Người Dịch: Tsumimoto
Chỉnh Sửa: Hito
============================
Tháng Tư, Làng Kaina ngập tràn năng lượng.
Xuân là mùa cho cây cối đâm chồi nảy lộc trên những ngọn đồi và những cánh đồng, và cũng là mùa trẻ em không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài việc chơi đùa.
Người lớn thì cày ruộng để chuẩn bị cho vụ mùa mới.
Thu năm ngoái, ngay cả lúa mì mới gieo đã phát triển khá nhiều, và dọn cỏ trên cánh đồng cũng rất cần thiết.
“Hannah-chan, ở đây có nhiều lắm này~”
“Ở đây cũng vậy nè~”
Hannah và Patty, người nhỏ hơn Hannah một tuổi, đang hái những loại thảo mộc dại dưới lòng sông Elume.
Bạch chỉ(Angelica), xà lách xon(cress) và mitsuba. Chúng là loại thảo mộc mà ngay cả đứa trẻ cũng có thể hái. Bởi không có độc nên không cần lo gì khi hái chúng.
“Ah, Hannah-chan, tìm thấy cậu rồi~”
Người vừa đến và nói là Jessie tomboy.
Mùa này, những bé gái trong làng rất bận hái thảo mộc dại. Lòng sông và cánh đồng, bìa rừng, và những nơi mọc đầy cỏ đều được viếng thăm rồi hái thảo mộc.
Sau khi đông qua đi, họ tận hưởng khí trời mùa xuân trên những ngọn đồi và những cánh đồng, cũng như có thể cung cấp Vitamin cho những người dễ bị thiếu vào mùa đông.
Thậm chí không nhận thức được một điều như vậy, kiến thức về cách hái thảo mộc vào mùa xuân được truyền từ cha mẹ sang con cái, và từ con cái sang cháu chắt.
Những đứa trẻ hái thảo mộc cho đến khi ngày xuân dài gần kết thúc đã đến suối nước nóng để rửa trôi bụi bẩn lẫn mồ hôi trước khi trở về.
“Ahh~, sảng khoái quá đi~”
“Hannah-chan, để tớ kỳ lưng cho cậu nhé”
“Mh, cảm ơn~”
Trong suối nước nóng ấy, bọn trẻ kỳ lưng cho nhau.
Ngay trước lúc Jin rời làng, anh đã dạy người dân cách dùng hạt ritha để kỳ cọ cơ thể cũng như giặt đồ.
Hạt ritha chín vào mùa thu và được cho là độc nên không ai muốn dính gì đến chúng nhưng.
“Có phải đây là hạt phơi khô không?”
Jin đã tự lẩm bẩm, mang một lượng lớn hạt giống phơi khô dưới ánh mặt trời, sau đó nghiền thành bột. Trộn một chút với nước và chà xát tạo ra bọt làm cho bụi bẩn bong ra.
“Nếu dùng mỗi ngày thì da em sẽ thô lắm đấy, nên tốt hơn là nên dùng vào những lúc em rất bẩn thôi”
Anh nói điều như vậy.
Cho đến lúc đó, họ đã sử dụng dung dịch kiềm để kỳ cọ, nhưng vì bột làm từ hạt ritha tốt hơn để loại bỏ bụi bẩn, mọi người trong làng đã tập hợp hạt ritha lại.
“Bà ơi, cháu về rồi đây~”
“Cháu về rồi à, Hannah. Cháu thu thập nhiều quá đấy”
Bà Martha nhìn cả đống thảo mộc trong giỏ Hannah đang cầm và mỉm cười.
“Hãy dùng chúng làm nhiều thứ vào tối nay nhỉ?”
“Dạ! Tuyệt vời~!”
Tối hôm đó, họ có sa-lát thảo mộc và rau luộc. Tất nhiên, họ cũng có bánh mì làm từ bột mì đã sàng.
“Ngon quá đi”
“Nhờ vào những thứ Hannah đã hái thôi, tất nhiên là phải ngon rồi”
Và thế là thời gian vui vẻ thấm thoát qua đi.
Buổi tối tại Làng Kaina trôi qua rất nhanh. Mặt trời lặn và hầu hết ngôi nhà đều tối đen nên đây cũng là lúc mọi người đi ngủ.
Để thắp sáng, họ có đuốc và đèn mỡ, nhưng thông thường, dùng chúng thì lãng phí lắm nên gần như chẳng có nhà nào dùng.
“Chúc ngủ ngon, bà”
“Chúc ngủ ngon, Hannah”
Ngay cả ở nhà Martha, bữa tối bắt đầu lúc 5 giờ chiều và đến 7 giờ tối là họ đi ngủ.
Theo đó thì buổi sáng của mọi người đều đến rất sớm.
Ai nấy cũng đều dậy ngay lúc ánh nắng buổi bình minh lóe lên.
“Chào buổi sáng, bà”
“Chào buổi sáng, Hannah”
Mọi người đi súc miệng và rửa mặt tại giếng chung.
“Onii-chan......”
Lần nào cũng vậy, hễ em ấy vận hành máy bơm và nước tuôn ra thì em ấy không tránh khỏi việc nhớ đến Jin.
“......Em hy vọng anh vẫn khỏe”
Cùng ngày, Hannah cưỡi ngựa Golem Mint và lên núi để hái cây dại ăn được.
Hôm nay, đi cùng với em ấy là Golem Gen.
Tất nhiên, việc Jin trở về đây vẫn là bí mật, nên Gen hành động để Hannah hoặc dân làng không chú ý đến anh.
Lọc cọc, tiếng vó ngựa vang lên khi Hannah hướng về phía ngọn núi.
“Ồ~, Hannah-chan kìa~”
Chú ý thấy em ấy, bọn trẻ chào Hannah.
“Hannah-chan, tớ ghen tỵ lắm đấy~”
Người duy nhất có ngựa để độc quyền sử dụng là Hannah. Năm con ngựa khác là Ein, Zwei, Drei, Quatre và Cinq đều được sử dụng chung.
Nếu bọn trẻ hỏi trưởng làng, người đang quản lý ngựa, thì chúng có thể mượn được một con, nhưng Hannah lại có ngựa riêng, ít nhiều gì cũng khiến chúng ghen tỵ.
“Mint, con ngựa Onii-chan làm cho tớ, anh ấy nói vậy đấy”
Hannah vuốt ve cổ Mint trong khi càu nhàu.
Mint đi qua vùng đồng cỏ và khi đến chân núi, tiếp tục đi nhanh mà không dừng lại.
Rồi sau khoảng 20 phút leo lên, em ấy đã đến đỉnh. Nhanh gấp hai lần so với lúc đi bộ.
Nhìn xuống dưới, Làng Kaina trông thật nhỏ bé làm sao. Hannah hồi tưởng lại khoảng thời gian vào năm ngoái em ấy đã cùng Jin lên đây hái thảo mộc. Nhưng em ấy không thể cứ đứng như trời trồng mãi được.
“Mình phải đi hái thôi”
Hannah xuống ngựa Mint và liền bắt tay vào việc thu thập những loại thảo mộc ăn được.
Hôm nay, một trong những loại cây em ấy tìm là củ huệ(lily bulb). Người ta thường hái chúng vào mùa thu khi những phần trồi lên trên mặt đất đã trưởng thành, nhưng mùa thu năm ngoái, những con thú trên núi đã quậy tưng bừng thành ra em ấy không thể đi hái được.
Cây khác là tỏi tây núi. Đó cũng là loại cây dại ăn được, nhưng lại được nuôi dưỡng rất tốt. Nó rất hiệu quả cho những cơ thể suy yếu sau khi trải qua mùa đông.
Hannah biết rõ về cả hai loại cây ấy. Đặc biệt hơn, tỏi tây núi có nhiều loại có độc, nhưng khi đã biết cách phân biệt chúng thì không cần phải lo về việc phạm sai lầm cả.
Chắc chắn rằng Hannah là một bé gái thông minh.
Em ấy tiếp tục thu thập cho đến bữa trưa, và dừng lại khi giỏ đã đầy.
Sau khi buộc giỏ chặt vào Mint, em ấy cưỡi nó và trên đường về nhà.
Xuống dốc thậm chí còn nhanh hơn, và chưa đầy 15 phút là em ấy đã về đến nơi.
“Cháu về rồi đây~”
“Chào mừng về nhà, Hannah. Làm tốt lắm. Cháu có bị thương ở đâu không?”
“Không ạ!”
“Rồi, giờ ta bắt đầu làm bữa trưa đây, nên cháu giúp ta cái nào”
“D~ạ”
Tháo cái giỏ xuống khỏi Mint xong, Hannah đến giếng đề rửa tay.
Vào buổi chiều, cỗ xe của Roland đã xuất hiện.
“Chào, Roland-san, chúng tôi đợi anh mãi đấy”
“Gheebeck-san, cũng lâu rồi. Trời đã ấm hơn nhỉ?”
“Ừ, quả là vậy”
Lần cuối anh đến là khoảng giữa tháng giêng, và khi đó vẫn là mùa đông, hoàn toàn khác so với bây giờ.
“Vậy, Jin-san sao rồi?”
“Ừm, cậu ta vẫn chưa quay về đây”
Mỗi lần Roland đến, anh ta lại nói đến chủ đề này với trưởng làng.
“Là vậy à....... tôi muốn mua thêm bóng cao su quá”
Rõ ràng là bóng cao su Jin làm và bán đã thành một thứ rất phổ biến. Tuy nhiên, bởi không ai khác ngoài Jin có thể làm được nên không có gì để bán dù muốn đến đâu.
“Tôi đoán không thể tránh khỏi việc không ai làm được”
Vẫn như thường lệ, thực phẩm, muối, hương liệu và vân vân đã được bán, và mua lại Đá Ma Thuật hỏa-tính.
Hannah nhìn cảnh tượng ấy từ khoảng cách nhỏ.
Và rồi đêm lại đến.
Trời hơi gió nên đáng ra phải đóng cửa sổ lại.
Nghĩ lại thì, Jin là người đã tạo ra những cánh cửa sổ mususcite này, Hannah nghĩ.
Đã bốn tháng kể từ ngày Jin biến mất, và Hannah vẫn không thể quên Jin được.
Nhìn lên bầu trời qua cửa sổ, những vì sao vẫn lấp lánh như thường.