Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 - Câu hỏi thứ bảy

Hãy trả lời câu hỏi sau.

Hệ thống Kani Juunikai được thành lập vào năm nào (sau công nguyên)?

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

‘603’.

Lời phê của giáo viên:

Chính xác.

Câu trả lời của Sakamoto Yuuji:

‘603’.

Lời phê của giáo viên:

Chuyện gì thế? Thầy rất ngạc nhiên khi em trả lời đúng.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

‘603’.

Lời phê của giáo viên:

Xin em hãy tha lỗi cho thầy vì đánh dấu ‘X’ khi nhìn thấy tên em.

“Chào cậu, Aki~”

“Chào Yoshii.”

“A, chào các cậu.”

Himeji và Minami đến trường trong buổi sáng thứ hai của lễ hội trường.

Đầu óc của tôi đang suy nghĩ kĩ càng để xem nên nói chuyện gì.

“Aa, đúng rồi…tối qua hai cậu ngủ có ngon không?”

“Sao? Ừ, hôm qua mình ngủ ngon lắm.”

“Thật không? Vậy…cậu có ăn sáng chưa?”

“Có, mình ăn sáng xong rồi mới đến trường.”

“Ừm, vậy tối qua cậu có mơ gì kì lạ không ---”

“*khúc khích* Yoshii. Hình như bạn suy nghĩ quá nhiều rồi?”

Ôi trời, chắc tôi đã bị nhìn trúng tim đen. Tuy vậy, vì hôm qua họ suýt bị cưỡng hiếp đến nơi, tôi lo lắng không biết họ có gì ảnh hưởng gì không cũng là điều bình thường.

“Bạn đừng lo. Đáng sợ lắm, nhưng mình thấy rất an tâm, an tâm đến nỗi không giải thích được.”

“Thật không?”

“Ừ, vì cuối cùng mọi người đều không sao…và Yoshii đến cứu bọn mình.”

Nói xong, một nụ cười tự nhiên nở trên gương mặt của Himeji.

“Thay vì Aki, mình thấy nói rằng chúng ta được Sakamoto và Tsuchiya cứu thì đúng hơn.”

Minami trông có hơi dửng dưng. Hai tên kia đúng là có gan thật, tôi cảm thấy hơi có lỗi kiểu gì đó khi tôi khinh thường bọn họ.

“Tớ thấy bớt căng thẳng hơn khi giờ hai cậu vui tươi thế này. Vậy, sáng hôm nay, chúng ta sẽ ---”

“…Không có gì bất thường.”

“Không có gì lạ lùng ở đây.”

“Thật lòng tớ cảm ơn các cậu.”

Hideyoshi và Muttsurini cũng đến trường. Bởi vì những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, tôi đề nghị Hideyoshi và Muttsurini hộ tống bọn con gái suốt chặng đường. Tôi còn đưa cho họ cây súng điện tôi mượn được.

“Không cần phải cảm ơn bọn mình vì chuyện nhỏ nhặt thế đâu, và dù gì hôm qua mình cũng chả giúp gì được…”

“Không, cậu bị trói vậy thì biết làm sao hơn.”

Hay sẽ tốt hơn nếu nói rằng cái số của Hideyoshi tệ đến mức cậu ấy bị chạm vào mông vài lần?

“À, hôm nay hai cậu có ổn không?”

Yuuji gãi đầu khi hắn bước vào lớp học. Dường như hắn không quan tâm đến hai đứa con gái lắm, có lẽ là vì Muttsurini và Hideyoshi đã hộ tống họ rồi.

“Ủa? Sakamoto, cậu đến đây rồi à?”

“Yoshii và Sakamoto hôm nay đến sớm thật.”

“Bọn tớ đến sớm là để làm bài kiểm tra. Hơơơ…”

Tôi ngáp mỏi mệt. Tôi thức trắng suốt cả đêm nên thế là điều đương nhiên.

“Thật là…cậu làm thế không sợ ảnh hưởng đến kết quả sao? Đối thủ là học sinh năm ba đấy.”

“Đúng đó, người ta nói rằng họ còn vài môn có điểm số tốt nữa.”

Dù chúng có hành động kiểu gì đi chăng nữa, hai tên đó trông vô cùng ngớ ngẩn, đặc biệt là tên trọc đầu.

“Chả có gì khác biệt cả đâu. Bài kiểm tra của năm ba khó hơn nhiều, trong khi điều kiện thi đấu vẫn giữ nguyên.”

“Không phải thế, tôi lo hai cậu quá yếu để có thể đối phó với bọn họ…”

Lời nói của Minami biểu hiện rằng cô ấy đã đầu hàng. Sao cậu lại mất niềm tin vậy?

“Nếu cậu có thời gian lo lắng cho chuyện này, thì hãy đi mở cửa cửa hàng đi, oáp…”

“Cậu thật tình chả quan tâm gì đến cửa hàng sao. Cậu có định giúp bọn tôi không đấy?”

“Xin lỗi cậu, cậu để tớ ngủ chút được không? Mấy ngày hôm nay tớ ngủ không nhiều lắm, và đầu óc của tớ có hơi quay cuồng vì tớ thức suốt đêm qua.”

Kiểu gì thì kiểu, thật khó để tập trung như thế này. Tôi cũng khá tự tin vào thể lực của mình, nên có lẽ tôi sẽ hồi phục sau một giấc ngủ ngắn.

“Thế sao? Vậy cậu đi ngủ đi.”

“Đúng đó, cứ để cửa hàng lại cho mình.”

“…(gật đầu).”

“Thôi cũng được. Tôi sẽ gọi hai cậu dậy nếu đến giờ mà hai cậu vẫn chưa thức. Thế nhé?”

“Cảm ơn cậu. Mười một giờ cậu gọi tớ dậy được chứ?”

“Mười một giờ? Không phải trận đấu lúc một giờ chiều sao?”

“Tớ sẽ đến giúp cửa hàng trong lúc đông khách vào giữa trưa.”

Dù chúng tôi chỉ có ba giờ để ngủ, như thế đã là đủ cho tôi và Yuuji.

“Vậy thì gọi tớ dậy luôn nhé. Tớ lên sân thượng ngủ đây. Ngáp…”

Yuuji lấy tay che miệng, tay còn lại thì mở nắm đấm cửa.

Thì ra là sân thượng. Dàn âm thanh dành cho buổi lễ vào buổi tối được đặt trên đó, và chúng tôi sẽ không bị làm phiền. Thời tiết hôm nay cực kì tốt, nên rất tuyệt để ngủ trưa.

“Tớ cũng đi lên đó ngủ đây. Đành nhờ các cậu sau vậy.”

Tôi vừa đấm vào cái đầu nặng chịch của tôi vừa đứng lên.

(Bọn họ sắp đi ngủ cùng nhau kìa…)

(Nhất định là cậu ấy sẽ tựa đầu lên vai của Sakamoto…)

Thôi, có lẽ tôi cũng nên bỏ ngoài tai những tiếng ồn sau lưng tôi khi tôi đi, nếu không tôi sẽ gặp ác mộng mất.

“Thôi, cậu đi đi, Yuuji.”

“Cũng đúng. Shimada, bọn tớ đi trước có sao không?”

“Tôi có nói không cũng đâu thay đổi được gì? Hai cậu trước sau gì cũng phải thi đấu trận chung kết mà.”

Cuối cùng, Yuuji và tôi chỉ giúp sức được trong vòng nửa tiếng. Khi họ thấy chúng tôi thật sự mỏi mệt, họ thấy tội cho chúng tôi và để chúng tôi ngủ thêm chút nữa. Dù sao thì tôi thấy bạn học của chúng tôi thật sự rất hiền lành.

“Chút nữa bọn mình sẽ đến cổ vũ các bạn sau.”

Bộ sườn xám mà Himeji đang mặc hôm nay cũng đẹp rạng ngời như mọi khi. Nét quyến rũ của cô ấy nhất định là một trong những lí do tại sao doanh thu của chúng tôi vào ngày thứ hai cao như thế.

“Đã đến lúc này rồi thì hai cậu đừng bất cẩn nữa nhé.”

“…(chiến thắng)”

“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không phạm một sai lầm hai lần đâu. Tớ đi đây.”

“Thật là…nghe ngứa tai thật.”

Sau khi tôi và Yuuji giơ tay ra khẽ đấm vào người Hideyoshi và Muttsurini, chúng tôi tiến thẳng đến đấu trường.

“Tớ cứ nghĩ bọn mình sẽ bị phá đám ngay trước trận đấu. Thế mà chả có gì xảy ra.”

“Nếu không phải bọn chúng đầu hàng vì không thể dùng mánh khóe bẩn thỉu được, thì đó là do bọn chúng không biết tụi mình ở đâu.”

“Cũng đúng. Chỉ có những người có nhu cầu sử dụng dàn âm thanh mới lên đây lấy thôi.”

Và dàn thiết bị âm thanh chỉ được sử dụng cho buổi lễ vào buổi tối sau đó. Về cơ bản đây là chỗ ẩn nấp cứ như được đặt sẵn cho chúng tôi.

“Hideyoshi và Muttsurini cũng đang trông chừng cửa hàng.”

“Tớ nghe nói rằng súng điện là một thứ nguy hiểm có thể truyền điện xuyên qua lớp quần áo.”

“Không sao đâu, có chết người đâu mà sợ.”

Tôi cảm thấy rằng cây súng điện mà tôi đưa hai người kia đúng là vật dụng bị cấm, một thứ trông rất nguy hiểm. Hầu hết người ta sẽ bỏ chạy trong sợ hãi, nên chắc sẽ không sao cả.

“Bọn mình đã làm tất cả rồi, và bây giờ, chỉ còn thắng trận này nữa thôi.”

“Cậu nói đúng.”

Sau đó, chúng tôi lặng lẽ bước trên đường đi đến đấu trường.

“Ồ, nhiều khán giả thật.”

“Đúng là trận chung kết.”

Tim tôi đập nhanh khi tôi bước đến đấu trường. Nếu tôi nói tôi không hề hồi hộp thì có nghĩa là tôi đang nói dối.

“Yoshii và Sakamoto, hai em nhanh lên, đã đến lúc vào rồi.”

Giáo viên phụ trách đấu trường vẫy tay khi thấy chúng tôi. Trường còn sắp xếp nhân sự ở đấu trường. Trận chung kết đúng là khác hẳn so với những trận đấu khác cho đến giờ.

“Kính thưa quý vị, chúng tôi xin lỗi vì để các vị phải chờ lâu! Trận chung kết của giải đấu linh thú sử dụng hệ thống kiểm tra chiến đấu của chúng tôi sắp được chính thức bắt đầu!”

Giọng nói vang lên trong loa là một giọng nói tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Có lẽ trường thuê vài người dẫn chương trình nổi tiếng. Bởi vì đây là một sự kiện được chờ đợi từ lâu, cũng có khả năng chuyện đó xảy ra.

“Xin mời các thi sinh bước vào sàn thi đấu!!”

“Các em vào đi.”

Một giáo viên vỗ vào lưng chúng tôi rồi tiến đến trước khán giả.

“Hai em học sinh này là Sakamoto Yuuji của lớp 2-F, và Yoshii Akihisa cũng của lớp 2-F! Xin mọi người cho một tràng pháo tay!”

Một tràng vỗ tay nghe như tiếng mưa dành cho chúng tôi. Có khá nhiều người đang xem, và nhất định cha của Himeji cũng đã ở đây quan sát.

“Nhóm này đã chiến thắng nhóm mạnh nhất của lớp A dù chỉ là một cặp đôi đến từ lớp F! Có lẽ chúng ta phải thay đổi cách nhìn khắt khe của chúng ta với lớp F!”

(Những lời đó tự dưng bây giờ nghe lại hay.)

(Ừ. Có thể để lại ấn tượng tốt cho cha của Himeji nữa.)

Nhiều khả năng khán giả đang tung hô chúng tôi là để khen ngợi hệ thống triệu hồi vì nó đã cho thấy ‘bởi hệ thống triệu hồi, ngay cả những người yếu nhất cũng sẽ chăm chỉ hơn’. Nhưng dù động cơ có thế nào, chúng tôi không thể đòi hỏi gì hơn.

“Và phía bên kia, xin mời Tsunemura Yuusaku và Natsukawa Shunpei đều đến từ lớp A!!”

Hai tên được gọi xuất hiện trước mặt chúng tôi là băng Toko-Natsu hôm qua gây biết bao nhiêu phiền toái.

“Dù các em là một trong số ít những học sinh năm ba tham gia, các em đã tiến đến trận chung kết. Bây giờ, liệu các em sẽ cho chúng ta thấy năng lực thật sự của học sinh năm ba?”

Trong khi đám đông đang vỗ tay, hai tên đó chầm chậm tiến về phía chúng tôi.

“Bây giờ, tôi xin phép giải thích luật lệ của trận đấu. Sức mạnh của linh thú ngang bằng với điểm số ---”

Người dẫn chương trình bắt đầu giải thích luật lệ, và chúng tôi cứ phớt lờ nó vì chúng tôi đã quá quen thuộc rồi. Chúng tôi cứ tiếp tục liếc nhìn nhau.

“Này, hai anh, đã hết ý đồ xấu xa rồi à?”

Yuuji đứng khoanh tay như thể hắn đang xem hai tên kia là đồ ngốc. Hắn trông vô cùng bảnh trong cảnh này.

“Bọn tao rất biết cảm thông, tao không muốn tụi bay phải xấu mặt trước đám đông. Tuy vậy, với cái não của lớp F, chắc tụi bay không hiểu đâu.”

Tên trọc đầu cũng không hề chịu thua kém, vừa xoa cằm vừa chế nhạo chúng tôi. Cả hai phe trông như đều biết cách khiêu khích đối phương.

“Đáng tiếc thật, tôi không thể hiểu được lời nói của anh ngay cả khi anh học lớp A. Anh nên rèn luyện tiếng Nhật trước đi, đồ vua tinh tinh núi trọc đầu.”

“Mày, bọn nhóc dám ăn nói với đàn anh…”

Cả hai bên tiếp tục khiêu khích lẫn nhau với âm lượng chỉ có bọn họ mới nghe thấy. Có vẻ như Yuuji cũng có vài lời không hay cần nói.

Tôi cũng có vài điều mà tôi muốn xác nhận.

“Hai anh, tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Hả?”

“Anh giúp đỡ trưởng bộ môn vì lí do gì?”

Nghe xong, tên trọc đầu để lộ vẻ mặt kinh ngạc.

“…Thế à? Có vẻ như bọn mày đã biết hết rồi.”

“Đại loại như thế, rồi sao?”

“Để tốt nghiệp. Nếu bọn tao thành công, thầy sẽ viết cho tao thư giới thiệu. Bọn tao sẽ không cần học hành cho kì thi tuyển nữa.”

“Thật không? Vậy --- Anh Natsukawa, anh cũng thế à?”

“Tương tự.”

“…Vậy à.”

Tôi khẽ gật đầu, kết thúc cuộc nói chuyện. Đó là tất cả những gì tôi cần biết.

“Thật ra, bọn tao chả cần phải sử dụng mánh khóe. Lớp A và lớp F là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”

“Thật hả? Bởi vì hai anh bày đủ trò suốt từ đó đến giờ, tôi cho rằng hai anh đều sợ Akihisa và tôi, đúng không?”

“Ha! Tụi bay dám nói vậy sao! Cách bọn bay chiến thắng là sử dụng mánh khóe rẻ tiền như lợi dụng tính cách và điểm yếu của đối phương. Nếu đối thủ của bọn bay là tụi tao, bọn bay nhất định không có cơ hội nào để chiến thắng.”

Điều đó có lẽ là đúng, lí do giải thích vì sao chúng tôi chiến thắng cho đến lúc này là vì chúng tôi hiểu rõ đối thủ của chúng tôi. Chúng tôi không thể thắng bọn chúng nếu tiếp tục sử dụng mánh khóe cũ.

“Và bây giờ, trận đấu sẽ được bắt đầu! Tất cả thí sinh hãy sẵn sàng!”

Sau khi giải thích, giáo viên giám sát đứng giữa chúng tôi.

“TRIỆU HỒI!!!”

Chúng tôi hét to và triệu hồi linh thú của chúng tôi.

Trang bị của đối phương là những cây kiếm truyền thống và áo giáp. Vì chúng có điểm số cao, ngay cả trang bị của chúng cũng trông rất ấn tượng.

Lịch sử Nhật Bản

Tsunemura Yuusaku lớp A 209 điểm

&

Natsukawa Shunpei lớp A 197 điểm

Đúng là lớp A, điểm số của chúng thật sự rất tốt. Nếu chúng có điểm số cao như thế, điều này có nghĩa là linh thú của chúng cũng khá mạnh, chứ không phải dễ xơi như phô mai.

Có vẻ như hai tên này cũng rất chăm chỉ làm bài tập về nhà.

“Bây giờ tụi bay đã thấy điểm số của bọn tao tốt chưa?”

“Bởi vì đây là điểm số mà lớp F chưa bao giờ thấy, nên tụi bay phản ứng như vậy cũng đúng thôi.”

Thấy hai tên đàn anh kia khoe khoang như thế, tôi không nói nên lời. Đây là điểm số mà chúng có thể đi khoác lác khắp nơi. Rất cao.

Nhưng bởi vì chúng có thể đạt được điểm số đó, điều này có nghĩa là chúng có thể tốt nghiệp bằng chính khả năng của mình, những điểm số đó có thể đưa chúng vào bất cứ trường nào.

Tuy vậy, chúng không đối diện với thử thách mà chúng nhất định sẽ làm được, nhưng lại cố gắng phá hoại buổi lễ hội năm hai chỉ có một lần trong đời thế này, ngăn cản chúng tôi tạo những kỉ niệm tuyệt vời --- ngay cả khi gần như tạo một bi kịch cho tôi khi tôi không thể bảo vệ người quan trọng nhất.

“Được rồi, để mọi người xem điểm số tệ hại của bọn bay nào.”

“Tsunemaru, đừng bắt nạt bọn chúng quá. Trước sau gì chúng cũng phải để người ta thấy, đúng không?”

Tên đầu thổ dân phát ra một tràng cười khó nghe.

Một dòng cảm xúc của tôi dồn nén khi đối diện với chúng.

Bởi vì những tên này, tôi không thể ngăn cản việc Himeji chuyển trường sao? THẬT NGU XUẨN!

“Lúc trước…”

“Hử?”

“Lúc trước, một bạn nữ trong lớp tôi đã nói thế này.”

“Cái gì? Nó nói cho mày cách nào để bỏ chạy trước khi bị bêu xấu hả?”

Tên trọc cười to.

Những lời nói của Himeji trong trận chiến linh thú chợt vang vọng trong đầu tôi. Đúng thế, cô ấy đã nói.

“Cô ấy nói rằng “Mình có thể tiếp tục nỗ lực vì người mình thích”.”

“HẢ? Mày đang mơ mộng gì vậy?”

“--- Gần đây tôi cũng có cảm giác tương tự.”

Lịch sử Nhật Bản

Sakamoto Yuuji lớp F 215 điểm

&

Yoshii Akihisa lớp F 166 điểm

“CÁI GÌ??”

Thấy điểm số xuất hiện trên màn hình, cả hai bọn chúng đều bị sốc, mặt mũi tái xanh ngay lập tức.

“LẦN NÀY BỌN TA SẼ KHÔNG SỬ DỤNG MƯU MẸO VẶT VÃNH NỮA! BỌN TA SẼ ĐÁNH BẠI BỌN KHỐN CÁC NGƯƠI BẰNG CHÍNH KHẢ NĂNG CỦA BỌN TA!!”

Những linh thú cầm những vũ khí đặc biệt của nó và trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trận chiến bắt đầu.

“Akihisa, tớ đã cố gắng cùng với cậu đến mức này rồi. Tớ sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu thua!”

“Tớ biết. Cảm ơn cậu đã chỉ dẫn cho tớ. Không ngờ đầu óc của cậu cũng khá tốt thế.”

“Ai cũng tốt khi so sánh với cậu --- tiến lên!”

Linh thú của Yuuji là người đầu tiên di chuyển. Trang bị của nó nhẹ nhàng hơn nhiều, và vì thế, nó cũng nhanh nhẹn hơn.

“Tsunemura! Để đó cho tao!”

Tên đầu thổ dân nhanh chóng đứng trước mặt Yuuji. Bởi vì hắn quá chậm chạp, hắn đã để linh thú của Yuuji tiến sát đến hắn.

“Vậy đối thủ của tôi sẽ là anh.”

“Cứ việc! Tao chỉ bị mất cảnh giác thôi, đừng có vênh váo!”

Linh thú của tên đầu trọc giơ kiếm lên và tấn công tôi từ phía trước mặt.

Nó nhanh thật, nhưng ---

“Anh à, anh đang hoảng sợ quá đấy, anh biết không? Đòn tấn công đột ngột nhưng lại đơn giản thế này chả khác gì mời tôi né tránh đâu ---”

Tôi di chuyển phần thân trên của mình một cách nhẹ nhàng. Cú đánh trực diện thế còn không đủ để chạm đến áo khoác của tôi.

“Bọn khốn chết tiệt…!”

Dù đối phương để lộ cái bụng của hắn khi tấn công, hắn vẫn có thể xoay một vòng và vung kiếm của mình lên.

“Hô!”

Tôi chợt di chuyển thân người để tránh đòn tấn công của hắn và ngay khoảnh khắc đó, tôi tấn công ba lần.

“GWAA!”

Tên đầu trọc lấy kiếm đỡ được trong gang tấc và phải lùi thật sâu để giữ tư thế.

“Thằng nhóc khốn kiếp, điểm của mày chỉ khoảng 60 trong chiến tranh linh thú…”

Giọng nói của tên đầu trọc thay đổi khi hắn gườm mắt nhìn tôi. Có vẻ như bọn chúng đã thu thập thông tin về những trận đấu của chúng tôi.

“Trừ môn này, điểm trung bình của ta đã khác một trời một vực so với trước đây.”

“Chết tiệt…mày đã có ý định này ngay từ đầu…?”

“Đúng thế. Anh hiểu chuyện cũng nhanh đấy.”

Tôi vung cây kiếm gỗ về phía tên trọc đầu khi hắn đang cắn răng, để lộ gương mặt căm thù. Bởi vì điểm số của tôi khá cao, kiếm gỗ của tôi cứng đến nỗi nó không gãy đôi ra khi va chạm trực tiếp với kiếm của đối phương.

“Giờ thì sao? Trông anh không được khỏe?”

“Hai tên khốn lớp F…”

Cuộc nói chuyện giữa Yuuji và tên thổ dân có thể nghe được từ đây. Linh thú nhanh nhẹn của Yuuji đang đối phó với những đòn tấn công của đối phương bằng những động tác uyển chuyển.

“Thế thì thôi. Dù có hơi trẻ con khi dùng trên học sinh năm hai, để tao dạy cho bọn bay sự khác biệt về kinh nghiệm!”

Nói xong, linh thú của tên đầu trọc lùi lại. Hơn nữa, ngay cả tên đầu trọc còn lùi xa hơn. Cả người điều khiển cũng đi ra xa, hắn đang có âm mưu gì? Linh thú sẽ gặp khó khăn khi chiến đấu nếu hắn đứng xa như vậy.

“Có vài mánh khóe mà mày không biết.”

Tên trọc đầu nói những lời tôi không lường trước được và khiến tôi trở nên lúng túng. Bây giờ hắn đã nói thế, thì tôi sẽ tập trung vào linh thú của hắn dù tôi có thích hay không. Ngay lúc tôi đang tập trung vào mọi cử động nhỏ nhất của linh thú của hắn, con linh thú đó trông như đang xông lên.

Có thật tên này có sức mạnh đặc biệt mà chúng tôi không biết?

“ÔÔÔÔ!!!”

Tên trọc đầu tập trung hết sức mạnh của hắn. Dù tôi không biết đối thủ sẽ làm gì, tôi sẽ đánh bại hắn trước khi hắn kịp hành động.

“TIẾN LÊN!”

Tôi để linh thú của mình xông vào trực diện. Dù khoảng cách là quá xa với tôi, nhưng đối phương mới là người phải chịu bất lợi.

“Thấy chưa, mày bị lừa rồi.”

Giọng nói mỉa mai của tên trọc đầu vang lên, và đúng lúc đó, có một thứ đập vào mắt tôi. Cái này…hòn đá? Tên kia ném đá vào mắt tôi!

“CHẾT --- TIỆT!!”

Đó là lí do hắn cố tình xử sự một cách cường điệu như thế. Trọng tài và khán giả đều tập trung vào linh thú đang ở xa nên không ai để ý hành động của tên trọc. Tôi đã bị lừa!

“Đây là sự khác biệt trong kinh nghiệm.”

Không xong rồi! Hắn đang tấn công!

“Hừ!” – Khi tôi lấy lại được tầm nhìn, tôi chỉ còn có thể nhảy sang bên theo bản năng. Sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau sắc bén ở bên bụng trái của tôi.

Tôi xoa chỗ đau và cố gượng mở mắt ra, và những gì diễn ra trước mắt tôi giải thích cơn đau đó – linh thú của tôi bị thanh kiếm của đối phương chém vào phần bụng trái.

“Vậy ra mày là ‘Kansatsu Shobunsha’ sao? Cú đánh tiếp theo sẽ đau lắm đấy, mày biết không?”

Sau đó, đối phương đấm vào cằm của tôi, và đầu óc của tôi quay cuồng, chẳng còn thấy trời trăng gì nữa.

Tôi cảm thấy muốn ói với cái cảm giác đầu óc quay mòng mòng và cơn đau thấu trời trên bụng. Không xong rồi…

Cơn đau dữ dội này khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ dần, và ý thức của tôi bắt đầu phai nhạt.

“AKIHISA, CHO TỚ THẤY QUYẾT TÂM CỦA CẬU XEM!!”

“---!”

RẦM!

Tôi dậm mạnh chân xuống đất và lấy lại thăng bằng.

“Tốt lắm. Chuẩn bị tiếp tục chưa?”

“…Đương nhiên!”

Tiếng thét của Yuuji đã giúp tôi. Đúng thế, tôi vẫn còn có thể chiến đấu. Và tôi cũng không muốn thua hạng người này NGAY CẢ KHI TÔI MẤT MẠNG!

“ĐỪNG CÓ CỐ GẮNG VÔ ÍCH, TAO SẼ ĐẬP MÀY MỘT CÁI MÀ MÀY KHÔNG THỂ NÀO QUÊN!!”

Linh thú của tên trọc đầu lại tiến lên.

Linh thú của tôi đã bị mất sức. Tôi sẽ không có cơ hội để chiến thắng nếu tôi không giải quyết ngay lúc này!

“---HA!”

Tôi nén chịu đau, để linh thú của tôi chạy ra sau đối phương, và rồi tung một cú đá khi lưng của nó hoàn toàn không được che chắn.

“Ui da!”

Dù vết thương khiến tôi bị yếu đi trông thấy, thế là đủ để đối phương mất cân bằng và cho tôi chút thời gian.

“YUUJI!”

“Xong!”

Yuuji xác nhận tình hình của tôi trước khi để linh thú của mình xông thẳng đến tên kia, tên đầu thổ dân.

“ĐỪNG KHINH THƯỜNG TAO!”

Tên đầu thổ dân vung thanh kiếm lớn của hắn, nhưng Yuuji không để linh thú né tránh.

“CHẾT NHÉ!”

Lưỡi kiếm sắp lia vào đầu linh thú của Yuuji. Tuy vậy, đúng lúc đó ---

CHOANG!

Linh thú của tôi phóng cây kiếm gỗ trúng thanh kiếm kia ngay chóc và làm thay đổi quỹ đạo của nó.

“Hự! ÔI KHÔNG…”

Ngay khi thanh kiếm đánh hụt mục tiêu, linh thú của Yuuji đáp xuống ngay tại vị trí tốt nhất.

“VĂNG LÊN TRỜI NÀY!!”

Lực tác động khổng lồ của cú đấm bay về phía đối thủ khi Yuuji hét to trong sự tán thưởng của đám đông.

“THẰNG NHÓC! MÀY DÁM QUĂNG VŨ KHÍ ƯA THÍCH CỦA MÀY ĐI À!?”

Sau đó, linh thú của tên trọc đầu xông lên. Tôi không có vũ khí, và đối phương là học sinh năm ba, nên hắn hoàn toàn khác hẳn những học sinh cùng khối với tôi, những người không quen với việc điều khiển linh thú, vì thế tôi không thể đối đầu với hắn bằng tay không được.

Tuy vậy, nếu đối phương bị sao nhãng, tôi vẫn có thể né tránh cú đánh đầu tiên.

“ẶC! GÌ THẾ NÀY---?”

Linh thú của tên trọc đầu dừng lại trong chốc lát, và đây là linh thú của tên đầu thổ dân bị đánh văng lên trời rơi xuống trước mặt nó. Đó là để trả thù cho hòn đá lúc nãy.

Tôi lợi dụng khoảng trống này để linh thú tiến lên. Linh thú của tên trọc đầu bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đánh vào mục tiêu vì nó đã bị loạn nhịp đánh, và vì thế, tôi có thể né tránh được!

“HÂY!”

Đối phương kéo thanh kiếm đánh trượt đó lại và cố gắng với một đòn tấn công khác. Tuy vậy, bây giờ là lượt của tôi.

“XEM ĐÂY!!”

Linh thú của tôi lấy đà dùng đầu đập vào linh thú của hắn. Dù sức mạnh không lớn, nhưng đó là đủ để cản trở hành động của nó.

Tôi chịu đựng cơn đau nhỏ trên đầu và chờ bạn cùng đội với tôi phản ứng.

“AKIHISA!”

Linh thú của Yuuji đá cây kiếm gỗ mà lúc nãy tôi đã phóng đi về phía tôi. Hắn vẫn chưa quen với việc điều khiển linh thú, thế mà lại chuyền cây kiếm tốt như thế!

“XIN LỖI ĐỂ CẬU PHẢI CHỜ!”

Tôi để linh thú của tôi nhanh chóng nhặt cây kiếm gỗ lên. Thế này, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“CHẾT TIỆT! LÀM SAO MỘT HỌC SINH NĂM BA NHƯ TAO LẠI THUA BỌN NHÃI ---”

“CHẾT ĐI!”

RẮC! Tôi cảm thấy một cơn đau dữ dội ở cổ tay bên trái, và cơn đau lan tỏa từ bàn tay đến những ngón tay, như thể cả bàn tay của tôi bị chém đứt lìa.

Bụng tôi cũng bị thương từ trước. Tôi không còn khả năng chiến đấu tiếp, nhưng ---

“Ồ, đối với cậu như thế vẫn còn khỏe lắm, Akihisa.”

Thanh kiếm của đối phương chém vào cổ tay trái của tôi --- và tôi đã sử dụng kiếm gỗ của mình để gây một đòn chí mạng bằng cách đâm thẳng vào cổ họng.

“Nhóm của Sakamoto và Yoshii chiến thắng!!!”

“Tu…yệt…!”

Cơn đau lan dần khắp suốt cơ thể của tôi, và tôi không thể kiềm nén cảm giác ói mửa này lâu hơn được nữa. Tuy vậy, tôi vui mừng đến nỗi như đang trên mây.

“Hai cậu chắc là vất vả lắm nhỉ. Ấn tượng thật.”

“Ahahaha, đâu có gì đâu.”

“Anh hai ngốc hay quá~!”

“Hazuki, em làm Aki rắc rối bây giờ, em biết không?”

Minami chỉ cười ngượng khi cô ấy nhìn Hazuki. Nó đang xoa đầu của nó vào ngực của tôi.

Nếu cứ thế này, cuối cùng tôi sẽ gặp chấn thương chết người mất. Vì vậy, tôi nhẹ nhàng đẩy nó ra. Dù Hazuki trông không vui, nhưng nó ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi làm.

“Ừm, Yoshii này.”

“A, Himeji. Cậu có thấy màn trình diễn hấp dẫn của tớ lúc nãy không?”

“Có! Hay thật đấy! Hay đến nỗi mình muốn lấy một cuộn băng của Tsuchiya!”

Đôi mắt của Himeji đang sáng rực rỡ. Có vẻ như cuối cùng sự chăm chỉ của tôi cũng được đền đáp khi thấy cô ấy thế này.

“Ừm…cuộn băng. Muttsurini có thu chưa?”

“Có mà. Bạn ấy rất tập trung vào quay phim, đúng chứ nhỉ?”

“…(Quay mặt đi)”

Muttsurini nhìn sang chỗ khác. Tên này phớt lờ trận đấu và đi quay phim khán giả nữ đang mặc váy ngắn chăng?

“Cậu làm tốt lắm, Sakamoto. Điểm môn Lịch sử Nhật Bản của cậu dở tệ trong chiến tranh linh thú lần trước.”

“Đó là vì điểm của tớ dở tệ trong chiến tranh linh thú mà tớ mới cố gắng sau đó.”

“Vậy chỉ có lí do thế thôi mà cậu đạt điểm cao à?”

“Nói đơn giản thế thôi, chứ bọn tớ cũng vất vả lắm. Đặc biệt kể từ khi Akihisa nghe chuyện đó (Himeji chuyển trường), tớ bị ép ở lại mỗi đêm để ôn bài với cậu ấy.”

“À…quên mất, Sakamoto này, Aki được điểm tốt thế cũng khó tin thật nhỉ.”

“Bởi vì cái tên đó muốn xem nó làm được gì nếu nó thật sự cố gắng. Hơn nữa, người ta đã nói ‘cần cù bù thông minh’ còn gì. Nói thật, khả năng tập trung của nó vô cùng đáng kinh ngạc.”

Yuuji tiếp tục nói chuyện cùng Minami khi quay lưng lại với Himeji. Đây là để không cho mọi người biết tin Himeji chuyển trường.

“Ừm, chuyện đó…chuyện đó…”

“Sao, a, có gì à?”

Himeji tiếp tục quay ngón tay của mình trước mặt. Trông cô ấy thật giống một học sinh dễ thương học lớp nhỏ hơn đang tỏ tình với một anh nam sinh.

“Mình có chuyện cần nói với bạn sau lễ hội, xin bạn hãy đến nhà gửi xe!”

Gương mặt của cô ấy đỏ ửng lên như cà chua rồi cô ấy bỏ chạy sang chỗ khác, tiếp tục công việc của mình.

Nghe giống như một lời tỏ tình. Có vẻ như tôi vừa nghe một điều hay hay.

“…Hả?”

Đột nhiên tôi cảm thấy một thứ gì đó đến không đúng lúc. Cái quái gì thế? Thế---Himeji đang nói những lời đó với ai?

[Chính là cậu. Yoshii Akihisa.]

Ôi trời---đã lâu rồi tôi không thấy ác quỷ của tôi. Ngươi vẫn cố gắng gạt ta với cái kiểu nói ngọt đó. Đúng là ác quỷ thật sự.

[Không, ta không nói dối. Đây là sự thật. Nếu ngươi suy nghĩ kĩ về cuộc nói chuyện đó, ngươi đã phải nhận ra rồi chứ?]

Cả cuộc nói chuyện? Nếu thế…

[TẤT NHIÊN LÀ XẠO RỒI!! LÀM SAO TÊN XẤU XÍ VÀ NGU NGỐC AKIHISA CÓ KẾT CỤC NHƯ THẾ ĐƯỢC? TA KHÔNG THỂ ĐỂ NHỮNG LỜI NÓI CỦA ÁC QUỶ LỪA GẠT TA!]

“BIẾN RA CHỖ KHÁC, THIÊN THẦN!”

Tôi nghĩ cuối cùng thì nó cũng ra mặt, nhưng tôi không hề đoán trước được lời nó đó phát ra từ miệng tôi.

[Vậy ngươi tự đi mà kiểm chứng. Nếu ta sai, cứ đi ăn hết thức ăn của Himeji đi.]

[Chơi luôn! Nếu ta sai, ngươi cũng phải làm vậy.]

Ta xin lỗi, nhưng hai đứa thôi phớt lờ nhân vật chính và nói như thế không? Ta phải nói rằng dù bên nào có thua đi nữa, ta mới là người trải qua cuộc kiểm tra giữa sự sống và cái chết.

“Sakamoto, Akihisa, xin lỗi đã cắt ngang hai cậu, nhưng hai cậu có thể giúp quán trà được không? Khách đến càng ngày càng đông do hai cậu đã thắng, nên bọn mình thật sự đang bận rộn đây.”

Ngay khi tôi đang lo lắng làm sao để tự trấn an mình, Hideyoshi chạy vào với bộ sườn xám rất thiếu vải. Giờ nghĩ kĩ thì không biết cậu ấy mặc gì dưới bộ sườn xám đó?

“A, đúng rồi. Này Aki! Giải đấu đã kết thúc rồi, cậu cố gắng ra đây giúp nhé?”

“Ừm, tớ sẽ làm luôn cả phần tớ không làm lúc nãy.”

“Ốôii, tớ mệt quá.”

“Sakamoto, đừng có than nữa!”

“Biết rồi, vì Himeji chứ gì?”

Yuuji cố tình nhìn tôi, nhưng tôi quay sang chỗ khác.

Himeji sao? Những lời cô ấy nói lúc nãy là có ý gì?

“Kể từ lúc này, lễ hội mùa hè mát mẻ sẽ chính thức đóng cửa với du khách. Xin các em học sinh nhanh chóng thu dọn.”

“Cuối…cùng cũng xong rồi…”

“Mệt quá…”

“…(Gật đầu)”

Ngay lúc tôi nghe tiếng loa thông báo, cả người tôi đờ đẫn cả đi.

Phục vụ thức ăn cho khách hàng vào như những cơn sóng, rồi lại đứng chờ sau khi phục vụ xong, tôi không hề biết cái nghề tiếp viên lại mệt mỏi đến thế.

“À đúng rồi, cha của Himeji nói gì?”

“Hử? Cậu để ý đến ý kiến của cha vợ à?”

“Gì? Không, không, không phải chuyện đó!”

“Himeji nói rằng cậu ấy sẽ trò chuyện với cha của cậu ấy sau buổi lễ lúc tối, nên lúc đó bọn mình sẽ biết câu trả lời thôi.”

Hideyoshi trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi đã hiểu ra vấn đề. Dù chúng tôi không biết kết cục ra sao, chắc sẽ không sao đâu. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy có chút bất an…

“Vậy bọn tôi đi thay đồ đây.”

Trong khi tôi đang đắm mình trong suy nghĩ, những lời nói nhẫn tâm và vô lí đó đến tai tôi.

“HẢ? TẠI SAO!?”

“Cậu còn hỏi làm gì…cậu không thấy…đáng xấu hổ lắm sao?”

“Xin lỗi nhé, mình sẽ quay trở lại sớm thôi.”

“KHOAN ĐÃ! HAI CẬU NGHĨ LẠI ĐƯỢC KHÔNG!? COME BACK!!”

Lời khẩn cầu của tôi không có tác dụng, Himeji và Minami đã bước ra khỏi chỗ này và hướng đến phòng thay đồ. Tiếc thật.

Nói thêm, Hazuki chỉ mặc đồng phục tiếp viên khi nó đi ra ngoài. Người ta nhất định sẽ lo lắng cho tương lai của nó lắm.

“Ừm, vậy mình đi---”

“BỌN TỚ KHÔNG CHO CẬU LÀM VẬY! KHÔNG ĐỜI NÀO TỚ ĐỂ HIDEYOSHI THAY ĐỒ!”

Tôi bám chặt cơ thể rã rời của tôi lên chân của Hideyoshi trong tuyệt vọng. Ít nhất chúng tôi cũng không thể người này thay đồ lại!

“Gì thế? Cậu làm gì vậy Akihisa?”

“…(Gật đầu dữ dội)”

Muttsurini cũng làm điều tương tự. Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.

“Này, Akihisa, đừng giỡn nữa. Chúng ta đi lên phòng hiệu trưởng ngay.”

Lớp trưởng của chúng tôi trông không mỏi mệt chút nào và nhìn chúng tôi với ánh mắt ‘bọn này hết thuốc chữa rồi’.

“Phòng hiệu trưởng? Hai cậu có việc cần gặp hiệu trưởng à?”

“Bọn tớ đi giải quyết nợ nần cho xong. Dù bây giờ đã trễ, nhưng bọn mình không còn nhiều thời gian vì quán trà, nên tớ nghĩ nên đến đó luôn.”

Dù hiệu trưởng sẽ thực hiện giao kèo với chúng tôi, giao kèo vẫn là giao kèo, nên ít nhất chúng tôi nên đến đó báo cáo.

“Vậy trong thời gian đó mình đi thay đồ đây.”

“KHÔNG!! MANG HIDEYOSHI THEO CÙNG!!!”

“…(Nắm chặt)”

“À, Muttsurini cũng muốn đi theo à?”

“…(Gật đầu)”

Đúng là ý tưởng lớn, cậu ta biết mình phải làm gì.

“Rắc rối thật. Yuuji, cậu nói gì đi được không?”

“Hừm…à, thôi không sao, Hideyoshi và Muttsurini đi theo cũng được. Hơn nữa, thuyết phục Akihisa mệt lắm.”

Ồ, thật hiếm khi thấy Yuuji biết cảm thông như thế.

“Thật là…ngay cả Yuuji…đành thôi vậy, mình sẽ thay đồ sau.”

“Được rồi, Akihisa và Muttsurini, buông chân Hideyoshi ra.”

“Ừm.”

“…(Gật đầu)”

“Hừ, các cậu biết là nhìn mình lúc xấu xí thế này chả có ích lợi gì đâu…”

Cá nhân tôi cảm thấy đó không phải là vấn đề.

“Xin thứ lỗi.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Sau khi gõ cửa và để lại lời xin phép, tôi đẩy cánh cửa của phòng hiệu trưởng.

“Ta có cảm giác rằng hai em chả có phép tắc gì cả…”

“Thế à? Nhưng em đã gõ cửa và xin phép rồi mà.”

---Hơn nữa, tôi có cảm giác tôi lễ phép hơn Yuuji nhiều.

“Không phải ta đã nói chỉ vào khi có người đáp lại rồi sao?”

“À, hiệu trưởng. Bọn em đến để báo cáo chúng em đã thắng.”

“Em đâu cần phải nói với ta. Em nghĩ ai là người đại diện trao giải thưởng cho các em hả?”

Cách nói chuyện của bà già này vẫn thô lỗ như mọi khi. Tôi cho rằng bà ấy nên thấu hiểu tình cảnh của người khác hơn.

“Giờ ta mới để ý, em mang nhiều bạn đến quá nhỉ.”

Khi nhìn thấy Hideyoshi và Muttsurini, hiệu trưởng nói với giọng khiển trách. Đúng là bà ta lúc nào cũng có chuyện để mà phàn nàn.

“Những bạn này đã gặp rắc rối lớn vì những gì cô đã làm, nên để họ thấy được ai là kẻ giật dây thì không xứng đáng chịu phạt.”

“…Hừ, thiệt tình. Vậy ta xin lỗi.”

Hiệu trưởng nói một cách ngao ngán. Bà ta chả dễ chịu chút nào cả, nhưng lỡ như bà ta dễ chịu thật thì sẽ rắc rối lắm.

“Vậy bọn em có cần phải trả cô vòng tay bạch kim không?”

Thật ra, những chiếc vòng bạch kim khác hẳn so với vòng tay vàng hiện ra khi người điều khiển có điểm cao, bởi vì chúng được đeo trên người điều khiển.

“Không cần, các em muốn trả lúc nào cũng được. Hơn nữa, ta không thể sửa những lỗi đó sớm đâu.”

“Ủa Akihisa? Lỗi gì vậy?”

“À đúng rồi, Hideyoshi vẫn chưa biết, đúng không? Những cái vòng bạch kim này bị lỗi nho nhỏ, và nếu nó được trao cho người có điểm số cao, chủ nhân sẽ mất điều khiển nó.”

“Thì ra là vậy…A, sao thế Yuuji?”

Trông Yuuji như lại đang chìm trong suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn thích suy nghĩ kĩ càng trong căn phòng này à?

[Giờ thì mình mới nhớ, làm sao những tên đó biết mình có giao kèo với bà già…]

Dù tôi không biết Yuuji đang lẩm bẩm cái gì, tốt hơn hết tôi không nên làm phiền hắn. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không hiểu gì nếu hắn có giải thích cho tôi.

“Cho nên bọn tớ có giao kèo với hiệu trưởng dùng vật này để trao đổi cho việc sửa chữa phòng học ---”

“KHOAN ĐÃ, AKIHISA! ĐỪNG CÓ NÓI LỚN!”

“Hả?”

Đột nhiên trông Yuuji rất căng thẳng. Chuyện gì thế này?

“…Có người nghe lén.”

“Vậy chúng ta đã mắc bẫy sao?”

Sau khi Muttsurini nói xong, Yuuji ngay lập tức chạy ra đẩy cánh cửa phòng hiệu trưởng. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy nhiều tiếng bước chân.

“Là những tên đó…! Đi thôi, Akihisa!”

“Khoan đã…Yuuji! Chuyện gì vậy?”

“Bọn chúng nghe lén chúng ta! Những tên đó cài máy nghe trộm ở đây!”

“CẬU NÓI CÁI GÌ?”

“Chắc bọn chúng đã nghe thấy tất cả những gì chúng ta đã nói lúc nãy. Nếu chúng thu âm thì sẽ rất tệ hại!”

“Thu âm? Đừng đùa nữa!”

Nếu mọi chuyện bị vỡ lỡ thế này, những cố gắng của chúng tôi từ suốt đến giờ sẽ đổ sông đổ biển! Ngôi trường sẽ mất hết cả danh tiếng, và ngay cả sự tồn tại của nó sẽ bị đặt trong vòng nghi vấn. Nếu cứ như thế, không chỉ có mình Himeji, mà tất cả học sinh trong trường đều sẽ bị chuyển đi! Chúng tôi phải nhanh chóng phi tang chứng cứ!

“Nhanh lên!”

“Hiểu rồi! Hideyoshi, Muttsurini, lại đây giúp với!”

“Không thành vấn đề!”

“…(Gật đầu)”

Cả bốn chúng tôi chạy nhanh ra khỏi phòng hiệu trưởng ngay lập tức.

“Yuuji! Lại là băng Toko-Natsu phải không?”

“Ừ, tớ vừa nhìn thoáng qua kiểu tóc của chúng, nhất định không sai!”

“Nói vậy thì bọn chúng có hai người! Hãy chia ra làm hai nhóm!”

Sẽ rất tệ nếu chúng tôi chia từng người đi tìm và bị phản công. Chia thành hai nhóm thì sẽ tốt hơn.

“Vậy nói cho mình biết cách nhận dạng hai tên đó.”

“Một tên trọc đầu và một tên tóc thổ dân! Nhìn là cậu biết ngay!”

“Rồi! Mình sẽ ra ngoài tìm chúng với Muttsurini!”

Tốt rồi. Nếu chúng chạy ra ngoài copy thứ đó thì sẽ không hay chút nào, nên Hideyoshi có ý định truy tìm bọn chúng ở cổng trường.

“…Akihisa.”

“Hử?”

Muttsurini tiếp tục chạy khi cậu ấy đưa thứ gì đó cho tôi. Cái này ---

“Là ống nhòm mà Muttsurini hay sử dụng?”

“…Để dự phòng.”

Quên chuyện dự phòng đi, tôi không nghĩ phải cần đến ống nhòm ở trong trường đâu. Tuy vậy trong tình hình này, có còn hơn không và tôi sẽ trân trọng nhận lấy nó.

“Cảm ơn Muttsurini.”

“…Mình yêu ngôi trường này.”

Đó là bởi vì nữ sinh và đồng phục dễ thương, đúng không? Dù sao đi nữa, chúng tôi đều không muốn trường phải đóng cửa.

“Hãy liên lạc khi thấy mục tiêu!”

“Rõ!”

Sau đó, chúng tôi chia làm hai nhóm, nhóm bên trong và nhóm bên ngoài. Giờ nhắc lại tôi mới nhớ, tôi đã chạy khắp những chỗ này suốt hai ngày nay.

“Akihisa! Đến phòng phát thanh!”

Chúng tôi nhanh chân chạy đến phòng phát thanh, chỗ nguy hiểm nhất. Nếu bọn chúng cho phát thanh, bịt miệng tất cả nhân chứng là điều không thể. Vì thế, ngay cả khi chúng tôi lấy lại được chứng cớ, điều đó cũng vô nghĩa. Đây là nhiệm vụ mà chúng tôi không được phép thất bại.

~Phòng phát thanh~

“Xin thứ lỗi.”

“Cậu, cậu làm gì ở đây!?”

“Yuuji, chỉ có bọn ngốc hút thuốc và bán DVD đồi trụy không bản quyền trong lễ hội trường ở đây!”

“Thật hả? Vậy tịch thu thuốc lá và dĩa DVD không bản quyền rồi sang chỗ khác!”

“Cậu nói đúng, dù gì chúng cũng vi phạm nội quy rồi.”

“Ăn, ăn cắp! BỌN ĂN CẮP!!”

~Hành lang~

“Ủa? Aki, Sakamoto? Gì mà vội thế?”

“Xin lỗi Minami, bọn tớ phải đi ngay đây! Nói chuyện sau nhé.”

“A, khoan đã! Cậu làm rơi thứ gì nè! Hả---‘Cuộc sống nô lệ của nữ sinh trung học’…cái gì đây?”

“CHẠY ĐI YUUJI! TỚ THẤY SÁT KHÍ XUNG QUANH NGƯỜI MINAMI RỒI!”

“Này đứng lại! Sao cậu lại có thứ này?”

“ÁÁÁ! MINAMI ĐANG ĐUỔI THEO KÌA!”

~Trước cửa lớp 2-A~

“…Yuuji.”

“Shouko! Xin lỗi, tôi không có thời gian để làm phiền cậu!”

“…Không sao cả. Mình có thể đi đến ủy ban quận một mình. Mình chỉ cần đưa bản đăng kí kết hôn thôi.”

“Cậu đang ---- KHOAN ĐÃ, TÔI CÓ NHỚ LÀ ĐÃ ĐÓNG DẤU ĐÂU?”

“Yuuji, bọn chúng không có ở đây. Đến chỗ tiếp theo!”

“KHOAN, AKIHISA! TỚ CÓ CHUYỆN ĐỘT XUẤT PHẢI XỬ LÝ Ở ĐÂY!”

“Vậy gặp lại cậu sau, Kirishima!”

“NÀY! AKIHISA! CHỜ TỚ VỚI!!!”

Không có dấu hiệu nào của bọn chúng suốt từ lầu một đến lầu bốn. Yuuji và tôi bắt đầu tập trung vào những nơi khó phát hiện như ở góc sân.

“Không xong rồi…bọn mình mất nhiều thời gian quá.”

“Đúng vậy. Bọn chúng đâu---hử?”

Một vài thứ gì đó lạ lùng đặt trên sân trường. Gì thế nhỉ?

“Cậu thấy rồi à…gì đây, pháo hoa thôi sao?”

“À, chắc là những thứ trường sẽ dùng cho lễ bế mạc. Oa~thì ra trường để mấy đống đồ ở chỗ này.”

Hình như tôi đã thấy trên tivi từ trước. Bọn họ dùng vải che lại rồi đặt trên sân.

“ỦA? Sao không có khẩu pháo nào để bắn lên trời vậy?”

“Súng bắn pháo thì phải để chỗ nào bắn được chứ, đúng không? Pháo hoa cũng là một dạng pháo, nên một quy tắc bất di bất dịch là không được để chỗ nào có lửa.”

Pháo ư? Vậy thì chả có gì khác thuốc nổ cả. Điều khác biệt duy nhất mà tôi thấy là nó có tạo ra pháo hoa đẹp hay không thôi.

“Đúng là trường này giàu thật. Trường chuẩn bị pháo hoa lớn thế đấy.”

“Đây có phải là lúc để xuýt xoa không? Bọn kia sắp hành động rồi---”

Durururu Durururu!

Đúng lúc này, một tiếng kêu khô khốc từ chiếc điện thoại di động vang lên. Tiếng kêu đó phát ra từ trong túi của tôi.

“Alô?”

“Đúng là Muttsurini, cậu ấy đã thấy chúng từ đằng xa.”

Đây là giọng của Hideyoshi. Tuyệt vời!

“NICE! Mấy tên đó ở đâu?”

“Trong khu nhà mới.”

“Trong khu nhà mới? Làm sao vậy được!? Yuuji và tớ tìm hết mọi ngóc ngách rồi ---”

“Không, chúng không ở trong tòa nhà. Chúng đang ở trên sân thượng!”

Chết tiệt! Chúng tôi không kiểm tra sân thượng!

“Yuuji! Sân thượng khu nhà mới!”

Tôi đưa ống nhòm của Muttsurini cho Yuuji. Thật khó để quan sát sân thượng chỉ bằng mắt thường.

“Khốn kiếp! Bọn chúng đang chuẩn bị sử dụng dàn âm thanh trên đó!”

“CẬU NÓI CÁI GÌ!?”

Bọn chúng định dùng thiết bị đáng lẽ được sử dụng cho cuộc lễ hội vào buổi tối!

“Hideyoshi! Các cậu ở đâu?”

“Ở khu nhà các câu lạc bộ.”

Họ sẽ mất khoảng năm phút để chạy từ khu nhà dành cho câu lạc bộ lên sân thượng.

“Akihisa! Hình như bọn chúng sắp cho chạy đoạn băng đó rồi!”

Chúng tôi cũng sẽ mất cùng khoảng thời gian đó để lên đến trên kia. Và bởi vì dường như chúng đã chuẩn bị xong xuôi, điều này có nghĩa chúng tôi sẽ không đến kịp lúc.

Giờ thì làm sao chúng tôi có thể ngăn chặn bọn chúng cho phát nội dung cuộn băng đây---

“…Yuuji.”

“…Cậu cũng nghĩ như thế à.”

“Đúng. Không còn cách nào khác.”

“Có lí. Bọn mình không còn lựa chọn.”

“Vậy thì Yuuji, xin nhờ cậu.”

“Xong ngay---kích hoạt!”

“Mày làm xong chỗ đó chưa, Natsukawa?”

“Không sao. Hehe. Thế này thì tụi mình đã thắng ngược rồi.”

“Ừ. Ngay cả khi tụi mình không chuẩn bị cho cuộc thi tuyển --- ỐỐIAAAAA!!”

“Mày bị sao vậy Tsunemura---OÁI!! KHÔNG THỂ NÀO!!?”

“CHẾT! NẰM XUỐNG NGAY!!”

BÙM!! Tạch tạch tạch----

“Hụt rồi! Akihisa! Thấp hơn một chút!”

Yuuji đang ra lệnh khi nhìn qua ống nhòm nhắm thẳng vào đối phương. Chết tiệt, tôi ném hụt quả đầu tiên sao?

Tiếng Nhật hiện đại

Yoshii Akihisa lớp F 70 điểm

&

Không biết Không biết

Điểm kiểm tra đang hiện lên. Tôi nghe nói rằng môn học được chọn ngẫu nhiên, và hình như lần này là Tiếng Nhật hiện đại. May làm sao đó không phải là Lịch sử Nhật Bản.

“Thấp hơn chút nữa!”

Tôi nhớ ra cảm giác đó, và điều chỉnh một chút quỹ đạo quả đạn pháo mà linh thú của tôi sẽ ném.

“Xong, đốt đi!”

“Xong!”

Sau đó, tôi dùng bật lửa để đốt cháy ngòi nổ trước khi quăng quả đạn pháo lên sân thượng!

Vútttt…BÙM!!!

Quả pháo hoa bay đến nơi mà nhất định không thể ném tới---và phát nổ ngay trên sân thượng. Đúng là linh thú có sức mạnh gấp nhiều lần người thường có khác, ném quả pháo hoa dễ như trở bàn tay vậy.

“Xong! Chúng ta đã phá hủy dàn âm thanh đó!”

“Pháo hoa đáng sợ thật…”

Đây là chiến thuật cuối cùng của Yuuji và tôi. Chúng tôi gọi nó là ‘Đòn tấn công pháo hoa chí mạng’. (Trẻ em ngoan đừng thử ở nhà nhé.)

“Còn một cái nữa kìa! Bắn một phát sang bên phải một chút!”

“Xong ngay!”

Tôi nghe theo lời hướng dẫn của Yuuji và mục tiêu sang bên phải.

Tại sao bây giờ tôi có thể sử dụng linh thú mà không cần đến giáo viên? Đó là bởi vì chiếc vòng bạch kim mà Yuuji đang mang. Chiếc vòng bạch kim này không có tác dụng mang lại chức năng đặc biệt nào cho linh thú cả, nhưng nó có thể tạo ra một khu vực triệu hồi xung quanh người sử dụng. Nói cách khác, nó thay thế giáo viên làm giám sát.

“Chuẩn bị quả tiếp theo!”

“Biết rồi!”

Linh thú nhanh chóng cầm quả pháo lên. Chức năng giúp linh thú của tôi chạm vào những vật thể bây giờ đúng là có ích.

“Tiếp tục đây, Yuuji.”

“Lên!”

“BẮN!”

Tôi sử dụng bật lửa tôi vừa tịch thu được và để linh thú ném quả pháo hoa dài hai mét với tất cả sức mạnh của nó. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể trải qua cảm giác tự mình bắn pháo hoa.

“Xong! Chúng ta đã bắn trúng hết dàn âm thanh! Bây giờ chúng không còn có thể làm được gì nữa!”

“Thật không!? Vậy bọn mình đừng lởn vởn ở đây lâu!”

“Cậu nói đúng. Bắn thêm một quả chào tạm biệt vào băng Toko-Natsu trước khi rời khỏi đây nào.”

“Ừm.”

Đúng thế, chúng tôi phải diệt trừ bọn gian tà càng sớm càng tốt.

“Lần này sang bên trái một chút. Ối, chúng di chuyển rồi. Sang bên phải.”

“…Ở đây? Bắn trái cuối cùng nào! Chuẩn bị ---”

“HAI EM! HAI EM ĐANG LÀM GÌ VẬY!!”

“OÁI!”

Một tiếng hét trầm và khàn vang lên từ đằng sau. Chết tiệt! Tôi chưa điều khiển lại linh thú!

Vút~…BÙM!

“A, Akihisa! Em bắn vào trường hả!?”

“OÁI! Trường nát hết cả rồi!”

Quả pháo hoa bắn hụt bay trúng góc trường một cách ngoạn mục. Tường và cửa ra vào giờ chỉ còn lại đống gạch vụn.

“EM, HAI EM! HAI EM CỐ TÌNH BẮN TRỰC TIẾP VÀO PHÒNG TRƯỞNG BỘ MÔN!?”

Một thầy giáo nói với giọng như phát điên lên. Có vẻ như đây là lần đầu một chuyện lớn thế xảy ra với ngôi trường kể từ khi mới thành lập.

“YOSHII!! SAKAMOTO!! ĐỪNG NGHĨ HAI EM CÓ THỂ SỐNG SÓT RỜI KHỎI ĐÂY!!”

Sau đó, một giọng nói trầm quen thuộc vang lên. Đây là giọng nói duy nhất mà tôi không hề muốn nghe thấy.

“NGƯỜI SẮT KÌA! AKIHISA! CHẠY THÔI!!”

“ỐI!!”

“ĐỪNG NGHĨ CÓ THỂ CHẠY THOÁT! TỐI NAY TA SẼ KHÔNG ĐỂ HAI EM QUAY VỀ!!”

“THẦY ƠI!! THẦY HIỂU LẦM RỒI! BỌN EM ĐANG CỐ GẮNG CỨU TRƯỜNG!!”

“CỨU TRƯỜNG!? ĐỪNG NÓI NHẢM! KHÔNG PHẢI LÚC NÀY HAI EM PHÁ HẾT MỌI THỨ RỒI SAO!?”

“EM-EM CÓ LÍ DO!!!”

Giờ nghĩ lại thì tôi có cảm giác Người Sắt mới là nguyên nhân mọi chuyện.

“AKIHISA! TỚ NỢ CẬU RỒI! CẢM ƠN ĐÃ NHỬ NGƯỜI SẮT RA CHỖ KHÁC!”

“YUUJI CHẾT TIỆT! ĐỒ GIAN MANH! THẦY ƠI! SAKAMOTO CHẠY QUA ĐƯỜNG KHÁC RỒI!!”

“TA SẼ GIẢI QUYẾT EM TRƯỚC, YOSHII!!”

“SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ EM!? AI ĐÓ CỨU VỚI!! THẦY BIẾN THÁI ĐANG CỐ QUẤY RỐI TÔI---”

“EM DÁM LA LÊN THẾ SAO!!”

Và sau đó, cuộc marathon với Người Sắt bắt đầu. Nỗi sợ và những cơn đau nhức cơ bắp khắp người chắc sẽ tràn ngập kí ức của tôi về một buổi lễ hội trường.