cảm thấy xấu hổ nữa. Tôi phải diễn tốt vai của mình!

“Tớ rất xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra đây, Aki…”

Minami đọc dòng đó với một giọng nói nhỏ nhẹ và hơi yếu.

“Điều đó, thật ra tớ, tớ rất—”

Minami dừng trong một giây, cậu ấy hít thở thật sâu cho dòng tiếp theo.

Điều mà Minami đang cố gắng thể hiện, là một cô gái mỏng manh và đầy quyến rũ gọi tôi lên sân thượng để thổ lộ cảm xúc của mình, tôi chắc rằng cậu ấy sẽ thổ lộ với tôi trong một cách đầy nữ tính và dễ thương—

“Tớ thật sự—ghét cậu!”

Nghe những lời đó, đây có phải đây là lý do cậu ấy gọi tôi lên sân thượng?

“Mi, Minami?”

“Từ lần đầu tiên tớ gặp Aki, tớ đã luôn khinh thường cậu! Và việc chúng ta là bạn, nó thật sự làm tớ đau khổ! Tớ thật sự, thật sự không thể tiếp tục làm bạn với cậu!”

Chuyện quái gì với cái kiểu tỏ tình mới lạ này vậy? Cố tình gọi tôi lên sân thượng, nói rằng cậu ấy đã luôn ghét tôi…Quên thực tại đi, tôi chưa bao giờ thấy cảnh như thế trong truyện tranh hay tiểu thuyết trước đây.

Nhưng, đây không phải là lúc để kinh ngạc, tôi phải diễn vai của mình! Bằng cách nào? Minami không thể điều khiển được. Nếu thế, chỉ còn lại tôi, tôi phải tiếp tục đọc kịch bản!

Tôi nhìn vào kịch bản, và xác nhận dòng của mình.

“Minami…”

“Aki…”

Để che đi lỗi lầm của Minami, tôi nhìn vào đôi mắt của Minami với đầy đam mê, và nói:

“Tớ cũng thế, tớ đã luôn cảm thấy như thế.”

Minami tiếp tục đánh tôi với nắm đấm siết chặt của mình, điều này thật vô lý!

“Cả hai cậu thật là…Làm sao mà các cậu lại làm một chuyện quá ư là lạc nhịp như thế…”

Trong khi quay trở về lớp F, tôi có thấy tay của Hideyoshi đang đặt lên trán mình; mặt của cậu ấy thì tràn đầy thất vọng với việc không biết phải giải quyết chúng tôi như thế nào. Mọi chuyện mà xảy ra trên sân thượng, các cậu ấy chắc hẳn đã lắng nghe thông qua con bọ nghe trộm mà Muttsulini đã cài.

“Điều, điều này thì không thể tránh được! Làm sao mà tớ lại có thể nói những dòng đó! Và nó có thể bị ghi âm như là bằng chứng!”

“Đó, đó là tại sao đấy! Và làm sao mà Minami lại có thể nói những lời dễ thương như thế—Thật lạ? Tay phải tớ vừa tê liệt phải không?”

Có thể thấy Minami làm thứ gì đó thật sự độc ác với tay tôi, đó là chỉ tôi nghĩ quá nhiều hay sao?

“À, Hideyoshi có thể diễn cảnh đó cho bọn tớ xem được không?”

Himeji vỗ tay của mình và chia sẽ ý tưởng này. Đúng vậy, chúng tôi nên xem một diễn viên đầy kinh nghiệm diễn như thế nào, và rồi chúng tôi có thể diễn một cách tự nhiên hơn nữa…Nhưng tôi nghĩ rằng khá là trẽ để nói điều đó lúc này rồi.

“Hả? Tớ thì không gặp vấn đề gì với chuyện đó.”

Khi cậu ấy nói xong, Hidoyoshi nhặt kịch bản lên, và đọc qua nó với đầy chú ý trong một vài phút.

“Tốt, tớ đã sẵn sàng.”

Hideoyoshi đặt quyển sách xuống, và thay vào đó là kéo tay của tôi.

“Ơ? Cái gì?”

Tôi không ngờ Hideyoshi lại đột nhiên kéo tay tôi như thế, tôi đã bị sốc. Chuyện, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Tôi đã lúng túng và cùng lúc không thể chú ý, Hideyoshi sau đó cầm tay tôi một cách nhẹ nhàng, từ từ ngẩng đầu cậu ấy lên.

“Tớ rất xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra đây, Aki…Điều đó, thật ra tớ…tớ thật sự thích cậu!”

“…”

Hideyoshi đột nhiên thổ lộ! Hideyoshi, người mà đang cầm tay tôi với hai gò má cậu ấy ửng hồng, đang cố gắng truyền đạt cảm xúc của cậu ấy đến với tôi, thì dễ thương đến mức không thể miêu tả được.

“Từ lần đầu tiên tớ gặp Aki, tớ đã luôn thích cậu! Và việc chúng ta chỉ là bạn, nó thật sự làm tớ đau khổ! Tớ thật sự, thật sự không thể tiếp tục làm bạn với cậu!”

Hết câu giết người này đến câu khác, nó làm cho đầu óc tôi bị chạm mạch—cậu đã ngưỡng mộ tớ một cách bí mật từ lâu thế, điều đó thật sự làm tớ cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng mình.

“Aki…Hôn cậu trước rồi chỉ nói với cậu điều này sau đó thì hơi trễ một chút, nhưng…tớ thật sự thích cậu, xin hãy hẹn hò với tớ.”

Tôi không thể chịu hơn được nữa! Sau khi nghe thấy điều đó, làm sao mà tôi vẫn còn lý trí chứ!?

“Mẹ ơi…Đây là lần đầu tiên con cảm ơn mẹ từ tận đáy lòng mình…Cám ơn mẹ vì đã mang con đến thế giới này…”

“—Ồ en, nó phải là như thế đấy.”

Đột nhiên, hơi ấm chạm vào bàn tay tôi biến mất. Thật, thật lạ? Cảm giác của hạnh phúc đó đã biến đâu rồi?

“Cậu, cậu ấy rất giỏi…”

“Đúng, đúng thế…Mặc dù không phải tớ là người đang tỏ tình, nhưng tớ có thể cảm thấy nhịp đập của con tim mình tăng lên.”

“Các cậu đang tâng bốc tớ đấy, tớ cảm thấy một chút xấu hổ đấy…Nhưng tớ đã dành hầu hết thời gian học của mình để học diễn xuất, cấp độ này thì chẳng là gì nhiều đối với tớ.”

Hideyoshi cọ má của cậu ấy một cách e thẹn.

Tôi, tôi hiểu rồi, vậy là những lời đó đến từ kịch bản…

“Akihisa-kun, tại sao cậu lại khóc thế?”

“Không gì cả, Himeji…Điều đó, cậu có thể tớ một mình trong một lúc được không…”

Không có gì đáng buồn hơn việc bị đánh thức khỏi một giấc mộng tràn đầy hạnh phúc. Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng đã cảm thấy được nỗi đau đó.

“Đừng nói về việc đó trước nữa. Theo chiều hướng mà mọi việc đang diễn ra, quên đi việc chọc giận Shimizu đi, thay vào đó là một cách khác. Muttsulini, Shimizu có nhận ra cuộc đối thoại của Akihisa ở trên sân thượng chưa?”

“…Tớ không tin là thế, tớ đã là vài thứ giữa chừng, làm cho con bọ nhận sóng không tốt.”

Tạy Muttsulini vẫn còn đang bận điều hành một loại máy móc gì đó trong khi nằm ườn lên bàn, cậu ấy bị sao nhãng một chút khi trả lời câu hỏi của Hideyoshi. Đó là Muttsulini, với phán đoán cực tốt của mình.

Vấn đề còn lại là giờ không biết được Shimizu đã nghe được bao nhiêu rồi.

“Tất cả những lời thoại từ kịch bản từ lúc bắt đầu, Shimizu sẽ không biết đó là giả đâu. Vẫn còn hy vọng, giờ các cậu tốt hơn là nên diễn như là một cặp đôi tình tứ đi.”

““Ồ…””

Vì Hideyoshi đã cho chúng tôi thấy một cú diễn xuất xuất sắc như thế, chúng tôi không từ chối nó cho dù chúng tôi có muốn. Về sai lầm vừa nãy, chúng tôi phải là người sửa chữa nó.

“Giờ trước khi sự xuất hiện của Himeji, màn kịch bị cắt ngang, giờ tớ hy vọng nó sẽ không là vấn đề gì nhiều cho các cậu.”

“Đ, được rồi, tớ sẽ cố hết sức mình!”

“Ừ ừ, tớ hy vọng cậu làm thế.”

Nhìn vào một Himeji tràn đầy tinh thần, Hideyoshi gật đầu đầy thỏa mãn.

“Tớ không bận tâm về diễn kịch, nhưng chẳng phải tiết tiếp theo sẽ bắt đầu sớm sao?”

Tôi nhìn vào đồng hồ để xác nhận thời gian, giờ nghỉ trưa chỉ mới—Cái gì? Quên giờ nghỉ trưa đi, tiết đầu tiên của giờ học buổi chiều sẽ bắt đầu rất sớm đấy!

“Bởi vì học sinh các lớp khác thì đang làm bài kiểm tra, vì thế một vài tiết học buổi chiều được chuyển thành giờ tự học. Các giáo viên thì bận chấm bài kiểm tra và làm giám thị, chưa nhắc đến việc không đủ người để sửa chữa Hệ Thống Kiểm Tra Triệu Hồi, tất cả các giáo viên thì bận như ong vậy.”

Tôi hiểu rồi. Bởi vì các giáo viên phải đối phó với những trường hợp lạ nhưng là tất cả các nam sinh năm hai đều bị đình chỉ, giờ tất cả các nam sinh năm hai đều đang làm bài kiểm tra để hồi phục điểm số của mình. Việc thiếu nhân lực của các giáo viên là điều không thể tránh được.

“Một vài tiết học buổi sáng thì được dạy thế bởi những giáo viên dự bị.”

“Ồ, ừ, tớ đoán là chúng ta sẽ dành hầu hết thời gian của cuối tuần này để tham dự tiết phụ đạo. Từ cách mọi chuyện đang diễn ra, nó có thể thật sự giúp chúng ta đấy.”

Phụ đạo…Mặc dù không phải là cách chúng tôi muốn, nhưng đúng như những gì Hideyoshi nói, những tiết tự học buổi chiều này đến rất đúng lúc, chúng tôi phải sử dụng tốt chúng.

“Cảnh tiếp theo sẽ là Shimada và Akihisa rời phòng học để hẹn hò bên ngoài, Akihisa và Shimada phải nắm tay nhau.”

““…””

Cả Minami và tôi đều nhìn nhau. Tại sao chúng tôi lại bị bỏ lại với một vấn đề khó khăn như thế?

“Về, về việc đó…Hideyoshi-kun, sẽ, sẽ ổn thôi nếu họ không nắm tay nhau, phải không?”

Có lẽ cậu ấy bận tâm về việc chúng tôi cảm thấy như thế nào, nên Himeji đứng dậy phản đối lại Hideyoshi, trong khi vẫy đôi bàn tay nắm chặt của cậu ấy một cách điên cuồng. Có vẻ như Himeji hiểu được rằng chúng tôi không muốn làm chuyện đó, cậu ấy thật là cô gái nhạy cảm.

“Himeji, không phải là tớ không hiểu cảm giác của cậu, nhưng khi họ bước đi cùng nhau, họ có thể bị chụp hình hay bị nhìn thấy bởi những người khác bất kì đâu, bất kì khi nào, việc họ nắm tay nhau là cực kì quan trọng.”

“Nh, nhưng…”

“Akihisa, Shimada, để chuộc lại sai lần vừa rồi, cả hai cậu phải tập trung vào. Không chỉ hiệu ứng hình ảnh thì quan trọng đến kế hoạch, sẽ dễ dàng hơn cho cả hai cậu nhập vai.”

Nói cách khác, nếu chúng tôi nắm tay nhau thì hành động của cả Minami và tôi sẽ trở nên chân thành hơn? Vì thậm chí là đến Hideyoshi cũng đã nói điều đó, tôi chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Tôi quay đầu sang nhìn Minami, để thấy cậu ấy khẽ gật đầu với vẻ ngập ngừng và giơ tay của cậu ấy ra đề nắm lấy tay tôi.

“Tuyệt, sàn diễn được chọn lần này là sân thượng, chọn một trong các sân thượng thì tự nhiên hơn.”

Nếu có bất kì tai nạn nào diễn ra trong khi diễn xuất, chúng tôi sẽ phải tạm thời vô hiệu hóa con bọ nghe lén, so với những con bọ nghe lén ở những nơi khác, việc chọn con ở trên sân thượng mà đã bị lỗi trước đây thì tự nhiên hơn.

“Tớ hiểu rồi…Đi nào, Minami.”

“…Tớ không ngại khi nắm tay, nhưng nếu cậu dám chạm bất kì chỗ nào khác. Tớ sẽ giết cậu.”

“Tớ, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cẩn trọng.”

Cả Minami và tôi đều bắt đầu thể hiện một luồng khí cứng ngắt của sự bất hòa, nhưng chúng tôi vẫn bước về phía hành lang tay trong tay. Những học sinh khác trong lớp không nói bất kì điều gì về việc đó, tôi đoán Yuuji chắc hẳn đã thông báo cho họ trước đó.

Trong khi bước đi trên hành lang dẫn đến sân thượng, mặt của Minami và tôi đều mỉm cười, và chúng tôi tán chuyện cùng với nhau.

“Hahaha, ồ Minami. Nắm chặt tay tớ thế, cậu không thấy thế là hơi khó bước đi sao?”

“Hehe, tớ không gặp vấn đề gì cả, vì chúng ta đang hẹn hò mà, việc nắm tay cậu thì không ảnh hưởng nhiều đến tớ.”

Khớp cùi chỏ của tôi phát ra một vài tiếng rắc kinh dị, nhưng nụ cười của tôi vẫn như thế, bởi vì chúng tôi là những người tình gần gũi nhau.

“Nhưng Minami nè, cậu đang dựa vào cùi chỏ tớ từ nãy giờ đấy.”

“Ơ? Cậu, cậu, cậu là tên đại biến thái!”

“—Xương sườn của tớ!”

Bị đẩy ở chỗ này và chỗ khác với sức mạnh, tạo ra quá nhiều đau đớn đến mức tôi muốn chết đi.

“Hehehe, ồ Aki, cậu thích đùa quá nhỉ, nó rất dễ thương đấy.”

“Hahaha, ồ Minami, cậu có vẻ nắm chặt tay tớ hơn lúc nãy đấy.”

“Thì sao nào, tớ cảm thấy như thể đang ôm cậu thật chặt vậy.”

“Tớ thật sự không thể chịu nổi cậu đấy, Minami là một cô gái hay thay đổi đấy.”

Trong khi trò chuyện, tôi cố gắng dầu phần dưới của cùi chỏ tôi một cách yên lặng vì thế những người khác sẽ không chú ý.

Nếu họ thấy cái khủy tay sung tấy vả đỏ lên này của tôi, cho dù chúng tôi có cố diễn như là một cặp đôi ngọt ngào như thế nào đi nữa, nó sẽ có vẻ không mấy thuyết phục.

Trong khi các ngón tay tôi bắt đầu tê dại, chúng tôi vẫn sải bước trên hành lang. Tốt, giờ tôi nên nói gì đây? Một cuộc trò chuyện giữa cặp tình nhân, một cuộc trò chuyện giữa cặp tình nhân…

“Đúng rồi, Minami.”

“Ơ? Có việc gì sao, Aki?”

“Phần nào của tớ mà Minami thích thế?”

Tôi nhớ rằng mình có thấy câu này ở đâu đó trước khi sữ dụng nó, từ ví dụ của “những cuộc trò chuyện mà làm bạn không vui nếu nó diễn ra trước mặt bạn” tôi đoán thế.

Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Minami lặng im trong một lúc, rồi sau đó giấu hết tất cả cảm xúc của mình, và trong nhìn thẳng vào tôi và nói: “Tớ còn phải nói điều như thế sao?”

Ồ, Minami cũng có vẻ biết về điều đó. Tôi nghũ rằng cậu ấy sẽ nói “Từ đầu cho đến ngón chân của cậu, tớ thích mọi thứ ở đấy!”, một câu trả lời như thế.

“Từ đầu cho đến lông mày của cậu, tớ thích mọi thứ ở đấy.”

Có vẻ như là cậu ấy chỉ hứng thú với cái trán của tôi.

“Dù gì thì, còn cậu thì sao, Aki?”

“Thậm chí là tớ còn phải nói sao? Tất nhiên là giống với Minami rồi.”

“Ồ, Aki…cậu thật là rất dễ thương đấy!”

Tôi nghe thấy khớp xương của mình vang lên tiếng rắc đầy kinh dị một lần nữa.

Một khi chúng tôi đến được sân thượng, cái cùi chỏ tội nghiệp của tôi không thể nào dừng co giật và run rẩy được vì nỗi đau áp đảo.

“Minami, đi đến đó nào.”

“Tớ không muốn, hãy đi về phía kia nào.”

“Không không không, chúng ta sẽ có thể nhận được ánh sáng mặt trời ở đấy, sẽ rất dễ chịu dưới ánh sáng mặt trời đấy.”

“Nếu ánh sáng mặt trời quá mạnh, nó sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến da của chúng ta đấy! Phía bên kia thì tốt hơn vì có có bóng nắng.”

Đằng sau nụ cười của chúng tôi, chúng tôi thực ra đang có một cuộc giao tranh nhỏ trong việc chọn sàn diễn. Nói cách khác, tôi là người muốn đi đến góc chết của camera vì thế thôi có thể thư giản lông mày của mình, ngược với Minami, người mà muốn tiếp tục sử dụng khóa cổ tay của cậu ấy, một cuộc giao đấu trong im lặng đầy bí mật.

“Đi nào, Aki, chúng ta sẽ ngồi ở đằng kia.”

“Minami, ồ cậu, làm sao mà cậu có thể kéo tay tớ mạnh như thế.”

Cậu sẽ làm gãy nó bằng cách đó.

“Nhìn nè, ở đây thì mát mẻ hơn đấy, chẳng phải nó rất thoải mái sao, đúng không nào? Cậu đang đổ mồ hôi hột đấy.”

Chúng rõ ràng là mồ hôi lạnh được gây ra vì cơ thể tôi đang chịu đau đớn, làm sao mà Minami lại không biết gì về nó chứ.

“Đoán thế. Ở đây thì mát hơn, quá mát đến mức là cho lưng tớ run lên.”

“Cậu cảm thấy lạnh sao? Nếu thế chúng ta phải dính sát vào nhau hơn nữa.”

“Không không không, chúng ta ở gần nhau đủ gần rồi.”

“Cậu đang nói gì thế, không có việc gì phải xấu hổ về việc đó, đúng không?”

Trong khi chúng tôi thể hiện nụ cười mà không bị thấy bởi bất kì ai, nhìn sâu và mắt của nhau, tôi bắt gặp thấy Hideyoshi đang đi về phía góc chết.

Không lâu sau đó, tôi thấy Hideyoshi vẫy tay về hướng cánh cửa an toàn của sân thượng, rồi một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt chúng tôi.

“Hai, hai cậu đang làm gì ở đây thế? Lớp học vẫn chưa kết thúc mà!”

Người đứng trước mặt chúng tôi với một nét mặt giận dữ không phải là ai khác mà chính là Himeji. Cậu ấy trong có vẻ rất giận dữ, cậu ấy rõ ràng là một học sinh ngoan.

“Mizuki…”

“Cả hai cậu thật sự là dính quá gần với nhau, và tay trong tay…Từ vẻ ngoài của nó, nó như thể…như thể là một cặp tình nhân vậy, đúng không?”

Himeji trỏ vào những cổ tay dính nhau của chúng tôi. Trông như thể cậu ấy không nhận thấy rằng Minami thật ra đang đẩy tôi bằng khóa khớp tay của cậu ấy vậy.

Theo cách mà mọi việc đang diễn ra, tôi nên trả lời Himeji như thế nào đây? Chúng tôi không có bất kì kịch bản nào ngay lúc này, ứng khẩu sẽ không phải là một vấn đề.

“Về việc đó, Himeji…”

Nếu chúng tôi giữ im lặng quá lâu sẽ không tốt chút nào, nhưng sau khi nói một vài lời, tôi đột nhiên mặc kẹt ở chỗ nên nói gì. Đối mặt với một tình trạng khó xử như thế này, tôi nên nói gì đây?

Minami có lẽ cũng chẳng thể chịu được tôi lắp bắp hơn nữa, rồi cậu ấy nói:

“Mizuki, cậu nói đúng, Aki và tớ đang hẹn hò nhau.”

Nếu cậu thực sự nghĩ thế, nó hy vọng rằng cậu sẽ bỏ cổ tay tớ ra ngay lập tức.

“Ơ…Các, các cậu đang hẹn hò nhau, đúng thật sao?”

“Ơ, tớ xin lỗi gì đã giấu cậu.”

Minami nói điều đó một cách nghiêm nghị với một nét mặt đầy xin lỗi.

“Minami-chan…Cậu thực sự thích Akihisa-kun sao?”

“Đúng…Tớ đã không thành thật với cậu về điều đó, tớ thật sự xin lỗi. Tớ biết rõ cảm xúc thật sự của cậu, nhưng tớ lại…”

Cậu ấy thực sự lại có thể nói ra những lời đó mà không có kịch bản, thật tuyệt vời! Hai người này chắc hẳn thật sự có tài năng diễn xuất.

Dù gì thì, tôi nên nói gì đây? Ừ, ừ…Đúng rồi! Tôi sẽ chỉ dùng những lời thoại từ trong truyện tranh hay tiểu thuyết với nội dung tương tự. Tôi nhớ từ cuốn tiểu thuyết đó, có một nội dung tương tự, tôi sẽ chỉ dùng những lời thoại từ cuốn tiểu thuyết đó.

Tôi nên cẩn trọng và cố không cắn lưỡi mình, tôi hít thở sâu—

“Cả hai cậu đừng như vậy nữa, đừng đánh nhau vì tớ!”

Rắc—sẽ ổn nếu Shimizu không nghe thấy tiếng khớp của tôi bị trật bằng con bọ nghe trộm của cậu ấy.

“Tớ hiểu rồi…Minami-chan cũng…”

“Tớ biết rằng điều này không phải là thứ có thể giải quyết chỉ với một lời xin lỗi…nhưng tớ thật sự xin lỗi. Tới không nghĩ rằng cậu sẽ tha thứ cho tớ.”

Tôi có thể lắng nghe một cách chăm chú cuộc nói chuyện của họ, nhưng tôi thì lo lắng hơn về việc tôi không cảm thấy bất kì điều gì mặc dù khớp xương của tôi vừa bị trật. Tôi nghĩ rằng mình đã nghe nói trước đó rằng khi cơ thể của một sinh vật trải qua tổn hại nghiêm trọng, bộ não sẽ đóng các thủ thể cảm nhận cơn đau, tôi nghĩ rằng mình…

“Không, tớ có thể cảm giác được cảm xúc của Minami…Việc mà thật sự muốn thành thật với tớ, thật ra làm cho tớ cảm thấy thoải mái hơn nữa.”

Vì để cho an toàn, tôi cố cử động ngón tay của mình.

Trước nhất là ngón cái—Ồ, lạ thật, tại sao nó chẳng cử động chút nào vậy?

“Ơ? Mizuki, cậu sẵn sàng tha thứ cho tớ sao?”

“Không phải là tớ sẵn sàng tha thứ cho cậu hay không…Tớ nghĩ rằng mọi người đều có tự do thích một ai khác, làm sao mà tớ có thể trừng phạt cậu vì một chuyện như thế.”

“Mizuki…cám ơn cậu…”

Cảnh đối đầu đang diễn ra rất tốt, và cỏ vẻ như thậm chí là tôi không cần phải trình diễn, do đó, việc xác nhận tình trạng cơ thể của tôi hiện giờ là điều tối quan trọng.

Giờ tôi phải xác nhận sự chuyển động của ngón trỏ của tôi. Màu sắc của ngón này trông có vẻ bình thường, nó phải có thể cử động được—Ơ? Tại sao nó không cử động? Chẳng lẽ tình trạng hiện giờ của tôi tệ đến thế sao?

“Nhưng, tớ không thể tha thứ cho nụ hôn vào buổi sáng! Điều đó vi phạm luật! Và nó cũng là nụ hôn đầu tiên của Akihisa-kun, tớ đoán thế.”

Sao mà lại có thể chứ, ngón giữa của tôi phải ổn thôi—thậm chí là không có một cử động nhỏ nhất nữa.

Có thể thật sao? Điều này có thể thật sự xảy ra sao…

“Đó, đó bởi vì…Aki…đã gửi tớ cái tin nhắn đó, và có hay ba tình huống xảy ra liên tiếp, đó là lý do tại sao tớ…”

Woahohohohoh! Ngón đeo nhẫn và ngón út của tôi cũng không thể cử động! Mọi thứ đang thật sự tệ lúc này đây!

“Cậu không phải thanh minh đâu! Một hành động ranh mãnh như thế, chi dù Trời có tha thứ cho cậu, tớ—”

—Dong!

Một tiếng động như thứ gì đó phang vào tường vậy.

Nhưng tôi không có bất kì ý chí nào còn lại để quan tâm nữa. Những ngón tay! Những ngón tay của tôi!

““A…””

“Ý, ý tớ không phải là thế. Điều, điều đó…Hehe!”

“Đúng, đúng thế…Hehe!”

Quá lạ, có thứ gì đó từ ngón tay đến khớp cùi chỏ của tôi. Tôi nên làm gì đây? Nếu cứ như thế, tôi nghĩ tôi sẽ bị gọi vói một cái biệt danh tuyệt vời như ‘người chịu giám sát một tay’ mất.”

“Dù gì thì, điều tớ muốn nói là…Minami-chan là một người đại ngốc!”

“Á! Mizuki!”

Giờ không phải là lúc cho diễn kịch nữa. Tôi phải nhanh chóng đến phòng y tế, và phải chữa trị vết thương của mình!

Tôi cố đẩy cổ tay của Minami ra khỏi—

“Chờ, chờ một chút đã, Aki? Tại sao cậu lại chạy đuổi theo Mizuki chứ!?”

Uwaaaaaaa! Minami không muốn bỏ ra! Cơ thể của tôi thì đã không khỏe rồi, và cậu ấy vẫn như thế! Tôi thực sự phải đi đến phòng y tế!

“Khi tình huống này xảy ra, Aki lại thực sự bỏ rơi tớ và chọn Mizuki…”

Tôi hoàn toàn không biết Minami đang lẩm bẩm gì, và cậu ấy thậm chí còn không chú ý đến cổ tay của tôi.

Eiyayaya! Màu của cổ tay cảu tôi quá tệ đến mức tôi không dám nhìn vào nó! Điều thật sự rất tệ!

“Nếu, nếu thến thì tớ…A, Aki…Ớ với tớ được không? Bởi vì…điều đó…dành cho cậu…bởi vì tớ thích cậu…”

Minami tiếp tục diễn với một nét mặt nghiêm túc, nhưng tôi đã ở giới hạn của mình rồi!

“Mi, Minami, tớ xin lỗi! Tớ có một nơi khác tớ thật sự cần đi đến!”

“A…”

Tôi vung tay khỏi tay của cậu ấy và chạy vọt đi.

Phòng y tế! Tôi phải nhanh đến đó, không thì mọi thứ sẽ trở thành vô vọng!

“…Thật là…mình đoán đây chắc hẳn là thực tế…”

“Shi, Shimada, bình tĩnh trước đã, đừng nói những điều vô lý như thế…”

“Đủ lắm rồi, tớ không muốn tiếp tục diễn nữa. Sau cùng, cậu…thích một ‘cô gái’ như Mizuki.”

Có vẻ như có tiếng động từ đằng sau, nhưng khi máu bắt đầu chảy lại, cơn đau bắt đầu xâm chiếm cánh tay bị thương của tôi, lúc này đây tôi không còn bất kì sức lực nào để lo lắng đến bất kì điều gì khác.

“Tuyệt…Tay của mình vẫn có thể cử động, nó thật sự tuyệt…”

May mắn rằng cái cổ tay bị thương của tôi được chữa trị kịp lúc, tôi gõ lên ngực mình nhẹ nhàng trong khi quay về phòng học, và gặp Himeji trên đường đi.

“Himeji?”

“A…Akihisa-kun.”

Tôi cố gọi cậu ấy, và Himeji chỉ chú ý tôi, cậu ấy từ từ ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Trong cậu quá u sầu đấy.”

“Ơ? Tớ trông thật sự u sầu sao?”

“Đúng, trông cậu hơi cô đơn một chút.:

Nếu cậu ấy hỏi tôi rằng ‘phần nào của tớ trông cô đơn’, tôi sẽ không thể trả lời câu hỏi đó, tôi chỉ cảm thấy rằng trông cậu ấy có vẻ khác với Himeji của bình thường.

“Trông tớ thật sự cô đơn sao? Thật ra, tớ không đặc biệt cảm thấy như thế.”

Himeji nghiên đầu với sự ngượng ngùng.

“Nhưng nếu nó trông như thế với Akihisa-kun, nó chắc hẳn—”

“Chắc hẳn gì?”

“—Bởi vì người mà tớ thích luôn bị lấy đi, tôi cảm thấy thật đau khổ…Cho dù, tớ biết rằng đó chỉ là diễn kịch…”

Khoảnh khắc cậu ấy nói điều đó, nét mặt của Himeji có vẻ như bị che phủ bởi sự chán nản và buồn phiền.

Tôi hiểu rồi, cậu ấy là một cô gái như mong đợi. Đó chỉ là một tình huống nhân vật bị buồn phiền bởi vì tình yêu bị lấy đi bởi một người bạn tốt, những gã bạn đầy nam tính của tôi sẽ chẳng có cảm xúc như thế đâu.

Để không làm đau một Himeji mỏng manh, tôi cố hết sức mình chọn những từ ngữ thích hợp nhất, và bảo cậu ấy:

“Himeji, đừng đó lắng, tất cả chỉ là một vở diễn mà thôi.”

“Vâng, cậu nói đúng, đó chỉ là một vở diễn.”

“Đúng vậy.”

Đúng thế, vì nó chỉ là một vở diễn, cậu không cần phải quá bận tâm về nó đâu. Hơn nữa, tôi không thể tưởng tượng được một gã mà có sức cuốn hút đến mức mà cả Himeji và Minami đều phải lòng. Nếu gã đó thật sự hiện hữu, gã đó chắc hẳn phải có một bộ óc thông minh, một vẻ ngoài đẹp mã và tài năng thể thao đặc biệt, và cũng dịu dàng, nổi tiếng vơi các bạn nữ, thành thật, đáng tin cậy, và hoàn toàn không phải là một gã ăn chơi, tôi cho rằng chỉ có một gã đầy cuốn hút như thế mới có thể lấy đi con tim của họ.

Trong khi nghĩ về việc đó, tôi không thể không cảm thấy ghen tị được, mặc dù tôi biết rằng một gã như thể thì không hiện hữu trong cuộc sống thật.

“…Nếu…”

Trong khi tôi cảm thấy không vui với hình ảnh nhân vật tưởng tượng đóm Himeji người mà đang đứng kế tôi lẩm bẩm điều gì đó không phát ra thành tiếng.

“Ơ? Himeji, cậu vừa nói gì sao?”

“Nếu…tình huống đó thật sự xảy ra…lúc đó, Akihisa sẽ làm gì?”

“Ơ?”

Trong khi tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi chú ý rằng Himeji đang nhìn chằm chằm vào tôi với một nét mặt đầy nghiêm túc.

Tôi đoán cái chủ đề vừa rồi làm cho cậu ấy thấy khó chịu? Đó rõ ràng là một vở diễn, nhưng cậu ấy lại quá nghiêm túc với nó, có lẽ Himeji thật sự rất nhạy cảm. Nếu thế, tôi không thể nói về chủ đề với sự khôi hài được.

Cho dù nó không tốt với tôi, nhưng tôi vẫn là một đứa con trai, nếu tôi nói một cách hời hợt, cậu ấy sẽ ghi nhớ nó trong lòng, vì thế tôi phải trả lời câu hỏi của cậu ấy một cách nghiêm chỉnh.

Sau khi nghĩ trong một khoảng lâu, tôi từ từ trả lời từ tận đáy tim mình.

“Về việc đó, nếu tớ đối mặt với một tình huống như thế—tớ sẽ cố gắng hết sức để suy nghĩ.”

“Cậu sẽ…cố gắng suy nghĩ?”

“Ừ, bởi vì tớ không thông minh đến thế…cho dù thế, tớ sẽ cố hết sức mình để nghĩ. Một khi tớ nghĩ ra gì đó, tớ sẽ đưa ra câu trả lời của mình một cách nghiêm chỉnh.”

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Himeji trông có vẻ như thể bật ra một nụ cười nhẹ cùng với sự xấu hổ. Thật lạ, đó chẳng phải là câu trả lời mà Himeji muốn nghe sao?

“Tớ nghĩ rằng đang hỏi cậu sẽ chọn ai, ơ…”

Nghe cậu ấy có vẻ như không muốn tôi nghe thấy điều đó, Himeji lẩm bẩm điều gì đó nhỏ như là tiếng vo ve của ruồi.

“Un? Cậu nói sao?”

“Không, tớ không nói gì cả.”

“Aiyo, nhưng tớ nghĩ rằng tớ không thể bắt gặp một tình huống như thế trong đời này đâu, vì thế tớ thật sự không thể tưởng tượng nhiều về nó.”

Tôi cảm thấy một chút từ vở diễn vừa rồi, tôi cảm thấy đủ hạnh phúc rồi. Thật tuyệt rằng tôi có cơ hội diễn nhân vật đó.

“Làm sao mà có thể, Akihisa-kun thật quá khiêm tốn.”

“Hahaha, Himeji thì giỏi tâng bốc người khác đấy.”

“Tớ không tâng bốc cậu đâu. Akihisa-kun thì thật vui vẻ và nhẹ nhàng, cho dù cậu có ở cạnh ai, họ cũng sẽ cảm thấy bình yên, và cậu luôn đem lại cho người khác cảm giác giải tỏa.”

“Un? Himeji?”

“Nhưng, cũng bởi vì cậu có thể bị tổn thương, điều đó làm cho mọi người xung quanh cậu cảm thấy không thoải mái.”

Có thể bị tổn thương? Tôi không nghĩ thế. Tôi ổn với việc sống một mình, làm sai mà tôi lại có thể bị tổn thương chứ?

“Thật sao? Tớ nghĩ rằng sự cảnh giác của tớ thì đủ tốt.”

“Thật vậy sao?”

“Un, tất nhiên rồi. Về việc đó, tớ thật sự—Ơ? Himeji, cậu đang nhìn gì thế?”

Trong khi tôi đang nói, Himeji nhìn vào thứ gì đó xăm ở đằng sau tôi.

Có thứ gì ở đó sao? Tôi nhìn về nơi mà cậu ấy đang nhìn, nhưng chỉ có thể thấy một bảng thông báo trống trơn ở đấy.

“Ơ? Chẳng có thứ gì ở đó cả, Himej—”

Sau khi xác nhận, tôi quay đầu mình lại, tôi không ngờ—

“Nhìn xem, Akihisa-kun thì rất dễ bị tổn thương đấy.”

—Khuôn mặt của Himeji đã ở ngay trước mặt tôi.

“Cái, cái gì! Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”

“…Akihisa-kun thật ra…làm những người khác cảm thấy khó chịu. Việc đến gần cậu thì dễ dàng một cách không ngờ đấy…”

Himeji nhìn chằm chằm và cả hai mắt của tôi. Cái gì? Chuyện gì vừa xảy ra thế?

“Cho dù cậu có ở cạnh ai, Akihisa-kun có dễ dàng bị tổn thương như thế không? Hay là…bởi vì cậu ở cạnh tớ…”

Một chuyển biến của những sự kiện một cách không ngờ làm cho dòng suy nghĩ của tôi tạm dừng. Có vẻ như thình hình như thế xảy ra nhiều lần ngày hôm nay, thật sự thì chuyện gì đang xảy ra thế?

“Ơ, điều đó…Himeji…”

Bằng cách nào! Tôi nên nói gì đây! Cậu ấy đang hỏi gì thế?

Trong khi tôi đang bị lúng túng về việc nên nên phản ứng như thế nào—

“Hehe, chỉ đùa thôi.”

Himeji bật ra một nụ cười ngọt như là một đứa con nít mà thành công trong việc chơi một trò chơi khăm vậy, và bước lùi lại một bước.

“Đó chỉ là phần tiếp của vở diễn, tớ làm cậu sợ chứ?”

Sau khi tăng khoảng cách giữa chúng tôi, bầu không khí vừa rồi chợt biến mất, Himeji nở một nụ cười nhẹ nhàng như thường lệ.

Cái, cái gì, từ nãy giờ cậu ấy chỉ đùa thôi sao…điều đó không có lợi cho con tim đâu…

“Tớ không chỉ sợ không, tim tớ gần như nhảy ra khỏi họng tớ đấy.”

“Tớ, tớ vẫn muốn thấy kiểu Akihisa-kun nhìn khi cậu hoảng sợ đến khi tim cậu nhảy ra khỏi họng cậu.”

Wuwuwu, chà thật là! Điều đó làm tôi quá lo lắng đến mức con tim tôi đập liên hồi. Điều đó thật sự rất đáng sợ~

“Tớ xin lỗi, bởi vì tớ chưa bao giờ diễn xuất trước đây, và tớ cảm thấy thích thú lần đầu tiên tớ diễn xuất.”

Giữ những lời của cậu ấy, nét mặt của Himeji có vẻ như xấu hổ hơn một chút nữa. Từ cách mà nó có vẻ như thế, Himeji có thể thật sự thích chơi khăm.

Trong khi tôi nghĩ về những thứ nhỏ nhặt đó, một câu hỏi đột nhiên hiện lên trong đầu tôi—Ơ? Cậu ấy vừa mới nói rằng ‘cậu ấy chưa bao giờ diễn xuất trước đây’ phải không?

“Himeji, cậu thật sự chưa bao giờ diễn xuất trước đây sao?”

“Đúng thế, tớ chưa bao giờ diễn xuất trước đây.”

“Nếu thế, cậu thật sự rất tuyệt vời đấy…”

“Hửm? Ý cậu là gì?”

Himeji nhìn tôi với sự bối rối. Không thể tránh được, tôi thường không chú ý những điều như thế.

“Vừa nãy, cậu vừa cho tớ thấy vở diễn ‘phải lòng ai đó’, đúng không? Nhưng từ những điều tớ thấy, nó không giống diễn xuất chút nào.”

“…Ơ?”

“Nó cảm giác như, cậu thật sự có ai đó mà cậu thích.”

“Ơ? Ơ? Ơ!”

“Vì thế tớ đoán…”

“Về, về việc đó, đó…tớ…thật ra…”

“Tớ đoán rằng, Himeji thật sự đã có diễn xuất trước đó.”

“Đúng như những gì Akihisa-kun đoán, đó không phải là diễn xuất, nhưng thật sự—Ơ, cậu vừa nói gì?”

“Cậu có thể mới với việc đó nhưng cậu có thể diễn xuất với khả năng như thế, Himeji có thể thực sự có tài năng diễn xuất đấy!”

“À…cậu đang nói về việc đó…”

Và cậu ấy cũng thật nhạy cảm, Himeji thật sự có thể là một thiên tài diễn xuất.

Tôi thật sự đãn tâng bốc cậu ấy, nhưng—

“…Baka.”

Tôi không biết tại sao, nhưng vào khoảnh khắc đó, Himeji cho tôi thấy một nét mặt hờn dỗi vụng về.

“Ơ? Cậu vừa nói gì sao?”

“Tớ không có nói gì cả. Dù gì thì, chúng ta nên quay về phòng học thôi. Tớ cũng lo lắng về phần trình diễn của mình ở sân thượng, tớ tự hỏi nếu hiệu quả có tốt hay không.”

“Cậu nói đúng. Tất cả là vì Himeji cố tình hù dọa tớ, điều đó làm tớ quên về việc này.”

“Hehe, tớ xin lỗi.”

Lúc này không phải là thời gian để diễn xuất hay là chơi đùa. Cho dù vở diễn trên sân thượng có thể lừa được Shimizu hay không, đều ảnh hưởng đến cơ sở vật chất tương lai của lớp F.

Nhưng rồi, sẽ chẳng có bất kì vấn đề nào đâu! Tôi đã cố hết sức để chịu đựng cơn đau ở cổ tay mình, vì thế trận chiến này sẽ thành công!

Trong tiếng Nhật, phát âm của từ “mọi người” và “mùi cơ thể” thì tương tự nhau.