Hãy ghi nhớ những luật bóng chày sau đây!
Yuuji: “Đó là thế đấy. Vì Himeji không hiểu bóng chày, nên chúng ta sẽ thực hiện một cuộc giải thích đơn giản về những luật lệ.”
Akihisa: “Bình thường thì chúng ta là người được dạy, nghĩ rằng sẽ có lúc đổi ngược như thế này.”
Mizuki: “Xin, xin hãy chỉ bảo cho tớ.”
Yuuji: “Giờ, chúng ta sẽ giải thích về lỗi được gọi là ‘balk’
Mizuki: “Balk…phải không?”
Yuuji: “Đúng thế. Đó là lỗi khi người ném bóng ném.”
Mizuki: “Lỗi? Thế nó là về cái gì?”
Akihisa: “Ví dụ này, khi người ném bóng bước lên miếng cao su để pickoff người chạy gôn nhưng lại không ném trái bóng.”
Yuuji: “Hay là ném một cú pickoff khi nhũng ngón chân hướng về phía người đánh bóng.”
Akihisa: “Và cũng có thế ném hai phần—dừng lại giữa chừng trong chuỗi động tác ném bóng, dù chỉ là một chút, nhưng những điều đó đều là lỗi.”
Mizuki: “Để xem nào, hướng chân về người danh81 bóng như lại là ném một cú pickoff, và thế ném hai phần…”
Yuuji: “Dù gì đi nữa, sẽ không ổn khi người ném bóng làm thứ gì đó quấy rối người đánh bóng hay làm người đánh bóng hiểu nhầm.”
Akihisa: “Như là việc để cho người đánh bóng nghĩ rằng ‘sắp ném rồi’ nhưng lại chỉ ném một cú pickoff, hay làm cho người đánh bóng nghĩ rằng cú ném sẽ không tới nhưng lại ném bất thình lình. Điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trận đấu.”
Mizuki: “Tớ hiểu rồi…vậy làm người khác hiểu nhầm được gọi là balk…”
Yuuji: “Chà, đúng, cậu chỉ cần nghĩ theo hướng đó.”
Mizuki: “Thế thì, Akihisa-kun…”
Akihisa: “Hửm? Gì thế?”
Mizuki: “Cậu balked.”
Akihisa: “Ế?”
Mizuki: “Cậu balked.”
Akihisa: “Cậu đang nói gì thế, Himeji?”
Mizuki: “Akihisa-kun balked.”
Akihisa: “Hể…”
Yuuji: “Haiz…tớ cũng quá luời để bình luận về việc này…”
Cuối cùng, lớp 3-E và lớp 3-F không thể chiến thắng lẫn nhau, và vì thế chúng tôi bước tiếp vào vòng tiếp theo mà không cần thi đấu.
Vì thế—
“Đến lúc cho vòng bán kết rồi.”
“Đúng, đó là lớp của cặp Toko-Natsu.”
Chúng tôi vừa mới chiến đấu với họ trong cuộc thi thử thách lòng can đảm trước đây, và giờ chúng tôi lại gặp nhau sớm thế này. Có vẻ như chúng tôi có một mối quan hệ không thể giải thích được với hai người đó.
“Um, vậy đó có nghĩa là lớp 2-A đã thua?”
“Tớ đoán là thế.”
“Bọn họ đã thua? Bọn họ có Kirishima toàn năng mà!”
Lớp trưởng lớp A, Kirishima Shouko là người mà có số điểm còn cao hơn cả Himeji. Làm sao mà cậu ấy lại thua nhóm Toko-Natsu đó được chứ?
“Mm..chà, cậu ấy thì không phải là tệ như Himeji, nhưng Shouko không biết gì về bóng chày cả. Tớ đoán đó là lí do cậu ấy thua.”
“Theo cách tớ thấy, có rất nhiều người đầy ấn tượng giống như Kirishima.”
“Chà, tớ đoán thế.”
Dù gì đi nữa, vì lớp A, lớp mà được dẫn dắt bởi Kirishima, đã thua, giờ chúng tôi phải cẩn trọng hơn nữa.
Tôi đoán chỉ có một hay hai lần chúng tôi có thể có điểm từ bọn năm ba.
“Giờ cứ nghĩ về việc đó thì thật là vô nghĩa. Hãy nhanh chóng đi đến trung tâm thể thao nào.”
“Đúng thế, chúng ta có thể sẽ hiểu ra một khi đấu với họ.”
Tôi đang tự hỏi về cái sự thật mà lớp 2-A đã thua bọn họ, nhưng với chúng tôi, đây có lẽ là một việc tốt. Bên cạnh đó, chìa khóa để chiến thắng là cái kế hoạch mà Yuuji đã nghĩ ra. Lớp 2-A có Kirishima, người mà hiểu tường tận tính cách và cách suy nghĩ của Yuuji, dẫn dắt họ, vì chiến thắng họ có lẽ còn khó hơn chiến thắng lớp 3-A có nhiều điểm hơn nữa.
“Yuuji…”
“Hửm? Gì thế, Akihisa?”
“Nếu lớp 2-A được đi tiếp, kế hoạch của cậu sẽ là gì?”
Tôi nghĩ rằng Yuuji đã nghĩ ra cái kế hoạch để đối phó với lớp 2-A rồi.
“Thật ra tớ định chiêu dụ Kubo tham gia cùng chúng ta bằng cách quyến rũ hắn và chơi trò 10 đấu với 8.”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Yuuji trả lời một cách bình thản. 10 đấu 8…nếu chúng tôi có thể làm được việc đó, sự khác biệt giựa hai lớp sẽ được giảm xuống, vì thế đó sẽ là lợi thế của chúng tôi. Nó chỉ…
“Quyến rũ Kubo? Cậu đang nói gì thế? Làm sao mà Kubo lại có thể làm một chuyện nhơ bẩn như thế?”
“Thật là…nếu cậu có thể nghĩ theo cách đó, có lẽ là phước của cậu…”
“Con người thật sự của Kubo thì bị mù quáng bởi những cảm xúc tội lỗi…”
“…Không biết thì đúng là một phước lành.”
“Ơ? Tại sao mọi người lại nhìn tớ với con mắt thương hại khi tớ nhắc đến Kubo thế?”
Những con mắt đó trông có vẻ như là ai đó vừa mới chết vậy. Tôi chẳng thể nào hiểu được bọn họ chút nào cả.
“Ồ đúng rồi, Yuuji, giờ kế hoạch của chúng ta là gì nào?”
“Thật tình mà nói, tớ thật sự không ngờ rằng lớp 2-A lại thua khi có Shouko và Kubo, vì thế tớ thật sự không có điều chỉnh gì cho trận đấu với lớp 3-A cả. Tuy nhiên—”
Mặc dù cậu ấy nói thế, nhưng Yuuji chắc chắn đã lên kế hoạch cả rồi.
“—Tớ đoán chúng ta nên giết linh thú của họ đi.”
Tôi hiểu rồi, cái kế hoạch này quá dễ hiểu.
“Có vẻ như các cậu không có chút gì là tinh thần thượng võ cả…”
“Cái chiến thuật đó là tồi tệ nhất…”
“Giết họ? Chúng ta sẽ đá họ ra sao?”
Thấy Himeji trông có vẻ bối rối, có lẽ như cậu ấy vẫn không hiểu cái kế hoạch của Yuuji được tốt cho lắm.
“Hiểu rồi. Vậy là chúng ta sẽ đánh họ trong lúc lộn xộn cho đến khi họ không thể ra đấu?”
“…Chúng ta sẽ đánh ai đây?”
“Tớ nói nè, các cậu lại chấp nhận một cái kế hoạch như thế mà không có bất kì do dự nào…”
Muttsulini, người mà đã quen với việc ám sát, chụp hình từ bóng tối, những hoạt động bí mật và không có quan hệ gì với tinh thần thượng võ. Tất nhiên là cậu ấy đồng ý không chút phản khán nào. Tôi thì khác Muttsulini, bình thường tôi là một người khá là công bằng, nhưng chúng tôi là có mục đích mà phải đạt được dù bất kì giá nào, vì thế việc chúng tôi sử dụng những cách bất hảo để chiến thắng là chuyện không thể tránh được.
“Không, cũng được thôi cho dù đó không phải trong lúc lộn xộn. Có rất nhiều cách khác ngoài việc tấn công trực tiếp.”
“Đúng, như là chuồi thằng vào đối phương hay ném một cú ‘trúng người’.”
“…Hay là giả vờ vung gậy và quăng gậy trúng đối phương.”
“Tốt. Thật tuyệt là các cậu đã hiểu.”
“Tớ nói nè…các thật sự là quá ác độc đấy.”
Thật quá thô lỗ khi gọi chúng tôi là độc ác. Nếu cần thiết phải gọi chúng tôi như thế, hãy nói là chúng tôi tiếp cận các luật bằng một cách linh hoạt mà thôi.
Đứng bên cạnh chúng tôi, Minami đảo mắt và nói,
“Tớ nói, các cậu…nếu các cậu làm một điều như thế, các cậu xứng đáng với việc đó cho dù mình bị mắng hay bị gọi là ‘đáng khinh’ sao!”
Đáng khinh? Mắng? Cái cô gái này đang nói gì thế này?
“Hoho, Minami, có vẻ như cậu không hiểu rồi,”
“Đúng, có vẻ như Shimada vẫn chưa biết được tinh thần thượng võ của chúng ta rồi.”
“…Thiếu hiểu biết.”
Tôi, Yuuji và Muttsulini trả lời lần lượt. Đúng là không thể tránh được. Cho dù cậu ấy học không đủ nhưng cũng phải có giới hạn chứ.
“Ý, ý các cậu là gì khi nói thế? Các cậu định nói gì nào?”
“Nghe nè, Minami.”
Thấy một Minami bị rắc rối và lúng túng như thế, cả ba chúng tôi lớn tiếng đồng thanh trả lời,
“““ĐÁNG KHINH VÀ NHƠ BẨN LÀ NHỮNG THỨ MÀ CHỈ CÓ BỌN THUA CUỘC THAN PHIỀN MÀ THÔI!!!”””
“CÁC CẬU ĐÚNG LÀ THỐI NÁT TẬN XƯƠNG TỦY RỒI!!”
Đây là quy tắc vàng của việc thắng và bại. Để chiến thắng, chúng tôi phải làm tất cả những gì mình có thể.
“Uu, chà, nhưng cho dù chúng ta có bắt linh thú triệu hồi của đối phương bất động, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ chiến thắng, đúng không? Chúng ta nên giải quyết việc đó thế nào đây? Và nhìn vào điểm số của họ,chúng ta không thể nào gây ra nhiều tổn hại cho bọn họ, đúng không?”
Hideyoshi nêu lên sự ngờ vực của mình.
Đúng thế. Việc xử lý họ thì được, nhưng chúng tôi làm gì sau đó?
“Đối thủ là học sinh năm ba. Và vụ kiểm tra vật dụng cá nhân chỉ thực hiện ở nam hai, vì thế khát khao chiến thắng của họ không lớn, đúng không nào?”
“Mm, đúng thế.”
Chúng tôi được thúc đẩy để lấy lại những vật dụng đã bị tịch thu, và chúng tôi thì khác biệt nhiều so với năm ba người mà chỉ tham gia sự kiện của trường này vì cần phải làm vậy mà thôi.
“Vì thế chúng ta sẽ sử dụng sự khác biệt trong sức mạnh của động lực.”
“Sử dụng sự khác biệt trong động lực? Cho dù cậu có nói thế…”
“À, chà, chỉ cần nhìn vào việc đó. Bên cạnh đó, dù gì thì cũng không còn cách nào khác.”
“Mm, tớ hiểu được đôi chút.”
“…Hiểu rồi.”
Yuuji không giải thích kế hoạch chi tiết hơn nữa, và chúng tôi hướng về giữa khu vực thể thao, nơi mà trận đấu sẽ được bắt đầu.
“…Trong nhiều lúc, tớ thật sự nghĩ, có thứ gì tốt ở gã đó chứ…”
“Sử dụng những cách xấu xa chỉ để lấy lại những cuốn sách A…”
“À, ah hahahaha….”
☆
“—BÓNG TỐT LẦN BA! CẦU THỦ ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI!”
Tiếng gọi của trọng tài vang vọng khắp khu vực thể thao, và người đánh đầu tiên Minami bước về trong một dáng vẻ buồn bã. Đúng như dự kiến từ lớp 3-A, vận tốc bóng và khả năng điều khiển của họ đúng là không thể xem thường.
“Xin lỗi, tớ thật sự không thể đánh trúng…”
“Đừng lo, Shimada. Dù gì đi nữa thì cũng có một sự khác biệt lớn trong số điểm.”
Yuuji an ủi Minami như là một huấn luyện viên vậy. Lần này, chúng tôi đang sử dụng môn học là môn Hóa, và vì nó không phải là thế mạnh của Minami, việc cậu ấy không thể đánh trúng là không thể tránh khỏi. Bên cạnh đó, kế hoạch của Yuuji không phải để đánh trúng quả bóng, nhưng mà là tấn công bằng bạo lực, vì thế chúng tôi không đánh trúng quả bóng thì cũng không quan trọng.
“Triệu hồi!”
Là người đánh bóng thứ nhì, Sugawa triệu hồi linh thú của mình ra. Lưu ý nhỏ, đội hình trận này là như thế này:
Nếu chúng tôi sử dụng bạo lực ngay từ lúc đầu thì sẽ rất tệ, vì thế người đánh bóng mở màn chỉ cần đánh theo cách bình thường, trong khi Sugawa và tôi ở phía sau để xử lí tùy theo tình hình. Nếu chúng tôi cảm thấy ổn, Yuuji sẽ cho phép chúng tôi. Sẽ thật là tuyệt nếu cầu thủ đánh bóng đầu tiên Minami có thể làm cho họ không đề phòng…
Lớp A, Natsukawa Shunpei, Hóa học, 244 điểm.
Đấu với
Lớp F, Sugawa Ryo, Hóa học, 59 điểm.
Đúng như mọi việc từng diễn ra trong quá khứ, người ném và bắt bóng là sempai đầu trọc và đầu bờm ngựa, cặp đôi Toko-Natsu mà chúng tôi đã quá quen thuộc.Tôi có nghe rằng người ném và bắt bóng là người khác trong trận đấu với lớp 2-A. Có lẽ họ quyết định tiếp quản trận này bởi vì họ biết rằng tôi và Yuuji tham gia vào trận này. Hai người bọn họ đúng thật sự là rất ghét bị thua.
“59 điểm? Điểm của các cậu đúng thật sự là thảm hại.”
Đứng trên gò ném bóng, sempai trọc đầu nhìn thấy số điểm được hiển thị của chúng tôi và chế nhạo chúng tôi một cách vui vẻ. Gã này coi thường chúng tôi như thường lệ.
Nhưng cho dù chúng tôi có bị cười nhạo về số điểm của mình. Sugawa trông có vẻ rằng cậu ấy chẳng quan tâm lắm. Linh thú triệu hồi của cậu ấy vừa giơ gậy lên và chuẩn bị tư thế đánh bóng. Đúng như mong đợi từ một thành viên lớp F, cậu ấy không mất bình tĩnh cho dù mình bị coi như là một thằng ngốc.
“Ồ, cậu còn không có can đảm để cãi lại ư? Thật là một tên hạng bét vô dụng.”
Sau khi nói điều đó một cách thờ ơ, linh thú triệu hồi của sempai đầu trọc chuẩn bị tư thế ném. Nó tập trung tất cả sức mạnh vào trong cánh tay, và vào giây tiếp theo, nó ném trái bóng đi.
“BÓNG TỐT!”
Khoảnh khắc tiếp theo, trái bóng đã nằm gọn gàng trong găng của linh thú của sempai đầu bờm ngựa. Tôi đã có chú ý một chút khi Miami vẫn còn đứng trong khu vực đánh bóng. Trái bóng đó thật sự rất nhanh.
“Sao thế? Nó bay thẳng vào giữa đấy.”
Sempai đầu trọc cười nhạo chúng tôi khi anh ấy khinh thường chúng tôi và nhận lại trái bóng từ người bắt. Sugawa không trả lời gì cả khi cậu ấy chỉnh người lại và chuẩn bị đánh thêm lần nữa.
Thấy cái nhìn bất dịch của Sugawa, sempai đầu trọc trông chán chường và khịt mũi, Sau đó anh ấy lại ném quả bóng thứ hai.
“BÓNG TỐT LẦN HAI!”
Cậu ấy vẫn không vung gậy chút nào. Giờ, thì đã là hai lần bóng tốt. Sugawa tiếp tục nhìn chằm chằm vào đối thủ, có vẻ như đang phân tích tình huống một cách bình tĩnh.
“Cậu sẽ là người đánh bóng thứ hai mà sẽ bị loại.”
Sempai đầu trọc ném lần thứ ba. Chuyển động ném bóng thì chẳng khắc gì nhưng vận tốc thì chậm hơn nhiều.
Cậu ấy lỡ nhịp hay sao nhỉ? Sugawa không vung gậy khi mà cậu ấy chỉ đứng trơ ra đó. Cú ném nằm gọn trong găng. Nếu là thế thì…
“BÓNG TỐT LẦN BA! NGƯỜI ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI!!”
Đúng như sempai đầu trọc đã dự đoán, anh ấy đúng là đã loại Sugawa sau ba lần ném. Giờ, đã là hai người bị loại và không ai chạy gôn cả.
“Nè nè nè, Tôi đã ném trái bóng đó thật sự rất chậm rồi đấy. Chẳng phải cậu nên vung gậy sao?”
Sempai đầu trọc chế nhạo chúng tôi trong một giọng đầy khiêu khích. Từ lúc mà chúng tôi bắt đầu, cách mà anh ấy ném bóng thì đơn giản là để chế nhạo chúng tôi rồi. Đại hội thể thao này được lên kế hoạch bởi bọn họ, vậy mà họ vẫn còn giận về việc đó sao? Họ là người mà đã nghĩ ra hình phạt trước mà…
“Sao thế, Sugawa?”
Tôi hỏi Sugawa một cách nhẹ nhàng khi tôi bước qua cậu ấy. Có lẽ cậu ấy đã chú ý đến một điểm thiếu sót của cuộc tấn công của đối phương.
“Không đời nào, tớ không thể tìm đường để tấn công được.”
“Tớ hiểu rồi…”
“Cho dù tớ cố gắng kiếm như thế nào, tớ không thể tìm thấy được sempai trong trang phục yukata khiêu gợi đó….”
“Tớ hiểu rồi, cái thông tin này quá hữu ích.”
Nếu là thế, tôi không phải phí thời gian của mình để tìm sempai đó. Mặc dù nó có hơi…không, nó thật sự đáng tiếc, nhưng giờ tôi có thể tập trung vào trận đấu. Hãy nghĩ nó theo chiều hướng khác nào. Có lẽ đây là một điều tốt.
“Cậu sẽ là người đánh bóng thứ ba mà tôi sẽ loại ra, Yoshii Akihisa!”
Khi tôi bước đến khu vực đánh bóng, sempai đầu trọc đứng trên gò ném bóng nói với tôi như thế.
Lớp A, Natsukawa Shunpei, Hóa học, 244 điểm,
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Hóa học, 57 điểm.
Sau một lúc, điểm của chúng tôi được hiện lên. Tôi hiểu rằng số điểm của mình sẽ gây cho tôi một trận đấu khó khăn. Trừ khi tôi có thể đánh vào trọng tâm bóng, trái bóng không thể nào bay ra đến sân ngoài. Tuy nhiên—
“Tôi sẽ không từ bỏ như thế, Hengawa-sempai.”
“CHỜ ĐÃ! CHẲNG PHẢI CẬU VỪA GHÉP TÊN TÔI VỚI CHỮ ‘HENTAI’ ĐỂ TẠO THÀNH MỘT CÁI HỌ HOÀN TOÀN KHÁC SAO!?”
“À, xin lỗi, hentai-sempai.”
“KHÔNG! TÔI KHÔNG MUỐN ĐỔI NÓ THÀNH ‘HENTAI’! GỌI TÔI LÀ ‘NATSUKAWA’! CHỈ CẦN GỌI ĐÚNG LÀ ĐƯỢC RỒI!”
“Xin lỗi, vì cách phát âm của tên của anh rất dễ bị nhầm.”
“TỪ KHI NÀO MÀ NÓ LẠI DỄ BỊ NHẦM CHỨ! ĐIỂM CHUNG DUY NHẤT CỦA ‘NATSUKAWA’ VÀ ‘HENTAI’ CHỈ LÀ SỐ LƯỢNG CHỮ KANJI MÀ THÔI!”
“Nè nè, đừng có bị kích động như thế, Natsukawa-hentai.”
“Vậy là cậu lộn bởi vì ‘sempai’ và ‘hentai’ nghe quá giống nhau ư!?”
Cuộc đối đầu định mệnh trong khoảng thời gian ngắn với sempai trọc đầu nóng dần lên. Dù gì đi nữa thì đây chẳng khác gì so với một shounen manga thể thao máu nóng cả.
“Chết tiệt, Yoshii Akihisa…TÔI SẼ GIẾT CẬU!!!”
Linh thú của sempai trọc đầu giơ tay lên trong khi đứng ở vị trí và chuẩn bị ném trái bóng thứ nhất—trái mà nhanh chóng bay về hướng này.
“BÓNG TỐT!!”
Trái bóng đầu tiên bay thẳng vào giữa. Tôi không phản ứng với trái bóng này vì tôi đang phân tích tình hình.
“Heh, có vẻ như cậu không dám hành động.”
Phản ứng của tôi có vẻ làm cho sempai trọc đầu vui, sau khi anh ấy nhận lại trái bóng từ người ném bóng ném ngược về, sempai trọc đầu khịt mũi trong một tâm trạng khá tốt.
Rồi, anh ấy ném trái thứ hai.
“BÓNG TỐT LẦN HAI!!”
Vào lúc đó, đối phương lại ném một trái bóng nữa vào ngay găng.
“Cái quái gì thế. Cậu khá là im lặng bây giờ đấy.”
Như Sugawa đã làm khi nãy, tôi chỉ để hai trái đầu bay qua người để tôi coi có thứ gì không? Sempai trọc đầu khịt mũi một cách chán nản.
“Tôi chỉ kiểm tra khi anh ném bóng mà thôi. Tôi sẽ đánh được trái tiếp theo.”
“Kiểm tra khi tôi ném bóng? HA! Đừng có xạo nữa! Cậu chỉ là không thể nào đánh được cú ném của tôi thôi, đúng không?”
“…”
Tôi không trả lời anh ấy khi tôi chỉ im lặng đợi cú ném tiếp theo.
Như anh ấy đã ném với Mimani và Sugawa, cú ném của đối phương chỉ đi vào giữa. Nó thật sự giống với tính cách của anh ấy. Anh ấy muốn loại tôi trong vòng ba cú ném, vì thế tôi đoán rằng cú ném tiếp theo sẽ bay thẳng vào giữa một lần nữa.
“Chậc, vậy là cậu chỉ có thể nhìn trái bóng thôi sao? Các cậu đúng là chết nhát!”
Đúng là nãy giờ tôi chỉ quan sát trái bóng. Tuy nhiên, tôi không chỉ nhìn trái bóng không, mà còn nhìn vào vị trí của người ném nữa. Sempai đầu trọc sẽ đứng cùng một vị trí sau cả hai lần ném một và hai. Đúng như mong đợi từ một sempai năm ba. Anh ấy thật sự biết cách điều khiển linh thú của mình, và tư thế của anh ấy cũng khá ổn định.
Nhưng đó sẽ là gót chân Achilles của anh ấy.
“Được rồi, đến lúc cho cú quyết định rồi.”
Sau khi vào vị trí, đối thủ ném trái thứ ba vào tôi. Tôi sử dụng cơ hội này để làm cùng lúc với đối phương và vung gậy thật mạnh vào đối phương.
Trái bóng màu trắng xé toạt không khí khi nó bay thẳng về đầu tôi, trong khi tôi quăng cây gậy bằng kim loại về phía mặt đối phương. Cả hai chúng tôi đều ném những cú chết người, và trong khoảng khắc, nó cuối cùng đã bay thẳng đến đầu tôi.
“—NGUY HIỂM!!”
Cú ném mà người ném bay sượt qua thái dương của tôi, và cây gậy bằng kim loại tôi ném đi bay qua mũi của đối phương.
““CẬU THẬT QUÁ LÀ ĐÁNG KHINH!!””
“CẢ HAI NGƯỜI ĐỀU GIỐNG NHAU CẢ!!”
Cái tên khốn chết tiệt đó đã làm tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ ném cả ba quả vào thẳng chính giữa, và trái cuối lại bay thẳng vào thái dương của tôi! Nếu tôi không tránh vào phút cuối, đó sẽ trở thành một thảm kịch mà không thể nào bình phục được!
“BÓNG TỐT LẦN BA! NGƯỜI ĐÁNH BÓNG BỊ LOẠI!”
Cú đánh vừa rồi của tôi bị trọng tài coi như là một cú vung gậy, vì thế tôi bị loại. Giờ đây, với ba người đã bị loại, sẽ đến lúc đổi bên.
Tôi không thể nghĩ ra ý tưởng nào. Tốt hơn là tập hợp lại với Yuuji và mọi người trên băng ghế và nói về việc đó trước.
“Xin lỗi, Yuuji, bọn họ đã cảnh giác với chúng ta rồi.”
“Đừng bận tâm. Chỉ cần bù đặp cái thất bại đó bằng việc ném bóng của cậu thôi.”
“…Đừng lo, mọi người sẽ giúp cậu.”
“Điều đó nghe có vẻ khá là bình thường, nhưng vì lí do gì đó, tớ nghĩ rằng thứ mà các cậu đang nói đến là chuyện tệ hại nhất…”
“Các cậu ấy không biết đến thứ được gọi là tinh thần thượng võ sao…?”
“Như là việc cẩn trọng, bao gồm cả bóng ưu tiên, có rất nhiều thật ngữ kĩ thuật trong môn bóng chày.”
Tất nhiên là tôi có thể ném bóng. Điểm của tôi thì không tốt cho lắm, vì thế sức mạnh của trái bóng không nhiều, nhưng tôi khá tự tin vào khả năng điều khiển của mình. Tôi sẽ ném trái bóng đó thẳng vào mặt đối thủ!
“Được rồi, đến lúc cho chúng ta trình diễn rồi. MỌI NGƯỜI, ĐẠP DẸP HỌ XUỐNG ĐẤT NÀO!!!”
“““ĐÚNG VẬY!!!”””
☆
“Cậu là Yoshii? Cho dù là về cuộc thi thử thách lòng can đảm trước đây hay cuộc đấu này…tôi sẽ làm cho cậu phải hối tiếc vì đã đối đầu với năm ba bọn tôi! Triệu hồi!”
Người đánh bóng đầu tiên của năm ba bước lại khu vực đánh bóng với thái độ thù địch. Có vẻ như cuộc thi thử thách lòng can đảm đã làm cho nhiều người năm ba ghét tôi nữa.
Lớp A, Hotta Masatoshi, Hóa học, 217 điểm
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Hóa học, 57 điểm.
Ngay sau khi linh thú triệu hồi xuất hiện, điểm số của chúng tôi hiện lên. Đúng như dự kiến từ học sinh lớp A, những số điểm đó không thể nào xem thường được.
(Hãy đối đầu trực tiếp với tên này. Tớ muốn thấy trái bóng sẽ bay xa đến đâu với sự khác biệt trong số điểm như thế.)
Đó là những gì Yuuji dùng mắt nói với tôi. Yuuji nói đúng. Giờ đây, chúng tôi đang đối mặt với đối thủ lớp A, vì thế chúng tôi phải coi họ giỏi đến mức nào. Nếu mọi thứ trôi chảy, chúng tôi sẽ đối mặt với đội của giáo viên, đội mà còn thậm chí giỏi hơn cả lớp A. Chúng tôi phải coi chúng tôi quá đáng được đến mức nào trước khi kiềm chế lại. Đó là một việc quan trọng đấy.
Tôi khẽ gật đầu để ra hiệu rằng tôi đã hiểu, và để cho linh thú tôi vào thế chuẩn bị ném bóng. Găng của Yuuji đang nằm ở góc trái phía ngoài của vùng đánh bóng. Cho dù nó bị đánh trúng, ít ra thì nó cũng sẽ không bay ra nếu nó không phải là một cú đánh ngay tâm, đúng không?
So với cú ném của sempai đầu trọc trong nửa trước của hiệp đấu, cú ném của tôi thì chậm hơn rất nhiều khi nó bay thẳng về găng của Yuuji.
“BÓNG TỐT!”
Đối mặt với cú ném mà tôi vừa ném, đối phương chỉ để nó bay qua và không vung gậy. Anh ấy muốn coi thử tốc độ và sức mạnh của cú ném của tôi sao? Số điểm đã hiển thị ở đằng kia, vì thế anh ấy không cảm thấy rằng tôi có thể đe dọa mình. Nếu cú ném tiếp theo bay vào vùng đánh bóng, tôi đoán anh ấy sẽ vung gậy.
Thế rồi, Yuuji ném trái bóng qua. Lần này, ở góc hơi cao. Cậu ấy đang cố để làm cho đối phương khó đánh trái banh (đó là thế tự do sao)? Chà, tôi thật sự không thể nghĩ ra một lí do tại sao lại một điều khó khăn như thế.
Tôi theo vị trí mà Yuuji đã xác định, và lần này, đối phương đã vung gậy.
KLANG—tiếng động sắc nhọn của cú va chạm có thể được nghe thấy, và lần này, đối phương thực sự đã vung gậy.
Có vẻ như người đánh bóng đã đánh hụt hay là không quen chơi bóng chày vì cú đánh không trúng giữa trái bóng. Trái bóng bay không được xa.
“CHẾT TIỆT!”
Trông có vẻ khá là tức giận và bị tổn thương, đối phương quay trở về khu vực băng ghế.
Tôi hiểu rồi. Cho dù sự khác biệt trong điểm số có lớn hơn, nó cũng không tự nhiên làm trái bóng bay xa được nếu đối phương không đánh trúng trọng tâm của bóng. Mặt khác, khi đối mặt với lớp E, cho dù điểm họ bằng chúng tôi, nhưng trái bóng tự nhiên bay xa hơn. Không phải là sức mạnh không thì có thể thắng trận đấu vì điều này chẳng khác gì so với những trận đấu bóng chày khác. Tuy nhiên, lớp mạnh hơn thì vẫn có ưu thế áp đảo.
“Được rồi, tớ ổn. Triệu hồi!”
Một giọng nói quen thuộc có thể được nghe thấy khi người đánh bóng thứ hai triệu hồi linh thú của mình.
Lớp A, Tsunemura Yuusaku, Hóa học, 223 điểm.
Đấu với
Lớp F, Yoshii Akihisa, Hóa học, 57 điểm.
Đó là một thành viên khác của cặp Toko-Natsu, sempai đầu bờm ngựa người mà là cầu thủ bắt bóng. Cho dù anh ấy thối nát tận xương tủy, nhưng anh ấy thật sự đáng là thành viên lớp A, khi có một số điểm cao như thế.
“LÊN NÀO, YOSHII! SAKAMOTO! TÔI SẼ TRẢ LẠI HAI NGƯỜI NỖI NHỤC MÀ TÔI ĐÃ MANG CẢ VỐN LẪN LỜI LUÔN!!”
Sempai bờm ngựa liếc nhìn khi anh ấy nói với chúng tôi điều đó. Có vẻ như anh ấy cũng mưu toan gì đó. Tôi nên làm gì đây…
(Hãy cứ ném một trái trước.)
Yuuji xác định vị trí cái găng của cậu ấy. Găng của cậu ấy nhắm vào góc xa nơi mà cây gậy không thể nào đánh trúng. Tôi đoán cậu ấy đã có kế hoạch nếu cậu ấy muốn tôi ném xa như thế.
Tôi mở rộng tay mình và ném trái bóng đầu tiên. Vào lúc đó, sempai bờm ngựa cố tình vung gậy. Được rồi, giờ chúng tôi đã có một cú bóng tốt—
“Á, tay tôi bị trượt!”
Chỉ khi tôi nghĩ đến việc đó, sempai bờm ngựa tiếp tục vung gậy không ngừng lại khi anh ấy vung gậy vào linh thú của Yuuji, người mà đang chuẩn bị nhận cú ném.
Lớp A, Tsunemura Yuusaku, Hóa học, 223 điểm.
Đấu với
Lớp F, Sakamoto Yuuji, Hóa học, 109 điểm.
Bị đánh một cú mạnh vào đầu, số điểm của linh thú của Yuuji bị thay đổi do sự tổn hại, và con số hơn 200 từ nãy giờ đã bị trừ rất nhiều.
“Xin lỗi Sakamoto. Đó không phải là cố tình.”
Liếc nhìn xem quyết định của trọng tài ra sao, sempai bờm ngựa nói điều đó với Yuuji.
Nếu hành động vừa rồi bị coi là có chủ đích thì anh ấy sẽ bị bắt ra khỏi sân. Sempai đó chắc hẳn đang lo về việc đó, đó là lí do tại sao anh ấy lại nói những lời thiếu chân thành như thế.
“…Không, không cần phải lo về việc đó đâu. Dù gì đi nữa thì cũng có nhiều tai nạn xảy ra trong thể thao mà.”
Trông Yuuji chẳng có vẻ gì phiền lòng cả khi cậu ấy nói điều đó cùng với một nụ cười trên khuôn mặt. Linh thú của cậu ấy cúi xuống để nhặt cái chuông đã bị rơi vì cú va chạm.
“Tôi hiểu rồi, Sakamoto thì khá hào hiệp đấy.”
“Không không, tôi thật sự không phải là một người tốt.”
Cả hai người bọn họ đều giữ nụ cười trong khi nói điều đó một cách bình yên. Sau đó, Yuuji ném mạnh trái bóng về đối phương bằng hết sức mình.
—Vào linh thú của sempai bờm ngựa đang đứng giữa chúng tôi.
Với tiếng của sự tác động trực tiếp, Yuuji đã ném trái bóng trực tiếp vào đầu của linh thú của sempai bờm ngựa.
Lớp A, Tsunemura Yuusaku, Hóa học, 191 điểm.
Đấu với
Lớp F, Sakamoto Yuuji, Hóa học, 109 điểm.
“Xin lỗi, sempai. Có vẻ như tôi không thể điều khiển linh thú của mình được tốt cho lắm.”
Lần này, đến lượt điểm của sempai bờm người bị trừ. Yuuji mất khoàng 100 điểm, thế nhưng đối phương chỉ mất khoảng 30. Có vẻ như linh thú cảu Yuuji đã bị yếu đi, sự khác bị về sức mạnh được thể hiện rõ ràng trong trái bóng vừa được ném.
“Nhưng điều đó là không thể tránh được. Rất nhiều tai nạn xảy ra trong thế thao, đúng không?”
“Uu…đúng, đúng. Tôi sẽ tha thứ cho cậu với một nụ cười vậy. Bên cạnh đó, dù gì đi nữa thì cũng chẳng có tổn hại gì nhiều…”
Sempai đầu trọc mỉm cười khi anh ấy nói điều đó, nhưng gân máu đang nổi lên trên trán của anh ấy. Tôi thấy rằng anh ấy thật sự muốn lao đến Yuuji. Tuy nhiên, anh ấy lại thể hiện những cảm xúc đó trước trọng tài.
“HAI CẬU, TẬP TRUNG VÀO TRẬN ĐẤU ĐI! CẢ HAI SẼ BỊ THAY RA NẾU HAI CẬU LÀM ĐIỀU ĐÓ MỘT LẦN NỮA!!!”
““…””
Sau khi bị rầy bởi trọng tài, hai người đó không nói gì nữa khi họ quay về vị trí để hoàn thành nhiệm vụ. Lần này, Yuuji ném trái bóng vào găng của tôi. Và linh thú của tôi sẵn sàng để ném một cú khác.
Trước khi tôi ném, mắt tôi nhận được tính hiệu Yuuji gửi qua.
(Đến lúc rồi, Akihisa.)
(Hiểu rồi.)
Cuối cùng tôi cũng nhận được tính hiệu tấn công từ Yuuji. Găng của người bắt bóng được để ở chính giữa, nhưng cú ném của tôi thì lại nhắm vào đầu của đối phương. Nhắm vào đầu và ném. Tôi phải ném vỡ đầu của đối phương!
“Ném đi nào, Yoshii!”
Sempai bờm ngựa đi vào tư thế vung gậy tự do…đó là một cách dễ dàng để vung gậy, cho cả người đánh lần người bắt bóng—anh ấy đang nhắm vào Yuuji, đúng không nhỉ? Cú vừa rồi đã chọc điên anh ấy. Nếu là thế, giờ đây, chúng tôi chỉ cần thổi bay đầu của đối phương.
Trong cái bầu không khí căn thẳng này, linh thú tôi ném quả thứ hai.
Trái bóng nhắm vào trán của người đánh và cây gậy cố tình nhằm vào người bắt bóng phát ra một tiếng động lớn khi bọn tôi đánh trúng mục tiêu của mình như chúng tôi bị thu hút vậy.
“—BÓNG TRÚNG NGƯỜI!”
Don, dong…trái bóng lăn trên đất vào lần, và kết quả của cuộc tấn công hiện lên.
Lớp A, Tsunemura Yuusaku, Hóa học, 177 điểm.
Đấu với
Lớp F, Sakamoto Yuuji, Hóa học, 9 điểm.
“AKIHISA, ĐỒ NGỐC! CẬU KHÔNG LÀM GIẢM NHIỀU ĐIỂM CỦA ANH ẤY GÌ CẢ!!”
“CÒN CẬU THÌ SAO, YUUJI! CẬU BỊ ĐÁNH QUÁ NHIỀU! PHÒNG THỦ BẢN THÂN MỘT CÁCH ĐÀNG HOÀN ĐI!!”
Yuuji bị trừ 100 điểm, và sempai đầu trọc đó chỉ mất hơn 10 điểm. Nếu cứ thế này, chúng tôi sẽ bị giết bởi bọn họ mất.
“NÈ, BỌN KHỐN! ĐÓ LÀ CỐ TÌNH, ĐÚNG KHÔNG? CÁC CẬU GAN LẮM KHI LÀM THẾ VỚI ĐÀN ANH MÌNH ĐẤY!”
“ANH ĐANG NÓI CÁI THỨ NHẢM NHÍ GÌ THẾ!? CÁC SEMPAI CÁC ANH THÌ TỨC GIẬN VÌ CÁC ANH ĐÃ THUA TRONG KÌ THỬ THÁCH LÒNG CAN ĐẢM, ĐÚNG KHÔNG!?”
“CẬU ĐANG NÓI CÁI GÌ THẾ!? NẾU CẬU ĐỊNH LÀM NHƯ THẾ, THÌ QUÊN ĐI CÁC GIẢI ĐẤU BÓNG CHÀY HAY NHỮNG THỨ NHƯ THỂ, HÃY CHỈ—”
“TỐT THÔI! TÔI CHỊU ĐỰNG BỌN NĂM BA ĐỦ RỒI. HÃY—”
Những cầu thủ ngoài ghế dự bị đã bắt đầu một cuộc bạo loạn. Đúng là chúng tôi chẳng ưa gì nhau, vì thế không thể tránh khỏi khi có qua nhiều ý định đối lập nhau. Phải chăng đây là sự hỗn loạn à Yuuji định bắt đầu nên?
Làm như là một người bắt bóng, Yuuji cười nham hiểm. Nếu trận chiến bắt đầu, tôi phải nhanh chóng chọn mục tiêu của mình để cho tôi có thể đánh hắn bằng hết sức mình khi tôi có cơ hội.
“DỪNG NGAY LẠI! BỌN NGỐC NÀY!!”
Vào lúc đó, một người với giọng nói khàn bước vào cuộc xung đột đã chuẩn bị trở thành chiến trường. Ai thế? Đến đây để phá đám trong khi mục tiêu của chúng tôi đã sắp sửa hoàn thành.
“Thật là, bọn nhóc các cậu đúng là không thể cải tạo được…tại sao các cậu không thể ngoan ngoãn ngay cả khi ta đã để các người sử dụng linh thú để đấu nhau?”
Đặt tay lên trán khi nói điều đó—là bà già chết tiệt mà đã luôn phá đám chúng tôi.
“CÁI QUÁI GÌ THẾ, BÀ GIÀ!? TẠI SAO BÀ LẠI ĐẾN ĐÂY!!?”
Yuuji vô tình tặc lưỡi và hỏi bà ấy. Bên cạnh đó, vì kế hoạch của cậu ấy đã bị phá hỏng, nên tôi có thể hiểu lí do để Yuuji không vui như thế.
“GỌI TA LÀ HIỆU TRƯỞNG, TÊN NHÓC CHẾT TIỆT!!!”
Hiệu trưỡng khịt mũi khi bà ta quay về phía Yuuji. Sau đó bà ta quay lại đề nhìn chằm chằm vào bọn tôi trước khi nói,
“Thật là…lúc mà ta nghe nói rằng hai lớp các cậu sẽ đụng nhau, ta đã ngay lập tức đến để xem tình hình. Nghĩ rằng nó lại trở thành như thế này. Hiếm khi các vị khách thấy rằng giải đấu bóng chày linh thú triệu hồi là khá tốt. Ta không thể cho phép bọn ngốc các cậu phá hỏng nó và hủy hoại danh tiếng nhà trường được.”
Có vẻ như bà già chết tiệt này đã đến để xem chúng tôi khi bà thấy trận đấu là giữa lớp 2-F và 3-A…bà ấy thật sự đã nghĩ đến mọi việc.
“Xin đừng ngăn bọn em, hiệu trưởng! Chúng em có một nhiệm vụ là sử dụng môn giáo dục thể chất để dạy cho bọn hạng bét lớp 2-F biết kính trọng và thường thức là gì!!”
“Chúng em mới đúng là người không thể chịu được bọn kia! Xem những người khác là kẻ ngốc và coi thường bọn em một cách thậm tệ! Hiệu trưởng, xin hãy để bọn em giết những tên sempai hạng bét mà khoái diễn trò kia!”
“TA ĐÃ BẢO LÀ TẤT CẢ CÁC CẬU NGẬM HỌNG LẠI CƠ MÀ! BỌN NHÓC CHẾT TIỆT!!”
Đối mặt với nhóm người đang tranh cãi, hiệu trưởng rống lên một lần nữa. Đúng như mong đợi, người già chắc chắc có thể làm việc một khi bà ấy hành động. Mọi người chỉ ngậm họng lại khi bà ấy rống lên.
“Thật là, bọn ngốc các cậu…vì là các cậu nghĩ ra chuyện này bởi vì cơn đau của linh thú không truyền đến mình…”
Hiệu trưởng lắc đầu một cách miễn cưỡng, suy nghĩ khi bà ấy nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Cuối cùng, khi bà ấy đặt tay lên môi, bà ấy quyết định nói với chúng tôi,
“Ta đã quyết định thay đổi cài đặt của linh thú trong trận này.”
“““HẢ?”””
Mọi người hiện tại chỉ thể hiện sự nghi ngờ của mình cùng nhau.
Thay đổi thiết lập của linh thú triệu hồi? Đó là ý gì thế?
“Chỉ lần này, một lần duy nhất. Ta sẽ để các cậu cảm thấy được cơn đau mà bị gây ra cho linh thú. Với điều đó, các cậu sẽ không nghĩ ngợi gì về những thứ nhảm nhí và chơi bóng một cách nghiêm túc, đúng không?”
Truyền cơn đau từ linh thú sang cơ thể—dù gì đi nữa, đó là về việc cài đặt của linh thú giống như của tôi sao?
“Được rồi, vậy đi. Tất cả các cậu chơi nghiêm túc lại nhanh!”
Để lại những lời đó, hiểu trưởng vẫy tay và quay lưng bước về khu trường học.
“Ơ, giờ…”
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, và trong một lúc, tôi không biết nên làm gì. Việc thì đổi cài đặt của linh thú thì ổn, nhưng nếu thế, còn kế hoạch của chúng tôi thì sao?
“Xin lỗi, xin hãy cho chúng em hội ý.”
Yuuji hỏi xin một cuộc hội ý từ trọng tài, và trận đấu chính thức bị gián đoạn. Sau khi xác nhận việc đó, chúng tôi bắt đầu một cuộc họp chiến thuật.
Yuuji và những cầu thủ sân trong tập trung hết lại xung quanh gò ném bóng, Được rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, Yuuji? Kế hoạch gây sự hỗn loạn của chúng ta đã bị phá hỏng rồi.”
Kế hoạch từ đầu của chúng tôi là gây sự hỗn loạn cùng với năm ba, nhưng nó lại trở thành như thế, vì vậy kế hoạch chúng tôi chỉ có thể kết thúc trong thất bại. Chúng tôi không thể thắng nếu chúng tôi chơi với họ trực diện!
“Không vấn đề gì. Mọi thứ thì khác so với những điều mà tớ dự đoán, nhưng nếu thế, chúng ta có thể sữ dụng vũ khí bí mật của mình lúc này rồi.”
“Vũ khí bí mật?”
“Đúng thế. Thật tốt khi người đánh bóng tiếp theo là gã trọc đó, vì thế không cần dễ dãi với hắn làm gì.”
Sau khi nói điều đó, Yuuji bước đến trọng tài và quay mặt về phía băng ghế, xin thay người.
“Himeji sẽ thay thế Yoshii làm người ném bóng, Yoshii sẽ là người bắt bóng, em là người bắt bóng sẽ đổi chỗ với gôn thứ ba của Shimada.”
Vậy đó là việc cân chỉnh hàng phòng ngự và thay người ném bóng? Vậy Himeji là người ném bóng, tôi là người bắt bóng, Yuuji phòng thủ ở gôn thứ ba, và Shimada quay trở về băng ghế để nghỉ?
Chúng tôi làm theo chỉ dẫn của Yuuji và hướng về khu vực tương ứng của mình. Himeji ra từ băng ghế, chạy đến Yuuji và nói gì đó với cậu ấy. Tôi không thể nghe thấy họ vì họ ở quá xa. Họ đang nói gì thế nhỉ?
“Sakamoto-kun, tớ, tớ không thể là người ném bóng được. Tớ chưa bao giờ chơi bóng chày trước đây, và tớ không thực sự có thể chơi thể thao…”
“Bình tĩnh đã, Himeji. Nghe tớ nè.”
“Không, không! Tớ không thể! Tớ không thể làm việc đó.”
“Bóng chày chú trọng vào tinh thần đồng đội, vì thế việc tin tưởng lẫn nhau giữa đồng đội là rất quan trọng—đặt biệt là người ném và bắt bóng, phải là thân nhau nhất.”
“À, tớ hiểu…nhưng…”
“Một người ném và bắt bóng có thể tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời—đó thường được gọi là ‘chồng và vợ’ trong bóng chày.”
“Ơ? Chồng và vợ…”
“Đúng thế. Từ bây giờ, tớ sẽ không là người bắt bóng. Akihisa sẽ là người đó. Kết quả của trận đấu này sẽ chứng minh rằng cậu và Akihisa có thể phát triển một một quan hệ ‘chồng và vợ’ tốt hay không.”
“…”
“Cậu phải tin vào mối quan hệ của cậu với Akihisa, vì thế hãy ném đi trái bóng trong tay của cậu để nhìn thấy điều đó. Chỉ cần dùng hết sức minh để trao cảm xúc của cậu đến với Akihisa. Đó là mốt quan hệ ‘đồng đội’—không, mối quan hệ ‘chồng và vợ’.”
“Tớ…tớ hiểu rồi.”
“Hãy nhớ lấy điều này, Himeji. Dùng hết sức mình. Đừng nghĩ về việc trái bóng sẽ đi đâu. Chỉ cần dùng hết sức mạnh và chuyền cảm xúc của mình đến với Akihisa. Nếu cậu cố tình kìm nén lại, thì lòng tin tưởng giữa cậu và Akihisa là không thể thiết lập được.”
“Tớ hiểu rồi!”
Chuyện gì thế? Tôi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có một cảm giác xấu về việc này.
Khi tôi đang rùng mình vì cơn ớn lạnh không rõ nguồn gốc này, Himeji, người mà đã nói xong với Yuuji, chạy đến. Cậu ấy trông có vẻ tràn đầy năng lượng.
“Chà…Akihisa-kun, xin hãy chỉ bảo tớ!”
“Mm, xin hãy chỉ bảo tớ luôn, Himeji.”
Himeji dường như khá lo lắng vì cậu ấy bắt đầu nói lắp.
“Tớ tin tưởng Akihisa-kun, tớ sẽ ném hết sức mình.”
“Haha, tớ thấy vui khi nghe điều ấy đấy. Hãy làm hết sức mình nào.”
“Được thôi, hãy làm hết sức nào. Hãy tạo nên một gia đình tuyệt vời! Nè…người, người yêu dấu…”
Cái gì? Yuuji đã nói cái gì với cậu ấy vậy?
“Thế, hãy bắt cú ném của tớ nè.”
Sau khi cậu ấy bước vài bước nhỏ đến gò ném bóng, Himeji bắt đầu sự chuẩn bị của minh khi cậu ấy sẵn sàng để ném. Ôi chà, tốt hơn là không nên nghĩ quá nhiều. Tôi chỉ cần làm việc của mình thôi.
Tôi đang đứng nơi mà Yuuji đã đứng từ nãy giờ khi tôi tôi để linh thú triệu hồi của mình ngồi bệt xuống vị trí bắt bóng.
Được rồi. Giờ đây, chỉ với một người bị loại, một người ở gôn đầu tiên, và trận đấu tiếp tục.
“Heh~ Tôi thực sự không biết cái kế hoạch ngu ngốc mà cậu đang nghĩ đến là gì, nhưng nó sẽ không thành công với tôi đâu! Tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh của tôi. Triệu hồi!”
Người đánh thứ ba của đối phương—sempai đầu trọc bước vào khu vực đánh bóng và sẵn sàng triệu hồi.
“Tớ, tớ sẽ làm hết sức mình…triệu hồi!”
Điểm của người đánh và ném hiện lên chỉ trong nửa giây sau đó.
Lớp A, Natsukawa Shunpei, Hóa học, 244 điểm.
Đấu với
Lớp F, Himeji Mizuki, Hóa học, 437 điểm.
“Wah! Điểm của đứa con gái đó thật quá lớn…”
Khi thấy điểm của Himeji, sempai trọc đầu bắt đầu run lên. Điều này là không thể tránh được. Nhưng mọi người có thể thấy, điểm của Himeji là ưu tú trong những người ưu tú, vì thế cho dù sempai từ lớp A cũng không thể đánh bại cậu ấy.
“Chết tiệt. Bỏ lại Takashiro là một quyết định sai lầm…”
Sempai trọc đầu trông có vẻ như gặp rắc rối khi tự lẩm bẩm với chính mình.
Takagi? Cái tên này có vẻ quen quen. Tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu trước đây nhỉ…
“Được, được rồi, xin hãy chỉ bảo tớ!”
Ngay khi tôi đang nghĩ ngợi, Himeji đã sẵn sàng để ném. Tôi phải là người nên học hỏi cậu ấy—CHỜ ĐÃ! TÔI ĐÃ KHÔNG NHẬN RA NÓ CHO ĐẾN LÚC NÀY, NHƯNG TÔI LÀ NGƯỜI PHẢI BẮT CÚ NÉM CỦA HIMEJI SAO!!? TÔI SẼ CHẾT MỘT CÁCH THẢM KHỐC NẾU TÔI BẮT TRƯỢT!!
“Để tớ xem nào. Đầu tiên, bước lên miếng cao su, và rồi…”
“Chờ, chờ, chờ đã Himeji!”
“Hửm? Sao thế, Akihisa-kun?”
Tôi gọi để chặn Himeji, người mà đang sẵn sàng để ném. Himeji thật là diệu dàng và thông cảm. Tôi đoán rằng cậu ấy sẽ kìm nén một chút, nhưng vì sự khác biệt trong điểm số giữa chúng tôi quá lớn, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì vậy tốt hơn là để cậu ấy thử trước.
“Cậu thấy người chạy ở gôn thứ nhất chứ? Ném một cú pickoff tới gôn thứ nhất để người đó không cướp gôn được. Cậu muốn thử chứ?”
Người chạy ở gôn thứ nhất không chạy quá xa. Nhưng tôi chỉ muốn Himeji ném một cú pickoff lại đó để cậu ấy có thể quen với việc đó. Dù gì đi nữa, tôi chỉ muốn Himeji ném một trái trước.
“Một cú pickoff, tớ hiểu rồi. Tớ chỉ cần ném tới gôn thứ nhất thôi, phải không?”
“Đúng thế. Cậu có thể làm ơn ném cho Fukumura ở gôn thứ nhất không?”
“Tớ hiểu rồi. Thế thì—”
Linh thú của Himeji giơ tay lên và đi vào tư thế ném bóng.
“Hơ!”
“………..Á?”
Lớp A, Tsunemura Yuusaku, Hóa học, CHẾT.
Đấu với
Lớp F, Himeji Mizuki, Hóa học, 437 điểm.
Lớp F, Fukumura Kohei, Hóa học, CHẾT.
Đấu với
Lớp F, Himeji Mizuki, Hóa học, 437 điểm.
—Ngay lập tức có bảng báo cáo hai người chết.
KLANG…với điều đó, tiếng của những vật nặng nào đó đổ nhào có thể được nghe thế.
Linh thú triệu hồi của người chạy ở gôn thứ nhất, sempai bờm ngựa và Fukumura, người đang trông chừng gôn thứ nhất biến mất cùng nhau vào trong gió như là những người bạn tốt.
“WAAAHHHHHHHHH!!! ĐAU QUÁÁÁÁÁ!!! CƠ THỂ TÔI ĐAU QUÁÁÁÁÁ!!!”
Sau một chốc ngắn, người điều khiển linh thú cũng khóc lên trong đau đớn.
Có vẻ như sự thay đổi trong cài đặt đã theo kịp quả bóng, vì thề cả hai người bọn họ đều bị ảnh hưởng bởi thương tổn được làm tới linh thú, điều mà làm cho họ lăn trên sàn trong đau đớn.
“Á! Xin, xin lỗi! Tớ không biết cách kiểm soát sức mạnh của trái bóng, vì thế…”
Himeji cuống cuồng cúi đầu xin lỗi hai người bọn họ, người mà đang lăn lốc trên sàn. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng họ sẽ bận tâm đến lời xin lỗi của cậu ấy giờ đâu.
“Các cầu thủ dự bị sẽ làm ơn thay thế những cầu thủ đã bị thương để chúng ta có thể tiếp tục trận đấu chứ?”
Trọng tài lạnh lùng hỏi những cầu thủ tiến lên. Hai cầu thủ bị thường người mà không thể di chuyển được do đau đớn đã được khiêng đi. Đối phương cử ra một sempai, trong khi Hideyoshi, người mà trên băng ghế, thay thế Fukumura để phòng thủ gôn thứ nhất.
“Uu…mình thất bại rồi…”
Mặc dù cậu ấy đã chôn hai người chỉ bằng một chiêu, nhưng Himeji có vẻ như hối tiếc về việc đó. Nếu có thể, tôi muốn động viên cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy không kiểm soát sức mạnh của mình và sử dụng hết sức, trái bóng tiếp theo sẽ đánh trúng tôi, người bắt bóng. Nếu tôi bị ném trúng trái bóng đầy uy lực đó, tôi chắc chắn sẽ được gửi đến một chiều không gian hoàn toàn mới trong sự đau đớn. Mặc dù tôi thấy rất tiếc cho cậu ấy, nhưng tôi thực sự không muốn—
“Đừng bận tâm, Himeji. Cứ ném hết mình đi.”
“Nhưng…”
“Đừng lo lắng gì nhiều. Đó là điều mà một người bắt bóng nên làm.”
“Nhưng nếu tớ làm điều đó, Akihisa-kun sẽ…”
“Nè nè, cậu đang nói thứ gì thế? Cậu không tin tưởng Akihisa sao?”
“À…không, không phải thế! Tớ chưa bao giờ nghi ngờ Akihisa-kun cả!”
TÊN KHỐN ĐÓ NHẤT ĐỊNH ĐANG CỐ GIẾT TÔI!!!
“Akihisa-kun, tớ đến đây.”
KHÔÔÔÔNG!!! HIMEJI, ĐỪNG NÉM BÓNG VỀ PHÍA TỚ!!!
“He, heh!”
“Hửm? Ơ? Làm sao mà nó—”
Himeji bật ra một tiếng dễ thương và một cú ném chẳng dễ thương chút nào. Cú ném mà không thể nhìn thấy bằng mắt bay thẳng vào đàn anh năm ba người mà đang chuẩn bị đánh tiếp theo.
Lớp A, Kindaichi Shinnosuke, Hóa học, CHẾT.
Đấu với
Lớp F, Himeji Mizuki, Hóa học, 437 điểm.
Cầu thủ đánh bóng thứ tư của lớp 3-A thậm chí còn không kịp thể hiện điểm của mình mà ngay lập tức trở thành một linh hồn không còn sự sống, không bao giờ quay trở lại nữa. Bởi vì điều đó, anh ấy trở thành nạn nhân thứ ba.
“TRỌNG, TRỌNG TÀI! ĐÓ LÀ MỘT CÚ NÉM NGUY HIỂM, KHÔNG PHẢI SAO!!? CÔ TA NÊN BỊ ĐUỔI!!”
Đứng trong khu vực đánh bóng, nét mặt của sempai đầu trọc thay đổi một cách rõ rệt khi mà anh ấy tranh cãi về việc Himeji đã vi phạm luật lệ. Nhưng trước khi trọng nào có thể nói bất kì điều gi, Yuuji, người mà đang đứng ở gôn thứ ba, nói,
“Nè, sempai? Làm sao mà anh có thể nói một điều ác độc như thế? Nhìn Himeji đi. Anh biết rằng cậu ấy không cố tình làm điều đó mà!”
“Xin, xin lỗi! Đây là lần đầu tiên em làm người ném bóng. Đó là lí do tại sao em lại lo lắng như thế…”
Himeji chạy đến băng ghế lớp 3-A và tiếp tục cuối đầu xin lỗi họ. Thấy Himeji trông có vẻ quá lạc lõng về việc nên làm gì, tôi không nghĩ rằng ai đó sẽ nghi ngờ rằng cậu ấy làm điều đó một cách có chủ đích cả.
“ĐỪNG, ĐỪNG ĐÙA NỮA, SAKAMOTO! CÓ NHỮNG THỨ KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC CHO DÙ NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CỐ TÌNH!!”
“NGẬM HỌNG LẠI, TÊN KHỐN!! Thầy, nghĩ kĩ đi. Một bên là một học sinh dễ thương người mà cố hết sức để tham gia và sự kiện của lớp mặc dù cậu ấy không giỏi việc đó. Bên kia là một người có ác ý định làm hoen ố ý nghĩa thiêng liêng của tinh thần thể thao, một sempai ngu ngốc, xấu xa và xấu xí. Là một giáo viên, thầy sẽ đứng về phía nào?”
“BẮT ĐẦU!”
“Trọng, trọng tài?”
Trọng tài không chút khoan nhượng thông báo sự tiếp tục của trận đấu. So với những hành động đê tiện của chúng tôi, những hành động của Himeji không mang chút ý định xấu nào cả. Trong trường hợp này, phán quyết đó là đúng đắn, nhưng tôi thấy rằng trọng tài có một cái nhìn bị xuyên tạc về những giá trị.
“NÈ, YOSHII! NHANH ĐUỔI NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÓ RA ĐI! CẬU SẼ CHẾT NẾU CỨ THẾ ĐẤY!”
“LÀM, LÀM SAO MÀ TÔI CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC VIỆC ĐÓ? ĐỪNG NHÌN CẬU ẤY NHƯ THẾ, HIMEJI THẬT SỰ LÀ MỘT NGƯỜI SUY NGHĨ RẤT ĐƠN GIẢN ĐẤY!!”
Tôi tiếp tục nói với sempai đầu trọc trong khu vực đánh bóng. Nếu tôi có thể làm điều đó, tôi thực sự muốn Himeji ra khỏi sân bóng!
“Uu…nó thật sự rất khó khăn…có lẽ mình có thể ném tốt hơn nếu mình sử dụng lực mạnh hơn một chút…”
Himeji quay về gò ném bóng và nói điều đo, làm cho tôi đổ mồ hôi lạnh.
LÀM SAO MÀ CÓ THỂ ĐƯỢC! CẬU ẤY VẪN CHƯA NÉM HẾT SỨC Ở TRÁI BÓNG VỪA RỒI!!
Người mà có khả năng để thành thủ khoa của việc ném bóng trong khối của chúng tôi mà không chú ý đến việc kiểm soát. Có vẻ như chỉ có băng ghế là nơi an toàn mà thôi. Nếu là thế, nó chỉ làm thôi quên rằng có một giải đấu bóng chày đang diễn ra. Đây không phải là một trận đấu, là cuộc thảm sát từ một phía.
“Lần, lần này…mình phải ném trúng Akihisa-kun!”
““EEIIYYYYYAAAAA!!””
Sempai đầu trọc và tôi để linh thú của mình quăng gậy và găng đi khi chúng tôi chỉ quan tâm việc sử dụng cả hai tay để che đầu mình và cúi xuống. Một trái bóng nhanh mạnh mẽ bay ngay sát đầu linh thú của chúng tôi.
“BÓNG LỖI.”
Trọng tài quyết định đó là một trái bóng lỗi, NHƯNG AI LẠI QUAN TÂM ĐÓ LÀ MỘT TRÁI BÓNG TỐT HAY BÓNG LỖI BÂY GIỜ CHỨ!!?
“THAY CÔ ẤY RA, SAKAMOTO! ĐƯA CÁI NGƯỜI NÉM BÓNG ĐÓ ĐI RA!!”
“Anh đang nói gì thế sempai? Cú ném của Himeji càng ngày càng sắc nét hơn. Chẳng phải cậu ấy đã vào nhịp rồi sao?”
“TÔI KHÔNG THẤY CÔ TA NHẮM VÀO GĂNG CỦA NGƯỜI BẮT BÓNG GÌ CẢ!!!”
Tôi đồng ý với việc đó.
Phớt lờ sempai đầu trọc và Yuuji người mà đang cãi nhau, Himeji đứng trên gò ném bóng, có vẻ như đang lầm bầm thứ gì đó.
“Uu…có lẽ bởi vì vì không tin tưởng Akihisa-kun hoàn toàn, vì thế mình không thể ném chuẩn được…mình phải tin tưởng Akihisa-kun hơn nữa…”
Vì thế, cậu ấy nắm trái bóng trong tay chặt hơn nữa khi cậu ấy chuẩn bị làm điều gì đó thậm chí còn kinh hoàng hơn nữa. Ơ? Himeji đang làm gì thế?
“CHỜ, CHỜ ĐÃ!! NGƯỜI NÉM BÓNG ĐÓ VỪA NHẮM MẮT LẠI SAO!!?”
“Không phải vậy đâu, đó là lòng tin tưởng giữa những đồng đội. Đó là bởi vì cậu ấy tin tưởng và sự dẫn dắt của người bắt bóng vì thế cậu ấy nhắm mắt lại để mà ném.”
“LÀM SAO MÀ CÔ TA LẠI CÓ THỂ ĐƯỢC HƯỚNG DẪN BỚI NGƯỜI BẮT BÓNG NẾU CÔ TA NHẮM MẮT LẠI!!? CẬU ĐANG PHUN RA NHỮNG THỨ ĐẦY NHẢM NHÍ ĐẤY!!”
“Đúng thế. Điều đó đã mở ra con mắt trong tâm cậu ấy. Một cầu thủ thực sự giỏi sẽ không cần nhìn, người đó chỉ cần phát hiện sự hiện diện của con mồi—vị trí của đối phương.”
“VẬY NẾU CÔ TA PHÁT HIỆN RA VỊ TRÍ CỦA TÔI THÌ SAO! Ý CHÍNH LÀ ĐỂ NÉM THẰNG VÀO VÙNG BẮT BÓNG, ĐÚNG KHÔNG!?? CẬU GẦN NHƯ GỌI TÔI LÀ ‘CON MỒI’ PHẢI KHÔNG!!?”
“Xin đừng nói những thứ mà không thể chịu đựng được, được chứ? Sempai con mồi?”
“CẬU VỪA NÓI ĐIỀU ĐÓ PHẢI KHÔNG!!? CẬU VỪA GỌI TÔI LÀ ‘SEMPAI CON MỒI’ MÀ KHÔNG NGHĨ GÌ, ĐÚNG KHÔNG?”
Việc quan trọng nhất bây giờ là con mồi mà Yuuji vừa nhắc đến có bao giờ cả tôi hay không.
“Chà…Himeji! Cậu có thể nghe tớ nói chứ? Thật ra, cậu không cần phải nghiêm túc thế…”
“Hoo…ha…ho…ha…được rồi, mình có thể ném một cú bóng tốt nếu mình tin chắc vào Akihisa-kun…”
“Himeji?”
Có vẻ như Himeji vừa bước vào giai đoạn thiền vì cậu ấy không thể nhận thấy lời hay tín hiệu tay của tôi. Dù gì đi nữa…tôi phải sử dụng cách của chính mình để sống sót nếu như tôi muốn thấy mặt trời mọc vào ngày mai.
“Không, không thể tránh được. Nếu là thế, mình sẽ chỉ tránh qua một bên khi Himeji ném bóng. Nếu mình may mắn, có lẽ mình có thể giữ được mạng sống của mình!”
“ĐÓ, ĐÓ THẬT QUÁ ĐÊ TIỆN, YOSHII!!! CẬU CHỈ MUỐN CỨU MẠNG CỦA MÌNH!!?”
“Xin lỗi, sempai, tôi vẫn yêu quý cái mạng của mình!”
Một lưu ý là, luật cơ bản của bóng chày đã chỉ rõ rằng người đánh bóng không thể rời khu vực đánh bóng. Tôi cảm thấy hơi chút đáng tiếc cho sempai trọc đầu trước mặt tôi đó sẽ phải tránh cú ném của Himeji trong một khu vực chật hẹp.
“Tớ ném đây, Akihisa-kun!”
“XIN HÃY CỐ GẮNG MỞ MẮT CẬU RA, HIMEJI!!”
Đối mặt với lời tuyên bố của Himeji, tôi chỉ có thể cầu xin cậu ấy tha mạng mình. Nhưng có vẻ mong ước của tôi không thể chạm đến trái tim cậu ấy vì Himeji tiếp tục nhắm nghiền mắt và ném trái bóng bằng hết sức mình.
Một trái bóng nhanh đầy mạnh mẽ
Với một sức mạnh khổng lồ
Nhắm vào đầu linh thú của sempai trọc đầu.
“........................waaa.........”
Mọi người đều biết đến thứ trái được gọi là quả lựu mà nở vào đầu mùa hè chứ? Đó là một trái mà vị ngọt và chua màu đỏ nhạt. Nó lớn lên trên cây, và khi nó chín mà không có ai hái xuống, nó sẽ rơi xuống vì nó già đi. Một khi nó rơi xuống đất, những phần thịt màu đỏ thẫm và nước sẽ tràn ra khắp nơi.
Giờ đây, hình ảnh của người đánh bóng hiển thị trong đầu tôi bắt đầu gợi tôi nhớ đến trạng thái kinh khủng khi trái lựu rớt xuống vì lí do nào đó.
Lớp A, Natsukawa Shunpei, Hóa học, CHẾT.
Đấu với
Lớp F, Himeji Mizuki, Hóa hoc, 437 điểm.
“Đó…quá mức cần thiết…người đàn bà đó…tên…ác quỷ…”
Đứng cạnh bên linh thú bị đánh một cách thậm tệ, sempai trọc đầu cũng chịu rất nhiều đau đớn vì anh ấy trong có vẻ như là sắp bất tỉnh và gục xuống đất. Thấy cảnh này…tôi chỉ có thể cảm thấy thương xót cho anh ấy.
Sau bữa trưa, tôi nghĩ một vài người sẽ hồi phục, đúng không? Nhưng linh thú của sempai trọc đầu đã trải qua một tình trạng tàn phá khi nó biến mất vào không trung.
“Chà…Akihisa-kun, cú ném đó được chứ?”
Đến lúc này Himeji cuối cùng cũng mở mắt ra. Bởi vì cậu ấy nhắm mắt nên cậu ấy không thấy cái cảnh nổ quả lựu đó. Có lẽ đây là một điều tốt cho cậu ấy.
“Chà…nếu chúng ta cân nhắc mục đính ban đầu của mình, cú đó là ném rất chuẩn…”
Nhưng vì lí do nào đó, có một vài cảm xúc trong người làm cho tôi không thể nào vui được.
“Người đánh bóng tiếp theo, xin hãy bước vào vị trí.”
Trọng tài lạnh lùng nhắc nhở người đánh bóng tiếp theo.
Nhìn vào băng ghế của lớp 3-A, mọi người đều cố tình nhìn xưống đất, không dám nhìn thằng vào mặt trọng tài.
“HEHE! BỌN NĂM BA ĐANG SỢ KÌA!!”
Một giọng chế nhạo từ đâu không rõ.
Hoo…tôi nghĩ rằng không chỉ người đánh bóng là sợ không thôi đâu.
“THẦY ƠI! CHÚNG EM ĐÃ HẾT NGƯỜI THAY!!”
Lớp 3-A báo cáo rằng họ không còn người thay nào cả. Nếu là thế, vì có những sự kiện khác đang diễn ra, nên chỉ có thể có hai cầu thủ dự bị. Nên làm gì bây giờ? Anh ấy định cho người không có đăng kí vào chơi sao?
Vào lúc đó, tôi nhớ rằng có một quy định được bao gồm trong giải đấu bóng chày linh thú. Yuuji đã thêm cái quy định mà ‘Mỗi đội phải nộp danh sách cầu thủ. Những cầu thủ mà không có tên trong danh sách sẽ không được tham gia vào trận đấu’. Tên khốn chết tiệt đó, lập nên cái kế hoạch này chỉ để hoàn thành cái luật đó sao…?
“Không đủ cầu thủ dự bị? Chà…chúng ta sẽ bỏ qua thứ tự đánh bóng của người đó. Những cầu thủ khác sẽ làm bài kiểm tra phục hồi của mình.”
Giáo viên ra cái quyết định lạnh lùng đó. Điều đó nghe có vẻ hợp lí, nhưng chẳng phải nó có nghĩa là những cầu thủ sẽ phải làm bài kiểm tra chỉ để đánh cú ném chết người của Himeji sao…?
“Được rồi, giờ là người đánh tiếp theo—người đánh thứ năm, xin hãy bước lên. Những cầu thủ mà không còn điểm nào sẽ phải làm bài kiểm tra phục hồi.”
“““LỚP 3-A QUYẾT ĐỊNH BỎ CUỘC!!!”””
Và như thế, với hai cú ném ‘bóng trúng người’ vào hai người đánh bóng và gây ra bốn thương binh, đánh giá thiệt hại 200%, cầu thủ ném bóng lớp F Himeji Mizuki đã trở thành huyền thoại trong kì đại hội thể thao.