“Shouko.”
“…Mình không có giấu gì hết.”
“Tôi đã nói gì chưa nhỉ?”
“…Bạn tra hỏi không công bằng chút nào.”
“Cậu xem lại trong từ điển từ tra hỏi sử dụng thế nào mới chính xác đi. Còn nữa, cậu giấu gì sau lưng vậy?”
“…Không có gì.”
“Shouko, đưa tay cho tôi.”
“Đây.”
“Này, hừ, máy nghe MP3.”
“…Yuuji quá đáng lắm.”
“Làm sao một người mù công nghệ như cậu mang theo cái máy này được? Trong này có cái gì?”
“…Nhạc bình thường…”
———Bíp <Nếu mình thắng, mình sẽ cưới cậu. Shouko, mình yêu cậu.>
“…”
“…Nhạc bình thường.”
“Sau khi xóa bài nhạc đi ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“…Mình vẫn chưa đưa cho cha nghe cái đó nữa. Mà bọn mình cũng chưa nắm tay nhau.”
“Cha…cậu đang định làm tăng số điểm yếu cậu nắm của tôi, đúng không hả!?”
“…Không phải thế. Nếu cha nghe được, bọn mình có thể có một đám cưới suôn sẻ.”
“Shouko, đi bệnh viện ngay. Nếu cậu chích hai hay ba mũi gì đó, cậu có thể hồi phục và trở thành người bình thường.”
“…Mình không nghĩ mình đã có thai rồi đâu.”
“Cậu có mà đi đến khu bệnh tâm thần đấy! Hừ!? Trong túi là cái gì đây?”
“…Không có gì đặc biệt cả.”
“Mmm…gì đây? [Danh sách tên con tương lai của Yuuji và mình]; khoan đã.”
“…Tên được ưu tiên nhất là tên sử dụng chữ cái từ tên của bọn mình.”
“[Shouko] và [Yuuji] thành [Shouyuu]. Tên kiểu gì thế này?”
“…Mình mong muốn nuôi con thật ngon.”
“Tôi chỉ có thể thấy đứa con lớn lên với cái nhận thức kì cục thôi.”
“…Ghi chú thêm, nếu con của bọn mình là con trai, tên của con là [Koshou].”
“[Shouyuu] là tên con gái à…”
(Ghi chú: Shouyuu tiếng Việt là nước tương, Koshou là tiêu, Shouyuu ghép từ Shouko và Yuuji, còn Koshou là viết ngược của Shouko.)
Câu hỏi thứ nhất
Hãy giải thích tại sao nhân vật ‘tôi’ lại tuyệt vọng trong đoạn văn sau.
Cha thông báo cho tôi với vẻ mặt đau buồn.
“Cậu ấy đã ra đi vào sáng nay. Con hãy quên cậu ta đi.”
Nghe xong, tôi cảm thấy một nỗi đau tột cùng như xé đôi thân xác tôi. Đầu óc của tôi trống rỗng và không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Tại sao anh thành ra thế này là điều bí ẩn. Và mối quan hệ giữa tôi và anh cũng chưa rõ ràng. Trong khi tôi suy nghĩ việc này trong đầu, những cảm xúc của tôi vẫn còn xáo trộn.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Bởi vì anh quan trọng như một nửa cơ thể của tôi.”
Lời phê của giáo viên:
Chính xác. Giống như ‘người đi một nửa hồn tôi mất’, vì thế nếu ‘anh’ không còn ở đó, ‘tôi’ sẽ cảm thấy đau đớn như đã bị mất đi một phần thân xác của mình.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Bởi vì anh quan trọng như phần thân dưới của tôi.”
Lời phê của giáo viên:
Tại sao chỉ giới hạn trong phần thân dưới của em?
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Bởi vì anh là phần thân dưới của tôi.”
Lời phê của giáo viên:
Thầy tin rằng lời tự nhận thức này là không tốt.
Hai tháng đã trôi qua kể từ khi học kì mới bắt đầu và sự ảnh hưởng của những tia nắng chói chang càng ngày càng rõ ràng. Bởi vì thời tiết cứ dìu dịu thế này, tôi đi ngủ dễ hơn và vì thế, tôi đến trường sớm hơn mọi khi.
“Ủa? Hôm nay cậu đến sớm thế, Akihisa.”
Ngay khi tôi bước chân qua cửa lớp, một đứa ở trong gọi tôi. Gương mặt cô ấy xinh xinh với đôi mắt to tròn. Dù giọng nói có là lạ một chút, ai cũng thấy rằng gương mặt của cô ấy là gương mặt của một người đẹp mê hồn.
“Chào Hideyoshi. Lâu lâu tớ dậy sớm hơn bình thường chút thôi mà.”
Người có ngoại hình như thế là Kinoshita Hideyoshi của chúng tôi. Cậu ấy là một thành viên trong lớp, và là lí do tại sao tôi bắt đầu không thèm đếm xỉa đến giới tính khi nói về tình yêu.
“Chào cậu. Cậu chuẩn bị đồ đạc để ngày mai đi dã ngoại chưa?”
Hideyoshi trông sáng ngời ngời. Và tôi đã được tận hưởng nụ cười của Hideyoshi.
“Hahaha. Cũng có rồi.”
Tôi lết chân xuống thảm tatami vừa được phục hồi từ lễ hội trường hôm trước rồi đặt cặp của mình lên chiếc bàn xếp. Sự khác biệt khi đặt đồ vật lên một chiếc bàn xếp với thùng giấy làm tôi thấy cảm động tận đáy lòng.
“Mặc dù mục tiêu ban đầu là để tăng thêm kiến thức, nhưng với việc mọi người tập trung lại ở một nơi, thế nào tiết mục cũng thay đổi trở nên thú vị hơn. Mình cảm thấy háo hức đang lấp đầy ngực mình.”
“Ôi tệ thật, cậu nói cậu cảm thấy ngực cậu giống như đang nở ra, thế nhưng vòng ngực của cậu chẳng lớn thêm hơn.”
“Không, nếu ngực của mình to hơn, mình sẽ gặp rắc rối…”
Tôi tiếp tục nói chuyện đùa cợt với Hideyoshi trong khi lấy đồ ra khỏi cặp.
“Nhưng một kì dã ngoại năm ngày bốn đêm giống như đi du lịch vậy, nên mình cũng có dự tính trước.”
“Hử? Gì đây?”
Bên trong hộc bàn đúng ra rỗng không lại có một thứ gì đó đáng lẽ đã bị Người Sắt tịch thu, nhưng sau khi xem xét kĩ lưỡng, trong đó có vẻ như là một bức thư, một bức thư tôi chưa bao giờ thấy trước đó.
<<Gửi Yoshii Akihisa>>
Tên người nhận là tên tôi.
“---Ô!”
Đ-đ-đây là…thư tình sao!?
“Hở? Sao vậy Akihisa?”
B-b-b-b-b-b-bình tĩnh nào Yoshii Akihisa! Nếu tôi bị phát hiện cùng với lá thư này, những đứa trong lớp sẽ chìm sâu trong ghen tức và nhất định sẽ xử tử tôi. Với những sự kiện trong quá khứ cho đến nay, thật không khó để đi đến kết luận này. Điều quan trọng nhất bây giờ là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“What’s up Hideyoshi? Everything goes so well…”
“Nghiêm trọng rồi đây.”
Ôi chết! Tôi bị bắt quả tang sớm quá!
“A…à. Tớ đành đưa cho cậu vậy. Màn đóng kịch của tớ bị lộ tẩy dễ dàng quá.”
“Ừm, không, trước cái vụ diễn xuất của cậu, mình nghĩ ngôn ngữ cậu nói…”
Tôi nghĩ rằng cậu ấy được tôn vinh với danh hiệu là diễn viên tương lai không phải khi không mà có.
“T…Thật ra không có gì quan trọng đâu, cậu có thể giả vờ như không biết được không?”
Tôi chắp hai tay trước mặt cầu xin Hideyoshi. Nếu đóng kịch không có tác dụng, thì có lẽ tốt hơn nên thuyết phục cậu ấy một cách thành khẩn.
“Mm…Nếu cậu nói thế thì mình tránh không hỏi nữa vậy…”
Gương mặt của Hideyoshi đầy vẻ hoài nghi, nhưng cậu ấy không hỏi gì thêm, đúng là một người tử tế!
“Cảm ơn cậu đã giúp! Giờ thì xin phép tạm biệt cậu nhé!”
Tôi cẩn thận tối đa, không khuấy động gây chú ý, tôi bí mật luồn bức thư vào trong cặp rồi chạy tót ra khỏi lớp.
Thời gian không thành vấn đề, vì một chút nữa mới đến giờ học. Hơn nữa, tôi không có cảm giác mình bị bám đuôi, có vẻ như mấy đứa trong lớp chưa phát hiện ra.
“Có phải mùa xuân của mình đã đến…!”
Tôi nhanh bước tăng tốc chạy lên trên cầu thang trong khi những cảm xúc hạnh phúc đang lẫn lộn vào nhau.
“Haa…haa…”
Khi bước đến cánh cửa bằng sắt nặng dẫn lên sân thượng, tôi mở nó ra và một bầu trời trong xanh hiện lên trước mắt tôi.
“Tuyệt, không có ai quanh đây cả.”
Chỗ này cho tôi một cảm giác hối thúc phải tự độc thoại với mình.
Tôi chạy đến chỗ có bóng râm trên sân thượng như thể đang tránh những tia sáng mặt trời mãnh liệt và lôi bước thư từ trong cặp ra.
“Hử, ai viết thư này đây?”
Bức thư không đề tên ai trên đó. ‘Không biết là kiểu con gái nào nhỉ?’ là cảm giác của tôi vào lúc này, trong khi tim tôi đang ồn ào đập thình thịch.
Tôi nhắm mắt để bình tĩnh lại đôi chút rồi chầm chậm lấy bức thư ra. Nhưng có lẽ bởi vì tôi quá hoảng sợ, lấy bức thư ra thôi mà cũng làm tôi tốn kha khá thời gian.
Hôm nay là ngảy tuyệt vời nhất trong tất cả mọi ngày. Tôi có thể cảm thấy may mắn đang tràn đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi.
Với những tia nắng hạnh phúc tuôn khắp trên người tôi.
Bầu trời xanh thăm thẳm.
Một cơn gió nhẹ lạnh thổi ngang.
[Ta biết bí mật của ngươi.]
Đó là thư hăm dọa.
“Không thể nàooo!!!!!!”
Đối với tôi, có vẻ như mùa xuân vẫn còn xa xôi lắm.
“Akihisa, sao thế?”
Hideyoshi hỏi với giọng lo lắng khi thấy tôi quay trở lại lớp học.
“Không…không có gì đâu. Ha, haha.”
Bị nhầm lẫn giữa một bức thư tình và thư hăm dọa, đây không phải là điều tôi nên hét toáng cho bàn dân thiên hạ biết. Tôi không thể để chuyện này lọt ra với bất kì giá nào để giữ được cái danh dự sắp tiêu đời của mình.
“Xạo quá. Bọn tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh ngoài cửa sổ, cậu đang giấu giếm gì à?”
“Ồ, Minami. Chào cậu.”
Người xuất hiện sau lưng Hideyoshi là học sinh chuyển đến từ nước Đức, Shimada Minami. Minami là một cô gái với mái tóc đuôi gà và đôi mắt tràn đầy sức sống.
“Chào Akihisa, cậu đang giấu gì vậy? Không lẽ đó là…?”
Khóe mắt của Minami sắc bén hẳn lên, dấu hiệu này cho thấy cô ấy sắp rơi vào trạng thái chiến đấu.
“Làm sao có chuyện đó được, Minami. Tớ không giấu gì hết thật mà.”
“Không lẽ cậu định nói rằng cậu nhận được thư tình sao?”
“Minami, lời buộc tội kiểu đó đừng có nói dễ như không vậy. Phản ứng của mọi người trước ‘thư tình’ là cực kì chết người, thấy chưa, ai cũng nhắm dao rọc giấy về phía tớ này!”
Bạn bè trong lớp của tôi đúng là một lũ nguy hiểm. Sát khí bốc lên ngùn ngụt để đe dọa một thành viên ở trong lớp như tôi thì hết sức bất bình thường.
“Mọi người, dao rọc giấy còn sớm quá. Hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ đi. Đây là Akihisa cơ mà, cậu ấy nhất định làm gì có ai gửi thư tình chứ. Chắc cậu ấy giấu thứ gì khác thôi.”
Minami giơ một tay lên để dừng cuộc tàn sát của cả lớp lại.
Dù linh tính của cô ấy là hoàn toàn chính xác, nhưng trong trường hợp này, những lời nói của cô ấy làm tổn thương lòng tự trọng của một thằng đàn ông. Ngay cả khi tôi phải vượt qua chông gai, tôi vẫn phải nói!
“Đúng, đúng thế đấy. Sáng nay tớ phát hiện thư tình trong tủ để giày của tớ!”
PHẬP! (Tiếng dao rọc giấy đâm xuống thảm tatami.)
“Tiếp theo sẽ là lỗ tai của cậu.”
“Tớ thật lòng xin lỗi.”
Tự trọng hả? Đó là cái quái gì thế? Có ăn được không?
“Vậy trả lời cho thành thật, cậu đang giấu cái gì?”
“À, tớ đang giấu…”
Thư tống tiền như thường thấy trên phim tivi thì nội dung của nó không được để cho cảnh sát hay tổ chức thứ ba nào biết đến. Tôi cũng mong muốn giữ số lượng người biết đến nó ở mức thấp nhất vì chính lợi ích của tôi. Thông minh lên Yoshii Akihisa, mày có thể làm được gì!?
“Ừm…”
Đúng lúc này, thời gian chậm chạp bò qua.
Trong tình huống đó, đầu óc tôi nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ làm sao để thoát ra cũng là điều bình thường.
“‘Ừm’ cái gì?”
Bây giờ tôi lục lọi kí ức nhớ lại chương trình tivi hôm qua.
“À, đây là thư quảng cáo của Câu lạc bộ đồ bơi thi đấu.”
…Và đây là kết quả cuối cùng của trí óc tôi dưới sức ép tinh thần, cái ý tưởng nó có thể nảy ra sao? Tôi bắt đầu lo lắng cho sự minh mẫn của tôi rồi.
“T-thật không? Akihisa?”
Rõ ràng là xạo.
Nhưng nếu tôi phủ nhận, chúng tôi lại quay về vạch xuất phát “Cậu đang giấu cái gì?” Và lần này tôi không có tự tin rằng đầu óc của tôi sẽ nghĩ ra cái cớ nào tốt hơn để đánh trống lảng.
“Đương nhiên là thật!”
Tôi tuyên bố với giọng chắc nịch để không làm dấy lên nghi ngờ.
“Hừm. Hình như cậu không muốn quẳng nó đi…Cậu muốn gia nhập bọn họ à?”
“Đại…đại loại như thế! Tớ đã quan tâm đến câu lạc bộ này từ lâu!”
Không xong rồi! Đến nước này thì tôi không còn đường lùi nữa!
“A, ừ…đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái câu lạc bộ đó.”
Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên tớ nghe thấy nó.
“Nhưng cậu thích kiểu đồ nào hơn? Đồ bơi bình thường hay đồ bơi dùng cho thi đấu?”
Rắc rối nữa rồi, nhưng thật lòng mà nói, tôi không có chút ý kiến cỏn con về đồ bơi dùng cho thi đấu trông ra sao. Rút cuộc tôi lại cố gắng hồi nhớ những gì tôi xem chương trình tivi hôm qua.
“Đ-đó là…”
“Hả?”
Thôi nào! Hãy nhanh chóng nhớ ra ấn tượng đầu tiên của mày khi xem tivi tối hôm qua đi, Yoshii Akihisa!
Ấn tượng đầu tiên của tôi về chương trình đó là…
“-sự khác biệt về độ bó sát.”
Tôi đúng là một tên biến thái nặng.
“Shimada, tớ đang lặp lại những gì cậu nhất định đã biết, nhưng tớ nên làm rõ hơn chút. Thật ra Akihisa đang nói xạo đấy. Akihisa làm gì có sở thích như thế.”
“Ôi ôi!? Bởi vì cậu ấy nói xạo như thật nên suýt chút nữa tôi bị gạt rồi!”
“Tớ bị tổn thương đấy! Lời nhận xét của cậu vừa nãy đã làm tớ vô cùng tổn thương đến mức tớ có thể khóc đến khi tớ phải ôm chặt gối mà ngủ mỗi tối!”
Bộ trông tôi giống với một người có sở thích sâu đậm với đồ bơi thế sao?
“Đây là lần cuối cùng tôi hỏi cậu, hãy thành thật vào, đó là gì?”
Nếu tôi không nói cho cô ấy sự thật, tôi nghĩ trước khi thư hăm dọa giết tôi thì Minami đã giết tôi lâu rồi.
“Thật ra, sáng nay tớ nhận được thư hăm dọa…”
“Hả? Hay nhỉ…”
Tôi không thể không nghi ngờ một học sinh lại cảm thấy an tâm sau khi nghe thấy ai đó nhận được thư hăm dọa.
“Vậy nội dung của thư hăm dọa là gì?”
Hideyoshi hỏi với thái độ trái ngược hoàn toàn với Minami, cậu ấy hỏi với lòng tử tế chân thành nhất. Sự tử tế của cậu ấy có tác dụng hồi phục linh hồn tan nát của tôi. Ấn tượng của tôi về Hideyoshi đã tăng thêm một bậc.
“Nó nói là [Ngươi bị cấm phát sinh tình cảm với những nữ sinh xung quanh ngươi].”
“Mm, hm. Nội dung của bức thư rõ ràng là từ người nào đó có cảm tình với những bạn nữ xung quanh Akihisa. Nhất định là do ghen tuông rồi. Điều này có nghĩa là…”
“Đúng, có nghĩa là người viết bức thư này có cảm tình với hai bạn nữ lớp chúng ta, theo tớ, rõ ràng mục tiêu là Himeji và Hideyoshi.”
“Akihisa, chạy trước khi Shimada quay lại lấy gậy bóng chày bằng kim loại đi.”
Hả? Giả thuyết của tôi sai rồi à?
“Thôi, quay lại vấn đề chính, người ta lấy gì để đe dọa cậu?”
“À, nhắc mới nhớ, tớ cũng không biết nữa. Để xem…[Nếu ngươi không làm theo hướng dẫn, những tấm hình kèm theo trong bức thư sẽ bị phát tán cho cả thế giới]. Tấm hình…vậy là cũng ở trong bức thư này à?”
Trong phong bì lớn vừa đủ để chứa hình, có ba tấm ở trong đó.
Lấy tấm hình thứ nhất ra, đó là tấm hình của tôi trong bộ đồ hầu gái.
“Đây là bộ đồ trong lễ hội trường mới đây.”
“Nó…nó được chụp khi nào!?”
“Nhìn kĩ thì hợp với cậu lắm đấy.”
“Nghe cậu nói vậy tớ chả vui chút nào.”
Tôi thở dài, và nếu có thể, tôi mong Hideyoshi đã không nhìn thấy tấm hình đó.
Tấm hình thứ hai, đó là tấm hình tôi đang mặc đồ hầu gái – phiên bản nhìn thấy quần lót.
“…”
“Akihisa, có gì vậy?”
“Bởi vì đó là quần đùi, cho nên vẫn an toàn. Bởi vì đó là quần đùi, cho nên vẫn an toàn. Bởi vì đó là quần đùi, cho nên--”
“Ôi trời Akihisa! Chẳng lẽ tấm hình có thứ gì gây chấn động đến nỗi làm tinh thần của cậu đi đứt rồi?”
Không sao cả! Tôi là một người mạnh mẽ. Chỉ đến mức này thôi thì chả có vấn đề gì! Thư hăm dọa kiểu này không là gì cả!
Tôi thu hết dũng khí nhìn tấm hình cuối cùng.
Đó là bức ảnh của tôi, đang cầm một chiếc áo ngực. (Phiên bản thay đồ hầu gái)
“TÔI CHỊU ĐỦ RỒI!!!”
“Cái gì!? Tấm hình đó là sao?”
“Đừng nhìn! Đừng nhìn tấm hình dơ bẩn này của tớ!”
“Dù nãy giờ mình chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng cậu bình tĩnh lại đi! Cậu đang gây chú ý cho mọi người kìa!”
Nghe thấy thế, cuối cùng tôi cũng nhận ra ánh mắt đâm chọc từ xung quanh. Bình tĩnh, đây không phải là lúc để tăng sự chú ý.
“Hừ hừ…Sức phá hoại thật khủng khiếp. Tớ phải công nhận đây là âm mưu hãm hại tớ, không thể coi thường được.”
“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là đồ hầu gái thôi mà. Ai trong đời cũng sẽ mặc một lần.”
Câu nói đó nhất định là xạo.
Trong khi tôi sắp châm biếm bằng tsukkomi trước quan điểm lãnh đạm của Hideyoshi…
“Chào Yoshii và Kinoshita.”
…một giọng nói dễ thương vang lên sau lưng tôi, giọng nói dường như có thể làm lành trái tim của một người.
“Giọng nói đó. Nhất định là Himeji. Chào cậu.”
“Ừm. Hôm nay đi được nửa đường rồi mình mới phát hiện mình để quên đồ ở nhà. Suýt chút nữa là mình trễ học.”
Với nụ cười nhút nhát của mình, cô ấy có sức mạnh làm tan biến mùi hôi thối của bọn con trai trong cả lớp học, cô ấy chính là Himeji Mizuki.
“Đúng lúc lắm, bọn mình có thể nhờ Himeji chứng minh rằng mấy tấm hình này không quan trọng gì cả. Himeji, cậu có phiền không?”
Hideyoshi nhanh nhẩu thốt ra trước Himeji.
“Được thôi, cái gì thế?”
“Rồi, mình có điều muốn hỏi. Nếu cậu có hình Akihisa mặc đồ hầu gái, cậu sẽ muốn làm gì?”
Thú thật, cách hỏi chuyện của cậu ấy lộ liễu quá.
“Mmm…nếu thế thì…”
Nếu Himeji lộ vẻ mặt khó chịu, dù cái giá phải trả là thế nào, tôi phải né tránh việc những bức hình đó bị vạch trần công khai! Tôi không thể để cái danh dự đã ở dưới vực của tôi bị đào xuống sâu hơn bây giờ nữa!
“Nếu mình có tấm hình đó thật, điều đầu tiên mình làm là mua máy scan.”
“Hở? Máy scan? Tại sao?”
Tôi hỏi theo phản xạ khi nghe thấy một câu trả lời khó hiểu. Cô ấy làm gì với máy scan?
“Không có nó, mình không thể loan báo vẻ quyến rũ của Akihisa cho toàn thế giới qua internet…”
“Akihisa! Bình tĩnh! Bây giờ nhảy lầu vẫn còn sớm lắm!”
“Buông tớ ra Hideyoshi! Tớ không thể sống được nữa rồi!”
Chắc bây giờ Himeji ghét tôi lắm nhỉ?
“Đúng rồi, đúng rồi! Muttsurini! Muttsurini rất tinh tường trong những tình huống thế này. Nếu cậu nói với cậu ấy chuyện gì xảy ra…”
“Để Muttsurini cười vào mặt tớ à?”
“Không, không phải thế! Giải thích cho cậu ấy chuyện gì xảy ra để cậu ấy giúp cậu bắt được thủ phạm!”
“Ồồồ! Thì ra đây là ý cậu muốn nói!”
Đúng thế! Còn quá sớm để đầu hàng! Muttsurini là một nhiếp ảnh gia chụp lén và một kẻ cung cấp thông tin tình báo nổi tiếng. Cậu ấy nhất định sẽ tìm cho ra ngọn nguồn của vấn đề. Và như thế, tôi có thể lấy lại được ảnh của mình!
“Ý kiến hay lắm Hideyoshi! Đúng là cô dâu của tớ!”
“Không phải chú rể mới đúng sao?”
“Thật ra kiểu gì thì cũng có gì đó không đúng.”
Tôi phải nhanh chân đi nói chuyện với Muttsurini ngay lập tức. Lúc này, hình như cậu ấy đang thảo luận ai đó trong bóng tối.
“Vậy tớ đi gặp Muttsurini đây!”
Tôi chạy về phía góc phòng sau khi vẫy tay chào Himeji và Hideyoshi.
“À đúng rồi, hình Akihisa mặc đồ hầu gái là sao thế…”
“H…Himeji! Cậu nói chuyện với mình chút được không?”
Tôi nhận ra Hideyoshi đang cố hết sức cản đường Himeji từ sau lưng. Ôi, đúng là một cô dâu tuyệt vời.
“Cứu tớ với Muttsurini! Danh dự của tớ sắp tiêu rồi!”
Đúng lúc tôi đang chạy nhanh đến đứng chỗ thuận lợi để nói chuyện trước mặt Muttsurini, một bàn tay vung ra ngăn cản tôi. Bàn tay đó đến từ một người với cơ thể to lớn.
“Khoan đã, tớ đến đây trước.”
“Hả? Yuuji?”
Người chen vào giữa là bạn xấu của tôi, cũng là lớp trưởng, Sakamoto Yuuji. Cái mái tóc dựng đứng bình thường của hắn trông như đã mất hết năng lượng, chuyện gì mà đến nông nỗi thế này?
“Muttsurini, hai cậu đang nói gì vậy?”
“…Có vẻ như Yuuji sắp cưới vợ sớm.”
Người nói chuyện với Yuuji là một nam sinh nhỏ con, Tsuchiya Kouta. Bởi vì cậu ta luôn thẳng thừng phủ nhận việc mình có niềm thích thú to lớn với những chủ đề liên quan đến giới tính, chúng tôi gọi cậu ấy là Muttsurini.
“Yuuji và Shouko sắp cưới nhau à? So với cái chuyện đã được định đoạt sẵn từ trước, cái vấn đề tớ sắp bị phát hiện là một tên mặc đồ con gái còn nghiêm trọng hơn!”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Ai cũng biết cậu là một thằng biến thái, và không phải cái tin đồn đó mới bắt đầu hôm nay đâu!”
“Cái kẻ có vợ kia, im miệng và xuống mồ chôn tình yêu đi!”
“Đứa nên câm miệng đi chính là cậu, thằng biến thái! Biến ra chỗ khác và làm quay trở về làm tiếp viên hầu gái quán trà đi cho lành!”
“…”
“…”
“…Nếu hai cậu đều biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ngay từ đầu giữ im lặng trước có phải tốt hơn không?”
Tôi không khóc! Chỉ là bữa sáng nay (gồm muối và nước) chảy ra khỏi mắt tôi thôi.
“Nhưng…nhưng…Nếu đám cưới thật thì vẫn còn tốt chán, đúng không? Tớ nghĩ rằng với tốc độ tiến triển tình cảm đó, bây giờ tớ có thấy con của hai cậu tớ cũng không ngạc nhiên đâu.”
“…Akihisa, cậu đừng đùa dai nữa.”
Hả? Cái gì? Không thấy hài hước sao?
“Nghe cậu nói thấy thương thế này, vậy cậu nói tớ nghe chuyện gì xảy ra đi.”
“Tớ thấy nóng mặt với nửa câu trước của cậu. Nhưng lúc này tớ bỏ qua chuyện đó. Sáng nay, Shouko mang theo máy MP3.”
“Máy MP3? Có gì đặc biệt đâu? Lúc trước cậu cũng mang một cái tới trường còn gì?”
Nhưng nhanh chóng bị Người Sắt tịch thu.
“Không. Cô ta vô cùng tệ hại khi đụng phải máy móc. Mang cái máy đó, đặc biệt là mang theo đến trường là chuyện hết sức không tự nhiên.”
Có vẻ như Kirishima không có khả năng xử lý máy móc thiết bị. Chắc là việc sử dụng máy móc không liên quan gì đến trí thông minh.
“Bởi vì tớ thấy vô cùng kì quặc nên tớ giật lấy cái máy, nhưng quái lạ, trong đó có ghi âm ai đó giả giọng tớ cầu hôn với cô ta.”
“…”
Bỗng dưng, những khung cảnh về giải đấu linh thú trước đó hiện lên trong kí ức của tôi. Bởi vì kẻ đầu têu đằng sau vụ giả giọng cầu hôn không ai khác hơn là tôi, tôi cảm thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng.
Nhưng cô ấy cũng dễ thương khi ghi âm lại lời cầu hôn của người yêu dấu chứ nhỉ? Cậu đừng có nghiêm túc quá, cứ thoải mái mà tươi cười đi.
“Không phải Kirishima cũng có phần dễ thương khi ghi âm lại làm kỉ vật sao?”
“Không, cô ta định lấy cái đó làm bằng chứng lời cầu hôn cho cha cô ta.”
Mặc cảm tội lỗi càng dâng lên đến mức tôi không thể chịu nổi.
“Dù tớ đã tịch thu máy MP3, tớ nghi rằng đây đơn thuần chỉ là bản copy, và nếu bản gốc chưa bị tiêu hủy…”
Trông nó chỉ giống một máy MP3 bình thường trên tay Yuuji. Ngay cả khi xóa sạch nội dung của nó, vấn đề cũng chưa được giải quyết.
“Vì chuyện này, tớ hi vọng sẽ nhờ Muttsurini ngăn chặn ai có được bản gốc của thứ đó. Như tớ đã nói, Shouko chả biết gì về máy móc, cô ta không thể nào cài đặt thiết bị ghi âm từ trước. Vì thế nhất định đã có một chuyên gia thật sự thực hiện trên sàn đấu.”
Thật ra, sau khi nhớ lại những sự kiện trong quá khứ, tôi không để ý thấy ai ghi âm lời nói của Yuuji (Hideyoshi). Nhưng như Yuuji đã đề cập, có khả năng một người nào đó bí mật thu âm, bởi vì trong giải đấu linh thú, Himeji và Minami mặc những bộ sườn xám khá tuyệt vời. Không đáng ngạc nhiên khi có người bí mật thu lại sự kiện này.
“…Akihisa?”
“Cảnh quay tớ thay đồ hầu gái có vẻ như sắp có nguy cơ bị tung lên mạng.”
“…Chuyện gì vậy?”
Hắn hỏi tôi như thế cũng là điều dễ hiểu.
“Xin lỗi, nói ngắn gọn, chuyện này…”
-Trong lúc giải thích-
“Bởi vì chuyện này, tớ hi vọng cậu có thể ngăn chặn ai đó đang tống tiền tớ. Tớ không nhớ là tớ đã bị chụp hình, vì thế, tớ nghi ngờ có người cực kì thành thạo đã thực hiện chuyện ấy.”
“Cái gì? Akihisa cũng trong tình trạng như mình.”
“…Chiến hữu ngay cả khi làm nạn nhân tống tiền.”
“Trở thành đồng chí qua chuyện này thì có vẻ hơi…”
Sau khi giải thích xong, lớp học vang lên tiếng cửa mở *xoạch xoạch*, có vẻ như giờ chủ nhiệm sắp bắt đầu.
“Xin lỗi các em vì đã đến trễ, chuẩn bị cho chuyến dã ngoại tốn chút thời gian để giải quyết. Các em hãy ngồi xuống, giờ học sắp bắt đầu.”
Người Sắt, không, thầy Nishimura mang một cái thùng to đùng vào. Trong đó chắc hẳn là sổ tay cho chuyến dã ngoại.
“…Tớ sẽ điều tra chuyện này.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, khi xong việc, tớ sẽ cho cậu một quyển sách hợp với sở thích của cậu coi như cảm ơn.”
“Tớ sẽ cho cậu hai báu vật tớ mới có gần đây.”
“…Nhất định tớ sẽ phát hiện ra người đứng sau chuyện này.”
Muttsurini nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi ban đầu của cậu ấy. Bởi vì tôi và Yuuji như người sắp chết đến nơi, chúng tôi không thể cử động ra khỏi chỗ ban đầu.
“Vậy, ngày mai là ngày bắt đầu dã ngoại, chi tiết chuyến đi đã được ghi khá đầy đủ trong quyển sổ tay ta sắp đưa cho các em, cho nên các em hãy đọc kĩ khi về nhà. Và đây không phải là chuyến du lịch, tất cả những gì các em cần là dụng cụ học tập và quần áo để thay.”
Một chồng sổ tay được chuyền lần lượt từ trên xuống dưới, tôi giữ lại một cuốn và đưa số còn ra sau lưng.
“Còn điều này nữa, đừng nhầm lẫn ngày giờ, địa điểm tập hợp.”
Người Sắt đập tay xuống bàn để thu hút sự chú ý.
Đúng thật, nếu ai đó nhầm lẫn ngày giờ tập trung, đó sẽ là thảm họa. Ngay cả khi mục đích chính là để nâng cao kiến thức, bỏ lỡ cơ hội để vui chơi cùng bạn bè vào buổi đêm sẽ là một kết cục buồn. Vì thế tôi phải cố gắng nhớ cho kĩ ngày giờ và địa điểm ấy.
Tôi lật qua quyển sổ để tìm mục thời gian và địa điểm được nhắc đến.
Nơi mà chúng tôi sẽ đi là Uzuki Kougen, một điểm du lịch nổi tiếng. Đi xe hơi gần nhất sẽ mất bốn tiếng để tới, và nếu đi bằng xe buýt đổi chuyến thì sẽ tốn khoảng năm tiếng đồng hồ.
“Phần quan trọng nhất là thời gian và địa điểm tập hợp của chúng ta khác với những lớp khác.”
Chắc hẳn lớp A và lớp B sẽ được đi trên những chiếc xe buýt sang trọng. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ được ở trong mấy chiếc xe buýt bình thường và có khả năng chúng tôi sẽ phải đứng chứ không được ngồi. Không, nếu tệ hơn, chỉ có một hướng dẫn viên dẫn đường.
“Nghe kĩ đây, lớp F sẽ tập trung ngay tại điểm đến.”
“Còn không có cả hướng dẫn viên sao?????”
Vì sự đối xử tệ bạc thế này, mọi người trong lớp khóc như mưa.