California, tháng 12 năm 1931
Màn kịch điên rồ được vén mở bằng một câu thoại đần độn của một tên ngốc.
“Cùng nhau cướp xe lửa thôi nào! Nghe bảo mấy vụ như vậy hời lắm!”
Một tên ngốc khác lập tức đồng ý trước câu thoại đần độn của tên ngốc kia.
“Oa, tuyệt quá! Chúng ta sắp giàu to rồi!”
Trong không gian tăm tối đến nỗi không tài nào nhìn thấy nổi mặt nhau, một chàng trai cùng với một cô gái – Isaac Dian và Miria Harvent – đang phấn khích vì một chủ đề nằm lơ lửng giữa nguy hiểm với kì quặc.
Sâu bên trong một khu mỏ ở California... Cặp đôi mà, cách đây chừng một năm, đã từng nổi danh trong một số (rất) ít người với biệt hiệu “lũ trộm hóa trang,” hiện đang đứng trước một vách đá, bên cạnh là ánh sáng của chiếc đèn lồng.
Cách thức hoạt động của cặp đôi này là thực hiện các vụ trộm trong những bộ trang phục hào nhoáng, và khi đã chạy được một quãng rồi, bọn họ sẽ thay trang phục và tiến hành tẩu thoát. Dĩ nhiên, vì tất cả những thứ bọn họ trộm đều là những vật phẩm khó hiểu như đồng hồ, sô cô la, hay cửa ra vào của viện bào tàng, nên họ chưa bao giờ phải lên mặt báo quốc gia hết.
Phi vụ họ thực hiện ở New York vào tháng 11 năm ngoái là phi vụ cuối cùng của họ, và họ chưa từng nhúng tay vào bất cứ vụ trộm nào kể từ đó. Hiện tại, họ dành toàn bộ thời gian để đào vàng, khẳng định rằng “Chúng ta sẽ ăn cắp kho báu của Trái đất.” Họ đến đây quá trễ, tầm khoảng tám mươi năm sau Cơn sốt vàng, và công việc của họ chỉ còn mỗi xúc đất đến chết trong một hầm mỏ bị bỏ hoang.
Một hôm, sau hơn một năm kể từ khi bắt đầu, Miria – trong bộ áo liền quần của phụ nữ – đột nhiên nói.
“Mà nè, Isaac, người ta thường hay đãi vàng ở sông phải không? Sao chúng ta lại đi đào hố vậy?”
Isaac trả lời câu hỏi muộn màng đến cay đắng ấy mà không hề có dù chỉ một chút ngại ngần.
“Ha-ha-ha, tại vì người ở đây chả ai biết nên đi tìm vàng ở chỗ nào cả, có thế thôi! Thực ra là, khi anh cố đãi một chút bụi vàng bên bờ sông, có mấy gã tự nhiên lại xông tới đập anh túi bụi; vì 'tiền bảo kê' hay là cái gì đó giống thế. Và anh thậm chí còn chả biết họ là ai!”
“Nhục nhã thế!”
“Nhưng! Anh đã thấy một con rết ở trước cửa cái hang này! Đó còn là một con quái vật rết nữa, với hàng trăm và hằng trăm cái chân!”
“Eoooo, khiếp thế!”
Trước lời nói vô cùng tỉ mỉ của Isaac, Miria bất giác rùng mình.
“He-he-he! Em biết đấy, Miria, ở Viễn Đông, người ta nói rết là vị thần của những mỏ vàng! Và thế là, anh lập tức hiểu ra ngay! Rằng chúng ta rồi sẽ tìm thấy hàng tấn vàng!”
“Chúng ta vẫn chưa tìm thấy gì cả, cơ mà vẫn tuyệt thật đấy!”
Tiếng vỗ tay của một con người vang vọng trong vô nghĩa khắp cái hang.
“A, nhưng mà, nhưng mà, nếu như rết là thần ở Viễn Đông, thì anh nghĩ thánh giá của họ sẽ trông như thế nào?”
“Để xem. Chắc là bọn họ sẽ quấn một con rết quanh thân thánh giá đấy, em thấy sao?”
“Nghe giống Công giáo thế!”
Những cuộc trò chuyện như thế hôm nào cũng diễn ra, nhưng hôm nay, có một điểm khác biệt.
“A, đúng rồi, Isaac! Có thư từ Ennis với Firo nè!”
Mỉm cười hồn nhiên trước ánh nến, cô lấy một bức thư từ trong áo ra.
Ennis và Firo. Hai người bạn mà họ từng gặp ở New York năm ngoái.
Firo là ủy viên trong một tổ chức tội phảm nhỏ, còn Ennis thì là một homunculus do một nhà giả kim tạo ra, song cả Isaac lẫn Miria đều không hề biết gì về hoàn cảnh của hai người ấy.
Không những thế, trong vụ việc liên quan đến “bất tử dược” nổ ra tại thời điểm ấy, bọn họ cũng đã trở thành người bất tử. Thế nhưng, họ lại không hề nghi ngờ chút gì đến những biến chuyển trong cơ thể của chính bản thân.
Đúng thế: Họ không phải con người, mà là người bất tử, những con quái vật mà bình thường sẽ lởn vởn qua lại giữa nỗi sợ và niềm ghen tị.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng vẫn đang tận hưởng cuộc đời, và đó là một chủ đề tuyệt đối không khơi gợi chút quan tâm nào cho họ hết.
Miria đọc bức thư từ Ennis với Firo thành tiếng bên ánh sáng của ngọn đèn.
Phần lớn nội dung trong đó là lời mời bọn họ đến New York để đến thăm hai người kia vào dịp năm mới.
Tuy nhiên, trong bức thư của Ennis lại có một chỗ khiến cho họ phải băn khoăn.
Isaac và Miria, đối với tôi thì hai người thực không khác gì anh chị em cả. Tôi chưa từng được gặp những người anh ruột của mình, những người đã tồn tại trước khi tôi được sinh ra. Nghĩ về họ khiến tôi cảm thấy rất đau đớn, nhưng nhờ hai người, tôi đã có thể vượt qua...
Ngay khi đọc xong đoạn đó, Miria buồn bã hỏi Isaac một câu.
“Nè, Isaac? Như thế có phải anh của Ennis chết hết rồi không...?”
Về phần mình, khi thấy Miria đột nhiên nom như thể sắp khóc đến nơi, Isaac vội vã phản bác ý kiến đó lại.
“Không, không, không, không phải thế, không phải thế đâu, ừm... Ra đời? Chưa từng được gặp...? Ờm, đây là, em thấy đấy...”
Cậu ta ngẫm nghĩ một lát, nhưng rất nhanh chóng, cậu ta đập hai bàn tay vào nhau.
“A, đúng rồi! Ý chị ấy là chị ấy muốn có một đứa em trai!”
Nghe thấy thế, khuôn mặt Miria bừng sáng hẳn lên, và cô lập tức đáp lời.
“Giống như khi một đứa nhỏ hạnh phúc vòi vĩnh mẹ nó!”
“Phải, chính là vậy đó! Hiểu rồi. Vậy tức là Ennis đang hạnh phúc.”
“Chị ấy đang hạnh phúc!”
Sau một hồi tự mua vui bằng những câu như thế, hai người họ chợt nhận ra thêm một vấn đề.
“Nhưng mà chúng ta không phải mẹ của Ennis, nên là chúng ta không thể làm được gì cả, đúng không?”
“Hừm. Chà, thế thì tiếc quá, nhưng chúng ta vẫn có thể tặng cho chị ấy một món quà thật tuyệt vời!”
Và như thế, lần đầu tiên, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch để tới New York.
Tuy nhiên, họ hiện đang gặp phải một vấn đế lớn: thiếu tiền. Suốt mấy tháng qua, bọn họ chỉ có thể bán mấy viên đá xanh đào được thay cho vàng với giá cao – vì một lí do nào đó – và nuôi sống bản thân bằng cách này, nhưng với khoảng thời gian ít ỏi sắp tới, họ thực sự sẽ không có đủ tiền để mua quà.
Rồi Isaac lại vỗ mạnh hai lòng bàn tay thêm lần nữa, và hô to đến mức giọng văng vẳng khắp cái hầm.
“Cùng nhau cướp xe lửa thôi nào! Nghe bảo mấy vụ như vậy hời lắm!”
“Mà này, cướp xe lửa tức là bắt xe lửa đến điểm cần đến, cướp đồ, rồi nhảy lên tàu và trốn thoát, đúng không?”
“Chắc là như vậy đó!”
“Được rồi, vậy thì, giống y như lần trước, hãy đi cuỗm tiền của lũ mafia độc ác nào!”
“Yaaay, Isaac, anh đúng là đồng minh của chính nghĩa!”
“Giờ thì, chúng ta nên cướp của băng nào đây...?”
Ngay lúc đó, đột nhiên, ánh lửa đèn tắt vụt.
Bọn họ lập tức bị phủ trong màn đêm tối như hũ nút.
“Eeeeeek, tối quá!”
“Đ-đ-đ-đợi đã, Miria, đừng lo quá! Những lúc như này, em không được phép cử động! Cứ ở yên tại chỗ cho tới khi có người tới giúp!”
“Oa, Isaac, anh đáng tin cậy ghê!”
Tối hôm sau... Trong một hầm mỏ gần với nơi Isaac và Miria từng tới, một nhóm đàn ông mặc đồ bảo hộ vừa xúc đất vừa say sưa trò chuyện.
“Này, còn nhớ mấy người từng đào bới cái mỏ hoang ở đằng kia không?”
“Có, mấy người mà thi thoảng lại đào được đá lưu li ấy hả?'
“Người ta vừa mới cáng họ ra khỏi đó tầm sáng nay. Ngạt thở, người ta bảo thế. Cơ mà, đến chiều là bọn họ đã đi lại được như bình thường rồi.”
“Bất ngờ thật đấy. Chắc người ta phải tìm ra họ nhanh lắm. Thường thì họ phải chết thẳng cẳng luôn rồi.”
Không hề biết rằng Isaac với Miria là người bất tử, đám thợ mỏ thực lòng khâm phục vận may của họ.
“Cậu con trai có bảo là mình tìm thấy một con rết với vài trăm chân ở trước mỏ, và vì thế nên bọn họ mới vào đó tìm vàng, đúng không?”
“Vậy tức là sao chứ?”
“Biết thế quái nào được. Cậu ta còn lải nhải cả về tôn giáo phương Đông hay gì gì đó nữa. Bọn họ biết nhiều về miền Viễn Đông đến quái lạ.”
Một thợ mỏ lớn tuổi đứng bên họ nãy giờ đột nhiên xen ngang, đôi mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Ý các cậu là thần của cái mỏ đấy á? Cái thứ mà có vài trăm cái chân ư?”
“Ông biết gì về nó à?”
“Ta biết gì về nó ư...? Đấy không phải con rết. Đấy là con cuốn chiếu.”
Tại thời điểm đó, Isaac và Miria đang ở trên một con tàu.
Đầu tiên, bọn họ đến Chicago, điểm nóng của tệ nạn Mafia. Sau khi thực hiện phi vụ ở đó xong, bọn họ sẽ bắt xe lửa và chạy thoát.
Họ đã quyết định xong con tàu dùng để đào tẩu.
Chiếc xe lửa cao tốc giới hạn với điểm dừng là New York: Flying Pussyfoot.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại