Nửa đêm, ngày 29/12/1931
“Đâu, ừm, vậy nên, ừm, ừm, biết nói thế nào nhỉ, làm – các anh biết đấy – làm ơn giải quyết vụ này trong hòa bình thôi, được chứ? Chúng ta, tất cả chúng ta, chúng ta đều là người lớn cả, nên là, được chứ? Được chứ? Sẽ ổn thôi, chúng ta có thể làm được mà, thấy chứ? Nên, nên là nghe này, làm ơn bình tĩnh lại và suy nghĩ một chút đi.”
Gần một công xưởng nằm ở ngoại ô Chicago. Không có một bóng đèn hay biển báo neon nào trong con hẻm này, và bóng tối âm thầm bao phủ lấy nó. Tại đây, một nơi mà sự im lặng thường sẽ rất phù hợp, một giọng nói vang lên, rõ ràng nghe vô cùng bất hòa.
Dĩ nhiên, nếu chúng ta coi đó là tiếng gào thét và van xin của một người bị chĩa súng vào đầu, thì nơi đây chắc hẳn sẽ là phù hợp nhất. Dưới ánh trăng, một vài gã đàn ông cầm súng – nhiều khả năng là thành viên một băng mafia, dựa theo phong thái và trang phục – đang vây quanh một nam thanh niên trẻ.
Nếu có một thứ gì đó kì lạ ở đây, thì đó sẽ là hình xăm thanh kiếm màu đen in trên mặt cậu trai đang kêu khóc ầm ĩ.
“Nên, nên là, mấy khẩu súng đó! Đặt chúng xuống điii! Được chứ, được chứ? Xin mấy người đấy, tôi sợ đến nỗi bản thân dường như đang sắp sửa phát điên luôn rồi, tôi không đùa đâu! Làm ơn, tôi van xin các người, tôi không có một xu nào trong túi cả, nên là bây giờ tôi chỉ có thể xin lỗi thôi, vậy nên làm ơn bỏ súng xuống, bỏ súng xuống điiiiiii!”
Trong khi đó, mấy gã đàn ông cầm súng dáo dác nhìn nhau. Tất cả đều mặc áo măng tô màu tối, và họ hòa mình vào trong màn đêm, vây quanh cậu thanh niên mít ướt.
“Ê, mày chắc đây là thằng đấy chứ?”
“Chắc thế. 'Có hình xăm thanh kiếm trên mặt.' Nhất định là nó rồi.”
“Ừ, nhưng mà nó trông thảm hại quá. Có thật là nó không?”
“Chậc, hỏi là biết thôi mà.”
Gã đàn ông nom như thủ lĩnh của cả đám nắm lấy cổ áo cậu thanh niên. Cậu ta đang chuẩn bị khóc thêm một tràng nữa.
“Này, bớt nước mắt cá sấu giùm cái đi. Cho phép tao hỏi mày một câu vô cùng đơn giản nhé. Tùy thuộc vào câu trả lời của mày, bọn tao có thể sẽ cho mày về nhà với mẹ luôn. Hiểu rồi chứ?”
“Hức, hức, t-tôi không có mmmmmẹ...”
Ngay lập tức, một cái báng súng đâm sầm vào mặt cậu ta, ngay bên dưới khóe mắt.
“Gyaaaaaa!”
“Không ai hỏi gia cảnh của mày! Hiểu chưa? Tao vừa mới nói gì? Tao bảo là 'Mày có nghe tao nói gì không,' thằng giòi bọ thối tha này!”
Gã mafia ép cậu trai – người đang sắp sửa ngất xỉu đến nơi – đứng yên tại chỗ bằng vũ lực, dí khẩu súng vào lỗ mũi cậu ta, và bắt đầu chậm rãi lên tiếng.
“--Nghe đây, thằng mít ướt chó chết. Nếu mày không muốn tao hợp nhất hai lỗ mũi của mày bằng cách khoan vào sọ mày một lỗ, thì nói tên mày ra, nói to và rõ vào.”
Vừa run rẩy, cậu trai kia vừa gật đầu liên hồi, nuốt nước mắt, và nói tên mình.
“Híc...híc... Ja-Jacuzzi. Jacuzzi Splot.”
Ngay khi nghe xong những lời đó, đám mafia nhìn nhau và cố nín cười, khuôn mặt nom giãn hẳn ra.
“Bua-ha, chắc là mày đang đùa tao nhỉ... Bọn tao vừa mới bắt được thằng khốn cầm đầu cái lũ chuyên phá hoại nhà Russo, và hóa ra nó chỉ là một thằng nhãi chết nhát? Nói thật nhé, bọn tao mới chỉ đang có ý định lùng soát hang ổ của mày thôi. Rồi mày lại tới ngay đây, với cái bản mặt y hệt như miêu tả, một mình dạo phố mà không thèm để ý đến ai, hiểu chứ? Nghe mà mất hết cả hứng, nhỉ? Ha-ha, hài thật đấy, đúng không? Hả?”
Khi tiếng cười của hắn ta, một tiếng cười nghe như tiếng thở dài, kết thúc, hắn liền đấm gục luôn cậu trai tự xưng là Jacuzzi.
“Đúng rồi đấy, chả buồn cười tí nào đâu, thằng nhãi ranh khốn kiếp. Mày bị cái thá gì thế, hả? Mày phá tanh bành địa phận của bọn tao, nên tao mới nghĩ mày là cái thể loại rắn mặt đến cỡ nào, để rồi lại thành ra thế này ư?”
Mặt nổi bừng bừng những gân xanh, tên cầm đầu đá cậu trai thêm một phát nữa.
“P-phá tanh bành địa phận các người? Bọn—hức--bọn tôi chỉ...”
“Chỉ cái gì? Bọn mày nấu rượu rồi bán mà không được ai cho phép, bọn mày kết bè phái rồi bất tuân nhà Russo như thể bọn tao là một lũ cổ lỗ sĩ, và rồi bọn mày trộm cắp những cơ sở dưới trướng của bọn tao – thế không phải phá tanh bành thì là gì?”
Jacuzzi nãy giờ chỉ biết hứng chịu mấy cú đá, nhưng đột nhiên cậu ta ngừng rên rỉ và lớn tiếng phản đối.
“P-p-phải, bọn tôi là dân du côn, nhưng, nhưng mà, lần—lần đầu chúng tôi bán rượu, chính các người mới là kẻ giết chết tám bằng hữu của tôi! Vậy nên, vậy nên, bọn tôi đã quyết tâm là sẽ, sẽ chống lại nhà Russo bằng tất cả những gì chúng tôi có!”
Lời buộc tội đẫm nước mắt ấy dường như đã chọc đúng chỗ hiểm của đám mafia; mặt chúng đỏ bừng lên, và chúng siết chặt tay lại.
“Bọn tao đếch cần biết! Đừng nghĩ là bọn tao sẽ để mày chết dễ dàng. Bọn tao sẽ dồn thật nhiều tiền bạc với thời gian để biến mày và bọn bạn thành...”
“Oa, oa...híc, kệ chuyện đó đi, làm ơn, mau mau bỏ súng giùm t-t-tôi với, n-n-nếu được thì, tôi không muốn—g-g-giết mấy người đâu.”
Giọng nói của Jacuzzi khiến cho đám mafia phải khựng lại.
“Thằng nhãi ranh này! Mày có biết mình đang trong tình thế gì--?”
“Không, không, KHÔNG, tôi ghét nó, nó đáng sợ lắm! Tôi ghét phải thấy máu, và tiếng xương gãy lúc nào cũng làm tôi sợ chết khiếppppp!”
Nhận thấy cuộc nói chuyện kì quặc này sẽ không đi đến đâu cả, đám mafia lặng lẽ rút lại nắm đấm vừa mới giơ lên.
“Nên là, làm ơn, Donny, đừng, làm ơn đợi đã, đợi họ đã, tôi xin anh đấy, làm ơn, tôi biết mấy người này rồi sẽ bỏ s-s-súng xuống t-t-thôi mà!”
“Donny? Hả? Là thằng nào?”
Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Jacuzzi------ Và rồi hắn chợt để ý.
Đôi mắt cậu thanh niên kia không hề hướng về hắn ta. Chúng đang nhìn vào thứ gì đó phía sau lưng hắn, ngay đằng trên bờ vai.
Ngay khoảnh khắc bầu không khí căng lại, hắn nghe thấy một tiếng.
Rắc.
Vào giây đầu tiên Jacuzzi nghe thấy tiếng đó, cậu ta thét lên và bịt kín lại hai tai. Toàn thân cậu ta run bần bật.
Tên cầm đầu thả Jacuzzi ra, nhanh chóng tập trung toàn bộ giác quan của mình. Trong suốt khoảnh khắc hắn quay đầu ra sau:
Đôi mắt hắn quan sát đám thuộc hạ của mình, những kẻ vừa mới thấy gì đó và đang đứng chôn chân tại chỗ.
Đôi tai hắn bắt lấy âm thanh nối tiếp tiếng động bất thường cách đây một lúc: một âm thanh nghe như hai vật cứng bị chà vào nhau.
Mũi hắn bắt lấy mùi hương và cái lạnh của bầu không khí.
Lưỡi hắn nếm được ví đắng và chua của thứ dịch vị đang trào ngược lên họng mình.
Và ngay khoảnh khắc hắn ta quay đầu xong, tay hắn lập tức ăn trọn cơn đau khủng khiếp nhất mà hắn từng được biết.
“Ghakh... Aaaaaaaaaaaaugh!”
Một tác động bất chợt. Khi hắn nhìn xuống phần bị ảnh hưởng, những ngón tay dường như phải to gấp vài lần bình thường đang quấn lấy nắm tay của hắn ta, nắm tay đang giữ khẩu súng. Cổ tay hắn bị bẻ theo một góc hết sức thiếu tự nhiên; xương thịt bị tách rời, và chất lỏng màu đỏ sẫm tuôn trào theo nhịp đập của tim hắn ta. Vừa cố gắng giữ cho lý trí không rời khỏi cái đầu đang mụ đi vì đau, tên cầm đầu nhìn kĩ thứ ở trước mặt mình.
Đó là một cái bóng khổng lồ với mặt trăng đằng sau lưng.
Nó cao chừng hơn một mét tám. Gã đàn ông to lớn, người bị phủ kín trong bóng tối, đã bẻ gãy một tay của tên cầm đầu bằng tay phải của chính mình. Cùng lúc đó, tay trái của gã đó giơ lên cao, nắm chặt lấy cổ họng của một tên mafia khác. Bàn tay đó giật đứt khớp cổ của tên kia, và thân thể hắn bị treo lơ lửng dưới cái đầu đã ngả oặt sang bên vì thiếu sức sống.
Mặt trăng đang nằm ngay phía sau đầu gã ta, và hắn không thể thấy được biểu cảm của gã trong bóng tối. Ở nơi mà đáng lẽ một khuôn mặt phải tọa lạc, chẳng có gì ngoài màn đêm lặng im, sâu hoắm.
“Quái, quái, quái vậtttttt!”
Nối sợ của hắn còn lớn hơn cả cơn đau hắn phải trải qua. Tuyệt vọng đến khôn cùng, hắn vung bàn tay lên thật cao; dây thần kinh của nó đã bị tê liệt hoàn toàn. Không thèm ngăn cản gì hơn, gã khổng lồ thả tay hắn ra khỏi vòng kìm kẹp.
Được giải thoát, tên cầm đầu lập tức giương súng vào gã khổng lồ trước mặt và cố bóp cò. Thế nhưng, cơ ngón tay của hắn đã không còn khả năng làm vậy nữa.
“B-b-b-b-b-bọn mày đang làm gì thế hả?! Mau lên, bắn chết thằng đấy đi!”
Hắn vội vàng ra lệnh cho đám thuộc cấp, song không một ai di chuyển cả. Không những thế, mắt của chúng thậm chí còn chẳng hướng về gã khổng lồ. Chúng đảo một lượt khắp màn đêm tăm tối, hết qua chỗ này rồi lại đến chỗ kia.
Đến lúc đó, tên cầm đầu tội nghiệp mới chịu nhận ra: hàng loạt những bóng hình trong màn đêm bao quang chúng, dần hiện rõ bởi ánh trăng trên trời. Hắn cùng đồng bọn đang đứng quanh Jacuzzi, và bản thân chúng thì đang bị vây bởi những thanh niên tầm đôi mươi với ánh mắt đầy sát ý. Không một ai ăn mặc giống nhau, song bọn chúng vẫn lập tức hiểu những người kia là gì. Bọn họ là nhóm du côn mà chúng phải diệt trừ – bằng hữu của cậu trai mít ướt đang bị chúng bao vây.
Từ cả hai phía của con hẻm, trong bóng của cột điện báo, bên rìa hàng rào phủ quanh mặt đường, con số chắc hẳn phải lên đến hơn năm mươi cá nhân. Bọn họ bủa vây khắp nơi, và với tốc độ vô cùng chậm rãi, họ tiến lại gần đám tội phạm.
“Bọn... Bọn mày là ai?!”
Khi hắn quay sang nhìn đồng bọn của mình lần thứ hai, nhằm nỗ lực thoát ra khỏi tình hình này, tên cầm đầu lại tiếp tục mất giọng.
Thứ hắn thấy vẫn là khuôn mặt của đám thuộc cấp. Chúng vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Tuy nhiên, quang cảnh mà hắn đang thấy lại có hai điểm khác biệt.
Một là chúng đã cố nã đạn vào gã khổng lồ hay đám người xung quanh hay Jacuzzi.
Hai là đôi mắt của chúng giờ không còn chuyển động nữa, và sự sống thì đã bị hút sạch ra khỏi khuôn mặt.
Trước cả khi tên cầm đầu kịp chớp mắt, người của hắn đã ngã thụp xuống mặt đường, hết tên này rồi lại đến tên kia. Từng cái đầu đều bị cắm một con dao từ phía sau, và chúng lờ mờ phản chiếu ánh trăng bạc.
Giữa lúc đang choáng váng nhìn chằm chằm vào xác của đám thuộc cấp, tên cầm đầu chợt thấy một nhóm nam nữ đang đứng ngay bên cạnh hắn ta.
“Ngài thấy thế nào, thưa ngài?”
Đột nhiên, cô gái ở chính giữa lên tiếng hỏi hắn. Cô nom chừng khá trẻ, có lẽ là bằng tuổi với Jacuzzi. Cô nổi bật hẳn lên nhờ vết sẹo lớn trên mặt và miếng bịt mắt che đi mắt phải. Cặp kính mà cô đeo đè lên bịt mắt chỉ khiến vẻ ngoài vốn đã khác thường của cô trở nên lạ lùng hơn.
Mặc dù hiện đang là mùa đông, cô vẫn để lộ hai cánh tay ra ngoài, và vô số những vết sẹo nằm la liệt trên những cánh tay ấy,
Vô thức tưởng rằng mình mới lần đầu được nghe giọng người suốt mấy năm qua, tên cầm đầu – hoặc kẻ đã từng là tên cầm đầu, và nay đã mất đi toàn bộ thuộc cấp – từ từ lấy lại được thần hồn trước tiếng nói của cô gái kia. Cũng tại thời điểm đó, cơn đau dữ dội ở tay phải chợt quay lại. Hòa nhịp với mạch đập của hắn, nhiệt lượng của máu và cơn đau tấn công bộ não hắn ta.
“Gì thế này?! Lũ quái quỷ chúng mày là ai?! Từ khi nào chúng mày--?!”
Hắn ngừng lại giữa chừng. Một chàng trai đứng cạnh cô gái đó suốt nãy giờ đập mạnh một cái ống thép vào má hắn ta.
“Ah, ah, ga-ga, gwaah!”
“Không ai cần biết hoàn cảnh của mày! Nào? Tao vừa mới bảo mày cái gì? Tao đang hỏi mày cảm thấy thế nào đấy, đồ nhãi ranh bẩn thỉu, hôi hám – phải vậy không?”
Một phiên bản lịch sự hơn của những gì hắn nói với Jacuzzi lúc trước bị ném về phía hắn ta. Mẹ nó, bọn chó kia ở đây suốt từ nãy đến giờ? Con đĩ thối tha đấy dám lừa tao – bọn tao – vào bẫy. Hắn cố gắng nói lên lời và chửi rủa cô ta, nhưng chỗ máu tuôn trào từ trong mồm lại không cho phép.
Khi hắn nhìn xung quanh, một bức tường người đã bao vây hắn ta từ lúc nào. Suốt quá trình quan sát màn diễn đẫm máu ấy, một số người hoàn toàn không biểu lộ gì, phần lớn cười mỉa, và số kia thì nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thương hại. Hắn vẫn chưa nắm được bản chất thực của nhóm này, song có một điều giờ đã rất rõ:
Hắn thực sự không còn đường thoát.
Tên mafia bị giáng xuống làm du côn quèn; lưng hắn áp sát vào bức tường phía sau. Nhớ lại những gì Jacuzzi mếu máo ban nãy, hắn van nài Jacuzzi bằng toàn bộ không khí có trong phổi.
“Tao chấp nhận bỏ súng! Tao chấp nhận bỏ súng, tao thề! Tao không còn vũ khí nào trong tay nữa! Bảo bạn mày đừng giết tao nữa đi! Được chứ?! Mày không muốn phải thấy máu hay nghe tiếng xương gãy, đúng không? Nên là...”
Khi đã hét được một tràng như thế, hắn mới nhận ra là Jacuzzi không hề cử động.
Hai tay vẫn úp chặt lấy tai, mắt cậu ta chuyển màu trắng dã, và bọt mép chảy dọc khóe miệng cậu ta.
“Có vẻ như cậu ta ngất mất rồi. Tiếc cho ông thật đấy.”
Cô gái đeo bịt mắt thản nhiên cất lời.
Hắn hoàn toàn không còn ý tưởng gì nữa. Tất cả những gì hắn có thể làm là cố gắng xuyên thủng bức tường kia. Nghĩ xong, bằng tay trái của mình, tên mafia vươn tới khẩu súng mà hắn vừa mới vứt đi – nhưng không tài nào nhặt lên được. Bàn chân của gã khổng lồ, bọc trong đôi ủng da dày, giẫm mạnh lên tay hắn ta, trong đó có cả khẩu súng.
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Đám du côn choai choai chúng mày – Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, cứ làm như bọn tao chịu để chúng mày biến bọn tao thành trò hề ấy, lũ chết tiệtttttttt!”
Hoàn toàn bị khép góc, hắn dồn toàn lực để lôi tay trái và khẩu súng ra khỏi chiếc bốt kia. Hắn cảm thấy cơn đau khi lớp da bị xé bỏ, cũng như cơ bắp bị moi móc ra.
Thế nhưng, hắn chẳng buồn để ý đến chuyện đó. Hắn giương súng vào bộ phận nom yếu đuối nhất của hàng rào người: cô gái đeo bịt mắt. Đặt trọn niềm tin vào ngón trỏ của bàn tay trái, hắn dồn nén toàn bộ hi vọng vào viên đạn.
Tuy nhiên, cuối cùng thì, viên đạn đã không bao giờ được bắn, và hắn mất đi toàn bộ cơ hội.
Hắn thấy cô gái kia ném một cái gì đó. Một vật tròn nhỏ bốc khói và kêu xì xì.
Và rồi, bất ngờ thay, nó phát nổ.
“----Là bom?!”
Khi hắn kịp nhận ra, tất cả đã quá trễ rồi. Xét về sức công phá, thì nó không lớn hơn pháo tép bao nhiêu, song trước tiếng nổ của nó, hắn vẫn vô thức che mắt lại.
Qua kẽ hở giữa hai cánh tay, nay đã thấm đẫm máu, thứ cuối cùng hắn thấy...là vô vàn ánh bạc bay tới từ những người đứng ở hai bên cô gái kia. Những lưỡi dao phản chiếu ánh trăng, và quỹ đạo của chúng đều đồng quy vào hắn. Ahh, thật đáng yêu và kinh khủng và ghê gớm biết bao.
Đó quả thực là thứ lay động lòng người nhất – và muộn màng nhất – trong suốt cuộc đời hắn.
Liếc nhìn gã đàn ông, kẻ mà cơ thể đã biến thành một vườn dao, cô gái thở dài não nề và lẩm bẩm.
“Đáng ra ông chỉ cần xin bọn tôi tha mạng là được mà.”
Rồi, như thể đã mất hết hứng thú, cô quay sang nhìn Jacuzzi, người vừa mới bị gã khổng lồ vực dậy.
“Hức, híc, họ chết rồi, họ chết hết rồi, và máu họ đỏ, và mặt họ trắng, và đáng sợ quá...”
Mặc kệ mấy lời mếu máo cậu ta dành cho xác của đám mafia, cô gái lên tiếng khen ngợi thủ lĩnh của mình. Khác hẳn những lúc phải đối mặt với kẻ thù, tông giọng cô lộ rõ vẻ thân thiện và thoải mái.
“Làm tốt lắm, Jacuzzi. Giống hệt như những gì cậu nói: Chúng đâm thẳng vào bẫy của chúng ta.”
“Hức, nhưng, nhưng, nhưng mà, cậu cũng đâu cần phải giết hết bọn chúng!”
“Chúng ta không còn cách nào khác. Từ phía bọn này, thì có vẻ như chúng sẵn sàng giết cậu bất cứ lúc nào. Hơn nữa, tất cả những người còn sống đều bảo chúng chính là những kẻ đã giết Kenny và mấy người kia. Với lại, tớ cũng không thể tha cho chúng vì dám đánh cậu.”
“Đấy chẳng phải là thù oán cá nhân sao...? Cơ mà, nghe vậy cũng làm tớ vui lên một chút. Cảm ơn nhé, Nice.”
Jacuzzi mỉm cười trước cô gái mà cậu gọi là Nice, tạo nên một không khí như thể chỗ xác kia chẳng là gì. Thế nhưng, cứ như vừa mới nhớ ra chuyện đó, cậu ta quay sang mấy cái xác, và nước mắt lại chuẩn bị trào ra khỏi mắt cậu ta.
“Có chuyện gì thế? Cậu lại sợ cái gì nữa vậy?”
Nice hỏi. Giọng cô nghe chừng khá lo lắng.
Jacuzzi lủi ngay ra sau lưng cô; cậu ta run như cầy sấy.
“Không, chỉ là, ừm, tớ đột nhiên cảm thấy, cậu biết đấy, như kiểu mấy cái xác có thể sẽ đứng dậy và lao tới giết tớ ấy. Ý-ý tớ là, cách đây ít lâu, tớ có đọc được cái đó trong một quyển sách. Nó nói là xác chết có thể sống dậy và hút máu người sống rồi giết họ...”
“Cậu thực sự nên học cách phân biệt hiện thực với viễn tưởng rồi đấy, Jacuzzi. Chuyện đó sao mà xảy ra được.”
Đúng lúc ấy, đột nhiên, một tiếng gào vang đến từ sau lưng họ.
“Rrraaaaarrgh... Xác chết, sống dậy, hút máu, vấn đề, đáng sợ.”
“A, anh cũng nghĩ thế à, Donny? May mà không chỉ có mỗi mình...”
“Hừ, để đó cho tôi.”
Gã khổng lồ mà cậu ta gọi là Donny vỗ thụp lên ngực. Làn da nâu và thứ tiếng Anh bập bẹ ấy cho thấy anh ta là một người vừa mới nhập cư từ Mexico.
“Tôi sẽ, giết chúng, nhanh gọn.”
Nói xong, bàn chân của gã khổng lồ lập tức nện mạnh xuống đống xác chết. Tiếng trầm đục và tiếng cao vang tạo nên một hợp thể kì lạ vang vọng khắp nơi đây. Trước tác động ấy, những cái xác nảy lên như thể sắp sửa sống dậy đến nơi, và những lưỡi dao bị kẹt trong chúng đều nhất loạt bật ra ngoài. Cùng lúc với chấn động của những cú giậm sau đó, máu phun ra từ những cái lỗ mà mấy con dao tạo ra.
“Waaaaaaaaugh! D-Donny, dừng lại đã! Phải đối xử tử tế với xác chết chứ!”
Jacuzzi vội vã ngăn cản thuộc cấp của mình. Như thể muốn đổi chỗ với anh ta, Nice rảo bước lại gần đống xác. Rồi cô rút vài vật hình trụ dài, mảnh từ trong áo ra và bắt đầu xếp mấy sợi dây trên đỉnh đầu chúng thành một hàng.
“Ừm, Nice. Cậu định làm gì vậy?”
Cậu ta chợt có một linh cảm rất xấu. Nỗi bất an hiện rõ mồn một trong câu hỏi của Jacuzzi. Đáp lại câu hỏi đó, Nice – miệng mỉm cười – rút một cái bật lửa ra.
“Không, làm ơn đừng, cậu thực sự sẽ không làm vậy đâu, nhỉ? Nice... Nice? Niiiiiiice!”
Trước cả khi cậu kịp ngăn căn cô, Nice đã châm lửa cho ngòi nổ rồi. Chúng bắt đầu điên cuồng cháy lên.
Ngắm nhìn say sưa những đốm lửa ấy, như thể chúng là người tình trăm năm chưa gặp của cô, Nice lẳng lặng đặt lớp vỏ kim loại bao bọc đầu kia của que thuốc lên đỉnh đống xác trước mặt.
Rồi, với một nụ cười vui sướng đến phát sợ, cô quay sang tuyên bố với tất cả những bằng hữu.
“Nào, giờ thì. Ai mà không chạy nhanh là sẽ nổ banh xác luôn đó!”
Một tiếng rền vang vọng ầm ĩ khắp con hẻm. Ánh lửa đỏ che khuất ánh trăng, và rồi cả con hẻm bị bao phủ trong một quầng sáng chói lóa.
Ngay cả khi quầng sáng ấy đã dịu đi, những đốm lửa nhỏ vẫn lác đác bùng lên bên vệ đường. Mảnh vở của một thứ gì đó bị vụ nổ đánh văng giờ đã biến thành mồi lửa, và chúng lờ mờ soi sáng khuôn mặt của Jacuzzi và những người kia, hiện đang đứng nấp ở cách một quãng.
Nice từ tốn đứng dậy và an ủi cậu thanh niên đang run rẩy.
“Nào, nào, đừng khóc nữa. Thấy chưa? Mấy cái xác giờ đã nát thành nghìm mảnh rồi, nên cậu không cần phải lo làm gì nữa. Chúng sẽ không thể nào sống dậy được đâu, nên là nín đi nào. Tớ làm vầy là vị cậu đấy, Jacuzzi.”
Vừa cố gắng kiềm lại nhịp thở, cậu thanh niên vừa nhìn đăm đăm vào Nice bằng đôi mắt ầng ậc nước.
“C-c-cậu nói dối. C-c-cậu chỉ muốn được dùng thuốc nổ thôi, đúng không, Nice? Cậu chỉ muốn thấy một vụ nổ thôi, đúng không?”
“Thực ra thì, đúng đấy.”
Cô trả lời không chút hối cải, nở một nụ cười thật tươi bằng con mắt duy nhất cô có.
“N-N-N-Nice, lát nữa tớ nhất định sẽ đánh cậu!”
“Cậu không thể. Không bao giờ có thể. Cậu sẽ không đời nào làm một điều man rợ đến như thế, đúng không?”
Nhìn Nice dương dương tự đắc ở đằng xa, Jacuzzi ra lệnh cho người duy nhất không nấp đi trong suốt vụ nổ.
“Thế thì, Donny, anh đánh cậu ấy đi.”
“Mm, đã rõ. Tôi đánh Nice, Jacuzzi vui, thế thì tôi cũng vui.”
Anh chàng da nâu to con vui vẻ vung vẩy nắm đấm của mình.
“Xin-lỗi-tớ-sẽ-không-bao-giờ-làm-vậy-nữa-đâu-nên-là-tha-cho-tớ-đi-màààà!”
Ôm đầu bằng cả hai tay, cô gái một mắt chạy lòng vòng quanh đống lửa.
Vừa quan sát màn trao đổi ấy – thứ diễn ra khoảng chừng ba ngày một lần – đám bằng hữu còn lại bật cười sảng khoái.
“Hee-hya-ha-hee-hee!”
“Đ-đ-được rồi, mọi người, mau lên và, ừm, chạy ra khỏi đây thôi. Ý tôi là, chúng ta p-p-p-phải chạy mau thôi!”
Jacuzzi đột nhiên hoảng hốt, bước chân lập cà lập cập.
Khó hiểu trước phản ứng đó, bằng hữu của cậu cất tiếng hỏi.
“Hả? Tại sao?”
Từ bỏ nỗ lực đào tẩu, Jacuzzi dậm chân tại chỗ và lớn giọng nói.
“Ng-ng-nghe này, mấy cậu có biết tại sao hôm nay tôi bảo không được mang súng không?”
Bạn bè cậu trả lời một cách vô cùng tùy hứng: 'Chẳng phải là do cậu sợ tiếng súng à?” “Bởi vì như vậy phí đạn lắm, đúng không?” “Hya-haah!”
Vừa mếu máo và nổi điên cùng một lúc, nhịp chân của Jacuzzi giờ còn vội vàng hơn.
“Bởi vì nếu chúng ta gây quá nhiều tiếng ồn, cảnh sát hay thành viên còn lại của nhà Russo sẽ để ý tới! V-v-v-vậy mà các cậu thậm chí còn cho nổ một quả bom... Mau lên, mau lên, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Mọi người mau lên!”
Vừa nói xong, cậu ta đã cuống cuồng chạy dọc theo con phố, trước khi sinh mạng mình bị lâm nguy.
“Oooooooooohhh----”
Hàng loạt lời khen ngợi được tung ra.
“Ha! Thì ra là như vậy!”
“Jacuzzi tuyệt thật đấy! Quả đúng là người thông minh!”
“Thế mới là sếp của chúng ta chứ!”
Vừa ngưỡng mộ Jacuzzi, bọn họ vừa nhất loạt chạy theo người có lẽ là tên đầu đảng du côn mít ướt nhất Chicago này.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, cậu ta dáo dác nhìn quanh như một con cừu bé nhỏ đang bị một lũ quỷ rượt bắt.
“N-n-nhân tiện thì, Nice. Về chuyến xe lửa ngày mai ấy...Jon bảo là chỉ có một phòng năm người ở toa hạng bét thôi. Thế nên tớ, cậu, với Donny sẽ đi, rồi cậu tìm thêm hai người nào đấy ưa nhìn một chút nhé.”
“Vậy có đủ không?”
“C-chắc thế. Cũng không phải chúng ta định làm gì với con tàu cả; chúng ta chỉ đang tìm đến chỗ kho báu trong toa hành lí thôi, nên là mang nhiều người đi thì sẽ trông bất thường lắm, đúng chứ? Với lại, Fang và Jon cũng ở sẵn trên tàu rồi.”
“Được thôi. Bốn giờ chiều ngày mai, ở ga liên hiệp đường sắt Chicago nhé.”
Sau khi chào tạm biệt với Nice và những người kia, những người phải đi chuẩn bị trước, Jacuzzi đột nhiên cảm thấy lo lắng và háo hức đến vô cùng về kế hoạch của ngày mai.
“Không biết mọi chuyện liệu có ổn không nữa. Mình không nghĩ là nó sẽ ổn. Cơ mà, cứ nghĩ đến chuyện được đi trên chuyến tàu cao tốc giới hạn xuyên lục địa, Flying Pussyfoot... Mình mong đợi cái ngày ấy lắm rồi. Cũng đã được ít lâu kể từ lần cuối mình gặp Fang với Jon nữa. Hi vọng là họ vẫn ổn.”
Vừa ngước nhìn bầu trời đầy sao, Jacuzzi vừa nghĩ về những người bạn sẽ cùng ở trên tàu với mình, cũng như kế hoạch mà họ sẽ thực hiện vào tối mai.
Kế hoạch cho vụ cướp xe lửa đầu tiên trong đời.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại