Chiều ngày 30 tháng 12
Đây quả thực là ngày tệ nhất đời mình.
Trong một tòa dinh thự ở Chicago, Placido Russo, ông trùm nhà Russo, chắc chắn về điều đó như đinh đóng cột.
Vấn đề đầu tiên là thu nhập của tháng này – một khoản tiền vô cùng lớn – đã bị đánh cắp đến tận xu cuối trên đường vận chuyển.
Hung thủ là một cặp phụ nữ và đàn ông. Bọn họ mặc đồng phục của Babe Roth và Ty Cobb. Ai đó đã đột nhiên hét lên “Keee-rack!” từ phía sau những người vận chuyển, và khi họ quay đầu lại, bọn chúng liền dùng gậy bóng chày tấn công. Họ thành công né được cú đó nhưng lại trúng phải một nắm tiêu trộn chanh vào mặt. Nhân lúc họ quằn quại trong đau đớn, bọn chúng cướp lấy cái túi rồi chạy đi.
Không thể tin được. Ban đầu ông ta tưởng đấy là một trò đùa và đã đem đám vận chuyển ra tra tấn, song quả nhiên, chuyện đó là thật.
Nếu chỉ có thế thôi, thì tình hình đã không tệ đến thế. Nhưng sau đó, ông ta lại nghe được tin đồn rằng một ủy viên cùng một số thuộc hạ đã cháy thành tro ở ngoại ô.
Ông ta vẫn chưa xác nhận được tin đó, song nếu cân nhắc tới chuyện một nhóm đã đến đấy vào tối qua để do thám mấy tên du côn và vẫn chưa về, thì khả năng đó là sự thật cũng khá là cao.
Trên tất cả, đám khủng bố đáng lẽ phải nhập bọn với họ vào hôm nay cũng vẫn chưa liên lạc gì. Theo như báo cáo của thuộc cấp, tất cả những gì còn lại ở nhà máy chúng dùng làm hang ổ là một núi gạch vụn với xác chết.
Sẽ rất là phiền nếu người ngoài bắt đầu đồn đoán rằng nhà Russo có liên quan đến đám cháy đấy, thế nên ông ta đã cho phần lớn lực lượng tới tháo dỡ nhà máy và giấu đống xác đi.
“Mẹ nó! Thằng chó Nader chả làm ăn được cái tích sự gì! Rốt cuộc thì nó cũng chỉ là thằng côn đồ hạng bét. Mình quả là một thằng ngu vì trông chờ vào cái loại đấy.”
Tuy nhiên, vấn đề không chỉ dừng lại ở đây. Nếu như Nader bép xép về liên kinh giữa hắn với nhà Russo, họ nhiều khả năng sẽ trở thành mục tiêu của những ác ý không cần thiết. Suy cho cùng, những tên kia đều là khủng bố cả. Với lại, ông ta cũng chẳng thể đoán nổi bọn chúng đang nghĩ gì.
Cái đám du côn cũng phiền toái không kém. Đáng lẽ bọn họ đã phải giết thằng thủ lĩnh với lũ đồng đảng chỉ với một đòn và kết thúc mọi thứ; ông ta chưa từng nghĩ đến cảnh người của mình lại bị mục tiêu giết chết.
“Tao sẽ bắt đầu với cái lũ cướp quái đản kia. Con mẹ nhà nó. Kể từ mai, tao sẽ bóp cổ hết lũ cặp đôi chó chết ở thành phố này...!”
“Ờờờờờởm, cháu không nghĩ như vậy đâu, chú à. Làm thế người ta lại tưởng bác là một lão già đang ghen tị vì không có người yêu đấy.”
Ai đó đột nhiên nói xen vào từ phia sau. Ông ta vội vã quay lại, và thấy thằng cháu trai, Ladd Russo, đang đứng đó.
Mái tóc không ngắn cũng không dài, kèm với bộ vét đen tiêu chuẩn trong giới mafia. Hắn ta cao hơn người thường một chút, song ngoài ra không có gì thực sự nổi bật cả. Hắn ta là một thanh niên nom khá dễ gần, và cụm từ 'bình thường' hoàn toàn vừa khít với hắn ta. Trái ngược với vẻ ngoài, cách ăn nói của hắn ta vô cùng suồng sã, và chẳng có chút phép tắc nào cả.
“Là mày à, Ladd. Hôm nay tao không có thời gian để tán nhảm với mày. Cút!”
“Hửm? Sao thế, sao thế, sao thế? Hơi lạnh lùng rồi đấy, phải không bác? Và điều gì khiến bác nghĩ là mình đang phải mất thời gian thế, hửm? Là tiền, bác biết đấy, tiền, tiền, những đồng tiền tối cao mà bác trân quý ngay sau sinh mệnh tối cao của mình, và một kẻ tối cao nào đó khác đã cuỗm chúng đi. Vậy nên đây mới là thứ bác thật sự muốn nói, phải không bác? Không bỏ sót bất cứ đứa nào – Chậc, cứ đốt cháy cả rừng thành tro nếu bác phải làm thế, tìm ra hung thủ, rồi bóp chúng, bóp chúng, bóp chúng cho tới khi chúng sùi bọt mép và tiếp tục bóp cho tới khi mắt chúng lòi ra ngoài và lại tiếp tục bóp...”
Trong suốt quá trình nói, giọng điệu nhạo báng của hắn ta không hề thay đổi. Placido hét vào mặt hắn, khuôn mặt đỏ phừng phừng.
“Đừng có coi tao cùng một giuộc với mày, thằng cuồng sát khốn kiếp! Mày có biết tao phải tốn bao nhiêu tiền bạc với nhân lực để dọn dẹp cái lũ mà mày giết chỉ để cho vui không?”
Thằng cuồng sát khốn kiếp. Thật không còn từ nào có thể miêu tả Ladd rõ ràng hơn.
Bản chất thật của hắn không nằm ở vẻ ngoài hay lời nói. Mà nó nằm ở thứ khoái lạc hắn truy lùng, thứ khoái lạc hắn luôn thèm khát.
Hắn sống đơn thuần chỉ để giết. Thứ phân biệt hắn với sát thủ, những kẻ giết người vì tiền, là ở chỗ hắn giết người chỉ vì nó vui.
Dẫu vậy, Ladd vẫn có chỗ đứng trong gia tộc nhờ sự thành thạo đến khó tin trong khoản kết liễu đối thủ giữa những cuộc tranh chấp. Đó không phải công việc của hắn, nhưng nhờ đó, hắn được biết đến là sát thủ giỏi nhất của nhà Russo.
Đúng thế: Hắn là một tên điên, một tên cuồng sát, một kẻ chỉ sống để theo đuổi mong muốn của riêng mình. Placido chắc chắn về điều đó.
Ít nhất là như thế, cho tới thời khắc này.
“Nào, bác không cần phải lo. Cháu đến đây để mang tin tốt mà.”
“Nói nhanh đi. Rồi cút.”
Ông bác của hắn lạnh lùng xua đuổi hắn ta, và Ladd nhún vai đầy cường điệu. Rồi hắn nói một câu không thể bất ngờ hơn.
“Bác thấy đấy, cháu nghe nói bác đang gặp vấn đề về tiền, nên là tối nay cháu định sẽ đi gây rối một chút. Nếu thành công, cháu sẽ gửi cho bác đôi phần. Tiền của cháu.”
Bởi cái cách dùng từ của hắn quá sức thiếu tự nhiên, trong một thoáng, Placido đã không hiểu thằng cháu mình vừa nói gì. Đoán trước được điều này, Ladd nói tiếp.
“Tức là, cái thứ đó – cái tàu tốc hành giới hạn xuất phát từ ga Liên hiệp đường sắt ấy. Flying Pussyfoot, hình như là vậy. Cái tàu chạy một mạch từ đây đến New York. Cháu định sẽ cướp cái tàu đó và chạy thẳng vào giữa trung tâm Manhattan.”
Trước những lời ấy, bên trong đầu Placido thoáng chuyển màu trắng bệch.
“…Và cái đấy chỉ lả lừa thôi. Trước tiên, cháu sẽ đe doạ chúng như thế, bác hiểu chứ? Rồi, nếu chúng không chịu nôn tiền ra, cháu sẽ biến nó thành một vụ bắt cóc. Rồi thì, bác thấy đấy, nếu cháu giết một nửa số hành khách, thể nào đám công ty đường sắt cũng sẽ nghe lời cháu cho mà xem. Cháu vừa được giết người, lại vừa được tiền nữa… Mọit kế hoạch hay, nhỉ, bác?”
“Cút ra.”
Đó là tất cả những gì Placido có thể nói. Lí lẽ của ông ta cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Không cần biết đứa cháu kia đang đùa hay đang nghiêm túc, ông ta cũng không thể phí thêm giây nào cho nó được. Rốt cuộc đám bảo vệ, cũng như đám người hầu đi đâu hết rồi?
“Ê, ai đấy tống thằng ngu này ra ngoài đi.”
Ngay lúc Placido cất tiếng gọi, cánh cửa khép hờ chậm rãi mở rộng ra, và một phụ nữ kèm một vài tên đàn ông bước vào.
Tất cả đều là người lạ trong mắt Placido. Chướng mắt thay, tất cả bọn họ đều mặc đúng một màu trắng. Đám đàn ông mặc áo vét hoặc áo chui đầu, còn người phụ nữ thì mặc một cái đầm trắng tinh. Trang phục của họ tỏ ra quá khiên cưỡng cho một đám cưới; họ nom cứ như đang chuẩn bị đến tiệc hóa trang vậy.
Đến lúc này, lần đầu tiên, vẻ mất kiên nhẫn xuất hiện trên khuôn mặt Placido, và trong đầu ông ta chợt reo lên tiếng chuông cảnh báo.
Dẫu vậy, bằng tất cả phẩm giá mà bản thân có thể gom góp, ông ta hỏi những kẻ đột nhập.
“Bọn mày là ai?”
Tuy nhiên, Ladd lại là người đứng ra trả lời.
“Những anh em bằng hữu cùng chúng sở thích với cháu. À, còn quý cô kia là Lua. Cô ấy là bạn gái và người yêu và hôn thê của cháu, nên là nhớ tử tế với cô ấy nhé, bác.”
“Ừm…ừm, hân hạnh…”
Đến cả khuôn mặt người phụ nữ cũng có màu trắng, và cô ta chào mà như không bằng giọng thều thào và yếu ớt.
“Cô ấy, người ta gọi là gì ấy nhỉ, hơi rụt rè chăng? Cơ mà, bác thấy đấy, cháu thì lúc nào cũng năng nổ, và cái đó trung hoà cái kia, thế nên bọn cháu quay vòng và quay vòng và quay vòng. Cháu đoán là bác đang nghĩ bọn cháu rất đẹp đôi, đúng không?”
“Câm mồm!”
Tiếng thét giận dữ của Placido vang vọng khắp căn phòng. Lua giật mình và co rúm toàn thân; Ladd nhún vai một cái cường điệu hơn hẳn mọi lần.
“Mày chui vào đây rồi nói đủ thứ huyên thuyên nhảm nhí-- Mẹ nó, đám bảo vệ đi đâu hết rồi?”
Placido đứng dậy, nắm đấm vung mạnh lên mặt bàn. Ông ta nắm lấy cổ áo Ladd và lôi hắn lại.
“Nghe đây, thằng nhãi khùng điên tời đánh thánh vật! Muốn làm gì thì làm: Giết người hay bắt cóc hay gì đấy, nhưng mày không được phép lôi tên của tổ chức ra! Giết theo cách mày muốn và chết theo cách mày muốn, nhưng mà là dưới danh nghĩa của một thằng vô danh, một thằng không tồn tại!”
Ông ta nhả ra một tràng đầy ắp ác ý, song chúng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Ladd; hắn thản nhiên đáp lại vị trưởng gia đang bừng bừng phẫn nộ.
“Vâng, vâng. Giết người chỉ vui vì đấy là cái thú của cháu thôi, bác hiểu chứ? Lôi tên của tổ chức ra thì chán lắm, bác ạ.”
”Đừng có mà nói như thể mày biết! Nếu mày muốn giết người đến thế, thì đi làm lính đánh thuê hay gì đó rồi sang mấy chiến trường ở Nam Mỹ ấy!”
“Như vậy chẳng phải hơi thô lỗ với lính đánh thuê sao?”
“Ngậm cái mồm bẩn thỉu của mày lại! Nếu mày ra chiến trường, thì chỉ cần mày không chết thôi, mày sẽ có thể giết người tùy ý! Đấy là thứ mày muốn, phải không?! Tự thỏa mãn bản thân bằng cách lén la lén lút rồi tưởng tượng khoái cảm khi giết kẻ mạnh đi!”
Đột nhiên, sức lực trôi tuột ra khỏi tay Placido. Đổi lại, đôi tay của chính Ladd cũng đã vươn tới đôi tay đang nắm lấy cổ áo mình và khóa chặt lấy chúng.
Cảm giác cứ như một cái gì đó đang len lỏi vào khoảng không giữa những thớ cơ của người đàn ông già cả. Nhận thấy sức mạnh của mình đang bị rút dần đi, trong chớp mắt, ông ta thả tay khỏi cái cổ áo.
Tận dụng lợi thế đó, Ladd nghiêng mình lại gần khuôn mặt của ông bác. Từ khoảng cách mà hắn có thể cảm nhận được hơi thở từ mũi ông ta, với đôi mắt mở to đến bất thường, hắn cất lời. Hắn chỉ nói, giọng rất điềm nhiên.
“Bác mới là người đang nói như thể bác biết hết đấy, phải không, bác? Bác chẳng biết một cái gì về cháu cả. Chiến trường? Đấy không phải sở thích của cháu. Đấy là nơi các chiến binh tụ họp lại với nhau, chiến binh, chiến binh đấy! Những kẻ sẵn sàng chết để giết, những kẻ chiến đấu như thể sắp chết vì không muốn phải chết, những kẻ như thế, bác hiểu không? Thực lòng mà nói, giết bọn đó chẳng có gì vui cả. Hiểu chưa, bác?”
Placido không còn đủ khả năng để phản đối nữa: Giữa lúc hắn ta nói, không biết từ bao giờ, Ladd đã rút ra một khẩu súng trường từ đâu đó không ai biết và ấn miệng nòng vào hàm của Placido.
“Tìm kiếm những kẻ mạnh hơn mình - đấy không phải cách của bọn cháu. Cơ mà, như vậy cũng không có nghĩa là bọn cháu chỉ săn lùng phụ nữ hay trẻ con hay lũ ốm yếu làm gì.”
Vừa chơi đùa với quai hàm của ông chú, Ladd vừa giải thích gu thẩm mĩ của mình.
“Những kẻ cháu giết, những kẻ làm cháu vui khi giết, là những kẻ đang hoàn toàn thoải mái. Hiểu ý cháu không? Là những kẻ đang ở một nơi tuyệt đối an toàn, và không hề có lấy một tíííííí gì nghi ngờ rằng mình có thể sẽ chết ngay giây tiếp theo. Những kẻ như thế đấy. Ví dụ như--”
Đôi mắt dõi theo ông bác chợt thay đổi hoàn toàn. Niềm hân hoan cách đây một khắc biến mất, và hắn trừng mắt nhìn ông ta - khinh bỉ, mến thương, tiếc nuối - bằng ánh mắt chia đều cái chết cho tất cả những ai gặp phải.
“N…Này, đợi, đợi đã, Ladd. Dừng, dừng tay!”
“Phải, ví dụ như--”
Điểm dừng cuối cùng của ánh mắt ấy chính là nỗi khiếp sợ đang tuôn trào bên trong nhãn cầu của Placido. Ngay khi thấy nỗi sợ đó, khuôn mặt Ladd nheo lại đầy hạnh phúc, và ngón tay hắn trên cò súng bắt đầu khép chặt hơn.
“--những kẻ giống với bác hiện giờ đấy, bác ạ.”
“Nhân danh Chúa, làm ơn dừnggggggggg…”
Một tiếng cách trống rỗng vang lên.
…Và tất cả chỉ có thế.
Trong căn phòng im ắng, chỉ có tiếng cười của Ladd là thoáng vang vọng.
“Ha-ha, ha-ha-ha, ha-ha! Ha-ha, làm như cháu thực sự sẽ giết bác ấy. Làm gì có đạn đâu, bác à. Bác đã chăm sóc cháu tử tế suốt từ đấy đến giờ. Ngay cả một tên giết người như cháu cũng phải biết đứng đắn được như thế. Bác hiểu chứ?”
Tâm trạng hăm hở của Ladd vẫn không đổi. Trái tim của Placido đã bị nuốt chửng hoàn toàn. Ông ta ngã khuỵu gối xuống, liên tục hít thật sâu, từng hơi từng hơi một.
“Chà, đến giờ chúng cháu phải lên đường rồi. Có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng nhớ bảo trọng nhé, bác à.”
Như thể muốn tuyên bố rằng mình không còn gì để nói nữa, Ladd quay gót, giơ lưng về phía ông ta.
“Đ-đừng có mà tới đây thêm lần nữa!”
Về phía Placido, người vừa mới bị quật ngã hoàn toàn, lời cảnh cáo đó chính là cách duy nhất để thể hiện quyền uy. Thế nhưng, Ladd lại đánh tan cả chỗ danh dự ít ỏi đấy.
“Ờm, dù muốn thì cháu cũng không nghĩ là mình có thể đâu.”
“Hả?”
”Bác thấy đấy, bác bây giờ, người ta gọi là gì ấy nhỉ, sắp tàn đời rồi. Bác từng càm ràm về đề xuất cải cách của Luciano, nhớ chứ? Và bác biết đấy, cháu cá là bác nằm trong danh sách đen của chúng luôn rồi.”
Lucky Luciano. Hắn nổi tiếng tương đương với Capone như một ông trùm biểu tượng cho thời đại. Hắn có ý định cách tân giới mafia và đang từng bước loại bỏ những băng đảng có lý tưởng lạc hậu. Nói cách khác, hắn đang vận động một chiến dịch thanh trừng những kẻ suốt ngày chỉ biết đến “truyền thống” với “nghĩa vụ.”
“Cái…?”
“Lucky Luciano đã giết hàng trăm ông trùm mafia chỉ vì tư tưởng của họ quá lỗi thời. Hắn thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều so với một kẻ giết người như cháu đấy. Bác thực sự không muốn phải đối đầu với một gã như thế đâu. Phải không, bác?”
Trước những lời mơ hồ của đứa cháu, cơ thể Placido lại một lần nữa bị chi phối bởi cơn run rẩy và buồn nôn.
“V-vớ vẩn…”
”Nhớ cẩn thận kẻo lại thành ra như Salvatore Maranzano, nhé?”
Ladd cố tình đính thêm tên của một ông trùm mafia vào lời cảnh báo, kẻ đã bị giết ngay tại nhà riêng của mình ở New York vào tháng trước. Không ai biết lòng tốt hay ác ý của Ladd mới là thứ dẫn đến hành động trên.
“Chà, có thể bác sẽ thấy an toàn với lực lượng bảo vệ tuyệt vời ở đây, nhưng có vẻ như cảnh sát với cục thuế cũng đang để mắt đến bác sau vụ lùm xùm gần đây rồi. Với tư cách một ‘vật tế,’ bác biết đấy, để giành lấy Chicago từ tay mafia.”
Lố bịch. Toàn là bịp bợm. Rặt mấy thứ tào lao. Đó là những gì Placido muốn nghĩ, song đến lúc đó, cuối cùng ông ta cũng nhận ra một điều: Ông ta vẫn chưa nói gì cho Ladd về vụ lùm xùm mới đây cả. Và hơn thế, làm sao Ladd lại biết được rằng ông ta đã chỉ trích những cải cách của Luciano?
Tâm trí ông ta chợt nảy lên một chuyện khác. Cho đến tận bây giờ, nhà Russo đã nhiều lần phải giải quyết những vụ giết chóc mà Ladd tùy tiện gây ra.
Thế nhưng, khi nghĩ lại thì, tất cả những vụ đó đều nằm trong giới hạn cho phép. Số lượng người mà Ladd giết, địa điểm và hoàn cảnh của nạn nhân, tất cả đều nằm trong ranh giới của những gì nhà Russo có thể xử lí hoàn toàn được.
Rồi, khi khả năng giải quyết hệ quả của họ đã tan biến, hắn nảy lên kế hoạch này. Tức là, nói cách khác, Ladd đã luôn cố tình say sưa trong cơn khoái cảm khi giết người. Hắn không đâm đầu vào hành động theo cảm tính; hắn vốn dĩ khá bình tĩnh và thận trọng.
Không có gì toan tính trong kế hoạch bắt cóc cách đây một lúc cả. Tuy nhiên, tại thời điểm ấy, Placido cuối cùng cũng đã nhận ra bản chất của Ladd.
Hắn không phải loại người không thể hoạch định. Mà là hắn không thèm.
Hắn là loại người luôn hành động dựa theo những ý tưởng hết sức mơ hồ, rồi thúc ép những hành động ấy thành công bằng những tính toán chớp nhoáng trước từng khoảnh khắc riêng biệt.
Kết quả chính là hành động ly khai hôm nay. Nói ngắn gọn thì, nếu hắn ở lại tổ chức, hắn sẽ không thể nào thoải mái mà tận hưởng thú vui giết chóc nữa. Khi đã quyết định như thế, hắn chỉ đơn giản là bỏ băng của Placido mà đi.
“Tệ thật đấy, bác à. Cách đây rất lâu, ngay cả trong một tình thế như này, bác cũng vẫn sẽ có thể bình phục được, nhưng…”
Trên đường rời đi, Ladd nói.
“Khi cháu chĩa khẩu súng đấy vào bác, bác đã không chống trả, thấy chứ. Bác chỉ biết gào thét thôi. Có vẻ như bác đã tự loại mình khỏi hàng ngũ ông trùm rồi đấy, nhỉ?”
Nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt khác hẳn với lúc đầu, Placido cố ngăn đứa cháu của mình lại.
“K-khoan đã. Thế còn đám bảo vệ thì sao?”
“Hửm? À. Cứ bình tĩnh. Bọn cháu chưa giết chúng đâu. Cháu bảo bọn chúng rất giỏi mà, phải không? Chúng sẵn sàng chết để bảo vệ bác đấy. Còn nhớ những gì cháu nói không? ‘Giết những kẻ như thế chán lắm.’ Bọn chúng chỉ đang ngủ một giấc thôi. Có thể xương của chúng bị gãy vài cái, nhưng sao cũng được.”
Rồi hắn đế thêm một câu, một câu mà không ai mượn nói.
“May cho bác thật đấy, nhỉ? Đứa cháu yêu của bác vẫn còn đang ở trường mà.”
Trước những lời ấy, cơn giận lại bùng lên, và khuôn mặt Placido lại nóng như lửa.
“Cút ra, mau! Nếu như mày không định quay lại, thì rốt cuộc ban đầu mày đến đây để làm gì?”
“Aaaa! Phải rồi, cháu quên mất!”
Lần đầu tiên, nỗi lo xuât hiện trên khuôn mặt của Ladd. Hắn bạo dạn hỏi bác mình, người mà nắm tay vẫn còn đang run rẩy.
“Nghe này, bác, cái bộ vét trắng bác đang mặc ấy. Bác cho cháu xin cái đó, để kỉ niệm ngày cưới với Lua được không? Mặc dù cháu chưa biết khi nào mình sẽ cưới.”
Bất giác ngẩn người vì đề nghị đó, Placido quên mất cơn giận mà hỏi.
“Phải rồi: Sao chúng bây đứa nào cũng mặc đồ trắng thế?”
Đáp lại câu hỏi ngu ngốc đấy là một câu trả lời ngu ngốc không kém. Câu trả lời đó cũng là đủ để khiến bất cứ ai nghe thấy cũng muốn phát mửa.
“Bọn cháu đang chuẩn bị giết hàng tá người trên một con tàu chật hẹp, bác hiểu chứ? Nếu bọn cháu mặc đồ trắng--------máu sẽ hiện lên rõ hơn, và trông sẽ rất ngầu!”
-----
“Phải, là đây, là cái này! Kích cỡ quá hoàn hảo! Thế mới đúng chứ!”
Trên một chiếc xe buýt hai tầng mà hắn sở hữu riêng, Ladd đã ăn mặc chỉnh tề để chuẩn bị cho buổi yến tiệc sắp tới.
Vừa nhìn hắn từ một quãng xa, Lua hỏi hắn, giọng nghe chừng khá băn khoăn.
“Sao anh không giết người đàn ông đó?”
“Hửm?”
“Bình thường thì, anh sẽ giết ông ta mà, Ladd.”
Rõ ràng cô ta đang nhắc đến Placido.
“Hừm. Đúng rồi đấy,” hắn trả lời, miệng huýt sáo.
“Thế thì tại sao?”
“Em lúc nào cũng phải để bụng đói trước khi ăn tiệc chứ, đúng không?”
Tên sát nhân cởi mở đáp lại không chút do dự. Lua hạ mắt xuống, miệng khẽ thì thầm.
“Anh đúng là tệ nhất, Ladd ạ.”
“Còn em thì lại thích những kẻ tệ nhất, đúng không?”
Không trả lời thành tiếng trước câu hỏi ấy, Lua lặng lẽ gật đầu.
Chẳng thèm xác nhận hành động đó, Ladd tuyên bố khai màn “bữa tiệc” trước khoảng một tá hoặc hơn những kẻ mặc đồ trắng đang ngồi trên xe buýt.
“Được rồi, lên đường thôi. Chúng ta sẽ trân trọng lũ hành khách tội nghiệp như gia súc, chúng ta sẽ khinh bỉ chúng như lũ giòi, và với tình yêu và lòng thù ghét, chúng ta sẽ nghiền nát chúng thật là, thật là cẩn thận. Ha-ha, ha-ha-ha!”
Chiếc xe buýt lăn bánh.
Về phía điểm dừng cuối và điểm khởi hành của họ: Ga Liên hiệp đường sắt Chicago.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại