Hãy chọn đúng kí hiệu hóa hóa học cho từng câu hỏi dưới đây, và viết tên chính xác cùa từng nguyên tố.
‘Mn O S Na I Pb Ne’
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“1—Na (Natri), 2—I (Iốt), 3—Mn (Mangan), 4—Ne (Neon)”
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Một khi em có thể nhớ được tên của những nguyên tố hóa học trên, em có thể giải thích được phản ứng của từng cái. Vì thế em phải ghi nhớ những thứ cơ bản.
Câu trả lời của Shimada Minami:
“Em không muốn viết.”
Nhận xét của giáo viên:
Sao thế? Thầy thật sự buồn khi em không muốn làm bài kiểm tra. Thầy đã luôn nghĩ rằng Shimada là một bạn nữ chăm chỉ đấy. Thầy thất vọng rằng em không muốn trả lời câu hỏi. Thầy có thể hiểu nếu em không biết câu trả lời, nhưng đó không phải là một lí do được. Trước khi chúng ta nói về việc học, em có một vấn đề lớn hơn về thái độ của mình. Nếu giờ em không chỉnh sửa, sẽ rất khó khăn cho em khi hòa nhập cộng đồng đấy.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“1—Na ( ナ), 2—I (イ), 3—Mn (ム), 4—Ne (ネ)” Nhận xét của giáo viên:
Thầy thực sự phải đi xin lỗi Shimada.
Mặc dù đó chỉ là một hoạt động nằm trên lịch của đại hội thể thao, với chúng tôi sự kiện quan trọng nhất trong đại hội thể thao là giải đấu bóng chày. Trước khi bắt đầu trận chung kết liên quan đến việc sống và chết, tất cả chúng tôi tập trung lại tại băng ghế của lớp F gần gôn thứ nhất khi tất cả chúng tôi kiểm tra việc sắp xếp thứ tự đánh bóng của mình.
“Vậy là Kinoshita là người thứ ba. Môn học đầu tiên là Hóa học, đúng không?”
“Mm. Những môn học khác của tớ thì khá tệ, nhưng với thứ tự đánh này thì tốt cho tớ nếu nó là Hóa học.”
“Điểm Hóa của tớ cũng tốt hơn các môn khác. Đối phương thì ở đẳng cấp như thế, vì thế chúng ta phải đấu với họ bằng cách sử dụng môn mà chúng ta giỏi.”
“Tớ cũng thế. Lịch sử thế giới và Tiếng Anh thì quá khó. Thậm chí tớ không thể chọi với những bạn khác nữa là.”
Lần này, đối phương là đội của những giáo viên.Vì họ đã hơi lớn tuổi nên khả năng vận động và ra quyết định của họ đã giảm đi rất nhiều, nhưng chỉ với số điểm của họ không thôi cũng đã biến họ trở thành đối thủ mạnh nhất. Nó sẽ không phải là một điều gì quá hăng hái khi chúng tôi kiểm tra sự sắp xếp của hàng phòng thủ và đảm bảo việc chúng tôi sẽ làm sau đó.
“Thật sự ổn khi để Yuuji làm người đánh thứ tám chứ?”
“…Môn tiếng Anh và Lịch sử thế giới của tớ cũng lo được phần nào.”
Yuuji lạnh lùng đáp lại. Có vẻ như cậu ấy không vui vẻ gì vào lúc này, có lẽ cậu ấy cảm thấy chán chường.
“Thật là…không thể tránh khỏi việc Yuuji sẽ tức giận, nhưng chúng ta không thể đem việc này vào việc kia được.”
Tôi cố gắng làm dịu Yuuji xuống để cho trận đấu tiếp theo. Vào lúc này, tôi cảm thấy ai đó đang túm lấy tay áo tôi. Ai thế nhỉ?
(Nè, Akihisa-kun…)
(Hửm? Himeji? Chuyện gì thế?)
(Khi Akihisa-kun nói rằng không thể tránh khỏi, phải chăng đó là gì cậu cảm thấy lạ khi Sakamoto-kun lại giận đúng không?)
Himeji giữ giọng nói của mình nhẹ hết mức có thể để tránh cho Yuuji không nghe thấy.
Cho dù cậu ấy có hỏi tôi nếu tôi cảm thấy như thế…
(Không hẳn. Đó chỉ là từ những gì tớ biết, thậm chí khi Kirishima nổi giận với Yuuji, nó cũng không thay đổi được gì…)
Cơ bản là, tôi thì đang nghiêng về phía của Kirishima thay vì Yuuji, nhưng điều này thì chẳng thể giải quyết như thế được.
(Tớ nghĩ rằng Sakamoto-kun chỉ trả lời lại bởi vì Shouko-chan nói điều đó, vì thế nó thật sự không phải lỗi của Sakamoto-kun, nhưng…)
Giọng nói của Himeji đượm một chút buồn.
(Nhưng khi cậu ấy bình tĩnh lại, tớ thật sự hi vọng rằng Sakamoto-kun sẽ xin lỗi Shouko-chan một cách đàng hoàng, không thì Shouko-chan sẽ rất tôi nghiệp.)
Nói điều đó, Himeji nhìn xuống.
Có vẻ như Himeji hoàn toàn đứng về phía Kirishima, nhưng tôi có thể hiểu được tâm trạng của Yuuji…Uu…chẳng lẽ cách suy nghĩ của nam thì khác so với nữ trong tình huống này sao?
“Giờ chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu Giáo viên đấu với Học sinh, tất cả học sinh, xin hãy tập hợp thành một hàng dọc.”
Trọng tài nói.
“Nè, đừng tán chuyện ở đó nữa. Đến lúc đi rồi, Akihisa.”
“À, tớ đến đây.”
Dù gì thì chúng tôi gác lại chuyện này bây giờ, mọi người, bao gồm cả những cầu thủ dự bị đi lên giữa khu vực thể thao khi chúng tôi xếp hàng. Giáo viên cũng đi một cách bình thường từ gôn số ba, và xếp hàng đối mặt với chúng tôi.
“TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU!”
“““Xin được chỉ bảo!”””
Sau khi cúi chào, chúng tôi tiến về vị trí phòng thủ của mình.
Trong trận này, chúng tôi sẽ ném trước và đánh bóng sau, vì thế tôi đứng trên gò ném bóng. Môn học đầu tiên sẽ là Hóa học. Tôi là người ném bóng, và Yuuji vẫn là người bắt bóng.
Cầu thủ dự bị: Kimishima Hiroshi va Tsuchiya Kouta (Muttsulini)
Sau khi triệu hồi linh thú của mình, tôi chỉ cần đợi cho đối phương bước tới.
“Bóng chày sao…Đã không chơi hơn 20 năm rồi—triệu hồi.”
Người đánh bóng đầu tiên của đội giáo viên, thầy Fuse bước vào khu vực đánh bóng và triệu hồi linh thú của mình.
Giáo viên Hóa học, Fuse Fumihiro, Hóa học, 501 điểm
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, 57 điểm.
Mặc dù đã đoán trước nhưng chẳng phải sự khác biệt trong điểm số là quá lớn sao!? Nếu thầy ấy đánh trúng, trái bóng tôi ném sẽ bay ra khỏi sân.
Tôi lại đối mặt với một đối thủ mạnh như thế ngay từ lúc đầu. Giờ tôi phải làm gì đây…
Tôi đứng trên gò ném bóng và đợi hướng dẫn của Yuuji. Chúng tôi không thể sử dụng bóng vòng cung, vì thế Yuuji chỉ có thể hướng dẫn tôi với hướng đi của trái bóng và vận tốc mà thôi.
(Góc ngoài, thấp, bóng chậm.)
Vì giáo viên thì điều khiển tất cả những sự kiện trong kì đại hội thể theo, nên họ chỉ có thể đến thi đấu với chúng tôi khi đến lúc cho trận đấu. Nói cách khác, đây là trận đấu đầu tiên của giáo viên. Yuuji đoán rằng họ sẽ để trái bóng bay qua trước, vì thế điều này có thể đoán được.
Tôi khẽ gật đầu và ném trái bóng đầu tiên. Góc ngoài, thấp, và bóng chậm…!
“BÓNG TỐT!”
Thầy Fuse không di chuyển chút nào. Đúng như dự đoán, thầy ấy quan sát một cách cẩn thận. Bản thân họ không chơi nhiều bóng chày, vì thế có thể đoán được rằng thầy ấy sẽ cẩn trọng.
(Góc trong, cao, bóng chậm.)
Tiếp theo Yuuji chỉ dẫn đường bóng. Cậu ấy đang định sử dụng trái bóng để xem đối phương sẽ phản ứng ra sao ư?
Tôi dang rộng tay và ném quả bóng thứ nhì.
“…”
“BÓNG LỖI!”
Thầy Fuse có vẻ như đã di chuyển một chút nhưng thầy ấy vẫn không vung gậy. Điều này có nghĩa là một bóng tốt và một bóng lỗi.
(Góc trong thấp, bóng nhanh.)
Giờ đã là lần ném thứ ba, và đối phương thì nên vung gậy bây giờ. Tôi phải thật cẩn thận với cú ném này.
Tôi dang rộng tay và ném trái bóng hết sức mình. Đỡ này, thầy Fuse! Đây là sức mạnh của em, của lớp F—!
“Cậu đang ném bóng đi đâu thế hả?”
Chết tiệt, đã đã dùng sức quá nhiều.
Trong tình huống khi mà trái bóng thường bị đánh, cú ném của tôi bay thẳng vào khu vực bóng tốt trong một cách đầy nguy hiểm.
“U!? Ồ, ôi trời…”
Khi thấy trái bóng, thầy Fuse trông có vẻ mất thăng bằng vì lí do gì đó khi thầy ấy vung gậy ra. Thật lạ? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Trái bóng sượt qua cậy gậy và ngay lập tức bay thẳng lên trời. Tôi bị ấn tượng bởi việc có quá nhiều lực khi chỉ với một cú sượt đơn giản, nhưng không may mắn thay, trái bóng bị đánh trúng một cánh tệ hại.
“LOẠI!”
Cuối cùng, trái bóng bị đánh trúng bay lên trời và cuối cùng bay đến găng của cầu thủ cánh trái. Chúng tôi đã loại được người đánh bóng đầu tiên một cách an toàn. Sự thiếu kiểm soát đó làm tôi sợ, nhưng thật tốt là nó vẫn nằm trong vùng kiểm soát được.
“Yare yare…mình đã quá nóng lòng vì trái bóng đó quá tốt…”
Thầy Fuse cười gượng khi thầy ấy trở về băng ghế. Tôi hiểu rồi, vì trái bóng được ném tốt hơn thầy ấy dự định, nên thầy ấy sốc và hoảng loạn. Có lẽ nó là sự trùng hợp, nhưng có thể đối phó với giáo viên Hóa trong khi môn học là Hóa thì là một khởi đầu vững chắc cho chúng tôi.
“Tôi sẽ là người đánh bóng tiếp theo. Triệu hồi.”
Lần này, là một giọng nam trẻ tuổi. Đây không phải là giọng cô Takeuchi người mà thường dạy lớp chúng tôi, nhưng đúng hơn là, một giáo viên dạy Văn học hiện đại khác của năm hai, thầy Terai.
Giáo viên Văn học hiện đại, Terai Shinsuke, Hóa học, 211 điểm
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Hóa học, 57 điểm.
211 điểm? Vì thầy ấy là giáo viên đảm nhiệm môn Văn học hiện đại, thầy ấy không thực sự giỏi môn hóa, tôi đoán thế. Chà, nhưng ít ra thì điểm của thầy ấy cũng nằm ở đẳng cấp lớp A.
(Ném thấp nhất có thể, bóng nhanh.)
Tôi gật đầu trước lời của Yuuji, bảo đảm không ném bừa. Đường bóng—đã được khóa. Thế này thì sao?
“…Ha!”
KANG! Với một tiếng động trực tiếp, trái bóng bị đánh ở dưới khi nó nhanh chóng lướt qua mặt đất. Đó bay qua lỗ giữa gôn thứ nhất và thứ hai. Ku…! Thấy ấy đã hành động nhanh quá…!
“Mình tưởng mình có thể đánh trúng trọng tâm trái bóng. Có vẻ như nó rất khác khi chơi trực tiếp.”
Thầy Terai cười gượng sau khi đã đứng ở gôn thứ nhất. Nói đến nó, tôi có nghe nói rằng thầy Terai đã một lần chơi bóng chày trong trường…có lẽ đã tốt hơn nếu ném một cú bóng hỏng?
Giờ đây, một người bị loại, một người ở gôn đầu tiên, và người đánh thứ ba sẽ lên là—
“Hãy có một trận đấu tốt nào.”
Người phụ nữ đầy tài năng người mà là trưởng khối chúng tôi, cô Takahashi Yoko, đứng dậy. Hôm nay, cô ấy không mặc bộ đồ không bám chút bụi bẩn nào mà là trang phục thể thao mà rất hợp chi cái sự kiện này. Điều này thậm chí làm cho cô ấy trông có vẻ tốt bụng và dễ gần hơn nữa.
“Xin hãy nhường cô, Yoshii—triệu hồi.”
Thường thì cô Takahashi sẽ không bắt chuyện với chúng tôi, vì thế đây là trải nghiệm hiếm có và đầy giá trị. Nói đến nó, lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau là trong kì nhìn trộm của nam sinh năm hai. Nghĩ về việc này, tôi cảm thấy sự kiện này dùng để hoàn thiện mốt quan hệ giữa thầy và trò thì thật ra—AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!!!
Trưởng khối, Takahashi Yoko, Hóa học, 801 điểm
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Hóa học, 57 điểm.
“““GUHOO!!!”””
Tôi không cần quay lại nhìn cũng có thể nói rằng mọi người trong hàng phòng ngự đều khóc lên kinh ngạc khi thấy số điểm đó. 800 điểm!! Con người này là gì thế? Tại sao điểm của cô ấy thậm chí còn cao hơn cả giáo viên phụ trách môn Hóa học chứ!!
(Chúng ta không thể đấu với cô ấy. Đưa cô ta lên gôn đi.)
Yuuji sử dụng mắt để ra hiệu rằng tôi đưa cô ấy lên gôn. Tất nhiên,, tôi sẽ đồng ý với ý kiến của cậu ấy. Làm sao mà tôi có thể thắng một người có một số điểm kinh hoàng như thế bằng điểm của mình? Việc chúng tôi đưa cô ấy lên gôn là không thể tránh được. Tôi hiểu rồi, ra là thế. Tất cả đối thủ của chúng tôi cho đến giờ đều có lẽ cảm thấy như thế khi họ đối mặt với Himeji—hừm?
“Thật lạ? Chuyện gì thế…”
Linh thú đang đứng trong khu vực đánh bóng của cô Takahashi có vẻ như đang làm sai gì đó. Tôi biết rằng cô ấy trông vụng về, nhưng không chỉ thế…à!Cô ấy đã nhầm cách nên cầm gậy như thế nào. Cả hai tay trái và phải đều đặt sai. Trong trường hợp đó…
(Đánh trực diện nào, Yuuji. Có vẻ như cô Takahashi không thực biết cách chơi bóng chày.)
Tôi bảo Yuuji kiểm tra tay của Takahashi bằng mắt mình. Sau khi được nhắc bởi tôi, Yuuji nhận ra rằng cô Takahashi đã đặt tay sai, và ngay lập tức sẵn sàng chụp bóng khi cậu ấy để găng vào vị trí.
“Cô Takahashi, tay của cô đặt sai vị trí rồi. Cô không thể đánh tốt nếu như thế đâu.”
“À, đúng thế…cám ơn đã nhắc tôi, thầy Nishimura.”
Sẵn sàng để lên đánh, Người sắt nhắc cô Takahashi, và cô ấy ngay lập tức đặt tay lại chính xác. Giờ đây, cô ấy đang cầm cây gậy một cách chính xác, nhưng giờ nó lại xác nhận dự đoán của chúng tôi rằng cô Takahashi không thể chơi bóng chày. Nếu là thế, không phải là không thể để loại cô ấy.
(Góc ngoài, cao, bóng nhanh.)
Chú ý đến vị trí và cách mà Takahashi đang cầm cây gậy, Yuuji điều chính vị trí của găng một chút. Dụ cô ấy với một trái bóng…tôi nghĩ rằng cô ấy không thể chơi bóng chày tốt, vì thế có lẽ sẽ là một ý kiến tốt khi để cô ấy vung gậy và đánh trượt.
Tôi làm theo chỉ dẫn của Yuuji và sẵn sàng để ném. Khi tôi ném
“Để tôi xem nào, như thế này sao?”
Takahashi đột nhiên đổi tư thế và cầm cây gây của cô ấy một lần nữa.
“BÓNG TỐT!”
Khi tôi có tình ném bóng ra ngoài khu vực đánh bóng. Cô Takahashi không đánh trúng trái bóng khi nó bay thẳng đến găng của Yuuji, Cô ấy đang định đỡ nhẹ sao…? Un…
(Cứ để cô ấy đỡ nhẹ nếu muốn. Chúng ta có thể loại một người nữa.)
Yuuji ném trái bóng lại và đưa tôi lời chỉ dẫn. Yuuji nói đúng. Nếu cô Takahashi muốn đỡ nhẹ để cho người chạy gôn tiến lên, chúng tôi có thể loại thêm một người. Lí do thì rất đơn giản. Người đánh bóng tiếp theo sẽ là người thứ tư, và nó sẽ là giáo viên có số điểm cao nhất. Với một người bị loại, để cô ấy làm vật hi sinh thì tốt hơn cho chúng tôi.
Tôi sẵn sàng và ném trái bóng thật căng. Thật là, chẳng phải cô ấy thật quá ngây thơ sao? Đỡ nhẹ trong tình huống này, như thể là cô ấy từ bỏ bản thân trong tình huống này. Nếu tôi nghĩ kĩ về việc đó—
“Không, chờ đã! Không phải như thế!”
Đối phương thậm chí còn không biết cách chơi bóng chày, và là một trong các giáo viên! Làm sao mà cô ấy có thể quá ngây thơ để chúng tôi có thể nhìn thấu điều đó! Nếu đến tôi cũng có thể cảm thấy điều đó, thì giờ chắc cô ấy cũng đã chú ý rồi…!
Nhưng đã quá trễ để tôi nhận ra điều đó. Trước khi tôi nhận biết được, trái bóng đã rời khỏi tay tôi và bay đến phía trước cây gậy.
“Ở đằng đó, như thế này…”
DONK! Một cú đánh trúng cực mạnh vang lên trong tai tôi. Cô Takahashi vẫn không thay đổi tư thế đỡ bóng nhẹ của mình, tuy nhiên—
“Một cú đỡ nhẹ-chạy gôn?”
Một cú đỡ nhẹ là đỡ nhẹ, nhưng đây là một cú đỡ để chạy chiếm gôn. Nó khác với một cú đỡ để hi sinh. Đây là để giành điểm. Chết tiệt! Vậy đó là mục tiêu của cô ấy!
Trái bóng bị đánh trúng bay thấp qua tôi và cầu thủ giữ gôn thứ ba. Không tốt rồi!
Khi tôi chuẩn bị từ bỏ, ông trời đã cho chúng tôi tiếp viện một cách kịp thời.
“Cứ để cho tớ!”
“Fukumura? Cám ơn trời phật!”
Trái bóng bay thẳng đến chặn ngắn Fukumura.
Fukumura giơ cái găng ra trước cậu ấy khi cậu ấy hạ thấp mình xuống để bắt trái bóng. Giờ, Fukumura chỉ cần bắt quả bóng và ném về gôn thứ nhất.
“GUAAAAHHHHH!!!”
“““LÀM SAO MÀ CÓ THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!!!”
Linh thú triệu hồi của Fukumura bị thổi bay cùng với cậu ấy.
Chờ, chờ đã! Cái tình huống vừa nãy là sao! Đó chỉ là một cú đỡ nhẹ bình thường! Không đánh trúng trọng tâm trái bóng. Làm sao mà nó lại có sức mạnh khủng khiếp để có thể thổi bay linh thú luôn chứ!!
“CÔ TAKAHASHI, CÔ CÓ THỂ CHIẾM LUÔN GÔN THỨ HAI TRONG TÌNH HUỐNG NÀY!”
Một ai đó trong các giáo viên la lên. Linh thú của Fukumura và trái bóng bị đánh tới giữa sân, và thậm chí còn lăn mấy vòng. Chết tiệt, cô Takahashi sẽ chiếm được gôn thứ hai mất!
“Gôn thứ hai? Tôi hiểu rồi.”
Cô Takahashi bình tĩnh gật đầu.
Và rồi linh thú của cô ấy chạy đến gôn thứ hai, thẳng đến gôn thứ hai, và thậm chí là chạy qua gò ném bóng nơi tôi đang đứng.
“““……Ha?”””
Bao gồm cả thầy Terai trên sân, mọi người đều mở to mắt mình ra.
“…Người đánh bóng bị loại.”
Trọng tài tuyên bố rằng cô Takahashi đã bị loại. Các điều luật trong bóng chày đã quy định rằng cầu thủ chạy gôn chỉ có thể chạy trên đường đã được chỉ sẵn, và không được bỏ qua gôn đầu tiên trước khi chạy đến gôn thứ nhì. Có vẻ như cô Takahashi không hiểu được những luật đó.
“Cô Takahashi…cô đã bị loại, xin hãy quay về băng ghế…”
“Tại sao lại thế?”
“Dù gì đi nữa, là vậy đấy…”
Đôi mắt giấu sau cặp kiếng kia nheo lại, nhưng linh thú của cô Takahashi chỉ có thể quay trở về khu trại của mình. Dù đó là Himeji hay cô Takahashi…bọn họ có thể học, nhưng tại sao lại không thể hiểu luật của các môn thể thao…
“Chà…thầy ơi, thầy bị loại.”
“Ơ?”
Không biết gì, thầy Terai, người đang đứng ngây người ra ở phía sau gôn thứ nhất và thứ hai, cũng đã bị loại. Trong khi mọi người vẫn còn choáng váng, Sugawa đã nhặt lấy trái bóng đang lăn và thực hiện một việc phòng thủ tuyệt vời, nhưng...sự hoàn toàn thiếu sự nhiệt tình gì thế này?
Trưởng khối, Takahashi Yoko, Hóa học, 801 điểm
Đấu với
Lớp F, Fukumura Kohei, Hóa học, CHẾT.
Một lưu ý nhỏ, linh thú triệu hồi của Fukumura đã được gọi về với Trời.
☆
“Tớ sẽ ra sân đây.”
“Bọn tớ trông cậy vào cậu đấy, Kondou.”
“Cứ để cho tớ. Tớ sẽ đánh một cú thật tốt.”
Cầu thủ đánh bóng đầu tiên của chúng tôi là Kondou, người mà đã đứng vào vị trí. Nửa hiệp này sẽ được chơi với môn học là môn Hóa. Người ném bóng là thầy Fuse, và Người sắt là người bắt bóng. Về phần cô Takahashi, cô trưởng khối thì đang phòng thủ khu vực cánh phải. Bọn họ không thể để cô ấy ném cho người nào cả. Lòng tốt của cô Takahashi có lẽ sẽ giống như Himeji của chúng tôi đây.
“Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội nếu trái bóng bay về phía cánh phải.”
Tôi đề cập điều đó với Yuuji. Nếu trái bóng bay về phía cô Takahashi, có lẽ chúng tôi có thể mong cô ấy phạm một sai lầm.
“À, có thể.”
Câu trả của Yuuji chưa bao giờ lạnh lùng như thế. Có vẻ như tâm trạng của cậu ấy vẫn chưa thể tốt lên được.
“Trận đấu này sẽ kết thúc thế nào đây…”
Tôi không thể không lầm bầm được.
Theo kế hoạch—
“BÓNG TỐT!”
—Tôi chỉ có nghe một chút, —
“BÓNG TỐT LẦN HAI!”
—Cơ hội chiến thắng của chúng tôi—
“BÓNG TỐT LẦN BA! LOẠI!”
—được quyết định ở hiệp cuối. Với Yuuji—
“BÓNG TỐT!”
—cuộc tấn công của chúng tôi bây giờ—
“BÓNG TỐT LẦN HAI!”
—thì chẳng đáng để mong đợi gì.—
“BÓNG TỐT LẦN BA! LOẠI!”
—Nhưng dù thế nào đi nữa—
“BÓNG TỐT!”
—vì lớp chúng tôi đang tấn công—
“BÓNG TỐT LẦN HAI!”
—chúng tôi nên cổ vũ cho họ.
“BÓNG TỐT LẦN BA! LOẠI!”
Ồ, đến lúc phòng thủ rồi. Làm hết sức mình nào.
Kondou, Yokomizo và Hideyoshi bị loại bởi ba cú bóng tốt. So với nửa hiệp trước, cuộc tấn công của chúng tôi có vẻ bị kết thúc một cách đột ngột…
Lớp F một lần nữa ra sân khi chúng tôi đứng vào sự sắp xếp phòng ngự đã được thiết kế của mình. Trong hiệp này, môn học sẽ được kiểm tra là Lịch sử thế giới, và tôi sẽ là người đánh ném bóng. Từ giải đấu triệu hồi lần trước, Lịch sử Nhật Bản và Lịch sử thế giới đã trở thành chuyên môn của tôi. Tôi nghĩ tôi có thể làm tốt trong hiệp này.
“Được rồi, coi nào! Em sẽ không để bất kì ai điểm một cách dễ dàng đâu.”
Tôi đứng trên gò ném bóng và đợi cho người đánh bóng tiếp theo. Được rồi, tiếp theo là ai nào?
“Em thật sự có thể khoác lác đấy, Yoshii.”
Người, Người sắt…chuyện gì thế? Dòng máu sôi sục trong người tôi dường như lắng xuống ngay lập tức…à, điều này là không thể tránh được. Phương diện đáng sợ nhất nhất của Người sắt không phải là điểm của thấy ấy, mà là khả năng vận động của thầy. Bên cạnh đó, vì thầy ấy đang dạy lớp F chúng tôi, làm sao trí óc thầy ấy có thể—
Giáo viên phụ đạo, Nishimura Sochi, Lịch sử thế giới 741 điểm.
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, 121 điểm.
(Đưa thầy ấy lên gôn.)
(Được rồi, Yuuji.)
Tôi không cần nhìn cũng biết được Yuuji đang nghĩ gì. Đối mặt với một tên quái vật như thế, chỉ có kẻ ngốc mới đòi hỏi một trận đấu đàng hoàng.
Yuuji đặt găng tay ra ngoài vùng đánh bóng. Ơ? Cậu ấy không đứng lên ư? Cậu ấy nghĩ rằng để Người sắt nghĩ rằng nó sẽ là một trái bóng lỗi như muốn tôi ném một cú bóng tốt sao? Hay cậu ấy chỉ quá lười để đứng dậy?
Mặc dù tôi có rất nhiều câu hỏi trong đầu, tôi vẫn ném trái bóng theo nơi Yuuji để găng.
Sau khi trái bóng được ném đi, Người sắt cau mày, nhưng thầy ấy không vung gậy đánh trái đầu tiên.
“BÓNG LỖI!”
Khi trọng tài tuyên bố như thế, Yuuji lặng lẽ ném bóng về phía tôi.
Thấy cậu ấy như thế, Người sắt lầm bầm bằng một giọng khàn khàn.
“…Đó là chỉ dẫn của em sao, Sakamoto?”
“Đúng thế. Có gì sai nào?”
Sau khi trả lời Người sắt, Yuuji lại đặt găng vào vị trí như vừa nãy.
“Tôi hiểu rồi…”
Người sắt lầm bầm một cách không vui vẻ gì khi nhìn về tôi một lần nữa. Người sắt đang định nói gì thế? Thầy ấy định rầy chúng tôi vì đưa thầy ấy lên gôn sao?
“Tôi đã nghĩ rằng các cậu chỉ không thể học mà thôi, nhưng ít ra thì các cậu biết nên làm gì trong tình huống này…có vẻ tôi phải giáo dục các cậu lại.”
“Ơ? Thầy đang nói gì thế? Chẳng phải bọn em chỉ đưa thầy lên gôn thôi sao? Đó là việc thường thấy trong thi đấu. Thầy đang nghĩ về việc khiển trách chúng em vì việc đó sao?”
“Không, tôi không nói về việc đưa tôi lên gôn…nghe này, Sakamoto, là một giáo viên, tôi có thứ phải nói với cậu.”
Phớt lờ những thứ mà Yuuji và Người sắt đang nói, tôi ném trái bóng về phía găng của Yuuji. Dù gì thì tôi cũng chỉ cần đưa thầy ấy lên gôn. Bọn họ đang nói gì cũng không phải trọng, dù gì thì tôi cũng chỉ sẽ ném thôi.
“—DÙ ĐÓ LÀ GÌ, NẾU EM MUỐN LÀM VIỆC ĐÓ, HÃY ĐẢM BẢO RẰNG EM HOÀN TẤT CÔNG VIỆC!”
KLANG! Với một tiếng động sắc nét, trái bóng đang bay về phía cái găng biến mất. Sao mà có thể? Người sắt vừa đánh trúng trái bóng sao?
Trong chớp mắt, trái bóng biến mất khỏi mắt tôi. Giác quan chuyển động của tôi không thể theo kịp trái bóng đó. Trái khóng bị đánh trúng giờ không còn trong vùng triệu hồi nữa.
“HO…HOMERUN!!!”
“…Hừm.”
Linh thú của Người sắt bước một cách bình thường qua các gôn. Chúng tôi đã bất cẩn rồi…! Nếu chúng tôi muốn đưa đối phương lên gôn, tôi phải nên gọi Yuuji đứng dậy cho dù điều đó là phiền phức và ném bóng vào nơi mà không thể nào đánh được…!
“Ku…”
Trong khi đứng ở gò ném bóng, tôi có thể nghe thấy rõ ràng Yuuji cắn môi mình và trông có vẻ thực sự gặp rắc rối. Thật là, đây chẳng giống cậu ấy chút nào. Không cần thiết cho Người sắt giảng đạo cậu ấy; Yuuji là người mà sẽ không bất cẩn khi đến lúc bất cẩn, nhưng cậu ấy thật sự lại hành động một cách tệ hại trong tình huống này. Đây không phải là Yuuji tôi biết.
Nhìn vào việc đó, tôi phải nói ra.
“Hội ý!”
Tôi ngay lập tức xin trọng tài cho phép được hội ý, và đi khỏi gò ném bóng tiến thẳng đến Yuuji.
“…Sao nào, Akihisa? Cậu định cằn nhằn tớ bây giờ sao?”
Yuuji liếc nhìn tôi một cách không vui vẻ gì và nói trước khi tôi nói.
“Mn, tớ đoán thế.”
“Keh, cậu không phải nói đâu. Tớ biết điều đó.”
Yuuji đáp lại tôi bằng một giọng cộc cằn.
Có vẻ nhưng chính bản thân Yuuji cũng hiểu rằng cậu ấy đã không tập trung vào trận đấu này. Khi chúng tôi phải đưa Người sắt lên gôn, hay khi đối mặt với cô Takahashi, Yuuji của lúc bình thường sẽ phải để ý rằng cô Takahashi đã cầm cây gậy sai sớm hơn tôi, và cậu ấy có thể suy luận rằng cô ấy sẽ đánh một cú đỡ nhẹ-chạy gôn. Làm sao mà một gã luôn suy nghĩ lại không để ý thậm chí khi mà tôi lại để ý điều đó?
“Tớ sẽ không cằn nhằn nếu cậu hiểu. Chúng ta đang đối mặt với một đối thủ mà cậu không thể đánh bại khi nghĩ một cách lung tung như thế.”
“Cằn nhằn đủ rồi. Được rồi, quay lại gò ném bóng khi cậu đã nói xong đi. Trận đấu vẫn còn tiếp tục đấy.”
Sau khi nói điều đó, tôi không muốn nói thêm gì nữa khi tôi quay lưng bước đi trở về vị trí phòng thủ của mình.
Nhưng cho dù tôi nói thế.
“Mình bảo cậu ấy tập trung, nhưng không thể tránh được rằng Yuuji lại giận dữ như thế…”
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy rằng tôi vừa trao cho cậu ấy một vấn đề lớn.
Yare yare…cái cách mà hắn ta bây giờ, rất ít khả năng để chúng tôi có thể chiến thắng trận đấu này…
“TIẾP TỤC!!”
Một khi tôi trở về gò ném bóng, trọng tài tuyên bố rằng trận đấu tiếp tục.
Giờ đây, không có cầu thủ nào bị loại và không người chạy gôn nào trên gôn. Giờ, chúng tôi đang đối mặt với người đánh thứ năm, là thầy Ooshima, giáo viên phụ trách Giáo dục sức khỏe và Thể dục.
“Vậy là chúng ta đang chơi bóng chày với linh thú cùng học sinh thay vì học bài sao…triệu hồi.”
Giáo viên Giáo dục sức khỏe, Ooshima Takeshi, Lịch sử thế giới, 233 điểm
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Lịch sử thế giới,121 điểm.
Giai đoạn này thì chủ yếu được tổ chức ngoài trời, và Giáo dục sức khỏe là môn duy nhất chúng tôi ở trong lớp học. Nhưng cái số điểm đó là sao? Quên khả năng vận động trước đi, chúng tôi phải gan lắm nếu chúng tôi muốn đối mặt với thầy ấy.
(Góc trong, thấp hơn, bóng nhanh.)
Chỉ dẫn của Yuuji là một cú ném phía trong thường thì khó đánh trúng hơn, và ném thấp để tránh bóng dài. Điều này có vẻ thụ động, nhưng không thể tránh được.
Tôi sẵn sàng khi mắt mình nhìn vào găng của Yuuji. Rồi tôi ném trái bóng đầu tiên.
KLANG
“BÓNG LỖI!”
Trái bóng bị đánh trúng bay qua gôn thứ ba và bay thẳng vào đám cỏ ở trong góc của sảnh thể thao. Vung gậy như thế khi không nghĩ nhiều, thầy Ooshima thật sự đã quen việc đó.
“Mình hiểu rồi. Và là nó khác so với việc tự bản thân mình vung gậy.”
Thầy Ooshima nhẹ nhàng lẩm bẩm. Thật tốt các giáo viên chỉ tập hợp vào khúc cuối. Nếu đây là trận thứ hai khi mà họ đã làm nóng người, đó sẽ là một ý nghĩ cực kì đáng sợ.
Sau khi nhận bóng , tôi im lặng đợi chỉ dẫn cho cú ném thứ hai từ Yuuji.
(Góc trong, cao.)
Một cú ném góc trong nữa. Yuuji chắc đang chuẩn bị cho cái cơ hội tốt này trong khi đối phương vẫn chưa nóng người lên và cố tình ném bóng vào góc trong, nơi mà là điểm khó đánh trúng nhất.
Tôi gật đầu trước chỉ dẫn của Yuuji và sẵn sàng để ném. Lần này, vì cậu ấy không chỉ định tốc độ của quả bóng, tôi chỉ cần ném như cú trước?
(—Bóng chậm.)
“—Ơ?”
Tôi chuẩn bị ném đi,và giờ cậu ấy mới ra chỉ thị. Tên ngốc đó, vào lúc này…!
Trong khi trái bóng chuẩn bị được ném đi, tôi ép buộc cử động của chính mình. Tôi có thể thành công không…!?
Linh thú ném quả bóng đi một cách vụng về, và trái bóng từ từ bay vào găng của người bắt bóng. Về phần đường đi của bóng—đó không phải là hướng Yuuji đã chỉ! Trái bóng bay vào một điểm quá tốt.
“—Uh!”
Linh thú của thầy Ooshima vung mạnh gậy, và trái bóng bay cao lên trời. Trái bóng rớt xuống ở gôn thứ ba. Trái bóng đó có vẻ như bị đánh trúng ở phần cuối của cây gậy, vì thế thầy ấy không thể đánh một cú dài.
“Tôi có thể làm được—u!”
Linh thú của Yokomizu tiếp tục đuổi theo quả bóng và cuối cùng thì cũng bắt được nó trong găng tay. Nếu không có vấn đề gì thì người đánh bóng sẽ bị loại.
“…”
Nhưng trọng tại không tuyên bố rằng người đánh bóng bị loại. Có lẽ thầy ấy đang đặt câu hỏi về cú ném trông có vẻ như ném hai phần của tôi. Mặc dù không có người chạy gôn nào, nói một cách nghiêm khác, tôi đã vi phạm luật lệ.
Nhưng thầy Ooshima tự mình đi về băng ghế, thậm chí còn nói với trọng tài, “Cứ coi như là tôi đã bị loại.”
Thầy ấy không quan trọng hóa việc này vì đây chỉ là mới hiệp thứ nhất sao? Thật tình mà nói, tôi thật sự không thích cái thái độ vô tư của thầy ấy ở đây—nhưng thầy ấy đã giúp chúng tôi.
Tên khốn Yuuji đó vẫn chưa hồi phục. Cái cách dám đưa ra quyết định đã làm cho cậu ấy đáng được khen ngợi biến đâu rồi?
(…Tớ đã ra hiệu lệnh quá chậm. Tớ sẽ chú ý vào lần tới.)
Yuuji cau có một cách đầy sốt ruột, nhưng ít ra thì cậu ấy cũng hiểu rằng cậu ấy nên xin lỗi vì lỗi lầm vừa rồi.
Trong tình thế không ổn định này, trận đấu lại tiếp tục.
Giờ đây, đã hai người bị loại và các gôn đều có người. Sau khi thầy Hasegawa đánh một cú bóng bay lên, hai người đánh thành công, và tôi đã đưa một người lên gôn, tạo nên tình huống nghiêm trọng này.Chúng tôi giữ banh bay thấp, nhưng đó không đủ để gây ra một cuộc khủng hoảng.
Vì thế, người đánh bóng tiếp theo sẽ là người đánh bóng đầu tiên, thầy Fuse, vì chúng tôi đã đi một vòng trong thứ tự đánh bóng. Đây là lần thứ hai mà thầy ấy ở trong khu vực đánh bóng, vì thế thầy ấy ít nhiều gì thì cũng quen với việc điều khiển linh thú. Tôi không thể mong chờ thầy ấy phạm lỗi như lần trước bây giờ rồi.
Có lẽ cậu ấy thấy rằng tôi quá lo lắng, vì tôi bắt gặp Hideyoshi đang giơ tay về phía tôi, có vẻ như cố nói điều gì với tôi. Có phải cậu ấy đang cố nhờ tôi ném một cú pickoff để thư giãn bản thân trong tình huống đầy bất lợi này?
Người chạy ở gôn đầu tiên không có vẻ như là thầy ấy định cướp gôn, vì thế không cần phải ném về phía thầy ấy, nhưng để kéo dài thời gian, tôi vẫn ném bóng về phía Hideyoshi.
PAKN. Trái bóng bị ném không quá mạnh ngay lập tức rơi vào găng của linh thú của Hideyoshi. Tất nhiên là người chạy gôn ở gôn thứ nhất không bị loại khi thầy ấy quay về gôn một cách bình thường.
“AN TOÀN!”
Quyết định của trọng tài vang lên. Tất nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có thể loại được người thứ ba ở đây, và tôi ném cú pickoff chỉ để làm dịu bản thân mình—ít ra thì đó là điều tôi nghỉ. Nhưng Hideyoshi trông có vẻ gặp rắc rối vì lí do gì đó. Hửm? Gì thế nhỉ? Tôi ném trái bóng đó một cách kì hoặc hay gì sao?
“Hội ý.”
Hideyoshi gọi lên trọng tài và xin phép một cuộc hội ý, và rồi dẫn linh thú của cậu ấy đến tôi. Nhiều khả năng là Hideyoshi muốn cho tôi một gợi ý trong khi trả lại bóng cho tôi.
“Hửm? Hideysohi, sao thế?”
“Uu, thật ra—”
Hideyoshi dựa vào tôi trong khi cậu ấy có vẻ như sắp thì thầm chuyện gì đó với tôi. Bên cạnh chúng tôi, linh thú của chúng tôi cũng nghiêng người như thế.
“Thật ra gì?”
“Thật ra, sau trận này—tớ muốn đi tắm.”
“—Uu!”
Vào lúc đó, tôi đã quên sạch những gì liên quan đến bóng chày, và tâm trí tôi bắt đầu bơi.
Hideyoshi…muốn…đi…tắm?
Tại sao đột nhiên cậu ấy lại nói một điều thế? Hideyoshi được lợi gì khi quấy rối trái tim tôi vào lúc này chứ? Hay là còn có một ý nghĩa sâu hơn nữa? Có lẽ nó có liên quan đến quan điểm rằng ngực Hideyoshi đã lớn hơn một chút?
“Tớ chỉ muốn nói việc đó. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Có vẻ như có mánh khóe gì đó khi Hideyoshi lại cười một nụ cười dễ thương đầy thâm hiểm trước khi quay lại vị trí phòng thủ, nhưng tôi không thể nào bỏ được những suy nghĩ hoang dại.
Tôi không hiểu nổi. Tại sao Hideyoshi lại nhắc đến việc đi tắm với tôi? Tôi nên làm gì sau khi nghe cậu ấy nói thế? Tôi phải canh chừng khi cậu ấy tắm sao?
“TIẾP TỤC!”
Tiếng gọi của trọng tài để tiếp tục trận đấu lọt vào tai tôi.
Đúng, đúng thế. Chúng tôi vẫn có trận đấu bóng chày. Giờ đây, tôi không nên nghĩ về việc tại sao Hideysohi lại nhắc về việc tắm táp. Tôi cần phải nghĩ làm sao để qua khỏi tình hướng nguy hiểm này, và tắm với Hideyoshi! Nếu chúng tôi có thể đánh bại được các giáo viên, tôi có thể mỉm cười và đi tắm cùng với Hideyoshi. Nhưng nếu chúng tôi thua, thì tôi sẽ phải khóc và tắm cùng với Hideyoshi. TÔI KHÔNG MUỐN ĐIỀU ĐÓ!
“…Chà, tớ cảm thấy rằng Akihisa-kun đang tỏa ra một luồng khí rất là xấu xa.”
“…Tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy cậu ấy như thế làm tớ rất giận.”
Được rồi! Vào lúc này, tôi đang tràn đầy phấn khích. Cách nào đi nữa, tôi phải loại người đánh bóng thứ ba—ơ, chờ đã, thật lạ?
“Hửm? Trái bóng biến đâu rồi?”
Chỉ khi tôi chuẩn bị ném, tôi phát hiện ra rằng linh thú của tôi không cầm trái bóng. Thật lạ? Khi Yoshioshi đến gò ném bóng với linh thú của cậu ấy, tôi tin rằng cậu ấy có mang trái bóng đến…chẳng phải tôi đã nhận trái bóng rồi sao?
Tôi bắt đầu tìm kiếm trái bóng. Vào lúc đó,
“Loại, ở đây.”
“…Cái gì?”
Giọng của Hideyoshi có thể được nghe thấy từ gôn thứ nhất. Loại? Cái tình huống thế gì thế này?
Tôi không giữ trái bóng, và Hideyoshi đã phòng ngự ở gôn thứ nhất thì vẫn đang cầm trái bóng mà vài giây trước tôi vẫn đang kiếm. Rồi, Hideyoshi với cái tay đang mang găng và vỗ người chạy gôn ở gôn thứ nhất, người mà hơi xa một chút và đã sẵng sàng để chạy đi. Đây có phải là trái bóng nổi tiếng—giấu bóng?
“NGƯỜI CHẠY BỊ LOẠI! ĐỔI BÊN!”
Trọng tài tuyên bố rằng chúng tôi đổi bên. Ơ? Thật sao? Chúng tôi thoát khỏi nửa hiệp nguy hiểm chỉ với thế thôi sao?
“Đẹp lắm, Kinoshita!”
“Cậu diễn rất đạt, sử dụng trò giấu bóng đó!”
“…Làm tốt lắm.”
“Ít ra thì tớ cũng có ích một chút.”
Sau khi bước về băng ghế, mọi người khen ngọi Hideyoshi vì màn trình diễn tuyệt vời của cậu ấy. Cậu ấy thật sự đã cứu chúng tôi. Thật là, tôi đã nghĩ rằng hiệp đó coi như đi tong rồi. Nếu là thế—
“Vậy là tớ có thể vui tắm chung với Hideyoshi rồi!”
“…Akihisa, chuyện gì với cái cách suy nghĩ sai lầm đó của cậu vậy?”
Hideyoshi nhìn tôi bằng ánh mắt ‘tớ không biết phải làm sao với cậu nữa’. Hửm? Có vẻ như có điều gì lạ với việc đó.
“Ơ? Nhưng chẳng phải cậu vừa nói trên gò rằng cậu muốn tắm với tớ sao, Hideyoshi?”
“Cậu đang nói gì tớ? Vừa nãy tớ không có nói thế—”
Nói giữa chừng, Hideyoshi đột nhiên nhớ ra việc gì đó và ngay lập tức nhớ lại.
“Không, chờ đã! Nhắc mới nhớ, có vẻ như tó có nói điều đó lúc nãy! Đúng thế! Đi tắm! Akihisa, cậu phải đi tắm trong nhà tắm nam cùng với tớ—Kuu!”
“Ôi trời, Kinoshita, làm sao có thể được? Tắm thì tách biệt giới tính, cậu biết chứ.”
“Đúng thế, Kinoshita-kun. Nếu cậu muốn tắm với bạn của mình, cậu có thể tắm với bọn tớ sau.”
“Sh-Shimada và Himeji!? Bình tĩnh trước đã! Đừng bảo với tớ rằng các cậu đang nghĩ rằng chẳng có gì sai trái khi tắm chung với tớ cả đấy.”
Himeji và Minami mỗi người nắm lấy một tay của Hideyoshi và nở một nụ cười ngọt ngào. Uu, đúng thế. Thậm chí đến tôi cũng cảm thấy rằng khi tắm chúng với một người khác giới là rất tệ, điều đó thì không thể nào tha thứ được. Nó giống như việc cậu ấy giấu trái bóng vừa nãy vậy, Hideyoshi chỉ muốn đùa thôi. Đ, đúng thế, đó là một trò đùa. Tôi biết điều đó, tôi biết điều đó, vì thế tôi sẽ không cảm thấy thất vọng…
“…Akihisa, hãy kể cho tớ từng chi tiết về việc tắm vừa nãy.”
Không hay biết gì, Mutuslini đã chuẩn bị một cái máy ghi âm khi cậu ấy đứng cạnh tôi. Một khi thứ gì đó biến thái xảy ra, khứu giác và tính di động của gã này thì thật sự đáng kinh ngạc.
Uu tôi sẽ để điều mà thường xảy ra này qua một bên.
“Được rồi, đến lúc chúng ta tấn công rồi! Đến lúc tập trung rồi!”
“““OOOHHH!!!”””
☆
“Được rồi, mọi người. Đến lúc chúng ta phòng thủ nữa rồi. Phải làm hết sức mình.”
“Oh…”
Đó thật sự là rât, rất nhanh. Tại sao đợt tấn công của chúng tôi kết thúc trong chớp mắt thế?
Ba người đánh bóng xếp hàng lên nhanh chóng bị loại, và chúng tôi đổi bên. Thậm chí là chúng tôi còn không thể có bóng ưu tiên, đừng nói đến một cú đánh trúng. Chúng tôi đang bị nghiền nát ở đây.
Chúng tôi tấn công sau, vì thế khi hiệp thứ hai kết thúc, nó trở thành nửa hiệp đầu của hiệp thứ ba. Môn học chuyển từ Lịch sử thế giới sang Sinh học.
Người đánh bóng đầu tiên, thầy Fuse, đánh một cú rất đẹp, và người đánh bóng thứ hai thầy Terai định đỡ nhẹ để hi sinh, nhưng không ngờ, nó lại trở thành không ai bị loại cả và có hai cầu thủ chạy gôn ở gôn thứ nhất và hai. Trước khi tôi chú ý, nguy hiểm lại rình rập trước chúng tôi một lần nữa.
Và người đánh bóng thứ ba—lại là cô ấy.
“Xin được chỉ giáo.”
Người phụ nữ tài năng, người mà là trưởng khối—Cô Takahashi Yoko lại đứng ở khu vực đánh bóng một lần nữa.
(Không cần phải đưa cô ấy lên gôn sao?)
(Tất nhiên là không rồi.)
Tôi đã đoán được câu trả lời của Yuuji. Nếu chúng tôi để cô Takahashi đi bộ lúc này, chúng tôi phải đối mặt với Người sắt khi tất cả gôn đều có người.
Cô Takahashi thì đáng sợ, nhưng Người sắt đánh bóng tiếp theo lại còn đáng sợ hơn. Với số điểm như thế và khả năng vận động quái dị, thầy ấy là người mà chúng tôi không thể đánh bại cho dù chúng tôi có cố cách mấy.
“Mình sẽ đánh tốt lần này.”
Cô Takahashi cầm gậy theo cách rất ngắn và rõ ràng, cô ấy định đỡ nhẹ. Chà, cô ấy trông như là muốn đánh trúng một cú vậy. Ai đó trong các giáo viên chắc đã chỉ cô ấy điều đó, tôi cho là thế.
(Góc ngoài, cao, bóng nhanh.)
Yuuji muốn tôi ném vào diểm xa tầm với của linh thú của cô Takahashi nhất. Tôi đoán rằng sẽ khó để đánh trúng bóng—
“Chà, đúng như mình dự đoán.”
““—Cái gì?””
Đột nhiên, cô Takahashi lại duỗi tay ra. Chết tiệt! Tôi đã bất cẩn khi nghĩ rằng cô Takahashi chỉ là người không chuyên trong bóng chày, nhưng cô ấy vẫn là người thông minh nhất trong tất cả các giáo viên!
Vì đường bóng đã bị nhìn thấy, cú ném tôi ném bị đánh trúng một cách dễ dàng, và trái bóng bay đi với một đường bay rất thấp.
“Không, ĐỪNG ĐẾN ĐÂY! ĐỪNG BAY VỀ PHÍA TÔI AHHHHHH!!”
Linh thú của Fukumura lại bị thổi bay đi và lăn đến sân giữa. K…u! Cậu ấy hoàn toàn bị đánh bại thêm một lần nữa rồi!
“Cô Takahashi! Xin hãy chạy theo thứ tự, bắt đầu từ gôn thứ nhất!”
Một lời chỉ dẫn có thê được nghe thấy từ các giáo viên. Chậc! Bọn họ thật mè nheo! (???!)
“Hiểu rồi, Tôi sẽ không mắc một sai lầm hai lần đâu.”
Linh thú của cô Takahashi chạy qua gôn thứ nhất, gôn thứ nhì và thứ ba với vận tốc mà ứng với số điểm của cô ấy. Thật đáng kinh ngạc khi cô ấy có thể nhanh đến mức đó, thật sự rất nhanh.
Và bởi vì cô ấy đã quá nhanh—
“Cô Takahashi…cô đã...bị loại…”
“Tại sao?”
Cô ấy chạy vụt qua người chạy gôn trước mặt mình vì cô ấy quá nhanh.
“““…”””
Mọi người chết lặng đi.
Trong bóng chày, một trong những luật lệ đã nói rõ rằng người chạy gôn phía sau, nếu không bị loại, thì sẽ bị coi như là bị loại nếu người đó vượt qua người chạy phía trước. Dù gì thì, cô ấy sẽ bị loại nếu cô chạy chạy qua người người phía trước.
Chúng tôi, chà, có thể hiểu rằng cô ấy không biết về những cái luật bóng chày đó…erm, tôi đoán thế..? Tôi nghĩ rằng vì linh thú của cô Takahashi quá mạnh nên thảm kịch như thế mới xảy ra, nhưng đó lại là điều may mắn cho chúng tôi.
“Dù gì đi nữa, thì cô đã bị loại, Takahashi. Xin hay quay về băng ghế.”
“Tôi không thể chấp nhận điều này.”
“Là như thế đấy…”
Cô Takahashi nheo mắt lại một cách không vui vẻ gì, nhưng cô ấy lại ngoan ngoãn trở về khu trại của mình. Chà, cái trận đấu giao lưu này làm tôi đột nhiên có cảm giác như khoảng cách giữa tôi và cô Takahashi đã được rút ngắn…cảm thấy cô ấy thực sự như là chị tôi theo một vài cách vậy.
“Ơ…này, loại. Hey, Shimada (phù)!”
“Ơ?”
“(PA) Được rồi—tớ đã loại thầy ấy ở đó.”
“À!”
Hai người chạy gôn khác mà đang bị choáng bởi hành động của cô Takahashi cũng bị loại lần lượt bởi Sugawa và Minami. Chà, chúng tôi đã loại ba người chỉ như thế…
“…Ba người bị loại, đổi bên.”
Trọng tại tuyên bố một cách yếu ớt như thể thầy ấy tự lẩm bẫm với chính mình vây. Tôi không thể nói rằng tôi không hiểu. Ba người bị loại như thế thì hoàn toan chưa bao giờ nghe thấy, vì vậy tôi cho rằng trọng lại trở nên bơ phờ như thế.
“Tôi không thể tin được là cô Takahashi lại làm một điều tức cười như thế…”
“Thật ra, tôi đã luôn ngưỡng mộ cô Takahashi…”
Thầy Fuse và thầy Terai trông thật chán nản thi họ quay trở về băng ghế. Bình thường thì cô Takahashi là một người chăm chỉ, thông mình và đầy hiểu biết khi cô ấy trong phòng giáo viên, vì thế tôi đoán là họ khá là sốc khi thấy cô ấy như thế này.
“Dù, dù sao đi nữa, chúng ta đã vượt qua đượt một cơn khủng hoảng nữa. Đến lúc đánh một cú ghi điểm rồi! Ai là người đánh bóng tiếp theo thế--ha?
“Là cậu đấy, Akihisa.”
À, đúng rồi. Vậy là trách nhiệm của tôi thật sự nặng nề. Tôi phải đặt được kì vọng của mọi người dù bằng bất kì giá nào.
“…Tớ có niềm tin rất lớn vào cậu đấy, Sakamoto.”
“Sakamoto, bọn tớ chỉ có thể đặt niềm hy vọng nơi cậu mà thôi.”
“Xin hãy đánh một cú homerun.”
Vì lí do nào đó, các bạn chung lớp của tôi bắt đầu cổ vũ cho người đánh sau tôi.
“Mọi người làm thế để không đè lên vai tớ nhiều áp lực đúng không?”
“““…À…chà, cậu có thể xem nó như thế…Dù gì đi nữa, Yoshii…”””
“QUÊN VIỆC ĐÓ ĐI! TÔI KHÔNG MUỐN SỰ CỔ VŨ NHƯ THẾ CỦA CÁC CẬU!”
Cái cách mà mọi người thể hiện kỳ vọng của mình đối với tôi làm tôi không thể nào che giấu được nỗi thất vọng của mình khi nó hiện rõ trên mặt tôi. Thậm chí là con tim tôi cũng đang khóc bây giờ đấy.
“Nè…Akihisa-kun, xin hãy làm hết sức mình nha!”
Vào lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói thiên thần chữa lành tôi.
“Hi, Himeji…! Cám ơn cậu! Tớ sẽ làm hết sức mình!”
“Vâng, mình sẽ cổ vũ cho cậu!”
“Được rồi! Tớ phải chiếm được gôn! Đó sẽ là quà tặng của tớ cho Himeji.”
Đến lúc thể hiện phần nam tính của tôi rồi. Tôi phải thể hiện phần ngầu của mình để làm cho mọi người nghĩ tốt về tôi hơn. Tôi đi đến khu vực đánh bóng với sự nghênh ngang và nhìn đối phương ném trái bóng thẳng ngay vào giữa tầm nhìn tôi.
“BÓNG TRÚNG NGƯỜI!”
“GYYYAHHH!!! TAY TÔIIII!! CỔ TAY TRÁI TÔI BẮT ĐẦU MẤT CẢM GIÁÁÁÁCCCC RỒỒỒỒIIII! AAAHHHHH!”
“Xin, xin lỗi Yoshi…thầy có một chút vấn để với lực mà thầy vừa sử dụng.”
Ngay khi tôi vừa bước lên với sự hiên ngang, đối phương lại ném cho tôi một cú lạc đạn…đó là một cú ném tồi, nhưng tại sao lại mạnh như thế!!!
“Chà, chà…Akihisa-kun đã nói rằng cậu ấy sẽ dành việc chiếm được gôn này cho tớ, nhưng mà làm sao tớ có thể chấp nhận được nó…”
“Mizuki, chỉ cần khịt mũi bỏ qua và chế nhạo cậu ấy nhiều như cậu muốn đi và nói rằng cậu ấy thật đáng xấu hổ khi cố gắng ra vẻ ngầu.”
“Ha, được…”
“Uu…mình muốn khoe mẽ, nhưng mình lại làm xấu hổ bản thân mình…”
Tôi cuối cùng cũng lôi được cơ thể qua cơn đau dữ dội và hướng đến gôn đầu tiên một cách lặng lẽ. Linh thú của tôi trông có vẻ như nó vừa thoát khỏi cổng địa ngục vậy.
Nhưng cho dù thế, tôi cũng đã chiếm được gôn, và không ai bị loại cả. Nói đây là cơ hội tốt nhất của chúng tôi thì khá là thích hợp đấy. Tôi chỉ phải đợi cho người đánh tiếp theo trình diễn tốt mà thôi.
“Được rồi, đến lúc tớ ra sân rồi.”
Người đánh bóng tiếp theo, Yuuji, bước vào khu vực đánh bóng. Với điểm số và khả năng vận động của Yuuji. Có lẽ chúng tôi có thể đột phá trong nữa hiệp này.
Giáo viên Hóa học, Fuse Fumihiro, Sinh học, 269 điểm
Đấu với
Lớp F, Sakamoto Yuuji, Sinh học, 188 điểm
Dù Sinh là môn được sử dụng trong hiệp này, nhưng người ném bóng vẫn là thầy Fuse, giáo viên phụ trách môn hóa, vì chỉ có duy nhất một giáo viên Sinh học đủ rảnh để ở đây và giám sát. Thầy Fuse, người ném bóng, thì có điểm số cao hơn Yuuji, nhưng với khả năng vận động và phản xạ của cậu ấy, cặp này đáng để coi đây. Tôi phải sẵn sàng trước đã và lao đi khi Yuuji đánh trúng trái bóng.
“Mình phải cẩn thận để không ném một cú trật đường rày nữa…”
Linh thú của thấy Fuse sẵn sàng đề ném và ném quả bóng từ tay nó. Quả bóng bay thẳng ngay vào chính giữa với tốc độ bình thường. Có lẽ thầy ấy cố tình điều khiển lực của qua bóng vì cú ném trúng tôi. Nếu là thế…có một cơ hội tốt!
“—Uu.”
Yuuji ngó trái bóng bay qua khi cơ thể cậu ấy run lên—nhưng cậu không vung gậy.
“BÓNG TỐT!”
Cuối cùng, đối phương lại có một khởi đầu tốt. Có lẽ Yuuji không đánh bóng bởi vì cậy ấy đang nghĩ về gì đó, hay cậu ấy bỏ lở cơ hội?
Khi tôi nghiêng đầu vì tôi không hiểu gì, thầy Fuse lại ném quả thứ hai. Lần này là góc thấp ngoài. Có vẻ như quả bóng chỉ đủ để lọt vào trong vùng đánh bóng. Tôi phải giải quyết quả bóng này như thế nào nhỉ?
“Chết…tiệt!”
Như vừa rồi, Yuuji run lên, nhưng lần này, cậu ấy thật sự vung gậy.
Kang! Tiếng vọng lại không phải là một tiếng sắt nét vì trái bóng lăng trước mặt người ném. Tên ngốc đó! Cậu ấy không đánh tốt vì cậu ấy đã do dự!
Người ném nhặt quả bóng đã rớt lên và ném thẳng đền gôn thứ nhì. Chết tiêt! Tôi không thể nào kịp rồi!
“LOẠI!”
Trái bóng đã nằm gọn trong găng của cầu thủ phòng thủ gôn thứ nhì trước khi linh thú của tôi đến được đó, và cầu thử gôn thứ hai ném bóng về gôn thứ nhất.
“LOẠI!”
Yuuji, người đánh bóng cũng đã bị loại, và trong chớp mắt, đã hai người bị loại. Đây là một cơ hội hiếm có, và không may mắn thay, chúng tôi không thể lợi dụng điều đó cho thật tốt.
“CHẾT TIỆT!”
Khi chúng tôi trở về băng ghế, tôi nghe Yuuji tru lên.
Tôi đem linh thú mình trở về băng ghế, và vào lúc đó, Minami nghiên người về phía tôi.
(Aki, chuyện gì với Sakamoto thế?)
Minami nhìn Yuuji một cách lo lắng và nhẹ nhàng thì thầm với tôi. Nói đến nó, Minami đã bận thuyết phục Hideyoshi thay trang phục cổ động, vì thế cậu ấy đã không chú ý đến cuộc tranh cãi giữa Yuuji và Kirishima.
(Cậu ấy có tranh cãi một chút với Kirishima…)
(Fu…vậy là điều gì đó đã xảy ra…)
Tôi không giải thích cặn kẽ cho Minami, nhưng có vẻ như cậu ấy dính lấy thứ gì khác. Có lẽ cậu ấy cảm thấy rằng không tốt khi đào sâu vào chuyện riêng tư như thế vì cậu ấy không hỏi gì thêm nữa và quay trở về băng ghế.
“BÓNG TỐT LẦN BA! NGƯỜI ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI! ĐỔI BÊN!!”
“Uu…tớ xin lỗi…”
Khi tôi đang nói chuyện với Minami, Himeji đã bị loại và quay trở lại.Chỉ như thế, chúng tôi đổi phe tấn công và phòng thủ một lần nữa.
Kết thúc hiệp thứ ba, và chúng tôi đang thua 0-1. Chúng tôi chỉ bị thua một điểm, nhưng trận đấu này thì cơ bản là thế trận một chiều!
Tôi cảm thấy rằng đã đến lúc lật ngược tình thế như bình thường, nhưng thứ quan trọng nhất là tên Yuuji đó vẫn ở trong tâm trạng như thế…
Có vẻ như chúng tôi chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Bên cạnh đó, cố gắng để đánh bại giáo viên thì cơ bản là mơ mộng rồi. Giờ đây, tôi nên là điều gì đó để an ủi Yuuji.
“Yuuji, cảm xúc của cậu—”
“Ahh?”
Trước khi tôi nói xong, Yuuji liếc nhìn tôi một cách giận dữ, có vẻ như cậu ấy vẫn còn giận âm ỉ.
“Thật là…Yuuji, cậu nên trưởng thành hơn, đúng không? Kirishima cũng thỉnh thoảng trong tâm trạng không tốt luôn.”
“Ý CẬU LÀ GÌ KHI NÓI TRONG TÂM TRẠNG KHÔNG TỐT! TỚ KHÔNG THỂ GIẢI THÍCH ĐIỀU ĐÓ!”
Đơn giản là tôi vừa đổ thêm dầu vào lửa, khi cơn giận của Yuuji bừng bừng hơn nữa.
Cậu ấy nghiến chặt tay và run lên trong cơn tức giận.
“ĐÓ CHỈ LÀ VÀI TỜ GIẤY VÔ NGHĨA! TẠI SAO TỚ KHÔNG ĐƯỢC GIẬN CẬU ẤY!”
Lại nữa rồi. Cậu ấy đã rống lên bao nhiêu lần vào ngày hôm nay rồi? Chúng tôi không thể dàn xếp việc như thế này được.
Yare yare, thật là, cậu…chỉ khi tôi vừa thở dài—
“Ơ? Cậu đang nói về những miếng giấy vụn sao?”
Himeji nghiêng đầu theo một cách lạ lùng. Thật lạ? Cậu ấy biết được thứ gì đã bị tịch thu từ Kirishima sao?
“Sao thế, Himeji? Cậu đang định giải đạo tớ và bảo tớ rằng không được coi giấy tờ quan trọng của người khác là rác sao?”
Cho dù cậu ấy không nổi giận với Himeji, Yuuji nghe có vẻ như cực kì không mấy thân thiện.
Himeji nhìn chằm chằm vào Yuuji với một cái nhìn không thể giải thích được,
“Không, không phải thế. Tớ không nói về thứ đó…tờ giấy cậu vừa nhắc đến…thì khác so với thứ tớ nghe thấy…”
Ơ? Khác với thứ mà cậu ấy nghe thấy? Điểm khác biệt là gì?
Lần này, Yuuji và tôi có những dấu chấm hỏi trên đầu mình.
“Ý cậu là gì khi nói thế, Himeji—”
“Chà…tớ nghe nói rằng thứ mà bị tịch thu từ Shouko-chan là khăn cưới mà cậu ấy nhận được từ Sakamoto-kun ở Kisaragi Highlands…”
““…Hả?””
Vì lí do nào đó, thậm thí là tôi cũng hỏi lại những từ không thể đoán trước được đó.
Khăn cưới. Cái khăn cưới mà cậu ấy đang nói đến…chẳng phải là mảnh vải mỏng che khuôn mặt khi mặc váy cưới sao? Chẳng phải đó là thứ được mặc với váy cưới khi cô dâu chủ bị làm đám cưới sao? Nói đến Kisaragi Highlands, chẳng phải thứ đó là từ trảai nghiệm đám cưới sao? Chẳng phải Kirishima bị tịch thu giấy chứng nhận kết hôn sao?
Đối diện chúng tôi với hàng đầu dấu hỏi trên đầu, Himeji tiếp tục giải thích.
“Shouko-chan có một lần nói với tớ một cách hạnh phúc là Sakamoto-kun đã đưa nó cho cậu ấy khi cậu ấy bị cười nhạo giữa đám động. Đó là một khăn cưới mang đầy những kỉ niệm quan trọng.”
“À, tớ cũng nhớ điều đó. Thậm chí cậu ấy trông hanh phúc khi nhắc đến điều đó trong buổi học nhóm của chúng ta. Điều đó để lại ấn tượng với tớ. Vậy là cái khăn cưới đã bị tịch thu…thảo nào trông cậu ấy có vẻ sốc đến như thế.”
Đứng cạnh chúng tôi, Minami đưa mắt nhìn xuống trong sự cảm thông.
““…””
Nghe được sự thật từ miệng của Himeji, Yuuji và tôi không thể nói ra một từ nào.
Đó là giấc mơ duy nhất Kirishima ấp ủ từ thuở nhỏ. Đó chắc chắn đã tổn thương cậu ấy khi nghe quá nhiều người chế nhạo cậu ấy như thế. Tuy nhiên,
“‘Nhưng, tôi sẽ không cười giấc mơ của cậu đâu’…”
Nếu Yuuji đã nói thứ như thế, nó sẽ trở thành kí ức quan trọng nhất trong đời cậu ấy.
“Vì thế tớ đã càm thấy quá đáng khi Sakamoto-kun nói cái khăn cưới là một thứ gì đó ‘vô giá trị’.”
Thảo nào Kirishima lại sốc đến thế sau khi nghe những lời đó, bởi vì Yuuji đã không quan tâm về cái khăn đó chút nào. Yuuji đã nói rằng ‘Tôi sẽ không cười giấc mơ của cậu đâu’, nhưng những lời cay nghiệt của cậu ấy lại chế nhạo giấc mơ của Kirishima.
“Nếu đó là Shouko-chan, cậu ấy có lẽ có thể lấy lại được nếu cậu ấy giải thích với các giáo viên một cách đàng hoàng…”
Himeji và Minami cùng nhìn xuống trong sự cảm thông. Các giáo viên sẽ không cười nhạo câu chuyện của Kirishima. Mọi người biết điều đó, nhưng thậm chí là thế—cậu ấy sợ cái xác suất một phần một triệu đấy.
Trí óc tôi nhớ lại những lời Yuuji đã nói.
Thứ đó.
Thứ rác rưởi vô dụng.
Tôi sẽ quẳng nó đi.
Giấc mơ mà cậu ấy luôn luôn quý trọng đã bị cười nhạo bởi Yuuji như thế đấy. Những lời đó đó thật sự ác độc đối với Kirishima.
“…Yuuji…cậu đã làm gì thế…”
Mặc dù điều này không liên quan đến tôi, nhưng tôi không thể tránh được việc nghĩ đến việc che mặt mình lại và thở dài. Thảo nào Himeji lại đứng về phía Kirishima.
“Sakamoto-kun…thứ đó đã được cho Shouko-chan bởi cậu. Cậu không biết thứ đã bị tịch thu…?”
“…Tớ thật sự không biết.”
Yuuji trả lời một cách yếu ớt và thành thật.
Dù gì thì, Yuuji đã nhầm. Kirishima nghĩ rằng Yuuji biết đó là thứ gì vì chính Yuuji đã tặng nó cho cậu ấy. Đó là lí do tại sao cậu ấy không thể chấp nhận việc nó như là một thứ gì đó ‘vô giá trị’.
“…”
Chỉ tới lúc này tất cả chúng tôi mới nhận ra rằng chúng tôi đã nghĩ đến những thứ khác nhau.
Không thể đổ lỗi cho ai cả vì mọi người đều nhầm. Nhưng nếu có một bên nào đáng được cảm thông, đó chính là Kirishima. Mặc dù cậu ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Yuuji đã làm tổn thương cậu ấy. Bởi vì điều đó, Yuuji thể hiện một nét mặc sốc khi cậu ấy nhận ra mọi việc.
Cố gắng đánh thức gã mà đã lạc mất trong nhưng dòng suy nghĩ, tôi cố tình nâng giọng mình lên hỏi cậu ấy,
“Được rồi, Yuuji, cậu định làm gì nào? Nếu cứ thế này, chúng ta không thể lấy lại những vật dụng đã bị tịch thu.”
Nếu chúng tôi thua trận đấu này, chúng tôi sẽ không thế lấy lại những thứ đã bị tịch thu, dù là báu vật của chúng tôi hay là kỉ vật của một người nào đó.
“Chúng ta còn có thể làm gì nữa…chúng ta chỉ có thể phòng thủ cho thật tốt và giảnh lấy điểm để chiến thắng trận đấu.”
Nhưng dù thế, cậu ấy vẫn không có một kế hoạch chi tiết. Có vẻ như trí óc của Yuuji vẫn chưa thể làm việc được.
“Dù thế, Yuuji, người đánh bóng tiếp theo là Người sắt. Chúng ta phải nghĩ ra thứ gì không là hiệp này sẽ chẳng dễ dàng đâu.”
Im lặng từ nãy giờ, Hideyoshi tham gia vào cuộc nói chuyện. Nhưng những gì Hideyoshi nói, thứ tự đánh tiêp theo là từ Người sắt trở đi, và đây là lần thứ hai của thầy ấy. Nếu chúng tôi sử dụng chiến thật trước đây, giáo viên chắc chắn sẽ ghi điểm. Bên cạnh đó, chúng tôi thực sự không thể mong đợi giáo viên phạm sai lầm nào nữa bây giờ đâu.
Tôi liếc nhìn Yuuji. Lần này, tên ngốc đó cố động não và nghĩ cách để đi được đến hiệp sau.
—Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cực kì nghiêm túc kể từ khi tôi biết cậu ấy.
“…”
Mất đi sự hững hờ cậu ấy có cho đến giờ, Yuuji bắt đàu nghĩ đến một kế hoạch.
Thật là, vì hắn đã thể hiện một cái nhìn như thế…có vẻ như tôi nên giúp hắn một tay.
“Yuuji.”
“…Gì thế, Akihisa?”
Yuuji nhìn lên. Tôi vươn người và chỉ bản thân mình và Yuuji khi tôi nói,
“Đổi vị trí đi.”
“““…Ơ?”””
Nghe thấy lời của tôi, mọi người đều nhìn tôi bằng con mắt ‘tên này đang nghĩ cái gì thế’, nhưng trong số họ, chỉ có Yuuji là người nhận ra được ý nghĩa đằng sau lời đề nghị đó. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi,
“…Cậu có thể làm được chứ?”
Những lời của Yuuji thì giống một sự xác nhận hơn là một câu hỏi.
Cậu đang nói về việc đó vào lúc này sao?
“Hãy thử nào. Chúng ta không thể thua trận này, đúng không?”
“…Đúng.”
Nghe tôi nói điều đó, Yuuji cười.
“Chuyện gì thế, Akihisa? Yuuji làm người ném bóng thì ổn, nhưng ai trong lớp chúng ta có thể làm người bắt bóng đây? Cậu đang nói về Himeji sao?”
“Haha, Hideyoshi, cậu đang nói gì thế? Làm sao tớ có thể để Himeji làm một công việc khó khăn như thế?”
Người bắt bóng có rât nhiều thứ phải giải quyết. Thật quá ác độc để để Himeji gánh vai trò này.
“Nếu là thế, ai có thể bắt cú ném của Yuuji chứ?”
“Đúng. Trong tình huống này, vẫn còn có một người có thể bắt những cú ném.”
Đơn giản thôi. Nếu tôi không muốn bị loại khỏi trận đấu bởi vì tôi không còn điểm nào, tôi chỉ cần bắt trúng mọi cú ném. Trước cơ thể tôi, ngay trung tâm của găng. Tôi chỉ cần bắt mọi cú ném mà không để lại bất kì vết thương nào cho tôi. Đơn giản thế thôi. Và về người duy nhất có thể đạt đến cấp độ điều khiển như thế…đó là tôi.
“Chơi luôn, Yuuji. Tớ sẽ bắt từng cú ném của cậu!”
“Cậu đã nói thế, Akihisa. Đừng hối tiếc bởi vì cậu đã nói những lời đó. Linh thú của cậu sẽ bay đi nếu cậu không bắt được cú ném của tớ.”
☆
“TIẾP TỤC!”
Trận đấu lại được bắt đầu. Yuuji là người ném, và tôi là người bắt. Chúng tôi đang đối mặt với người đánh thứ tư, Người sắt.
(Xuống ngay giữa. Tớ sẽ ném thẳng.)
(Hiểu rồi.)
Tôi sẵn sàng găng của mình ở vị trí mà Yuuji đã định bằng việc liên lạc bằng mắt. Trái bóng đầu tiên sẽ là ngay giữa. Đó là đường bóng táo bạo cho người nào lên lần đầu tiên.
Linh thú của Yuuji sẵn sàng ném và ném trái bóng đầu tiên với uy lực đầy mạnh mẽ.
PAM! Cái găng bật ra một tiếng động sắt nét, và tay và chân tôi càm thấy sự giật lùi lại phía sau. Đau—! Tên khốn đó ném tôi bằng lực như thế!
Lớp F, Sakamoto Yuuji, Tiếng Anh (Viết), 281 điểm
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Tiếng Anh (Viết), 75 điểm.
Tôi bắt trái bóng từ chính diện, nhưng tôi vẫn bị thương. Có vẻ như tôi phải huy động nhiều lực hơn nữa và bắt trái bóng ở giữa găng với một tư thế nhẹ nhàng hơn. Tập trung. Tôi phải tập trung và bắt từng cú ném của Yuuji ném đi để ngang bất kì tổn hại nào.
“BÓNG TỐT!”
Trọng tài ngập do dự một lúc trước khi ra quyết định.
Thậm chí người sắt cũng không thể phản ứng với cú ném của Yuuji. Đúng như dự kiến, vì sau khi đã quen với cú ném yếu ớt của tôi, thậm chí là mắt của Người sắt cũng không thể theo kịp một trái bóng nhanh như thế.
“Ném tốt lắm.”
“Tất nhiên.”
Tôi ném trái bóng lại Yuuji và châm chọc khen cậu ấy. Rồi tôi thấy Yuuji mỉm cười. Thật là, gã này cũng chẳng hề dễ thương chút nào thậm chí khi tôi đưa ra một lời khen ngợi hiếm thấy nữa.
(Ngay thẳng chính giữa. Thẳng. Tớ sẽ ném giờ đây.)
Trong khi đón quả bóng, Yuuji ra tín hiệu cho tôi bằng mắt. Tên khốn này…hắn định ném mà không nghỉ sao?
Tôi luống cuống chuẩn bị găng của mình.
Yuuji đón trái bóng, và không đưa ra một tín hiệu tay bình thường nào, cậu ấy đột nhiên dang tay và ném về phía tôi.
Trái bóng bay thẳng theo con đường vừa nãy và bay qua chỉ trong chớp mắt. Tác động lại được truyền qua người tôi một lần nữa.
“B..BÓNG TỐT!”
Tôi ném trái bóng trả lại Yuuji và cảnh báo cậu ấy bằng mắt mình.
(Đó thật nguy hiểm! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ không thể bắt nó!)
Tôi đã bắt được nó, nhưng cú ném vừa rồi thì thật sự rất nguy hiểm. Nêu tôi không cẩn thận, linh thú của toi có thể được thêm vào danh sách nạn nhân, và có lẽ nó không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Nhưng, tên Yuuji đó.
(Đừng cằn nhằn nữa. Chẳng phải cậu đã nói rằng sẽ bắt mọi cú ném của tớ ném sao?)
Yuuji đáp lại như thế bằng mắt mình.
…Tên khốn đó..! Hắn đúng là có thể ba hoa! Điểm tôi thì cách biệt khá xa với Yuuji, nhưng sự điều khiển linh thú của tôi thì chắc chắn tốt hơn! Chỉ đợi và xem đi!
Có lẽ những suy nghĩ của tôi đến được tới Yuuji, vì cậu ấy ném trái bóng mà không đợi tôi trả lời.
Đường bóng lần này là—vì là gã này, nên tôi có thể biết được mà không cần nhìn.
“Được rồi, các thầy. Em xin lỗi vì đã qua cứng đầu…bởi vì có quá nhiều việc xảy ra ngày hôm nay.”
Linh thú của Yuuji ném quả thứ ba.
Khoảnh khắc tiếp theo, trái bóng bay thẳng một cách mạnh mẽ với tốc độ cực nhanh và thẳng vào giữa găng tay tôi. Tôi đã bắt nó khá tốt, nhưng sự va chạm lại làm tê tay của tôi.
“BÓNG TỐT LẦN BA! NGƯỜI ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI!”
Với điều đó, đó là ba bóng hỏng và ba bóng tốt, và chúng tôi đã có được cú loại người đầu tiên.
“Từ giờ trở đi, thầy sẽ không kiếm thêm được điểm từ bọn em đâu!”
Đây là khả năng thực sự của chúng tôi khi chúng tôi chiến đấu, và điều đó có nghĩa là giáo viên sẽ không thể đánh trúng bóng được nữa!