Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7109

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 123

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 218

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 7.5 - Tôi và Doubt và Danh dự của người đàn ông

“Akihisa-kun, nếu tớ thắng vòng kế tiếp, cậu có thể làm ơn mặc cái trang phục nữ này được không?”

“Ahaha, cậu thật sự thích đùa đấy, Himeji.”

“Akihisa-kun, nếu tớ thắng vòng kế tiếp, cậu có thể làm ơn mặc cái trang phục nữ này được không?”

“Ahaha, trò đùa của cậu khá đấy, Himeji.”

“Akihisa-kun, nếu tớ thắng vòng kế tiếp, cậu có thể làm ơn mặc cái trang phục nữ này được không?”

“Aha…ha, thật là, Himeji, cậu thật sự thích đùa đấy. Phải không nào? Đó là một trò đùa, đúng không?”

“Akihisa-kun, nếu tớ thắng vòng kế tiếp, cậu có thể làm ơn mặc cái trang phục nữ này được không?”

“HIMEJI! TỚ XIN CẬU, NHANH NÓI VỚI TỚ ĐÓ LÀ MỘT TRÒ ĐÙA ĐI!”

“…Yuuji, mình sẽ bắt cậu cởi quần ra khi mà cậu thua lần tiếp theo.”

“Shouko! Đừng nghĩ rằng lúc nào cậu cũng có thể thắng tôi…người cởi đồ tiếp theo sẽ là cậu đấy!”

Khi chúng tôi cầm những lá bài trong tay, bầu không khí xung quanh chúng tôi cảm thấy căng thẳng một cách bất thường.

“Nè, Yuuji…sao chúng ta lại trở nên như thế này vậy?”

“Làm sao mà tớ biết được…”

Lúc này đây, Yuuji và tôi chỉ có thể nhìn lên và thở dài.

—Mọi việc đều bắt đầu từ thứ gì đó nhỏ nhặt.

“Mọi người, vì chúng ra đang rảnh, muốn chơi trò ‘doubt’ chứ?”

Vì giáo viên phải tổ chức một cuộc họp giáo viên, nên bài học hôm nay kết thúc sớm, vì thế tôi lôi bộ bài poker của mình ra và hỏi Yuuji, Hideyoshi và Muttsulini.

“‘Doubt’? Cậu đang nói về poker sao?”

“Đúng.”

Tôi gật đầu với Yuuji. Nó không được nhiều người biết đến như trò ‘old maid’ hay ‘sevens’, nhưng có thể nói ‘doubt’ là một trò khá nổi trong bài poker, vì thế một số người có lẽ biết đến nó.

“Sao thế, Akihisa? Gần đây cậu có nhiều tiền sao?”

“Đại loại thế. Gần đây không có game gì mới được ra mắt mà tớ phải mua cả.”

Lí do mà Yuuji lại hỏi tôi có một chút tiền bạc không thì khá đơn giản, và thành thật mà nói, đây không phải là thứ đáng để khoe khoang, nhưng chúng tôi có đặt cược tiền khi chúng tôi chơi trò poker. Người thua cuộc sẽ phải đãi mọi người nước trái cây, ba lần thì sẽ là Gyudon, và một phần hamburger sau năm lần thua. Tôi đã hoàn toàn thua cuộc trong lần trước, vì thế tôi phải đãi họ phần hamburger. Lần nay, tôi phải chiến thắng.

“…Tớ thì không thấy phiền.”

“Câu lạc bộ kịch không có buổi tập vào hôm nay. Tớ có thể chơi với các cậu.”

“Cả tớ nữa. Làm sao mà tớ có thể để cậu thoát với số tiền miễn phí mà không vắt cạn cậu được chứ?”

Có vẻ như họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua dù có gì đi nữa thì phải, khi họ chấp nhận lời đề nghị của tôi mà không suy nghĩ gì. Bọn họ chắc đang đợi cho tôi thua đậm như lần trước, đúng không? Chết tiệt, tôi sẽ khiến cho nụ cười của các cậu trở thành khuôn mặt khóc lóc trong nỗi tuyệt vọng!

“Thế, quyết định vậy đi. Luật vẫn như thường lệ, đúng không?”

Sau khi mọi người gật đầu đồng ý, tôi bắt đầu xào và chia bài.

Giờ, hãy để tôi giải thích luật của trò ‘doubt’ trước.

Đó cơ bản là những ý chính của trò chơi.

Thông thường, luật của trò ‘doubt’ là chúng tôi phải chơi cho đến khi ai đó không còn lá bài nào cả, nhưng chúng tôi sẽ lâm vào tình trạng chơi không ngừng nghỉ, vì thế chúng tôi nghĩ ra những điều luật đặc biệt. Một khi người nào đó còn lại ba lá bài, người đó sẽ chiến thắng nếu một trong những lá bài còn lại là lá mà người đó cần gọi. Cho dù người đó có nói dối, người đó vẫn là người chiến thắng của cuộc chơi nếu người đó không bị bắt.

“Ồ, thế thì tớ sẽ bắt đầu trước vậy. ‘Át’!”

Yuuji ném một lá bài úp xuống giữa. Đó phải là Át bích, đúng không nhỉ?

“Tớ sẽ ném ‘2’ vậy.”

Rồi Hideyoshi ném bài của cậu ấy ra. Chỉ có bốn lá bài cùng số với nhau. Nếu tôi có bốn lá ‘2’ trong tay, tôi có thể nói rằng Hideyoshi đang nói dối…nhưng tay tôi chỉ có một lá ‘2’, vì thế đó không đủ bằng chứng để gọi ‘doubt’.

“…‘3’.”

Muttsulini ném bài của cậu ấy xuống, và cuối cùng cũng đến lượt của tôi. Tôi cần phải gọi ‘4’,…thật tệ là tôi không có một lá ‘4’ trong tay. Ôi chà, tôi đoán nó sẽ ổn thôi. Bọn họ không thể nào gọi ‘doubt’ lên tôi sớm thế được, vì thế tôi chỉ cần tráo một lá. Vì tôi có ba lá ‘10’ trong tay, tôi sẽ sử dụng một.

“‘4’.”

“““DOUBT!!!”””

Tôi ngay lập tức lấy lại bốn lá bài.

“Uu…hừm! Đó là một phần của kế hoạch, không chút vấn đề nào cả.”

“Thật là, vẻ mặt của cậu không thể lừa ai được đâu.”

“Đúng, cái thái độ ‘vì chỉ mới bắt đầu nên lừa chắc không sao đâu’ thì quá lộ liễu.”

“…Cậu thật sự không thích hợp để chơi poker đâu.”

Chết tiệt, các cậu chỉ phải nói nó thôi.

Cũng được thôi. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu, và tôi chỉ nhận bốn lá. Vẫn còn thời gian để lội ngược dòng.

“Không vấn đề gì. Tớ khác các cậu. Tớ sẽ không thể hiện bài mình một cách ngu ngốc như thế ngay từ lúc đầu đâu. Dù gì thì các cậu cũng sẽ phải chịu đau khổ vào khúc cuối mà thôi.”

Tôi gom bốn lá bài và thêm vào trên tay mình.

Những lá bài tôi có là, 

‘6’, ‘9’, ‘Bồi’.

“…Các cậu…không ai trong các cậu…! Chẳng ai thành thật chút nào cả!”

Ít ra thì cũng không cần xạo lá ‘Át’ đầu tiên chứ.

“Đừng lằng nhằng nữa, Akihisa. Nhanh đặt bài xuống đi.”

“Hừm, cậu không cần nói tớ cũng biết, Yuuji đồ dối trá.”

Vì tôi làm gián đoạn cuộc chơi khi tôi gọi ‘4’, tôi phải bắt đầu bây giờ. Trong tình huống này, người bắt đầu cuộc chơi có thể gọi bất kì số nào người đó thích. Nếu là thế…vì tôi có hai lá ‘5’, hãy bắt đầu từ ‘5’ vậy.

“Lượt tớ, ‘5’.”

“‘6’.”

“‘7’ vậy.”

“…‘8’.”

Trò chơi tiếp tục một cách trơn tru. Không ai gọi tôi ‘doubt’ khi tôi tôi gọi ‘9’ và ném con ‘Bồi’.

Khi trò chơi tiếp tục diễn ra, số lá bài bắt đầu tăng dần lên, và áp lực thậm chí còn nặng hơn nữa.

Hơn nữa, bây giờ,

““Tôi: 13 lá, Yuuji: 9 lá, Hideyoshi: 9 lá, Muttsulini: 10 lá, trung tâm: 11 lá.””

Vào thời điểm này, nếu lời nói dối của ai đó bị nhìn thấu, người đó phải nhận 11 lá, và nếu người nào gọi ‘doubt’ sai, người đó cũng sẽ phải nhận 11 lá. Điều này khiến cho chúng tôi không thể hành động một cách đơn giản được.

“…‘3’.”

Sau khi tôi gọi ‘Già’, Yuuji gọi ‘Át’, Hideyoshi gọi ‘2’, và Muttsulini lặng lẽ ném ‘3’ ra. Giờ, là lượt của tôi gọi ‘4’…thật tệ. Tôi đã không ngở rằng vòng này kéo dài như thế này. Giờ tôi phải gọi ‘4’ khi tôi thậm chí còn không có một lá nào—nn?

“? Sao thế, Akihisa?”

“Không, không gì cả.”

Nhìn kĩ trong tay tôi, tôi cũng có một lá ‘4’. Có lẽ bởi vì tôi đã không thấy nó vì có quá nhiều lá kẹp ở giữa. May mắn làm sao.

“Đây, ‘4’.”

“…Muu…”

Hideyoshi lưỡng lự, và cái miệng vừa hé ra một chút lại đóng ngay lại. Có vẻ như cậu ấy không có ý định gọi ‘doubt’. Cho dù cậu ấy nghĩ rằng tôi đang nói dối, hành động của tôi thì chẳng có gì là không tự nhiên cả, vì thế cậu ấy không dám hành động một cách nhanh nhẩu. Hideyoshi thật sự có thể quan sát sự thay đổi nét mặt của người khác.

“Akihisa, ‘doubt’.”

Vào lúc đó, Yuuji, người mà ở bên cạnh tôi, gọi ‘doubt’. Dưới tình huống khác, thì gã này dựa vào lô-gic hơn là bản năng. Có lẽ cậu ấy cảm thấy rằng tôi không có con ‘4’ trong tay vởi vì tôi vừa bị bắt khi nãy. Fuu, tên đại ngốc!

“QUÀ CHO CẬU ĐẤY!”

“WA! KHÔNG THỂ NÀO!”

Yuuji với tay và mở lá bài trên cùng bị úp mặt xuống. Không có gì để nói, đó là một lá ‘4’ rô thật sự. Giờ Yuuji phải nhận lấy hơn 10 lá bài.

“Chết tiệt, hắn là một tên ngốc nhưng lại có thể nghĩ ra một tiểu xảo như thế. Có vẻ như cậu đã cố tình gài bẫy ở vòng đầu, đúng không?”

Yuuji lẩm bẩm và lấy những lá bài ở giữa bàn.

Giờ, số lá bài trong tay chúng tôi đã thay đổi.

““Tôi: 12 lá, Yuuji:22 lá, Hideyoshi: 9 lá, Muttsulini: 9 lá, trung tâm: 0 lá.””

Giờ đây, tình hình là như thế.

Hãy nói về một thứ khá vô dụng vậy. Sau khi trò chơi kết thúc, Yuuji bảo tôi rằng cậu ấy đã có ba lá ‘4’ trong tay, vì thế một khi tôi xạo ở vòng đầu, cậu ấy suy luận ra rằng tôi không có bất kì lá ‘4’ nào ở trong tay cả, cho dù họ có ‘4’ trong tay, cậu ấy vẫn không thể chịu nhiều rủi ro, vì thế cậu ấy gọi ‘doubt’ khi tôi ném lá bài ra.

“Làm tốt lắm, Yoshii. Cậu gần như là lừa được tớ rồi.”

“…Cậu trưởng thành rồi.”

Giờ đây, làm sao mà tôi có thể nói rằng tôi không có chú ý đến lá ‘4’ trong tay tôi trước đó được chứ.

“Dù gì thì, tớ không muốn là người thua cuộc. Tháng này tớ lủng túi rồi. ‘10’!”

“Túi tiền tớ cũng đang eo hẹp. Tới chắn chắn không thể nào thua các cậu. ‘Bồi’.”

“…‘Đầm’.”

Muttsulini lén lút ném bài của cậu ấy ra.

“Muttsulini, ‘doubt’.”

“…Chết tiệt.”

Nghe thấy Yuuji gọi ‘doubt’, Muttsulini chỉ có thể lấy những lá bài ở trung tâm vào tay mình. Yuuji có rất nhiều bài, vì thế cậu ấy có bốn lá ‘Đầm’, đúng không nhỉ? Tôi phải chú ý điều đó.

Sau đó, trò chơi lại bắt đầu khi Muttslini gọi ‘Át’.

Thế là trò chơi lại tiếp tục.

Những lá bài của Hideysohi bắt đầu giảm đi từng lá một, và giờ, cậu ấy chỉ còn lại bốn lá. Tôi là người kế tiếp với sáu lá, và Yuuji và Muttsulini thì có quá nhiều đến mức nhìn họ chẳng khác gì nhau cả.

“Tớ gọi ‘3’.”

Khi Hideyoshi quăng bài của cậu ấy ra, có chín lá ở trung tâm.Nếu những lá này vào tay Hideyoshi, tôi chắc chắn sẽ là người người chiến thắng, nhưng nếu tôi không cẩn thận, những lá đó sẽ vào tay tôi mất, và tôi sẽ phải đấu để tranh vị trí cuối cùng với Yuuji và Muttsulini. Trong trường hợp đó, Hideyoshi sẽ chỉ còn ba lá trong tay, và cậu ấy chắc chắn sẽ cân nhắc kĩ trước khi ném lá tiếp theo. Vì thế, giờ là lúc quyết định người chiến thắng. Tôi nên làm gì bây giờ?

““…””

Yuuji và Muttsulini thì đang do dự họ có nên gọi ‘doubt’ hay không. Nếu họ để Hideyoshi thoát lúc này, họ chắn chắn sẽ thua, nhưng một khi họ thất bại, họ sẽ ở vị trí cuối cùng.

“Muttsulini, đến lượt cậu gọi ‘4’ đấy.”

“…‘4’.”

Khi Hideyoshi nhắc nhở cậu ấy, Muttsulini, người mà nãy giờ vẫn còn do dự, nhanh chóng ném bài của mình ra. Uu, nước đi đó thật tốt! Bất kì ai cũng sẽ ném bài ra khi họ bị nhắc như thế trong lúc này.

“…Muu!”

Bên cạnh tôi, Yuuji thể hiện một cái nhìn ‘chúng ta đã bị xỏ mũi rồi’. Trong một tình huống như thế, người chiến thắng đã được quyết định.

“Tớ ‘5’ vậy.”

Tôi ném ra ‘5’ cơ. Cho dù Hideysho thắng vòng này, tôi sẽ lấy được hạng nhì, và ít ra thì tôi cũng không phải đãi họ.

“Tớ ‘6’.”

Yuuji gọi số của cậu ấy và ném lá bài từ tay cậu ấy ra. Nhìn vào mọi thứ bây giờ, Muttsulini, người mà ở vị trí cuối cùng, không cử động gì cả. Có lẽ cậu ấy đang tự hỏi rằng Hideyoshi có một lá ‘7’ trong tay hay không. Hideyoshi sẽ không hành động một cách đầy bất cẩn, và nhiều khả năng là sẽ chọn việc duy trì thứ hạng hiện nay.

Tuy nhiên, ngay khi Hideyoshi chuẩn bị ném lá bài cuối cùng của cậu ấy xuống.

“Ơ? Akihisa-kun và mọi người vẫn ở trong lớp sao?”

Himeji đột nhiên bước vào lớp học, và có vẻ cậu ấy đang cầm cái gì đó. Tôi khi biết cậu ấy vừa đi làm gì cả.

“Himeji, cậu không về cùng với Minami sao?”

“Không. Sensei nhờ tớ giúp đỡ, thì thế tớ ở lại cho đến quá trễ như thế này.”

Himeji cười trong khi cậu ấy giải thích. Thật rắc rối khi giúp một giáo viên, nhưng trông cậu ấy chẳng gặp rắc rối gì cả. Himeji thật sự là một cô gái tốt bụng và đầy thông cảm.

“Và sensei thậm chí còn cho tớ chocolate như là phần thưởng đây. Mọi người, thử một chút không?”

Himeji mở cái hộp ra trước mặt chúng tôi. Vì nhiều khả năng là cậu ấy đồng ý giúp, nên sensei đã rất tốt với cậu ấy. Khi tôi và Yuuji (bị bắt buộc) giúp, chúng tôi chưa từng có bất kì phần thưởng nào.

“Cám ơn. Vậy thì xin hãy đợi cho đến lúc kết thúc trò chơi, được chứ?”

“Được…ồ đùng rồi, cậu đang chơi trò gì thế?”

“À, bọn tớ đang chơi ‘doubt’, với có đặt cược,”

Trước khi chúng tôi có thể nói xong, tôi cảm thấy một vài chuyển động ở hành lang. Các cảm giác ẩm ướt và đầy áp lực này…là Người sắt sao?

Ba người kia cũng cảm thấy sự hiện diện của kẻ địch và đưa tôi một cái nhìn cảnh báo. Sẽ rất tệ nếu Người sắt biết rằng chúng tôi đang chơi bài poker, và đó là điều mà họ đang nói với tôi bằng mắt của mình.

“Một trò chơi…đặt cược? Các cậu cược gì thế?”

“Tất, tất nhiên là không phải về tiền rồi. Ơ, nó đúng hơn là một trò chơi có hình phạt, và đó là…”

Trong một lúc, tôi không thể nghĩ ra bất kì cái cớ nào tốt cả và tôi lắp bắp khi tôi nói.

Để tôi nghĩ xem nào…không đặt cược, giải trí, và một trò chơi có hình phạt mà có thể kiểm soát được cho đến khi nó không quá ác độc…

“Bọn tớ đang chơi một trò chơi có hình phạt mà ‘người thua sẽ cởi hai mảnh quần áo ra, và người áp chót sẽ cởi một.”

“AI ĐÓ GỌI XE CỨU THƯƠNG ĐI! MUTTSULINI ĐANG CHÌM TRONG BỂ MÁU NÀY!!”

Những lời nói đầy nguy hiểm của Hideyoshi ngay lập tức khiến cho Muttsulini bước đến miệng vực của cái chết.

“Cởi, cởi đồ ra…không được đâu! Trò chơi hình phạt này quá không lành mạnh!”

Mặc dù không có đặt cược tiền, nhưng cởi quần áo trông cũng chẳng có vẻ đúng đắn gì. Người sắt có vẻ như không định vào lớp, nhưng cái trò chơi hình phạt này cũng không quá tốt. Hideyoshi đã đưa ra một ý kiến sai lầm rồi sao?

“Tại sao cậu lại sợ, Himeji? Cho dù cái hình phạt này không đáng để khen ngợi, nhưng hình phạt nhỏ nhặt này thì cũng không đáng để bận tâm, đúng không? Dù gì thì, tớ cũng là một người đàn ông đích thực “““‘DOUBT’, HIDEYOSHI!!!!””” CHỜ ĐÃ! TẠI SAO CÁC CẬU LẠI ĐẦY TẤT CẢ NHỮNG LÁ BÀI CỦA CÁC CẬU SANG TỚ!?”

Giờ đây, Hideyoshi có 15 lá, và người chiến thắng không thể quyết định được vào lúc này.

“Dù, gì thì, bọn tớ không có đặt tiền, và đó không phải là một hình phạt không lành mạnh nào đó. Đó chỉ là một trò chơi bài poker đơn giản. Không có vấn đề gì, đúng không?”

“Nh, nhưng…”

Có vẻ như Himeji vẫn không đồng ý.

Việc cậu ấy cảm thấy như thế là không thể tránh khỏi. Chì dù mọi người ở đây theo giấy tờ đều là nam, nhưng Himeji, người mà coi mọi việc đều nghiêm túc, rõ ràng là không thể nào chấp nhận chúng tôi đang chơi đánh bài poker cởi đồ cả.

“Nhưng, Akihisa thì hứng thú với cơ thể nam trần như nhộng…”

“‘DOUBT’!! HIMEJI, ‘DOUBT’!! NÈ, HIDEYOSHI! TẠI SAO CẬU LẠI NÉM BÀI VỀ ĐÂY!? TỚ GỌI ‘DOUBT’ THÌ CÓ GÌ SAI SAO!?”

“Từ bỏ đi, Hideyoshi. Những lá bài đó thuộc về cậu khi cậu bị gọi ‘doubt’ rồi. Khi Akihisa ném bài của cậu ấy, thì chẳng có lá nào ở giữa cả, vì thế việc gọi ‘doubt’ bây giờ là vô nghĩa.”

“CHỜ ĐÃ, YUUJI! CÓ PHẢI CẬU VỪA ĐỒNG Ý VỚI HIMEJI MỘT CÁCH GIÁN TIẾP SAO!?”

Những lời đồn không có cơ sở và đầy tiêu cực kia thì cứ lan ra như thế này. Thật là, tại sao họ lại nghĩ rằng tôi hứng thú với con trai cơ chứ?

“Nhưng, nhưng tớ vẫn nghĩ là trò chơi hình phạt này thì tệ…”

“Không, không, không mọi việc không tệ như cậu nghĩ đâu.”

“Đúng thế. Cái cấp độ của hình hình phạt thì khá là bình thường giữa đám nam bọn tớ.”

“Mọi người nói đúng. Sẽ được thôi miễn là chúng ta không hoàn toàn trần truồng.”

“Ơ!? MỌI NGƯỜI QUAY TRỞ LẠI LỚP TỪ LÚC NÀO THẾ!?”

Khi nghe rằng có ai đó sẽ cởi đồ, không biết từ khi nào, mọi người trong lớp F đều tập trung lại trong lớp một cách lặng lẽ. Thậm chí là cả lính chữa cháy, người mà được huấn luyện đặc biệt cũng sẽ kinh ngạc bởi khả năng tập trung lại độc nhất của chúng tôi.

“YOSHII! TỚ SẼ KHINH THƯỜNG CẬU CẢ ĐỜI CÒN LẠI CỦA CẬU NẾU CẬU DÁM THUA ĐẤY!”

“SAKAMOTO, CẬU CÓ THỂ THẮNG TRÒ NÀY MỘT CÁCH DỄ DÀNG, ĐÚNG KHÔNG!?”

“MUTTSULINI, ĐÓ CHỈ LÀ VÀI GIỌT MÁU MŨI THÔI, ĐỪNG THUA CUỘC! KHẢ NĂNG CỦA CẬU KHÔNG PHẢI CHỈ NHƯ THẾ NÀY THÔI, ĐÚNG KHÔNG!?”

Mọi người đều hy vọng Hideyoshi sẽ thua. Để ngăn chặn việc trò chơi này kết thúc bởi vì một tai nạn, một vài học sinh thậm chí còn lập nên một đội cứu hộ và truyền máu cho Muttsulini. Bọn họ thành thạo đến mức nào cơ chứ?

“KHÔNG KHÔNG! TỚ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG! AKIHISA-KUN, ĐỪNG CHƠI NỮA VÀ ĂN MỘT CHÚT CHOCOLATE ĐI NÀY!”

Để ngăn trận đấu bài của chúng tôi tiếp tục, Himeji có tình đổi đề tài, mở hộp chocolate, và bỏ một miếng và miệng mình.

“Akihisa-kun, chocolate này rất ngon. Cậu nên thử một chút…he…”

Vào lúc đó, Himeji đột nhiên im lặng. Sao đó? Hộp chocolate đó không ngon sao?

“““TIẾP TỤC ĐI! TIẾP TỤC ĐI! TIẾP TỤC ĐI!”””

Mọi người đồng thanh la lên, yêu cầu tiếp tục trò chơi.

Có lẽ vì ảnh hởi bởi sự hiện diện này, Hideyosho gọi “Ha, 8”. Và ném ra một lá bài. Hideyoshi đã quá quen với nhiều áp lực khi diễn trên sân khấu, vì thế để cho cậu ấy hoảng loạn đến mức này, mọi người đều có thể nói những đứa nam trong lớp F thì rất biến thái và đầy đáng sợ.

“…‘9’.”

“Tớ ‘10’ vậy.”

“‘Bồi’.”

“Thế, tớ “Đầm’.”

“Hideyoshi, ‘doubt’.”

Vào lúc đó, Yuuji bắt Hideyoshi đang ăn gian. Giờ đây, Yuuji có bốn lá ‘Đầm’ trong tay, và đó là trong tay Yuuji, và việc phải cẩn thận lúc này là cực kì quan trọng. Mặc dù bất ngờ, Hideyoshi lại bắt đầu từ ‘8’. Có vẻ như áp lực khổng lồ này đang làm cậu ấy run.

Giờ đây, số bài chúng tôi có như sau: tôi, 4 lá; Yuuji, 14 lá; Hideyoshi, 18 lá; và Muttsulini, 16 sáu. Tôi có ít và nhất, và Hideyoshi thì ở vị trí cuối cùng.

“KINOSHITA Ở CUỐI! CẬU ẤY SẼ CỞI HAI MẢNH ĐỒ RA SAO!? CẬU ẤY SẼ BÁN KHỎA THÂN SAO!?”

“ĐỪNG CÓ THUA, YOSHII! PHÓNG ĐẾN VẠCH ĐÍCH ĐI!”

“CỐ LÊN YOSHII! CỐ LÊN YOSHII!”

Một khi tôi ném thêm hai lá bài nữa, tôi chắn chắn sẽ thắng trò này, và Hideyoshi sẽ phải cởi hai mảnh đồ ra. Bầu không khí trở nên căng thẳng như thế này là có thể đoán trước được.

“Mu, mu…”

Hideyoshi không thể không rên lên. Nhìn vào mọi việc bây giờ, cậu ấy sẽ thua, và bởi vì cậu ấy biết điều đó, cậu ấy thể hiện một cái nhìn đầy đau đớn.

“Không thể tránh được vậy…vì tất cả chúng ta đều là nam, cho dù các cậu muốn tớ cởi hai mảnh quần áo ra…”

Hideyoshi lẩm bẩm khi chuẩn bị bài của mình. Vào lúc đó—

“…(Rầm).”

Hideyoshi đổ gục lên sàn không còn chút sự sống nào. Chuyện gì đã xảy ra thế?

“Ara ara, giờ Kinoshita-san chắc hẳn phải mệt lắm rồi.”

Himeji đang đứng tại nơi mà Hideyoshi đã đứng, cầm một cái khăn tay nhỏ.

‘Mệt’? Cậu ấy cơ bản là đã đánh bất tình Hideyoshi trong một cách rất đáng ngờ…

“Thật là, vì Hideyoshi đã ngủ mất rồi, tớ sẽ chơi trò còn lại vậy.”

Himeji nhẹ nhàng đỡ Hideyoshi đang bất tỉnh và thậm chí còn lấy một cái ghế cho cậu ấy nằm xuống. Hành động đó thì thật rất dịu dàng…

“Nè, nè Himeji, cái khăn tay của cậu có thuốc gì trên đó phải không?”

“Không, Kinoshita-san đã quá mệt đấy thôi.”

“Nh, nhưng Hideyoshi vừa nãy vẫn còn khỏe.”

“Không, Kinoshita-san đã quá mệt đấy thôi.”

Khi Himeji trả lời chúng tôi vừa nãy, có vẻ nhưng tôi thấy một biển đầy chết chóc trong mắt cậu ấy.

Yuuji và tôi cảm thấy vài giọt mồ hội đầy khó chịu lăn trên lưng chúng tôi. Muttsulini giật mũi và lẩm bẩm,

“Mùi vị ngọt này là…trichloro—”

Swoosh—DONK.

“Ara ara, giờ Tsuchiya-kun chắc hẳn phải mệt lắm rồi.”

“““MUTTSULINI!!!”””

Trong khi cậu ấy nói giữa chừng, chiếc khăn tay của Himeji bay phất phới trong không trung, và khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã đánh bất tỉnh Muttsulini. Cái khăn tay đó thật sự rất nguy hiểm!

“Thật là, bỏ qua Tsuchiya-kun, Kinoshita-kun người chắn chắn đã mệt. Muốn cởi đồ trước mặt Akihisa-kun sao? Đó không phải là điều mà một người bình thường sẽ làm.”

“Không…tớ nghĩ Himeji bây giờ thậm chí còn kì cục hơn nữa.”

Nếu là Himeji lúc bình thường, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm điều đó, đúng không? Tôi có thể nó rằng chuyện gì đó đã xảy ra khiến cậu ấy làm một chuyện như thế.

Đột nhiên, tôi liếc nhìn vào giấy gói của hộp chocolate. Cái hộp có những chữ to đùng ‘Bonn Whiskey’.

Ồ, Bonn Whiskey…có vẻ như tôi đã nghe đến thứ đó trước đây—chờ đã, Bonn Whiskey!? Chẳng phải là thứ gì đó mà có whiskey ở trong sao? Có nghĩa là Himeji đã say rồi, đúng không?

“Akihisa-kun, sao thế?”

Khi cậu ấy hỏi, Himeji lấy một miếng chocolate whiskey khác và bỏ vào trong miệng. Mặt của cậu ấy hoàn toàn đỏ bừng. Tôi chắc chắn đúng. Lí do tại sao Himeji không thể kiểm soát được mình là bởi vì chocolate (với whiskey ở trong) trong cái hộp đó.

Vì mọi thứ đã trở thành như thế này, sẽ rất tệ ở nhiều mặt nếu trò chơi tiếp tục. Tôi nên hỏi về việc kết thúc trò chơi lúc này không?

“Ơ, không gì cả. Nói đến nó, vì Muttsulini đã ngủ rồi, chỉ còn lại ba người. Trò chơi không thể tiếp tục, vì thế tớ nghĩ chúng ta cũng nên kết thúc trò chơi—”

“Kết thúc? Akihisa-kun, cậu đang nói gì thế? Chẳng phải có bốn người sao?”

“Ơ?”

“…Mình sẽ cố hết sức.”

“Shouko! Từ khi nào mà cậu…”

Ghế của Muttsulini đã đột nhiên bị chiếm bởi Kirishima. Chuyện gì đang diễn ra thế này!?

“…Đó là một nhiệm vụ của người vợ khi cưỡng bức lột người chồng khỏi quần áo của cậu ấy.”

“Á, chết tiệt! Tôi thậm chí còn không biết nhận xét về việc đó sao nữa.”

Người chơi đã thay đổi, và không biết tại sao, trò chơi ‘doubt’ lại trở thành với tôi, Yuuji, Himeji và Kirishima là người chơi.

Liếc nhìn lẫn nhau vì sự xuất hiện đột ngột của họ, tôi và Yuuji trông rất bối rối, và Himeji và Kirishima chỉ ngồi trên ghế của mình và bắt đầu nói chuyện.

“À, Shouko-chan, cậu muốn một chút chocolate không?”

“…Cám ơn cậu.”

““ARRGGHHHH!!””

Trước khi chúng tôi có thể ngăn bọn họ lại, Himeji đã đưa chocolate cho Kirishima.

“…Nó ngon đấy.”

“Thật tốt là cậu thích nó. Xin cứ dùng nhiều như cậu muốn.”

“…Un.”

Miếng chocolate đầu tiên biến mất trong miệng Kirishima. Đúng như mong đợi từ con gái, cậu ấy không kháng cự với đồ ngọt chút nào cả. Thích đồ ngọt không phải là xấu, nhưng…

“Ơ, Kirishima, cậu ổn chứ?”

Tôi rụt rè hỏi.

Vấn đề là với cồn ở trong chocolate. Mặc dù chocolate thì không có nhiều cồn, nhưng ăn nhiều có thể làm tăng cảm giác say. Bên cạnh đó, whiskey trong chocolate đó là một loại cồn mạnh. Đừng bảo với tôi là Kirishima đã say…

“…Ổn? Ý cậu là gì?”

“Không, chà, chocolate đó, nó có một chút cồn ở trong , đúng không?”

Khi nghe những lời của tôi, Kirishima khẽ gật đầu và nói,

“…Ổn cả. Lượng cồn trong whiskey chỉ có 40%. Nếu chocolate này có 40% cồn, thì có chỉ có 0.07% trong máu mình thôi, vì thế sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy, vậy ư? Thật tốt quá.”

Đúng như mong đợi từ một thủ khoa, cậu ấy thực sự có thể tính toán một cách nhanh chóng. Cậu ấy chắc chắc không say,

“…Đây không phải là Yoshii thông minh mà mình biết, không có khả năng tính toán một thứ dễ như thế.”

““CẬU ẤY LÀ MỘT NGƯỜI KHÔNG THỂ GIÚP GÌ ĐƯỢC NỮA RỒI!””

CẬU ẤY SAY RỒI! KIRISHIMA SAY RỒI!

(Chúng ta làm gì bây giờ, Yuuji? Tình hình trông rất là nguy hiểm lúc này đấy!)

(Dù cậu có hỏi tớ, tớ…)

Tôi hạ nhỏ giọng mình xuống và thì thầm với Yuuji.

Luật của trò này giờ đã trở thành người thua sẽ phải cởi đồ. Đừng bận tâm đến việc đó là lời đề nghị mà Hideyoshi đã nhắc dến, vì một vài lí do, Himeji và Kirishima đang ngồi tại bàn. Hình phạt này thì thật sự rất đáng ngại, và bên cạnh đó, chúng tôi đang bị theo dõi bởi những gã từ lớp F.

(Không thể nào tránh được. Hãy nhanh chóng làm họ thua và kết thúc nó trước khi họ cởi đồ thôi.)

(Đúng. Tốt hơn là nên chiến thắng và kết thúc chuyện này.)

Khi chúng tôi phải đối mặt với hình phạt (cởi đồ), bọn họ sẽ lấy lại cảm nhận bởi vì sự xấu hổ. Một khi họ lấy lại cảm nhận, sẽ không quá khó để hỏi họ dừng lại.

Được rồi. Vì đã quyết định như thế, làm thôi!

“Himeji, ‘doubt’!”

“Tệ quá, Akihisa-kun.”

“Shouko, ‘doubt’.”

“…Sai.”

“Himeji, cậu chắc chắn đang nói dối!”

“Tớ không có nói dối.”

“Đây chắc chắn là ‘doubt’, Shouko!”

“…Mình luôn luôn thành thật.”

VẪN CHƯA KẾT THÚC ĐÂU!!

“Akihisa-kun, ‘doubt’.”

“Uuu…”

“…Yuuji, ‘doubt’.”

“LÀM SAO MÀ CẬU BIẾT CHỨ!”

““…””

Psst, quần áo của chúng tôi bị lấy đi từng mảnh một.

“Akihisa-kun, đó là vớ. Cậu thật là quá lén lút.”

“…Yuuji, sử dụng cà vạt để tránh né, cậu có phải là đàn ông không?”

Chúng tôi chỉ còn áo thun, quần dài và quần sọt, và giờ chúng tôi cuối cùng đã bị dồn vào chân tường.

“Chỉ Yoshii và Sakamoto không thì không thể đánh bại được Kirishima và Himeji…”

“Tiếp tục coi trận này chỉ tốn thời gian mà thôi…”

“Thế chúng ta đi đến khu vui chơi trên đường chúng ta đến đó thì sao nào?”

Những người bạn từ lớp F của chúng tôi, người mà mong được thấy Kirishima và Himeji cởi đồ ra, lẩm bẩm và rời đi ngay khi họ thấy được khả năng áp đảo. Đúng vậy, cho dù họ có ở lại, họ chỉ sẽ thấy tôi và Yuuji hoàn toàn bị xấu hổ mà thôi. Không có tên điên nào lại thích thú nhìn cảnh đó cả.

Đúng thế! Cho dù chúng tôi có cởi đồ ra, cũng chẳng có lợi ích nào cả! Tốt hơn là kết thúc trò chơi ở bây giờ.

“Himeji, chà…chẳng phải chúng ta nên kết thúc ở đây sao?”

“Cậu đang nói gì thế, Akihisa-kun? Giờ mới là món chính chứ.”

“Shouko, vậy là đủ rồi, đúng không?”

“…Mình muốn thêm nữa.”

Không thể nào! Họ không có chút ý định dừng lại nào cả!

“Nhưng Akihisa-kun, cậu không muốn cởi cũng được thôi, cậu biết chứ?”

“Ơ?”

“Nếu cậu thực sự không muốn cởi—”

“TỚ KHÔNG CÓ THẤY THỨ ĐÓ! TỚ KHÔNG CÓ THẤY HIMEJI LẤY RA MỘT BỘ ĐỒNG PHỤC NỮ TỪ TRONG CẶP RA! LÀM SAO MÀ MỘT HIMEJI CHĂM CHỈ VÀ CẦN CÙ LẠI CÓ THỂ HỎI TỚ LÀM MỘT ĐIỀU NHƯ THẾ! ĐIỀU ĐÓ LÀ KHÔNG THỂ NÀO!”

Tình hình dần dần không thể kiểm soát được rồi. Nếu tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi có lẽ đã để Người sắt biết được chúng tôi đang đặt tiền và để thầy ấy rầy chúng tôi rồi.

“Fufu, tất cả là lỗi của cậu, Akihisa-kun. Cậu không chịu dừng dù cho tớ có nói bao nhiêu lần đi nữa.”

Himeji nói trong khi cậu ấy xào bài.

“Được rồi, và giờ, điếm lúc để tiếp tục trận tiếp theo.”

Tôi nghĩ quá nhiều rồi phải không? Vì một vài lí do, tôi thấy rằng hành động của Himeji thì đáng báo động hơn bình thường khi cậu ấy say.

Himeji tiếp tục chia bài, và bức màn của trò chơi ba poker ‘doubt cởi đồ’ lại được bắt đầu.

Giờ đây, tôi chỉ còn quàn sọt, quần dài, và áo thun trên người mà thôi. Bỏ qua giày, tôi đã bị lấy đi hai đôi vớ rồi. Giờ là chế độ khẩn cấp.

(Akihisa, giờ nó đã trở thành như thế, chúng ta phải làm hết những gì có thể thôi.)

Yuuji, người mà cũng bị lột nhiều như tôi, thì thầm với tôi. Cậu ấy liếc nhìn cặp tôi.

(Chúng ta sẽ làm việc đó sao?)

(Không còn cách nào khác.)

Yuuji nói đúng. Chúng tôi còn rất ít quần áo bây giờ, và tính hình thì dần không thể kiểm soát được. Không thể nào tránh được. Nếu đó chỉ là một cuộc đánh cược bình thường, chúng tôi hạ thấp mình như thế, nhưng giờ không phải là một cuộc đánh cược bình thường nữa! Chúng tôi phải bảo vệ bản thân mình chi dù chúng tôi không muốn. Được rồi, bắt đầu nào!

(Akihisa, bắt đầu nào.)

(Được, Yuuji.)

Để phối hợp động tác, chúng tôi liếc nhìn nhau…ngay lúc này!

“Ôi trời…”

Những lá bài của Yuuji vô tình rớt lên bàn, và bài của Himeji và Kirishima cũng rớt xuống bàn luôn. Tốt! Bọn họ đã bị xao nhãng!

Tôi nhanh chóng với tay lấy một bộ bài giống hệt trong cặp tôi. Để dễ dàng hành động, tôi giống bộ bài khác trong túi mình—

BỤP!

“Akihisa-kun, cậu đang chơi xấu đấy.”

“““SAO MÀ ĐIỀU ĐÓ LẠI CÓ THỂ!!!”””

Ngay khi tôi chuẩn bị giấu những lá bài vào trong túi mình, Himeji đột nhiên nắm lấy tay tôi thậm chí là cậu ấy vẫn không nhìn vào tôi. Làm sao mà điều đó lại có thể! Làm sao mà nó lại xảy ra được!

“Các cậu đã cùng đường, đúng không? Nếu Akihisa-kun làm rớt bài thì có thể hiểu được, nhung làm sao mà Sakamoto-kun lại có thể phạm một sai lầm đơn giản là rớt bài lên bàn trong khi trò chơi còn đang diễn ra chứ?”

“…Quá ngây thơ.”

Khi nói thế, Kirishi cho chúng tôi thấy thứ gì đó mà cậu ấy đang cầm trong tay. Đó…là một cái gương trang điểm? Bọn họ đã nhìn thấu việc cố tình gian lận của chúng tôi, và sử dụng cái gương để quan sát hành động của chúng tôi sao?

“Hai cậu chỉ thích chơi tiểu xảo mà thôi.”

“…Những đứa trẻ xấu tính dễ nổi nóng.”

Khi bắt gặp tôi và Yuuji đang gian lận, Himeji và Kirishima không trách mắng chúng tôi mà họ lại cười. Điều đó thật đáng sợ! Họ thật sự đáng sợ khi trông như thế này!

“Thế, tớ sẽ bắt đầu. ‘Át’.”

Như thể không có chuyện gì xảy ra, Himeji lại tiếp tục trò chơi. Đó chỉ là một việc vướng chân nhỏ nhặt, vì vậy nó ổn cả sau khi với một sự điều chỉnh nho nhỏ.

“…‘2’.”

Kirishima nói điều đó và ném ra con ‘2’ ngửa mặt lên. Rồi tôi ném ra một con ‘3’ úp mặt xuống…dưới một bầu không khí đầy áp lực như thế này, trò chơi lại tiếp tục.

“Akihisa-kun, ‘doubt’.”

“Vâng…”

“…Yuuji, ‘doubt’.”

“Tại sao tớ có cảm giác là chúng ta không thể thắng được…”

Torng khi trò chơi diễn ra, một lần nữa chúng tôi nhận ra là họ thật sự rất thông mình. Sau khi chia bài, có vẻ như là họ nhớ hết những lá bài mình có, và khi nào họ nên ném bài ra. Hơn nữa, họ còn biết người nào lấy lá bài đã được ném ra, và có bao nhiêu lá bài cho con số đó.

“Shouko, con số ‘3’ đó là một lời nói dối, đúng không?”

“…Un.”

Thỉnh thoảng, Yuuji và tôi cũng gọi đúng, như khi chúng tôi có tất cả bốn lá của cùng một con số trong tay, nhưng đó là điều họ đã tính trước, đúng không? Về phần tại sao, đó bởi vì khi họ bị gọi ‘doubt’, cũng chẳng có nhiều bài ở giữa. Họ bắt chúng tôi gọi ‘doubt’ khi không có nhiều bài, và có vẻ như là họ có thể hiểu được chúng tôi đang nghĩ gì và nghiền nát chúng tôi một cách dễ dàng.

“Rồi, ‘7’.”

Himeji nói khi ném một lá bài ra giữa.

Giờ cậu ấy có năm lá trong tay, và Kirishima cũng có năm lá trong tay. Yuuji và tôi có số lượng bài gần giống nhau, và giờ đã đến lúc hành động. Nhưng nếu chúng tôi thất bại trong việc gọi ‘doubt’ một cách chính xác, nó sẽ là một bi kịch ngay lúc này. Chúng tôi nên làm gì đây…

Khi tôi đang lưỡng lự về việc nên làm gì, một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai tôi.

(Câu ấy đang nói dối đấy, Yoshii.)

Giọng này là của Kubo đúng không? Kubo trở thành một trong những người xem ở đây sao?

(Cám ơn cậu, Kubo! Cậu là người duy nhất về phe tớ!)

(Không, không cần phải cám ơn tớ đâu, Yoshii.)

Sau khi Kubo nhắc tôi, tôi cố tình che miệng mình lại để cám ơn Kubo mà không để cho mọi người cọn lại biết.

Cho dù khi những tên trong lớp tôi lẩm bẩm và rời đi một cách không vui vẻ gì, cậu ấy vẫn ở lại để xem trận đấu vì cậu ấy lo cho tôi. Tại sao Kubo lại tốt với tôi thế? Cám ơn! Cậu đã cho tôi cơ hội để sóng sót. Tôi chắc chắn sẽ sống cuộc sống này thật tốt!

Tôi hít thở sâu, và tuyên bố một cách lớn tiếng khi tôi chỉ vào lá bài mà Himeji vừa ném ra.

“Con số ‘7’ đó là một ‘doubt’.”

“Xin lỗi, lá này thật sự là số ‘7’.”

“KUBOOOOO!!”

“XIN LỖI, YOSHII!”

Kubo nhanh chóng chạy ra hành lang, nhưng vẫn trốn ở phía sau cửa và xem hành động của chúng tôi trong lớp học, thậm chí còn cầm cả máy ảnh. KUBO ĐANG NGHĨ CÁI QUÁI GÌ THẾ!

(Ahihisa, tên khốn! Cậu vừa làm cái quái gì thế!?)

(Nhưng, đó là gợi ý của người hạng hai Kubo cho tớ. Chẳng phải thường thì mọi người đều tin cậu ấy sao?)

(ĐỪNG TIN GÃ ĐÓ! GÃ ĐÓ LÀ KẺ THÙ CỦA CHÚNG TA KHI CHÚNG TA NÓI RẰNG ĐẶT CƯỢC LÀ VIỆC CỞI ĐỒ!)

Ku…! Dù gì thì, Kubo từ lớp A, vì thế cậu ấy cùng phe với Kirishima thay vì tôi là lẽ tự nhiên thôi…

Khi chúng tôi đang thì thầm với nhau, Himeji đột nhiên nói một cách bất cẩn,

“Chà, mình thật sự cảm thấy rất phức tạp trong tình huống này…”

Và cậu ấy nghe có vẻ như rất là bận tâm.

Khi nghe những gì Himeji nói, tôi không thể không cảm thông với những cảm xúc của cậu ấy bây giờ.

Là một thành viên của lớp F, cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy mâu thuẫn vì cậu ấy thường chiến đấu cùng chúng tôi. Không, người mà tốt bụng và đầy thông cảm như Himeji sẽ không bao giờ muốn chơi một trò chơi hình phạt độc ác thế này. Cậu ấy chỉ muốn chơi, nhưng trò chơi lại có hình phạt phía sau nó. Cậu ấy không muốn thua, nhưng lại ngại về việc nên phạt bạn cùng lớp của mình không. Con tim của cậu ấy đã đến giới hạn của mình…

“Từ ngày mai trở đi, Akihisa mà mình quen biết sẽ trở thành thần tượng mạng ‘Cô Aki’, và rồi cậu ấy sẽ cách xa mình hơn nữa…”

“CHỜ ĐÃ, HIMEJI! TỚ CHƯA BAO GIỜ ĐỒNG Ý MẶC TRANG PHỤC NỮ HAY CHỤP HÌNH ĐỂ ĐƯA LÊN MẠNG CẢ!!”

AI!? AI LÀ NGƯỜI ĐÃ ĐƯA MÓN CHOCOLATE CHẾT TIỆT ĐÓ CHO HIMEJI!? CẬU ẤY SẼ NÓI NHỮNG THỨ ĐẦY ĐÁNG SỢ KHI SAY! ĐÚNG THẾ! CẬU ẤY SAY, VÌ THẾ NHỮNG…NHỮNG LỜI ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG LỜI THẬT SỰ CỦA CẬU ẤY! TÔI PHẢI NGHĨ VỀ NÓ NHƯ THẾ!”

“Thật là…Himeji, điều đó thật rắc rối đối. Không phải sao, Shouko?”

“…Un. Nếu nó làm cho bên kia cảm thấy xấu hổ, chúng ta cũng nên nghĩ bằng quan điểm của bên kia.”

Những lời của Kirishima có vẻ như giảm đi gánh nặng rất nhiều trong tim Yuuji. Vì Kirishima không say, nên cậu ấy vẫn có thể nghĩ theo hướng đó được.

“…Vì vậy, Yuuji.”

“Gì thế, Shouko?”

“…Nếu cậu cảm thấy xấu hổ khi nhận lấy hình phạt—cậu nhắm mắt lại cũng được thôi.”

“CÂM NGAY, ĐỒ NGỐC KIA!!!”

Chủ đề đã chuyển qua tới trò chơi hình phạt của chúng tôi. Tôi, không, chúng tôi vẫn chưa thừa nhận là bị đánh bại cơ mà! Nếu chúng tôi làm hết sức để thắng, có thể bọn họ sẽ không muốn cởi quần áo ra và sẽ đề nghị kết thúc trò chơi này! Chúng tôi vẫn còn hi vọng!

“Ồ đúng rồi Akihisa-kun!”

“Gì, gì thế?”

“Cho dù tớ có phải cởi mảnh quần áo cuối cùng ra, tớ cũng không có ý định dừng trò chơi nữa chừng đâu~”

CẬU ẤY HOÀN TOÀN SAY RỒI!!!

“Shouko, cậu—”

“…Mình khá là tự tin vào đồ lót mà mình mặc ngày hôm nay.”

“Không ổn rồi…những cô gái này không ngần ngại về việc cởi đồ ra chút nào cả!”

Tại sao hai người con gái họ lại còn can đảm hơn cả con trai chúng tôi!? Bình thường con gái không muốn để cho người khác thấy nội y của họ, đúng không?

“Không thể tin được…bình thường, tớ sẽ không cảm thấy gì về việc cởi quần sọt ra cả…”

“Un…nhưng chúng ta không muốn cợi chúng ra khi bọn họ chờ đợi một cách hào hứng việc chúng ta cởi đồ mình ra…”

Mặt khác, Yuuji và tôi, hai gã con trai, thì cảm thấy hoàn toàn e ngại về việc cởi đồ ra vì vài lí do nào đó. Điều đó thật sự lạ lùng. Mọi thứ dường như cảm thấy thật sự rất kì hoặc.

“Nhanh nào. Giờ đến lượt Akihisa-kun rồi đấy.”

Khi Himeji nhắc nhở tôi, tôi chỉ có thể chuẩn bị ném bài trong tay mình ra mà thôi. Yuuji có bốn lá ‘3’. Nói cách khác, một khi Himeji gọi ‘3’, tôi có thể bắt cậu ấy lấy những lá bài này.

—Nếu có thể, nó sẽ ổn thôi…!

(Ơ, tớ thậm chí còn không có một con ‘Át’…!)

(Chết tiệt, tớ không có một con ‘Bồi’ ở đây…!)

Sau khi chúng tôi liếc nhìn nhau, tôi thấy rằng Yuuji có ba lá ‘Át’ trong tay, và tôi có ba lá ‘Bồi’ trong tay. Chúng tôi lại bắt đầu…!

Để bẫy Himeji, chúng tôi phải bắt cậu ấy gọi ‘3’ dù bằng bất kì giá nào, nhưng cho dù thế, tôi phải có một con ‘Át’. Nhưng tôi không có con ‘Át’ nào trong tay cả, vì thế tôi chắc chắn sẽ bị gọi ‘doubt’. Và rồi, Himeji hay Kirishima sẽ nhận ra sự thật là tôi đang nói dối. Vì thế chúng tôi không thể bắt Himeji gọi ‘3’ dù bằng cách nào. Hơn nữa, tất cả những lá bài sẽ phải về tay tôi.

Hơn nữa, tôi thực sự muốn biết Yuuji có những lá bài nào…

“Akihisa-kun, làm sao mà cậu lại liên tục nhìn Sakamoto-kun như thế? Điều đó không đúng đâu.”

Himeji đang cười trong khi cậu ấy gây áp lực cho tôi, làm cho tôi không thể gửi tin nhắn của mình đến Yuuji một cách hoàn chỉnh được. Có vẻ như cậu ấy đã nhìn thấy trò tiểu xảo của chúng tôi.

“Th, thế thì, ‘5’…”

Cuối cùng, để bắt Himeji gọi ‘Bồi’, con mà tôi có ba lá, tôi chỉ có thể chọn quăng ra ‘5’. Chết tiệt, điều này không tốt chút nào!

“‘6’!”

“Tớ ‘7’ vậy.”

“…‘8’.”

Himeji và Kirishima không còn nhiều bài trong tay, nhưng vì lí do nào đó, tôi cảm thấy rằng những lá bài mà họ ném ra đều là thật. Ơ? Chờ đã, tại sao tôi lại nghĩ như thế? Có phải tôi đang thua họ về mặt tâm lí sao?

“Rồi…‘9’.”

Để thoát khỏi cái cảm giác tồi tệ này, tôi cố tình nâng giọng mình lên. Sau đó Yuuji gọi ‘10’, và giờ đến lượt Himeji gọi ‘Bồi’.

“Tớ ‘Bồi’ vậy.”

Himeji ném một lá bài vào giữa. Giờ cuối cùng thì cậu ấy chỉ còn lại ba lá bài. Mặc dù tôi không thể xác nhận rằng Himeji đang nói dối, nhưng nó sẽ kết thúc nếu chúng tôi không giải quyết ở đây. Không thể tránh được. Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ có thể an ủi bản thân mình rằng Kirishima có lá ‘Bồi’ cuối cùng và ‘doubt’ Himeji mà thôi—

(Chờ đã, Akihisa!)

Ngay khi tôi chuẩn bị gọi, Yuuji ngăn tôi lại. Chuyện gì thế?

(Coi chừng đó, Akihisa. Himeji chỉ là mồi nhử. Tớ nghĩ rằng người họ muốn bảo vệ chính là Shouko…!)

Sau khi Yuuji nhắc tôi, tôi đột nhiên nhận ra. Himeji không còn nhiều bài nữa, nhưng Kirishima chỉ còn bốn lá. Cho dù Himeji phải giữ tất cả bài trong vòng này, nó cũng chỉ làm cậu ấy nhận mười lá vào tay mình. Mặt khác, Yuuji và tôi sẽ hoàn toàn bị đánh bại, và cậu ấy sẽ là người đến nhì trong trò chơi này. Với Himeji và Kirishima, đó sẽ là kết quả tốt nhất. Nếu tôi gọi ‘doubt’ ở Himeji, Himeji sẽ bắt đầu vòng tiếp theo, và cậu ấy chắc chắn sẽ bắt đầu vòng tiếp theo với con số mà có lợi cho Kirishima!

(Á, đó thật quá nguy hiểm! Cám ơn Yuuji.)

(Không gì cả. Chúng ta đang thua, nhưng ai mà lại có thể chịu được việc thua nhiều lần liên tiếp thế chứ…!)

Có vẻ như là họ không bận tâm miễn là mắt chúng tôi đừng nhắc đến bất cứ thứ gì về những lá bài. Himeji không nói gì nhiều cả khi cậu ấy lặng lẽ chở tôi tuyên bố ‘doubt’ cậu ấy.

“Akihisa-kun, Sakamoto-kun, thật sự ổn chứ?”

“À, ổn mà.”

Phớt lờ lời nhắc nhở của Himeji, cuối cùng cũng đến lượt Kirishima gọi. Lí do mà Himeji hỏi điều này nhiều khả năng là dự đoán của Yuuji không trật.

“Nè, Shouko, đến lượt cậu gọi ‘Đầm’ rồi đấy.”

Yuuji nhắc. Nhiều khả năng là cậu ấy muốn gọi ‘doubt’ với Kirishima khi cậu ấy ném bài ra.

“…”

Kirishima cầm lá bài, nhưng không di chuyển.

Tôi hiểu rồi. Himeji làm mồi nhử vì Kirishima không có bất kì lá ‘Đầm’ nào cả. Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Chúng tôi gần như bị lừa bởi họ, và gần như là thua trò chơi rồi.

Đối ngược với Yuuji, người mà đã nhìn thấu kế hoạch của họ và tin tưởng vào chiến thắng của mình, Kirishima không cử động chút nào khi cậu ấy nói.

“…Sakamoto Yuuji thì.”

“? Cậu đang định nói gì thế?”

Có phải cậu ấy đang giăng bẫy? Yuuji chuẩn bị tinh thần một cách tự nhiên. 

“…Sakamoto Yuuji thì thích nữ hơn là nam, và là một học sinh trung học trẻ tuổi đầy khỏe mạnh.”

“Doubt!?”

Yuuji ngay lập tức không nói được lời nào.

Điều, điều này thật quá là xảo quyệt! Làm sao mà Yuuji có thể gọi ‘doubt’ khi cậu ấy nói thế? Nếu chúng tôi không cẩn thận, nó sẽ trở thành vài lời đồn đầy tiêu cực mất!

Nếu Yuuji không thể nói điều đó, tôi phải nói giùm cậu ấy. Cho dù tôi nghi ngờ rằng Yuuji là một người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh, dù gì thì nó cũng không tổn hại đến tôi.

Để gọi ‘doubt’ với Kirishima, tôi cố tình hít thở sâu.

“Được rồi, đến lượt Akihisa-kun gọi ‘Già’ rồi!”

“Ơ? À, ừ.”

Himeji cười một cách tử tế khi nhắc nhở tôi, và tôi ngây người ra trả lời.

Ơ? Tôi không thể trả lời vào lúc này được! Tên đần độn này đã làm ái thứ ngu ngốc gì thế này! Giờ tôi phải ném ra lá bài tiếp theo mà không gọi Kirishima ‘doubt’ được nữa.

“Ơ, vừa, vừa rồi ý tớ không phải thế.”

Tôi nhanh chóng sửa lỗi sai mà tôi vừa phạm phải trong giây trước.

“Thế tớ sẽ nói điều đó, khi mà Akihisa-kun ném ra lá bài tiếp theo, tôi sẽ gọi lá ‘Già’ đó là ‘doubt’.”

Himeji nói ra mà không ngần ngại gì. Nước, nước đi này thì thật quá mạnh! Giờ tôi phải rút bài ra, Chỉ cậu đó thôi đã buộc tình huống rơi vào tay tôi. Giờ đã là quá trễ để gọi ‘doubt’ ở Kirishima.

“Uu, ‘Già’…”

Tôi muốn khóc lên khi ném lá ‘Già’ trong tay tôi. Sau khi Himeji lật lá bài lên để kiểm tra con số, cậu ấy giữ những lá bài mà không nói một lời nào.

“Đến lượt tớ bắt đầu, ‘5’.”

“…‘6’.”

Và điều độc ác nhất là Kirishima đã thoát được.

“Shouko, ‘doubt’.”

“…Sai.”

Và đó là lá bài cuối cùng, Yuuji chỉ có gọi gọi ‘doubt’ trên cậu ấy, nhưng lá bài mà cậu ấy ném ra chắc chắn có con số ‘6’ viết trên đó. Giờ trò chơi đã kết thúc. Kirishima hạng nhất, Himeji nhì, tôi thứ ba và Yuuji hạng chót.

“Thật tệ, Akihisa-kun hạng ba, vì vậy cậu ấy chỉ phải cởi một mảnh đồ ra thôi.”

“…Yuuji cần phải cởi hai mảnh.”

Himeji và Kirishima nhìn vào tôi mà Yuuji một cách đầy mong đợi. Cái cảm giác này thật quá kì hoặc…

“Chết tiệt! Chúng ta là đàn ông! Chúng ta không cần phải thấy xấu hổ!”

“Đúng thế, Akihisa! Chỉ là cởi một, hai món đồ mà thôi. Chỉ cần coi nó như thể chúng ta đang đi bơi là được!”

Khi chúng tôi nói điều đó, chúng tôi cởi đồ ra. Tôi không còn gì ở phần trên, và Yuuji chỉ còn mỗi cái quần sọt.

“À, Akihisa-kun và Yuuji chắc hẳn đã tập luyện dữ lắm…”

“…Rắn chắc làm sao.”

Quên Yuuji đi, lí do mà tôi để lại ấn tượng cơ thể tôi khá rắn chắc thì nhiều khả năng là vì thiếu dinh dưỡng…

Himeji trông có vẻ sốc, nhưng có vẻ như cậu ấy đã hơi tỉnh lúc này. Thật là…bởi vì khả năng uống rượu cậu ấy quá kém nên nó thành như thế này…

“Yuuji…đừng chơi ‘trump’ với Himeji và Kirishima nữa…”

“À…tớ không muốn chịu cái sự nhục nhã đầy lố bịch này thêm lần nào nữa…”

Yuuji và tôi thở dài và hối tiếc hành động của mình. Chúng tôi thật sự quá ngu ngốc khi lấy hai người họ làm đối thủ…

Nhưng ngay khi tôi với tay lấy đồ mà đã bị lột và quăng qua một bên, Himeji lấynhững lá bài poker trên bàn và nói nhẹ nhàng với một vẻ mặt đỏ ửng,

“Trong, trong trường hợp đó, mình cuối cùng cũng có thể lột sạch sẽ Akihisa-kun trong ván tới.”

“…Tim mình đang đập rất nhanh.”

““HAI CẬU KHÔNG CHỊU DỪNG SAO!!!???””

“CHẠY ĐI, AKIHISA! BỌN HỌ SẼ BẮT ĐƯỢC CHÚNG TA NẾU CỨ THẾ NÀY!”

“TỚ HIỂU RỒI! CHẾT TIỆT! TẠI SAO HIMEJI LẠI QUÁ NHANH TRONG TÌNH HUỐNG NHƯ THẾ NÀY CHỨ!”

“Mu…Yoshii, Sakamoto!? Chẳng phải tôi đã bảo hai cậu đừng chạy trên hành lang—…hả?”

“Á! NGƯỜI SẮT! XIN! XIN THẦY HÃY CỨU BỌN EM VỚI!”

“XIN THẦY! LỚP PHỤ ĐẠO HAY BẤT CỨ ĐÂU CŨNG ĐƯỢC! XIN HÃY CỨU BỌN EM!!”

“Hai cậu…còn thậm chí không mặc đồng phục nữa. Chuyện gì thế…?”

“BỌN EM SẼ GIẢI THÍCH SAU! HÃY NHANH ĐEM BỌN EM ĐI ĐI!”

“ĐÚNG THẾ! ĐEM BỌN EM ĐI ĐI! CHO DÙ BỌN EM PHẢI HỌC PHỤ ĐẠO—OWAAAHHHH! HỌ ĐẾN RỒI!!!”

“Yoshii-kun, xin hãy đợi đã! Cậu vẫn chưa mặc đồng phục nữ vào mà!”

“…Yuuji, mình vẫn chưa lấy được mảnh quần áo cuối cùng của cậu.”

““XIN HÃY CỨU BỌN EM, THẦY NISHIMURA!!!””

“Thật là, hai cậu…hai cậu đã làm gì để vướng vào tình huống đáng xấu hổ như thế hả?”

“~Bản tường thuật của nhân chứng Tamano Miki lớp 2-D~”

“Vâng, đúng thế. Sau giờ học, tôi vô tình thấy một cô Aki—Yoshii và Sakamoto gần như hoàn toàn trần như nhộng khi tôi đi trên hành lang, van xin thầy Nishimura một cách hối hả…tôi thực sự rất kinh hoàng, vì thế tôi lấy máy ấy ra theo tiềm thức và chụp cảnh đó…”

Trên tờ báo của trường mà được xuất bả bởi câu lạc bộ báo chí, tiêu đề có một bước hình mà tôi và Yuuji bán khỏa thân trên đó. Bản báo cáo này đã tạo ra rất nhiều lời đồn đáng sợ ở trong trường.

Sự nhục nhã này…chúng tôi sẽ không bao giờ quên nó…!