Hãy điền câu trả lời đúng vào chỗ trống.
Trong phản ứng Haber-Bosch, những nguyên liệu được sử dụng để sản xuất ammôniac là ammôniac clorua và ( ).
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
Canxi Hiđrôxit.
Lời phê của giáo viên:
Chính xác. Sản xuất ammôniăc là một quá trình rất quan trọng cho công nghiệp. Em hãy ghi nhớ điều này.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
Chất hút muối ammôniăc.
Lời phê của giáo viên:
Xin em đừng tự tiện tạo ra một phương pháp tiện lợi đến thế.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
Ammôniăc.
Lời phê của giáo viên:
Câu trả lời của em không được chấp nhận.
“Akihisa, hôm nay tớ sẽ giết cậu!”
“Á, Yuuji, cậu dễ nóng thế~. Mắt của cậu đáng sợ lắm đấy, cậu biết không?”
Sau khi đập thùm thụp vào bụng Yuuji và đổ cả xô nước lạnh vào mặt Yuuji, cuối cùng thì hắn cũng tỉnh lại. Cơ thể của hắn đúng là khỏe mạnh.
“Đó không phải là lỗi của cậu khi cậu để bị nắm thóp sao? Đối thủ là Kirishima, ít nhất cậu cũng nên xem xét đến khả năng đó chứ?”
“Hừ, cậu nhắc đến thế thì tớ thật sự cũng không có gì để nói thêm…”
Có vẻ như Yuuji không thể bình tĩnh với những chuyện có liên quan Kirishima ở trong đó. Nói cách khác, thật ra Yuuji cũng để tâm đến Kirishima lắm nhỉ?
“À phải rồi, Himeji với Shimada có ở trong lớp không?”
“Hả, tớ không biết, nhưng chắc là bọn họ vẫn ở đó nhỉ?”
Vào lúc này, Himeji, Minami và Hazuki nhất định đang làm tiếp viên để giúp cho quán trà. Hideyoshi và Muttsurini vừa mới ở với chúng tôi hồi nãy, và bọn họ cũng nên quay trở về làm việc.
“Tớ nghĩ đối thủ của bọn mình sắp làm gì đó để cản trở việc làm ăn của chúng ta…”
Một câu kết luận mang đầy tính nguy hiểm. Hắn nói ‘làm gì đó’ nghĩa là sao? Và cản trở việc làm ăn của chúng tôi?
“…Yuuji.”
Khi chúng tôi trở về lớp học, Muttsurini như đã chờ sẵn, chạy đến chỗ chúng tôi.
“À, Muttsurini. Chuyện gì vậy?”
“Nữ tiếp viên của chúng ta đã bị bắt đi.”
“Haảảả? Himeji và những người khác đã bị bắt đi rồi à?”
Tại sao hết chuyện này đến chuyện khác suốt ngày xảy ra thế? Lại gì nữa đây?
“Có vẻ như chúng cho rằng chúng sẽ không có cơ hội chiến thắng nếu chúng tấn công trực diện tớ và Akihisa. Đây là một hành động đã được dự đoán trước.”
Tôi nghe thấy Yuuji lẩm bẩm. Cái từ ‘tấn công trực diện’ nghĩa là đánh nhau với chúng tôi à? Nếu vậy, hãy quên tôi đi, tôi không biết có mấy người có thể đánh gục Yuuji khi đánh nhau. Dù tên đó lúc nào cũng lười biếng và không chịu làm việc, hắn luôn tự rèn luyện mình.
“Thôi quên đi. Himeji và những người còn lại sao rồi? Bọn họ bị bắt đi đâu? Ai bắt?”
“Bình tĩnh nào, Akihisa. Tình hình vẫn nằm trong kiểm soát.”
“Hả? Vậy sao?”
“Tớ đang mong đợi bọn chúng có hành động trực tiếp với họ, hay có lẽ chúng sẽ làm gì đó để cản trở quán trà bằng cách bới lông tìm vết chẳng hạn.”
Dường như bắt cóc nữ tiếp viên của chúng tôi là kế hoạch của chúng để cản trở chúng tôi. Việc làm ăn của chúng tôi nhất định sẽ bị ảnh hưởng một khi chúng tôi bị dính đòn này.
“Dự đoán của cậu nguy hiểm quá.”
Có vẻ như Yuuji đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với Himeji và những người còn lại. Chuyện này hoàn toàn khác hẳn với một vụ can thiệp thông thường, không thể xem như là trò đùa được. Nếu không cẩn thận, chuyện này có thể dẫn đến một vụ phạm pháp.
“Có quá nhiều điểm đáng nghi ngờ.”
Giờ nghĩ lại thì cái vẻ Yuuji đang suy tư xuất hiện càng thường xuyên dạo gần đây. Kể từ hôm đó hắn trông cũng hơi lạ.
“…Tớ biết chúng ở đâu rồi.”
Đúng lúc này, Muttsurini lôi cái máy gì đó ra.
“Gì đây? Nhìn giống máy ghi âm quá.”
“Đây là máy theo dõi.”
“Rồi. Vậy tớ sẽ không hỏi tại sao cậu có thứ này.”
Tôi không muốn xem bạn tôi là một tên tội phạm.
“Bây giờ chúng ta đã biết chúng ở đâu, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hãy đi cứu những nàng công chúa an toàn trở về nhé? Thưa bệ hạ?”
“Tớ thật sự không ưa nổi trò đùa dai của cậu, nhưng tớ phải cảm ơn cậu trước. Nếu có chuyện gì xảy ra với Himeji và những người còn lại, tình hình còn to tát hơn nhiều cái giải đấu linh thú.”
“…Đó nhất định là âm mưu của đối thủ.”
“Hả?”
“Thôi, cứu họ trước rồi nói chuyện sau. Muttsurini, cậu hãy cứu Himeji và những người còn lại.”
“…Rõ.”
“Yuuji, bọn mình làm gì đây?”
“Nhiệm vụ của hoàng tử thì thường rõ ràng rồi, đúng không?”
Đôi mắt trẻ con ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cậu nói nhiệm vụ của hoàng tử là sao?”
“Chúng ta sẽ đập bọn cướp dám bắt cóc công chúa một trận ra hồn.”
“Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Sakamoto và ---Yoshii, đúng không? Chúng ta sẽ dùng mấy người này để đe dọa bọn chúng à?”
“Khoan đã, tớ không chắc về tên Yoshii đó --- nhưng động tay vào Sakamoto không có kết quả tốt đẹp gì đâu. Dù bây giờ hắn khá im hơi lặng tiếng, nhưng cái danh Sakamoto đã nổi như cồn từ hồi cấp hai rồi.”
“Sakamoto, tên Sakamoto đó hả?”
“Ừ. Nếu có thể, tớ không muốn gây chuyện với hắn…”
“Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng chúng ta không thể cứ như thế này được, đúng không? CHÚNG TA được yêu cầu rằng phải ép buộc chúng không thể làm gì được cả.”
Âm thanh của đoạn đối thoại trên là từ cái máy định vị Muttsurini đang cầm.
Yêu cầu? Nói cách khác, có một kẻ chủ mưu vụ này?
(Yuuji, những tên này là ---)
(Ừm, có người đứng sau thuê bọn lưu manh này.)
Muttsurini dẫn chúng tôi đến một tiệm karaoke cách trường Fumizuki khoảng năm phút.
Himeji và những người còn lại chắc bị nhốt trong căn phòng nào đó.
“C-chị hai…”
“MẤY TỤI KIA! ĐÃ ĐẾN LÚC BỌN BAY THẢ HAZUKI RA RỒI ĐÓ!”
Tiếng hét tức giận của Minami đến tai chúng tôi. Có lẽ bởi vì Hazuki bị bắt đi, Minami bị ép buộc phải theo.
“Không đời nào! Nghe tiếng nó kêu ‘Chị hai ơi’ dễ thương quá!”
“AHAHAHAHAHAHA!”
Chắc có khoảng bảy người đang cười nham hiểm trong đó. Được rồi, ta sẽ bắt những cái miệng hôi thối của các ngươi câm lại ngay lập tức!
(Khoan đã Akihisa, đừng hành động tùy tiện. Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng chúng ta phải đặt nhiệm vụ cứu những đứa con gái lên hàng đầu. Chúng ta phải chờ ở đây cho đến khi Muttsurini hoàn thành nhiệm vụ của cậu ấy.)
(…Tớ hiểu rồi.)
Đúng như những gì Yuuji nói, chúng tôi chỉ có thể chờ đợi ở đây. Muttsurini sẽ nghĩ ra được cách nào đó để cứu bọn họ, và sau đó, sẽ là lúc để chúng tôi trình diễn.
“…Tao đi dọn gạt tàn đây.”
“Hả? Vậy còn mấy bé này thì sao? Tụi mình lấy được không?”
“Vậy tao muốn con ngực to ở đằng kia.”
“Á! Mày ăn gian! Mày xong rồi thì đến lượt tao!”
Những tiếng cười đáng kinh tởm đó vang vọng khắp phòng.
“Hư…ưm! Bỏ Hazuki ra, buông ra!”
“Hừm~Làm gì bây giờ nhỉ?”
“Để xem những chị này có chịu cố gắng không nhé?”
“OA! Đ-đừng động vào tôi!”
“Này, từ từ đã! Dừng lại ngay!”
“A~thiệt tình, bọn con gái các cô om sòm quá.”
“KYA!”
Một thứ gì đó được đẩy ra. Và tiếng động đó đi cùng với tiếng thút thít của Minami. Vài giây sau, tiếng loảng xoảng vang lên, nghe như thể có thứ gì đó lật đổ bàn và rơi xuống.
…Và rồi trong lòng tôi chợt dâng trào.
(Này! Akihisa!)
Tiếng hét của Yuuji ngăn tôi lại dường như đã ở xa lắm.
“Xin thứ lỗi!”
Nhưng tôi mặc kệ, mở cửa ra và bước vào căn phòng đã mục tiêu sẵn từ trước.
“Y-Yoshii?”
“Aki…”
Những người trong phòng lúc này là Himeji, cô ấy đang co người lại, và Minami bị ngã ngồi ở dưới sàn.
Tình hình bên trong này gần giống như những gì tôi đã dự đoán.
“Hả? Mày là thằng nào?”
Tên đang ngồi gần cửa ra vào hỏi tôi. Được rồi, tôi sẽ hạ gục hắn trước.
“A, tôi xin lỗi…”
Tôi nhẹ nhàng nắm cổ tay của hắn.
“---RỒI CHẾT MỤC XÁC Ở ĐỊA NGỤC ĐI!!”
Sau đó, tôi tiếp tục đá vào hạ bộ của hắn.
“ÚI….ÁÁÁÁ!!!”
Một cảm giác kì cục trên bàn chân của tôi. Với cú đánh này, tên kia bất tỉnh với đôi mắt trợn tròn.
“TÊN…TÊN KHỐN! SAO MÀY DÁM LÀM VẬY VỚI YASUO!!”
Đúng giây phút đó, tôi cảm thấy một lực cực mạnh và một tiếng thụp, và đó là bởi vì tôi bị một tên bên cạnh tôi đấm thẳng vào mặt. Tôi có thể nghe thấy máu trong miệng tôi, phải chăng tôi đã bị lệch cả hàm --- nhưng rồi sao!?
“YAAAAA!!!”
“GWAAAA!!!”
Tôi đáp trả bằng một cú đá vào mặt hắn, và tên đó ngã xuống, máu mũi chảy ròng ròng.
“BỌN NGƯƠI DÁM LÀM THẾ VỚI MINAMI SAO!!? TA SẼ GIẾT HẾT TẤT CẢ CÁC NGƯƠI!!”
Ai là người dám làm chuyện đó? Tên đứng kế bên Minami? Hay là…hừ, mặc xác. Nếu tôi không biết, tôi chỉ cần đập hết bọn chúng!
“Tên này là Yoshii!”
“Sao nó lại ở đây?”
“Dù gì nó tự nộp mạng vào đây là tốt rồi. TIÊU DIỆT!”
Bốn tên lật đổ bàn rồi bao vây tôi. Dù tôi cảm thấy choáng váng khi bị đấm vào mặt, tôi đáp lại cũng bằng một cú đấm vào mặt tên ấy.
“Đừng có vênh váo! Mày chỉ có một mình thôi”
“Đừng xem thường bọn tao!”
“…”
Hãy quên đi việc chúng đang ở trước mặt, chúng quá đông. Những cơn đau tiếp tục lan tỏa khắp người tôi khi tôi bị đánh từ phía sau và từ bên hông.
“Ta phải, ta phải hạ gục bọn mi…”
Ngay cả thế, tôi không có quyền bỏ chạy. Tôi chùi vết máu trên miệng và nhìn sòng sọc vào kẻ thù. Bởi vì tôi không thể trốn, tôi chỉ còn cách phải chịu đựng đau đớn và hạ gục bọn chúng!
Ngay khi tôi nghiến răng chuẩn bị chịu đòn ---
“Đúng là không chịu nổi cậu nữa, đồ khờ…suy nghĩ trước khi hành động --- được không?”
“OÁI-----!”
Tên đang chạy về hướng tôi bị đánh văng vào tường.
“Yuuji!”
“Giờ cậu nợ tớ rồi đấy nhé!”
Yuuji vừa nói vừa thụi một đấm vào người một tên khác. A, lần này là một cú lên gối.
“Hắn ở đây…Hắn ở đây! Sakamoto kìa!”
“Cả Sakamoto cũng đến đây!?”
Những tên đó hoảng loạn ngay lập tức và cố gắng chạy trốn khi Yuuji xuất hiện. Có vẻ như chúng tôi đã kiểm soát được tình hình.
“Sakamoto, mày không quan tâm đến chuyện gì xảy ra với tiểu thư bé nhỏ này sao?”
Một tên trong số chúng nắm lấy Hazuki từ phía sau. Hắn dám làm việc này với một đứa con gái, chưa kể lại là học sinh tiểu học nữa chứ!
“Nghe đây! Hãy nghe lời tao, nếu không người bị thương nặng---”
“…Chính là ngươi.”
CHOANG!
“OÁI!!”
Tên lưu manh gục xuống, đứng sau hắn là một tên con trai nhỏ con đang cầm cái gạt tàn bằng thủy tinh. Đó là Muttsurini, cậu ấy đã cải trang thành một thành viên trong cái hội đó rồi lẻn vào.
Đúng như những gì Muttsurini nói, tên này bị thương nặng. Đúng là cậu ấy có đủ dũng khí làm những điều mình đã tuyên bố.
“Chị…chị hai! CHỊ HAI ƠI!!”
“Hazuki! Ngoan nào…chắc em sợ lắm phải không…”
Sau khi thoát ra, Hazuki ôm chặt Minami. Đúng là một cảnh đoàn tụ cảm động.
“Yoshii!”
Himeji mở rộng vòng tay chạy đến đón tôi --- đừng nói đây là cơ hội của tôi đấy?
“Himeji!”
Tôi cũng mở vòng tay để chuẩn bị đón nhận thân hình đáng yêu của cô ấy. Lại đây, lại đây đi nào!
“YOSHII!! MÀY DÁM LÀM VẬY VỚI YASUO À!!?”
“HỰ!!”
Thứ vừa bay vào người tôi là cú đấm của một tên lưu manh.
“…!”
“Gì…gì thế này? Nó khóc ra máu sao…?”
Ngươi dám…! NGƯƠI DÁM LÀM TA BỎ LỠ CƠ HỘI NGÀN NĂM CÓ MỘT!!!
“Himeji, Shimada! Hai cậu về trường trước đi!”
“Yuuji! Cả cậu cũng ngăn cản tớ à?”
Tuy vậy, quyết định của Yuuji là hoàn toàn chính xác, tôi không thể phản đối được.
“HAHAHAHAHAHAHA! BÂY GIỜ MỚI THẤY CÓ ĐỐI THỦ ĐỂ TA XẢ STRESS!! TA SẼ KHIẾN CÁC NGƯƠI HỐI HẬN VÌ ĐÃ SINH RA!!”
“Đây…đây là Sakamoto thật sao…”
“Vậy tin đồn về ác quỷ Asura đều là thật…”
Nhìn bọn chúng đánh nhau với Yuuji khi hắn bị Kirishima gây áp lực đến mức giới hạn, tôi chỉ có thể gửi lời chia buồn đến bọn chúng.
“À đúng rồi, sao Hideyoshi là người duy nhất bị trói vậy?”
“…Trông hợp lắm.”
“Mình đang cầm sợi dây mà chị hai trói mình…”
Cậu bị trói vì cậu đang cầm thứ ấy? Cậu đúng là xui thật.
“Còn nữa, sao mình là người duy nhất bị sờ mông vậy…”
Hideyoshi buồn bã tự lẩm bẩm với mình. Tuy vậy, tôi có thể tưởng tượng ra những tên xấu xa kia nghĩ gì khi bọn chúng trói cậu ấy lại, nên tôi cũng không dám nói gì hơn.
☆
Sau vụ bắt cóc bất thành, Yuuji và tôi thưởng thức không khí vắng vẻ ở trong lớp F sau một ngày làm việc bận rộn.
“Akihisa, người đó sẽ sớm đến đây.”
Yuuji mở miệng nói đúng ngay lúc chúng tôi ngồi xuống uống trà.
“Ai?”
“Bà già đó.”
Chắc hẳn hắn đang ám chỉ hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng đích thân đến đây làm gì?”
“Tớ gọi cho bả. Khi tớ gặp bà già đó ở hành lang, tớ nói rằng ‘giải thích mọi chuyện rõ ràng’.”
“Giải thích mọi chuyện rõ ràng…làm gì có chuyện đó, Yuuji. Dù gì bà ấy vẫn là người lớn tuổi hơn. Nếu có vấn đề gì, đúng ra bọn mình phải là người đến đằng ấy.”
“Quên ba cái phép tắc ấy đi…những sự kiện gần đây đều liên quan đến bà già. Tớ sẽ không thỏa mãn cho tới khi nào bà ta giải thích mọi chuyện.”
“Mọi chuyện đều liên quan đến bà già --- HẢẢẢ?”
Yuuji nói với cái vẻ xem mọi chuyện như là đương nhiên, nhưng dường như đây là một thông tin mật đối với tôi.
“Bà…bà già chết tiệt. Bà ta giấu giếm bọn mình cái gì!?”
Vì chuyện này, Himeji và những người còn lại gặp nguy hiểm, và làm cho chúng tôi gặp biết bao rắc rối trong việc điều hành quán trà. Chúng tôi phải chống đối bà già chết tiệt đó!
“…Thật là…ngay cả ta mà còn phải đến đây. Bọn nhóc các cậu lễ phép thật.”
Một giọng nói vang lên, và cánh cửa mở ra.
“Bà già đến rồi à.”
“Kẻ chủ mưu mọi chuyện đã xuất hiện!”
“Ôi trời, kể từ khi nào ta là kẻ đứng sau chuyện này vậy?”
Hiệu trưởng nhún vai với thái độ ‘Ta mới là nạn nhân’.
“Dù bà không phải là thủ phạm sau việc này, bà cũng không giải thích những gì bà cần giải thích. Vậy cũng xem như là một kiểu dối trá.”
“Hừ…thật là…Ta biết em thông minh, nhưng ta không ngờ rằng em còn có thể đoán được ta đang nghĩ gì.”
“Tôi đã cảm thấy lạ kể từ khi bà đưa ra lời đề nghị đó. Nếu đúng theo lời giải thích của bà, bà không có lí do gì để mời chúng tôi cả. Đúng ra bà có thể nhờ một người nào đó với điểm số cao hơn.”
“À, giờ cậu nhắc thì tớ mới để ý, cậu nói cũng đúng. Cậu cũng có thể giải thích với người chiến thắng và xin họ từ bỏ giải thưởng.”
“Đúng vậy. Chưa đủ trình để đánh lừa chúng ta đâu.”
Đánh lừa…này, ý cậu muốn nói là ‘hỗ trợ’ hả?
“Đừng nói là bà ta không tính đến chuyện chủ nhiệm bộ môn phản đối trực tiếp nếu bà ta có thể xử lý vụ này?”
“Nếu vậy, bà ấy đã không quá bủn xỉn với việc sửa chữa lớp học rồi. Sức khỏe học sinh còn quan trọng hơn cả giáo dục. Là một người trong ngành giáo dục, đặc biệt là hiệu trưởng, bà ta không thể đi ngược lại được.”
“Nói cách khác, bà già này cố tình ra vẻ như cưỡng ép chúng ta phải tham gia vào giải đấu linh thú?”
“Đại loại như vậy.”
Bà…bà già này!
“Cậu còn tớ điều kiện tớ ra cho bà già không?”
“Điều kiện à? Ừm---”
“Điều kiện để em được lựa chọn môn học, đúng không? Ta hiểu rồi, thì ra em đang thử ta.”
“Hừ, đó là vì tôi nghĩ có lẽ bà cũng có thể đưa ra cùng một lời đề nghị với những người biết rõ chuyện này. Nếu vậy, bà đâu có đồng ý với những điều kiện chỉ mang lại lợi ích cho chúng tôi. Tuy nhiên, bà chấp nhận lời đề nghị của tôi thật.”
Khi chấp nhận điều này, thì có nghĩa là nếu chúng tôi thắng, hiệu trưởng cũng không gặp phải vấn đề gì? Lí do bà ta cương quyết không đồng tình với việc sửa chữa phòng học và còn ra lệnh cho chúng tôi trong lúc điểm số của chúng tôi không tốt chắc chắn phải có bí mật ẩn giấu sau lưng.
“Còn nữa --- có vài tên còn đến đây vạch lá tìm sâu ở một cái quán trà trong lễ hội trường, một kẻ chỉ điểm cảnh cáo đối thủ của chúng tôi, và đủ thứ chuyện nữa. Trong số những chuyện đó, vụ quan trọng nhất là khi Himeji và những người khác bị bọn kia bắt cóc. Nếu chúng đến đây chỉ để gây sự, chúng sẽ không đi xa đến mức này.”
Đó thật sự nguy hiểm. Nếu Muttsurini không gài máy định vị trên người bọn chúng, chuyện này có thể đã trở thành một vụ phạm pháp nghiêm trọng rồi.
“Thật không? Đối phương đã khinh suất đến mức này…Ta xin lỗi.”
Đúng lúc đó, hiệu trưởng cúi đầu. Bà hiệu trưởng mặt dày đó làm vậy với chúng tôi!
“Nhất định đối phương nghĩ rằng vì các em có điểm số thấp như thế, hắn có thể dễ dàng tiêu diệt các em bằng cách làm các em mất tập trung…chắc hẳn chúng đã phát điên lên khi hai em tiến được vào chung kết.”
Có lẽ hiệu trưởng là một người có tinh thần trách nhiệm cao, vì thật không đơn giản để một người lớn tuổi hơn cúi đầu trước chúng tôi.
“Được rồi, tôi đã trình bày xong, giờ đến lượt bà.”
“Hừ…nếu ta nói ra, ta sẽ để lộ sự bất lực của mình. Nếu có thể, ta không muốn phải trình bày…”
Giới thiệu như thế xong, hiệu trưởng chuẩn bị nói cho chúng tôi sự thật.
“Mục tiêu của ta không phải là vé vào cổng Kisaragi Highlands.”
“Không phải vé đôi vào cửa!? Chuyện gì vậy!?”
“Đối với ta, công ty đó muốn làm gì không thành vấn đề. Mục tiêu của ta là phần thưởng khác.”
“Phần thưởng khác? Có phải thứ gọi là ‘vòng bạch kim’ không?”
“À, cái thiết bị có chức năng đặc biệt đó hả?”
Hồi xưa tôi đã kiểm tra nó, hình như có khoảng hai cái.
Một cái có thể cho phép người sử dụng chia điểm số của mình thành hai và triệu hồi hai linh thú, cái còn lại có thể thay thế cho giáo viên giám sát và triệu hồi một linh thú khác. Có vẻ như cái vòng này có thể thay đổi phạm vi sử dụng dựa trên điểm số, và cũng có khả năng người sử dụng được lựa chọn môn học.
“Đúng thế. Ta hi vọng hai em có thể giúp ta thắng những chiếc vòng bạch kim.”
“Thắng ư? Cô không nói bọn em thu hồi à?”
“Vậy à…nếu bà ta thật sự muốn thu hồi những chiếc vòng đó, bà ta đâu nhất thiết phải nhờ chúng ta, đúng không? Có vẻ như bà đang cố gắng tránh việc mấy cái vòng đó rơi vào ai khác chứ gì?”
Yuuji nói với hiệu trưởng bằng cái giọng xỉa xói.
“Em nhanh trí lắm…đúng thế, ta cố gắng không thu hồi những chiếc vòng đó, vì công nghệ mới sẽ được làm sáng tỏ. Nếu chúng ta thu hồi lại nó trước khi nó được trao thưởng, thì sự tồn tại của công nghệ mới này sẽ bị nghi ngờ.”
Nếu có thể. Điều này có nghĩa là trong trường hợp xấu nhất hiệu trưởng phải thu hồi lại chúng.
“Vậy tại sao chúng tôi là người lấy mấy cái vòng bạch kim đó?”
“…Bởi vì chúng bị lỗi.”
Hiệu trưởng cau mày, trông không vui vẻ gì. Với một nhà kĩ thuật, công nghệ mới nào đó lại có khiếm khuyết chắc hẳn là một điều vô cùng đáng xấu hổ. Chẳng trách sao hiệu trưởng có phản ứng như thế khi bà giải thích điều này với học sinh chúng tôi.
“Nếu chúng tôi sử dụng thì sẽ không sao à?”
“Đúng. Nếu các em dùng nó, nó sẽ không bị chập mạch, bởi vì nó gặp vấn đề khi nó bị vượt qua khỏi một mức năng lượng nào đó, vì thế ta không thể hỏi học sinh khác thực hiện chuyện này được.”
“Tôi hiểu rồi. Thì ra bà không thể nhờ một ai khác với điểm số cao hơn để làm việc ấy.”
Lần này Yuuji là người nở nụ cười mỉa mai.
“Ừm --- có nghĩa là…”
“Người ‘có thể chiến thắng với số điểm thấp’ như em bỗng dưng lại phù hợp với tiêu chí này.”
“Em không hiểu lắm, nhưng em xem đó như là một lời khen được không?”
“Không, ta đang nói rằng em là đồ ngốc.”
“BÀ NÓI GÌ, BÀ GIÀ KIA!!!”
“Em không nhận ra ta nói gì trước khi ta giải thích, cho nên ta không thể không có cảm giác rằng em không chấp nhận việc mình bị gọi là đồ ngốc…”
HỪ! Có vẻ như Yuuji cũng hiểu. Nếu vậy, tôi là kẻ ngốc duy nhất ở đây à?
“Trong hai chiếc vòng, một chiếc tạo ra vùng triệu hồi có thể chịu đựng năng lượng ở một mức nhất định…nhưng chiếc có thể triệu hồi hai linh thú cùng lúc còn lại thì có nguy cơ bị chập mạch nếu điểm tổng kết cao hơn mức nó có thể chịu được, vì thế chỉ có Yoshii mới sử dụng được những chiếc vòng này.”
“Yuuji, tớ xem đây như là lời khen được không?”
“Không, cậu bị gạt y chang thằng khờ vậy, đến mức đó đấy.”
“BÀ VỪA NÓI GÌ, BÀ GIÀ!!!”
“ĐÁNG LẼ EM PHẢI TỰ NHẬN RA ĐIỀU ĐÓ CHỨ!!”
Chết tiệt! Tôi không thể hiểu ra nếu họ không trực tiếp nói ‘cậu là đồ ngốc’ với tôi! Đây có phải gọi là ‘gừng càng già càng cay’ không nhỉ?
“Thật thế sao? Nếu vậy, người đang cố gắng ngăn cản chúng ta là người hi vọng hiệu trưởng bị mất uy tín – một người nào đó đang điều hành một ngôi trường khác và những người làm việc với họ.”
“Yuuji, cậu đừng có lãng quên tớ khỏi cuộc nói chuyện được không?”
“Thật tình tớ không chịu nổi bọn ngốc…lí do bọn chúng cố gắng gây trở ngại cho chúng ta bởi vì chúng cảm thấy bực tức khi chúng ta ngăn việc những chiếc vòng đó bị chập mạch, đúng chưa? Những người muốn chuyện đó xảy ra chính là những trường bị cướp mất học sinh.”
A, thì ra đây là vấn đề. Yuuji rắc rối quá, cậu chỉ cần giải thích cho tớ từng bước một là xong rồi.
“Suy luận tuyệt vời. Dù nói ra chuyện này thật mất mặt, nhưng ta không thể giấu giếm mãi được. Dường như thầy Takehara trưởng bộ môn là người đứng sau giật dây. Ta nghe rằng ông ta nhiều lần ra vào một trường tư thục, nên có lẽ vấn đề nằm ở đây.”
“Vậy cái cặp Toko-Natsu, và những tên cá biệt ----”
“Rất có khả năng đó là thuộc hạ của ông ta, dù ta không rõ lí do tại sao bọn họ lại giúp.”
Mmm, tôi cứ liên tục gật đầu, và đột nhiên, một thứ hiện lên trong đầu tôi.
“Khoan đã, không phải tình hình này---rất nghiêm trọng sao?”
“Em nói đúng, việc này liên quan đến sự sống còn của trường Fumizuki.”
Dưới chương trình giảng dạy đặc biệt của nhà trường, những trận chiến linh thú đang được giám sát để xem nó có thể phù hợp để áp dụng vào thực tế không. Nếu hệ thống nổi điên trong tình hình này, cả sự tồn tại của ngôi trường sẽ bị đặt dưới vòng nghi vấn.
“À, sao cô không giải thích với những người thắng cuộc và thu hồi lại thiết bị đó ---”
“Rất tiếc đó là điều không thể. Em biết đối thủ cuối cùng của các em là ai không?”
Yuuji lôi một quyển sổ nhỏ trong túi của hắn ra. Theo lịch thi đấu được ghi trên đó, đối thủ cuối cùng của chúng tôi là ---
“Băng Toko-Natsu…”
“Đúng vậy. Chúng là những người theo phe của trưởng bộ môn, và chúng sẽ rất vui nếu những chiếc vòng bị hỏng hóc.”
Nếu thế, chúng tôi không thể kêu bọn chúng trả lại những chiếc vòng.
“Ta xin lỗi. Dù gì đi chăng nữa, các em phải thắng.”
Hiệu trưởng lộ rõ vẻ căng thẳng. Dường như tình hình đã nghiêm trọng đến mức đó rồi.
“Không ngờ lại kết cục thế này.”
Cả Yuuji cũng nói thế.
“Hiệu trưởng, tôi có câu hỏi.”
“Gì đây?”
“Chỉ cần điểm tổng các môn thấp hơn trung bình, nó sẽ không chập mạch, đúng không?”
“Đúng. Dù một hay hai môn có cực kì xuất sắc thì cũng không có chuyện gì xảy ra.”
“Thế sao, vậy thì tốt.”
Chúng tôi không dám chắc điểm số của tôi có thể làm những chiếc vòng chập mạch hay không, như may mắn thay, điểm trung bình của Yuuji chưa đạt đến mức độ đó, nên chắc là không có vấn đề gì đâu.
“Yuuji, tớ đã nghe hết những gì cần nghe. Về nhà thôi.”
“Đúng đấy. Chúng ta còn chuyện phải làm sau khi về nhà --- và ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm.”
“Vậy ta sẽ đi về văn phòng của ta.”
Hiệu trưởng lặng lẽ đứng dậy.
“Ngày mai ta trông chờ vào hai em.”
“Vâng.”
Cứ như thế, ngày đầu tiên của lễ hội trường kết thúc.