Hãy đọc đoạn văn dưới đây và chọn kết luận sai từ những câu sau đây.
Jim and Della were a young couple. Even though they're poor, they still loved each other.
Jim had a gift with him. It's the golden watch that's passed down from his family. And Della's treasure was the beautiful hair of hers.
Christmas was about to arrive, and Della wanted to buy a gift for her beloved husband. She cut off her beautiful hair willingly and sold it to the wig shop. She used the money she earned from the sale to buy a platinum locket for Jim to hang on his golden watch.
When Jim returned back home, he saw Della with her hair cut off...he wasn't angry, shocked, unhappy nor afraid, but felt complicated as the gift he bought for Della was that beautiful hair comb Della always wanted.
[Tạm dịch: Jim và Della là một đôi vợ chồng trẻ tuổi. Dù nghèo, nhưng họ vẫn thương yêu lẫn nhau.
Jim có một món quà với anh ấy. Đó là cái đồng hồ vàng gia truyền của nhà anh ấy. Và báu vật của Della là mái tóc tuyệt đẹp của mình.
Giáng sinh sắp đến, và Della muốn mua một món quà cho người chồng yêu dấu của mình. Cô ấy cắt đi mái tóc tuyệt đẹp của mình một cách tự nguyện và bán nó cho tiệm làm tóc giả. Cô ấy đã sử dụng số tiền mà cô ấy kiếm được từ việc bán đi mái tóc đó để mua một cái mặt dây chuyền hình trái tim bằng bạch kim để cho Jim có thể móc vào cái đồng hồ của mình.
Khi Jim trở về nhà, anh ấy thấy Della với mái tóc đã bị cắt đi…anh ấy không giận dữ, bàng hoàng, không vui vẻ hay sợ hãi gì cả, nhưng lại cảm thấy vô cùng phức tạp vì món quà mà anh ấy đã mua cho Della là một cây lược tuyệt đẹp mà Della đã luôn mong muốn.]
(1) Bởi vì Della không thể sử dụng thứ mà anh ấy mua cho cô ấy.
(2) Bởi vì anh ấy cảm thấy vui vì hiểu được cảm xúc của Della dành cho anh ấy.
(3) Bởi vì một Della bình thường đẹp bây giờ trông xấu xí khi mái tóc của cô ấy bị cắt đi, và Jim cảm thấy rằng điều đó thật đáng tiếc.
(4) Bởi vì Jim đã bán đi cái đồng hồ vàng, và món quà Della mua cho anh ấy không thể nào sử dụng được nữa.
Câu trả lời của Kirishima Shouko:
(3)
Nhận xét của giáo viên:
Đúng vậy. Đây là một câu chuyện nổi tiếng về Giáng sinh. Những món quà mà cả hai vợ chồng mua cho nhau không thể sử dụng được. Nhưng họ lại hiểu được cảm giác dành cho nhau của người kia. Đó là một câu chuyện đầy cảm động, và thầy hi vọng rằng các học sinh của thầy có thể có một gia đình tuyệt vời của mình trong tương lai.
Câu trả lời của Kudou Aiko:
(3) *Tóc ngắn thì cũng khá là dễ thương!
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời thì chính xác, nhưng thầy cảm thấy rằng em hiểu hơi sai lệch một chút. Dù cách nào đi nữa, thì câu hỏi đã xác định rằng ‘hãy chỉ ra kết luận sai’, vì thế (3) là câu trả lời chính xác.
Câu trả lời của Sugawa Ryo:
‘(Ku)risumasu (Christmas – Giáng sinh) thì phải là lễ ăn mừng sự ra đời của chúa Jesu. CÁI CÂU CHUYỆN NÀY THÌ HOÀN TOÀN SAI VÌ VIỆC CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG VÀ PHỤ NỮ TRAO ĐỔI MỘT VÀI THỨ ỐM YẾU VÀ TRAO ĐỔI NHỮNG CẢM XÚC NGỌT NGÀO ỦY MỊ!!!
Nhận xét của giáo viên:
Không có sự lựa chọn (Ku) nào như thế cả.
“ĐƯỢC RỒI MỌI NGƯỜI! NGHE ĐÂY! CHÚNG TA CHỈ CÒN CÓ HAI CƠ HỘI ĐỂ PHẢN CÔNG MÀ THÔI! CHÚNG TA PHẢI GIÀNH ĐƯỢC ĐIỂM VÀ LẤY LẠI BÁU VẬT CỦA MÌNH!”
“““OOOHHHH!!!”””
“CHÚNG TA CÓ THỂ THUA HỌ VỀ SỐ ĐIỂM, NHƯNG KHẢ NĂNG VẬN ĐỘNG CỦA CHÚNG TA CHẮC CHẮN KHÔNG THUA! CHÚNG TA PHẢI ĐỂ CHO HỌ THẤY KHẢ NĂNG CỦA TUỔI TRẺ CHÚNG TA!”
“““OOOHHHH!!!”””
“CHÚNG TA SẼ ĐÁNH TOÀN LỰC TỪ GIỜ PHÚT NÀY! VÌ VẬY…XIN HÃY HỖ TRỢ CHO TỚ NHIỀU NHẤT CÓ THỂ! CHÚNG TA SẼ LẤY LẠI BÁU VẬT CỦA MÌNH! KHẦU HIỆU CỦA CHÚNG TA LÀ—”
“““LẤY LẠI NHỮNG CUỐN SÁCH ERO CỦA MÌNH!!!”””
“ĐẾN LÚC PHẢN CÔNG RỒI! LÀM THÔI, CÁC CẬU!!”
““CỨ GIAO CHO BỌN TỚ!!!”””
Khi Yuuji củng cố tinh thần của mọi người như thường lệ, mọi người đều hăng hái lên. Tên Yuuji đó cuối cùng cũng đã làm thứ mà hắn phải làm. Có vẻ như cậu ấy cuối cùng cũng sẵn sàng để thể hiện khả năng thật sự của mình.
“KONDOU, YOKOMIZO, HIDEYOSHI!”
Yuuji gọi người đánh thứ nhất, nhì, và ba, và ba người đó cùng bước đến Yuuji.
“Đến lúc thực hiện kế hoạch rồi. Các cậu biết rằng chúng ta không thể nào thắng nếu chuyện này cứ tiếp diễn. Cho dù chúng ta có thể có được bóng ưu tiên hay bị ném trúng người, ít có khả năng là chúng ta có thể kiếm được bất kì điểm nào từ họ.”
Vừa nãy chúng tôi đã phòng thủ khá tốt, nhưng khả năng tấn công của chúng tôi khá là thảm hại. Yuuji nói đúng. Cho dù chúng tôi có thể chiếm được gôn bằng cách nào đó, nhưng chúng tôi không thể đảm bảo rằng chúng tôi có thể kiếm được bất kì điểm nào từ họ.
“Vì thế ngay lúc này, chúng ta chỉ có thể đặt cược mọi thứ vào kế hoạch này. Tớ muốn các cậu cố gắng kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt.”
“Mn, tớ hiểu rồi.”
“Vì sách Ero của chúng—vì lợi ích của những cuốn sách tham khảo của chúng ta, Tớ sẽ nghĩ ra cách gì đó, tớ cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu nữa.”
“Nhưng lần này chúng ta không thể thất bại được.”
Cả ba bọn họ gật đầu và đồng ý tham gia vào chiến dịch này. Đây là một cơ hội hiếm có để cho bọn họ thể hiện, vì thế tất nhiên là bọn họ muốn có một màn trình diễn trên cả tyệt vời, vì thế họ đồng ý với chiến thuật kéo dài thời gian. Mỗi khi chuyện này xảy ra, tôi đều cảm thấy rằng họ là những thành viên của lớp F.
“Sách ero, sách ero, sách ero…”
“Gối ôm, hình đồ tắm, màn che phòng tắm…”
…Bọn họ thật sự là những thành viên của lớp F.
“TIẾP TỤC!”
Người đánh bóng sẽ cố làm trì hoãn trận đấu mà không vi phạm luật lệ khi từng người họ bước vào vị trí của người đánh bóng. Có vẻ như cậu ấy muốn kiếm bóng lỗi để câu thời gian.
“Cậu sẵn sàng chứ, Yuuji?”
“Tất nhiên rồi. Tớ đã ra chỉ dẫn cho các cậu ấy. Giờ chúng ta chỉ cần đợi cho thời khắc tới mà thôi.”
“Vậy sao? Thế chúng ta chỉ còn có thể cầu nguyện cho ba người bọn họ trì hoãn thời gian nhiều nhất có thể.”
“Đúng.”
Tôi trao đổi vài lời với Yuuji trong lúc cầu nguyện một cách tha thiết trong lòng trong khi nhìn vào tình hình trên sân. Đối thủ của chúng tôi là những giáo viên, thậm chí tôi còn không biết rằng chúng tôi có thể trì hoãn một lúc được hay không.
“BÓNG TỐT! NGƯỜI ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI!”
“Ku…!”
Sau khi hồi tỉnh, tôi thấy rằng Kondou đã bị bắt ép vào tình thế hiểm nghèo. Cho dù đã cầm cự được khá lâu, cậu ấy cuối cùng cũng bị ba lần bóng tốt.
Người đánh tiếp theo Yokomizu cũng chiến đấu hết sức, nhưng đối phương đã ném vài cú bóng nhanh hoàn hảo và vào vị trí đẹp, và cậu ấy cũng bị loại. Hideyoshi là người đánh cuối cùng của hiệp này.
Nhưng, cơ hội của chúng tôi—vẫn chưa đến.
“Tớ đoán là đến lúc rồi…”
“Chỉ một chút nữa. Nó sẽ bắt đầu trong một chút. Làm hết sức nha, Hideyoshi…”
“BÓNG LỖI!”
Trong khi chúng tôi thảo luận việc này, trận đấu tiếp tục. Hideyoshi tiếp tục vung gậy và cố đánh trúng trái bóng nhanh mà giáo viên đã ném.
Giờ đây, đồng hồ trên tường của trường là 2:28 chiều. Cảm giác như thời gian trôi qua một cách chậm chạp vì không có kim giây.
“Chết tiệt. Giá như ông thầy đó ném bốn quả…”
“Dựa trên tính cách của thầy ấy, tớ nghĩ rằng thầy ấy sẽ ném khá là cẩn thận đấy.”
Người ném bóng cho hiệp này là thầy giáo dạy viết tiếng Anh thầy Yamada. Mặc dù những cú ném của thầy ấy không nhanh đến mức không thể phản ứng, nhưng khả năng điều khiển của thầy ấy khá tốt. Nhìn vào việc này, tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể mong đợi được cú đi bộ từ bốn cú ném hỏng.
“Chúng ta không thể đánh nó bay ra sao?”
“Chà, chúng ta không thể đánh nó bay xa được. Bên cạnh đó, chặn ngắn và người giữ gôn thứ hai là thầy Terai và thầy Ooshima.”
Một là thầy Terai, người mà trẻ tuổi và từng chơi bóng chày trước đây, và người kia là thầy giáo dạy Giáo dục sức khỏe và Thể dục, thầy Ooshima. Chúng tôi không thể đánh bại họ với khả năng của mình cho dù chúng tôi có cố hết sức đi nữa. Bên cạnh đó, đối phương không thể nào lại ném bốn bóng lỗi, vì thế chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện chi Hideyoshi để cậu ấy làm hết sức mình và trụ vững…
“BÓNG LỖI!”
Tôi không biết đã có bao nhiều lần bóng lỗi rồi, và giờ đây, là một bóng lỗi và hai bóng tốt. Trong khi đối phương có thể ném bóng, chúng tôi không thể cho phép bất kì lỗi lầm nào ở đây. Tuy nhiên, với việc giáo viên ném nhiều cú như thế, sự tập trung của Hideyoshi cũng phải đến giới hạn rồi.
“Chưa được, chưa được…”
“Giữ vững đi, làm ơn, Hideyoshi…”
Tôi có thể cảm thấy những xúc cảm lo lắng đang bò lên lưng mình, nhưng khi chúng tôi chỉ xem trận đấu, thứ duy nhất chúng tôi có thể làm là cầu nguyện.
KLANG!
“LỖI!”
Mỗi khi trái bóng được ném đi, mồ hồi lạnh lại tuôn ra từ lưng tôi. Nhìn vào tình hình bây giờ, sẽ không lạ gì khi Hideyoshi bị loại vào lúc này.
Lòng bàn tay nắm chặt của tôi cũng ướt đẫm mồ hôi khi tôi chồm người trên băng ghế, tha thiết đợi cho thời điểm đến nhanh chóng.
“…Đây rồi.”
Đột nhiên, Muttsulini lẩm bẩm.
“Uu!!”
Yuuji cảm thấy giật mình và quay người lại, nhìn vào cái loa phóng thanh treo ở trường.
“…Zzu…zu…”
Một vài tiếng sột soạt có thể được nghe thấy từ cái loa phóng thanh vì tiếng động sắc nhọn vọng đến tai chúng tôi.
“ĐẾN LÚC RỒI SAO?”
Yuuji hét lên trong sự phấn khích.
Giấy tiếp theo, tiếng phát thanh từ loa phóng thanh có thể nghe thấy rõ ràng từ khắp khu vực thể thao.
“Lúc này, sẽ có một cuộc chạy đua mượn đồ ở trung tâm sảnh thể thao. Tất cả những thí sinh tham dự, xin hãy hướng đến khu vực đã được chỉ định—”
“““ĐẾN LÚC RỒI—!!!”””
Mọi người đồng thanh hét lên.
Sau đó, Hideyoshi bị ném và cuối cùng bị xử loại. Giờ, sẽ là đổi bên, nhưng cho dù thế…chúng tôi đã đạt được mục tiêu của mình!
“Yare yare…có vẻ như tớ đã thành công.”
“Ahh! Hideyoshi! Làm tốt lắm ! Kondou và Yokomizo, làm tốt luôn!”
Vỗ vai Hideyoshi khi cậu ấy trở về băng ghế, Yuuji trông cực kì vui. Chúng tôi đã đợi chờ khoảnh khắc này.
“Ơ? Các em ấy sao thế nhỉ? Chúng ta đã loại ba người, nhưng trông các em ấy lại rất vui.”
“Uu, ai mà biết được.”
“Những tên đó chắc chắn đang âm mưu chuyện gì.”
Vài giáo viên cảm thấy kinh ngạc vì phản ứng của chúng tôi. Đúng là lượt tấn công của chúng tôi đã kết thúc, nhưng đó lại là cái bẫy cho hiệp kế tiếp. Chúng tôi tập trung vào hiệp cuối cùng, và chúng tôi phải sử dụng hiệp đó để giành lấy chiến thắng cuối cùng của mình!
“Yoshii, Sakamoto. Tôi không biết hai cậu vui vì cái gì, nhưng nhanh lên và ra sân phòng thủ đi.”
Người sắt bước đến băng ghế ồn ào của chúng tôi và nhắc nhở chúng tôi nhanh chóng sẵn sàng.
“Chúng em biết điều đó, nhưng hãy đợi.”
“? Đợi gì.”
“Thầy sẽ biết thôi. Em nghĩ bọn họ sẽ đến đây sớm thôi.”
Tôi mỉm cười với Người sắt, người mà chẳng hiểu chuyện gì và nhìn xung quanh. Đúng như dự kiến, một vài người bắt đầu chạy lại chỗ chúng tôi. Bọn họ đây rồi! Những người bạn lớp F của chúng tôi!
“Các cậu đang làm gì thế? Tại sao chúng lại chạy nhanh như thế—”
Người sắt nhìn chằm chằm vào ba học sinh đang chạy đến đây và không thể không có dấu hỏi trên đầu thầy ấy. Vào lúc đó, những học sinh đó hét lên với thầy giám sát người mà đang ở trên sân bóng chày.
“Thầy Endou! Chúng em đang tham gia cuộc đua mượn đồ vật! Xin lỗi, nhưng xin hãy cùng chúng em!”
“Ơ? Nhưng thầy phải giám sát trận đấu ở đây! ”
“Chỉ cần đi với chúng em!”
“Nhưng—”
“Nói nhiều cũng vô ích! Một sự kiện bình thường thì quan trọng hơn giải đấu bóng chày!”
“““—u?”””
Tôi có thể thấy vài giáo viên đang mở to mắt ra trong kinh ngạc. Đúng thế, sự kiện này đã được lên kế hoạch trước. Trận đấu bóng chày chỉ được coi như là một cơ hội để hòa hợp với nhau, và những sự kiện khác thì ưu tiên hơn.
“À, xin lỗi…các thầy, cô. Tôi phải đi trước.”
“Nhanh lên, thầy ơi.”
Giáo viên phụ trách giám sát trận đấu này, thầy Endou, bị kéo tay đi.
“Không thể tránh được. Những giáo viên trên băng ghế sẽ phải—”
“Cô Funakoshi! Xin hãy đi cùng chúng em!”
“Thầy Takenaka, làm ơn!”
Hai giáo viên khác trên băng ghế bị gọi lên, và những học sinh mà gọi họ cũng là những thành viên lớp F. Với điều đó, những giáo viên không còn sự giúp đỡ nào khác.
“Sakamoto, đây là kế hoạch của cậu, đúng không?”
“Chà, thầy nghĩ sao?”
“Đừng lộn xộn nữa. Chẳng phải tất cả những học sinh vừa đến đều là người của lớp F sao?”
“Haha, trùng hợp thật, đúng không?”
Tất nhiên là không rồi. Sau khi đã biết đội hình của giáo viên, Yuuji đã yêu cầu những bạn học của chúng tôi đi mượn một vài giáo viên đi. Tôi đoán rằng tờ giấy họ vẽ thì là thứ gì đó mà hoàn toàn khác với thứ họ cần mượn.
“Người sắt, giờ không còn giáo viên nào nữa cả, thầy biết chứ.”
“Không thể tránh được. Tôi sẽ phải đi nhờ những giáo viên của hiệp trước.”
“Điều đó thì đi ngược lại với luật. Luật đã quy định rằng ‘cùng một môn học thì không thể sử dụng hai lần’. Thầy quên sao?”
“Thế cậu muốn tôi làm gì đây? Không còn giáo viên nào có thể làm người giám sát, và chúng ta không thể sử dụng bất kì giáo viên nào, người mà đã giám sát những hiệp trước. Cậu đang định bắt chúng tôi thi đấu chỉ với tám cầu thủ?”
Đôi mắt sắc nhọn của Người sắt nhìn xuyên qua mặt chúng tôi. Thầy ấy chắc hẳn nghĩ rằng chúng tôi sẽ sử dụng điều này để làm cho trận đấu trở nên vô dụng. Không không, ai mà lại đi làm một việc phiền phức như thế chứ? Bên cạnh đó, chúng tôi cũng không được lợi gì nếu việc như thế.
“Người—Thầy Nishimura, còn có những môn khác có thể sử dụng để quyết định điều này, đúng không?”
“Cậu đang nói gì thế, Yoshii. Những giáo viên mà có thể giám sát đã bị lấy đi.”
“Không. Ý em là cho dù những giáo viên giám sát đã bị lấy đi, còn có môn học khác có thể cho phép chúng ta tiếp tục chơi.”
Đây là kế hoạch mà Yuuji đã nghĩ ra ngay từ đầu. Sử dụng điều luật thay đổi trận đấu của đại hội thể thao để tiếp tục trận đấu này, một cách để cho chúng tôi giành chiến thắng.
“Về phần hiệp thứ năm, chúng ta sẽ sử dụng giáo dục thể chất—chúng em sẽ thắng bằng khả năng thật sự của mình!”
Chúng tôi không quyết định việc này bằng điểm số, mà là bằng việc sử dụng cơ thể của chính chúng tôi. Giáo dục thể chất là một môn khác mà học sinh cần phải học. Chúng tôi sẽ sử dụng bóng chày thật sự để nghiền nát các giáo viên một cách triệt để.
“Được rồi, mọi người. Mang găng vào nào! Hiệp thứ năm sẽ chẳng dễ dàng đâu!”
Yuuji duỗi thẳng tay và chỉ vào đống găng mà chúng tôi đã mượn từ câu lạc bộ bóng chày trước đó.
Vì thế, giờ là hiệp cuối cùng. Trận đấu giao hữu duy nhất giữa giáo viên và học sinh, và giờ nó sẽ thật sự bắt đầu.
☆
“ĐƯỢC RỒI! ĐẾN LÚC TUNG HẾT SỨC LÊN SÂN RỒI!”
“““UOOHHHH!!!”””
Một lần nữa, tôi lại là người ném bóng, và Yuuji quay lại làm người bắt bóng. Đối thủ lần này của chúng tôi là người đánh thứ bảy, thầy Hasegawa, người lên đánh lần thứ nhì. Tôi đã rất sợ một lúc trước, nhưng vào lúc này, tôi không cảm thấy sợ chút nào.
(Góc ngoài, cao, bóng cong.)
Tôi ném trái bóng theo lời hướng dẫn của Yuuji. Mặc dù trình độ ném bóng của tôi chỉ ở mức chơi cho vui, nhưng cũng đủ để đối phó với những giáo viên mà không đủ khả năng vận động rồi!
“Uu…”
“BÓNG TỐT!”
Thầy Hasegawa đứng ngây người ra đó khi trái bóng bay vào găng của người bắt. Với điều đó, chúng tôi đã dẫn đầu trong việc đếm bóng.
(Giữ thấp. Thẳng.)
Khẽ gật đầu, tôi ném nó thấp và ngay giữa. Giờ, chúng tôi đã ép thầy Hasegawa vào đường cùng.
(Góc trong. Thấp. Bóng chậm.)
Đây là một đường bóng khá can đảm từ Yuuji. Tôi khẽ mỉm cười và nén một cú bóng chậm theo như chỉ dẫn của cậu ấy.
“Ô, ôi trời.”
Hoàn toàn lỡ nhịp của trái bóng chậm, thầy Hasegawa cúi thấp người nhưng lại vung trượt.
“LOẠI!”
Chúng tôi đã giải quyết một. Giờ đánh tiếp theo là Ujii-sensei, và sau đó, là Yamada-sensei.
Yuuji và tôi thay đổi giữa bóng chậm và cú ném lừa người đánh để làm rối loạn cú đánh của đối phương. Cái việc thay đổi không mấy tử tế này thì đối phó với Ujiie-sensei và Yamada-sensei khá tốt.
“CẦU THỦ ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI! ĐỔI BÊN!”
Trọng tài gọi đổi bên.
“Thật tốt là chúng ta không đối mặt với Người sắt hay thầy Ooshima.”
“Đúng.”
Tôi quay trở về khu vực nghỉ và trao đổi vài lời với Hideyoshi gần đó. Thật tốt là chúng tôi không đối mặt với Người sắt hay thầy Ooshima. Trong một trận đấu thật, hai người đó chắc chắn là người mà chúng tôi cần phải coi chừng.
“Thật ra, tớ thật sự muốn rằng chúng ta có thể mượn họ trong cuộc đua mượn đồ.”
“Đừng nói về thầy Endou tốt bụng. Sẽ không dễ để có thể mượn Người sắt hay thầy Ooshima đâu.”
Hideyoshi nói đúng. Hai người đó sẽ không để chúng tôi lôi đi một cách dễ dàng đâu. Thậm chí có lẽ là họ sẽ hỏi để coi nội dung của tờ giấy. Nếu điều đó xảy ra, những lời nói dối của chúng tôi sẽ bị nhìn thấu. Chúng tôi sẽ phải cho thấy nội dung của tờ giấy nếu chúng tôi bị hỏi quá nhiều, và điều đó sẽ như muối chà vào vết thương vậy.Vì thế chúng tôi phải đánh cược với một nguy cơ nho nhỏ.
“Có vẻ như Người sắt và thầy Ooshima vẫn không tin chúng ta.”
“Sau khi làm quá nhiều điều ngu ngốc, họ không tin chúng ta là đương nhiên.”
Chúng tôi trở về băng ghế trong khi nói chuyện.
Sau khi những cầu thủ sân ngoài đã trở về. Yuuji nhìn quanh mọi người và cuối cùng nói lên,
“Được rồi…lúc này đây, là cơ hội cuối cùng để chúng ta tấn công.”
Giờ đây, tỉ số là 0-1. Giờ đã là nửa cuối của hiệp cuối cùng. Đây là lần tấn công cuối cùng của chúng tôi.
“Nếu không đủ để lấy điểm. Chúng ta sẽ thua nếu không lội ngược dòng ở hiệp này. Chúng ta sẽ không có cơ hội thắng ở hiệp phụ đâu.”
Nếu chúng tôi bước vào hiệp phụ, những giáo viên mà bị đem đi cho cuộc đua mượn đồ sẽ quay lại. Vào lúc đó, chúng tôi sẽ quay trở lại việc quyết định trận đấu bằng cách sử dụng điểm số. Và thời điểm đó, khả năng thắng của chúng tôi sẽ thành con số không.
“Hiệp này là lúc chúng ta phải thể hiện khả năng thật sự của chúng ta. Dù bất kì giá nào, chúng ta phải kiếm được hai điểm. NGHE ĐÂY, CÁC CẬU! CHÚNG TA TUYỆT ĐỐI PHẢI THẰNG TRẬN NÀY!!”
“““OOHHHH!!!”””
Tinh thần chúng tôi đã lên rất cao, cao đến mức chúng tôi có thể thấy được ánh sáng của chiến thắng. Giờ, chúng tôi chỉ có thể tiến lên.
Tuy nhiên, vào lúc đó—
“Nếu là thế, tớ có thể đổi với Tsuchiya chứ?”
“Ơ?”
“Là người đánh đầu tiên của hiệp này, Minami đột nhiên yêu cầu điều đó. Đổi chỗ? Cậu ấy muốn làm gì thế?
“Sao thế, Minami? Cậu không mấy tự tin sao?”
“Mm, một trong những lí do là tớ không có sự tự tin. Dù gì thì, tớ không thể chơi bóng chày tốt như là các cậu nam được. Một thể trạng của cô gái không thể bì được với một bạn nam, và tớ cũng không có nhiều kinh nghiệm với bóng chày.”
“Tớ hiểu rồi…con gái thường không thật sự tham gia vào bóng chày.”
So với chúng tôi, người mà thường trốn tiết để đi chơi bóng chày, kinh nghiệm của Minami với môn bóng chày thì thật sự rất ít. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ thua bất kì ai trong khả năng vận động đâu…
“Vì thế tớ muốn đổi với Tsuchiya. Tsuchiya chắc chắn sẽ thể hiện tốt hơn tớ. Và bên cạnh đó—”
“Bên cạnh đó?”
“Bên cạnh đó, trong khoảnh khắc như thế này, một chàng trai mà thể hiện hết mình trong bóng chày thì trông rất là tuyệt vời, đúng không nào?”
Trông Minami thật sự rất dễ thương khi nói điều đó. Mặc dù cậu ấy làm đủ thứ đáng sợ trước mặt chúng tôi, nhưng có lẽ cậu ấy có trái tim của người con gái hơn bất kì ai khác. Cái ý tưởng đó đột nhiên xuất hiện trong tôi.
“…Tớ đi đây.”
Muttsulini lấy gậy và bước về phía đĩa nhà. Sau khi ra hiệu cho trọng tài rằng cậu ấy muốn đổi chỗ với Minami, cậu ấy bước vào khu vực đánh bóng.
“TIẾP TỤC!”
Trọng tài tuyên bố nửa cuối hiệp thứ năm bắt đầu. Người đánh bóng là Muttsulini, và người đánh bóng mà chúng tôi phải đối phó là thầy giáo Thể dục, thầy Ooshima.
“Người sắt bắt bóng…có vẻ nhưng bọn họ sợ mình làm một cú close play. ”
“Chà, chúng ta là người mà đã nói rằng chúng ta muốn báo thù.”
Nhiều khả năng là họ sợ một khi chúng tôi đánh trúng bóng, người chạy gôn chạy tới gôn thứ nhất sẽ va chạm với người bắt bóng. Nếu Người sắt là người chặn gôn chính, chúng tôi sẽ bị chặn bởi thầy ấy hay thậm chí là bị đánh bay đi cho dù đúng tôi tông vào như thế nào. Chúng tôi không có cơ hội thắng nếu chúng tôi tông vào người bắt bóng.
Thầy Ooshima ném quả đầu tiên khá là mạnh mẽ khi cánh tay vung xuống. Trái bóng rít lên qua gió và không khí, bay thẳng vào găng.
“..Uu (PANK!)”
“BÓNG TỐT!”
Muttsulini đã vung gậy chậm hơn trái bóng và đánh trượt. Nếu cậu ấy vung chậm hơn trái bóng , điều đó có nghĩa là cú ném của đối phương thì nhanh hơn cậu ấy nghĩ rất nhiều. Đúng như mong đợi từ thầy Ooshima. Thầy ấy thực sự là giáo viên Thể dục.
“…(su)”
Muttsulini lại sẵn sàng cây gậy của cậu ấy. Thầy Ooshima và Người sắt bỏ chút thời gian cho tín hiệu, và cú ném thứ hai được ném đi.
Cú ném này có vẻ bay đi với tốc độ của bóng nhanh, nhưng nó lại trượt qua một bên và giây cuối cùng. Đó là…bóng gấp!? Đây là trận đấu giao hưu giữa giáo viên và học sinh. Thầy ấy ném bóng kiểu gì thế! Đó không phãi là điều mà một người trưởng thành sẽ làm!
“BÓNG TỐT!”
Muttsulini đã vung trượt lần thứ hai. Giờ, đã là hai bóng tốt, và cậu ấy gặp nguy rồi.
“Ném đẹp lắm, thầy Ooshima.”
Người sắt ném bóng trả lại thầy Ooshima trong khi nói. Giờ đây, Mutttsulini đang nhìn chằm chằm và cổ tay của thầy Ooshima khi cậu ấy sẵn sàng để đánh.
Thấy Ooshima ném một cú bóng vòng cung lần này. Muttsulini sẽ bị loại sao?
“BÓNG LỖI!”
Trọng tài quyết định đó là một cú bóng lỗi. Nhìn vào nơi Người sắt đặt găng, tôi đã nghĩ rằng nó phải là một cú bóng tốt lần nữa…Có vẻ như khả năng điều khiển của thầy Ooshima không tốt đến thế.
Thầy Ooshima vung tay và ném quả thứ tư. Trái bóng này…cậu ấy sẽ đánh được nó chứ…?
“…ĐI…!”
Trái bóng được ném bởi người ném bóng lăn về phía gôn thứ ba. Thầy Hasegawa đang phòng thủ gôn thứ ba, và tôi chưa bao giờ nghe nói rằng thầy ấy khỏe mạnh cả. Sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Ồ, ôi trời.”
Sau khi nhặt quả bóng, thầy Hasegawa nhanh chóng ném về gôn thứ nhất, nhưng Muttsulini đã đến được gôn thứ nhất thậm chí là trước khi quả bóng đến được đó.
“AN TOÀN!”
“““WOOOOOHHHH—!!”
Tuyệt! Giờ chúng ta đã có người chạy có khả năng san bằng số điểm trên gôn rồi. Giờ, không ai bị loại, một người ở gôn thứ nhất, và người đánh bóng tiếp theo là—
“TỚ SẼ ĐI THEO TSUCHIYA VÀ CHIẾM ĐƯỢC GÔN!”
Thủ lĩnh của FFF—Sugawa.
Sugawa nắm lấy gậy với sự hăng hái và đợi bóng. Thầy Ooshima ném một cú bóng nhanh thẳng về phía Sugawa.
“…Gu…!”
“BÓNG TỐT!”
Sugawa chỉ đừng đó với đôi mắt mở to. Có lẽ cậu ấy chưa bao giờ ngờ rằng cú ném của thầy Ooshima lại đầy kinh ngạc đến thế.
Thầy Ooshima sau đó lại ném vài cú bóng nhanh nữa, và Sugawa đánh trượt. Sau khi đi xuống, Fukumura đi ngang qua cậu ấy và đi vào khu vực đánh bóng.
“…Bóng rất nhanh. Coi chừng đó.”
“Mn, tớ hiểu rồi.”
Sau khi quay về băng ghế, Sugawa nhắc nhở tôi. Tôi chưa bao giờ thấy Sugawa lại nghiêm túc đến thế, mặc dù đó là cho những cuốn sách ero.
“Ku…!”
Fukumura vung gậy, và trái bóng lăn tròn trước mặt người ném. Có vẻ như cú vung gậy của cậu ấy thua lực của cú ném.
Thầy Ooshima nhanh chóng nhặt banh, kiểm tra tình hình ở gôn thứ hai, và thấy một Muttsulini linh hoạt đã gần tới gôn thứ hai chỉ với vài cen-ti-mét nữa.
Từ bỏ gôn thứ hai, rồi thầy Ooshima lạnh lùng ném về gôn thứ nhất để loại Fukumura. Giờ đây, đã là hai người bị loại với một người chạy ở gôn thứ hai.
Cuối cùng, cũng đã đến lúc cho người đánh tiếp theo, và tôi bước lên.
“Aki, thời điểm rất tuyệt đấy. Cậu sẽ là anh hùng nếu cậu có thể đánh bóng bay đi.”
“Chà, xin hãy làm hết sức mình, Akihisa-kun! Tớ sẽ cổ vũ cho cậu từ đây!”
Hai người con gái trong lớp tôi cổ vũ cho tôi một cách hăng hái. Tất nhiên, tôi thật sự rất vui khi họ lại cổ vũ cho tôi, và tôi hi vọng có thể trình diễn tốt. Tuy nhiên—
“Cám ơn. Tớ không biết tớ có thể đáp ứng kì vọng của các cậu hay không, nhưng tớ sẽ làm hết sức mình.”
Dù gì thì, tôi cũng chỉ có thể trả lời như thế, và tôi quay người hướng về khu vực đánh bóng.
“Vậy cậu là người đánh bóng, Yoshii. Có vẻ như môi việc đột nhiên trở nên thú vị hơn rồi.”
Người sắt bắt bóng nói điều đó với tôi khi tôi bước vào khu vực đánh bóng.
Đúng. Tôi cảm thấy điều này thật sự rất thú vị.
“Đúng. Nếu em có thể đánh trúng để chiếm gôn, chúng em sẽ đuổi kịp, và em sẽ là người anh hùng của lớp.”
“Những cô bạn đó vừa cổ vũ cho em đúng không? Tôi biết rằng em muốn đánh trúng—nhưng là một giáo viên, tôi có niềm tự hào để không để thầy thua em. Tôi sẽ không để em đánh trúng như thế.”
“Dù gì thì em chưa bao giờ nghĩ rằng thầy sẽ cho phép em tự do cả.”
Tôi trả lời Người sắt và giơ gậy lên.
Thầy Ooshima đã sẵn sàng để ném bóng. Sau đó, cú ném từ thầy Ooshima bay qua tôi và bay thẳng vào găng của Người sắt.
“BÓNG LỖI!”
Trái bóng đầu tiên là một cú bóng lỗi. Nó không rơi vào vùng đánh bóng được tốt cho lắm. Có lẽ vì thầy ấy dè chừng tôi.
“Tôi nghĩ rằng cậu sẽ vung gậy ở cú đầu tiên.”
“Bởi vì thầy nghĩ rằng em sẽ cố ra vẻ ngầu trước mặt các bạn nữ sao?”
“Mm, em có thể nói thế.”
Người sắt ném bóng trở lại thầy Ooshima. Tôi vặn cổ mình và giậm chân xuống dưới đất xung quanh mình một cách nhẹ nhàng để làm bằng lại đống đất đỏ và nắm chặt cây gậy trong tay tôi.
Thầy Ooshima kiểm tra rằng Muttsulini vẫn ở gôn thứ hai, và rồi ném bóng về phía tôi. Lần này là một cú bóng nhanh, thấp ở vùng đánh bóng.
“BÓNG TỐT!”
Tôi lặng lẽ để trái bóng bay qua. Thấy tôi như thế, Người sắt có vẻ như cảm thấy điều gì đó không đúng. Có vẻ như thầy ấy đang nghĩ rằng tôi đang nghĩ việc xấu gì đó một lần nữa.
Sau khi kiểm tra tín hiệu của Người sắt và đặt găng vào vị trí, thầy Ooshima ném cú thứ ba.
“BÓNG LỖI!”
Đối mặt với cú ném thứ ba, tôi vẫn không có ý định vung gậy. Lần này, cảm thấy trái bóng như thể nó ở ngoài vùng đánh bóng. Có vẻ như họ càng trở nên dè chừng tôi lúc này.
“Sao thế, Yoshii? Không đánh sao?”
“Đúng. Chà, em nên nói thế nào nhỉ…em có rất nhiều ý tưởng trong đầu mình.”
Tôi cố tình làm một giọng khiêu khích để làm cho Người sắt thêm cảnh giác tôi.
Tôi không biết Người sắt cảm thấy gì lúc này, nhưng tôi có thể cảm thấy rằng Người sắt vừa mới di chuyển găng một chút phía sau tôi.
“BÓNG LỖI!”
Một cú bóng lỗi khác. Giờ đã là ba bóng lỗi mà một bóng tốt. Ngay lúc này, đối phương chỉ có thể đối đầu với tôi.
“…”
Người sắt điểu chỉnh găng cho cú ném thứ năm, và tôi lặng lẽ nắm chặt gậy cho cú ném của thầy Ooshima.
Trái bóng bay một cách đẹp đẽ thẳng vào chính giữa vùng đánh bóng. Không như bốn cú ném đầy uy lực trước, cú ném này thay vào đó lại tập trung vào sự điều khiển. Tôi không nghĩ rằng đó là một cú bóng vòng cung, vì thế đã đến lúc vung gậy. Đối mặt với trái bóng này, tôi có tự tin rằng phân nửa thời gian mình sẽ đánh trúng bóng. Nhưng…
“BÓNG TỐT!”
Tôi vẫn không vung gậy. Mặc dù tôi tự tin rằng phân nữa lần tôi có thể đánh trúng bóng, điều đó có nghĩa là nữa thời gian còn lại tôi sẽ đánh trượt.
“Ổn cả chứ, Yoshii? Cậu không muốn trở thành anh hùng để kết thúc trận bóng này sao?”
“Không, em muốn làm người hùng.”
Thấy tôi cứ để bóng bay qua, Người sắt trông có vẻ thật sự bị cuốn hút và không thể không nói điều đó với tôi. Với thầy ấy, có vẻ như tôi không muốn đánh một cú thành công. Chà, thảo nào thầy ấy lại nghĩ như thế khi tôi không đánh trái bóng vừa rồi.
Khi tôi cầm gậy theo vị trí ngắn, cú ném thứ sáu lập tức bay đến tôi. Như cú ném vừa nãy, cú ném này tập trung vào sự điều khiển khi nó bay vào một vị trí chính giữa tuyệt đẹp. Vào lúc này, tôi không thể để bất kì trái này bay qua nữa.
KLANG! Tôi vung gậy để bật ra một tiếng động đẹp và nhẹ, và trái bóng lăn về gôn thứ nhất.
“ĐÁNH BÓNG LỖI!”
Giờ đây, đã là hai bóng tốt và ba bóng lỗi.
“…Cậu định đợi bóng ưu tiên sao? Đó là một cách suy nghĩ quá bị động.”
“À, không. Ý em không phải thế—”
“Hừm. Đừng nói dối nữa. Từ cách cậu vung gậy, thậm chí là đến một tên ngốc cũng có thể nói cậu đang nghĩ gì.”
Thấy tôi vung gậy, Người sắt lầm bầm. Thầy ấy nói đúng, tôi đang nhắm đến bóng ưu tiên. Tôi định đánh tất cả những trái bóng vào khu vực bóng lỗi cho đến khi trái bóng cuối cùng đến.
“Thật hiếm khi có một cơ hội như thế, và rồi cậu lại muốn lãng phí nó.”
“Chà…thật ra, em cũng đang nghĩ như thế…”
KLANG!
“ĐÁNH BÓNG LỖI!”
Cú ném thứ bảy cũng là một cú đánh lỗi. Thầy Ooshima giờ phải cảm thấy khó chịu bây giờ rồi?
“Nhưng vì đây là một cơ hội hiếm có, em muốn trả lại những gì em đã mượn.”
“Trả lại? Ý cậu là gì?”
KLANG!
“ĐÁNH BÓNG LỖI!”
“Uu…em nên nói sao nhỉ? Em thật sự gặp rắc rối. Em đã đặt cược mọi thứ vào một trận đấu quan trọng như thế này, nhưng em vẫn chưa đạt được gì trước khi việc này kết thúc.”
“Hửm? Cậu đang nói gì thế?”
“Em chỉ có thể mong rằng những người khác có thể hoàn thành ước nguyện mà em đã không bao giờ từ bỏ này. Em nên chán nản, hay giận dữ, hay đó chỉ là một cảm giác không thể giải thích được…”
“Tôi không biết em đang cố nói gì ở đây cả.”
KLANG!
“ĐÁNH BÓNG LỖI!”
Tôi đánh trái bóng qua một bên, và nó bay sượt qua đám cỏ.
Tôi nắm chặt gậy của mình một lần nữa, và xem đối phương ném bóng.
“Em không biết làm sao dể diễn tả được nó, nhưng dù gì đi nữa—”
“Dù gì đi nữa? Cậu đang cố nói gì thế?”
Trái bóng lướt qua góc ngoài.
Tôi không vung gậy lần này, nhưng trả lời câu hỏi của Người sắt một cách bình thường.
“—EM CHỈ KHÔNG THẤY VUI KHI EM KHÔNG PHẢI LÀ NHÂN VẬT CHÍNH CỦA NGÀY HÔM NAY!”
“BÓNG LỖI! BÓNG ƯU TIÊN!”
Sự tập trung của thầy Ooshima cuối cùng cũng đã hết và cuối cùng cũng đã mất đi khả năng điều khiển. Giờ tôi có thể đi đến gôn đầu tiên.
“Nói đến đây, thầy. Đó thật sự không sao chứ?”
“Cái gì?”
“Nếu thầy muốn thật sự đấu với chúng em, thầy sẽ đưa em và Yuuji lên gôn, và tập trung vào Himeji, đúng không?”
Người sắt lại đối mặt với tôi một lần nữa. Nếu là thế, thầy ấy cũng sẽ từ bỏ việc đấu với Yuuji. Nếu các giáo viên muốn thắng trận đấu này mà không lo lắng gì, thì họ sẽ tập trung vào Himeji, người mà đánh sau đó.
Nghe tôi nói thế, Người sắt giữ im lặng, và đột nhiên cười phá lên.
“CẬU ĐANG NÓI GÌ THẾ, YOSHII!? NGHE CHO RÕ ĐÂY—”
Người sắt chỉ vào tôi và nói với tôi một cách rõ ràng.
“Giáo viên chúng tôi phải là hình mẫu cho học sinh các cậu. Nếu chúng tôi không đối đầu trực diện với các cậu, chúng tôi có thể dạy cậu cái gì chứ!”
Giờ thấy ấy nhắc đến điều đó, tôi không thể nói gì trong một lúc. Người giáo viên này luôn đưa ra những hình phạt về thể xác cho chúng tôi, nhưng tại sao không ai lại kiện thầy ấy ra ủy ban giáo dục. Vào lúc này, có vẻ như tôi lại hiểu được lí do.
Cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc. Tôi quay người nhìn vào người đánh bóng, Yuuji. Yuuji cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tớ đã trả nợ cậu cho kì thử thách lòng can đảm đấy, Yuuji.”
“…Đừng đùa nữa. Đừng nghĩ ra cậu chỉ nợ tớ nhiêu đó.”
Tôi đưa gậy của mình cho Yuuji, người mà cầm nó thật chặt. Được rồi, giờ tôi là người chạy ở gôn thứ nhất, và giờ tôi chỉ có thể giao phó mọi việc cho Yuuji.
“Tớ sẽ giao việc còn lại cho cậu vậy.”
“Hiểu rồi. Tớ sẽ đánh bóng bay đi.”
Tôi gật mạnh đầu với câu trả lời mạnh bạo của cậu ấy và quay lưng bước đi về gôn thứ nhất.
Lớp F chúng tôi chỉ cần đuổi kịp bằng một điểm nữa. Giờ đây, với hai người bị loại và người chạy ở gôn thứ nhất và thứ hai. Nếu Yuuji có thể đánh một cú xa, chúng tôi có thể thắng với một cú đánh trúng, nhưng nếu chỉ có một người trở về gôn thứ đầu tiên, chúng tôi chắc chắn sẽ thua ở hiệp phụ. Đây là một tình huống dễ hiểu.
Giờ đây, cả cơ thể tôi đều cứng ngắc do sự căng thẳng, và tôi chỉ có thể đứng tại gôn thứ nhất và xem trận đấu giữa người ném và người đánh. Một khi trái bóng bị đánh trúng, tôi phải chạy hết sức mình. Nếu tôi có thể về đến đĩa nhà, đó sẽ là chiến thắng của lớp F chúng tôi.
Sau khi thầy Ooshima kiểm tra người chạy ở gôn thứ nhất, họ sẵn sàng để ném.
Cú ném đầu tiên rời khỏi tay thấy Ooshima.
“B-BÓNG TỐT!!”
Tín hiệu bóng tốt vang lên khắp khu vực. Theo tôi thấy, trái bóng đó thật sự rất nhanh. Sự mệt mỏi của việc ném hết sức vẫn còn đó, nhưng thầy Ooshima vẫn nén như thể nó không là gì cả. Vẫn mạnh như từ nãy giờ, và thảo nào Muttsulini chỉ có thể đánh một cú ngắn.
Người sắt ném bóng lại thầy Ooshima. Cả hai người bọn họ đã quyết định cú ném tiếp theo, và một lần nữa thầy Ooshima lại sẵn sàng đề ném.
“BÓNG LỖI!”
Lần này, đó là một quả bóng thấp. Yuuji không vung gậy khi cậu ấy chỉ để nó bay qua. Giờ đây, là một bóng lỗi và một bóng tốt.
Mọi người chỉ có thể nuốt nước bọt và đợi chờ cú ném quyết định thứ ba.
Thầy Ooshima đặt tay phải lên áo thầy ấy và lau mồ hôi đi.
Yuuji dồn trọng lượng của cậu ấy vào chân sau, có vẻ như giữ năng lượng để đánh một cú mạnh đây.
Đó là một cú bóng nhanh đến ngay trực tiếp người đánh bóng.
Quay cái chân mà làm như là trung tâm của trọng lực, Yuuji xoay người và đánh mạnh trái bóng.
—KLANG!
Tiếng động sắc nét vang vọng khắp khu vực.
““—u!!””
Vào lúc đó, Muttsulini và tôi sử dụng hết sức mạnh của mình để lao đến gôn tiếp theo.
Trái bóng rơi ngay trước cầu thủ trung tâm, và cầu thủ trung tâm, người mà cách đó hơi xa chạy đến trước để bắt lấy trái bóng đang tưng đó.
Muttsulini, người mà đã ở gôn thứ hai, nhanh chóng bước lên gôn thứ ba và chạy về nhà. Và tôi bước lên gôn hai và chạy đến gôn thứ ba.
Tôi có thể cảm thấy rằng giáo viên phụ trách sân giữa đang nhặt bóng lên.
“Thầy Ooshima!”
Thứ lọt vào tai tôi là giọng của một giáo viên trẻ. Thầy Terai nhặt bóng lên và nhanh chóng chuyền cho thầy Ooshima, người mà đang ở giữa.
Vào lúc đó, Muttsulini bước lên gôn đầu tiên. Giờ là 1-1. Chúng tôi đã hòa nhau!
Thầy giữ gôn thứ ba bảo tôi dừng lại.
Chỉ dẫn đó là chính xác. Bên cạnh đó, tôi sẽ không thể thành công nếu tôi tiếp tục chạy. Nhưng cho dù thế—
“““YOSHII!!!”””
Tôi bước lên gôn thứ ba và tiếp tục chạy về nhà.
Giờ đã đến lúc. Tôi phải về đến đĩa nhà!
Tôi cố gắng chạy một cách điên cuồng trên khu vực. Tôi gần đến rồi. Chỉ con năm mét nữa.
Vào lúc đó, Người sắt bắt quả bóng từ thầy Ooshima. Thầy ấy đang chặn tôi khi tôi tiếp tục chạy đến gôn đầu tiên, dang người phòng thủ để chặn tôi trong một cuộc xô xát cận chiến. Khi chúng tôi va chạm, nếu trái bóng rơi khỏi găng Người săt, tôi sẽ chiến thắng. Tuy nhiên, Người sắt sẽ thắng nếu tôi hoàn toàn bị chặn.
“—Uu!”
Tôi nghiến răng mình và hạ thấp người xuống khi tôi chuẩn bị lao vào. Giống như tôi, Người sắt ngay lập tức hạ thấp trọng tâm người xuống để chặn tôi.
Vào lúc đó,
“—U!”
Tôi nghiêng người qua một bên và xoay quanh Người sắt.
“Uu? Ku—!”
Cố gắng chặn sự va chạm của tôi và hạ thấp trọng tâm của thầy ấy, Người sắt không thể nào theo kịp hành động bất ngờ của tôi. Khi cơ thể thầy ấy chậm lại nửa bước chân, tôi ngã tới trước và với tay tới đĩa nhà.
Khói bụi bốc lên, và mọi người hiện tại không thể không nín thở.
Và rồi, trọng tài tuyên một rõ ràng kết quả của trận đấu.
“—AN TOÀN!!!”
“““TTTTUUUUUYYYYYỆỆỆỆTTTTT!!!”
Mọi người trong lớp F nhảy cẫng lên từ băng ghế và bật lên tiếng khóc vui mừng.
“…Làm tốt lắm, Yoshii.”
Phủi Phủi. Người sắt phủi bụi khỏi áo thầy ấy và nói điều đó với tôi.
“Bởi vì em nghĩ rằng đó có thể thành công?”
“Nó có thể thành công? Cho dù tôi là đối thủ?”
“Không, vì em đang đối đầu với thầy Nishimura, nên em cảm thấy rằng nó có thể thành công, chẳng phải thầy đã nói với em điều đó sao?”
Tôi bắt chước giọng của Người sắt một cách châm biếm,
“‘Giáo viên chúng tôi phải là hình mẫu cho học sinh các cậu. Nếu chúng tôi không đối đầu trực diện với các cậu, chúng tôi có thể dạy cậu cái gì chứ!’”
Vì tôi hiểu tính cách của Người sắt, tôi cảm thấy rằng nó có thể thành công. Bởi vì thầy ấy là người sẽ chặn tôi trực tiếp một cách thành thật, vì thế tôi cảm thấy rằng kế hoạch đường vòng này có thể thành công.
Nghe thấy lời giải thích của tôi, Người sắt không không không mở to mắt, và rồi đáp lại một cách vui vẻ,
“Tôi hiểu rồi. Nếu là thế, tôi sẽ phải đổi thái độ của tôi về cậu trong lần tới rồi.”
“TRẬN ĐẤU HỌC SINH ĐẤU VỚI GIÁO VIÊN GIỮA LỚP 2-F VÀ GIÁO VIÊN KẾT THÚC! TỈ SỐ CHUNG CUỘC LÀ 2-1. LỚP 2-F THẮNG!”
“““CÁM ƠN VÌ TRẬN ĐẤU!!”””
Cuối cùng, giải bóng chày thuộc về chúng tôi cũng đã kết thúc.