Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 8 - Chương 92: Làm Đẹp

Trans: Hito

Edit: Ass2008

Đôi lời: Chương 361 với 362 bên Eng đã gộp lại thành chương trước rồi đó, có gì các bác nhớ đọc lại :V

__________________________________

Sau khi nghe tình huống về Hầu Tước, Jin được dẫn đi xem công xưởng của Reinhardt.

Quả nhiên, chẳng có vật liệu hiếm nào như trên Đảo Hourai, nhưng anh ta đã cung cấp rất tốt về phần vật liệu như nhôm, Mithril, Adamantite, ...v.v.

“Ok, trước hết, hay là chúng ta thảo luận về kế hoạch cơ bản cho con Automata nhỉ?”

Theo đề nghị của Jin, hai người họ về lại bàn.

“Quyết định ngoại hình nào. Mẫu nam hay nữ, độ tuổi rõ ràng, và kích cỡ, gì cũng đuọc”

Vì dự liệu rằng nó sẽ trở thành con Automata riêng của Saki, nên cần phải làm theo ý thích của Saki. Đó là những gì Reinhardt đang tính.

“Hmm, Saki thích gì à... Tôi không dám chắc, thật đấy. Tôi nghĩ mình còn chưa từng nghe cô nàng đó nói về mấy thứ đó nữa là...”

Rồi, anh ta nói thêm điều mà mình chợt nhớ ra.

“Cô ấy thích Elsa lắm”

“...Hử?”

“...”

Miễn cưỡng bình luận một câu như 'Oh? Cô ấy có loại sở thích đó sao?' vậy là, cơn im lặng bi thương hiện lên giữa hai người.

“Oh, biết ngay mà! Hai người ở đây! Ừm, việc chuẩn bị bữa tối sắp xong rồi đó!”

Belche đến tìm hai người họ.

Dường như giọng nói vui vẻ đó đã giải nguy, cả hai rời ghế.

********

“....”

“......”

“...Saki?”

Khi đến phòng ăn, họ thấy Saki đang đứng đó. Nhưng trông cô khác lắm.

Mái tóc màu than, từng không được chăm sóc và rối bù, nay đã được chải chuốt và buột gọn lại. Đỉnh những phần tóc rối giờ đã được cắt gọn. Và đôi mắt tím xám đẹp đẽ vốn bị một phần mái tóc che đi, nay có thể thấy rõ. Đôi kính tròn cũng có vẻ thật quyến rũ.

Má cô giờ được thoa chút phấn, và nước da không khỏe mạnh ấy nay đã sáng sủa và mịn màng.

Và thay cho bộ đồ lắm bẩn thường ngày, cô đang vận bộ váy trắng.

“...Hử?”

Đó là phản ứng của Jin.

“Hợp với cậu lắm, Saki”

Còn đó là Reinhardt.

“...Cô ấy không cho tớ đi trừ khi mặc bộ đồ này và trang điểm”

Nghe lời lẩm bẩm đó, Saki vội ngoảnh mặt đi vì xấu hổ, và má cô đỏ lên.

Jin, Reinhardt, Belche, và Saki ngồi xuống cái bàn tròn, nơi bữa tối đã được dọn lên.

Theo đề nghị của Reinhardt, tất cả đều được sắp xếp để cho Jin khỏi lo về việc mình yếu ở mảng hình thức.

Saki biết phép tắc ăn uống đúng mực và dùng bữa theo kiểu lịch sự hơn Jin.

Trong bữa ăn, Saki hơi căng thẳng. Sau bữa ăn, và vài cuộc trò chuyện vô hại với một tách trà, cô đã có thể thư giãn và trở lại tâm trạng mọi khi của mình.

“Ohoho! Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tớ trông như vầy nhỉ? Phong cách này chẳng hợp với tớ gì cả!”

“Không đâu, Saki-san, hợp với cậu lắm đó. Phải không nè, Reinhardt-sama?”

“Ừ. Không phải khen thôi đâu, cậu để vậy trông tuyệt lắm”

“...Cậu nghĩ thế sao? Nếu cậu đã nói vậy rồi, Reinhardt... có phải ngoại hình này dễ nhìn hơn chút không?”

“Không phải chỉ một chút đâu. Cậu xinh đẹp lắm luôn ấy chứ”

“Ohoho! Về chuyện đó thì tớ nên vui hay buồn đây? Tình huống tệ nhị thật đó! Tuy rằng đối với việc nghiên cứu mà nói, ngoại hình không quan trọng tí nào”

Saki giả bộ không quan tâm với câu bình luận như vậy.

“Bên cạnh đó, cái thứ trên mặt cậu ấy, 'mắt kính', phải không? Chúng rất quyến rũ!”

“Cảm ơn cậu. Jin làm cho tớ đó. Chúng đã thay đổi cách mà tớ nhìn nhận thế giới rồi”

“Đúng vậy! Cô có thể cho tôi mượn mắt kính chút không, Saki?”

Jin nói câu đó như thể mới đánh vào tâm trí anh, và Saki đưa mắt kính cho anh.

“Cảm ơn. <<Làm Cứng>>. <<Làm Bền>>”

Jin dùng Làm Cứng lên gọng, và rồi dùng Làm Bền lên tròng tinh thể.

“Nên làm vầy đi. Tròng khá mỏng, nên tôi dùng Ma Thuật Chế Tạo lên để chúng cứng hơn”

“Haha, hay đấy. Đôi khi Saki lại khá là bất cẩn mà”

Saki đeo mắt kính lại mà không thèm trả lời lời nhận xét của Reinhardt, tuy rằng cô ném cho anh ánh mắt hờn dỗi. Rồi cô đột ngột chuyển chủ đề.

“Nhắc mới nhớ... em họ cậu đang làm gì vậy? Thường thì chẳng lạ gì khi con bé ngồi đây cùng chúng ta”

Em họ mà Saki đang nói đến chính là Elsa.

Thực tế là Elsa đã biến mất, được Jin cứu, và giờ đang ở Làng Kaina thuộc Vương quốc Cline, lại là bí mật chỉ có Jin và Reinhardt biết.

“Uh, chuyện đó, um...”

Reinhardt quá lưỡng lự để nói ra.

“Hử? Có gì sao, Reinhardt? Bộ mặt đó là sao vậy? Có chuyện xảy ra với em họ cậu à?”

“...Để tớ giải thích cho... Elsa-san bất mẫn với hôn ước, rồi bỏ trốn mất tiêu”

Họ chẳng nói gì về điều đó cho Belche, nên cô biết nhiêu đây thôi.

“Bỏ trốn? Elsa? … Hôn ước? Có lẽ nào... hôn ước với lão Hầu Tước kia?”

Saki có vẻ ghét gia đình mình lắm, gọi ông mình bằng 'lão Hầu Tước kia' với giọng điệu như vậy.

Và có vẻ cô cũng biết sở thích lệch lạc của ông mình, Hầu Tước Gehlen Theoderic Von Aizen.

“.....”

Sự im lặng của Reinhardt chỉ khiến Saki nổi giận hơn thôi, vì giờ cô đã biết dự đoán của mình chính xác.

“...Cái lão Hầu Tước chết tiệt đó và cả cái khẩu vị biến thái thích bé gái! Elsa đủ tuổi làm cháu lão ta luôn đấy! Hài thật, lão ta ích kỷ đến mức nào vậy chứ?”

Rồi cô nhìn chằm chằm vào Reinhardt.

“Này, Reinhardt, tớ biết cậu mà, có lẽ cậu đang giấu Elsa và không nói cho ai biết hết. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không biết chỗ con bé đang ở hay con bé đang làm gì, phải không?”

Sau khi nghe câu đó, Jin im lặng lắng nghe cuộc trao đổi, đã bị ấn tượng bởi trực giác của Saki.

Phá vỡ sự im lặng, Saki ngừng hành động cứng cỏi lại và mỉm cười với Reinhardt.

“... Xin lỗi, Reinhardt. Nếu là vậy, chẳng có lý do gì để tớ nói điều như vậy cả. Lỗi của tớ. … Cô em họ đó của cậu có vẻ hơi hứng thú với giả kim thuật, nên khi nào con bé quay lại, chúng ta có thể sắp xếp để tớ dạy con bé nhiều điều, được chứ?”

Mặt Saki có vẻ cô đơn khi nói điều đó. Reinhardt không muốn nói sự thật về tình huống ra, và vô tình giữ bộ mặt lạnh lùng vì kỹ năng mà anh đã rèn luyện với tư cách là nhà ngoại giao.

“Oh, phải rồi, Jin-sama, và cả Reiko-chan nữa, hai người có muốn hát một bài không?”

Belche đề nghị như vậy là để thay đổi bầu không khí nặng nề. Jin cũng hiểu ý định đó, và ra lệnh.

“Reiko, hát gì đó đi”

“Dạ, thưa Otou-sama”

Reiko bắt đầu hát.

Thực ra, mấy ngày trước, khi anh rảnh rỗi sinh nông nỗi, Jin đã dạy Reiko vài bài trong nỗ lực trao cho em ấy tài năng mà bất kỳ cô gái bình thường nào cũng đều có.

“Tên của bông hoa trổ bông vào mùa xuân là gì? Tuy không ai nói cho tôi nghe Tôi thích những đóa hoa trổ bông nhẹ nhàng trên cánh đồng....”

Belche, Saki và Reinhardt đều bị quyến rũ bởi giọng hát của Reiko.

“Nếu bạn hái một đóa Tặng cho người bạn trai yêu dấu của mình Nếu bạn trai của bạn không đến Hãy để chúng trôi theo dòng sông...”

Người điều hành đã từng dùng nhiều bài hát nổi tiếng như thời Showa, thay vì nhạc nền, đến mức Jin vẫn nhớ khá rõ. Trong những bài đó, Jin đã dạy cho Reiko bài mà thần tượng dùng để hát.

“Lá thu rơi trên vai tôi Nhẹ nhàng rơi xuống đất Tôi không biết anh ấy đang làm gì Phải chăng đang nghĩ về tôi?...”

Sau khi hát xong, Reiko gập người cúi đầu.

Người bắt đầu vỗ tay là Reinhardt. Belche chẳng mấy chốc đã làm theo anh ta, rồi Saki định thần lại và cũng vỗ tay.

Hầu nữ Beth và Dolly, những người đang phục vụ như hầu bàn, cũng chân thành dành cho Reiko một tràng pháo tay.

“Reiko-san, đáng yêu quá đi! Tôi đã bị mê hoặc rồi!”

Neon cũng không tiếc lời khen ngợi.

“...Cảm ơn cô, Neon-san”

Reiko cảm ơn Neon với vẻ mặt vừa vui vừa phiền phức.

“Ừm! Jin, Reiko quả thật tuyệt vời mà! Từ 'tuyệt hảo' hoàn toàn hợp với em ấy!”

Reinhardt cũng cất lời khen mà không thèm giữ lại.

Khi bầu không khí đã hoàn toàn lắng xuống, Jin hỏi Reinhardt điều mà anh thấy bận tâm.

“Reinhardt, Belche-san. Hai người tính chừng nào mới tổ chức hôn lễ?”

Nghe thế, Belche, người đang ngồi cạnh Reinhardt, hoàn toàn đỏ mặt. Mặt Reinhardt lộ vẻ rắc rối.

“Hmm, câu hỏi khó quá đó. Dự tính là đầu tháng 6, nhưng với cái đà giờ tôi đang phải phục vụ anh, nên là...”

“Anh lo về vụ đó sao? Tôi phải cho anh biết là bỏ mặc tôi vài mấy cũng không sao đâu”

Đương nhiên, khi điều đó mà xảy ra, thì chỉ là vấn đề về việc quay lại Làng Kaina hay Đảo Hourai thôi.

Biết được điều đó làm mặt Reinhardt có vẻ rắc rối hơn nữa. Tuy nhiên, anh ta đã sớm nở nụ cười trên mặt và trả lời.

“Cảm ơn anh, Jin. Tôi sẽ nhớ điều đó”

Sau đó, sự tập trung của Reinhardt chuyển sang mấy câu chuyện về chuyến hành trình của họ, và về những ngày xưa cũ.

Khi nói đến việc bị Thống Nhất Quân bắt cóc, Belche che mặt lại, dù rằng vẫn có thể nghe tiếng khóc của cô.

Bọn họ đã kịch tính hóa câu chuyện về cuộc giải cứu và quy kết cuộc giải cứu ấy cho Deus Ex Machina.

Saki đánh mất thần trí khi nghe chuyện.

Tuy nhiên, chuyện mà Saki hứng thú nhất chính là câu chuyện về cuộc chiến giữa Gigantes với Reiko.

“Hmm, thì ra Reiko-chan mạnh đến thế sao? Thực sự tuyệt thật. Tuy rằng tớ luôn tin Reinhardt là nhất trên thế giới”

“Đúng vậy. … Nhưng mà Reinhardt-sama, đừng có làm mấy chuyện nguy hiểm nữa, được chứ? Nếu có gì xảy ra với anh, chắc em không sống nỗi nữa mất”

Belche quàng tay Reinhardt khi nói thế.

“Ohoho! Belche và Reinhardt vẫn gần gũi như mọi khi ha! Hai người dường như có mối quan hệ tuyệt lắm đó”

Trong một khắc, trên mặt Saki, nở nụ cười cô đơn tương tự điều mà Jin lo lắng.