Tôi rất biết ơn tất cả các bạn đọc đã mua quyển truyện này, và ngay lúc này đây, tác giả đó sẽ gửi các bạn lời cảm ơn trân trọng nhất. Tôi là Kenji Inoue, tác giả quyển truyện này. Tập thứ hai được xuất bản sớm thế này, tất cả là vì sự ủng hộ của mọi người, nên xin các bạn hãy để tác giả cảm ơn một lần nữa.
Thôi, chắc hẳn ai cũng đều thấy mệt khi thấy một bức thư cảm ơn dài loằng ngoằng, nên tôi chỉ nói ngắn gọn. Từ đây trở về hết quyển sách không còn nội dung nào, nên các bạn cứ từ từ mà đọc.
Tôi sống một mình. Vào một ngày kia, một bưu kiện được gửi đến chỗ tôi. Bưu kiện đó là từ mẹ, và bên ngoài có ghi là ‘thức ăn’. Trông như gửi từ quê nhà, và tôi thật sự rất biết ơn.
Tôi dùng dao rọc giấy để cắt bao nhựa bên ngoài, vừa lấy đồ ăn ra vừa cảm ơn mẹ. Không biết mẹ gửi gì đây? Tôi thật sự rất trông mong vào nó.
Thứ xuất hiện trước mặt người đàn ông có những cảm xúc đó là ---
‘Một cái bao gối’.
Tôi chết điếng người.
Mẹ ơi, mẹ nghĩ con sống bằng cách nào vậy? Dù cuộc đời của con có chông gai, con cũng đâu có ăn bao gối. Mẹ với con sống cùng nhau suốt mười tám năm, con không nghĩ là con có lần ăn bao gối để cung cấp dinh dưỡng thật.
Hừm, có vẻ như vật dụng hàng ngày cũng được nhét vào trong, nên con xin cảm ơn mẹ về cái bao gối. Tôi tự dưng có lại hứng thú và lục lọi khắp bưu kiện.
Tiếp theo, thứ mà tôi rút ra được là một cái túi có chứa ---
‘Cam, hải sản, đồ đóng hộp’
Bây giờ mới là thức ăn thật. Dù cam có hơi bị dập, để ăn thì vẫn chấp nhận được. Những thứ này có thể làm nguồn thức ăn thứ hai hay nguồn thức ăn khẩn cấp làm tôi rất vui, bởi vì tôi sống một mình, tôi không có nhiều thời gian lắm để mua những thứ đó. Để lấy những thức ăn khác cao cấp hơn, tôi với tay lấy trong bưu kiện.
‘Bao gối (xanh biển)’
Dù tôi đã kéo thứ này ra lúc đầu tiên, lần này màu sắc có khác. Nếu cộng luôn cả cái tôi vừa lấy, tôi đã có bốn cái. Tuy vậy, có thêm một cái dư khi tôi đi giặt và thay bao gối thì cũng tốt. Tôi sẽ vui vẻ nhận lấy vậy.
Sau đó, tiếp theo là---
‘Bao gối (xanh ngọc)’
Mẹ nghĩ bao gối của tôi dơ đến mức nào? Tôi không thể quên được một cái sự thật ra mẹ tôi hơi hơi bất bình thường.
Sau đó, tôi lôi ra được xá xíu và ‘bao gối (hồng)’. Sau khi xác nhận đống đồ bên trong bưu kiện, tôi gọi lại cho mẹ để cảm ơn. Dù hầu hết số đó là bao gối, quà vẫn là quà.
Tôi: “Có phải mẹ không?”
Mẹ: “À, hàng chuyển đến rồi à?”
Tôi: “Mm, con nhận được rồi. Cảm ơn mẹ.”
Mẹ: “Ăn nhanh lên không nó hư bây giờ.”
Tôi: “Ngoài bao gối ra, con sẽ xử lí càng sớm càng tốt.”
Mẹ: “Coi kĩ xá xíu đấy. Con nhớ phải nấu kĩ trước khi ăn, được không? Bởi vì nó hết hạn rồi.”
Tôi: “Dạ. Con hiểu rồi. Có vậy thôi, chào mẹ.”
Mẹ: “Mn, gặp con sau.” --- Cụp
…Hết hạn?
Tôi không hiểu, tại sao mẹ lại gửi hàng hết hạn chứ? Tôi chả biết mẹ tôi đang nghĩ gì nữa.
Mẹ có nói “Con nhớ phải nấu kĩ trước khi ăn, được không?”
Tôi thấy nấu kĩ trước khi ăn không phải là vấn đề ở đây.
Đúng như người ta nói, mẹ nào con nấy. Lí do tại sao truyện của tôi rõ ràng là thiếu tính bình thường nhất định là do di truyền, ngay cả khi tôi nghĩ tôi chịu 80% trách nhiệm.
Thôi, nói chuyện bên lề thế đủ rồi.
Tôi thật sự biết ơn những độc giả đã đọc tập thứ nhất. Fanmail cứ tới tấp, nói rằng họ muốn đọc tập thứ hai, kết quả là tập này được xuất bản. Gửi S-kun từ Hiroshima-ken, cậu là người hâm mộ đầu tiên gửi thư cho tôi. Tôi sẽ trân trọng bức thư này của cậu.
Còn nữa, gửi Takaaki Kaima-san, người đã đề nghị vai trò của Sugawa trong một bức thư, tôi rất cảm ơn---khoan đã, Takaaki-sensei, bây giờ anh đang làm gì? Đúng ra anh phải đang giúp đỡ bộ phim live-action chuyển thể từ Gakkou no Kaidan chứ, anh có nhất thiết phải giúp tôi với bộ truyện này không? Tôi nghĩ rằng lần sau anh chỉ cần đọc illustration thôi.
Gửi Haga-sensei, người thường hay vẽ những bức rất dễ thương, tôi rất vui khi được làm việc với anh. Tấm lòng của tôi không thể biểu đạt bằng lời, nên lần sau anh ra ngoài uống một chút với tôi nhé!
Gửi M-sama, người chịu trách nhiệm in ấn, KAGAYA-sama, người chịu trách nhiệm thiết kế, và đến tất cả các anh chị đi trước, đến tất cả mọi người đã giúp đỡ xuất bản quyển truyện này, cảm ơn tất cả. Với sự giúp đỡ của các bạn, bộ truyện này mới có thể đạt đến tập thứ hai.
Và gửi đến tất cả bạn đọc mua quyển truyện này, tôi gửi lời cảm ơn qua những từ ngữ trong truyện. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức.
Cho nên, nếu có thể, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tập ba. À đúng rồi, có quyển tạp chí tên là ‘FBSP’ sắp xuất bản vào tháng năm. Tôi đã viết một đoạn ngắn trong đó, nên nếu các bạn không phiền, các bạn hãy xem một chút; đặc biệt bức thư tình bắt đầu với chữ ‘M’, tác giả này đã đổ công sức vào đó khá nhiều.
(Ghi chú khác, nếu được xuất bản, tôi dự định cốt truyện cho tập ba còn bát nháo hơn tập hai. Bây giờ, nếu biên tập viên đồng ý…)