Trưa ngày 29 tháng 12, năm 1931
Ở một vùng đất hoang nằm cách vài chục mét về phía nam Chicago, một nhà máy im lìm tọa lạc tại đó.
Bên trong, giữa một đại sảnh cỡ lớn, một nhóm chừng hơn năm mươi người đứng ngay ngắn thành từng hàng ngang. Người nào trong số đó cũng đều mang một dáng vẻ khác hẳn với người bình thường, và đôi mắt sắc bén, can đảm của họ tạo nên một khí chất trung hòa giữa quân đội với mafia. Xung quanh là màu xám tro của mặt sàn và xám nhợt của mặt tường, hàng ngũ của họ được bao bọc trong sự im lặng đến khác lạ.
Phá vỡ sự im lặng kia, một người đàn ông lên tiếng. Anh ta đứng trước mặt đội hình đó, ánh nhìn sắc sảo lóe lên một ngọn lửa tăm tối, lập lờ.
Người đàn ông – Goose Perkins – phát biểu một lời thực sự rất phổ biến trong thời kì ấy, thời kì hoàng kim của mafia – hay ít nhất, đó là những gì chúng ta có thể khẳng định, dựa trên những phác họa sau này của nền công nghiệp làm phim.
“Thưa các quý ông, tôi rất tiếc phải thông báo – rằng có một kẻ phản bội trong hàng ngũ của chúng ta.”
Sự im lặng của cả đội hình vẫn không hề suy suyển. Không mảy may để tâm đến điều đó, Goose tiếp tục hùng hồn phát biểu.
“Cách đây ít ngày, vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta, Ngài Huey Laforet, đã bị bắt giữ bởi lũ lợn phụng sự cho chính quyền. Chủ nhân vĩ đại của chúng ta tới đây sẽ phải chịu phán xét của thứ luật pháp do lũ dân đen ngu dốt tạo ra!”
Tông giọng của hắn càng lúc càng dữ dội hơn, song thứ ánh sáng tăm tối trong mắt hắn vẫn không đổi.
“Tuy nhiên, vấn đề đó không có gì là quá quan trọng hết! Thông qua phi vụ sắp sửa được thực hiện vào tối ngày mai, chúng ta nhất định sẽ mang được ngài Huey trở về! Vấn đề duy nhất nằm ở sự tồn tại của tên phản bội đã khiến chủ nhân chúng ta phải chịu nhục hình suốt bao ngày qua!”
Kể cả khi hắn đã nói đến như thế, vẫn không có sự thay đổi nào cả. Không chỉ ở ánh sáng trong mắt Goose, mà còn là biểu cảm của năm mươi con người đang lắng nghe chăm chú nữa.
“Ta đã đích thân điều tra về sự tồn tại của kẻ phản bội. Tuy nhiên, kể cả thế, ngài Huey vẫn rất nhân từ. Học hỏi ngài ấy là ý đồ của ta.”
Chắp hai bàn tay vào nhau và quay lưng khỏi hàng ngũ của mình, Goose lên tiếng hỏi một câu. Một câu rất giản đơn, và bình thản.
“Ta sẽ hỏi kẻ phản bội là ai. Nếu người đó đã nhận ra lỗi lầm của mình, hãy tiến lên một bước, và đừng nói gì cả. Nếu người đó không đủ can đảm để làm thế, thì nên nhớ là không một lời bao biện hay van xin nào có thể khiến ta khoan dung đâu.”
Và như thế, lần đầu tiên, biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt của những hàng người.
Một nụ cười bất chợt hiện lên trên khuôn mặt của một tên đứng đầu hàng, và hắn bước lên một bước.
Ngay khi thấy hành động ấy, tất cả những thành viên còn lại đều nhếch mép cười, và đồng loạt năm mươi tên đều bước về phía trước.
“Sao, Goose? Cảm giác bị tất cả mọi người phản bội như thế nào?”
Nở một nụ cười mỉa, gã trẻ tuổi bước lên đầu tiên cất lời.
“Nhất là sau khi cố lừa bọn tao bằng cái mánh cũ rích đấy. Tao thành thật xin lỗi. Cơ mà, mày chắc không thể nào đoán được viễn cảnh này, đúng không?”
Thế nhưng, nét mặt Goose vẫn không hề gợn sóng. Ánh sáng tăm tối trong mắt hắn chỉ nhấp nháy một chút, đến độ khó mà nhận ra nổi.
“Để ta hỏi ngươi một câu cuối, Nader đần độn.”
Có lẽ, tên kia đã coi đó như một lời đầu hàng. Khuôn mặt Nader lập tức ngập tràn hạnh phúc.
“Đó có thể là gì vậy, Goose? Nói cho mà biết nhé, nếu là về chuyện mày có thể được sống hay không, thì tao xin khẳng định luôn – không bao giờ.”
“Vậy tức là ngươi căm ghét cả ngài Huey lẫn ta. Rất tốt. Tuy nhiên, ngươi định sẽ gây dựng cuộc khởi nghĩa của mình dựa trên lý tưởng nào? Ngươi định sẽ thực thi nó ra sao?”
Biểu cảm của Goose bình lặng như mặt nước. Đám phản bội nhạo báng hắn ta với thái độ vô cùng thư thả. Chẳng buồn ăn nói tử tế nữa, chúng trả lời hắn bằng tông giọng pha lẫn thương tiếc với khinh miệt.
“Ha-ha, khởi nghĩa cơ á? Chẳng phải mày đã biết rõ quá rồi còn gì... Chuyện đấy là bất khả thi! Nghe đây, bọn tao sẽ không theo mày hay theo Huey nữa. Bọn tao giờ sẽ nhập hội với nhà Russo ở Chicago. Với chừng này con người, tất cả đều thành thạo khoản chiến đấu, bọn tao sớm muộn gì cũng sẽ nuốt trọn cả cái băng đấy luôn. Thực ra, khi mà bọn chính quyền đã tóm cổ được thằng Mặt sẹo rồi, bọn tao còn có thể thâu tóm được cả Chicago! Goose, kể từ đây, thời thế sẽ thuộc về sức mạnh, chứ không còn là lý tưởng nữa. Ít nhất thì, tao cũng sẽ phù hợp để tận dụng tiềm lực của cả nhóm hơn mày, một thằng bị đuổi khỏi quân ngũ, hay Huey, một thằng điên!”
Khẽ thở dài trước câu trả lời ấy, Goose lắc đầu và nói với Nader.
“Câu trả lời của ngươi là thứ ta đã tiên đoán từ trước, nhưng cứ nghĩ đến chuyện ngươi cố gắng nhập cuộc với mafia vào cái lúc muộn màng thế này... Thật đúng là đần độn làm sao. Sự sụp đổ của Capone là một cơ hội ư? Ngược lại là đằng khác. Nó đã cướp hết mọi cơ hội khả dĩ khỏi tay bọn mafia rồi. Với lại, không có sự chỉ dẫn của ngài Huey hay bản thân ta, các ngươi nghĩ lũ nghiệp dư như mình có thể tổn tại nổi một ngày trong bóng tối của Chicago chắc?”
“...Cảm ơn vì đã cảnh báo nhé. Đó là tất cả những gì mày muốn nói à?”
“Không, vẫn còn đấy. Ngươi bảo lời nói của ta là mánh lới, nhưng ta không hề nói sai sự thật.”
Vừa nói, Goose vừa khẽ giơ một tay lên.
“Hửm?”
“Như đã nói, ta đã điều tra tất cả những tên phản bội... Cùng với những thành viên đã phát ngán với hành động của ngươi.”
Khi hắn hạ tay xuống, một tiếng rền long trời lở đất chợt vang lên. Đó là âm thanh của vài chục khẩu súng được bắn cùng một lúc, và sau khi tiếng rền ấy lặp lại chừng vài lần, sự im lặng trở lại với nhà máy bị bỏ hoang.
“Cái...?”
Khi Nader sợ hãi quay ra sau, sàn nhà màu xám tro đã nhuốm màu đổ ngầu.
Những kẻ đứng ở hàng đầu và cuối nhận phải những lỗ thủng ở khắp nơi trên cơ thể, mất đi mạng sống, và nằm gục dưới biển máu do chính chúng phun ra.
Khoảng ba mươi người vẫn đứng vững thì giơ nòng súng còn vương khói vào Nader, kẻ đang choáng váng đến tột độ.
“M-mày!”
“Ta đã bảo gì nào, Nader? Ta bảo 'Có một kẻ phản bội trong hàng ngũ của chúng ta.' Tuy nhiên, ý của ta là ngươi mới bị phản bội đấy.”
Goose nói, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm. Đối lập với dáng vẻ đó, có lẽ do vẫn chưa thể tiêu hóa nổi bước ngoặt vừa xảy ra, Nader không nói gì, nhưng toàn thân lại ướt đẫm mồ hôi.
“Từng người trong số ba mươi thành viên này đã báo cáo với ta rằng ngươi đang có ý định phản bội. Có vẻ như chúng không thể nào phục vụ ngươi được nữa. Tiếc thay.”
Có lẽ vì cuối cùng cũng đã nắm rõ được tình hình, với hai hàm va lập cập vào nhau, Nader đột nhiên đưa tay vào trong áo và rủ một khẩu súng lục đen bóng ra.
Một cơn đau dữ dội, nóng bỏng chạy xuyên qua tay hắn.
Phập.
Khẩu súng hắn vừa rút ra rơi đánh cạch xuống sàn. Phải tới tận khi nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trước mắt hắn ta, từ lúc nào không rõ, hắn mới nhận ra là tay mình đã rơi cùng với nó, từ cổ tay trở đi.
“Cha...Chane...”
Chane cuồng tín. Người phụ nữ, với bộ đồng phục lục quân, luôn tuân theo chính xác từng mệnh lệnh của Huey và là sát thủ số một của tổ chức. Người ta nói những sát thủ ở phương Đông tê liệt giác quan của bản thân bằng thuốc; cô thì tê liệt toàn thân bằng lí tưởng, tới độ nhiều người nghi rằng cô đã quên mất mình là một phụ nữ, hay thậm chí là một con người.
Vừa chống chọi trước cơn đau ở tay mình, Nader vừa tuyệt vọng quan sát người phụ nữ trước mặt hắn ta.
“T-tao tưởng mày chết rồi cơ mà? Chẳng phải mày chết khi tụi nó bắt Huey rồi sao?!”
Trước tiếng thét của Nader, Chane giữ im lặng suốt từ đầu đến cuối. Goose trả lời câu hỏi đó thay cho cô.
“Cô ta còn sống. Và cô ta hối tiếc vì điều đó hơn bất cứ thứ gì. Ta cho rằng đó chính là lí do tại sao cô ta cảm thấy mình phải loại bỏ mọi thứ có nguy cơ cản trở kế hoạch tối mai.”
Không buồn đưa ra dù chỉ một cái gật đầu, Chane lặng lẽ giơ vũ khí của mình lên. Đó là một con dao quân đội rất dày, và rất sắc. Chính là con dao vừa mới chặt đứt tay Nader.
“Đợi đã, Chane.”
Trước tiếng gọi của Goose, tất cả quay đầu lại; khuôn mặt Chane nom chừng khá khó hiểu, trong khi Nader dường như đang bấu víu lấy hi vọng cuối.
Và rồi Nader học được một điều: Ngay từ đầu, hi vọng đã là thứ mà hắn đáng lẽ không bao giờ nên bám víu lấy.
-----
“Chỉ giết hắn như bình thường thôi thì chán lắm.”
“Anh chắc chắn chứ, Goose? Nếu anh cứ để hắn như vậy, thì có thể hắn sẽ sống đấy.”
Trên một chiếc xe tải quân sự, một thuộc cấp trong thùng xe bắt chuyện với Goose, kẻ đang ngồi ở ghế lái xe.
Sau cuộc đảo chính thất bại, Goose đã trói chân tay Nader, đóng toàn bộ những cửa dẫn ra ngoài, và bỏ lại nhà máy phía sau lưng. Chúng băng bó vết thương trên cổ tay hắn, nhưng lại phá hủy toàn bộ phương tiện ngoại trừ những chiếc mà chúng đang đi. Tức là, để Nader có thể cứu chính mình, hắn sẽ phải thoát ra khỏi nhà máy, rồi tìm đến một thị trấn nằm cách đây hàng chục dặm.
“Đó không phải một khoảng cách bất khả thi để đi bằng đường bộ, và hắn cũng không phải là không có thức ăn.”
“Đúng thế. Anh nói phải. Ngay lúc này, chắc hẳn hắn đã cắt đứt dây bằng cách chà nó lại một cái trụ và đang cố phá vỡ một cái cửa rồi.”
“Nếu thế thì...”
“Mà này, Spike. Kĩ năng bắn tỉa của cậu vẫn chưa bị mai một chứ?”
Dừng xe lại ở một nơi cách nhà máy kia chừng hơn nửa cây số, hắn hỏi một tên thuộc cấp khác một câu.
“Ừm...”
“Bắn vào cái hộp trắng bên cạnh lối vào đi.”
“...A. Đã rõ, Goose.”
Đáp lại một cách thấu hiểu, người đàn ông tên Spike mở ra một cái gói nằm ở phía sau xe.
Bên trong đó là một khẩu súng bắn tỉa đen thẫm. Nó đã được phục chế đặc biệt, và nòng súng của nó dài hơn những mẫu súng trường khác. Rất vui vẻ, người đàn ông kia dựng nó lên sàn xe, ngắm mục tiêu cẩn thận, và--
“Vàààà bùm.”
Với câu nói gây cụt hứng ấy, Spike siết cò.
Vài giây sau khi tiếng nổ vang lên, chúng thấy cái hộp màu trắng cạnh lối vào bốc lửa. Xác nhận xong, Goose lặng lẽ cho chiếc xe lăn bánh tiếp.
Sau đó một phút nữa, toàn bộ nhà máy phát nổ từ bên trong, bắn những ngọn lửa dữ tợn và những cột khói đen tuyền lên trời. Đứng nhìn từ một quãng, nó trông cứ như một cảnh thu nhỏ, song tiếng gầm theo sau lại vẫn cứ khuấy đảo bụng chúng, hùng hồn minh chứng cho quy mô của vụ nổ này.
“'Có thể mình sẽ sống.' Chết đi mà trong tim vẫn giữ hi vọng đấy quả thực rất hạnh phúc, có phải vậy không?”
“Thế mới là anh chứ, Goose. Thật nhân từ làm sao.”
Thấy Spike châm biếm như thế, Goose mỉm cười, mặc dù nụ cười không lan tới khóe mắt. Hưởng ứng theo hắn, những tên khủng bố trong thùng xe cũng nhất loạt cười rũ rượi.
Tất cả trừ một người: Chane, người đang ngồi ở ghế hành khách.
“Được rồi: Kế hoạch ngày mai nhất định không được phép thất bại. Một khi đã chuẩn bị xong rồi, nhớ tới ga liên hiệp đường sắt Chicago.”
Goose chuyển sang kế hoạch cho ngày mai với hơn ba mươi thành viên ưu tú nhất.
“Đất nước này cần được ngơi nghỉ. Để có thể thực hiện điều đó, chúng ta phải cứu được ngài Huey.”
Ánh sáng tối tăm trong mắt đã đạt độ sáng tuyệt đối, Goose lặng lẽ tuyên bố với tất cả.
“Vì mục đích ấy, hãy biến những sinh mạng trên Flying Pussyfoot thành nền tảng quý giá...dưới nấm mồ của chúng ta, những tấm bia mang tên Lemures.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại