Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7312

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 59

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 130

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 116

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 155

Tập 3 - Câu hỏi thứ năm

Hãy dịch câu sau:

'Although John tried to take the airplane for Japan with his wife's handmade lunch, he noticed that he forgot his passport on the way.'

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

‘Dù John cố gắng lên máy bay đến Nhật Bản mang cùng cơm trưa mà vợ anh ấy tự tay làm, trên đường đi anh nhận ra mình để quên hộ chiếu.’

Lời phê của giáo viên:

Chính xác.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

‘Joan.’

Lời phê của giáo viên:

Là John.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

‘John mang theo hộ chiếu tự làm của mình và lên máy bay đến Nhật Bản.’

Lời phê của giáo viên:

Em hãy suy nghĩ lại ý nghĩa của từ ‘hộ chiếu tự làm’.

Vì thế, đây là lúc lên kế hoạch ngắn gọn trước khi tấn công.

“Vậy cuối cùng chỉ có lớp D và lớp E chịu giúp thôi sao?”

“Biết sao được. Lớp trưởng lớp B chỉ là hữu danh vô thực, hắn không có biện pháp nào để dẫn dắt cả lớp, trong khi lớp trưởng lớp C là Koyama, thế nên tất cả bọn con trai trong lớp của cô ta không được dứt khoát cho lắm.”

“Tuy nhiên, giờ lớp D và E đã sẵn sàng giúp đỡ, ít nhất tình thế của chúng ta trở nên tốt hơn nhiều so với bình thường.”

“Đúng thế, hơn nữa, lần trước một nửa số con gái đang tắm lúc chúng ta tấn công nên quân số bọn họ có thể huy động bây giờ là gần năm mươi phần trăm. Vì vậy, một khi chúng ta có thể đánh bại số ít giáo viên, chúng ta vẫn còn cơ hội thành công.”

Lực lượng đối địch chắc hẳn sẽ không tăng lên thêm nữa.

“Nhưng bởi vì chúng ta gây cũng kha khá náo động suốt hai ngày qua, có khi nào người ta đóng cửa phòng tắm nữ luôn không?”

“Không hẳn. Giáo viên cũng có tự trọng chứ. Cậu có nghĩ rằng họ có thể nói kiểu như ‘nhà trường không thể ngăn chặn nam sinh nhìn trộm, vì thế xin các em nữ sinh đừng dùng phòng tắm nữ nữa’ không?”

“Ồ, đúng rồi.”

Giống như những gì Yuuji nói, giáo viên không muốn mất mặt và mất lòng tự trọng của một nhà giáo. Ngoài ra, vì mọi chuyện được định đoạt bằng một trận chiến linh thú, họ không thể cho phép học sinh phá vỡ phòng tuyến.

“Đây chỉ là đoán mò thôi…nhưng có khả năng giáo viên đang vui mừng với diễn biến mọi việc không?”

“Hả? Cậu nói rằng giáo viên sẵn lòng để bọn mình nhìn trộm à?”

“Đúng thế! Dù gì thì mục tiêu của trại huấn luyện là ‘tăng cường ý thức học tập của học sinh’. Mà nhắc đến học tập, không có biện pháp nào tốt hơn là sử dụng trận chiến linh thú. Chưa kể bọn con gái cũng phải dùng linh thú để tự bảo vệ mình và ngăn cả chúng ta nhìn trộm.” – Yuuji phân tích.

Tôi hiểu rồi! Đáng lẽ ra giáo viên có thể nhốt chúng tôi lại ở trong lớp học, thế nhưng họ không làm vậy vì lí do này đây sao? Nhưng không phải giáo viên có phần quá tự tin khi nghĩ rằng chúng tôi không thể phá vỡ hàng phòng ngự của họ?

“Muttsurini, cậu đã thông báo thời gian và địa điểm tập hợp cho hai lớp kia chưa?”

“…Đã xong xuôi.”

Thời gian dự kiến hành động là tám giờ mười phút tối và địa điểm tập hợp là tại căntin. Chúng tôi dự định tấn công tổng lực trong khi nhóm thứ nhất vẫn đang thay đồ.

“Được rồi, đã đến lúc hành động.”

“Đúng đấy, chắc hẳn phần đông cũng đã ngứa tay ngứa chân lắm rồi.”

Kể cả bọn con trai lớp D và E, chúng tôi có khoảng một trăm người. Chúng tôi không thể lặp lại điều đã xảy ra ngày hôm qua!

“Không xong rồi, Yoshii!”

Đúng lúc này, cánh cửa mở rầm và bạn cùng lớp Sugawa của chúng tôi phóng nhanh vào bên trong.

“Chuyện gì vậy, Sugawa? Còn vài phút nữa là chiến dịch bắt đầu rồi đúng không?”

“Đáng lẽ là vậy! Bọn con gái phục kích chúng ta ở căntin. Cuối cùng, tất cả lực lượng bị phân tán ở khắp nơi hết!”

“CẬU NÓI CÁI GÌ!?”

Làm sao lúc này đối phương lại tấn công chúng tôi? Có gián điệp trà trộn ăn cắp thông tin tình báo của chúng tôi sao?

“…Không có khả năng chúng ta làm lộ thông tin mật.”

Muttsurini nhanh chóng kết luận thế như thể đọc được sự băn khoăn trong đầu tôi.

Muttsurini không phải là người bất cẩn và ngay cả khi kế hoạch của chúng tôi thật sự bị lọt ra ngoài, đối phương cũng phải mất kha khá thời gian mới hành động được.

Nói cách khác…

“Kế hoạch của chúng ta đã bị nhìn thấu trước rồi sao?” – Yuuji nói trong hối tiếc.

Đúng vậy, đối phương đã nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi. Theo lẽ thường, một kế hoạch bí mật như thế không thể bị đoán trước. Có thể nói rằng lí do duy nhất tại sao mọi việc thành ra thế này là vì đối phương hiểu rõ cách suy nghĩ của Yuuji. Và chỉ có một người trên thế giới có thể đoán trước được điều đó.

“Kirishima Shouko…thủ khoa khóa của chúng ta…đúng là không thể xem thường được.”

Bây giờ, hi vọng mỏng manh duy nhất của chúng tôi là Yuuji nghĩ ra thứ gì đó không theo nếp nghĩ bình thường. Nếu ngay cả việc này cũng bị nhìn thấu, chúng tôi sẽ không thể hành động được gì cả.

“…Không còn thời gian để chần chừ nữa.”

“Đ…đúng rồi đấy! Chúng ta làm gì đây, Yuuji?”

“Cậu còn muốn hỏi gì nữa? Bây giờ kế hoạch tác chiến của chúng ta đã vô dụng rồi! Chúng ta chỉ còn có thể tập hợp mọi người lại. CÁC CHIẾN HỮU, ĐÃ ĐẾN GIỜ HÀNH ĐỘNG!”

“RÕÕÕÕ!!!!”

Kể cả Sugawa, năm chúng tôi di chuyển ra khỏi phòng và nhận ra rằng bên ngoài đã là một chiến trường.

“Đồ biến thái! Để bọn ta trói lại!”

“Bọn ta nhất định không cho phép các người nhìn trộm!”

“Chết tiệt! Sao bọn con gái lại xuất hiện ở đây?”

“Làm sao tớ biết!? Mà thôi, đánh xong rồi nói chuyện sau.”

Thấy một nhóm con gái chặn đường, một nhóm chiến hữu của chúng tôi nhanh chóng triệu hồi linh thú, nhưng sự khác biệt về điểm số là quá lớn.

Onodera Yuuko lớp D, Hóa học, 116 điểm.

VS

Masahiro Asakura lớp F, Hóa học, 44 điểm.

Thấy Asakura bị thổi bay sang bên quá dễ dàng, Sugawa hét lên.

“MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH! LINH THÚ CỦA BỌN HỌ KHÔNG THỂ ĐÁNH ĐƯỢC CHÚNG TA! CHÚNG TA KHÔNG CẦN PHẢI QUAN TÂM ĐẾN BỌN HỌ, CHỈ CẦN XÔNG THẲNG VÀO THÔI!”

Không! Phán đoán đó sai rồi!

“Không được đâu, Sugawa! Không phải chỉ mình Người Sắt mới đáng cảnh giác!”

Tôi cố hết sức gọi ngăn cản cậu ấy lại, nhưng Sugawa đã di chuyển. Muộn quá rồi!

“Sugawa lớp F phải không? Hãy theo thầy đến phòng phụ đạo. Triệu hồi.”

Tiến lên đằng sau bọn con gái là thầy Fuse. Ngay cả khi chúng tôi không triệu hồi, vẫn còn các giáo viên quanh đây và chúng tôi không thể xuyên thủng nếu không đánh bại những con linh thú ấy. Vì thế, chúng tôi phải tập trung hết lực lượng. Dù linh thú có mạnh đến mức nào, mãnh hổ nan địch quần hồ. Bởi vì số lượng giáo viên không đông như học sinh, ít nhất chúng tôi có thể làm được gì đó…!

“MỌI NGƯỜI NGHE ĐÂY! TẬP TRUNG LỰC LƯỢNG TẠI ĐÂY! ĐI THEO TÔI!”

Yuuji vừa ra lệnh vừa liếc nhìn thầy Fuse. Tuy nhiên, hướng mà hắn chọn là---

“NÀY YUUJI! KHÔNG PHẢI NƠI ĐÓ KẺ ĐỊCH TẬP TRUNG ĐÔNG NHẤT SAO!? TỚ THẤY CHẠY ĐẾN CẦU THANG SẼ DỄ DÀNG TIẾP CẬN HƠN!”

Chắc chắn tại nơi nhiều người tập trung nhất có vài bọn con gái lớp A đứng đó chờ sẵn.

Nhưng Yuuji phản bác ý kiến của tôi ngay lập tức.

“Lí do đấy! Nếu hàng phòng thủ ở đó mỏng manh, rất có khả năng chúng ta sẽ rơi vào bẫy! Mặc dù tại đây khó xơi, tớ phải vượt qua nơi nguy hiểm nhất!”

Nghe thấy hắn nói như vậy, tôi mới để ý rằng sự phân bố lực lượng thật sự không đồng đều, cứ như thể mời gọi chúng tôi đi xuống cầu thang. Có lẽ đây thật sự là một cái bẫy. Đúng là Yuuji, hắn vẫn có thể suy nghĩ trong tình thế hiện tại.

“ĐI THEO SAKAMOTO! VƯỢT QUA THẦY FUSE VÀ THOÁT KHỎI ĐÂY!!”

“XUNG PHONG!!!”

Tất cả mọi người có mặt ngay lập tức nhìn vào một điểm trước khi xung phong vào cùng một nơi. Đúng lúc đó, bọn con gái né sang một bên. Bọn họ tránh ra vì lực lượng của chúng tôi? Không, thật ra, tốt hơn hết chưa hết vội kết luận điều gì…

Mà thôi, chúng tôi không có thời gian bận tâm về những chuyện ấy. Chúng tôi nhanh chân chạy dọc hành lang trước cầu thang rồi rẽ sang hành lang kế bên khu vực tự học.

“…Yuuji, mình đã đợi cậu lâu rồi.”

“K…Kirishima!?”

Trước mặt chúng tôi, Kirishima và những người còn lại tiến tới.

“Hay lắm, Shouko…!”

Tôi có thể nghe tiếng Yuuji nghiến răng.

Rõ ràng hắn không vui chút nào cả, bởi vì từng kế hoạch có chủ ý của hắn đều bị đối phương phản công. Điều này cho thấy những suy nghĩ của Kirishima thận trọng hơn nhiều.

Đối với Yuuji, chắc hẳn không còn điều gì đáng xấu hổ hơn như vậy.

“…Mình sẽ không tha thứ cho cậu vì đã lăng nhăng! Mình sẽ làm cho thân xác cậu hiểu được điều này.”

Đúng lúc ấy, Kirishima bước sang một bên. Một người khác xuất hiện từ đằng sau cô ấy.

“Có vẻ như cô cần phải giáo dục các em về các nguyên tắc xã hội.”

“NGƯỜI ĐANG DẪN ĐẦU LÀ CÔ CHỦ NHIỆM KHỐI TAKAHASHI!”

Cô Takahashi cho chúng tôi một cảm giác lạnh lùng nhưng rất trí thức và cô đang quắc mắt trách mắng chúng tôi qua cặp mắt kính của mình. Nếu đối thủ của chúng tôi là cô Takahashi, lớp F của chúng tôi chỉ còn nhiệm vụ là chịu thất bại.

“Yuuji, tớ nghĩ tốt nhất bây giờ bọn mình nên rút lui.”

“Xin lỗi nhé, không được đâu.”

Nhìn lại đằng sau, có ai đó xuất hiện.

“Kudo…!”

“Xin chào. Yoshii cố gắng thật đấy nhỉ.”

Kudo vẫy tay như thể cô ấy chả biết chuyện gì. Sau đó, tôi có thể đoán được rằng giáo viên môn Giáo dục Thể chất, thầy Daishima, sẽ bước lên từ phía sau. Với đối thủ là hai người này, ngay cả Muttsurini cũng không có cơ hội chiến thắng.

“Aki, hôm bữa cậu dám gạt tôi! Cậu làm tôi ngượng hết biết!”

“Akihisa, nếu cậu thật sự muốn nhìn trộm phòng tắm nữ, sao cậu không bàn với bọn mình trước?”

Trước mặt tôi là nhóm Minami và Himeji quen thuộc. Nếu cô Takahashi ở gần đây, môn học thi đấu sẽ là tổng các môn và điểm yếu của Minami sẽ không bị bộc lộ dễ dàng. Chúng tôi đã hoàn toàn thất bại trận đấu này.

Nhưng ngay cả thế, chúng tôi không thể đầu hàng như vậy được! Nếu những tấm hình kia bị phát tán khắp cả trường, cuộc đời học sinh của tôi chỉ còn lại một màu xám xịt!

“MỌI NGƯỜI, ĐỪNG ĐẦU HÀNG! HÃY CHIẾN ĐẤU ĐẾN GIÂY PHÚT CUỐI CÙNG! TRIỆU HỒI!!”

Tôi gọi linh thú của tôi ra và để nó thủ thế. Mục tiêu là cô chủ nhiệm khối Takahashi. Nhưng ngay cả khi chúng tôi có xuyên thủng được hàng phòng ngự tại đây, vẫn còn rất nhiều đối thủ chúng tôi cần phải đánh bại.

“Cô ơi, linh thú của Aki trông mạnh mẽ hơn cậu ấy nhiều---”

“Không sao đâu, Shimada. Em không cần phải lo lắng.”

Takahashi dùng một tay ngăn Minami lại khi Minami định vào hỗ trợ.

Cô Takahashi tự tin quá nhỉ!? Tuy nhiên, tôi cũng có quen với việc làm sao điều khiển linh thú! Ngay cả khi đây là chủ nhiệm khối, nếu tôi có thể điều khiển nó một cách chính xác…!

Sau khi khóa chặt mục tiêu, linh thú của tôi phóng thẳng vào như một viên đạn.

“Yoshii, cô rất thất vọng về em. Cô đã nghĩ rằng ít nhất em cũng có một mặt tích cực nào đó.”

Sau khi cô Takahashi lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, cô ra lệnh triệu hồi linh thú.

Đối phương đang mang một sợi roi da trong tay nên tôi không thể nắm được thời điểm của đòn tấn công. Nhưng ít nhất tôi có thể chiến đấu với nó một lần để ước lượng khoảng cách!

Tôi giơ cây kiếm gỗ lên ngang tầm mắt ở giữa mặt, phòng ngự trước đòn tấn công của đối phương. Đúng lúc đó, linh thú của tôi đột nhiên không thể di chuyển được---và đổ nhào xuống sàn.

“…Hả?”

Trong phút chốc, tôi không thể làm được gì cả. Và ngay sau đó, một cơn đau thấu xương dội lại khắp người tôi.

“ĐAU QUÁAÁÁÁ!!! ĐAU QUÁÁ ĐI THÔIIIIIIII!!! KHÔNG PHẢI ĐÂY LÀ DỤNG CỤ ĐỂ TRA KHẢO SAO!!!??”

Ngược lại với nắm đấm của Người Sắt, tôi có cảm giác như da của mình bị xé toạc ra trong khi cơn đau chạy dọc cả người.

“Tên Akihisa bị đánh một cú thật, thế mà…đúng là thiên tài trong truyền thuyết…”

Takahashi Yoko, Chủ nhiệm khối, Tổng các môn 7791 điểm

VS

Akihisa Yoshii lớp F, Tổng các môn 902 điểm

Điểm của cô Takahashi hiện ra. KẺ NGỐC NÀO MÀ LẠI MUỐN THỬ SO SÁNH CHỨ? KHÔNG PHẢI SỰ CÁCH BIỆT QUÁ LỚN RỒI SAO!?

“Biết sao được. Nếu vậy, mọi người có quyền tự do quyết định hành động của mình!”

“RÕÕÕÕ! CỨ GIAO PHÓ CHO BỌN NÀY!!”

Thủ lĩnh của chúng tôi đã ra lệnh không khác gì hơn là lệnh rút lui.

Sau khi mệnh lệnh đã được truyền đạt, mọi người có thể tự ra quyết định cho mình. Họ sẽ bỏ chạy thế nào đây? Để xem nào!

“…” (<- Quỳ xuống ăn năn)

“…” (<- Quỳ xuống ăn năn)

“…” (<- Quỳ xuống ăn năn)

Đúng là một lũ ngốc.

“Yoshii và Sakamoto, hai em không thừa nhận mình đã làm sai sao? Hay là vì hai em muốn giữ thể diện của thủ lĩnh?”

Thấy Yuuji và tôi không chịu cầu xin tha thứ, cô Takahashi nheo mắt, tỏ vẻ tôn trọng.

Quỳ xuống và thừa nhận đã làm sai? Này, cô dùng từ khác thích hợp hơn được không?

“Cô Takahashi, cô sai rồi. Chúng em rất rõ ràng về việc này.”

Yuuji mở miệng đáp lại.

“Yuuji nói đúng, bọn em rất rõ ràng. Không cần phải cúi đầu nhận sai.”

Tôi cũng nở một nụ cười như Yuuji.

“Đừng nói rằng các em có viện binh đấy nhé?”

Thấy thái độ ngoan cố của chúng tôi, cô Takahashi cau mày.

“Viện binh? Không, cô không hiểu gì cả rồi.”

Nếu đây là một kì kiểm tra, câu trả lời của cô Takahashi chỉ đáng 0 điểm. Lí do chúng tôi không quỳ xuống nhận sai không phải là vì thể diện hay viện binh, nhưng---

“Sakamoto, Yoshii, nhìn trộm đúng là một điều sai trái đấy, hai cậu biết không?”

“À đúng rồi, Aki, tôi vẫn chưa trả hết nợ nần của cậu ngày hôm bữa đấy.”

“…Yuuji, mình đã nói từ trước rằng mình sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu giở thói Sở Khanh.”

---Câu trả lời chính xác là chúng tôi sẽ không được tha thứ ngay cả khi chúng tôi quỳ xuống van xin.

“Không ngờ cả cô Takahashi cũng vào cuộc.”

“Cô Takahashi mạnh quá cho nên về cơ bản cô Takahashi tham gia cuộc chiến là ăn gian…”

Đó không phải là cấp độ quyết định người chiến thắng nữa. Tìm được ai đó có thể một chọi một thắng cô Takahashi về thực tế là không thể.

Chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến người tôi đau điếng. Nó là hậu quả để lại của linh thú của cô Takahashi và đòn phạt của Minami. Tôi có cảm giác như tôi sẽ mơ về Himeji và Minami mỉm cười với tôi trong khi nội dung của nó toàn là trừng phạt.

“Vậy bọn mình nên làm gì đây? Không chỉ các cậu bị thư đe dọa, các cậu còn bị xem như là bọn nhìn trộm nữa!”

Như hôm qua, Hideyoshi được tha bổng. Ôi, con gái nhìn con gái tắm không đủ để kết tội đâu.

“Dĩ nhiên bọn tớ không hề có ý định đầu hàng. Dù ngày mai sẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu chịu khó nghĩ lạc quan hơn, chúng ta vẫn còn có cơ hội.”

Ngày mai là ngày thứ tư của khóa huấn luyện. Bởi vì ngày thứ năm sẽ là ngày dã ngoại, ngày mai là cơ hội cuối cùng để chúng tôi nhìn trộm. Tuy nhiên, đúng như những gì Yuuji nói, vẫn còn ngày mai để hi vọng. Còn quá sớm để chúng tôi đầu hàng.

“Cậu nói đúng. Dù sức mạnh có cách biệt một trời một vực, bọn mình đã quen với việc này. Sức mạnh vượt qua khó khăn là lúc giá trị đích thực của bọn mình tỏa sáng, đúng không?”

Chúng tôi bị đe dọa và bị xem là kẻ nhìn trộm sau lưng, trước mặt chúng tôi là đối thủ cực mạnh mà chỉ có tên ngốc mới dám chống đối. Chỉ còn một cơ hội nữa thôi. Mặc dù nó có khó hiểu đến mức nào, chúng tôi không cảm thấy tuyệt vọng.

“…Chúng ta không thể kết thúc thế này được.”

“Đúng vậy. Lớp F đã quá quen với việc ấy rồi nên không cần phải hốt hoảng.”

Hideyoshi và Muttsuri trông có vẻ phấn khích. Những chiến hữu khác không có mặt ở đây chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy.

“Thế sao? Nếu hai cậu không đầu hàng, vẫn còn có cách đấy.”

“Đúng là Yuuji! Cậu vừa nghĩ ra ý kiến gì vậy?”

“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ tớ là ai?”

Yuuji nở nụ cười xảo trá. Đó là nụ cười đến nay tôi đã thấy được vài lần. Cứ mỗi khi tên này ra vẻ mặt như thế, thông thường hắn sẽ dẫn dắt chúng tôi đến an toàn (hãy phớt lờ hắn làm bằng cách nào trước). Lần này chắc hẳn chúng tôi cũng sẽ thành công.

“Vậy, kế hoạch là gì?”

“Tấn công trực diện.”

Tôi rút lại lời nói. Bây giờ chúng tôi chả còn cơ hội nào.

“Đừng có làm cái mặt như thế và nghe cho hết đây. Ý tưởng cơ bản là tấn công trực diện không hề thay đổi, thứ thay đổi là sự chuẩn bị trước đó.”

“Nếu chúng ta sắp tiếp tục cố gắng tấn công trực diện, cậu đang nói tới tăng cường lực lượng?”

“Đúng vậy. Lực lượng phe đối địch đã đến mức giới hạn. Họ chả còn cách nào để tăng cường lực lượng thêm nữa đâu. Mặc dù việc chúng ta thất bại hôm nay là một điều đáng tiếc, nhưng nhờ vậy, chúng ta có thể nắm bắt được khả năng chiến đấu của đối phương. Điều này rất quan trọng.”

“…Đã có thông tin từ các nhân chứng lớp khác.”

Lớp khác mà Muttsurini đang nói đến chắc hẳn là lớp D và E.

“Dù đối phương sử dụng giáo viên làm lực lượng phòng ngự chính, có một điểm yếu ở đây. Cậu biết đó là gì không?”

“Không hề.”

“Tớ sẽ dạy cậu cách sử dụng cây kéo.”

“ÓAAAAA!! Mắt của tôi, MẮT CỦA TÔI!!!”

Yuuji dùng cặp kéo để truyền đạt nó như một món quà nụ hôn kiểu Pháp cho mắt tôi (mà nói luôn, phiên bản đẹp).

“Thật là…cậu chả bao giờ chịu suy nghĩ cho kĩ hả? Vùng triệu hồi linh thú có một thứ gọi là ‘nhiễu’. Hiện tượng này xảy ra khi một giáo viên khác tạo một vùng triệu hồi, sự không thống nhất giữa các môn học sẽ khiến linh thú biến mất---”

“Nói cách khác, không được bố trí nhiều giáo viên tại cùng một điểm?”

“Chính xác đấy.”

Vậy nếu giáo viên ở quá gần nhau, nó sẽ gây nhiễu và làm ‘linh thú’ biến mất, đúng không nhỉ?

Tôi hiểu rồi, thì ra đó là lí do giáo viên tấn công từ mọi phía. Họ không thể chiến đấu về mặt thể chất với nam sinh trung học nếu họ không triệu hồi linh thú, vì thế họ sẽ tránh ‘nhiễu’ bằng mọi giá.

“Kẻ bảng hiện tượng này và kết quả mà Muttsurini báo cáo, chúng ta có thể tiên đoán đối phương sẽ triển khai thế này.”

Yuuji mở một mảnh giấy trắng trên bàn và bắt đầu vẽ tiên đoán của hắn trên đó.

“Hả? Vị trí của cô Takahashi sẽ khác ngày hôm nay sao?”

“Tớ không dám chắc trăm phần trăm, nhưng tớ sẽ làm thế này nếu tớ là đối phương. Đặt quân vào chỗ cậu không muốn kẻ địch xuyên thủng là một nguyên tắc cơ bản.”

Theo tiên đoán của Yuuji, vị trí của cô Takahashi sẽ ở trước cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Đó là vì cầu thang là lối duy nhất dẫn xuống khu vực tắm nữ, và rất có khả năng đối thủ sẽ đặt đội quân chính tại đây.

“Nếu thế thì sao họ không làm vậy ngày hôm nay?”

“Hay là họ cố gắng làm giảm ý chí chiến đấu của bọn mình? Có vẻ như đường đi nước bước của bọn mình đã bị đoán trước hết.”

“Hừm, thôi, sự khác biệt về điểm số là một nhân tố quan trọng.”

Tôi vô cùng xin lỗi khi phải làm các bạn nữ thất vọng, nhưng chúng tôi sẽ không dễ dàng đầu hàng chỉ bởi điều cỏn con này.

“Nhưng cũng phải nhắc, đây là trận chiến khó khăn dành cho chúng ta. Có Người Sắt, thầy Daishima (giáo viên Giáo dục Thể chất) và cô Takahashi (chủ nhiệm khối), những vị trí mà chúng ta không thể dễ dàng vượt qua.”

Dù nói thế, chúng tôi không được phớt lờ những giáo viên khác. Những gì Yuuji dự đoán là những yếu tố chính và tôi cho rằng đó là chính xác. Lúc này, lực lượng chúng tôi ở đây bao gồm nam sinh lớp D, E, F. Dù chúng tôi có tinh thần cao, rõ ràng chúng tôi là phe yếu hơn khi lực lượng đối địch bao gồm cả nữ sinh lớp A và đặc biệt là lớp E không có kinh nghiệm trong chiến tranh linh thú.

“Vì chiến thắng của chúng ta, chúng ta phải đảm bảo một người nhất định đối đầu với Người Sắt không bị sứt mẻ.”

“Một người nhất định?”

“Chính là cậu, Akihisa. Dù là gì đi chăng nữa, điều kiện không thể tránh khỏi cho chiến thắng của chúng ta là cậu đánh bại được Người Sắt.”

“Là vì tớ là ‘học sinh bị giám sát’?”

“Đúng vậy. Người Sắt đóng vai trò phòng tuyến cuối cùng đến khu tắm nữ. Đây là điểm mà chúng ta phải xuyên thủng. Tuy nhiên, đánh tay đôi thì hoàn toàn không thể thắng được.”

Chúng tôi đã biết rõ điều đó hai ngày trước. Khi phải đối diện với Người Sắt, ngay cả Yuuji cũng sẽ bị quẳng xác sang một bên như một con chuột nhắt. “Con người sử dụng vũ khí để chống lại quái vật, và người duy nhất có vũ khí là cậu, Akihisa.”

Linh thú mạnh hơn con người rất nhiều. Tuy nhiên, một con linh thú thông thường không thể chạm vào vật thể. Chỉ có linh thú của tôi được chỉ định làm ‘học sinh bị giám sát’ mới có thể chạm vào vật thể nên có nghĩa rằng tôi sẽ phải là đối thủ của Người Sắt. Tôi không biết tôi có thể thắng hay không, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn để ai đó thay vào.

“Nhưng mà nói vậy không phải đồng nghĩa với việc vượt qua cô Takahashi mà vẫn lành lặn?”

“Aaa, cả Muttsurini cũng phải đối phó với thầy Daishima, quân số cần để giao chiến với cô Takahashi vẫn không đủ. Thật ra, với lực lượng hiện tại, đánh bại cô Takahashi là điều bất khả thi.”

Cứ cho rằng cần mười người để chặn một giáo viên, chúng tôi cần khoảng tám mươi người ở cấp độ thứ hai và thứ ba. Chưa kể với việc có bọn con gái giúp sức, chúng tôi không thể phủ nhận rằng chúng tôi đang gặp bất lợi cực kì.

“Dù sao, chúng ta phải lấy được sự giúp đỡ của lớp A, B và C.”

Điều Yuuji muốn nói là lớp B và C là cần thiết để tiếp cận cô Takahashi và lớp A để đánh bại cô.

“Nói ra thì dài dòng lắm, nhưng vì điều này, tìm kiếm sự giúp đỡ từ lớp khác là việc bắt buộc. Vì thế, trước khi chúng ta bắt đầu vào trận chiến, hãy tập trung cho vấn đề ấy.”

“Vậy cậu muốn nói rằng bọn mình cần phải lôi kéo lớp A đến lớp C thành chiến hữu? Nhưng bọn mình bị từ chối một lần rồi. Liệu có dễ dàng không?”

“Thế mới nói chúng ta cần làm gì đó.”

Đúng lúc này, Yuuji đang cầm một đống camera và yukata được chuẩn bị trong mỗi phòng. Mặc dù chúng tôi không được phép sử dụng yukata, tên này không hề có ý định tuân theo nội quy.

“Nhưng cậu có kế hoạch gì đây?”

“Dùng những tấm hình này để khiến bọn con trai lớp A đến lớp C phát hiện ra mảng tối trong tâm hồn. Nếu có thể, nó có thể kích thích họ nhìn trộm và nhận được giúp đỡ.”

“Hừm~đúng là kế hoạch tác chiến của Yuuji.”

“Im đi.”

“Tuy nhiên, nếu nó hiệu quả, thử một phen cũng đáng lắm. Mặc vào đi, Hideyoshi.”

“…Thế nữa rồi, cậu lại bắt mình mặc nó sao…?”

Tại sao tôi có cảm giác Hideyoshi trông không vui khi cậu ấy nhận bộ yukata đó?

“Bình tĩnh nào. Không chỉ Hideyoshi không thôi đâu. Tớ cũng sẽ kêu Himeji và Shimada mặc nữa.”

“Không, không phải mình không vui vì mình là người duy nhất mặc nó.”

Vậy cậu ấy không phải đang bực bội à? Tốt, tốt lắm.

“Rồi, Akihisa. Liên lạc với Himeji và Shimada. Muttsurini sẽ chuẩn bị camera.”

Theo lời hướng dẫn của Yuuji, tôi lôi điện thoại ra. Mm~số của hai người này…ồ, thấy rồi.

Lạch tạch, tôi gõ nội dung tin nhắn.

[Tớ có chuyện cần nói. Cậu đến phòng của tớ được không?]

Tít Tít Tít Tít Tít

Một chốc sau khi ấn nút gửi, tôi nhận được hồi âm --- a, là của Himeji.

[Được rồi. Mình sẽ mang theo đồ ăn. Mình sẽ đến đó sớm.]

Làm việc này để chụp hình, đó đúng là một câu trả lời đáng mừng. Tôi phải cảm ơn cô ấy.

Tít Tít Tít Tít Tít

Sau khi tôi đóng điện thoại lại, chừng một phút sau, tôi nhận được một tin nhắn khác. Lần này chắc là từ Minami?

[Cũng được thôi. Nhưng tại sao lại bây giờ?]

A, cô ấy có hơi cảnh giác nhỉ? Biết sao được, vì Minami và những người còn lại xem chúng tôi là bọn nhìn trộm và có khả năng làm Himeji đổi ý khi Himeji hoàn toàn không bận tâm gì cả. Hồn tôi hỡi, biết đáp lại thế nào đây?

Trong khi tôi đang nghĩ làm sao trả lời để Minami có thể chấp nhận, điện thoại của tôi reo lên báo tin nhắn thứ ba.

Hử? Là ai nữa đây?

Mở hộp tin nhắn đến ra, người gửi là ---- Sugawa. Gì thế này?

[Hỏi bây giờ có hơi đột ngột, tại sao cậu lại cố sống cố chết để nhìn trộm thế? Hay là cậu thật sự thích con gái? Tớ có hơi để tâm khi cậu nói gì đó thích mông của Sakamoto.]

Trong phút chốc, tôi không thể nói gì sau khi đọc tin nhắn của Sugawa.

Đó…đó là một sự hiểu lầm nghiêm trọng! Không phải sẽ có ai đó nghĩ rằng tôi có hứng thú với Yuuji hơn con gái nếu có ai đó thấy tin nhắn này sao!? Phải thay đổi suy nghĩ của họ mới được!

Trong khi chưa có hậu quả gì đáng tiếc, hãy gửi một tin nhắn.

Tại sao chúng tôi nhìn trộm phòng tắm nữ? Dĩ nhiên là vì chúng tôi đã quyết định rồi!

[Bởi vì tớ thích, đúng không? Còn hơn cả Yuuji!]

Thiệt tình…tại sao cậu ấy lại hỏi chứ? Không phải cứ suy nghĩ bình thường là có được câu trả lời rồi sao?

Tôi gấp gáp nhấn nút gửi. Ôi trời. Có quá nhiều tên ngốc xung quanh khiến tôi bực---

[Gửi tin nhắn đến -> Shimada Minami]

---Hả?

Ahaha. Hình như tôi mệt quá rồi, vì có vẻ tôi đã gửi sai tên người nhận. Tuy nhiên, tôi chỉ cần dụi mắt và xem lại bức tin nhắn gửi đến đâu thôi, đúng không?

[Tin nhắn đã gửi đến -> Shimada Minami]

“Chậc.”

Sau khi thấy tên người nhận, tôi thốt ra tiếng không tin vào mắt mình.

…Khoan đã, Yoshii Akihisa. Đây không phải là một tin nhắn nguy hiểm, phải chứ nhỉ? Thử nhìn lại tin nhắn tôi vừa gửi xem?

[Bởi vì tớ thích, đúng không? Còn hơn cả Yuuji!]

ĐÂY LÀ LỜI TỎ TÌNH MẠNH MẼ VÀ CƯƠNG QUYẾT MÀ CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC MỚI VIẾT RA ĐƯỢC!

“Grừ! Mình đúng là một thằng ngốc! Mình thật sự sốc bởi những gì mình đã làm ở mức độ nào đó! CHẾTTTT TIỆTTT!!!”

Đây…đây là mối khủng hoảng lớn nhất trong cả cuộc đời tôi! Làm sao tôi có thể gửi cái tin nhắn ấy cho Minami khi cô ấy luôn xem tôi là sâu bọ hay là cái bao cát! Tôi sẽ bị ném sang một bên, Minami sẽ nói rằng ‘sẽ rất bất tiện nếu gặp lại kẻ mà tôi vừa mới cho thất tình!’ và sẽ không đến phòng này. Nghĩ đến việc cái kế hoạch rối rắm của Yuuji bị đổ bể và tôi bị từ mặt, hôm nay có phải là một ngày thảm họa không!?

Mà thôi, phải gửi tin nhắn để giải thích chuyện vừa rồi là chuyện gì chứ nhỉ?

Tôi cố gắng hết sức để nghĩ mình nên viết gì. Không, bây giờ không còn thời gian để suy nghĩ nữa! Mặc kệ vậy, phải thay đổi tin nhắn ấy----

“Gì đây, Akihisa? Tớ vừa nghe thấy tiếng hét.”

“Có chuyện không hay xảy ra rồi! Đừng ngăn cản tớ---”

“Chuyện không hay? Đó---OÁI!”

VÚTTTT (Tiếng Yuuji trượt vỏ chuối)

RẦM (Tiếng Yuuji kéo tôi ngã theo)

CRẮC (Tiếng Yuuji đạp lên điện thoại của tôi và nó vỡ thành từng mảnh)

“Cậu vừa nói chuyện không hay gì xảy ra vậy, Akihisa?”

“CÁI CHUYỆN CẬU MỚI VỪA LÀM ĐẤY!”

Điện thoại di động của tôi bây giờ đã ở trong tình trạng đáng thương khi nó vỡ vụn thành những mảnh nhỏ. Rõ ràng không thể sử dụng điện thoại để giải thích ở đây được rồi.

“Hử? Điện thoại của cậu đây à? Xin lỗi nhé, mai mốt tớ đền cho cậu sau.”

Dù ai có nói gì, tôi có quyền trói tên này lại và đập cho ra hồn.

“Thôi, quên cái điện thoại đó đi. Mà này, cho tớ mượn điện thoại của cậu là được rồi!”

“A, điện thoại hả? Đây nè, không sao.”

Tôi giơ tay lấy chiếc điện thoại kiểu dáng đơn giản mà Yuuji thích và bắt đầu tìm số của Minami.

Danh bạ của Sakamoto Yuuji…số 1 -> Kirishima Shouko.

“Hừ, con nhỏ Shouko đó lại phá điện thoại của mình à? Đúng ra cô ta là một người chả hiểu biết gì về máy móc chứ nhỉ…chẳng lẽ mình phải nhập lại số của mọi người sao?

Chắc hẳn hắn không ghi lại số điện thoại hay địa chỉ mail của Minami. Tương lai của tôi sắp bị phá hoại như vậy sao?

“Mặt mũi cậu bị gì thế, Akihisa? Làm như vừa gửi tin nhắn nghe giống như tỏ tình với Shimada rồi tớ dẫm lên điện thoại của cậu hay làm gì đó trước khi cậu kịp giải thích.”

“Ahaha. Cậu nói cái gì vậy, Yuuji? Đời nào lại có chuyện ấy?”

“Ừ, cậu nói đúng. Nếu có chuyện như thế xảy ra, không phải tớ đã trở thành cái bao cát hay gì gì đó rồi sao?”

“Thật là…tớ không chịu nổi cậu mà, ahahahaha.”

Lạch tạch lạch tạch lạch tạch. Gửi…tốt lắm.

[Đến: Kirishima Shouko Từ: Sakamoto Yuuji

Tôi xin cầu hôn lại lần nữa. Hãy mặc yukata đến phòng tôi nhé.]

“Hử? Akihisa, cậu gửi tin nhắn cho ai-----ẶC, CẬU…CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ, ĐỒ KHỐN!!”

“IM NGAY! TỚ SẼ CHO CẬU MẤT HẾT MỌI THỨ NHƯ THẾ! XEM ĐÂY!”

“OÁIIII! CẬU QUĂNG ĐIỆN THOẠI CỦA TỚ VÀO NƯỚC TRÀ!? BÂY GIỜ LÀM SAO TỚ GIẢI THÍCH CHO SHOUKO ĐÂY, ĐỒ RÁC RƯỞI!”

“ĐÚNG THẾ! CHÍNH LÀ CẢM GIÁC NÀY ĐÂY! CÁI CẢM GIÁC CỦA TỚ KHI THẤY BẢN MẶT CỦA CẬU!”

“CẬU NÓI CÁI QUÁI QUỶ GÌ VẬY, TỚ CHẢ HIỂU GÌ CẢ! MÀ THÔI, TỚ PHẢI GIẢI THÍCH CHO CÔ TA TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN---”

XOẠCH (Tiếng Yuuji mở cửa chạy ra ngoài)

RẦM (Tiếng Yuuji ăn trọn nắm đấm của Người Sắt ngoài hành lang)

ẦM CẠCH THỤP (Tiếng Yuuji bị đập vào tường cùng với chiếc bàn)

“Em không được rời khỏi phòng!”

“Dạ vâng.”

Bởi vì Yuuji không thể di chuyển, tôi phải trả lời giúp hắn. Có vẻ như các giáo viên đã cảnh giác cao độ về những người ở trong phòng này.

“Mà này, Hideyoshi và Muttsurini, hai cậu chưa mua điện thoại di động à?”

“Ừ, cũng không cần thiết lắm.”

“…Sẽ gặp rắc rối nếu nó reo vào khoảnh khắc quyết định.”

Thời buổi bây giờ hầu hết học sinh trung học chắc đều có một cái, vậy nên hai người này có thể được xem là ngoại lệ, đặc biệt khi một trong số họ có lí do có một không hai.

Biết sao được. Ngày mai tôi sẽ giải thích cho Minami.

“Mà giờ mới nhớ, nếu bọn mình không dọn phòng ngủ thì không hay đâu nhỉ? Cứ để thế này thì bọn mình còn chẳng trải nệm ra được.”

“Cậu nói đúng, dọn dẹp chỗ này trước đã rồi chúng ta chụp hình Hideyoshi.”

Chúng tôi lật lại chiếc bàn bị lật sấp, nhặt rác trên sàn và gom chúng lại một nơi. Hành lí của Hideyoshi chắc cho qua phía bên phải (thụp), bình cắm hoa bị vỡ và thủy tinh nên quẳng sang phía bên trái (hấp), hành lí của tôi để qua bên phải (thụp), Yuuji bất tỉnh là rác nên hắn sang trái (loạtxoạt---lănlăn).

“ÓAAAAA!! MIỂNG CHAI…MIỂNG CHAI TRÊN LƯNG!”

“A, Yuuji. Nếu cậu dậy rồi thì ra giúp một tay nào.”

“Khoan đã! Cậu không thấy lưng tớ bị thương à!?”

“Không sao cả. Đã chết đâu mà sợ.”

“Cậu nói đấy nhé, thế này thì sao?”

“Áá! Cậu quăng quần áo của tớ vung vãi khắp phòng à?”

“Tớ sẽ cho cậu chịu đau khổ!”

“Nếu thế, tớ mặc yukata là xong! Ít nhất là sẽ hợp với Hideyoshi!”

“…Thật đáng ghen tị.”

“Các cậu…quên giới tính của mình là gì rồi đúng không?”

Thời gian trôi qua và chúng tôi cứ náo loạn cả lên.

---CỐC CỐC CỐC

Chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“A, chào Himeji. Cậu có bị Người Sắt chặn đường không?”

“Nếu cậu đang nói đến thầy Nishimura, thầy để mình vào sau khi mình cho thầy chút đồ ăn.”

Himeji vừa nói vừa nhìn xuống món quà vặt tuyệt vời của mình.

“Tạm biệt Người Sắt. Xin thầy hãy an nghỉ…”

Tôi cầu nguyện thầy được an nghỉ từ đáy lòng tôi.

“À phải rồi, tại sao Akihisa lại mặc yukata thế?”

“Hả? Nó có sẵn ở trong phòng nên tớ lấy ra mặc thử. Tớ thấy đây là cơ hội đặc biệt. Có hợp với tớ không?”

Dù tôi phải thay đồ thật ra là vì đồ của tôi bị dính đầy miểng chai, bây giờ không cần phải giải thích việc ấy.

“Ừm, hợp với cậu lắm! Làn da đẹp và vóc người mảnh khảnh, trông cậu tuyệt lắm!”

Thấy cô ấy sắp bị lạc vào chủ đề nào đó, tôi tự hỏi không biết tôi có thể làm gì để giúp cô ấy.

“A, Himeji, rất vui cậu đã đến đây.”

“Chào Sakamoto, xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

“Dù có hơi sớm, đây là quà cho cậu này.”

Yuuji đưa thứ gì đó cho cô ấy.

“Đây là yukata sao? Cảm ơn nhé. A đúng rồi, Akihisa gửi tin nhắn nói rằng có việc quan trọng cần nói với mình, có phải là việc này không?”

Himeji tỏ ra nghi ngờ về bộ yukata đột nhiên được đưa cho cô ấy.

“Thật ra, tớ có một yêu cầu muốn nhờ Himeji.”

“Yêu cầu?”

“Hm, đúng. Tớ hi vọng Himeji sẽ mặc yukata và chụp hình với bọn tớ.”

“Sao…?”

Himeji mở to mắt vì yêu cầu này quá bất ngờ. Đúng là tự dưng nói thế này có hơi đáng sợ.

“A~nhưng, mình nên nói sao đây…”

Tôi phải bảo cô ấy gì nhỉ? Thật là khó nghĩ.

“…À, nếu Akihisa chịu chụp hình chung với bọn mình, mình nghĩ mình có thể đồng ý…”

Đúng lúc đó, Himeji chấp thuận lời yêu cầu dù chưa nghe giải thích. Ồ, vậy ra cô ấy không thích chụp hình một mình à?

“Thế thì dễ rồi! Hideyoshi và tớ sẽ chụp chung với cậu!”

Chỉ cần bọn họ cắt tôi ra khỏi tấm hình là ổn thôi. Không, ngay cả khi tôi không nói, Muttsurini cũng tự động bỏ tôi ra.

“…Thật hiếm khi có cơ hội này. Mình nghĩ cả hai đứa mình đều có thể chụp hình chung…”

Tôi quay đầu lại và thấy Himeji tỏ ra không vui khi cô ấy phồng má lên. Cô ấy đã chấp nhận điều kiện rồi nhưng vẫn còn điều gì đó khiến cô ấy không vui?

“Aaa, vì Akihisa nhờ vả mình, mình cũng không biết làm sao hơn…thôi, mình đi thay đồ trước nhé.”

Himeji lấy bộ yukata rồi đi thay đồ.

Đúng lúc này, tôi chợt nghĩ ra một điều. Tôi vẫn chưa hỏi liệu chúng tôi có thể cho những người khác xem hình, đúng không? Dù đây không phải là tấm hình kì lạ gì đó, là một người bạn tôi nên hỏi ý kiến của cô ấy trước.

“Himeji ơi, chờ một chút.”

“Gì thế?”

Tôi gọi Himeji và quay sang nhìn Yuuji. Tôi ra hiệu ‘tớ sắp nói với Himeji rằng bọn mình sẽ phân phát tấm hình đi khắp nơi’, Yuuji đáp lại bằng vẻ mặt ‘chứ cậu nghĩ rằng tớ định giấu cậu ấy hả?’.

“Về chuyện mấy tấm hình ấy mà. Tớ cho người khác xem được không?”

“Sao? Mình mặc đồ yukata? Cái đó…a…mình có hơi xấu hổ…”

“Himeji nói gì thế? Nếu cậu xấu hổ khi để người ta thấy mình mặc yukata, làm sao Akihisa sống sót được? Cậu ấy vừa là tên ngốc vừa là tên biến thái. Theo định nghĩa của Himeji, không phải Akihisa không có quyền sống sao?”

“BUÔNG TỚ RA, HIDEYOSHI! TỚ SẮP ĐỤC NÃO CỦA YUUJI RA VÀ ÉP NÓ THÀNH NƯỚC!”

Hideyoshi cố gắng túm lấy tôi để ngăn tôi ra đòn kết liễu.

Mỗi lần cùng với Yuuji, lúc nào cũng có việc không may nào đó xảy đến với tôi. Tại sao bây giờ vẫn vậy?

“Mà nói thế thôi, tớ không thể đòi hỏi cậu miễn phí vậy được. Tớ sẽ chuẩn bị một món quà nghiêm túc.”

Yuuji vừa nói vừa vẫy tay với Himeji.

“Ý của cậu là sao?”

Himeji tiến sát lại gần không hề cảnh giác và rồi hai người bắt đầu thì thầm với nhau.

“…sáng ngày mai…hình…hisa đang ngủ…”

“…thật thế à…vậy thì…dù bao nhiêu đi nữa, mình sẽ…”

Họ đang nói gì vậy? Đặc biệt là Himeji, cô ấy cứ nhìn đi nhìn lại tôi suốt, thật đáng ngờ.

“Cứ thế nhé. Tớ cho rằng chắc không thành vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Ừm! Ngay cả khi mình phải kéo váy yukata một chút cũng được.”

CÁI GÌ!? Cái gì khiến cô ấy hăng hái thế?

“Mà thôi, cảm ơn vì sự giúp đỡ của Himeji. Himeji chuẩn bị đi nhé?”

“Vâng!”

Himeji vừa ôm bộ yukata vừa tiến vào nhà vệ sinh trong phòng của chúng tôi. Tiếng quần áo sột soạt khiến mùa xuân sức sống trong người tôi tuôn trào, nhưng đương nhiên đó là bí mật tôi sẽ không mở miệng nói.

“…(chùi chùi)”

Muttsurini đang tập trung lau ống kính camera. Thật ra, cậu ấy chỉ việc cắt tôi ra và để Himeji và Hideyoshi lại trong tấm hình. Thôi, không phải tôi không hiểu cảm giác này.

A, đúng rồi.

“Muttsurini, tớ có việc muốn hỏi.”

“…?”

Tôi thấy hơi ngượng khi nói điều này nên tôi hạ giọng sao cho Yuuji và Hideyoshi không nghe được trước khi tiếp tục.

(Dù chỉ một tấm,…hình chụp riêng hai người tớ với Himeji…)

“…Chỉ một thôi.”

Muttsurini nở nụ cười nhẹ trên gương mặt.

Đây là kí ức tôi muốn giấu tất cả mọi người và giữ riêng cho mình.

Trước khi Muttsurini chết chìm trong vũng máu, chúng tôi mất kha khá thời gian mới chụp được hình của Hideyoshi và Himeji. Dù hình vẫn chưa được rửa, không có người đàn ông nào lại không nghĩ đến việc nhìn trộm sau khi thấy chúng. Nếu có ai không cảm thấy thế thật, rất có khả năng hắn là một kẻ đồng tính.

Sau khi chụp hình xong, Himeji trở về phòng của cô ấy. Tôi không biết liệu chúng tôi có bị Người Sắt cho ăn đòn vào lúc đêm khuya không, nhưng chúng tôi nghe thấy tiếng ngáp sau khi chúng tôi tắt đèn. Mà tôi chợt nhớ rằng tôi phải nói với Minami về bức tin nhắn đó ngay khi tôi thức dậy vào sáng mai nên tốt hơn tôi đừng nên cố gắng chống lại cảm giác buồn ngủ ấy.

Hay có lẽ vì lí do đó mà tôi còn không nhận ra ai vào trong phòng?

“…này, dậy đi…”

Tôi có cảm giác tôi đang bị lay.

“Ôioa…”

Hư…Tôi không biết đây là ai, nhưng tôi mệt lắm rồi…xin hãy để cho tôi ngủ đi mà…

“…Thật là…tại sao cậu ngủ rồi chứ…”

Người kia tiếp tục lay tôi cho tới khi tôi tỉnh giấc.

“Ưmm!”

Tôi không thể gạt bàn tay đó ra khỏi người tôi. Thiệt tình, tôi đang ngủ đây, đừng có làm phiền nữa…

“Tôi nói cậu tỉnh dậy đi mà!”

Rắc rắc…

“----UIOAAAAA!!”

Cái…cái gì thế này!? Ai làm trật khớp vai tôi đau điếng rồi nắn nó lại để thủ tiêu chứng cứ!?

“Aki này, cậu dậy chưa?”

“Hả? A, thì ra là Minami. Tớ nghĩ tớ hiểu tại sao tớ lại bị đau rồi.”

Nếu Minami ở quanh đây, cơn đau ở mức độ ấy là có thể hình dung được.

“Khoan đã Minami, sao cậu lại ở đây, ƯWAAA!”

“Khe khẽ cái mồm!”

Minami trông có hơi hốt hoảng khi cô ấy vừa che cả miệng lẫn mũi tôi bằng tay của cô ấy.

Hả, hả!? Tại sao!? Tại sao Minami ở đây!?

“Cậu tỉnh chưa? Khi nào cậu bình tĩnh lại, tôi sẽ bỏ tay ra…”

“…(gật đầu lia lịa)”

Tôi tự động gật đầu như điên ngay sau khi nghe lời nói của Minami đến nỗi đầu tôi muốn rơi ra.

Tôi nghĩ tôi nên nói lần sau cô ấy chỉ việc bịt miệng tôi lại.

“Đừng làm ồn quá…”

Sau khi nói xong, cuối cùng Minami bỏ tay ra.

Hộc…sau khi lấy lại đủ oxy, tôi ngước mắt lên nhìn cô gái đang nhìn tôi.

“À…cậu là Minami, đúng không?”

“…Mắt cậu bị gì vậy hả?”

Lúc này, Minami không cột tóc đuôi gà, cô ấy để xõa tóc. Chỉ có thế thôi mà ấn tượng của tôi về cô ấy đã thay đổi hẳn. Thấy cô ấy có vẻ hơi đỏ mặt, trông cô ấy cũng thật---đáng yêu.”

“…Aki…?”

Minami nhìn tôi chằm chằm một cách bất an. Vẻ mặt ấy hoàn toàn khác hẳn tính khí háo thắng nhiệt tình của cô ấy, nhưng trông có vẻ yếu đuối và giống hệt một cô gái đáng yêu.

…Tuy nhiên, tại sao bây giờ Minami lại ở trong phòng của tôi?

Bình thường, con gái cất công đến phòng ngủ của con trai vào lúc này thì thật khó hiểu. Ngay cả khi chúng tôi là bạn bè, chúng tôi vẫn là bạn khác giới! Đến đây vào thời điểm hiện tại, và hơn nữa, tôi không phải là người cô ấy thích. Thật đáng ngờ. Chưa kể, quần áo của cô ấy khá mỏng nên rất có khả năng cô ấy vào nhầm phòng.

Vậy tại sao Minami chọn nguy cơ bị giáo viên bắt gặp và cất công đến đây? Tôi suy nghĩ về việc ấy và đột nhiên một ý nghĩ lóe ra trong đầu tôi.

---Minami thích tôi sao?

KHÔNGKHÔNGKHÔNGKHÔNG!! NHANH CHÓNG BÌNH TĨNH LẠI NÀO, YOSHII AKIHISA! ĐỜI NÀO LÀM GÌ CÓ CHUYỆN ĐÓ XẢY RA CHỨ!? CÔ ẤY LÚC NÀO CŨNG MẮNG TÔI LÀ ‘ĐỒ NGỐC ĐỒ NGỐC!’ NÊN CHẮC CÔ ẤY THÍCH NGƯỜI THÔNG MINH HƠN, ĐÚNG CHỨ? TẠI SAO BỖNG DƯNG CÔ ẤY LẠI THÍCH TÔI ĐƯỢC? KHÔNG PHẢI ĐƠN GIẢN QUÁ SAO? Hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ trước nào.

Hãy phân tích tình hình hiện tại và suy nghĩ thấu đáo.

Một cô gái trong lớp tôi xuất hiện trước mặt tôi và mặc bộ đồ ngủ mỏng manh.

CÔ ẤY THÍCH TÔI!!!

NÀY! KẾT LUẬN THẾ CÓ HƠI BỘP CHỘP KHÔNG!?

“Aki, nếu cậu ồn ào cậu sẽ làm người khác tỉnh dậy mất!”

“Hưư!”

Minami dùng thêm lực để bịt miệng tôi.

Khoan đã, hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo.

Cô ấy thích tôi.

Cô ấy có thích tôi không?

Dựa trên những hành động trong quá khứ, chắc không hẳn đâu nhỉ? Hơn nữa, bây giờ cô ấy đang bịt miệng tôi.

Mà giờ tôi chợt nhớ rằng đúng là tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn kì quặc.

Chắc Minami khó chịu trong lòng nhỉ?

Cô ấy dự định đến đây và phi tang mọi thứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Tối khuya + xâm nhập + cả cơ thể là vũ khí.

Ồồồ! Tôi đã giải được vấn đề!

“…Minami, ít nhất đừng làm tớ đau quá…”

“…Đầu óc cậu giờ đang nghĩ gì hả?”

Tôi sắp bị xử tử.

Ngay khi tôi chuẩn bị ngồi dậy, không hiểu sao Minami bắt đầu đỏ mặt, trông hơi ngượng ngùng và nói.

“…Tôi…tôi thu hết dũng cảm trước khi cất công đến đây đấy…thế nên, những chuyện ấy...cậu không cần phải gửi tin nhắn, chỉ cần nói trực tiếp với tôi thôi…”

“Hả?”

Không cần nhắn tin mà chỉ cần nói thẳng ra? Cô ấy đang nói về ý muốn của tôi? Vì không có giấy ở đây, tôi cho rằng cô ấy có ý định lắng nghe tôi và giúp tôi nói ra? Minami thật tử tế, chúng tôi thân thiết đến nỗi cô ấy chịu lắng nghe điều tôi muốn, tôi thật sự hi vọng rằng cô ấy sẽ nhẹ tay với tôi…

Được rồi, hãy nghĩ cách trốn thoát khỏi đây. Đầu tiên, kiểm tra những gì xung quanh.

Lúc này, những gì quanh tôi là---

Gương mặt đáng yêu của Hideyoshi khi đang ngủ.

Muttsurini đã vũ trang sẵn sàng với chiếc camera.

Kirishima mặc yukata lén chui vào đệm của Yuuji.

“…”

Hả? Không hiểu vì sao có gì đó không đúng ở đây.

Tôi lắc đầu và dự định xác nhận lại mọi thứ.

Gương mặt ngây thơ của Hideyoshi khi đang ngủ.

Muttsurini nhấn nút chụp hình như điên.

Kirishima phớt lờ sự phản kháng trong hốt hoảng của Yuuji trong khi cô ấy bởi obi của mình ra.

“Rắc rối thật…chắc các cậu có thể giúp tớ một chút…”

“Trước đó, cậu không có ý định cứu tớ hả!?”

Tôi còn không dám nhìn sang chỗ Yuuji. Bởi lẽ Kirishima đã cởi đồ của cô ấy đến mức có thể tôi thấy những thứ mình không nên thấy.

“Khoan…khoan đã. Cậu nói rằng mọi người đã tỉnh dậy ngoại trừ Kinoshita!? Đáng lẽ ra cậu nên nói sớm hơn chứ!”

Minami dự định thu hẹp khoảng cách nhưng lại hớt hải đẩy tôi ra xa. Có lẽ cô ấy không thể giết tôi lúc này vì có quá nhiều nhân chứng?

“Mình…mình hiểu rồi. Vì mọi người đã dậy…nên Aki giả vờ như không biết gì cả…”

Mà thôi, giờ thì nguy hiểm đã qua. Tôi chỉ cần họ trở về phòng trong khi làm sao giáo viên không bắt gặp.

RẦM!

“Chị ơi, chị có sao không!? Miharu đến đây cứu chị đây!”

Biết ngay mà. Tôi đã biết mọi chuyện sẽ không kết thúc thế này.

“M-Miharu!? Sao cậu lại ở đây!?”

“Em vừa chui vào đệm của chị và thấy nó trống không nên em lo lắng không biết chuyện gì xảy ra…! Đến đây đúng là lựa chọn chính xác!”

Shimizu, cậu thật là tuyệt vời! ‘Lén chui vào và không thấy ai cả’ rồi ra ngoài tìm không phải là điều mà một người bình thường suy nghĩ. Cậu là người lên kế hoạch tấn công tổng lực vào ngày thứ ba của khóa huấn luyện phải không?

“Suýt…suýt chút nữa thì…ta nghĩ buổi trừng phạt hôm qua là đủ để dạy ngươi một bài học rồi. Đáng lẽ không nên mất cảnh giác thế…”

Hả? Cô ấy cũng có mặt ngày hôm qua?

“Chị ơi! Phòng ngủ của lũ con trai dơ bẩn lắm! Cởi đồ ra ngủ với Miharu đi! A, nhưng Miharu sẽ làm nhiều trò để chị không ngủ được!”

“Thôi đi, Shimizu! Nếu cậu cứ nói thế này thì Muttsurini không sống nổi mất!”

“…(chảy chảy chảy)”

“…Tiếp tục thôi, Yuuji.”

“SHOUKO, CẬU ĐÚNG LÀ CHẢ BIẾT ĐỂ Ý GÌ CẢ!!”

“Chuyện…chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao mình thức dậy thấy ba đứa con gái trong phòng, Yuuji bị bịt miệng còn đệm của Muttsurini toàn là máu?”

“ÁÁÁ! ĐỪNG CÓ ỒN ÀO! NẾU CỨ THẾ NÀY THÌ NGƯỜI SẮT PHÁT HIỆN RA MẤT---”

“Chuyện gì thế này? Hình như mình nghe thấy tiếng của Yoshii!”

Giọng nói thô lỗ của Người Sắt vang lên từ ngoài hành lang.

“……………”

“Hả? Tại sao? Tại sao mọi người đều tỏ vẻ ‘tại Yoshii mà tất cả chúng ta bị phát hiện’ vậy?”

Và tại sao thầy chỉ nghe thấy tiếng của tôi thôi? Người Sắt nên đi bác sĩ khám tai đi là vừa.

“Chết tiệt! Tại Akihisa mà tình hình càng trờ nên phức tạp rồi! Thôi, nhanh chân ra khỏi đây trước khi các cậu bị bắt gặp đi!”

“Dù đổ thừa hết mọi việc cho tớ là không hay lắm, Yuuji nói đúng! Các cậu nhanh nhanh đi, mọi việc cứ để bọn tớ giải quyết!”

Một khi có ai đó phát hiện có con gái trong phòng ngủ của nam sinh (và đặc biệt một người chỉ mặc có yukata), chuyện này sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng. Chúng tôi phải để ba người ấy trốn thoát bằng bất cứ giá nào!

“Nhưng…nhưng…”

“Chị ơi, không còn thời gian để do dự đâu! Nhanh lên, cởi đồ ra và đến phòng của Miharu!”

“Im đi Miharu!”

Tôi thấy khá ấn tượng và kì lạ khi Shimizu cố gắng thuyết phục Minami trong tình hình này.

“Yoshii và Sakamoto! Ta biết ngay là hai em mà! Đứng lại mau!”

Trong khi chúng tôi chạy dọc hành lang, chúng tôi có thể nghe thấy giọng nói khủng khiếp của Người Sắt.

“Tiếng của Người Sắt! Người Sắt đang truy sát bọn tớ kìa!”

“Không còn thời gian đâu! Chúng ta phải sử dụng ‘bom nổ Aki’ để đánh lạc hướng Người Sắt, các cậu lời dụng cơ hội này để trốn thoát nhé!”

“Rõ!”

“Minami! Cậu đừng nói là rõ rồi chứ!”

Không phải tuyệt chiêu này đã bị phong ấn từ lúc đầu rồi sao?

“Đầu tiên, tớ và Yuuji sẽ chạy ra ngoài để gây chú ý cho Người Sắt. Các cậu lợi dụng thời gian này để thoát ra khỏi phòng, hiểu chưa?”

“Mm…xin lỗi nhé mọi người, vì bọn tôi mà…”

“…Cảm ơn.”

“Minami ơi, em yêu chị.”

Bây giờ kế hoạch đã được quyết định, không còn thời gian để đắn đo nữa, hãy giải quyết cho xong!

“Tiến lên, Yuuji!”

“Biết sao được, tớ sẽ đi cùng với cậu!”

Tôi đặt tay lên nắm cửa và mở bật nó ra.

RẦM! Bốp!

“Hư!? Y-Yoshii, quái quỷ!”

“Hả!? Hình như Người Sắt bị đập vào đầu!?”

“Đẹp lắm, Akihisa!”

Chắc mọi người đều cảm thấy thế, nhưng không phải sát khí của Người Sắt sẽ tập trung vào tôi sao?

“CHẠY ĐI, AKIHISA!!”

“Đi thôi----!!”

Đúng lúc này, một việc không mong đợi xảy ra.

Vì Người Sắt bị đập vào đầu, ba đứa con gái trong phòng không có cơ hội trốn thoát và bây giờ mắt của Người Sắt đang mở to nhìn vào trong. Chết tiệt, nếu thầy nhìn xa hơn, thầy sẽ thấy ba người đang trốn trong phòng mất!

Chúng tôi phải làm gì đây? Nếu chúng tôi không làm gì cả, ba người kia sẽ bị liên can! Chưa kể, bỗng dưng tôi nhận ra Yuuji nắm lấy đầu tôi và dự định sử dụng tuyệt chiêu bom nổ đã bị phong ấn nên nếu tôi cứ đứng yên bất động, người bị truy sát tiếp theo sẽ là tôi!

“Ở đây này, Người Sắt!”

Tôi gạt tay của Yuuji ra, cởi bộ yukata và chạy về phía Người Sắt. Người Sắt phản ứng lại giọng nói của tôi và quay sang hướng tôi. Tốt lắm, bây giờ Người Sắt sẽ không thể thấy ba người kia!

“Ta phải nhắc các em bao nhiêu lần là gọi ta bằng thầy Nishimura---”

“XEM ĐÂY!!”

Tôi cởi bộ yukata đang mặc với tốc độ ánh sáng, tôi dùng nó để trùm mặt Người Sắt lại.

“Này, này, em làm cái gì vậy?”

“ĂN THÊM NỮA NÀY!”

Tôi dùng obi để cột Người Sắt lại. Bây giờ chắc chúng tôi đã có thêm chút thời gian.

“RA ĐI!”

Tôi ra hiệu cho Minami và những người còn lại. Họ đều gật đầu đồng ý và chạy ra ngoài hành lang.

Tốt rồi. Ít nhất đã ổn được chút---

“Yoshii, hình như em thật sự muốn ta phụ đạo em lắm phải không…!”

---Dĩ nhiên là không! Nếu chúng tôi không thoát khỏi đây, chúng tôi sẽ phải ăn nắm đấm phán xét của Người Sắt.

“Cố gắng lên nhé, Akihisa.”

Yuuji giơ ngón cái với tôi. Không không, thế thì không được.

“Xin lỗi thầy Nishimura! Sakamoto Yuuji mang theo rượu và bắt em nhử thầy ra chỗ khác!”

“CẬU NÓI NHẢM NHÍ GÌ VẬY HẢ!?”

Tôi đáp lại với Yuuji đang hoảng hốt bằng cách giơ ngón tay cái lên.

Bình tĩnh nào Yuuji! Là bạn, tớ không bỏ rơi cậu đâu! Thôi nào, bọn mình sẽ cùng nhau trốn thoát. Chúng ta sẽ đi cùng trời cuối đất!

“Yoshii…Sakamoto…hai em…chuẩn bị tinh thần chưa?”

“Chuẩn bị thế nào chứ!?”

Trước khi Người Sắt xé toạc bộ yukata, tôi và Yuuji đã ở rất xa. Dù tôi không có ý khoe khoang, tôi khá tự tin vào khả năng lẩn trốn của mình!

“Sao đây, Yuuji? Bọn mình phải cắt đuôi Người Sắt!”

“Cái gì? Bỏ trốn không phải là phương án ở đây!”

“Cậu nói đúng, Người Sắt chả khác gì quái vật.”

“Cũng phải, thế nên chúng ta phải trốn đi đâu đó mà Người Sắt không lại gần được!”

“Ừ!”

Một nơi mà Người Sắt không thể đến…nơi duy nhất tôi có thể nghĩ ra là một cái hành lang hẹp mà thầy không thể chui vừa, nhưng không biết có tồn tại một nơi như thế không?

“Hai em hết đường trốn rồi! Hãy chuẩn bị bài phụ đạo mà ta thích thú đi!”

Người Sắt đuổi kịp rồi! Phải nhanh lên!

“Akihisa, lại đây!”

“Rồi!”

Để tránh việc Người Sắt đuổi kịp, cả hai chúng tôi phóng qua phòng tự học.

“Mà này Yuuji, cậu chạy đi đâu thế?”

“Đến một nơi mà giáo viên nam không thể vào, nói cách khác---phòng ngủ nữ!”

“Ra là vậy!”

Phòng ngủ nữ thật sao? Đúng là Người Sắt không thể bước vào căn phòng đầy những nữ sinh tươi tắn trong vùng đất giấc mơ vì đó là khu vườn bí mật mà con trai không thể đột nhập!

Nhưng nếu tôi lẻn vào trong mà chỉ có đồ lót---

“---Có vẻ như tớ không thể tránh cái chết đã được định sẵn rồi…”

Không phải đây là một thảm họa theo nhiều nghĩa sao?

“Akihisa, đi thôi!”

“Không được!”

Thấy phòng ngủ nữ trước mặt tôi, tôi từ chối lời yêu cầu của Yuuji.

Nếu tôi không thể có quần áo cho tử tế, tôi sẽ phải tiếp tục chạy.

“Chậc! Đến giờ này mà cậu còn để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt à…Mà thôi, mặc vào đi!”

Yuuji quẳng thứ gì đó qua.

Tôi bắt lấy nó. Đó là---không phải là quần áo tôi đang cần lúc này sao?

“Đúng là Yuuji! Cậu là người hiểu rõ tớ nhất!”

“Mặc vào nhanh lên đi!”

“Mm, cảm ơn nhé!”

Tôi nhanh chóng mặc đồ vào, cài nút, và không quên mang vớ. Xong! Hoàn hảo!

“Yuuji, tớ mặc đồng phục thủy thủ rồi này!”

Một áo phông trắng và một chiếc váy ngang đầu gối sẽ làm mắt của bất cứ ai sáng lên với cặp vớ màu xanh biển, và màu đồ lót là, bí, mật☆.

---Đây không còn là tình thế tôi tôi có thể bị bắt nữa. Tôi có thể tưởng tượng ra nếu tôi bị gô cổ lôi đến đồn cảnh sát, mọi người sẽ đồng tình rằng ‘học sinh này đến từ trường khác’.

“Được rồi, giờ chúng ta có thể lẻn vào trong!”

“Khoan đã Yuuji! Mặc thứ này còn chết người hơn cả hoàn toàn khỏa thân!”

Mà giờ tôi mới để ý, làm sao Yuuji có mấy bộ đồ ấy được? Đồng phục trường chúng tôi chắc hẳn toàn đi theo bộ, đúng không?

Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ. Cởi bộ đồ này ra trước đã!

“Hay là chúng ta chia nhau ra chạy ở đây?”

Yuuji nói với tôi trong khi tôi vẫn còn mặc quần đùi.

“Yuuji, sao cậu lại nói thế? Dù có ở bất cứ đâu, bọn mình sẽ trốn thoát cùng nhau~☆”

Làm sao tôi có thể bỏ chạy chỉ với cái quần đùi trên người?

“TỚ TỪ CHỐI! TỚ KHÔNG MUỐN BỊ GÁN GHÉP CÙNG VỚI CẬU, ĐỒ BIẾN THÁI!”

“IM ĐI! NẾU CẬU KHÔNG CHỊU, ĐƯA QUẦN ĐÂY!”

“THÌ RA CẬU HĂM HE NÓ RỒI HẢ!?”

“CỞI RA! CỞIIIII RAAAAAA----!!”

“CÒN KHUYA TỚ MỚI ĐƯA CHO CẬU---”

“…Hai em đang làm gì vậy?”

“…”

“…”

Tôi liếc nhìn với Yuuji.

Cảnh tượng tôi mặc quần đùi kéo quần của Yuuji chắc hẳn sẽ gây tổn thương mắt dù có nhìn dưới góc độ nào đi nữa.

“…Ta biết hai em chả có may mắn gì với con gái, nhưng xin hai em đừng làm những việc thế này giữa nơi công cộng, được chứ?”

“Thầy ơi! Bọn em chịu học phụ đạo! Chỉ cần thầy nghe bọn em giải thích!!”

Kể từ bây giờ, suốt ba buổi tôi, chúng tôi tận tưởng những khoảnh khắc tình thương mến thương với Người Sắt.