Hãy điền tên nhân vật lịch sử vào chỗ trống sau.
________ lập nên chính sách Rakuichi Rakuza nhằm triệt tiêu và ngăn cấm sự độc quyền để kích thích buôn bán và kinh tế.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Oda Nobunaga.”
Lời phê của giáo viên:
Chính xác.
Câu trả lời của Shimada Minami:
“Cái ông có búi tóc.”
Lời phê của giáo viên:
Em đã quen với Nhật Bản chưa? Thầy hơi lo lắng khi thấy câu trả lời của em.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Nobu.”
Lời phê của giáo viên:
Em thân mật quá đấy.
Sau khi chuyển về đây, trông chị hai như không còn sức sống.
Có ai đó bắt nạt chị ở trường? Hay ai làm chị khó chịu?
Thế mà, những người học cùng lớp với chị nghe rất thú vị khi chị kể cho mình nghe, và hình như chị cũng thích bọn họ lắm…
Vậy thứ gì đang khiến chị kiệt sức?
Là vì chuyện học hành của chị? Chị nói với mình rằng chị gặp khó khăn, không theo kịp được bài vở.
Mình mong rằng chị sẽ hồi phục sớm.
Sinh nhật chị sắp đến rồi…Chị sẽ vui lên nếu mình tặng chị một con thú nhồi bông thật to không? Chị thích thú nhồi bông lắm mà.
Mm…Quyết định thế! Mình sẽ mua một con thú nhồi bông thật to để làm chị vui!
Mình không biết mình có đủ tiền không nhỉ…
☆
“TẤT CẢ CÁC EM ĐỨNG NGAY TẠI CHỖ! ĐẶT CẶP CỦA MÌNH LÊN BÀN VÀ MỞ RA!”
Ngay khi tiết chủ nhiệm vừa bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi – Người --- à không, thầy Nishimura thông báo như thế mà không hề có nhắc nhở gì trước.
Chết! Những thứ tôi mang theo hôm nay chả liên quan gì đến học tập cả!
Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi ngay trong giây phút ấy. Mình sẽ xách cặp và chạy nhanh hết tốc lực!
“Ta cảnh báo các em: đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Thoát khỏi giáo viên chủ nhiệm này là một nhiệm vụ cực kì khó xơi. Dù sao, thầy được đặt một cái biệt danh vạm vỡ, nhanh nhẹn là “Người Sắt”. Thầy chỉ cần tận dụng những cơ bắp khỏe mạnh được tôi luyện từ việc tham gia vô số những cuộc thi ba môn phối hợp ‘Người Sắt’ của thầy để đuổi theo một cách không thương xót những kẻ dám bỏ chạy.
“Tốt lắm, ta sẽ đi kiểm tra một vòng. Bất cứ đồ dùng nào ta tìm được không liên quan đến học tập sẽ bị tịch thu.”
Bắt đầu từ hàng đầu tiên gần hành lang, thầy dạo quanh để kiểm tra bên trong túi xách, tịch thu bộ bài, tạp chí và những thứ như thế.
“Sakamoto, cho ta xem trong túi em có gì.”
Một học sinh không chỉ bị kiểm tra túi xách, mà còn cả túi áo túi quần.
“Chết tiệt!”
Sakamoto Yuuji thét lên trong đau đớn. Xin nói luôn, hắn là bạn thân nhất của tôi, cũng là tên bạn xấu xa.
Sau đó rồi, hắn ngoan ngoãn lục lọi trong túi của mình và lấy ra một chiếc máy MP3.
“Biết ngay mà. Ta sẽ tịch thu cái này.”
Người Sắt đặt chiếc MP3 vào trong bao tải đựng đồ tịch thu. Yuuji gườm mắt nhìn Người Sắt một cách thách thức, không ngờ túi của mình cũng bị lục soát.
“Cậu thế là tiêu rồi nhỉ?”
Tôi nói nhỏ với hắn.
“Chết tiệt! Thầy có thường hay kiểm tra túi bao giờ đâu nhỉ!? Tại sao tớ là người duy nhất bị đối xử thế này!?”
“Còn phải hỏi. Ai kêu cậu xấu tính thế làm gì?”
“Chết tiệt!”
Nếu chú ý hơn, Người Sắt kiểm tra kĩ lưỡng bao nhiêu dựa vào đối tượng bị kiểm tra. Thầy chỉ liếc sơ cặp của học sinh chăm ngoan, nhưng đối với người khác, thầy sẽ kiểm tra tận tường, kể cả túi đã được giấu kĩ.
“Tiếp theo là em, Yoshii Akihisa.”
“A, vâng.”
Người Sắt đứng trước mặt tôi. Tôi chắc rằng thầy sẽ không bắt tôi lộn túi ra như Yuuji----
“Cởi đồng phục và thay đồng phục thể dục vào.”
“Hả!? Thầy đùa với em phải không thầy!?”
Tôi không thể tin rằng niềm tin của thầy vào tôi thấp đến mức nào.
“Chưa kể…Thầy biết mà, thay đồ trước mặt con gái làm em hơi ngượng…”
“Đừng kiếm cớ. Có khả năng em có đồ đạc bị cấm giấu dưới quần, do đó thay đồ ra ngay lập tức.”
“Cái gì!? Ngay cả em cũng không cúi mình làm trò hèn hạ thế! Ít nhất thầy cũng tin em đi chứ---”
Khi tôi bước lên để củng cố quan điểm của mình, một thứ gì đó rớt xuống từ ống quần tôi với một tiếng thụp rõ to.
“Này, Akihisa, cậu làm rớt cái DS của cậu nè.”
Tôi cảm ơn Yuuji khi hắn tử tế nhặt chiếc máy console cầm tay của tôi và tôi đối mặt với Người Sắt một lần nữa.
“Em nói rồi, thầy tin em đi mà.”
“Khỏi thay đồ. Có mặc đồ thể dục thì cũng không thể tin em được.
C-cái quỷ gì thế này? Thầy lại nâng cao cảnh giác!
“Em mang theo máy chơi game, truyện tranh, light novel, DVD đến trường…Em xem trường học là cái quái gì thế hả!?”
Những kho báu quý giá của tôi bay vào bao tải của thầy, từng cái từng cái một. Thầy hết sức may mắn khi kiểm tra đột xuất ngay ngày tôi mang chúng theo. Tổng giá trị của những thứ này nhiều khi lên đến hàng ngàn yen.
“Đã hết chưa? Ta nhắc lại một lần nữa: trường học là một nơi để học tập. Lần sau, đừng mang những thứ không liên quan đến học tập.”
Người Sắt quay trở lại bục giảng với bao tải đồ tịch thu. Tạm biệt nhé, kho báu quý giá của tôi…
“Được rồi, vì kiểm tra đột xuất tốn khá nhiều thời gian, hôm nay sẽ không có giờ chủ nhiệm. Giờ học đầu tiên hôm này là Thực hành Triệu hồi, các em hãy đến phòng thể dục càng sớm càng tốt.”
Lời nói của Người Sắt đánh dấu tiết của thầy kết thúc. Người Sắt rời khỏi lớp học với kho báu của mọi người trong bao tải của thầy.
☆
“Triệu hồi!”
Những tiếng gọi triệu hồi linh thú vang vọng khắp phòng thể dục. Tôi quay sang Yuuji, hắn đang ngồi kế bên tôi.
“Chỉ mới vào trường có một tiếng mà bọn mình đã bị thả trúng bom nguyên tử rồi.”
“Khốn kiếp. Thiệt tình, tớ chả thể tin nổi cái MP3 một tháng tuổi của tớ bị tịch thu!”
“Oa, mới cứng nhỉ.”
“Nó còn mắc trời thần nữa chứ!”
Một màu u ám bao trùm vẻ mặt hoang dại của hắn. Tôi hiểu rất rõ cảm giác của hắn.
“Akihisa, máy chơi game của cậu cũng tiêu tùng rồi đúng không? Cũng khá nhiều đấy.”
“Mm…Tổng giá trị dễ tới ba mươi ngàn yen lắm.”
Một máy cầm tay, game, DVD và CD…Tính theo giá trị đồ vật bị tịch thu, người có thiệt hại lớn nhất là một trong số tôi hay Muttsurini. Xui thật…
“Tiếp theo, Himeji Mizuki, em hãy bước lên phía trước.” “V-vâng.”
“Này, đến lượt Himeji rồi! Muttsurini, cậu không định chụp cậu ấy mặc đồ thể dục à?”
“…Máy chụp hình bị tịch thu.”
“Ờ, đúng rồi…đáng tiếc thật. Hiếm khi mới nhìn thấy cậu ấy mặc đồ thể dục vì bọn mình học khác lớp.”
“Và đây là buổi Thực hành Triệu hồi duy nhất bọn mình có.”
“…”
Đầu của Muttsurini còn cúi xuống hơn nữa trong tuyệt vọng. Thôi, không thể trách cậu ấy được.
Với mái tóc óng mượt và ngoại hình dễ thương, ngây thơ cùng với bộ ngực căng tròn dường như có cả ý thức riêng của cô ấy, lí do tại sao bất cứ đứa con trai nào cũng muốn chụp một tấm hình của cô ấy cũng là điều dễ hiểu. Ngay lúc này đây, tôi thoáng nghĩ rằng tôi sẵn sàng chịu chết để chụp được một tấm hình của cô ấy.
“P-phải thế này không nhỉ? Triệu hồi!”
Cô ấy lẩm bẩm một cách rụt rè. Một dãy hình ma thuật hình thành dưới chân cô ấy và linh thú của cô ấy hiện lên trước mặt mọi người.
“Giống như tớ nghĩ, linh thú của cậu ấy đúng là trông mạnh thật.”
“Đương nhiên. Nhìn nó dễ thương thế mà lầm.”
Linh thú của Himeji trông đáng yêu hết sức. Vì linh thú lấy theo ngoại hình của người sử dụng, không cần phải giải thích gì thêm khi người triệu hồi nó là một mĩ nhân.
Mà nói đến đây, lí do khiến linh thú của cô ấy đáng ấn tượng thế là---
“Tớ dám chắc linh thú của cậu ấy là con duy nhất đủ khả năng cầm cây kiếm khổng lồ thế.”
“Ừ, nhất định chỉ có ai ở cấp độ của cậu ấy mới nhấc nổi cây kiếm lên.”
Linh thú của cô ấy đang cầm một cây trường kiếm kiểu phương Tây dài hơn người nó gấp mấy lần mà không gặp chút khó khăn nào. Ai nhìn vào cũng biết rằng không được khinh thường con linh thú này.
Himeji Mizuki, lớp C, Tổng các môn 3943 điểm vs Furukawa Ayumi, lớp C, Tổng các môn 1264 điểm
Điểm số hiện ra trước mặt linh thú. Những điểm số ấy chắc hẳn là kết quả từ kì thi giữa kì trước.
“Thảo nào nó mạnh đến thế.”
“Trời đất, gần bồn ngàn điểm. Cậu ấy giỏi thật.”
Chúng tôi ngồi túm tụm trong góc, gật đầu tán thành.
Sức mạnh của linh thú tỉ lệ trực tiếp với kết quả kiểm tra của học sinh. Do đó, tóm lại, trong Kì thi Triệu hồi, điểm kiểm tra càng cao, linh thú càng mạnh.
“À đúng rồi, cậu biết cậu ấy à?”
“Mm. Cậu ấy là bạn học của tớ hồi tiểu học, nhưng cũng phải mấy năm rồi bọn tớ chưa nói chuyện với nhau. Tớ nghĩ chắc cậu ấy cũng đã quên tớ rồi.”
Vì bây giờ chúng tôi học khác lớp, tôi trở nên xa cách với cô ấy. Tôi nhất định sẽ nói chuyện với cô ấy nếu tôi có cơ hội, nhưng khả năng chuyện đó xảy ra gần như là không. Nếu tôi cứ xông thẳng vào lớp của cô ấy và nói rằng “Tớ có chuyện cần nói với cậu” thì chẳng khác nào đang tỏ tình cả.
“Chắc vậy rồi…Vì khả năng cậu được học chung lớp với cậu ấy vào năm sau gần như bằng không, cuối cùng cậu cũng sẽ biến mất khỏi kí ức của cậu ấy thôi.”
“Năm sau? Ý cậu là thi xếp lớp đó hả?”
“Chứ gì. Cậu chắc chắn sẽ không cùng lớp với cậu ấy đâu.”
“Nói thế cũng đúng, nhưng mà…”
Cũng giống bất cứ ngôi trường nào khác tại Nhật Bản, chúng tôi được xếp vào những lớp khác nhau khi nhập học vào học viện. Tuy nhiên, kể từ năm sau trở đi sẽ khác. Chúng tôi sẽ được phân chia dựa vào điểm số. Dù Himeji ở trong lớp C, với điểm số của cô ấy, thế nào năm sau cô ấy cũng sẽ được xếp vào lớp A. Đó là lí do tại sao Yuuji và tôi chắc chắn sẽ lại học khác lớp với cô ấy bởi vì cả hai chúng tôi đang lởn vởn ở khoảng lớp D.
“Cậu ấy sẽ thật sự quên tớ sao? Nghĩ như vậy cũng buồn thật.”
“Chứ sao, bởi vì nhớ cái bản mặt của một kẻ vô dụng như cậu thì có ích gì.”
“Cậu nói cái gì hả!?”
Chúng tôi tiếp tục tán dóc trong khi nhìn người khác thực hành. Một giọng nói vang lên.
“Tiếp theo! Yoshii Akihisa và Shimada Minami!”
Giọng của Người Sắt---à không, thầy Nishimura vang vọng ầm ĩ khắp phòng thể dục. Tôi nhìn quanh và nhận ra những người khác đã hoàn thành buổi tập của mình.
“Tớ quay lại ngay.”
“Ừ. Dù sao cậu cũng là một ứng cử viên cho vị trí ‘Học sinh cần Giám sát’, cậu cứ tận dụng cơ hội này để học cách điều khiển linh thú của cậu đi.”
“Này! Tớ không có xấu tính như cậu, Yuuji!”
Tôi trợn mắt với Yuuji. Thiệt tình, tôi mà là ứng cử viên cho ‘Học sinh cần Giám sát’ á? Thật quá đáng. Có cái danh hiệu ấy cũng như được đóng mác là học sinh rắc rối nhất trường . Làm sao tôi có thể làm ứng cử viên trong khi chả có ai trong lịch sử học viện từng nhận danh hiệu ấy trước đây?
“Nhanh lên, Yoshii!!”
“Vâng!”
Nghe thấy tiếng Người Sắt gầm với tôi, tôi nhanh chân tăng tốc. Người tập chung với tôi đã hoàn thành quá trình triệu hồi.
“…”
Bạn tập của tôi nhìn chằm chằm vu vơ vào con linh thú trước mặt cô ấy. Cô gái năng động với mái tóc đuôi gà cùng đôi chân mảnh khảnh quyến rũ là bạn học của tôi, Shimada. Tuy vậy, lúc này, một vẻ mặt lo lắng hiện trên gương mặt của cô ấy. Sao thế nhỉ? Cô ấy thất vọng vì linh thú của cô ấy trong không mạnh mẽ chút nào à ?
“Sao thế, Shimada? Cậu bất ngờ vì linh thú của cậu yếu đến không ngờ hả?”
Tôi cố gắng an ủi cô ấy bằng những lời nói tử tế của tôi. Những đám mây xám xịt trên đầu cô ấy dường như đã tan biến trong chốc lát và cô ấy nở nụ cười tươi.
“A, thì ra cậu là đối thủ của tôi. Tôi mừng quá!”
Cô ấy hơi đỏ mặt. Thấy cô ấy đỏ mặt cũng khiến tôi cảm thấy vui. Chà, tôi chẳng nghĩ rằng cô ấy sẽ làm thế trước mặt mọi người…Tôi không biết phải xử trí với cô ấy như thế nào.
“Được đập cậu tơi bời thấy thích thật!”
…Thiệt tình, ai đó chỉ tôi làm sao xử trí với cô gái bất bình thường này với.
“Shimada, linh thú của bọn mình mới đánh nhau, không phải bọn mình.”
Tôi cảm thấy chút lo lắng nên tôi nhắc lại luật lệ cho cô ấy một lần nữa. Buổi thực hành triệu hồi này nhằm mục đích cho những trận chiến linh thú vào năm sau nên nó đúng phải là trận đấu giữa các linh thú. Ít nhất đây là điều tôi nghĩ.
“Cậu nói đúng. Đây không phải là trận chiến giữa chúng ta.”
Cô ấy gật đầu tán thành. Tốt rồi, có vẻ như cô ấy đã hiểu ý tôi muốn nói.
“Bởi vì tôi là người duy nhất làm thịt cậu.”
ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ!
“Thầy có nghe thấy không vậy? Cậu ấy đang đe dọa em kìa! Nếu thầy có thời gian kiểm tra đồ đạc của bọn em, thầy không thấy nên làm gì với vụ bạo lực học đường rõ ràng thế này à?”
“Shimada, bạo lực là không được đâu, ngay cả khi người chúng ta đang nhắc đến là Yoshii.”
“Nhưng, thưa thầy…”
“Không nhưng nhị gì cả. Không là không, em hiểu chưa?”
“…Vâng, được rồi ạ.”
“Ta mừng vì em đã hiểu. Vậy thì---”
Một nụ cười to hiện lên trên gương mặt của Người Sắt.
“---Lần này ta cho phép một ngoại lệ.”
“Khoan đã…Kì cục thật…”
Tôi có suy nghĩ nhiều quá không? Cuộc trò chuyện vừa rồi nghe như thể một giáo viên vừa cho phép bạo lực trong trường.
“Tớ sẽ cố hết sức!”
“Chúc may mắn!”
“Ahaha, cả hai cậu đều ngốc cả. Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ nhẹ thay và tha thứ cho các cậu không? Tôi sẽ khiến các cậu chấp thuận yêu cầu của tôi trước khi T-TỚ XIN LỖI! LÀ LỖI CỦA TỚ, THA CHO TỚ ĐI!!”
Họ không tha cho tôi, ngay cả sau khi tôi van xin vô số lần.
Tôi đã nói gì dẫn đến cái thảm họa này nhỉ…?
☆
“Trời đất ơi…Kể từ vụ soát đồ buổi sáng, cả ngày hôm nay hết thê thảm này đến thê thảm khác…”
Giờ học cuối cùng cũng kết thúc. Tôi càu nhàu về cái ngày xui xẻo với lũ bạn tôi thường hay chơi chung.
“Đó là vì cậu mang quá nhiều thứ không cần thiết đến trường.”
Người ngồi bên cạnh tôi mỉm cười là Kinoshita Hideyoshi học chung lớp với tôi, cùng với Yuuji và Muttsurini. Nghe cậu ấy nói chuyện như một ông già đã lạ lùng rồi, đằng này gương mặt của cậu ấy lại vô cùng xinh đẹp. Cậu ấy thích bình luận. Dù vậy, tôi cảm thấy cậu ấy là người bình thường nhất sau tôi, vì hai người kia bất bình thường tới nỗi không thể dùng từ nào để diễn tả.
“Mà Hideyoshi này, cậu đâu có bị tịch thu thứ gì đâu, phải không?”
“Dĩ nhiên là có rồi, mình bị tịch thu vài bộ quần áo và đạo cụ. Dù mình đã nói với thầy rằng mấy thứ ấy để cho câu lạc bộ kịch nhưng chúng vẫn bị tịch thu.”
Nhà trường đã cung cấp quần áo và đạo cụ cho Hideyoshi nên Hideyoshi không cần phải tự tay mang lên. Nếu có đem theo, chúng là những thứ không cần thiết. Tuy vậy---
“Đâu có cần phải tịch thu hết thế chứ, thầy cứ mắng một trận ra trò là xong. Ai mà ngờ đầu óc của Người Sắt khô cứng đến vậy.”
“…(gật đầu lia lịa)”
“Đầu của thầy chắc chắn toàn là chì.”
Có vẻ như Muttsurini và Yuuji đồng ý với tôi. Cũng phải thôi, bọn họ bị tịch thu kha khá thứ rồi.
Và tôi lại nghĩ rằng ‘bởi vì chúng tôi chỉ phải thực hành triệu hồi, thế nên chẳng có tiết học nào và hôm nay đáng lẽ là một ngày thoải mái’.
Đáng lẽ là thoải mái, nhưng tôi thấy thà học bài còn hơn là bị lục soát.
“Thực hành triệu hồi…”
Nghe thấy tôi khẽ rên rỉ, Yuuji lẩm bẩm với chính mình.
“Hả? Sao vậy, Yuuji?”
“Không có gì. Tớ chỉ vừa nhớ ra năm sau bọn mình phải tham gia chiến tranh linh thú.”
Không hiểu vì sao trông cậu ấy vui ra mặt khi nói thế.
Nhắc đến chiến tranh linh thú, à, đó là một cuộc chiến giữa các lớp với những thiết bị trong lớp là chiến lợi phẩm. Nếu chúng tôi có thể lên năm hai mà không gặp bất kì tai nạn nào, chúng tôi sẽ được sử dụng hệ thống chiến tranh linh thú này.
“Nhưng tại sao trường mình lại có cái hệ thống chiến tranh linh thú chứ? Nếu trường muốn phân biệt điểm số rõ ràng, không phải cứ việc dán điểm số vào mỗi người là xong sao?”
“À, rất có khả năng trường thích chiến tranh linh thú để kiểm tra vì nó có thể thúc đẩy học sinh, đúng không? Là một lớp, học sinh sẽ học tập chăm chỉ để không kéo cả lớp xuống.”
“Ra là vậy. Trường muốn bọn mình làm việc cùng nhau và tăng điểm số mà không phải tách biệt bọn mình ra, đúng không?”
“Ừ, điều này cho phép trường làm việc mà trường muốn nhất là ‘chuẩn bị cho học sinh có thể bộc lộ tiềm năng của mình trong xã hội’.”
“Ồ~thế sao?”
Ngay khi bốn đứa chúng tôi đang tán dóc.
“A…thật là…cái tên Yoshii ấy bỏ việc trực nhật lại cho mình. Hắn trốn đâu rồi nhỉ?”
Giọng nói của học sinh nào đó đang hét toáng lên ở hành lang. Phải Shimada không nhỉ?
“Cái quái gì thế, Akihisa? Cậu trực nhật hôm nay hả?”
“Mm, nhưng tớ bỏ việc dọn dẹp lại cho Shimada rồi trốn biệt mất.”
“Hmm, theo tớ nhìn thấy thì hai người cũng thân thiết đấy nhỉ.”
“…(gật đầu lia lịa).”
“Ahaha, không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Thiệt tình. Một khi mình tóm được hắn, mình sẽ cột tay chân hắn lại và quẳng xuống từ lầu ba!”
Đó là một pha mạo hiểm cực kì khó mà ngay cả diễn viên đóng thế cũng chẳng dám.
“Xin lỗi, tớ không nghĩ tớ có thể bảo vệ mạng sống của tớ lâu hơn được. Tớ đi đây!”
Tôi chộp lấy chiếc cặp và chạy ra khỏi hành lang mà không nói gì thêm nữa. Tôi yêu cái mạng của tôi.
“A, Yoshii! Thì ra cậu trốn ở đây! Đứng lại ngay!”
“Tớ không đứng lại đâu! Cậu định giết tớ đúng không?”
“Tôi không giận gì cậu cả. Cứ đứng lại đi, được chứ!?”
Nói xạo là cái chắc.
“Hai người này đúng là thân thiết.”
“…(gật đầu lia lịa).”
Cô ấy nói rằng cô ấy chẳng giận gì cả, nhưng không hiểu sao cô ấy lại đang cầm dây thừng.
☆
“Hộc…đáng sợ quá~”
Đã ba mươi phút trôi qua kể từ khi tôi chạy ra khỏi trường và tôi đã đến một phố mua sắm khi nào không hay.
“Thôi. Mình cũng chẳng định mua gì cả nên chắc về nhà thôi---hở?”
Ngay khi tôi vừa định quay trở về nhà, tôi thấy một hình dáng quen thuộc bước vào cửa hàng. Himeji phải không nhỉ?
“Không biết mình gặp cậu ấy ở đây có phải là định mệnh gì không nhỉ. Mình có nên dũng cảm gọi cậu ấy không…”
Dù đúng là chúng tôi đã học cùng lớp hồi tiểu học, nhưng đến cấp hai, chúng tôi bị chia vào hai lớp khác nhau. Không biết tự khi nào, Himeji có vẻ xa cách với tôi. Thấy cô ấy trước mặt tôi sau bao nhiêu năm, tôi thật sự muốn nói chuyện với cô ấy --- lí do tôi cảm thấy như thế này là hầu hết là vì những lời nói của Yuuji ‘Cuối cùng cậu cũng sẽ biến mất khỏi kí ức của cậu ấy thôi.’
Để biến những suy nghĩ của tôi thành hành động, tôi dõi sát theo chân của Himeji và bước vào cửa hàng…để rồi tôi nhận ra ở đây có vô số thú nhồi bông, không thể tin nổi. Trông như một cửa hàng thú nhồi bông mà một đứa con gái thích nhất --- cái quái gì thế, cửa hàng ấy đúng là cửa hàng thú nhồi bông mà!
“Thôi, về thôi. Cửa hàng này chẳng hợp với mình.”
Tôi nhanh chân tăng tốc và bước về phía cửa ra vào. Dù sao, điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi đây.
“Đây là mong ước duy nhất cả đời của Hazuki. Chú ơi, xin chú đấy!”
“Cháu có nói thế thì…Chú cũng phải bán hàng nữa chứ…”
Ngay lúc tôi đến cửa ra vào, tôi chợt nghe thấy đoạn nói chuyện kia. Có vẻ như cô bé đứng ở quầy tính tiền đang nói với người thu ngân điều gì đó. Cô bé trông cứ muốn nài nỉ cho bằng được. Chuyện gì thế?
Tôi cảm thấy bận tâm nên tôi quay đầu về phía giọng nói phát ra. Đúng thật, một chú thu ngân và một cô bé trông như đang học tiểu học.
“Dù thế nào đi nữa cháu muốn con gấu Noi lớn ấy. Chú ơi, cháu xin chú đấy!”
“Ngay cả khi cháu xin chú như thế…chú đang bán hàng. Không phải sẽ không công bằng với khách hàng khác nếu chú giảm giá cho cháu một chút sao? Người bán hàng bọn chú phải đối xử với mọi khách hàng như nhau.”
“Chú ơi, xin chú mà!”
“Ưm…thiệt tình không biết phải nói sao với cháu…”
Chú thu ngân trông khá khó xử khi chú trình bày thế và lấy tay gãi lên mặt. Tuy vậy, cô bé tiếp tục nài xin một cách khẩn thiết. Thấy một cô bé nhỏ thiết tha đến thế, tôi sẽ là một thằng vô cùng nhẫn tâm nếu cứ bước đi…
“Này, bé ơi, tại sao em muốn con thú bông này vậy?”
Tôi biết tôi quá tọc mạch, nhưng cuối cùng tôi cũng xen vào.
Bây giờ một bên thứ ba đột nhiên xuất hiện, cô bé và chú thu ngân để lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
“B…bởi vì chị hai dạo này trông không được khỏe. Hazuki muốn mua con thú bông chị lúc nào cũng muốn để mong rằng chị phấn khởi hơn…”
“Không khỏe?”
“Chắc là vì chị vừa mới trở về từ Đức và không thể hiểu được nhiều tiếng Nhật!”
Chuyển nhà…ngay cả khi ở trong đất nước Nhật Bản, bất cứ ai sẽ thấy cô đơn khi bạn bè và môi trường thay đổi chứ chưa nói gì đến quay trở về từ nước ngoài.
“Thế mà, chị hai thay bố và mẹ làm hết mọi việc trong nhà như quét dọn rồi giặt đồ kĩ càng, chị còn hay chơi với Hazuki nữa…”
Dường như điều ấy chạm vào nỗi đau của Hazuki khi đôi mắt to của Hazuki bắt đầu rơm rớm.
“Oaa! Đư…đừng khóc! Anh hai sẽ giúp em!”
“…Anh nói thật không?”
“Mm, thật.”
“…Cảm ơn anh hai!”
Hazuki gạt nước mắt, nở một nụ cười vui mừng.
“Mà này, con thú bông ấy giá bao nhiêu?”
Con thú bông nằm trong lòng Hazuki cao khoảng chừng một mét. Tiên đoán sơ qua, tôi không nghĩ năm ngàn yen sẽ đủ.
“Tính luôn thuế, tổng cộng là 24 800 yen.”
“Xin lỗi em, anh hai đã cố gắng nhưng anh không thể thực hiện được.”
“Anh hai?”
Hazuki trông đượm buồn.
Ặc! Chẳng ngờ một con lại mắc đến thế. Dưới những điều kiện này, lời tuyên bố đầu hàng vụt ra khỏi miệng tôi mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
“Vậy bé Hazuki có bao nhiêu rồi?”
“Em chỉ 10 000 yen…”
Vậy chúng tôi đang thiếu 15 000 yen. Tính luôn cả gia tài của tôi, chỉ có 11 699 yen. Chúng tôi còn chẳng thể chạm đến mốc giá 24 800 yen! Chúng tôi có thể trả nhiều nhất là một nửa.
“Xin lỗi chú, chú có thể bán con thú bông này cho bọn cháu với giá 11 699 yen không?”
“Hả, chú vừa nói rằng là chú còn phải buôn bán…”
Câu trả lời vẫn như cũ.
“Anh hai ơi, chẳng khác gì trước đâu.”
Hazuki thì thầm vào tai tôi.
Hazuki nói đúng. Đến bây giờ, tôi vẫn đang làm cùng một điều mà Hazuki làm. Tuy vậy, lúc này mọi chuyện sẽ khác. Tôi không phải là học sinh tiểu học; hãy cho Hazuki thấy một người lớn (học sinh trung học) xử lí thế nào!
“Bọn cháu chỉ có tổng cộng 11 699 yen, khoảng một nửa giá con thú nhồi bông, đúng không?”
“Ờ. Vẫn chưa đủ.”
“Bé Hazuki muốn con thú ấy và chú muốn bán nó, nhưng chú không chịu bán nửa giá. Nếu vậy, cháu có ý này hay lắm!”
“Hm? Sao nào?”
“Chúng ta có thể xé con thú nhồi bông làm đôi và bán phần bên phải----hả? Gì thế? Sao hai người nhìn cháu như thể cháu là thằng ngốc vậy?”
“…Cháu có phải học sinh trung học không đây?”
“…Anh hai ngốc lắm!”
T-Tôi lại bị một đứa học sinh tiểu học gọi là ngốc!
“Chú không thể giảm giá cho hai đứa, nhưng chú đảm bảo chú sẽ không bán con thú nhồi bông này ngay. Hai đứa về nhà bàn bạc với ba mẹ trước đi.”
Dứt lời, chú thu ngân kết thúc cuộc nói chuyện.
“Em không nhờ ba mẹ em mua giúp em được sao, Hazuki?”
Chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng và đi đến công viên để bàn luận kế hoạch của chúng tôi.
“Ba và mẹ thường không có ở nhà…cho nên ba mẹ để tiền lại cho chị hai. Nếu Hazuki muốn mua gì, chị hai thế nào cũng hỏi lí do…”
“Anh hiểu rồi, uu~”
Muốn làm điều gì đó cho chị gái yêu thương---tâm hồn Hazuki thật đáng trân trọng, khác hẳn cái gia đình của tôi khi gửi tôi đến Học viện Fumizuki với cái cớ ‘không muốn lãng phí tiền học’. Tôi phải giúp Hazuki để nó không mất mối thân thiết với gia đình.
Thế nhưng mà, tôi nên làm gì đây? Nếu tôi có chút tiền thì tốt quá, nhưng tiền của tôi sắp hết…
“A đúng rồi! Hazuki có thể có thêm tiền nếu Hazuki bán truyện tranh cho tiệm sách cũ được không?”
Hazuki nghĩ ra kế hoạch xuất sắc này và đôi mắt của Hazuki lấp lánh. Đúng là làm vậy chúng tôi sẽ có tiền, nhưng tôi nghĩ rằng Hazuki cũng không kiếm thêm được bao nhiêu. Dĩ nhiên mọi chuyện sẽ khác nếu tôi có đống máy console cầm tay bị tịch thu sáng nay---
“Hở? Phải rồi, còn kế hoạch này nữa!”
“…Anh hai, anh nghĩ ra gì đó à?”
“Anh chưa thể lấy chúng lại ngay. Nếu anh thành công, bọn mình sẽ đủ tiền để mua thú nhồi bông…”
Dù tôi không nghĩ sẽ có tác dụng gì…mm! Vẫn đáng thử một phen.
“Được rồi! Hazuki, ngày mai em lại công viên được không?”
“V-vâng. Hazuki đến được…”
“Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở đây nhé. Trời sắp tối rồi, về nhà thôi.”
Tôi vẫy tay và tạm biệt Hazuki. Thôi, ngày mai tôi phải bàn bạc với Yuuji và mấy người kia.
“A, mm, bye bye…”
Giờ tôi mới để ý, Himeji thật sự bước vào cửa hàng ấy à?
☆
“Vậy cậu muốn lấy lại đồ đạc bị tịch thu hả?”
Sáng hôm sau, cũng trong phòng học ấy, tôi nói với bộ ba như mọi khi.
“Bỏ lại mấy thứ bị tịch thu hôm qua thì tớ thấy tiếc thật, nhưng mà…”
“Uu~mm…ừ, nhưng đối thủ là Người Sắt kìa. Bọn mình nhiều khi sẽ bị gán thành ‘Học sinh cần Giám sát’ nếu bọn mình không cẩn thận…”
Yuuji và Hideyoshi chống cằm trầm tư. Có vẻ như họ không có ý định giúp tôi. Không hay rồi, có khả năng tôi phải tự giải quyết một mình.
“…Đồng ý lời đề nghị của Akihisa.”
“Hả? Muttsurini? Cậu muốn giúp tớ sao?”
“…(gật đầu lia lịa).”
Tuyệt! Bây giờ ít nhất tôi có một bậc thầy lén lút giúp đỡ tôi.
“…Thôi kệ, cứ thử đi đã.”
“Á? Cậu cũng bằng lòng sao, Yuuji?”
“Ừ. Tớ mới vừa mua cái máy MP3 đó, chưa kể Người Sắt đã gây thù chuốc oán kha khá rồi; do vậy, phen này phải tính sổ nợ nần một lần và mãi mãi thôi.”
Yuuji nhếch mép cười. Đúng là bộ mặt hăm hở của một tên xấu tính.
“Nếu vậy, mình sẽ giúp luôn. Mình không muốn đầu hàng khi mình có thể lấy lại mấy món đồ.”
Cuối cùng, cả Hideyoshi cũng gật đầu và mọi người quyết định tham gia. Đúng là một nhóm học sinh năm nhất rắc rối.
“Bây giờ, điều quan trọng nhất là điều tra mục tiêu của chúng ta đang ở đâu.”
“Đúng vậy. Nếu bọn mình còn không biết Người Sắt giấu đống đồ tịch thu ở chỗ nào, có muốn thì bọn mình cũng chẳng lấy lại được.”
Đồ bị tịch thu có lẽ bị quẳng đi đâu đó, nhưng chúng chỉ mới vừa bị tịch thu ngày hôm qua nên chắc hẳn Người Sắt vẫn còn giữ chúng bên mình.
“Vậy đấy. Akihisa, tắt chức năng yên tĩnh đi.”
“Hả? Sao vậy?”
“Đừng hỏi nhiều, cứ làm đi. Cậu muốn lấy lại đồ tịch thu không hả?”
“…Tớ chẳng biết kế hoạch là gì, nhưng tớ chỉ cần tắt chức năng yên tĩnh đi thôi phải không?”
“Đúng rồi.”
Điện thoại không thể tự dưng đổ chuông trong giờ học nên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Cứ làm theo những gì Yuuji bảo tôi vậy.
Tôi móc điện thoại ra khỏi túi và tắt chế độ yên tĩnh.
“Ôô, yêu cầu cả lớp nhanh chóng ngồi xuống. Ta sẽ bắt đầu điểm danh.”
Thấy giáo viên chủ nhiệm Người Sắt của chúng tôi bước vào lớp học, tôi nhét chiếc điện thoại di động vào trong túi ngay lập tức.
“Rồi, bắt đầu thôi.”
Thế rồi, cuộc chiến của chúng tôi vì đồ đạc bị tịch thu chính thức bắt đầu tại giây phút này.
“Shimada.”
“Có.”
“Shimizu.”
“Có.”
Vào giờ điểm danh thường lệ, giọng nói gầm gừ của Người Sắt vang vọng rõ ràng khắp lớp học.
“Yamaguchi.”
“Có.”
“Watanabe.”
“Có.”
---Bíp bíp bíp.
Đột nhiên, một tiếng bíp gián đoạn cả lớp trong lúc điểm danh. Điện thoại của ai vậy? Hết nói nổi, kẻ nào trong lớp mà ngốc thế. Thế nào điện thoại cũng sẽ bị tịch thu nếu nó nổi chuông trong giờ học.
“…Yoshii, đưa điện thoại của em đây.”
“…Vâng.”
Vấn đề ở đây, kẻ ngốc là tôi.
Chết tiệt! Sao nó lại đổ chuông lúc này!? Kẻ nào gọi cho tôi vậy!?
<<Cuộc gọi nhỡ: Sakamoto Yuuji>>
“Y-Yuuji, đồ phản bạn!”
“Ta sẽ tịch thu điện thoại của em.”
“Ááá! Điện thoại! ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI!”
Điện thoại di động của tôi bị Người Sắt lấy mất không thương tiếc.
“Tốt lắm. Không ai đến trễ hay nghỉ học. Ta hi vọng tất cả học sinh các em sẽ tiếp tục giữ vững chuyên cần.”
Sau khi điểm danh, Người Sắt lê bước chân nặng nề ra khỏi lớp học---cùng với điện thoại của tôi.
“Tốt lắm. Phần một của kế hoạch đã hoàn tất.”
“Yuuji! Tớ có thù oán gì với cậu hả! Bây giờ nhờ cậu mà điện thoại của tớ bị Người Sắt tịch thu rồi đấy!”
“Đây chỉ là mồi để tìm ra mục tiêu của chúng ta. Chỉ cần lấy chúng lại là xong.”
“Hả? Mồi?”
“Đúng vậy. Tớ cố tình để Người Sắt tịch thu điện thoại của cậu để phát hiện chỗ Người Sắt giấu mấy món đồ ấy.”
“Sao cậu không nói với tớ ngay từ đầu…”
Và nếu có thể, tớ mong cậu sử dụng điện thoại của cậu làm mồi.
“…Đã trở về.”
“OÁIII!”
Tự nhiên cất tiếng ngay đằng sau. Hết cả hồn~
“Ồ, Muttsurini về rồi à. Thế nào?”
“…Đồ bị tịch thu được đặt trong tủ đựng đồ của giáo viên.”
“Đúng là Muttsurini, xóa dấu vết để theo đuôi người ta, hết sức điêu luyện. Tớ ấn tượng đấy.”
Có vẻ như Muttsurini theo đuôi Người Sắt và điều tra xem điện thoại của tôi bị giấu ở đâu. Nếu nói về theo đuôi người khác mà không bị phát hiện, Yuuji không thể làm và Hideyoshi không có kĩ năng.
“…Nhưng tủ đồ bị khóa.”
“Rồi. Vậy chìa khóa ở đâu?”
“…Túi quần sau bên trái của Người Sắt.”
“Được rồi. Nếu vậy, chúng ta phải thó lấy chìa khóa từ thầy.”
“Ừ, nhưng bọn mình làm thế nào đây?”
“Cứ yên tâm. Tớ có ý này hay lắm. Chúng ta sẽ hành động trong giờ trực nhật.”
Mà thôi, hãy tiếp tục giờ học và chờ đến giờ ra về.
☆
Cuối cùng, giờ ra về đã đến.
“Vậy, cậu có kế hoạch gì?”
Vì hôm qua tôi cố trốn việc, tôi bị phạt quét cả hành lang một mình. Do đó, tôi đang bàn bạc kế hoạch với Yuuji và bọn còn lại trong khi vắt cây lau nhà. Cái bọn chết tiệt này ngay từ đầu đã chẳng có ý định giúp đỡ gì tôi.
“Chúng ta sử dụng cái đó.”
Yuuji hất cằm và chỉ.
“Xô nước? Bọn mình làm gì với xô nước?”
“Chúng ta sẽ lấy nó tạt nước lên Người Sắt và bắt thầy cởi đồ ra.”
Hiểu rồi. Nếu vậy, chúng tôi có thể lấy đồ của thầy và lấy chìa khóa của tủ đồ.
“Mm hừm~biện pháp này đơn giản và dễ thành công.”
Hideyoshi nói đúng. Chúng tôi không thể nào thất bại được. Nhìn chung, chỉ còn một rắc rối duy nhất với kế hoạch này, và đó là --- ai tạt nước lên Người Sắt sẽ bị thầy truy đuổi đến cùng trời cuối đất.
“Chỉ còn một rắc rối duy nhất trong kế hoạch này, và đó là người sẽ tạt nước, ‘Akihisa’ sẽ bị thầy truy đuổi cùng trời cuối đất.”
Khoan đã! Tôi thành người chịu trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ rồi à?
“Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề lớn cho lắm.”
ĐÓ LÀ VẤN ĐỀ LỚN ĐỐI VỚI TỚ!
“Này, các cậu không thấy kì quá à? Oẳn tù tì quyết định đi nào!”
“Ê, nhìn kìa! Mục tiêu của chúng ta đã ở đây.”
“Tốt lắm. Cố hết sức nhé, Akihisa!”
“…Cố lên.”
“Hả? Chờ chút!”
Bộ ba đã rút lui trong thời gian ngắn nhất có thể mà chẳng nói lời nào.
Người Sắt đã leo lên bậc thang. Nếu vậy, chỉ có tôi mới có thể làm việc này!
Đôi mắt của tôi khóa mục tiêu và tốc độ tương đối đã được ước đoán. Vũ khí chuẩn bị trong tay, mọi việc đều ổn---thời điểm tấn công!
“OÁIIII! EM LỠ TAY!”
Trong lúc kéo lê cây lau nhà, tôi cố tình bước đi loạng choạng và ngã về phía trước, nhắm xô nước về phía Người Sắt trên cầu thang. ƯỚT ĐI!
“GƯ!”
Làm…làm sao như thế được! Đúng là Người Sắt! Có thể đột nhiên phản ứng trong nháy mắt và né nước tạt vào người nhờ linh cảm không phải là người! Tuy nhiên---
“CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI!?”
Tôi vung cây lau nhà trong tay về phía Người Sắt né. Tôi sẽ không chịu thua dễ dàng thế đâu!
Phụt, tách tách tách.
Nước trong xô đổ ướt lên Người Sắt và chiếc xô lăn long lóc sang bên. Nhiệm vụ hoàn thành.
Tôi nhặt chiếc xô và cây lau nhà tôi quẳng ra và chú ý để không bước lên vũng nước rồi nói với Người Sắt “Xin lỗi thầy, em lỡ tay---ÁÁÁ, thầy ơi! Quyển bách khoa toàn thư không phải là vũ khí!”
“Ta nghĩ ta vừa nghe em nói ‘Có chạy đằng trời’, phải không hả?”
“Thầy gặp ảo giác thôi ạ.”
“Đừng hòng nói dối với ta với cái mặt nghiêm túc ấy nữa. Chuẩn bị chầu trời đi!”
“Thầy…thầy ơi, xin thầy đừng dùng gáy sách!”
Các cậu đâu rồi! Đến cứu tớ! Tớ sẽ bị Người Sắt đánh bầm mắt như gấu trúc nếu cứ thế này mất!
“Aa, Akihisa, cậu làm thật rồi hả.”
Yuuji và hai người còn lại không biết xuất hiện từ đâu. Mà thôi, tôi được cứu rồi~
“Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần ‘đừng tạt nước vào người thầy’…”
“Óa, OAÁ! THẦY ƠI! EM NÓI LÀ EM KHÔNG CỐ TÌNH MÀ!”
Bọn…bọn họ chả giúp được gì cả! Bọn chết tiệt! Bọn họ định ngồi yên chống mắt lên mà xem à?
“Thầy ơi, phạt Akihisa sau đi. Em nghĩ thầy nên thay đồ trước thì hơn. Nếu thầy không phiền, em sẽ cho thầy mượn đồ thể dục của em.”
“Cũng đúng. Xin lỗi em, đưa cho ta vậy. Yoshii, ở lại đây lau sàn cho sạch!”
Nói xong, Người Sắt bị tôi làm cho ướt sũng bước vào lớp học cùng với Yuuji và hai đứa kia để thay đồ.
“…Xui quá.”
Mà thôi, tôi còn phải lau sàn. Hơn nữa, tôi đang cầm đồ dọn dẹp trong tay.
Khi tôi vừa chăm chỉ lau nước trên sàn, Hideyoshi bước ra khỏi lớp học và tiến về phía tôi.
“Mình có chìa khóa rồi, Akihisa.”
“Thật không? Vậy bọn mình chỉ cần vào phòng giáo viên và lấy lại đồ tịch thu.”
“Ừmm, nhanh lên trước khi Người Sắt nhận ra.”
“Được thôi!”
Sau khi đặt cây lau nhà dựa vào tường, Hideyoshi và tôi nhanh chân hướng về phòng giáo viên.
“Tớ vào đây.”
Tôi lấy chìa khóa từ tay Hideyoshi và giơ tay về phía cánh cửa.
“Chắc không có gì đâu nhỉ?”
“Không cần phải lo. Tớ sẽ cố gắng vào phòng giáo viên mà không gây chú ý quá rồi mang đồ đạc trở về.”
Tôi chỉ là một học sinh bình thường đối với mọi giáo viên, trừ Người Sắt. Tôi sẽ thích hợp với nhiệm vụ này hơn so với Hideyoshi, người có ngoại hình như một mĩ nhân.
“Được không đấy? Vậy mình sẽ chờ tin tốt lành của cậu.”
“Mm, tớ vào đây~xin thứ lỗi~”
Tôi khẽ mở cửa phòng giáo viên. Không sao cả, tôi không phải là đứa gây khó chịu.
“Yoshii? Nhanh chân lại đây ngay!”
“Sao vậy trời!? Sao mới bước vào phòng mình đã bị chú ý rồi!?”
Tôi bị giáo viên Văn học Cổ điển bắt gặp ngay lập tức sau khi bước vào phòng. Tại sao?
“Thầy muốn nghe em giải thích làm sao với bài văn ‘chuyển Đồ Nhiên Thảo thành ngôn ngữ hiện đại’!”
(Ghi chú: Đồ Nhiên Thảo – Tsurezuregusa, tác giả Yoshida Kenko – nd)
“A, em đã nộp bài tập về nhà rồi mà thầy.”
“Thầy đang hỏi tại sao em biến Đồ Nhiên Thảo thành bản rap!?”
“Sao? Nhưng thầy muốn chuyển nó thành ngôn ngữ hiện đại, và nói đến tiếng Nhật hiện đại, không phải---”
“A, Yoshii, xong ở đó rồi nhớ lại đây.”
“Yoshii, bài Hóa em nộp ngớ ngẩn hết sức! Chút nữa đến đây giải thích cho thầy.”
Không biết tự khi nào mà tôi bị cả vài giáo viên bao vây. Thôi, nếu thế này, quên việc hoàn thành kế hoạch đi, tôi sẽ bị thầy cô săn lùng đến tối mất! Phải tìm cách thoát khỏi họ thôi!
“Xin lỗi…”
Ngay khi tôi đang trầm tư phải làm gì, có ai đó vào phòng giáo viên. Hở? Không phải Hideyoshi đây sao?
“Ồ, Kinoshita phải không? Em làm sao thế?”
“Em…em…tự dưng em cảm thấy không khỏe…nhưng thầy thể dục…không có…”
Hideyoshi bịt miệng lại. Trông cậu ấy không khỏe thật. Cậu ấy bệnh rồi à?
“Hideyoshi, cậu---”
Tôi hớt hải chạy về phía cậu ấy. Đúng lúc đó, đột nhiên cậu ấy nháy mắt với tôi. Thì ra là thế, cậu ấy đang diễn kịch. Đúng là một người từ câu lạc bộ kịch, tôi suýt nữa là bị lừa.
“Xin lỗi thầy, em có thể nghỉ ở đây----”
Trước khi kịp dứt cậu, Hideyoshi ngã xuống sàn.
“K-Kinoshita! Em có sao không?”
“Thôi, đưa em ấy vào phòng y tế!”
“Thầy…thầy nói đúng! Xin thầy đỡ chân của Kinoshita!”
Một vài giáo viên bắt đầu gây ầm ĩ. Sau đó, mọi người trong phòng giáo viên rời khỏi để theo Hideyoshi đến phòng y tế. Xuất sắc lắm, Hideyoshi!
“Lợi dụng cơ hội này để lấy lại đồ bị tịch thu mới được. Để xem, Người Sắt…à không, Nishimura. Nishimura…”
Tôi kiểm tra bảng tên trên tủ để đồ xếp theo thứ tự. A, thấy rồi. Ngay đây.
“…Không biết tại sao mình tưởng tượng côn trùng sẽ bò ra từ tủ đựng đồ của Người Sắt.”
Dù tôi hơi sợ, tôi không có thời gian để chần chừ. Tôi lôi chìa khóa Hideyoshi đưa cho tôi và đẩy tay cầm cửa xuống, mở tủ đựng đồ bằng sắt không tốn chút công sức.
“Ồ, sạch đến không ngờ…”
Tủ đồ được sắp xếp một cách ngay ngắn và túi đựng những thứ bị tịch thu được đặt ở nơi rõ rành rành.
“Ra khỏi đây trước khi có ai bắt gặp vậy---hở?”
Ngay khi tôi định khóa tủ đồ và chạy biến, tôi để ý thấy một chồng sách cũ cột bằng sợi. Chắc trước sau gì cũng quẳng đi mất.
“Uu~hm…trước sau gì thầy cũng quẳng nó, mình lấy nó thì hơn. Nhiều khi còn được thêm chút tiền nữa.”
Tôi ôm đống sách bằng cả hai tay và phóng ra khỏi phòng giáo viên ngay lập tức.
“Xong rồi! Ít nhất bọn mình cũng đạt được mục tiêu!”
Sau những gì vừa xảy ra, tôi mang chiến lợi phẩm---túi đựng đồ tịch thu lại cho Yuuji, chỉ lấy đồ của tôi và đống sách cũ. Sau đó tôi đem chúng đến hiệu đồ cũ để đổi lấy tiền.
Mớ máy chơi game cầm tay và phần mềm trò chơi của tôi chỉ thu được giá ít hơn tôi dự tính, trong khi đống sách lại cao hơn; đúng là ước đoán cũng may mắn vừa đủ. Tôi thật lòng phải cảm ơn Người Sắt vì việc này.
“Để xem, con bé có ở đây không~”
“A! Anh hai! Anh ở đây rồi!”
Hazuki lập tức chạy về phía tôi ngay lúc tôi đến công viên. Nó trông giống hệt cún con, khiến tôi ấm lòng hết sức. Có lẽ bởi vì tôi thường xuyên bị vây quanh bởi bọn ngốc, Người Sắt và một cô gái bạo lực…
“Mm, anh với em đã hẹn trước rồi nhỉ. À phải rồi, em lấy con thú nhồi bông ấy ở đâu?”
Nhìn kĩ hơn, Hazuki đang ôm thứ gì đó giống con Noi mà Hazuki muốn mua (phải con thú gọi là thế không?). Trông như nó được may bằng tay.
“Có một chị rất xinh đến nói với Hazuki rằng ‘Nếu anh kia không thành công thì hãy tặng chị em con thú bông này nhé!’ rồi đưa cho Hazuki!”
“?”
“Rồi chị cũng nói rằng ‘Nếu anh kia mua được thú bông, chị sẽ tặng con này cho em.’.”
Lời lẽ thiếu thứ tự của Hazuki khiến tôi khó hiểu.
Ừm, để tôi tóm lại lời của Hazuki---
---Hôm nay một chị xinh đẹp bắt chuyện với Hazuki.
---Sau đó, chị đưa con thú bông tự tay làm này cho Hazuki.
---Chị xinh đẹp còn nói nếu tôi không thể thực hiện được, chị sẽ tặng con thú bông cho chị của Hazuki làm quà.
---Nhưng nếu tôi thành công, con thú bông sẽ là của Hazuki.
---Thế đấy.
“Mmm, vậy sao? Vậy con thú này là của Hazuki.”
“Sao? Anh nói thật không?”
“Ừ. Và con này là dành cho chị của Hazuki.”
Tôi đưa con thú to trong tay tôi cho Hazuki. Thật khó để mang một con thú to thế với thân hình nhỏ nhắn của Hazuki, nhưng nó vẫn vui mừng nhận lấy.
“Tuyệt quá! Cảm ơn anh hai nhé!”
“Không sao đâu. Chị của em vui lên là tốt rồi.”
Tôi vỗ đầu Hazuki. Trông Hazuki cũng thích thú khi nó chầm chậm nhắm mắt lại.
“Uu~A, đúng rồi! Anh hai ơi, anh ghé tai vào đây được không?”
“Hả? Gì thế? Em định kể bí mật gì đó với anh hay gì à?”
“Anh đừng hỏi, cứ ghé tai vào đây.”
Hazuki sắp cảm ơn tôi sao? Tôi thật sự cảm động. Một người không thể trở thành người lớn đàng hoàng nếu người ấy còn không thể nói ‘cảm ơn’ hay ‘xin lỗi’.
“Được rồi, gì đây?”
Tôi khuỵu người xuống để vừa tầm Hazuki, nhưng không ngờ---
“Cảm ơn nhé, anh hai♪”
Chụụt! Một cảm giác đáng yêu vụt trên gương mặt tôi. Hả? Đừng…đừng nói là…
“Cái…cái…cái…”
“Anh hai ngốc thật, nhưng anh tử tế lắm! Hazuki yêu anh! Khi Hazuki lớn lên, Hazuki sẽ để anh làm chồng của Hazuki!”
Không cần chờ tôi đáp lại, Hazuki nhảy chân sáo ra khỏi công viên.
Dạo…dạo này, học sinh tiểu học…
Tôi lấy tay chạm vào mặt của tôi, dường như muốn lau đi cảm giác nhẹ nhàng còn trên đó. Không cần nhìn vào gương, tôi biết mặt tôi đang đỏ hết cả. Thật…thật ngượng quá…nó chỉ mới là đứa học sinh tiểu học…
“Hô…cũng đến lúc mình về rồi…”
Sau khi nhấc cặp lên và quàng nó qua vai, tôi hướng về phía cổng ra của công viên. Trong khi bước đi, tôi thấy một hình dáng quen thuộc ngày hôm qua. Người ấy là---
“Xin lỗi…cậu có phải là Himeji không?”
“A, vâng, gì thế---Y-YOSHII!”
Thì ra là Himeji. Đúng là khó tìm ra được cô gái nào xinh xắn như vậy. Tôi chẳng thể nào nhầm lẫn.
“Xin lỗi nhé, hình như tớ làm cậu sợ rồi.”
“Không…không sao đâu. Mình chỉ hơi lơ đãng…”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị gián đoán thế đấy. Thật…thật khó xử quá…mình nên nói gì với một người bạn từ lâu rồi không gặp?
“Ừm, đúng là…tình cờ khi bọn mình gặp nhau ở đây. Cậu vừa học xong phải không? Nhưng trông cậu có vẻ hơi mệt mỏi đấy nhỉ?”
“Ừ, bởi vì mình thức cả đêm…”
“Hê~thì ra Himeji cũng thức khuya.”
Ấn tượng của cô ấy với tôi rằng cô ấy sống một cuộc sống bình thường, nhưng không ngờ cô ấy lại thức khuya.
“Không phải thế đâu, mình chỉ thức vào đêm hôm qua thôi, bởi vì mình có việc phải làm bằng mọi giá…”
Cô ấy vô tình mở miệng ngáp lúc cô ấy tiếp tục nói. Himeji đúng là đáng yêu khi những giọt nước mắt của cô ấy chảy ra vì buồn ngủ.
“Thôi, mình đi hướng này đây, chào bạn nhé.”
“A, mm, chào cậu.”
Tôi vẫy tay với Himeji, cô ấy cúi đầu chào tôi một cách nhã nhặn.
Trong khi đi về nhà, tôi chợt nhận ra---ôi phải rồi, tại sao Himeji lại xuất hiện ở một nơi như thế?
☆
“…Có một vụ trộm trong phòng giáo viên.”
Sáng hôm sau, trong giờ tự học, Người Sắt đột nhiên nhắc đến điều này. Nhất định thầy đang ám chỉ túi đựng đồ tịch thu chúng tôi lấy hôm qua.
“Một thảm kịch như thế đáng để tức giận, em có nghĩ thế không, Yoshii?’
Thầy đang hướng câu hỏi về phía tôi. Đúng là Người Sắt, chắc thầy đã nhận ra tôi là thủ phạm, nhưng ai lại ngoan ngoãn làm theo lời thầy chứ?
“Vâng, rất đáng thở dài ngao ngán.”
Tôi đáp lại một cách tự nhiên chỉ với vài từ. Không sao cả, mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
“Thật không? Kể ra, kẻ thủ phạm ấy còn lấy sách của ta.”
Hm? Sách? Thầy đang nói cái đống sách kia à? Không phải thầy định quẳng chúng đi sao?
“Và kẻ thủ phạm dám có gan sử dụng danh tính thật của mình để bán sách của ta cho tiệm đồ cũ.”
“Thật vậy sao, đúng là gan cùng mình.”
“Ừ, hahahaha!”
“Ahahahahaha…”
Người Sắt và tôi bắt đầu phá ra cười lộn ruột. Đúng thật, chúng tôi đang cười bằng tất cả sự hạnh phúc các kiểu---ít nhất trông là như thế nếu không vì đôi mắt ấy.
“YOSHII! CHUẨN BỊ CHẾT ĐI!!!”
“Em…em xin lỗi! Ai mà biết mấy quyển sách đó là bộ sưu tập của thầy, em không---”
“Em định nói rằng em còn không nghĩ tới chuyện này sao?”
“Không, em có nghĩ, nhưng rồi em thấy ‘vì là của Người Sắt nên chắc không sao đâu~’! ÓA! UI! THẦY ƠI! HỘP SỌ CỦA EM BỊ THẦY BÓP VỠ MẤT!”
“Vậy ra đồ ngốc như em là kẻ đáng ngờ lớn nhất. Có vẻ như ta phải trông chừng em cẩn thận hơn nữa.”
“Thầy ơi! Em có cảm giác rằng thầy đã trông chừng em rồi nên không còn cách nào nhiều hơn nữa đâu!”
“Không, vẫn còn chứ nhỉ? Ta có một danh hiệu cao quý đáng vinh dự rất hợp với em---”
“Hả, đây là…”
“Mọi người trong buổi họp giáo viên sáng nay đều đồng ý nên em hãy nhận đi. Đây là món quà ta tặng cho em.”
Không biết từ khi nào, tự dưng Người Sắt có mẩu giấy trong tay thầy. Tờ giấy trắng một màu này chỉ ghi có một dòng.
---Yoshii Akihisa.
Học sinh nhắc đến ở trên được chỉ định làm ‘Học sinh cần Giám sát’ của Học viện Fumizuki.
☆
“Chị hai ơi!”
“Hở? Hazuki, sao thế?”
“A, tặng cho chị hai nè!”
“Hả? Không phải đây là con Noi mà chị luôn mong có được sao? Làm sao em…”
“Bởi vì trông chị lúc nào cũng thất thần cả. Hazuki chuẩn bị nó cho chị hai để làm chị hai vui lên!”
“Hazuki…thiệt tình, em…cảm ơn em, chị hai vui lắm!”
“Chuyện ở trường có mệt thật, nhưng chị phải cố gắng lên nhé, chị Minami!”
“Hm, chị sẽ cố gắng hết sức! Chị có cảm giác chị sẽ phát điên nếu cứ tiếp tục lộn xộn thế này. Và còn nữa…”
“Còn nữa?”
“Chị đang để tâm đến một người trong trường.”
“Sao thế? Chị hai đang để tâm đến ai? Ai thế? Người ấy thế nào?”
“À~xem như trả công vì con Noi, chị chỉ nói với Hazuki thôi nhé. Người ấy học cùng lớp với chị, và anh ấy đúng là một tên đại ngốc~”