Hãy đọc đoạn văn dưới đây và trả lời câu hỏi:
“Lực lượng của của Vua Xiang đã bị dồn đến chân tường, bị thương vong và thiếu thốn lương thực.”
“Lực lượng Hán và các lãnh chúa bao vây họ.”
“Trong suốt đêm, lực lượng Hán bao vây doanh trại của Vua Xiang và bắt đầu ca bài hát dân gian của Chu. Thủ lĩnh của Chu hoảng hốt bởi điều này.”
“Có phải Chu đã rơi vào tay của quân Hán? Từ khi nào Chu có quá nhiều đến thế?”
“Vua Xiang đứng lên lúc giữa đêm và bắt đầu uống rượu.”
Hãy viết một thành ngữ đã được tạo nên để miêu tả thái độ của Xiang Yu.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Bài hát của Chu từ bốn bề (四面楚歌, shimensoka).”
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Khi quân địch bắt đầu hát ‘bài dân ca Chu’ mà đáng lẽ là đồng đội của ông ấy phải làm, điều này có nghĩa là lực lượng của Xiang Yu đã mắc bẫy và không có cách nào để đánh trả. ‘Bị cô lập và bao vậy từ tất cả các phía’ vì thế đây được gọi là ‘Bài hát của Chu từ bốn bề’.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Ra tay trước.”
Nhận xét của giáo viên:
Ông ấy ra tay sau.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Ra tay trước.”
Nhận xét của giáo viên:
Ông ấy thua sau khi ra tay sau, được chưa?
“Giải bóng chày linh thú triệu hồi sẽ được diễn ra ở sảnh thể thao thứ hai. Tất cả những học sinh tham dự xin hãy—”
Bảng thông báo được phát đi thông qua những loa phóng thanh ở khắp trường.
Chỉ như thế, giờ là ngày của đại hội thể thao.
Sau khi buổi lễ khai mạc chán ngắt kết thúc, chúng tôi đứng dậy từ hàng ghế mà chúng tôi đặc biệt ngồi để cho đại hội thể thao này và hướng về khi vực bóng chày.
“Yuuji, đối thủ vòng đầu của chúng ta là ai thế?”
“Tớ nhớ rằng đó là hàng xóm cùng khối của chúng ta.Chúng ta sẽ đối mặt với lớp E. Thấy chứ, đây là lịch thi đấu.”
Yuuji đưa tôi một tờ giấy A4, trên đó có một lịch thi đấu có hình kim tự tháp.
Vậy là chúng tôi sẽ đối đầu với lớp E…mặc dù đó là lớp hàng xóm của chúng tôi, có vẻ như chúng tôi không tiếp xúc với nhau nhiều cho lắm. Chúng tôi chưa bao giờ đối đầu với họ trong cuộc chiến triệu hồi, và cũng ko thực sự tiếp xúc với họ trong suốt kì thử thách lòng can đảm. Nếu tôi phải nói ra, lần duy nhất mà chúng tôi thực sự tiếp xúc với nhau là trong lúc nhìn trộm. Nói cách khác, tôi không có bất kì thông tin nào về họ.
“Có ổn không khi chúng ta đối đầu với lớp E? Sẽ không có bất kì vấn đề nào chứ?”
Tôi hỏi Yuuji, người đang bước cạnh tôi. Bên cạnh đó, chúng tôi có Himeji và Hideyoshi bên phần mình, vì thế tôi có nhiệm vụ bảo đảm rằng họ an toàn.
“Mm…tớ không nghĩ là sẽ có nhiều vấn đề đâu. Tớ chỉ chào hỏi lớp trưởng bên đó một chút, và phản ứng của cô ta khá là dễ thương.”
“Ơ? Thật ư? Cậu nói dễ thương, cô ta là người như thế nào vậy?”
“Nếu tớ buộc phải nó, đó là…”
Yuuji thật sự lại nói cô ta dễ thương. Cho dù cô ta là đối thủ, tôi khá là tò mò đấy. Lớp trưởng lớp E đã chào đón Yuuji thế nào nhỉ?
“‘Xin chào, tôi là lớp trưởng lớp E, tên tôi là Nakabayashi! Chúng tôi chắc chắn sẽ thắng trận đấu ngày hôm nay!’ Hay thứ gì đó đoại loại như thế.”
“Người đó chắc phải vạm vỡ lắm đúng không? Cô ta không dễ thương chút nào, đúng không?”
Cho dù tôi nghĩ kiểu gì đi chăng nữa, tôi không thể liên kết câu đó với chữ ‘dễ thương’ được!
“Tớ đùa thôi. Đơn giản cô ấy nói là, ‘hãy có một trận vui vẻ nhá, chúng tôi chắc chắn sẽ không thua đâu ~☆’. Chà, cái đó gần như là giọng mà lớp trưởng lớp E đã sử dụng.”
“Tớ hiểu rồi. Được thôi ~ chúng ta cũng sẽ không thua đâu!”
“Nhưng cô ta đến từ đội bóng bầu dục.”
“Đó là một người vạm vỡ đến tức cười đúng không!?”
Một người nào đó từ đội bóng bầu dục mà lại sử dụng cách nói chuyện như thế? Điều đó thật là khó chịu đấy!
“Tớ nói dối đấy. Lớp trưởng lớp E là thủ lĩnh của câu lạc bộ tennis nữ, đại đội trưởng Nakabayashi. Cô ta có tính cách giống Shimada vậy.”
“Và ngoại hình của cô ta?”
“Gần giống Người—tớ chỉ đùa thôi!! Cậu chạy đi đâu vậy, Akihisa!?”
Nếu cô ta thật sự có tính cách của Minami và sức mạnh tấn công của Người sắt, chúng tôi chắc không thể nào thắng được.
“Thật là…Yuuji, đừng bắt nạt Akihisa nhiều thế. Dù gì đi nữa thì điều đó không dính dáng gì đến mục đích chính cả. Nói đến điều đó, lớp E thì như nào thế?”
Lần này, Hideyoshi, người mà đang bước đi cạnh chúng tôi, cũng lên tiếng hỏi. Có vẻ như cậu ấy cũng không quen biết gì lớp E.
“Xin lỗi, chà…nếu cần thiết phải miêu tả lớp E, thì họ là một ‘lớp thể thao’.”
“Một ‘lớp thể thao’?”
“Đúng, những gã từ lớp E có vẻ tập trung vào thể thao. Vì họ bận với những hoạt động của câu lạc bộ, nên điểm số của họ thì khác tệ hại. Tuy nhiên, khả năng vật lý và giác quan thì đáng kinh ngạc.”
Vậy là họ là một lớp mà tập trung xung quanh các hoạt động của câu lạc bộ sao? Thảo nào họ không tham gia vào những trận chiến linh thú nhiều. Với họ, có những cơ sở vật chất của cậu lạc bộ ngon lành thì tốt hơn là phòng học của họ.
“Tớ hiểu rồi, vậy là họ chỉ là một đám ngốc chơi thể thao mà thôi.”
Hmm…ngay khi tôi gật đầu hiểu chuyện, một dáng người bước về phía tôi từ trước mặt. Hm? Ai thế?
“TÔI KHÔNG MUỐN BỊ GỌI LÀ ĐỒ NGỐC BỞI CẬU ĐÂU, ĐỒ NGỐC!”
Một cô gái với băng quấn đầu vì thấy tôi và bắt đầu nạt tôi. Tôi, tôi đoán rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ta…
“Chà, đó là…”
“NẾU CHÚNG TÔI LÀ KẺ NGỐC, THÌ NHỮNG GÃ LỚP F CÁC CẬU NGƯỜI MÀ CÒN THẤP HẠNG HƠN CHÚNG TÔI, LÀ NHỮNG KẺ SIÊU ĐẠI NGU NGỐC! TÊN ĐẠI NGỐC KIA!!”
Cô gái với cái băng đầu này đây trông có vẻ thực sự tức giận khi trỏ vào tôi và bắt đầu nạt tôi. Đây là…
“Akihisa, đây là lớp trưởng lớp E, Nakabayashi! Tớ chỉ vừa nói với cậu đấy.”
Khi thấy tôi có cái nhìn đầy khó hiểu, Yuuji đưa ra một lời giải thích hiếm thấy để giải tỏa mối nghi ngờ trong lòng tôi.
À, tôi hiểu rồi, vậy đây là—
“Vậy đây là cô gái mà chúng ta vừa nói là có cơ bắp đầy mình và—”
“CƠ BẮP ĐẦY MÌNH? CẬU GIỚI THIỆU TÔI KIỂU GÌ THẾ?”
Cô gái với cái băng đầu mở to mắt và la lên trong sự hoài nghi.
À, xin lôi. Tôi nói sai rồi. Nên gọi cô ta là lớp trưởng lớp E.
Tôi dùng thời gian này để lấy lại tinh thần và nhìn chằm chằm vào Nakabayashi. Vẻ ngoài của cô ta không để lại ấn tượng gì đó có vẻ là người khỏe mạnh cả, nhưng lại khác điều đó, chẳng có thứ gì lạ lùng cả. Thật tuyệt…cuối cùng, một người bình thường mà tôi chưa có tiếp xúc vào những ngày này!
Tuy nhiên, cái nhìn chằm chằm của tôi có vẻ như tạo ra sự hiểu nhầm đối với cô ta, vì thế Nakabayashi đột nhìn lấy tay quấn quanh người, và tránh xa tôi ra, hét lên,
“CÁI, CÁI NÉT MẶT CỦA CẬU LÀ GÌ THẾ!! ĐÓ LÀ LÍ DO TẠI SAO TÔI LẠI GHÉT NHỮNG TÊN NGỐC LỚP F!! NHÌN VÀO CƠ THỂ NGƯỜI KHÁC NHƯ THẾ, CÁC CẬU ĐÚNG LÀ NHỮNG TÊN BIẾN THÁI!!”
Đó là một sự hiểu nhầm nghiêm trọng, tôi không nhìn vào cô ta như thế.
“Không đúng! Tớ chỉ nghĩ rằng Nakabayashi chơi bóng bầu dục, nên cậu có lẽ nhìn hơi giống Người sắt—”
“CẬU MUỐN KIẾM CHUYỆN VỚI TÔI PHẢI KHÔNG!? CẬU CHỈ ĐANG MUỐN KIẾM CHUYỆN, ĐÚNG KHÔNG?”
Không ổn rồi, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi và trông có vẻ cực kì giận dữ.
“À, bình tĩnh đã, cô gái tóc-cơ bắp, Akihisa chỉ lỡ miệng nói thôi.”
Vào lúc đó, Yuuji cứu tôi đúng lúc ngay khi tôi không biết phải làm gì. Như liên quan gì đến tóc-cơ bắp chứ.
“Tóc-cơ bắp? Ý cậu là tóc vàng? Tên ngốc, tôi không có nhuộm tóc vào hay gì như thế cả. Cậu có muốn kiểm tra ở bệnh viện hay không?”
Nakabayashi có vẻ như cũng che giấu mối hoài nghi như tôi khi cô ta nhìn chằm chằm vào Yuuji với con mắt không tin tưởng gì.
“Không không, tôi không nói về tóc-cơ bắp như là ‘mái tóc màu vàng’, nhưng mà ngay cả đến mái tóc của cậu cũng được tập luyện đến mức đến các cơ bắp cũng nổi lên.”
“Và cậu dám nói điều đó…”
“—Đó là những gì mà Akihisa đã nghĩ.”
“CẬU VỪA NÓI GÌ!!?”
“ĐÓ LÀ MỘT SỰ HIỂU LẦM TO LỚN!!!”
Tôi bị đánh! Tôi không có nói gì cả mà!!!
“Ồ đúng, Nakabayashi, tôi quên hỏi cậu. Lớp E sẽ đánh bóng trước hay sau?”
“TÔI KHÔNG BIẾT! CỨ LÀM BẤT CỨ THỨ GÌ CẬU MUỐN!”
“Tôi hiểu rồi. Vì cậu đã nói thế, chúng tôi sẽ ném bóng trước và đánh bóng sau.”
“BẤT CỨ ĐIỀU GÌ! DÙ GÌ ĐI NỮA, HÃY NHỚ ĐIỀU NÀY! TÔI SẼ KHÔNG THUA CÁC CẬU ĐÂU!!”
Để những lời đó lại, Nakabayashi giậm chân khi cô ta quay trở về khu vực nghỉ của lớp E.
“Làm tốt lắm, Akihisa. Trò khiêu khích vừa rồi tốt đấy.”
“Ý cậu là gì khi nói ‘làm tốt đấy’? Bởi vì Yuuji, cô ta đã có một ấn tượng xấu với tớ! Cậu định đền bù cho tớ như thế nào đây!”
“Đừng bận tâm, Akihisa. Nếu cậu chịu làm việc chăm chỉ, sự khác biệt giữa con người có thể bị san bằng, những giấc mơ của những thứ quan trọng khác có thể được thực hiện, và chúng ta có thể lấy lại những cuốn sách H của mình.”
“Nghe cậu nói điều đó, câu cuối cùng là có tác động lớn nhất đấy!”
(Thở dài) Nhưng đúng là những cuốn sách A thì quan trọng.
“Có vẻ như có một cuộc cãi vả ở đây. Hai cậu không sao chứ?”
“Bọn tớ ổn. Hay đúng hơn là, mọi thứ diễn ra đúng như tớ dự kiến. Không thể nào tốt hơn được nữa.”
“Với tớ, nó thật sự tệ đấy…”
Tôi nên nói gì bây giờ? Cái chấn thương tinh thần thì quá lớn.
“(Thở dài)…Nếu việc là thế thì một người khác nữa sẽ nghĩ rằng tớ là một tên lập dị…”
Tôi luôn cố để sống một cách ẩn dật, nhưng sự chấp nhận của cái xã hội này đối với tôi có vẻ càng đi xuống. Điều đó thực quá là vô lý.
Sau khi thở dài một chút, tôi đoán đến lúc để triệu hồi linh thú rồi. Hiệp đấu đầu tiên sẽ được giám sát bởi thầy/cô Mukai. Có vẻ như chúng tôi sẽ thi đấu bằng môn Văn Học Cổ Điển.
“Tớ đến đây, triệu hồi!”
Sau khi nói ra những từ đó, một vài tia sáng nhỏ xuất hiện cạnh chân tôi. Rồi, một hình dáng thu nhỏ của ngoại hình tôi xuất hiện trong đó. Linh thú triệu hồi bình thường mặc bộ đồng phục học sinh và mang cây kiếm gỗ thì…
“Vậy là nó có cả đồ bóng chày. Thật sự điều chỉnh hệ thống để cho giải đấu này, hiệu trưởng chắn chắn là một người chăm chỉ trên những khía cạnh lạ đời.”
Linh thú triệu hồi của tôi trông khá là dễ thương với gậy bóng chày và găng trong tay.
“Có vẻ như họ đã tự động hóa một vài khía cạnh của việc điều khiển để giúp cho giải đấu bóng chày này trôi trảy.”
Chà, đúng thế, nếu không thì chúng tôi không thể chơi bóng chày được.
Nhìn lại hệ thống triệu hồi đã hoạt động như thế nào, cho dù mọi người muốn đợi một trái bóng, nhưng không ai có thể ném một trái bóng chính xác cả. Thật là tốt khi hiệu trưởng đã nghĩ đến nó.
“Về phần vấn đề của hệ thống, tớ đoán nó là vô nghĩa khi nghĩ quá nhiều về việc đó. Giờ đây, điều quan trọng nhất là chúng ta nên tập trung và chuẩn bị cho trận đấu.”
“Hideyoshi nói đúng. Không cần quan tâm đến hoàn cảnh hay gì cả, dù gì đi nữa, đây là một cơ hội tốt để lấy lại những vật dụng đã bị tịch thu của chúng ta.”
Mặc dù Yuuji nói thế, cậu ấy vẫn chưa đả động gì đến cái kế hoạch tuyệt vời cả.
“Được rồi, tớ sẽ thông báo đội hình phòng thủ và thứ tự đánh bóng. Nè, mọi người, nghe đây!”
Yuuji nói lớn hơn với những người bạn khác, người mà đã chuẩn bị để tham gia vào giải đấu bóng chày. Mọi khi việc này xảy ra, nó có nghĩa là mà Yuuji đã có cái gì đó được lên kế hoạch, vì thế không cần phải lo lắng gì cả. Đó là tại sao mọi người lại tập trung và lắng nghe Yuuji.
“Cơ bản, đây sẽ là đội hình phòng thủ và thứ tự đánh bóng.”
Cầu thủ dự bị: Kimishima Hiroshi và Kondou Yoshimune.
Vậy tôi là người đánh thứ ba và tay ném bóng ư? Đó có vẻ như là một vị trí tốt…
“Nhưng Yuuji, tớ làm người ném bóng có ổn không vậy? Chẳng phải cậu hay Himeji thì thích hợp hơn sao?”
Nếu chúng tôi thi đấu bằng linh thú triệu hồi, những người có điểm số cao nhất lớp, Himeji hay Yuuji thì nên làm người ném bóng, vì chẳng phải điều đó sẽ gây khó khăn cho đối phương đánh bóng sao? Và nếu tôi ở sân ngoài, điểm của tôi có thể quá thấp và tôi không thể ném trái bóng lại cho kịp lúc. Tôi nghĩ sẽ ôn nếu tôi phòng thủ ở sân trong.
“Nếu tớ có thể, tớ thật sự muốn làm điều đó.”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Yuuji mỉm cười một cách đầy chua chát.
“Nếu cậu có thể? Ý cậu là gì khi nói thế?”
“Nếu Himeji hay tớ ném bóng, cậu nghĩ người bắt bóng nào có thể bắt bóng đây?”
Nghe thấy cậu ấy nói thế, tôi bắt đầu tưởng tượng ra tình huống đấy.
Uu. Giờ cậu ấy nhắc đến nó, đúng thế thật…
“Ồ đúng, vì linh thú triệu hồi thì không giống người thường, và nó có sức mạnh gấp mười hay hơn nữa so với con người…”
“Việc là thế đấy. Mặc dù đó chỉ là một vấn đề tương đối nhỏ nhặt, như là việc chúng ta không thể chạm vào linh thú triệu hồi , vì thế chúng ta cũng không thể chạm vào trái bóng, nhưng vẫn sẽ có trọng lượng đấy. Và xem xét việc trái bóng được sử dụng bời linh thú, tớ đoán rằng bà già đó sẽ tăng số điểm của trái bóng lên.”
“Tớ, tớ hiểu rồi…”
Nghe Yuuji nói điều đó, tôi hơi bàng hoàng một chút, nhưng tôi cảm thấy rằng mình có thể hiểu được việc đó. Cho dù sức mạnh của linh thú triệu hồi là điểm của chúng tôi, nhưng chúng vẫn mạnh hơn người thường nhiều lần. Chỉ cần khả năng của lớp F không thôi, chúng tôi đã có thể ném với lực mạnh như thế, chưa cần nói đến học sinh của lớp A.
“Nếu thế thì không thể tránh được. Nếu một người như Yuuji hay Himeji ném bóng, tớ không nghĩ rằng có ai trong lớp có thể bắt trái bóng được.”
Tất nhiên, không phải là chúng tôi không thể bắt trái bóng họ ném bằng găng được…nhưng nếu có tai nạn, như là bị ném trúng người hay gì đó, có vẻ như tôi có thể bay thẳng lên thiên đường.
“Thế Himeji ném và Yuuji bắt bóng không được sao?”
Hideyoshi giơ tay lên và hỏi, nhưng trước khi Yuuji kịp trả lời, Himeji đã trả lời trước.
“Tớ, tớ xin lỗi, nhưng tớ không hiểu chút gì về bóng chày cả…thật ra, tớ chưa bao giờ chơi trước đây cả…”
“Là thế đấy. Chúng ta sẽ xem xét mọi việc khác sau, nhưng giờ đây, tớ cần Himeji hiểu luật của bóng chày trong trận đầu tiên, đó là lí do tại sao tớ lại để cậu ấy ở cánh phải. Tuy nhiên, nhìn vào viễn cảnh trong tương lai, tớ có lẽ cần phải điều chỉnh hàng phóng thủ.”
Quên những thằng bên câu lạc bộ bóng chày đi, trong một giải đấu bóng chày được thi đấu cùng linh thú triệu hồi, tôi nghĩ rằng không dễ để có thể đánh trái bay banh sang trái hay phải, đúng không? Bên cạnh đó, sẽ khó để đánh sang cánh phải hơn, và tình hình trong sân trong thì khá là lộn xộn, vì thế sẽ khó cho người không quen chơi ở đó, vì thế phán quyết của Yuuji là đúng đắn.
“Đây là tất cả những gì tớ cần nói. Có câu hỏi gì không?”
Yuuji nhìn mọi người xung quanh. Có vẻ như không có ai có câu hỏi cả.
Vì thế, tất cả chúng tôi lập một vòng tròn xung quanh Yuuji một cách đầy tự nhiên, và Yuuji hét lên để cổ vũ mọi người lúc này.
“Được rồi, đi nào—CÁC CẬU SẴN SÀNG CHỨ!!?”
“OOSSUU!!”
“LỚP E THÌ SAO NÀO? BỌN HỌ CHỈ LÀ GẠCH LÓT ĐƯỜNG!! CHÚNG TA KHÔNG THỂ NÀO THUA ĐƯỢC!!”
“OOSSUU!!”
“MỤC ĐÍCH CỦA CHÚNG TA LÀ THẲNG TIẾN ĐẾN VÒNG CHUNG KẾT VÀ TRẢ THÙ CÁC GIÁO VIÊN!!! MỤC TIÊU LỚN NHẤT CỦA CHÚNG TA LÀ GIẾT HẾT BỌN HỌ, LỘT DA ĐẦU HỌ VÀ DÂNG CHÚNG CHO MỘ CỦA NHỮNG ĐỒNG ĐỘI ĐÃ NGÃ XUỐNG CỦA CHÚNG TA (SÁCH A)!!!”
“WWWWWWOOOOOOHHHH!!”
“MỌI NGƯỜI, THỜI KHẮC ĐÃ ĐẾN!! ĐÂY SẼ LÀ CUỘC CHIẾN VÌ NHỮNG NGƯỜI BẠN KHÔNG THỂ THAY THẾ CỦA CHÚNG TA (SÁCH A)!!!’
“““CỨ GIAO CHO BỌN TỚ!”””
Đôi mắt của mọi người bừng cháy với khát vọng. Những kẻ thù đã lấy đi những người bạn của chúng tôi mà không một chút ăn năn nào—đội của những giao viên được dẫn đầu bởi Người sắt sẽ phải chịu SỰ TRỪNG PHẠT THẦN THÁNH!! NHÌN VÀ HỌC HỎI ĐI, ĐỘI CỦA NHỮNG GIÁO VIÊN QUỶ DỮ KIA!!”
“Chà, về việc đó, Minami-chan…mọi việc đã phát triển thành như thế. Nó cảm giác như…”
“Đúng…giống như chúng ta có những cuốn sách như thế bị tịch thu vậy…”
“Tớ không có mang bất kì cuốn sách A nào đến trường cả…”
Lớp F của chúng tôi cuối cùng cũng đã đoàn kết. Bởi vì chúng tôi phải đoàn kết và đánh thắng những lớp ở trên chúng tôi!!
☆
“PLAY BALL!!”
Thầy/cô Mukai, người mà là trọng tài, hét lên bằng cái giọng vang vọng khắp khu vực thể thao, và với điều đó, trận đấu chính thức bắt đầu. Trận đấu thật sự được chơi với linh thú triệu hồi, vì chúng tôi đứng đâu cũng không quan trọng…nhưng để điều khiển cho dễ dàng, mọi người đều đứng sau linh thú triệu hồi của họ, vậy đơn giản là nó cũng không khác biệt nhiều so với việc đứng trên sân bằng chính bản thân chúng tôi.
“Hãy đấu một trận vui vẻ nào! Triệu hồi!”
Người đánh bóng đầu tiên của lớp E chào khi cậu ta bước đến khu vực đánh bóng. Phe phòng thủ không cần phải đứng nơi cụ thể, nhưng người đánh bóng phải đứng trong khi vực đánh bóng. Có vẻ như nó để ngăn chặn viện người đánh bóng có thể thấy được những tín hiệu cho việc phòng thủ và vị trí của găng.
Văn học cổ điển
Lớp E, Sonomura Toshiya, 117 điểm
Đấu với
Lớp F , Yoshii Akihisa, 71 điểm.
Những môn được kiểm tra cho mỗi hiệp là, Văn học cổ điển cho hiệp thứ nhất, Toán cho hiệp thứ hai, Hóa học cho hiệp thứ ba, Anh văn cho hiệp thứ tư và Giáo dục sức khỏe cho hiệp thứ năm. Vì thế giờ đây, đây là trận chiến của Văn học cổ điển.
Linh thú triệu hồi của tôi cầm bóng trong tay, chờ đợi tín hiệu của người bắt bóng. Khi cú ném bóng xoáy không thể sử dụng được, Yuuji chỉ có thể chỉ rõ quỹ đạo và vận tốc mà thôi. Để tôi xem nào, trái bóng đầu tiên. Linh thú triệu hồi của Yuuji đặt tay của nó ở—ở ngay giữa!?
(Thực sự tớ có thể ném ngay thẳng vào giữa sao!?)
Tôi dùng mắt mình để hỏi Yuuji, người mà ở phía sau linh thú bắt bóng. Đây là cách thông thường mà chúng tôi giao tiếp với nhau, khi Yuuji hỏi tôi cũng bằng cách như thế.
(Không vấn đề gì. Đây là trái đầu tiên, và đối thủ thì không quen với việc điều khiển linh thú. Tớ chỉ muốn kiểm tra đối thủ thôi.)
(Được, tớ hiểu rồi.)
Nhận lấy câu trả lời của Yuuji, tôi hiểu rằng cậu ấy muốn tôi ném thẳng vào giữa. Xem xét việc chúng tôi phải chọc tức đối phương, hãy ném cú chậm nào. Vì tôi phải ném cho đối phương không đánh được, tốt nhất là tôi nên tiết kiệm năng lượng của mình.
(Tớ ném đây, Yuuji.)
(Được, tới luôn nào!)
Tôi chỉ cần làm theo quỹ đạo mà Yuuji đã chỉ và ném trái banh. Chuẩn bị…
KLANG!!
“HOMERUN!!!”
“NÉM TRÁI BANH CHẾT TIỆT NGON MỘT CHÚT COI, ĐỒ NGỐC!!”
“TỚ PHẢI LÀ NGƯỜI LA CẬU ĐẤY! CHỈ MỘT HƯỚNG TỐT HƠN ĐI, TÊN KHỐN!!!”
Trái bóng phát ra một tiếng sắt nhọn và biến mất sau bầu trời xanh.
Tên khốn Yuuji, đó đơn giản là những gì tôi vừa mới nói.
“Hai cậu…dù gì đi nữa, ném một trái banh chậm thẳng tắp về phái một thành viên trong câu lạc bộ thì thật là ngốc đấy…”
Cú ném đầu tiên đã bị đánh homerun, và chúng tôi lập tức bị dẫn trước, 0-1.
“Hãy đấu một trận vui vẻ nào! Triệu hồi!”
Không ai bị loại và không có người chạy gôn, người đánh bóng thứ hai đã đứng trong khu đánh bóng. Tôi nhận lấy trái bóng và trao đổi cái nhìn với Yuuji.
(Akihisa, tên khốn! Nếu cậu làm hỏng lần tới, tớ sẽ nhét cây gậy đó và mông cậu!)
(Trả lại cậu đấy, Yuuji! Nếu cậu làm sai lần nữa, tớ sẽ đánh gãy xương chân cậu bằng cây gậy đấy!)
Sau khi xác nhận tính hiệu bằng việc trao đổi ánh mắt, tôi ném trái bóng đầu tiên về người đánh thứ hai.
KLANG!!
“HOMERUN!!!”
““ĐƯA TỚ CÂY GẬY ĐÓ!!!””
Yuuji và tôi ngay lập tức chạy vào khu vực nghỉ và hét lên yêu cầu của chúng tôi. Chúng tôi mất điểm lần nữa! Tên khốn chết tiệt này…hắn vô dụng đến mức nào chứ!? Điều này thật ngu ngốc!!
“TỚ KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC HAI TÊN NGỐC CÁC CẬU!! CHÚNG TỚ KHÔNG THỂ GIAO VIỆC NÀY CHO HAI CẬU ĐƯỢC!!!”
“THẬT SỰ LẠI TIN VÀ HAI TÊN NGỐC YOSHII VÀ SAKAMOTO!! CHÚNG TA LÀ MỘT LŨ ĐẠI NGỐC!!!”
“NẾU THẾ, TỚ SẼ NÉM! YOSHII, RA NGHỈ!”
“TỚ SẼ ĐÁNH VẬY! SAKAMOTO, RA NGHỈ!”
KLANG!!
“Lớp E 3-0 Lớp F”
“…Arr, đột nhiên một khủng hoảng lớn…”
“Không không không , đây không phải là khủng hoảng nữa. Chỉ có một phe là ghi điểm…”
Cho dù người ném và bắt bóng được thay đổi, đối phương vẫn đánh được homerun. Giờ đây, tỉ số là 0-3. Những tên khốn lớp E, nghĩ rằng họ khá là ấn tượng.
Chúng tôi hỏi trọng tài cho hội ý ở tại gò ném bóng. Vào lúc này, Himeji, người mà đang canh khu vực ngoài sân chạy vài bước nhỏ vào.
“Chà, Akihisa-kun…”
“Hửm? Gì thế, Himeji?”
“Thật sự ổn nếu thay người ném như thế chứ?”
“Mn, nó ổn chỉ cần chúng ta không thay bằng cầu thủ dự bị thôi.”
Có rất nhiều luật trong trận đấu bóng chày thật, nhưng giải đấu bóng chày linh thú triệu hồi thì có vẻ không có nhiều giới hạn lắm. Tuy nhiên, nếu chúng tôi chúng tôi quá nhiệt tình với nỗ lực của mình, một vài người có thể có vấn đề về việc đó đấy.
“Dù gì đi nữa, hãy tập hợp lại nào. Akihisa vẫn sẽ là người ném, và chúng ta phải tấn công một cách cẩn trọng. Akihisa, cậu tốt nên là nên ném đàng hoàng lần này đấy.”
“Mm, hiểu rồi.”
Và sau khi quyết định kế hoạch, chúng tôi trở về vị trí phòng thủ của mình. Tôi lại là người ném bóng…phải ném một cách nghiêm túc lần này.
Sau khi quay trở lại gò ném bóng, tôi đợi cho người đánh bóng chuẩn bị. Giờ, tôi đang đối mặt với người đánh thứ tư, có nghĩa là—
“Yoshii Akihisa, cậu thật sự lại gọi tôi là cơ bắp…tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu!”
Đúng như dự đoán, đó là Nakabayashi từ lớp E. Đúng như dự định từ người đánh thứ tư, cô ta có một sự hiện diện đáng kinh ngạc.
(Akihisa, giờ là người đánh thứ tư rồi. Cứ ném hết sức đi.)
Tôi gật đầu trả lời tín hiệu từ mắt của Yuuji. Tôi không quá ngốc để làm hỏng việc ở đây.
Cố kiềm chặt cảm giác lo lắng trong lồng ngực mình, tôi thở mạnh và sẵn sàng để ném.
DONK!
“NÉM TRÚNG NGƯỜI. NGƯỜI ĐÁNH BÓNG ĐI BỘ VỀ GÔN.”
“HÃY ĐỂ TÔI ĐẬP HẮN! CHỈ MỘT LẦN THÔI, HÃY ĐỂ TÔI ĐẬP HẮN!!”
“Bình tĩnh đã, Nakabayashi! Chúng ta giờ đang có lợi thế. Chẳng phải nỗ lực của chúng ta sẽ công cốc nếu cậu làm trận đấu bị hủy vì cậu quá đang sao?”
Các cậu ở lớp E đang cố trong vô vọng để làm dịu một Nakabayashi đang giận dữ.
Tôi đã dùng quá nhiều lực và ném trượt…Nakabayashi sẽ chấp nhận tha thứ cho tôi nếu tôi lập tức gỡ nón ra để xin lỗi cô ta không?
Mặc dù tôi đang cảm thấy tuyệt vọng về mối quan hệ với lớp trưởng hàng xóm, trận đấu vẫn tiếp tục. Cầu thủ chạy gôn ở gôn số một, và không ai bị loại. Giờ đã là người đánh thứ năm.
(Được rồi, không có thời gian để giỡn đâu. Giờ ném cho nghiêm túc đi.)
(Tớ đã nghiêm túc từ lúc bắt đầu rồi…)
Tôi thở dài, và ném trái bóng vào vị trí của găng của Yuuji. Có lẽ người đánh bóng cảm thấy áp lực từ ba cú homerun liên tiếp trước đó, vì người đánh bóng đập một cách loạn xạ vào trái bóng làm nó rơi trước gôn thứ hai và loại cậu ấy ra ngoài. Với điều đó, chúng tôi cuối cùng cũng loại dược người đầu tiên.
(Tốt, tốt, rất tốt. Giờ, ném đây nào.)
Yuuji chuẩn bị găng của cậu ấy. Tôi đã ném hụt và đánh trúng Nakabayashi, nhưng giờ đây, tôi bắt đầu quen với nhịp độ của trận đấu, vì thế giờ sẽ chăng có vấn đề nào cảo.
“ĐÁNH KHÔNG TRÚNG BÓNG! NGƯỜI ĐÁNH BỊ LOẠI! ĐỔI BÊN!”
Tiếp theo, người đánh thứ sáu và bảy đã bị loại, vậy là cuối cùng cũng đến lúc đổi bên. Lần này, chúng tôi sẽ đánh bóng.
“Được rồi! Đã có một chút hiểu lầm, nhưng cơ bản thì vẫn nằm trong kế hoạch của tớ! Nhanh chóng lấy lại điểm và chiến thắng lớp E nào!”
“““YOOOOSSSSHHHH!!!”””
Nói đến nó, lớp chúng tôi thường vô tổ chức . Chỉ khi chúng tôi tấn công chúng tôi mới có thể thể hiện năng lực của mình.
“Người đánh bóng đầu tiên của chúng ta sẽ là Hideyoshi. Trông cậy vào cậu đấy.”
“Để đó cho tớ.”
Sau khi nói điều đó, Hideyoshi quay lưng bước đi về khu đánh bóng. Làm hết sức đi Hideyoshi!
“Kinoshita, tôi sẽ lập tức nghiền nát cậu và sử dụng cái đà này thẳng tiến đến trận chung kết!”
Đứng ở trên gò ném là Nakabayashi, người ném bóng. Cả người cô ta bốc cháy ngọn lửa khát vọng. Làm lớp trưởng của một lớp đầy những người trong các câu lạc bộ, thái độ của cô ta bây giờ cơ bản là điều tôi mong đợi.
Sau khi xác nhận rằng Hideyoshi đi vào khu vực đánh bóng, Nakabayashi bắt đầu ném. Hideyoshi nhìn chằm chằm một cách cẩn thận vào trái bóng bay về đây, và chỉ để trái bóng đầu tiên bay vụt qua.
“BÓNG LỖI!”
Trọng tài hét lên ‘bóng lỗi’ rất rõ ràng. Người bắt bóng ném trái bóng lại cho người ném bóng, và trái bóng thứ hai được ném đi.
“BÓNG LỖI!”
Trái bóng thứ hai cũng chưa bao giờ nằm trong khu vực đánh bóng gọn gàng cả. Nakabayashi trông có vẻ hơi gặp rắc rối khi cô ta nhận lại trái bóng, và vào vị trí một cách cẩn trọng trước khi ném trái bóng tiếp theo.
“BÓNG TỐT!”
Lần này, cuối cùng thì nó cũng đi vào khu vực bắt bóng của trọng tài. Có vẻ như Nakabayashi không thể ném tốt được vì cô ta không thể quyết định nơi ném vì nó làm cô ta trông hơi lo lắng.
Trong khi trận đấu tiếp tục, giờ đã là hai bóng hỏng và hai bóng tốt. Khi Nakabayashi bắt đầu ném lần nữa, Hideyoshi, người mà nãy giờ vẫn không di chyển, cuối cùng cũng hành động.
“ĐÁNH BÓNG LỖI!”
Hideyoshi có vẻ như cậu ấy cố tình không vung gậy hết sức vì cây gậy chỉ sượt qua trái bóng. Đó người ta gọi là ‘cắt bóng’, đúng không nhỉ?
“Nè, Yuuji, cú vung gậy đó, Hideyoshi chỉ vừa…”
“Đúng, cậu ấy có lẽ định cố có được bóng ưu tiên.”
[Bóng ưu tiên - base on balls: là sau khi người ném ném hỏng bốn trái, người đánh sẽ được đi bộ đến gôn]
Đây là giải đấu bóng chày được thi đấu bằng linh thú triệu hồi thay vì chính bản thân cầu thủ, nhưng những luật lệ cơ bản của bóng chày vẫn không thay đổi. Nếu đối phương ném bóng tốt ba lần, thì sẽ bị loại vì không đánh trúng bóng. Nhưng nếu đối phương ném bốn lần bóng lỗi, thì người đánh bóng có thể đi bộ tới gôn thứ nhất. Tuy nhiên, có vẻ trọng tài không quá khắt khe về ném bóng lỗi.
“ĐÁNH BÓNG LỖI!”
Cậu ấy tiếp tục sử dụng phương pháp như thế để đánh trái bóng tiếp theo. Phương pháp này có thể nhử đối phương phải ném nhiều lần, nó cũng có thể gây nên gánh nặng tâm lí ở người ném bóng. Đã không quen sử dụng linh thú triệu hồi trong giải đấu này, người đánh bóng thứ nhất lại quá khó nhằn để đối phó. Tôi đoán đối phương cảm thấy nó thật khó khăn, đúng không nhỉ?
“BÓNG LỖI!”
Giờ lại là một quả bóng lỗi khác. Giờ đã là ba bóng lỗi và hai bóng tốt.
“Chết tiệt…KINOSHITA, CẬU QUÁ LÀ ĐÁNG KHINH ĐẤY!”
Đứng trên gò ném bóng, Nakabayashi nghiến răng trong tức giận. Giờ đây, trong cái thế giới mà chú trọng về việc thắng và bại, đây là một chiến thuật thường thấy, nhưng Nakabayashi không có vẻ như là sẽ tha thứ cho cậu ấy.
“ĐÁNH CHO MẠNH VÀO, KINOSHITA! ĐẾN LÚC KẾT THÚC RỒI!”
“Xin lỗi, nhưng tớ không thể làm theo được. Bọn tớ đã bị dẫn 0-3, và trận đấu này chỉ có năm hiệp. Bọn tớ phải lấy điểm từ cậu.”
Vì thời gian có hạn, những trận đấu trong giải bóng chày này chỉ kéo dài năm hiệp. Khi ở phe tấn công, phán quyết của Hideyoshi là đúng đắn.
“CÁI GÌ! CẬU SỢ TÔI Ư? QUÊN BÓNG ƯU TIÊN ĐI VÀ ĐÁNH MỘT CÚ THÀNH CÔNG XEM!”
“Cho dù cậu có khiêu khích tớ cỡ nào cũng chỉ vô ích thôi. Tớ chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình.”
“CHẾT TIỆT! ĐỪNG NÓI NHIỀU VÀ CHƠI BÓNG ĐI—CẬU KHÔNG THỂ LÀ ĐÀN ÔNG HƠN ĐƯỢC SAO!?”
“…Cậu nói rằng cậu muốn tớ là đàn ông hơn sao?”
“—BÓNG TỐT! NGƯỜI ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI!”
“Xin lỗi mọi người. Tớ không thể làm được.”
“Đừng lo, đây là không thể tránh được…nhưng tại sao cậu lại vung gậy mạnh như thế vào phút cuối vậy?”
“Đừng bận tâm, chỉ là tớ không bỏ chạy trước việc có liên quan đến một số thứ nhất định.”
“Ơ? Uu..”
Tôi thật sự không hiểu, nhưng dù gì đi nữa, Hideyoshi đã bị bắt phải bị loại. Giờ đây, người đánh thứ hai là Muttsulini. Tên này khá giỏi ở các môn thể thao, và rất quen với việc điều khiển linh thú triệu hồi. Cậu ấy chắc chắn sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Văn học cổ điển, lớp E, Nakabayashi Hiromi, 105 điểm.
Đấu với
Văn học cổ điển, lớp F, Tsuchiya Kouta, 22 điểm.
“Chúng ta làm gì bây giờ, Yuuji? Tớ cảm thấy rằng Muttsulini sẽ chết rất thảm đấy!”
“Trùng hợp đấy Akihisa, tớ cũng cảm thấy như thế.”
Cho dù cậu ấy có đánh trúng trái bóng, với sự khác biệt duy nhất trong số điểm, cậu ấy không thể nào đánh trái bóng ra xa được, đúng không?
“Nhưng Akihisa, cậu không cần phải lo lắng nhiều đâu.”
“Không, cho dù cậu kêu tớ không phải lo…”
Có cách nào để chúng tôi nghĩ đến nó không?
“CHÚNG TA PHẢI TIN TƯỞNG! NẾU CHÚNG TA TIN TƯỞNG, CHO DÙ MA QUỶ CŨNG SẼ ĐỨNG VỀ PHÍA CHÚNG TA!”
“À, GIỜ CHÚNG TA CHỈ CÓ THỂ CẦU TRỜI MÀ THÔI!”
Và chúng tôi lại làm điều này bằng cách nhảm nhí như thế.
“Làm ơn, những ác quỷ giết người…”
“Coi chừng! Hắn đang sử dụng tên của nhưng linh hồn quỷ dữ đấy!!!”
Nếu lời cầu nguyện của chúng tôi thành hiện thực, có lẽ chúa quỷ sẽ đòi vật hiến tế từ chúng tôi chăng?
“LOẠI!”
Khi chúng tôi đang nói về những thứ vô dụng, Muttsilini đánh trúng trái banh lăn nhẹ về người đánh bóng và bị loại. Giờ, đã có hai người bị loại. Tiếp theo sẽ là người đánh thứ ba—à, đến lúc cho tôi cầm lấy cây gậy rồi.
“Được rồi, tớ sẽ đánh một cú lớn đây!”
“Ồ! Akihisa, chúng tớ sẽ giao cho cậu vậy!”
“Cứ giao cho tớ!”
Thịch Thịch! Tôi vỗ ngực mình khi bước vào khu vực đánh bóng. Không vấn đề gì, tôi sẽ làm tốt thôi!
DONK!!!
“—Ném trúng người, người đánh bóng đi bộ về gôn.”
“ĐAU! ĐAU QUÁ! CÁC BỘ PHẬN CƠ THỂ TỚ BỊ RÁCH RỒI!! OUUUCCCHHH!!!”
Trái bóng đầu tiên trúng ngay mặt. Tác động của trái bóng trúng mặt linh thú tôi truyền thẳng đến người tôi. Cậu không cần phải đi xa đến thế.
Đối mặt với tôi, người mà đang lăn lộn đau đớn trên đất, Nakabayashi, người mà đang đứng trên gò ném bóng, nói một cách nghiêm túc,
“TỪ GIỜ PHÚT NÀY, CHỈ CẦN CẬU LÀ NGƯỜI ĐÁNH BÓNG, TÔI SẼ NÉM BÓNG VÀO NGƯỜI CẬU!”
“ĐÓ LÀ MỘT LỜI TUYÊN BỐ TỒI TỆ! CẬU GHÉT TÔI VÌ NHỮNG GÌ MỚI VỪA XẢY RA, ĐÚNG KHÔNG!?”
Ai đó có thể đổi chỗ cho tôi trong lần đánh tới không?
Tôi lôi thân thể đầy đau đớn lết về gôn thứ nhất, Uu…đó chỉ là một sự hiểu nhầm thôi mà…
“Được rồi, giờ thì nguồn lực thật sự đây.”
Giờ, là người đánh thứ tư Yuuji.
Văn học cổ điển, lớp E, Nakabayashi Hiromi, 105 điểm.
Đấu với
Văn học cổ điển, lớp F, Sakamoto Yuuji, 196 điểm.
Như thường lệ, điểm của hai người bọn họ hiển thị cho mọi người thấy.
Điểm của Yuuji thì cao, quen với việc điều khiển linh thú, và cậu ấy thì khá năng động, vì thế sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Đối mặt với một đối thủ từ lớp E, cậu ấy có thể chiến thắng một người đây.
“Ugh…gã đó thì thật đáng sợ, nhưng người đánh tiếp theo là Himeji ‘đó’…tốt hơn là nên giải quyết ở đây.”
Nakabayashi liếc nhìn điểm của Yuuji và lầm bầm.
Nếu người đánh tiếp theo sau Yuuji chỉ là một cây kim nhỏ, có lẽ Nakabayashi sẽ cố tình ném bóng ưu tiên để tránh sự đối đầu, nhưng không may mắn thay, sau Yuuji là người hạng hai trong khối chúng tôi, Himeji. Tất nhiên, cô ta không muốn đối phó với Himeji khi đã có những người chạy gôn, vì thế cô ta chọn việc đối đầu với Yuuji.
“Lớp trưởng lớp F, tôi tới đây!”
Với hai người bị loại và một người chạy gôn, Nakabayashi sẵn sàng và ném trái bóng đầu tiên về Yuuji. Trái bóng trắng bay thẳng về phía cái găng—
“HA!”
KLANG—tiếng động sắc nhọn vang vọng, và trái banh tráng bay thẳng vào không trung. Không cần phải xem trái bóng đi đâu, đó là một cú homerun thật sự.
Lớp E 3-2 Lớp F
Yuuji và tôi quay trở về đĩa nhà, và chúng tôi có được hai điểm. Giờ chúng tôi chỉ còn thua lớp E một điểm.
“Chết tiệt…có vẻ như mình cần đối phó với Yuuji bằng một cú ném trúng người…”
““CHỈ CẦN SỬ DỤNG BÓNG ƯU TIÊN BÌNH THƯỜNG LÀ ĐƯỢC RỒI!!!””
Yuuji và tôi là về hướng Nakabayashi. Chúng tôi đã nghĩ cô ta là một cô gái bình thường. Chỉ sau khi chúng tôi bắt đầu thi đấu với nhau, chúng tôi mới nhận ra rằng Nakabayashi thật là lạ lùng ở chỗ nào đó.
“Cậu vất vả quá, Yuuji.”
“…Đó là một cú đẹp đấy.”
“Tốt lắm, Yuuji.”
Khi chúng tôi trở về băng ghế, mọi người chào đón Yuuji một cách nồng nhiệt. Chẳng có ai quan tâm về việc tôi bị ném bóng trúng sao?
“Được rồi, đếm lúc Himeji lên rồi. Theo cách tớ thấy, hãy sử dụng cơ hội này và đánh một cú homerun nữa và cân bằng điểm số.”
“Uu..đó là hơi khó cho Mizuki, đúng không? Điểm của cậu ấy thì tốt, nhưng cậu ấy lại không thực sự giỏi thế thao cho lắm.”
Minami cười gượng. Cơ thể của Himeji đã cực kì yếu, và cậu ấy thật sự chẳng có cơ hội để chơi thể thao, vì thế điều này là không thể tránh được.
“Tớ cũng nghĩ như thế, vì thế tớ vừa bảo Himeji rằng cậu ấy không cần phải vung gậy.”
“Nói cách khác…cậu muốn Himeji có được bóng ưu tiên sao?”
“Đúng thế, bên cạnh đó, điểm số của Himeji thì không thể coi thường được. Sẽ ổn nếu tất cả gôn đều có người, nhưng khi không có ai ở các gôn, tớ nghĩ rằng đối phương sẽ không đối đầu đâu.
Đúng thế, Ngoài Yuuji và Himeji, mọi người ở đây đều ở đẳng cấp lớp F, vì khi không ai ở các gôn , tốt nhất là để cậu ấy đi bộ và đối đầu với một ai khác.
“Bóng ưu tiên, người đánh bóng đi bộ.”
“À, được, cám ơn rất nhiều.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, Himeji đã có được bóng ưu tiên của cậu ấy. Giờ đây, đã hai người bị loại, một người chạy gôn ở gôn thứ nhất, và người đánh tiếp theo là—
“Uu…là tớ…”
Người đánh thứ sáu là Minami, nhưng có vẻ như cậu ấy trông không được tự tin cho lắm…
“Ơ? Minami, cậu không biết chơi bóng chày ư?”
Minami thì khá giỏi thể thao.
“À, không phải là tớ không biết chơi. Chỉ là…”
“?”
Minami thở dài và bước về khu vực đánh bóng một cách cô đơn. Chuyện gì thế?
Văn học cổ điển, lớp E Nakabayashi Hiromi, 105 điểm.
Đấu với
Văn học cổ điển, lớp F Shimada Minami, 6 điểm.
“ĐƯỢC RỒI, MỌI NGƯỜI, ĐẾN LÚC PHÒNG THỦ RỒI! CHÚNG TA PHẢI PHÒNG THỦ CHO THẬT TỐT!!”
“““WOOOHHH!!!”””
“TỚ CÒN CHƯA ĐÁNH BÓNG NỮA MÀ!”
Tiếng la của Minami chưa bao giờ trống rỗng như thế. Trong chớp mắt, cậu ấy đánh một trái banh lăn đến cầu thủ giữ gôn thứ ba và ngay lập tức bị loại.
(Thở dài) Thật tệ khi môn của hiệp này là Văn học cổ điển. Minami thì không giỏi môn này chút nào, vì thế điều này là không thể tránh được. Dù gì đi nữa, chuỗi tấn công này cũng đã kết thúc. Sau khi đổi bên, hiệp hai sẽ tiếp tục với môn Toán. Được rồi, đến lúc cho tôi—
“Chờ đã, Akihisa. Cậu sẽ không ném bóng trong hiệp này.”
“Ơ? Không phải tớ sao?”
Ngay khi tôi vừa định bước đên gò ném, Yuuji đột nhiện gọi để chặn tôi lại. Gì nữa nào?
“Hiệp này sẽ được tiến hành với môn Toán. Shimada sẽ là người ném bóng.”
“Toán…à, tớ hiểu rồi.”
Toán là một trong những môn hiếm hoi mà Minami giỏi, và Yuuji thì cũng khá giỏi toán, vì thế cậu ấy hoàn toàn có thể bắt được trái bóng Minami ném. Nhìn vào hiệp này, bọn họ có thể ở đẳng cấp của lớp B.
“Việc là thế đấy, Aki, để hiệp này cho tớ. Tớ sẽ làm hết sức để cầm chân họ.”
Minami vỗ vai tôi và nói,
“Mm, thế thì tớ nhờ cậu đấy, Minami.”
“Được rồi, cứ giao cho tớ.”
PA! Tôi và Minami đập tay nhau khi tôi bước khỏi gò ném bóng. Minami đã vượt qua được kì chiến tranh linh thú và giải đấu triệu hồi, và cậu ấy lại còn rất xuất sắc trong thể thao, vì thế tôi có thể giao vị trí ném bóng cho cậu ấy. Nếu là thế, tôi sẽ phòng thủ ở gôn thứ hai nơi mà Minami đã phòng thủ.
Ngay khi tôi nghĩ về việc đó và bước xuống gò ném bóng, tôi thấy Himeji cũng bước về hướng tôi đang phòng thủ, nhìn chằm chằm vào tôi vì lí do gì đó.
“Hửm? Himeji, có việc gì à?”
“À, vâng, cái đó…”
Himeji chạy đến bằng một vài bước nhỏ. Gì thế nhỉ?
Trong khi chúng tôi đang nói, Himeji giơ tay lên như thế cậu ấy đang gọi taxi. Ơ, vậy là tôi chỉ cần làm theo hành động của cậu ấy ư?
“Như, như thế này ư?”
Tôi làm theo những gì cậu ấy làm và giơ tay lên. Himeji lập tức thể hiện một nụ cười rạng rỡ—
“Đúng thế!”
Pa, cậu ấy đập tay tôi.
“Hãy làm hết sức mình nha, Akihisa-kun.”
“À, mn, làm hết sức nha, Himeji.”
“Được thôi!”
Himeji vẫn cười khi cậu ấy chạy về phía sân ngoài. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ấy muốn cổ vũ tôi bằng cách vỗ tay nhau sao? Vậy là cậu ấy cũng cảm thấy giống chúng tôi?
Vậy ư? Thế Himeji…
“Cậu ấy thật sự muốn thấy những cuốn sách A quý giá của chúng ta…”
Thật tệ. Đó là những thứ mà một cô gái không nên đọc.
“…Chuyện gì thế? Mình có cảm giác có một sự hiểu lầm nghiêm trọng ở đây…”
Được rồi, đến lúc tỉnh táo và phòng thủ rồi. Với đối thủ là lớp E và điểm Toán của Minami, họ có chắc không thể thể hiện quá tốt đâu. Trái bóng không thể nào bay tới sân ngoài được, đúng không? Nói cách khác, tôi hiện giờ quan trọng hơn khi là một cầu thủ sân trong.
Toán, lớp E, Oumura Shintarou, 65 điểm.
Đấu với
Toán, lớp F, Shimada Minami, 193 điểm.
Một sự khác biệt lớn về điểm số đúng như mong đợi, đối phương là người đánh bóng thứ tám, vì thế sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.
Sau lần ném thứ nhất và thứ hai, sự ăn ý giữa người ném và người bắt làm cho chúng tôi không lo lắng cho họ. Nhưng Yuuji hụt quả thứ ba, và nó bay thẳng vào ngực cậu ấy. Cú ném Minami ném đi với điểm số cao như thế thì cực kì nhanh, vì thế đón hụt nó là điều có thể đoán được.
Toán, lớp F, Shimada Minami, 193 điểm
Và
Toán, lớp F, Sakamoto Yuji, 175 điểm
Điểm của Minami và Yuuji thể hiện trước mặt chúng tôi. Cho đến giờ điểm của Yuuji dao động ở khoảng 200 điểm, vì thế cú trượt ban nãy đã làm cậu ấy mất 25 điểm. Nếu đến cả linh thú của Yuuji phải chịu tổn thương như thế với số điểm như thế, tôi nghĩ rằng sẽ rất tệ nếu đó là người nào khác, đúng không? Nếu tôi là người bắt bóng, cơn đau đó sẽ truyền đến tôi, vì thế tôi phải tránh làm người bắt bóng cho dù thế nào đi chăng nữa.
Trong khi tôi nghĩ về việc đó, trận đấu vẫn đang tiếp diễn. Sau đó, Yuuji lại trượt một quả khác, nhưng cả hai người bọn họ đã giữ chân được ba người đánh bóng. Môn Toán của Minami thì thật sự rất mạnh.
“Đã vất vả cho cậu rồi, Minami. Ném tốt lắm.”
“Cám ơn, Aki.”
“Cú ném của cậu rất mạnh, thật đáng kinh ngạc.”
“Fufu, đó là bởi vì tớ đánh bóng không được tốt cho lắm lúc vừa nãy. Tất nhiên là tớ phải đền bù bằng việc phòng thủ rồi.”
Minami nháy một mắt khi nói điều đó với tôi. Uu, nó thật là ngầu khi cậu ấy làm điều đó—
“CHỊ ƠI! CHỊ LÀ NGƯỜI GIỎI NHẤT! THẤY CHỊ NHƯ THẾ, MIHARU…MIHARU ĐÃ…”
Một cô gái nào đó từ lớp D đang hét và cổ vũ từ khán đài.
—Chẳng phải các cô gái sẽ đổ Minami nếu cậu ấy làm như thế?
“Giờ sẽ là lượt chúng ta phòng thủ.”
“Là người đánh thứ bảy, vì thế Sugawa bắt đầu đi.”
“Osu! Tớ sẽ đánh trái bóng đó bay cao và xa!”
Sau khi nói điều đó, Sugawa giậm chân bước về khu vực đánh bóng với đầy tự tin. Không may mắn thay, cậu ấy đánh trái bóng bay cao lên và bị loại. Mặc dù người đánh tiếp theo Fukumura đánh được một quả thành công, nhưng Yokomizo và Hideyoshi không thể hiện được, và chúng tôi kết thúc hiệp hai mà không ghi được điểm nào.
Hiệp ba, hiệp bốn. Cả chúng tôi lẫn lớp E không thể kiếm thêm được điểm nào.
Giờ đã là hiệp cuối cùng. Môn học cho hiệp này sẽ là Giáo dục sức khỏe, vì vậy—
“Muttsulini, bọn tớ giao phần ném bóng cho cậu đấy.”
“…Hiểu rồi.”
Nhắc đến môn Giáo dục sức khỏe, tên này là người đầu tiên chúng tôi nghĩ đến. Điểm của cậu ấy vượt qua cả giáo viên môn Giáo dục sức khỏe, và giờ đã đến lúc để cậu ấy trình diễn. Nếu cậu ấy ném bóng, tôi không nghĩ rằng ai đó sẽ đánh được cả.
“Không không, chờ đã. Muttsulini sẽ là người bắt bóng hiệp này. Tớ sẽ là người ném.”
Nhưng Yuuji lại làm tôi cụt hứng.
“Ơ? Yuuji sẽ là người ném bóng? Tại sao?”
Điểm Giáo dục sức khỏe của Yuuji cũng không phải là tệ, nhưng lại thấp hơn rất nhiều so với Muttsulini. Chúng tôi chỉ bị gác một điểm, vậy chẳng phải Muttsulini nên ném bóng sao?
“Tớ nói nè…chẳng phải tớ vừa nói khi nãy sao. Nếu Muttsulini ném hết sức mình khi môn được chọn là Giáo dục sức khỏe, thì người bắt bóng sẽ chết nếu bị ném trúng.”
Đúng thế. Tình huống tương tự thế diễn ra khi Minami trên sân.
“Đúng thế…nhưng cậu chỉ cần bắt trái bóng thôi mà. Chẳng phải sẽ chẳng có thiệt hại gì nếu cậu bắt bóng bằng găng đúng không?”
“Nói cách khác, tớ sẽ chết nếu tớ đón hụt một trái.”
Một lưu ý nhỏ, linh thú triệu hồi làm người bắt bóng trong giải đấu này thì không có trang thiết bị phòng thủ nào. Trong tình huống này, nếu linh thú của Yuuji bị ném trúng người một cách trực tiếp từ linh thú của Muttsulini, cho dù đó là linh thú của Yuuji cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Thật là, Yuuji…cậu thật là yếu đuối. Nếu cậu là đàn ông, cậu nên đặt cược tính mạng của mình và kết thúc trận đấu đi.”
“Tớ hiểu rồi, vậy tớ sẽ để cậu làm cầu thủ bắt bóng và khoe phần đầy nam tính của mình nha.”
“Tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi.”
Sẽ là một trò đùa nếu linh thú của tôi đi bắt trái bóng đó với số điểm thấp như thế. Cho dù tôi có thể bắt bóng tốt, chấn thương đối với tôi cũng sẽ rất lớn.
“Sao thế, Akihisa? Chẳng phải cậu giỏi điều khiển linh thú sao? Quên sự khác biệt về điểm số đi, tớ nghĩ cậu có thể bắt trái bóng Muttsulini ném đấy.”
“Không, nó không dễ dàng đến thế dù cậu có nói kiểu gì đi nữa.”
Thấy được sức mạnh của cú ném của Minami vào khoảng 200. Tốc độ đã rất khủng khiếp rồi. So với điều đó, sẽ dễ dàng hơn nếu đánh một cú ném bay ở vận tốc 130km/h. Cho dù chúng tôi không thể ném bóng vòng cung được, nhưng cũng sẽ rất đáng sợ nếu ném những trái bóng ở vận tốc đó chỉ với linh thú triệu hồi. Bên cạnh đó, nếu cú ném trúng tôi khi tôi là người bắt bóng, cơn đau mà linh thú chịu sẽ truyền sang người tôi. Điều đó thật quá nguy hiểm. Cho dù tôi đã thực sự quen với việc điều khiển linh thú, tôi không thể lãnh phần trách nhiệm lớn như thế được.
“Bên cạnh đó, đối phương là lớp E, vì thế tớ có thể cầm chân họ nếu tớ ném bóng. Hơn việc phòng thủ, giờ đây, chúng ta cần lo về việc tấn công hơn. Hãy nhớ, chúng ta vẫn còn bị dẫn trước một điểm..”
Sau khi Yuuji nói thế, cậu ấy quay lưng bước về phía gò ném bóng. Cậu ấy nói đúng, cho dù chúng tôi có thể cầm chân đối phương, chúng tôi sẽ thua nếu không ghi điểm được. Việc quan trọng hơn phòng thủ bây giờ là chúng tôi phải tìm cách để ghi điểm trong nửa cuối hiệp.
Giáo dục sức khỏe, lớp E, Yumuta Hirofumi, 52 điểm.
Đấu với
Giáo dục sức khỏe, lớp F, Sakamoto Yuuji, 147 điểm.
Số điểm của người đánh và ném được hiện lên. Như Yuuji đã nói, sẽ chẳng có vấn đề gì với sự chênh lệch điểm số như thế.
“BÓNG TỐT! NGƯỜI ĐÁNH BỊ LOẠI! ĐỔI BÊN!”
Trong chớp mắt, Yuuji đã loại ba người, và giờ là nửa cuối hiệp. Mặc dù Muttsulini đỡ hụt hai lần, Giáo dục sức khỏe là chuyên môn của cậu ấy, vì thế cậu ấy chẳng chịu tổn hại gì nhiều cả, và chúng tôi đã kết thúc hiệp này một cách an toàn.
“Được rồi, đúng lúc chúng ta trở lại rồi! Ai bắt đầu nào?”
“Là tớ, tớ đoán thế.”
Chúng tôi đã trải qua đúng hai vòng đánh bóng, vì vậy giờ lại là lúc Hideyoshi làm người đánh đầu tiên. Được rồi, chúng ta sẽ giải quyết trong hiệp này.
“Làm ơn, Hideyoshi, cậu phải đánh trúng trái bóng.”
“Không có vấn đề gì đâu nếu đó là Hideyoshi. Làm hết sức mình nha.”
“…Tớ mong chờ việc đó đấy.”
“Kinoshita, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải đánh trái bóng cho bằng được.”
“Đúng thế! Làm hết sức nào! Và cố đánh trúng trái bóng!”
“U,uu, tớ sẽ cố—”
““ĐÂY LÀ VÌ LỢI ÍCH CỦA NHỮNG CUỐN SÁCH A CỦA CHÚNG TA!!!”””
“…”
“BÓNG TỐT – LOẠI”
“Sao thế, Hideyoshi? Cậu chẳng vung gậy gì cả!”
“Những lời động viên của các cậu rút hết sức lực của tớ…”
Vì lí do nào đó, Hideyoshi trông có vẻ rất mệt mỏi. Thật lạ, cho dù linh thú triệu hồi của Hideyoshi có một mỏi hay bị thương hay gì đi nữa, thì nó cũng không phản hồi về bản thân Hideyoshi mà.
“Được rồi, mọi người, đừng nản chí. Tiếp theo là Muttsulini. Sẽ có thứ gì tốt đây!”
Yuuji nói điều đó, có vẻ như là để động viên mọi người. Đúng thế, gửi Muttsulini đi trong môn giáo dục sức khỏe, chúng tôi thật sự mong chờ vào điều đó.
“…Tớ đi đây.”
Muttsulini bước đến khu vực đánh bóng. Điểm của cậu ấy là—
Giáo dục sức khỏe, lớp E, Furukawa Ayumi, 102 điểm
Đấu với
Giáo dục sức khỏe, lớp F, Tsuchiya Kouta, 589 điểm.
Thật mà một sự khác biệt đầy kinh ngạc. Nếu cậu ấy có thể đánh trúng bóng, Muttsulini chắc chắn sẽ đánh được một cú homerun.
“Tsuchiya thật tuyệt vời. Nếu là thế, cậu ấy chắc chắn sẽ đánh được một cú homerun.”
“Mm, nếu cậu ấy có thể, nó sẽ là một cú homerun.”
Đứng cạnh tôi, Himeji nắm chặt ta và làm một điệu bộ chiến thắng nho nhỏ. Có vẻ như cậu ấy và tôi đều có cùng một suy nghĩ. Nhưng không may mắn thay…
“Tuy nhiên, tớ nghĩ nó không thể xảy ra đâu. Tsuchiya không thể đánh trúng được.”
Minami nói để phá vỡ sự tưởng tượng đầy tuyệt vời của tôi và Himeji.
Đúng thế. Giờ Muttsulini không thể thể hiện được.
“Ơ? Tại sao?”
Những lời của Minami làm cho Himeji, người mà vẫn chưa hiểu rõ bóng chày, có đủ loại dấu hỏi trên mặt cậu ấy.
“Bởi vì có quá nhiều sự khác biệt giữa hai người bọn họ. Theo cách tớ thấy, Muttsulini sẽ bị bắt phải đi bộ lên gôn.”
“Đi bộ—à, ý cậu là đối thủ sẽ ném một cú bóng ưu tiên và để Tsuchiya-san đi lên gôn?”
“Mn, là thế đấy.”
Nếu bọn họ đối đầu bây giờ, chắc chắn rằng Muttsulini sẽ đánh một cú homerun. Nhưng nếu bọn họ đưa cậu ấy lên gôn, bọn họ sẽ không mất điểm nó đó chỉ là một người chạy gôn. Đối phương sẽ thắng nếu họ có thể giữ tỉ số này, vì thế họ sẽ cố để không phải đối mặt với Muttsulini.
“Bóng ưu tiên. Người đánh đi bộ.”
“…(Gật đầu).”
Đúng như chúng tôi dự đoán, Muttsulini bị đưa lên gôn. Trong trường hợp đó, giờ chúng tôi không thể ghi điểm được.
“Theo cách tớ thấy, lớp E định đối phó với Akihisa và đưa Yuuji và Himeji lên gôn trước khi đối đầu với Shimada.”
Có vẻ như là đối phương đã kiểm tra điểm số của chúng tôi. Tất nhiên, họ sẽ không đối đầu với Yuuji hay Himeji, nhưng sẽ tấn công Minami. Nếu là thế, cho dù tôi có đỡ nhẹ, tôi chỉ có thể tặng cho đối phương cơ hội loại người mà thôi…
“Ồ đúng rồi, Akihisa, tớ không biết điểm của cậu?”
“Tớ nhớ rằng điểm Giáo dục sức khỏe của mình vào khoảng 23 điểm.”
“Đó thật là thảm hại.”
“Đó, đó bởi vì, bởi vì…sách tham khảo (sách A) của tớ bị tịch thu…”
“CẬU ĐỌC CÁI GÌ SUỐT THẾ HẢ, TÊN NGỐC!”
Với điểm số như thế, nêu không có phép màu, thì tôi không thể nào đánh bóng bay ra sân ngoài được. Nhưng nếu tôi có thể đến gôn, tôi có thể để Yuuji hay Himeji lấy lại một cái.
“Đừng nghĩ quá nhiều, Akihisa. Chỉ việc thư giãn thôi. Nó sẽ đến với chúng ta.”
Mặc dù tình huống thì bất lợi cho chúng tôi, Yuuji trông vẫn như thường lệ.
“Ý cậu là gì? Nghĩ đến kế hoạch nào rồi ư?”
“Không, tớ không có ý là một kế hoạch hay gì cả…đừng nói nhiều. Ra sân đi. Nếu cậu không ra đó, trọng tài sẽ điên lên đấy.”
“À, được rồi, tớ đi vậy.”
“Akihisa-kun, làm hết sức nha.”
“Cám ơn, Himeji.”
Với việc Himeji nhìn tôi bước đi, tôi quay lưng và bước đến khu vực đánh bóng. Thấy Yuuji có vẻ tự tin như thế, tôi biết rằng cậu ấy đang lên kế hoạch gì đó, nhưng tôi không biết đó là gì. Yuuji định là gì thế nhỉ?
“Yoshii, xin hãy nhanh lên.”
“À, được. Xin lỗi.”
Trọng tài nhìn tôi chằm chằm, và tôi chỉ có thể nhanh chóng bước đến khu vực đánh bóng. Một khi linh thú triệu hồi của tôi đã sẵn sàng, đối phương xác nhận vị trí của Muttsulini trước khi vào vị trí nèm bóng.
“Ồ đúng rồi, Sakamoto, Aki vừa hỏi. Cậu có chuẩn bị kế hoạch nào không?”
“Không—nhưng chỉ cần nhìn vào sân. Cậu sẽ hiểu, chúng ta sẽ không thua trận này đâu.”
“Không thua? Nhưng tình thế thì bất lợi cho chúng ta.”
“Không, cậu nhầm rồi. Người mà bị bất lợi là bọn họ. Nghĩ đi, giờ là nửa cuối hiệp thứ năm, và chúng ta chỉ thua một điểm, và môn học là Giáo dục sức khỏe.”
“Tớ biết điều đó. Nhưng Tsuchita đã ở trên gôn…”
“Và trên gôn—là Muttsulini đó.”
“CƯỚP GÔN!”
Một tiếng gọi có thể nghe thấy từ lớp E.
Sau khi xác nhận rằng người ném sẽ không ném bóng qua để giữ cậu ấy tại gôn, Muttsulini chạy nhanh về gôn thứ hai. Tôi hiểu rồi! Ra là vậy!
Người ném ném bóng, và nó bay thẳng đến găng của người bắt bóng. Để giúp Muttsuli cướp gôn, tôi cố vung loạn xa nhất có thể. Nếu tôi có thể che tầm nhìn của người bắt bóng, tôi có thể tăng cơ hội để Muttsulini cướp gôn lên cao.
“Chết tiệt…”
Sau khi đón bóng, người bắt bóng ngay lập tức ném bóng đến gôn thứ hai. Chết tiệt! Vào lúc này, sẽ khó cho Muttsulini cướp gôn—
“…Ơ? Khó? Muttsulini đó?”
Tất nhiên là không rồi! Đây là môn Giáo dục sức khỏe, Muttsulini thì không thể nào bị đánh bại được! Nếu đối phương là lớp A, thì có thể được nói đến nhưng khi đối mặt với đối thủ chỉ khoảng 100 điểm, làm sao mà khó khăn cho Muttsulini được?
Khi tôi nói điều đó—
Khoảng khắc người bắt ném bóng về phía gôn thứ hai, có vẻ như tôi thấy một tia sáng lóe lên trong mắt Muttsulini.
“…Đã trúng kế.”
Linh thú triệu hồi của Muttsulini đột nhiên tăng tốc. Tên ấy đã cố tình chạy chậm lại!
“Nh, nhanh quá!”
Linh thú triệu hồi của Muttsulini bước lên gôn thứ hai với tốc độ mà mắt người không thể theo kịp, và cậu ấy vẫn không dừng lại mà chạy thẳng qua gôn thứ ba. Vào lúc đó, người bắt chỉ mới vừa ném bóng sang gôn thứ hai. Muttsulini đã chậm lại để làm rối họ, làm cho người bắt ném bóng đến gôn thứ hai thay vì gôn thứ ba! Đúng là nếu Muttsulini làm như thế, người bắt bóng sẽ bỏ qua gôn số hai và ném thẳng cho gôn số ba ngay từ lúc đầu. Đây là một kế hoạch tuyệt vời!
“GÔN THỨ BA!”
“HIỂU RỒI!”
Người bắt bóng ngay lập tức ra chỉ thị, và người giữ gôn thứ hai tức thì ném bóng đến gôn thứ ba. Muttsulini sẽ bị loại sao?
Nó cũng đã khó để cho cậu ấy từ gôn thứ hai đến gôn thứ ba rồi. Giờ, cậu ấy sẽ…
“…Tăng tốc.”
Vào lúc đó, Muttsulini lẩm bẩm từ mã đó. Đó là một hiệu lệnh kích hoạt đặc biệt mà chỉ có linh thú triệu hồi nào có hơn 400 điểm mới có thể có. Muttsulini có khả năng độc nhất này, và như nghĩa của từ đó—nó làm cho linh thú tăng tốc độ lên.
“LÀM SAO MÀ CÓ THỂ THẾ!?”
Lớp E khóc lên không thể tin vào điều đó.
Muttsulini bước lên gôn thứ ba với vận tốc mà chỉ còn dư ảnh để lại, và trái banh vẫn còn ở giữa không trung.
“ĐỪNG LỘN XỘN NỮA!”
Người giữ gôn thứ ba cuối cùng cũng đã bắt được trái bóng và ném về đĩa nhà. Tuy nhiên—
“…Tăng tốc lần cuối cùng.”
Muttsulini chạy còn nhanh hơn quả bỏng khi cậu ấy bước lên đĩa nhà, ghi điểm trong một phong cách hào hứng.
“““XUẤT SẮC!!!”””
Băng ghế của lớp F vỡ ào trong tiếng thét. Vậy là chúng tôi cùng có ba điểm. Chúng tôi đã hòa nhau!
“Được rồi! Lấy lại điểm trong một lần nữa nào!”
Chuẩn bị sẵn sàng cho cú ném tiếp theo, tôi để linh thú mình giơ gậy lên và vào vị trí. Sẽ ổn thôi nếu tôi sử dụng cơ hội khi mà đối phương đang dao động vì những gì Muttsulini đã làm—
DONK!
“NÉM TRÚNG NGƯỜI, NGƯỜI ĐÁNH ĐI BỘ!”
“Tại…tại sao tôi lại luôn bị ném bóng trúng người thế…”
Nếu cậu bị ảnh hưởng bởi những gì Muttsulini đã làm, thì chỉ cần cho tôi một quả bóng ưu tiên là được rồi!
Giáo dục sức khỏe, lớp E, Furukawa Ayumi, 102 điểm.
Đấu với
Giáo dục sức khỏe, lớp F, Yoshii Akihisa, 0 điểm.
“Yoshii Akihisa, KIA.”
“Ơ? Chờ đã! Trận đấu vẫn chưa kết thúc! Chuyện gì xảy ra nếu điểm Giáo dục sức khỏe tôi tụt xuống 0?”
Điều này có nghĩa là…
“Akihisa, đi làm bài kiểm tra phục hồi đi. Tớ sẽ để Kondou là người chạy gôn dự bị.”
“Chết tiệt! Chẳng phải cách rút đi như thế này là quá tệ hại sao!?”
Tại sao tôi lại phải làm bài kiểm tra trong kì đại hội thể thao hiếm có này! Tôi cảm giác rằng hệ thống triệu hồi không được đúng!
“Chà, cậu không cần phải lo về trận đấu đâu. Với việc như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”
“Uu…điều đó thật quá đáng…”
Tôi lê bước chân nặng nề vào phòng giáo viên.
Cuối cùng, trong khi tôi đang làm bài kiểm tra phục hồi môn Giáo dục sức khỏe, lớp F cũng đã có thể đưa lớp E về nhà với một cú đánh thành công. Nhưng đối với tôi, người mà không thể tham gia vào trận đấu, tôi cảm thấy rằng mình rất không được tham gia…