Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

12 181

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

(Đang ra)

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

夏乃実

Chuyện tình học viện đầy hài hước và ngọt ngào, chính thức bắt đầu.

1 3

[Oneshot] Đã một tháng sau lời tỏ tình, nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy rằng đó chỉ là trò đùa thôi. Thay vào đó, tôi lại thật sự phải lòng cậu ấy mất rồi

(Hoàn thành)

[Oneshot] Đã một tháng sau lời tỏ tình, nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy rằng đó chỉ là trò đùa thôi. Thay vào đó, tôi lại thật sự phải lòng cậu ấy mất rồi

そらどり

Đây là phần ngoại truyện của Oneshot:https://docln.net/truyen/20550-oneshot-sau-nam-sau-loi-to-tinh-toi-van-chua-noi-voi-anh-ay-rang-do-chi-la-tro-dua-va-gio-thi-chung-toi-da-nop-don-dang-ky-ket-hon

1 3

Dưới Tán Cây Anh Đào

(Đang ra)

Dưới Tán Cây Anh Đào

星光かける

Với cô, những giây phút bình dị thường nhật ngày trước giờ đã trở thành một điều quá đỗi đặc biệt.

2 4

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

15 27

Tập 3 - Lời bạt

Cảm ơn các bạn đã chọn quyển truyện này, tôi là tác giả chịu trách nhiệm viết sách, Inoue Kenji.

Thật lòng, tôi chưa từng mong đợi rằng câu truyện ngốc nghếch này lại đến được tập thứ ba. Đó là nhờ sự hỗ trợ của mọi người và sự động viên của phòng biên tập mà tôi vô cùng biết ơn.

Lần này, tôi quyết định chuyển mọi thứ và đưa lời cảm ơn của mình lên phía trước.

Anh Haga chịu trách nhiệm vẽ hình minh họa, bìa tập ba đã thành hình nền desktop của tôi rồi đấy! Tôi thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh nhiều lần.

Anh KAGAYA chịu trách nhiệm thiết kế và anh biên tập N mới, tôi đã làm phiền hai người khá nhiều, và tôi rất xin lỗi về điều đó. Và với những tiền bối đã cho tôi lời khuyên và quan tâm đến tôi, tôi sẽ nhớ tất cả mọi người trong tim mình; đặc biệt là anh Kaimatsu và anh Nomura, cảm ơn đã tham gia vào tập truyện này.

Và gửi đến mọi độc giả, tôi thật sự biết ơn các bạn vì sự giúp đỡ và khuyến khích của các bạn. Tôi đã đọc những bức thư và bưu thiếp mọi người gửi cho tôi và còn có cả độc giả giúp tôi tạo nhân vật gọi là Kinoshita Ieyasu! Mỗi lần tôi đọc xong một bức thư từ độc giả, tôi cảm thấy được thúc đẩy rất nhiều. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ trong tương lai!

Tiếp theo, tôi sẽ tiếp tục những gì diễn ra sau sự kiện tôi đã nói trong tập hai.

Đó là lúc sau khi tôi nhận được bưu kiện mẹ gửi tôi (áo gối) trong khi tôi đang sống một mình.

Mẹ: “Alô, Kenji hả?”

Tôi: “Dạ? Mẹ gọi có gì không?”

Mẹ: “Mẹ muốn gửi vài giấy tờ cho con nên mẹ đang nghĩ gửi thêm đồ đạc gì khác kèm theo nữa.”

Tôi: “A, thế à, cảm ơn mẹ. Nếu mẹ muốn thì mẹ gửi cho con thứ gì ăn được nhé.”

Mẹ: “Cái thằng~con có lớn đến đâu thì con cũng chả rời mẹ được!”

Tôi: “Dạ, xin lỗi đã làm phiền mẹ.”

Trong khi nói chuyện vui vẻ một lúc, tôi cúp máy.

Tôi nghĩ mẹ sẽ gửi một bưu kiện khác đến. Nếu mẹ gửi ra giường và giấy vệ sinh, có lẽ tôi sẽ tổ chức cuộc họp gia đình với mẹ.

---Vài ngày sau, bưu kiện đến.

Khi tôi mở cái hộp giấy lượn sóng ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là phong thư màu cà phê. Đây là giấy tờ mẹ nhắc đến, đúng không nhỉ?

Mở nó ra---thì ra là giấy tờ liên quan đến bảo hiểm. Sẽ gửi lại sau khi tôi kí tên!

Và rồi, thứ ở dưới---là đồ ăn tôi đã chờ đợi từ lâu.

Tuyệt, cuối cùng, thứ gì đó tôi có thể ăn! Giữ thức ăn không thành vấn đề và không có gì là lạ cả. Hơn nữa, mẹ còn quan tâm rằng tôi là một người đàn ông sống một mình nên mẹ gửi khá nhiều thức ăn.

Thôi, nói đủ rồi. Lần này mẹ gửi---

‘Khoai tây, 20kg’

Mẹ: “Alô?”

Tôi: “A, alô? Mẹ đó phải không?”

Mẹ: “Ừ, con nhận được bưu kiện chưa?”

Tôi: “Con nhận rồi. Ít nhất mẹ gửi thứ gì đó ăn được. Cảm ơn mẹ.”

Mẹ: “Khỏi cần khách sáo với mẹ. Có nhiều quá không?”

Tôi: “Dạ, nhiều hơn 19kg.”

Mẹ: “À, có mấy gói mì trong đó đấy. Con phải ăn đi nhé.”

Tôi: “Thì ra ở trong còn có mì. Con vẫn chưa lấy hết hộp ra vì nó lớn quá. Cảm ơn mẹ, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

Mẹ: “Rồi rồi, chào con.”

Vì chuyện đó, tôi lục tung thùng carton và đào thức ăn khác ra. Đúng như như đoán, tôi tìm thấy mì và những đồ ăn bình thường khác như đồ ăn đóng hộp, bánh kếp và cả trà ô long. Thật là đúng lúc tôi vừa hết thức uống nên lần này may sao mẹ gửi trà ô long cho tôi. Tôi sẽ vui vẻ nhận nó!

Tôi mở nắp hộp ra---hả, lạ quá? Hộp trà bị mở rồi à? Kì quặc thật…nhưng tôi không suy nghĩ gì nhiều và hớp một hơi dài. Thứ lan tỏa khắp lưỡi tôi là---một vị mặn cực kì!

Khi tôi lau sạch nước vô tình chảy ra khỏi miệng tôi, tôi kiểm tra lại hộp trà ô long. Nhìn kĩ, tôi thấy mẹ viết bằng bút lông màu đen chữ gì đó.

‘Gia vị mì’

Mm~mẹ cẩn thận đến nỗi gửi gia vị chung với mì. Quan tâm tôi kĩ càng thế này khiến tôi vui thật.

Đúng là nơi tôi ở không có gia vị gì cả, nhưng để trong cái hộp thế này thì…có gây hiểu lầm quá không? Nếu mẹ cẩn thận đến nỗi gửi cả gia vị cho tôi, không phải mẹ nên gửi nó trong cái hộp nào đó mà không ai sẽ nhầm lẫn sao?

Phần trên là kí ức mùa hè muốn rơi nước mắt vì tình yêu của mẹ với tôi.

Tiếp theo, preview.

Tôi đang nghĩ đến việc viết một truyện ngắn lần sau. Có lẽ có những độc giả đang lưu tâm đến diễn biến câu chuyện, nhưng tôi vẫn muốn đặt ưu tiên cho truyện ngắn? Tại sao lại thế? Câu trả lời là---thật ra tôi muốn viết gì đó liên quan đến đồ bơi! Ghi chú thêm, ngày phát hành sẽ rơi vào mùa đông (ngày phát hành ở Nhật Bản). Để ý đến mùa màng? Là cái gì thế? Có làm no bụng được không?

---Tình hình là thế đấy? Những tên con trai sẽ mặc đồ bơi kiểu gì? Hãy đón chờ nhé!