Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5328

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9149

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10042

Tập 8 - Chương 93: Automata Tốt Nhì Thế Giới

Trans: Hito

Edit: Ass2008

______________________________________

Hôm sau, ăn sáng xong, Jin và Reinhardt đến công xưởng.

Dù vậy, lần này có Belche với Saki đi cùng, những người đã qua đêm ở nhà Reinhardt.

“Được rồi, bắt đầu với khung xương thôi nào”

Đêm qua, Jin và Reinhardt đã thảo luận về thông số kỹ thuật của con Automata sau bữa tối.

********

“Trung tính thì sao nhỉ?”

“Ý anh là chế tạo mà không cần phân biệt rõ dạng nam hay nữ à?”

“Ừ, đúng vậy. Ý tôi là, thêm giới tính xác định cho con Automata ngay từ lúc đầu thì có nghĩa lý gì?”

Khi nói thế, Jin không nhận ra Reiko đang đứng sau lưng anh với vẻ hơi cô đơn hằng trên khuôn mặt.

“Dù cho phần khung cơ bản là nam, phải không?”

“Đúng rồi. Cứ làm phần tổng thể thon gọn trước đã, và với mái tóc dài một chút”

“Hmm”

“Ví dụ nhé, thông thường, nó sẽ phục vụ như quản gia, nhưng nó cũng có thể vận nữ phục để phục vụ như hầu nữ nếu cần”

“Tôi hiểu rồi! Thú vị thật! Thì ra nó có thể dùng đa mục đích!”

********

“Khung xương nên làm bằng nhôm”

Ngay khi nghe thế, Saki cất tiếng như thể thấy ngạc nhiên.

“Nè, Reinhardt! Cậu nói nhôm sao, nhưng mỗi kg nhôm có giá 2 triệu Torr lận đó!”

Quả là giả kim thuật sư, Saki hiểu biết sâu rộng về giá cả của những vật liệu cao cấp trên thị trường. … Thế nhưng cô lại không có ý thức kinh tế.

“Ah, đừng có lo về vụ đó. Jin quyên góp vật liệu mà”

“Quyên góp...?”

“Sớm muộn gì cậu cũng làm quen thôi. Thật vô dụng khi cứ bám lấy ý tưởng định sẵn khi nói đến Jin”

Reinhardt bật cười khi anh nói thế, nhưng Saki đứng hình trong giây lát, như thể tiêu hóa những gì mình vừa nghe.

“...Hehe, hiểu rồi, Reinhardt. Rối quá. Thật khó tin khi không thể khám phá ra điều mới lạ nằm trong thường thức của thế giới này mới chính tín ngưỡng của giả kim thuật. Tớ xấu hổ quá đi...”

Rồi cô tán thành với khuôn mặt nhẹ nhõm bất thường.

Belche không ngạc nhiên vì dù cho ý thức kinh tế của cô không kém như Saki, cô không biết nhiều về vật liệu cho lắm.

Công việc gián đoạn được tiếp tục.

Chiều cao dự tính là 1m6. Cao bằng Jin, và cao hơn Saki có chút xíu thôi.

Cơ thể mảnh mai, và trọng lượng mục tiêu của nó là 50kg.

“Đầu tiên là xương.Tôi thấy Jin làm việc với Golem rồi, nên tôi có rất nhiều điều cần phải cân nhắc lắm”

Sau khi nói thế, anh chuẩn bị một cục nhôm. Về thực tế vấn đề, Jin đã đem nó đến từ Đảo Hourai lúc nửa đêm.

Rồi, Reinhardt bắt đầu định hình. Jin cũng đã cùng Reinhardt làm ra đồ vật vài lần vào hồi đó, nhưng đây là lần đầu anh thấy anh ta dùng Ma Thuật Chế Tạo nghiêm túc đến thế.

Kỹ năng của Reinhardt thì đáng kể, và rõ ràng là việc học tập cách thức làm việc của Jin không phải chỉ để trưng.

Khung xương cơ bản được hoàn thành trong tầm 15 phút.

“Anh nghĩ sao nào, Jin? Tôi muốn nghe thử ý kiến của anh”

Rồi Jin thành thật nói ra ý nghĩ của mình cho Reinhardt.

“Ấn tượng lắm, Reinhardt! Tôi chỉ nhìn nhanh qua thôi, nhưng lại có thể thấy anh đặt rất nhiều chi tiết vào trong nó! Nếu phải nói ra, thì là phần ngón tay với cổ tay. Anh dùng bóng khớp nối, nhưng chuyển động của chúng có vẻ nặng nề lắm”

Sau khi bày tỏ ý nghĩ của mình cho Reinhardt, Jin phủ một lớp lên khớp bằng cách dùng một cục Adamantite nhỏ.

“Oh, tôi hiểu rồi! Anh làm giảm lượng hao mòn mà phần khớp sẽ gánh chịu theo thời gian bằng cách làm chuyển động của chúng nhẹ hơn. Tôi quả thật cần phải học tập thêm nhiều”

Sau đó, Saki không thể lặng lẽ đứng xem nữa và chen ngang.

“Mấy anh này, xin lỗi vì đã nhảy vào niềm say mê công việc của mấy người, nhưng cho hỏi một câu cái. ...Có phải nó dựa trên xương người không?”

Jin là người trả lời câu đó.

“Ừ, đúng rồi. Automata được chế ra bằng cách mô phỏng con người mà. Nên mô phỏng xương người là đương nhiên rồi?”

Rên lên một tiếng 'Hummm', Saki cẩn thận nhìn vào bộ xương đang nằm trên bàn thợ.

“Phần xương sườn và xương chậu đã được đơn giản hóa nhỉ? … Tôi xin lỗi vì đã nhảy vào. Tiếp tục đi”

Đến lượt Jin rồi. Anh sắp xếp Cơ Bắp Ma Thuật làm từ Sợi Ma Thuật lên trên khung xương.

Vì anh đang cẩn thận lắp đặt cơ bắp, Jin đột nhiên thắc mắc làm sao mà người tiền nhiệm của anh lại có thể thu được tri thức về giải phẫu con người đến vậy.

Reinhardt và Saki đã hoàn toàn tập trung vào khả năng của Jin. Người duy nhất có vẻ như thể thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra là Belche.

“Xong”

Việc lắp đặt cơ bắp đã hoàn thành trong khoảng 5 phút. Nếu mà tính theo khả năng của Jin, thì anh đã làm khá đơn giản.

“Oh, Jin! Tuyệt quá! Cảm ơn vì đã thể hiện kỹ năng của anh cho tôi xem!”

Reinhardt nói câu đó khi anh hào hứng vỗ vai Jin.

“Tôi đã học được nhiều điều từ anh đấy, Jin ạ”

Saki bình thản bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó, bằng cách sử dụng Gân Cơ Ma Thuật được chuẩn bị làm từ Bạc Mithril, họ chuẩn bị Lõi Điều Khiển của con Automata.

Dù cho Reinhardt nói nó không còn cần thiết nữa, Jin vẫn quyết định thử thêm cấu trúc vỏ lên cho chắc, vì anh biết về sự tồn tại của quái vật mà.

“Vậy thì, cuối cùng cũng đến lúc lắp bộ cảm biến xúc giác rồi!”

Reinhardt vui vẻ nói, và Jin tán thành.

“Ohoho, nó là con đầu tiên có loại tính năng này đó!”

Khuôn mặt Saki cũng đầy kỳ vọng. Chỉ có Belche là có dấu ? trên mặt mà thôi.

Tổng cộng có 40 bộ cảm biến xúc giác được chuẩn bị trước cho dự án này. Mười sáu cái đầu được xếp theo trình tự: hai cái cho mỗi bên lòng bàn tay, và hai cái cho mỗi bên lòng bàn chân, tổng cộng tám cái. Và năm cái cho lồng ngực và dạ dày, ba cái cho lưng, và cuối cùng, hai cái cho phần mông, tổng cộng thêm mười cái.

Nhiều bộ cảm biến như vậy nhằm đảm bảo chức năng tổng thể không bị suy giảm nhiều quá ngay cả khi vài cái bị hỏng, mục đích của cả đống bộ cảm biến này là để có thể tính toán trung tâm kích thích từ cường độ tín hiệu được cung cấp từ mỗi bộ cảm biến.

“Hmm, còn cái nữa, chúng ta nên giữ tiết kiệm nhỉ?”

Vì Jin nói thế, Saki nảy ra ý tưởng.

“Hãy cố dùng hết đi, vì lợi ích của việc thử nghiệm thôi. Trong miệng thì sao?”

“Hmm, tôi hiểu rồi. Ý là nó có thể cảm nhận khi cắn phải thứ gì đó à. Ý hay đấy”

Với điều đó, tất cả 40 bộ cảm biến xúc giác đều đã được lắp đặt.

Chúng sẽ gửi thông tin xúc giác đến Lõi Điều Khiển phụ chuyên dụng, nơi thông tin sẽ được sắp xếp rồi gửi cho Lõi Điều Khiển chính.

Điều này sẽ làm giảm gánh nặng cho Lõi Điều Khiển chính và cho phép kiểm soát vật lý tinh tế hơn.

“Reiko, kiểm tra dòng chảy ma thuật bằng <<Truy Dấu>> với <<Kiểm Duyệt>> đi. Reinhardt và ta sẽ kích thích từng bộ cảm biến”

“Đã rõ”

Lĩnh vực mạnh nhất của Reiko chính là làm những việc đòi hỏi độ chính xác như đo lường.

Jin và Reinhardt đã kích thích những bộ cảm biến xúc giác ở nhiều vị trí khác nhau và đôi khi tách ra, và theo tín hiệu ma thuật phát ra từ chúng gửi đến Lõi Điều Khiển phụ để xử lý.

Công việc lặp đi lặp lại như vậy tốn mất 2 tiếng. Hiện tại, họ đã thu được kết quả chính xác, nên họ quyết định tiến hành bước tiếp theo.

“Mọi người, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Nghỉ chút rồi ăn thôi nào”

Belche, người chẳng làm gì đến giờ, đã họi cho họ trong khi kiểm tra đồng hồ mặt trời nằm ở khu vườn.

“Oh, đến giờ này rồi sao?”

“Thời gian quả thật trôi nhanh như bay khi mọi người tập trung vào việc gì đó nhỉ?”

“Ohoho, anh nói đúng lắm!”

Cả ba dừng tay và nói suy nghĩ của mình theo cách giống nhau.

“Xin lỗi nhé, Belche. Chắc điều này làm em thấy phiền lắm”

Reinhardt rửa tay sau khi nói thế, và nhẹ nhàng ôm lấy đôi bờ vai của Belche.

Cả Jin và Saki đều mỉm cười, nhìn hai người đó bất động đứng cạnh nhau.

“...Nhìn đôi uyên ương đó kìa”

“Oh, tình duyên chắc chắn là điều đẹp đẽ nhỉ?”

Saki và Jin nhìn nhau, và sau đó nheo mắt lại, họ bày tỏ ý nghĩ. Tình duyên thực sự là điều hay mà.

Chẳng bao lâu, Reinhardt đầu tiên đã chú ý và thả đôi tay đang ôm lấy bờ vai Belche. Bởi hành động đó, Belche định thần lại, và mặt cô ửng đỏ khi thấy Jin và Saki đang mỉm cười chăm chú nhìn họ.

“Ah, Reinhardt-sama, ăn trưa thôi”

“Uh, ah, phải rồi, Bel. ...Jin, Saki, đi ăn nào”

Trong khi cố giấu đi vẻ xấu hổ của mình, Reinhardt kêu Jin và Saki, rồi hướng đến cửa chính của căn nhà.