Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 179

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7557

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 36

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 271

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 193

Tập 6 - Chương 12: Dọn Dẹp!

Trans: Hito

Edit: Ass2008

Đôi lời: Chính thức vào Arc 7 :v

___________________________________________________

Mùa xuân, ngày 18 tháng 3.

Nhóm Jin đã đi qua thủ đô Asunto của Vương quốc Egelia để tham gia bữa tiệc Golem và tại đó, họ đã vướng vào vụ Golem nổi loạn bởi <<Ma Thuật Viết Lại Điều Khiển>>, ngay lúc này đây, họ đang đến quê nhà của Elsa và Reinhardt, Đế quốc Shouro.

Bởi công việc ngoại giao của Reinhardt đã xong xuôi cả rồi, nên họ có thể đi ngao du mà chẳng cần bận tâm và dọc đường, họ đã dừng chân tại một cánh đồng được bao phủ bởi những bông hoa trông như Tử Vân Anh.

Sau khi qua đêm tại thành phố tỉnh Rassure, họ cũng trở về đường chính, băng qua thị trấn Pean và thị trấn Kaltor, rồi qua thành phố tỉnh Buzzard, thị trấn Fragrant, thành phố tỉnh Dogran và Desir, đêm ngày 24, họ ngủ tại thị trấn Jiaral.

Sáng ngày 25, cả nhóm quyết định nơi qua đêm tiếp theo và nhắm đến đích là thị trấn Delead trong khi chạy.

“Hm, có gì xảy ra sao?”

Trước buổi trưa, ở cuối đường cao tốc, một người trông như lính đã bảo họ dừng xe. Đánh giá từ trang phục thì chắc là họ làm việc trong thành phố tỉnh.

“Có gì không ổn à?”

Vẫn như thường lệ, Reinhardt đang ngồi trên xe Jin đã làm đại diện và hỏi.

“Ồ, xin thứ lỗi nhưng đoạn đường trước đã bị sụp nên không thể đi qua được. Có vẻ việc sửa chữa phải mất đến tận 10 ngày. Xin hãy đi đường vòng”

Bởi mùa xuân nhiều mưa mà. Hôm nay cũng vậy, trời khá là u ám, nhưng mới hôm kia trời đã mưa rồi. Và có lẽ cũng bởi đoạn đường đó khá yếu nên mới bị vậy.

“Chẳng còn cách nào khác”

Nhóm Reinhardt dường như không rành về đường vòng. Tuy nhiên, kiến thức chung đã là quá đủ, Reinhardt nghĩ vậy nên lần này anh ta để người đánh xe dẫn dường.

Họ hỏi người lính ấy về đường đi, và cả nhóm được người đánh xe dẫn về phía một con đường vòng.

Đoạn đường ấy có nhiều khúc quanh và lại rất hẹp. Vấn đề càng tệ hơn nữa, trời mưa, bánh xe lún xuống mặt đường, việc di chuyển khó khăn gấp bội.

Cỗ xe của Jin rất chi là thoải mái, nhưng Reinhardt đã về lại cỗ xe có lắp bộ giảm xóc của mình, rồi cảm thấy cũng chẳng khá hơn là bao so với lúc chưa lắp nên đành phải về lại xe Jin.

“Haizz, xe của Jin là nhất!”

Có vẻ đúng thật là khi con người đã quen với cuộc sống xa hoa thì khó mà quay lại cuộc sống lúc ban đầu.

Trong khi cứ tiếp tục đi như vậy, trời lại bắt đầu mưa.

“Ồ, lại mưa, tệ thật đấy”

Nơi đây lại còn là thung lũng nữa chứ, và mưa nhỏ được một lúc ngắn. Chỉ mới chớp mắt là đã biến thành một trận mưa to rồi.

Đường hóa bùn và con đường mòn cũng đã biến mất. Người đánh xe dẫn đầu đang cố hết sức để chọn đường đi, và họ cứ thể mà đi tiếp.

Tuy nhiên, vì đoạn đường ấy có nối với những đoạn bị bỏ hoang và đường mòn do động vật đi lại, giữa trận mưa, cả nhóm cuối cùng cũng đã đi nhầm đường.

********

Mưa tạnh lúc xế chiều. Tầm nhìn đã rõ trở lại và người đánh xe dẫn đầu đã hoảng loạn.

“T-Thôi rồi lượm ơi!”

Họ vội vã chạy đến chỗ Reinhardt, tức là xe của Jin.

“Xin thứ lỗi cho thần ạ, Reinhardt-sama! Có vẻ thần đã chọn nhầm đường rồi”

Người đánh xe xin lỗi Reinhardt, cúi đầu mạnh đến nỗi nhìn như thể ông ta sắp ngã xuống đất vậy.

“Oi oi, Chuyện gì đang diễn ra vậy? Giải thích đi”

“V-Vâng ạ. Thần thấy một ngôi làng nhỏ hay một khu định cư ở phía trước ạ, nhưng thần được bảo phải đến thị trấn tiếp theo trước buổi tối, trong đó chẳng đề cập gì đến ngôi làng nhỏ như vậy ạ”

Nhưng Reinhardt lại không thấy giận.

“Hmm, chà, không thể tránh khỏi. Nếu thấy làng thì chúng ta nên cân nhắc chứ và có thể qua đêm tại đó không chừng. Nghĩ đi nào, có phải là tốt hơn so với việc bị lạc thế này không?”

Do cơn mưa mà đường xá rất khó phân biệt. Reinhardt cũng không khiển trách người đánh xe thậm tệ lắm. Người đánh xe thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu là vậy thì chúng ta nên đến ngôi làng đó đi”

Cả nhóm hướng đến ngôi làng nhỏ.

“Ngôi làng này thật bình dị làm sao”

Gọi nơi đấy là thôn hay làng gì cũng đều như nhau cả thôi, ngôi làng ấy thật sự nhỏ. Cứ như ngôi làng này chỉ làm việc để sống qua ngày thôi vậy và kiếm sống với nghề trồng lúa mì.

“Hmm, nó nằm có xa đường cao tốc lắm đâu, đáng ra phải sống động hơn chứ nhỉ”

Đến cả Reinhardt cũng thấy hoang mang.

“Ừm, đừng nghĩ quá sâu về chuyện đó”

Cả nhóm bước vào làng. Những cái cọc được đóng xuống để phân chia ranh giới giữa bên trong và bên ngoài ngôi làng, lượng nhà nơi đây không quá 20. Ngôi làng này còn nhỏ hơn cả làng Kaina luôn ấy.

“Ôi trời, có khách viếng thăm sao?”

Khi những chiếc xe dừng tại một mảnh đất trống và nhìn xung quanh thì có một bà lão tình cờ ngang qua.

“Bà có phải là người làng này không?”

Quản gia của Reinhardt hỏi và bà lão gật đầu.

“Chúng tôi muốn qua đêm tại nơi đây, nên cho hỏi, nhà trưởng làng ở đâu vậy?”

Người quản gia lịch sử hỏi và bà lão chỉ vào một ngôi nhà.

Trưởng làng nơi đây là một ông lão tóc bạc trắng.

“Bởi ngôi làng này chỉ có người già thôi nên chúng tôi không thể cung cấp bất kỳ dịch vụ nào cho nhóm quý tộc đáng kính này cả”

“Không sao đâu, chúng tôi chỉ cần chỗ ngủ thôi, nước và thức ăn thì không cần lắm”

Họ còn dư nhiều thực phẩm bảo quản nên quản gia đã giới hạn yêu cầu lại đối với nhu yếu phẩm mà thôi.

“Một nơi để ngủ, huh....... Có nhà trống đấy, nếu thấy ổn thì xin mời đi lối này”

Trưởng làng nói, đứng dậy, và dẫn cả nhóm đến giữa làng nơi có hai ngôi nhà bằng đá có thể dùng được.

“Có thể hơi dơ tí”

Trưởng làng nói, nhưng 'hơi' là đang nói đến cái quái gì vậy.

“Có cả đống bụi luôn ấy chứ. Ojou-sama, ngài không nên bước vào, để chúng thần dọn đẹp cái đã”

Mine là người lãnh đạo, cùng với hai cô hầu nữ của Reinhardt, ba người đó bắt đầu dọn dẹp.

Nhưng dọn cả một ngôi nhà là vấn đề lớn đấy. Còn chưa đề cập đến việc có thêm một ngôi nhà nữa ở kế bên.

Jin không thể cứ đứng nhìn mãi được và nói.

“Reiko, con giúp họ được chứ?”

Reiko đột nhiên hiện hình và gật đầu.

“Mình con là đủ xử lý rồi ạ”

Em ấy nói vậy và nhanh chóng bắt tay vào việc dọn ngôi nhà kế bên.

Vì em ấy có cần thở đâu, nên bụi bay tứ tung cũng chẳng sao.

“<<Làm Lạnh>>”

Em ấy dùng phong ma thuật để thổi bụi ra ngoài cửa sổ.

Jin đang đứng xem thì vỗ lưng Reinhardt.

“Hm? Chuyện gì vậy, Jin?”

“Reinhardt, hãy làm 'Máy Hút Bụi' nào”

********

“Vậy, như thế này nè, nó dùng phong ma thuật để hút vào”

“Hmm, hmm”

“Anh chỉ cần lọc rác ra khỏi không khí bị hút vào thôi”

“Tôi hiểu rồi. Jin, ý tưởng của anh luôn bất ngờ như mọi khi”

Jin thấy hơi tội lỗi khi được Reinhardt khen. Dù sao đi nữa thì đó có phải là ý tưởng của anh ta đâu, mà là kết quả của việc tích lũy công nghệ trong suốt hàng trăm năm ở thế giới trước của mình.

“Hm, gì vậy?”

Reinhardt hỏi Jin tại anh ta trong có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.

“Ah, không có gì đâu, tôi đang nghĩ về việc nên dùng vật liệu gì thôi”

“Mmh, đúng rồi nhỉ. Chúng ta đang đi nên cũng chẳng mang được nhiều vật liệu lắm”

Jin chém gió đấy. Tuy nhiên, vật liệu vẫn là vấn đề lớn nhất.

“Thứ này thì sao?”

Reinhardt lấy một cái túi da cũ.

“Uh, trông được đấy. Tìm được rồi”

Một hòn đá vô tình lọt vào mắt Jin và anh ta dùng <<Phân Tích>> để nhìn, rồi phát hiện ra nó chứa một lượng sắt đáng kể.

“Hơn nữa, thứ này trông như có thể dùng được đấy”

Reinhardt cũng lấy một cái áo khoác cũ, nên hai người họ đã quyết định ngay.

“<<Trích Xuất>>, <<Luyện Kim>>”

Jin tách sắt khỏi đá.

“<<Hình Thành>>, <<Định Hình>>, <<Kết Nối>>”

Và Reinhardt dùng da để làm vòi.

“Jin, vầy là được rồi chứ?”

“Umm, anh có thể làm nó mỏng hơn chút nữa không?”

“Được thôi, hiểu rồi, <<Hình Thành>>”

Da vốn là loại vật liệu dẻo, nên dùng <<Hình Thành>> là được rồi.

Rồi Jin dùng sắt đã tách ra để làm bộ phận chính. Anh ta không nghĩ đến dạng lốc xoáy, mà là máy hút bụi dạng thường thôi.

Nếu muốn biết tại sao thì Jin chưa bao giờ dùng máy hút bụi dạng lốc xoáy để dọn dẹp.

Nếu Reinhardt làm bộ lọc với cái áo khoác cũ kia thì phần còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dùng Đá Ma Thuật để làm năng lượng. Từ lúc bắt đầu đi, Jin đã mang nó theo vì nghĩ rồi sẽ có lúc nó trở nên hữu ích.

Ngay từ đầu, lý thuyết đằng sau máy hút bụi rất đơn giản, nên nhờ vào siêu trợ lý Reinhardt đang vui vẻ làm việc, chưa đến một tiếng, máy hút bụi nguyên mẫu đã hoàn thành.

“Được rồi, thử dùng thôi nào”

Và họ chạy đến ngôi nhà mà mình đã mượn thì.

“Otou-sama, con dọn xong rồi ạ”

Ngôi nhà Reiko chịu trách nhiệm đã được dọn sạch.

Thế rồi họ đành phải đến ngôi nhà mà Mine với hai cô hầu nữ kia chịu trách nhiệm.

Dường như nơi đó chỉ mới dọn được một nửa thôi.

“Mine, thử dùng thứ này đi”

Reinhardt giao máy hút bụi nguyên mẫu.

“Reinhardt-sama, đây là gì vậy ạ?”

Hai cô hầu nữ của Reinhardt thấy nghi nên nghiêng đầu.

“Nó được gọi là 'Máy Hút Bụi'”

Reinhardt dùng Ma Năng để khởi động.

“Thứ này hút bụi và rác như vầy nè”

Anh ta trình diễn cách để dọn.

“Whoa!”

“Tuyệt quá đi!”

“Thật là một sự giúp đỡ lớn!”

Cả ba người họ đều ngạc nhiên, họ cảm ơn và liền dùng máy hút bụi để dọn phần còn lại của căn phòng.

Đến khoảng 5 giờ chiều, việc dọn dẹp đã xong xuôi. Lúc ấy cũng là khoảng thời gian mặt trời mùa xuân lặn.

Mặc dù vậy, trong ngôi nhà nhỏ ấy, có một bồn tắm, tất cả mọi người-đặc biệt là những cô hầu nữ khá là bẩn do phải dọn dẹp và cảm thấy nhẹ nhõm khi có bồn tắm như phần thưởng cho sự cố gắng của mình.