Asuka: Mahjong Garouden

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1081

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 904

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Toàn Tập - Chương 3

Thành phố về đêm sau cơn mưa lớn trút xuống, không khí liền trở nên ngột ngạt, mang theo cái nóng oi ả đặc trưng của mùa hè.

Lấy cớ cái túi xách nặng trịch, Yuki đưa chiếc ô đã gấp gọn cho Asuka rồi thản nhiên bước đi trước. Asuka thì cứ như nàng Alice lạc lối bị chú thỏ dẫn dụ, lon ton theo sát phía sau.

"Cậu định đi đâu thế?"

"Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, cứ theo tớ."

Yuki dẫn Asuka đến một tòa chung cư nằm hơi xa khu phố sầm uất.

Nhìn kiểu cách tường ngoài trang nhã, đây hẳn là một căn hộ cao cấp. Cửa chính có cửa tự động, trên đó còn có cả khóa điện tử. Yuki thuần thục nhập mật mã.

Phía sau cánh cửa tự động là một quầy lễ tân giống hệt khách sạn, nơi có một người quản lý mặc vest thẳng thớm, thắt cà vạt đứng đó. Ông ta chỉ liếc nhìn Yuki một cái mà không hề hỏi han gì, xem ra Yuki đã là cư dân của tòa chung cư này rồi.

Họ đi thang máy lên tầng cao nhất.

Cả tầng đó chỉ có duy nhất một cánh cửa. Nói cách khác, nguyên một tầng là một căn hộ.

Yuki nhấn chuông cửa.

"Ai đấy ạ?"

Giọng phụ nữ vọng ra từ bên trong, chưa thấy mặt đã nghe được sự điệu đà.

"Con là Yuu-chan đây ạ. Chú có ở nhà không?"

Một khoảng im lặng kéo dài. Asuka theo trực giác cảm thấy người phụ nữ vừa nãy đang hỏi ông chú kia có muốn giả vờ không có nhà không.

"Mời vào."

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Chủ nhân của giọng nói là một người phụ nữ có phong thái của nhân viên dịch vụ. Cô ta mặc bộ đồ ngủ, là một mỹ nhân, nhưng lại mang đến cảm giác hơi lẳng lơ. Đã khuya rồi, người phụ nữ dường như có vẻ bực bội.

"Cảm ơn ạ. Nào nào, mau vào mau vào!"

Yuki đón Asuka vào nhà như thể đang mời khách đến nhà mình vậy. Đến đây, Yuki vẫn thản nhiên dẫn Asuka đi sâu vào bên trong căn hộ.

Phòng khách rộng rãi ngoài sức tưởng tượng, dường như được thiết kế bởi một kiến trúc sư nội thất, đồ đạc cao cấp được bày trí hài hòa khắp nơi.

"Ồ, Yuu-chan, có chuyện gì vậy?"

Một người đàn ông hơi mập, tóc đã bạc trắng hoàn toàn, mặc áo choàng tắm, vừa ngáp vừa xuất hiện.

"Chào buổi tối. Cháu xin lỗi vì đã đến muộn thế này. Cháu có chuyện muốn bàn bạc với chú ạ."

"Ôi chao, đây là ai thế? Bạn trai của Yuu-chan à?"

"Làm gì có chuyện đó ạ. Cậu ấy cũng giống cháu, bỏ nhà ra đi, là một 'tay chơi' đang chật vật giữa xã hội khắc nghiệt."

"Ồ~"

Người đàn ông vuốt cằm, quan sát Asuka. Quần áo và tóc của Asuka vẫn còn ướt, trông khá kỳ dị.

"Cháu họ Onihara."

Asuka khẽ cúi đầu.

"Có vẻ như có ẩn tình gì đây. Thôi được rồi, mời ngồi."

Người phụ nữ vừa nãy pha trà đen và mang ra. Tuy nhiên, cô ta không chào hỏi gì mà thái độ cũng rất lạnh nhạt. Trên mặt cô ta rõ ràng viết mấy chữ "Chúng tôi vẫn còn đang ngủ đấy, lũ khốn."

"Asuka, đây là chú Yamashiro. Chú ấy là khách quen ở quán cà phê nơi tớ làm thêm đó. Cứ đến ca của tớ là chú ấy chắc chắn sẽ ghé."

Yuki giới thiệu.

"Quán cà phê hầu gái ư?"

"Đúng đúng."

"À, Yuu-chan, đừng có nói mấy chuyện đó ra chứ. Chú ngại lắm."

Người đàn ông đỏ mặt, gãi gãi mũi.

"Mà Yuu-chan này. Có chuyện gì mà muộn thế này rồi?"

"À, ngày trước chú không khoe là chú là đại gia sở hữu rất nhiều chung cư sao?"

"À à, phải rồi. Cũng đúng."

"Thế là hồi đó cháu có bàn bạc với chú rồi đó. Ở cái chung cư cháu đang ở tạm có một người đàn bà lôi thôi, hơn nữa cô ta còn nhăm nhe trinh tiết của cháu nữa, nên cháu muốn rời đi càng sớm càng tốt và thuê một căn nhà của chú. Chú bảo khi nào có chỗ thích hợp thì sẽ liên hệ với cháu mà."

"À, thì ra chuyện đó là thật à? Chú cứ tưởng con đùa chứ."

"Ê! Cháu đã nghiêm túc bàn bạc với chú mà, thất lễ quá đi mất!"

"Xin lỗi xin lỗi."

"Xảy ra một vài chuyện, cháu đã chạy khỏi nhà của người đàn bà lôi thôi đó. Vì vậy, cháu muốn thuê một căn nhà của chú ạ."

"Ừm."

Yamashiro liếc nhìn Asuka.

"Con nói muốn thuê nhà, vậy phải làm sao đây? Không lẽ định sống chung với cậu ta à?"

"Vâng, cháu định như vậy đó ạ."

"...Bọn trẻ dạo này đúng là lớn sớm thật đấy."

"Con đã bảo không phải như vậy mà! Với tuổi của tụi con, muốn sống ngoài xã hội sẽ rất vất vả, nên tụi con đã giao ước là phải đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau. Nếu cậu ấy vô duyên vô cớ làm bậy với con, con sẽ đâm cậu ấy một nhát trước. Con nói thật đấy."

"Hừm. Nhưng hai đứa đều là vị thành niên phải không? Dù con có bảo chú cho thuê nhà, chú cũng..."

Yuki chợt nghiêng người về phía trước.

"Làm ơn đi mà, chủ nhân của con!"

Cô bé làm một tư thế đáng yêu để cầu xin. Lỗ mũi của Yamashiro chợt phồng to, thở ra những hơi nặng nề.

"Tuyệt vời quá. Ôi chao, thật quá tuyệt vời. Trở thành tù nhân của lời cầu xin từ Yuu-chan, chú không biết đã tốn bao nhiêu tiền ở cái quán đó nữa. Nhưng lời cầu xin của Yuu-chan, dù là giọng nói, động tác hay độ đáng yêu đều hoàn hảo. Nếu chú là nhân viên Bộ Văn hóa, chú đã sớm phong đó là di sản văn hóa phi vật thể quan trọng rồi. Có thể khiến một người thận hư như chú đây cũng phải xao xuyến cõi lòng, ôi chao, chú cảm động quá."

"Thận hư?"

Asuka chớp mắt.

"Asuka không biết sao~? Là cái bệnh mà 'chim sẻ' không cứng lên được đó!"

Phụt!

"...Xin lỗi."

Asuka phun ra một ít trà đen vừa định uống.

"Yuu-chan ở quán cà phê hầu gái đã vượt qua thiên thần, sắp hóa thân thành nữ thần rồi. Nhưng ngoài đời riêng tư thì nên chú ý lời ăn tiếng nói một chút nhé."

Yamashiro cười khổ nói.

"Thế thì, chủ nhân của con. Chuyện thuê nhà, chú có thể nghĩ cách giúp tụi con được không? Yuu-chan bây giờ đang rất khó khăn ạ."

"Ừm... Cụ thể thì con muốn căn phòng như thế nào?"

"Cái đó~ căn phòng khoảng 2 phòng ngủ + phòng khách + phòng ăn + bếp (2LDK), tiền thuê mỗi tháng khoảng 40.000 yên thì quá tốt ạ."

"Này Yuu-chan. Con đừng đùa nữa. Căn hộ kiểu đó không thể cho thuê với giá 40.000 yên mỗi tháng mà lỗ vốn được."

"Nhưng mà~ chủ nhân có rất nhiều chung cư phải không ạ? Chú không từng than phiền là có một căn khó cho thuê vì từng xảy ra án mạng sao?"

"À à... Căn đó à... Ra vậy... Con đã để mắt đến căn đó sao... Nhưng hai đứa là vị thành niên, lại còn bỏ nhà đi nữa. Biết vậy mà chú vẫn cho thuê nhà, nếu chuyện này bại lộ, chú là chủ nhà sẽ rất phiền phức đó."

Yuki khẽ cười khúc khích.

"Chú cứ coi như không biết tụi con là vị thành niên là được mà? Với tư cách là người thứ ba thiện chí. Con là hầu gái, sẽ không gây phiền phức cho chủ nhân đâu."

"Hừm~ Đúng là không thể chống lại nụ cười nữ thần của Yuu-chan mà. Nhưng mà, con nói chú cho thuê với giá 40.000 yên mỗi tháng, dù sao thì cũng—"

"Thế thì... chủ nhân, chúng ta đấu một trận đi."

"Ồ~"

Yuki từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền một triệu yên, "bộp" một tiếng đặt lên bàn.

"Lấy số tiền này làm tiền cược, một ván định thắng thua! Đây là toàn bộ tài sản của tụi con đó. Nếu tụi con thắng, chú sẽ cho thuê theo điều kiện con nói. Nếu thua, chú cứ lấy hết số tiền này, tụi con không than vãn gì hết! Sao hả?"

"Muốn chơi lớn à. Loại hình là gì?"

"Tùy Yamashiro-sensei lựa chọn ạ."

"Chơi như thế à... Được thôi."

Yamashiro phấn khởi đứng dậy, mang về một cái cốc úp và mấy viên xúc xắc. Người đàn ông này dường như rất thích cờ bạc.

"Chơi xí ngầu thì sao?"

"Asuka, cái này được không?"

Bị Yuki hỏi vậy, mắt Asuka suýt nữa thì lồi ra.

"Cậu bảo tôi đánh bạc ư?"

"Cậu nói gì thế. Đánh bạc là sở trường của Asuka mà."

"Sở trường của tôi là mạt chược—"

"Nếu ngay cả trận đầu tiên này mà cậu cũng thua, tớ nghĩ sau này cậu muốn kiếm sống bằng mạt chược gì đó sẽ rất khó khăn đấy. Hơn nữa tớ cũng không định kết đồng minh với kẻ yếu. Nếu tớ làm thế, chỉ là tự chuốc lấy phiền phức thôi."

Asuka cứng họng.

Anh nhìn Yuki, rồi lại nhìn Yamashiro.

Sau đó cầm lấy ba viên xúc xắc trong cốc úp.

Ba viên đều là xúc xắc nhựa màu đỏ trong suốt.

Lo lắng liệu đây có phải là xúc xắc gian lận – tức là xúc xắc được xử lý để dễ ra số điểm nhất định không, Asuka thử lắc vài lần.

"Ha ha ha, chú không gian lận đâu nhé. Nếu con thực sự lo lắng, vậy thì con hãy tự cung cấp xúc xắc, sao hả?"

"Cứ làm thế đi."

Asuka lập tức đứng dậy.

"Ôi chao, thận trọng thật đấy."

Yamashiro không cảm thấy phiền phức mà ngược lại có phần tán thưởng.

"Kiếm sống bằng cờ bạc à. Xem ra không phải chuyện đùa. Nhưng đừng mất quá nhiều thời gian nhé. Chú lo con sẽ mang xúc xắc gian lận đến, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn rồi."

"Cháu biết rồi."

Asuka và Yuki tạm thời rời khỏi căn hộ.

Họ đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua về năm viên xúc xắc còn nguyên bao bì. Chỉ mất khoảng mười phút.

"Dùng cái này để đối đầu được không?"

Asuka đưa cả túi nhựa cho Yamashiro.

"Không sao đâu."

Yamashiro xé bao bì lấy xúc xắc ra, đặt ba viên lên bàn.

"Vậy thì bắt đầu đối đầu thôi. Con biết luật xí ngầu chứ."

"Biết ạ. Trong ba viên xúc xắc được lắc ra, nếu có hai viên số giống nhau, thì viên còn lại sẽ là điểm số ạ."

Tức là, 3-3-2 thì điểm số là 2. Điểm số càng lớn càng mạnh. Tuy nhiên, tổ hợp ba viên có số giống nhau thì mạnh hơn. Ngoài ra, 1-2-3 là tổ hợp thua ngay lập tức, 4-5-6 là tổ hợp thắng ngay lập tức. Nếu không ra số giống nhau hoặc tổ hợp đặc biệt, có thể lắc lại, tổng cộng tối đa ba lần.

"Một ván định thắng thua. Làm như vậy được không?"

"Được chứ."

Người trả lời là Yuki. Asuka không lên tiếng.

(Tình hình gì thế này. Chỉ lắc một ván xí ngầu mà lại đánh cược một triệu yên, thật quá vô lý. Cái này khác với mạt chược, hầu như không có yếu tố kỹ năng. Đây hoàn toàn là cờ bạc. Vận may quyết định tất cả.)

Yamashiro có vẻ rất giàu có, số tiền này có thể chẳng đáng là bao, nhưng đối với Asuka và Yuki, số tiền cược này là một nửa số tiền họ có.

Thua là không còn đường lui.

Không thể thua được.

"Vậy để chú đi trước nhé. Một triệu yên thì không đáng ngạc nhiên gì, nhưng nữ thần trong số hầu gái là Yuu-chan lại muốn sống chung với đàn ông, chú muốn ngăn cản cũng là lẽ thường tình thôi. Yuu-chan, chú thắng rồi đừng có ghét chú nhé."

Nói xong với nụ cười, Yamashiro tùy tiện cầm lấy xúc xắc, đặt vào cốc úp.

Rào rào rào, rào rào rào, xúc xắc tung hoành trong cốc úp, cuối cùng dừng lại.

2-2-4. Điểm số của Yamashiro là 4.

Asuka cầm lấy xúc xắc, bình tĩnh hít sâu một hơi.

(Đây chính là ý nghĩa thực sự của cờ bạc. Không có bất kỳ yếu tố kỹ thuật nhân tạo nào. Vận may quyết định tất cả.)

Lẩm bẩm "Xin hãy cho cháu thắng".

Lắc.

Rào rào rào—

5-5-1.

Yamashiro im lặng cầm lấy một triệu yên.

"Khoan đã!"

Yuki hét lên ngăn lại.

"Xin lỗi Yuu-chan. Chú sẽ không nghe lời con đâu. Nếu để những người trẻ đầy triển vọng như các con thắng cuộc, chú luôn cảm thấy mình đã làm chuyện xấu. Hơn nữa, kết quả xí ngầu đã bày ra đây rồi, dù có đối mặt với thần tiên Phật tổ cũng không thể nhượng bộ. Dù Yuu-chan có là nữ thần thật sự, nhượng bộ cũng là điều không thể. Đây chính là cái gọi là cuộc đời, các con hãy học hỏi nhiều vào, nói cho cùng cũng là vì tốt cho các con thôi."

"Con không có ý đó."

Yuki mở túi xách, "xoạt" một tiếng lại lấy ra hai xấp tiền nữa.

"Lần này thật sự là toàn bộ tiền của tụi con rồi. Tăng gấp đôi lên hai triệu, đấu thêm một trận nữa!"

Asuka há hốc mồm. Toàn bộ tiền chẳng phải chỉ có hai triệu thôi sao...?

"Con nói gì! Hừm, thú vị thật đấy. Đúng là nữ thần trong số hầu gái mà. Không ngờ cô bé mười mấy tuổi lại có thể làm ra chuyện như vậy."

Mặc kệ Yamashiro đang ca ngợi bằng cách khó hiểu, Asuka cúi đầu nhìn vào cốc úp.

Anh cảm thấy mình không thể thắng được. Hôm nay là ngày xui xẻo nhất đời anh, làm gì cũng thất bại.

"Được thôi, chú chấp nhận."

Nghe thấy lời Yamashiro nói, Asuka giật mình.

"Làm như vậy được không, Onihara-kun?"

Lại nghe thấy giọng Yamashiro, Asuka bỗng nổi giận trong lòng, ngẩng đầu lên. Bị coi thường rồi!

"Được thôi."

"Vậy để chú bắt đầu nhé."

Yamashiro vẫn như vừa nãy, lơ đễnh nhẹ nhàng lắc xúc xắc.

Rào rào rào—

4-4-5.

"Ôi chao, điểm số không tệ nhỉ. Chú thắng chắc rồi."

"Chưa đến cuối cùng sẽ không biết kết quả đâu."

Asuka nói vậy để ra vẻ cứng rắn, nhưng thực ra trong lòng đang run rẩy.

Cầm lấy xúc xắc. Lẩm bẩm "Hãy ra điểm tốt đi". Anh nhớ đến ông ngoại. Nhớ đến Ren. Nhớ đến những ngày tháng mờ mịt trôi qua chỉ vì sự tầm thường.

(Yuki nói đúng. Nếu thua trận đối đầu lớn này, thì mạt chược gì đó cứ rửa tay gác kiếm đi—!)

Lắc.

Rào rào rào, rào rào rào. Ra 2, 2. Còn một viên nữa đang lăn lóc trong cốc úp...

2.

"Quá— quá may mắn! Ba con hai!"

Ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy khó tin, dán mắt vào kết quả.

"Đàn ông nói là làm đó, Yamashiro-sensei!"

Yuki với giọng điệu vui vẻ xác nhận.

"Ôi chao, đúng là không thể địch lại người trẻ mà."

Yamashiro uống cạn cốc trà đen đã nguội. Cứ như thể nuốt luôn cả sự hối tiếc vào bụng.

"Chủ nhân, con rất cảm ơn vì đã chấp nhận lời thách đấu của con. Lần tới chú ghé lại, con sẽ tặng chú miễn phí một suất cơm trứng cuộn có dấu hiệu trái tim đó ạ."

"Đúng là cảm ơn con nhiều lắm. Thật sự cảm kích quá, chú sắp khóc rồi đây."

"Vậy thì mau cho thuê đi cho thuê đi. Cho con thuê nhà đi!"

"Chú sẽ giữ lời hứa, nhưng đêm đã khuya rồi. Để mai hãy làm được không?"

"Ấy~ nếu chú không cho thuê, tụi con tối nay biết ngủ ở đâu chứ?"

"Biết rồi biết rồi. Xin đợi một lát."

Yamashiro quay vào phòng trong, lấy ra một tập tài liệu. Đeo kính lão vào, lật lật "xoạt xoạt xoạt", rồi lấy ra một tờ văn bản.

"Cái đó, căn nhà này. Chìa khóa chắc là treo ở sợi dây trên hộp thư đó. Vụ án này mới xảy ra gần đây thôi, nước, điện, gas chắc là vẫn chưa bị cắt... nhỉ. Thôi thì, căn nhà này coi như chú chúc hai đứa vạn sự suôn sẻ nhé."

Vừa nói, anh vừa tháo cây bút bi kẹp trên tập tài liệu, viết số tài khoản ngân hàng xuống cuối văn bản, rồi đưa cho Yuki.

"Nói trước nhé, đây không phải là cho không hai đứa, chỉ là cho thuê thôi. Tiền thuê nhà mỗi tháng 40.000 yên, nếu không trả đều đặn chú sẽ rất phiền phức đó. Nếu không thể tuân thủ, chú sẽ báo cảnh sát đó nhé. Biết chưa?"

"Cảm ơn ạ~ Nhưng mà chú ơi, căn phòng từng xảy ra án mạng thì ít ai thuê lắm phải không ạ, dù kết quả thế nào thì trận đối đầu này đối với chú cũng không có hại gì mà. Nào! Asuka, chúng ta đi thôi."

※※※※※

Đã quá giờ xe điện và xe buýt dừng chạy, họ gọi một chiếc taxi đi đến địa chỉ ghi trên văn bản.

Đó là một căn hộ nằm ở tầng năm của một tòa chung cư lớn, nhiều cư dân, thuộc khu dân cư cách nhà Asuka hai trạm xe điện. Đây chính là nơi hai người bắt đầu cuộc sống mới.

Lúc này đã là ba giờ sáng. Họ tìm thấy chìa khóa và vào nhà. Bên trong căn hộ tối đen như mực, may mắn thay đúng như Yamashiro nói, điện không bị cắt, vẫn có thể bật đèn lên được.

"Rốt cuộc là vụ án gì vậy nhỉ?"

Asuka lẩm bẩm.

Không gian 2 phòng ngủ + phòng khách + phòng ăn + bếp (2LDK) trống rỗng không có đồ đạc, cái cảm giác trống trải này không hiểu sao lại đáng sợ. Tường và sàn nhà đều sạch sẽ, vì không được sửa sang lại, Asuka cứ rà soát từ trần nhà xuống sàn nhà từng ngóc ngách, xem có vết máu nào còn sót lại không.

"Nói về giết người cũng có nhiều cách lắm mà. Ở đây không có vết máu, xem ra là bị siết cổ rồi."

"Nghiêm cấm chủ đề này. Tớ cũng sẽ sợ đấy."

"Cậu cũng là con gái nhỉ."

"Cậu nói thế thất lễ quá đấy. Ngồi xuống trước đi."

Yuki đang ngồi chính giữa phòng khách trống trơn. Asuka ngồi đối diện cô bé.

"Từ bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới, trước tiên hãy đặt ra quy tắc đi. Rõ chưa?"

"Vừa ý tôi."

"Lý do chúng ta phải lập đồng minh là vì tớ chỉ là học sinh cấp hai, còn Asuka cũng mới là học sinh cấp ba. Cả hai chúng ta còn rất yếu ớt, nên phải đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau, cùng sống tiếp."

"Đúng vậy."

"Vì vậy, cấm tất cả hành vi phá hoại mối quan hệ đồng minh. Dù tớ trông có đáng yêu đến mấy, cũng không được làm bậy với tớ. Rõ chưa?"

"Biết rồi."

"Thật chứ?"

"Vâng."

"Thậ—t—chứ—?"

"Lắm lời quá, nói tiếp đi."

Asuka bề ngoài cộc cằn hất cằm, nhưng thực ra trong lòng đang đập thình thịch. Có lẽ Yuki không nhận ra, nhưng cô bé trông thế nào cũng là một tiểu ác ma đáng yêu đầy mê hoặc. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ sống chung với một cô gái như vậy.

Hơn nữa, nếu ghét đối phương thì cũng sẽ không đưa ra quyết định sống chung. Nói như vậy, Yuki đối với mình cũng có thiện cảm ở một mức độ nào đó nhỉ... Asuka nghĩ vậy.

"Vậy thì tạm thế đã."

Yuki từ trong túi xách lấy ra hai xấp tiền một triệu yên.

"Đây là tiền của tớ. Nhưng để kết thành đồng minh, tớ sẽ chia một nửa cho cậu."

I. Nhân Vật Chính (Xuất Hiện Thường Xuyên và Quan Trọng):

Onihara Asuka

Ren

Yuki

Iwa-sensei

Natsu

Koton

II. Chức Danh/Vai Trò Quan Trọng:

Học sinh

Hầu gái

Thầy/Cô giáo

Chủ quán

Nhà cái

***

"Này nhé. Trong trận đối đầu với ông Yamashiro, cậu không phải đã cược gấp đôi, rồi còn lôi thêm một cọc tiền nữa ra sao? Mấy thứ đó là gì? Tiền tiết kiệm của Yuki đó hả?"

"Ừm, phải cũng được mà không phải cũng được."

Yuki lấy cọc tiền cuối cùng ra. Asuka chợt nghĩ đến một khả năng, bèn lật ra xem.

Khoảng mười tờ ở trên và dưới là tiền thật.

Còn lại thì— là giấy báo!

"Nếu thua thì cậu định tính sao đây?"

"Cậu nói gì vậy? Cái loại như cậu mà cũng tự xưng là tay cờ bạc à? Cứ nghĩ mình sẽ thua thì còn làm ăn được gì nữa?"

"..."

Một cách nào đó, Asuka thật sự nể phục cô ta. Khi chơi mạt chược ở chỗ của Ren, Asuka đã biết trình độ mạt chược của Yuki còn non lắm. Tuy nhiên, nhìn từ góc độ bản chất hơn, cô bé lại có vẻ giống một tay cờ bạc hơn cả Asuka.

"Thế nhưng, nói không chừng ông Yamashiro đã phát hiện ra rồi."

"Ấy~"

"Đừng thấy ông ta thế, dù gì cũng là người lớn. Lại còn là người tự tay kiếm được nhiều tiền như vậy. Một đứa con gái bé bỏng ở tuổi này mà có thể để dành được chừng ấy tiền, chắc chắn ông ta sẽ thấy lạ. Nhưng ông ta không lật tiền ra kiểm tra, có lẽ là thương hại mình chăng. Mình từng nhiều lần làm phiền đến nhà ông Yamashiro, biết được nhiều chuyện liên quan đến việc thuê nhà, mình cũng đã nói rõ với ông ta rằng mình là một cô gái bỏ nhà đi có lý do chính đáng rồi."

"..."

"Cậu có để ý không? Khi ông Yamashiro giành chiến thắng trong ván đầu tiên, ông ta đã thoáng lộ ra ánh mắt hơi buồn bã, kiểu như 'Làm vậy có ổn không đây'."

"...Mình vẫn còn non lắm."

"Đúng vậy. Việc cậu không nhận ra mối quan hệ giữa Ren và Natsu cũng là vì thế, mình thấy Asuka nhìn người còn kém xa. Thôi, tạm gác chuyện này đã."

Yuki nhìn thẳng vào mắt Asuka không chớp.

"Chuyện hôm nay tuyệt đối đừng quên nhé. Là mình đã cứu Asuka khỏi cảnh bị Ren hành cho tơi tả đấy, nhớ lấy ân tình này đấy nhé. Nhớ đấy!"

"Mình hứa."

"Nhìn thẳng vào mắt mình mà nói! Mình không hề nói đùa hay tùy hứng đâu nhé! Asuka cậu đấy, tuy giờ còn chưa đáng tin cậy, nhưng mình có linh cảm rằng sau này cậu sẽ càng ngày càng mạnh. Mình chỉ là một con thỏ yếu ớt, giờ bán cho cậu một cái ân tình, là muốn sau này cậu phải trả lại gấp đôi. Sẽ có ngày, cậu còn mạnh hơn cả Ren, Natsu, và rất nhiều tay cờ bạc khác, trưởng thành thành một con sói mạnh mẽ có thể tùy ý xơi tái họ, nhưng cho dù đến lúc đó cũng không được ăn thịt mình đâu nhé. Phải dùng thực lực của cậu để báo ân cho mình đấy."

Đây chính là cái gọi là thẳng thừng không che giấu.

Thế nhưng, cái kiểu nói chuyện rất trực tiếp, không che đậy cùng ánh mắt nghiêm túc ấy lại khiến tim Asuka không khỏi đập thình thịch.

"Yuki giỏi thật đấy."

"Điểm nào?"

"Sống rất nghiêm túc. Biết được sự khắc nghiệt của cuộc sống. Mình trước đây... sống trong nhà bố mẹ, được bố mẹ nuôi dưỡng, sống tự do tự tại. Mặc dù đã thắng kha khá tiền nhờ cờ bạc điểm cao, nhưng đó cũng chỉ nằm trong kế hoạch của Ren."

"Cậu nói đúng đấy. Thế mà cậu còn tưởng mình là một con sói, đúng là buồn cười chết đi được."

Lời nói sắc bén như lưỡi dao. Mặc dù vậy, Asuka vẫn thấy những lời này đi thẳng vào tim mình, mang lại cảm giác thoải mái lạ lùng.

"Từ hôm nay trở đi, mình sẽ là một con sói thật sự."

Asuka không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt Yuki.

"Mình hứa với cậu. Một triệu yên ân tình này, mình sẽ trả."

Yuki thành thật gật đầu.

"Vậy được rồi, Asuka. Từ ngày mai, cậu sẽ thật sự phải tự lực cánh sinh đấy, mình cũng định như vậy. Tiền thuê nhà, tiền điện nước gas, tiền ăn mỗi thứ một nửa, mỗi tháng ít nhất phải kiếm đủ số tiền tương ứng nhé."

"TV, nồi cơm điện, chăn đệm các thứ thì sao?"

"Đều cần thiết cả. Nhưng mà, nếu cậu muốn cờ bạc thì không có vốn sẽ chẳng làm được gì phải không. Tức là hiện tại cứ dùng tiền của mình để chi trả trước. Nhưng một nửa trong số đó Asuka cậu phải chịu trách nhiệm. Cứ coi như là nợ, sau này nhất định phải trả lại."

"Vâng."

"..."

"..."

"Vậy mình đi ngủ trước đây."

Yuki đứng dậy, đi vào phòng kiểu Nhật, kéo rèm shoji lại.

Đột nhiên lại "xoạt" một tiếng, cô bé kéo rèm ra, nhìn Asuka.

"Asuka."

"Có chuyện gì vậy?"

"Thật sự... không được đâu nhé, cái chuyện xâm phạm mình ấy."

"Không đâu."

"Nếu mình thật sự bị xâm phạm, có lẽ mình sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa."

Asuka mở to mắt.

Khóe mắt cô gái có vật gì đó lấp lánh.

"Mình thề, mình sẽ giữ vững chữ tín."

"Cảm ơn cậu... Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Trong một khoảnh khắc, Asuka không làm gì cả, chỉ ngồi yên trong căn phòng khách trống rỗng.

Rồi cô bé rời nhà, ra cửa hàng tiện lợi mua giấy viết thư và phong bì.

Cố nén cơn buồn ngủ để viết thư cho bố mẹ. Trong nhà còn chưa có bàn, cô bé chỉ có thể nằm sấp trên sàn phòng khách mà viết. Đại ý là, vì có một số suy nghĩ riêng nên cô bé quyết định sống tự lập, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất đối với công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ trước đây. Cô bé cũng không quên viết cái lời nói dối trắng trợn là "mong bố mẹ cho con được tự do hành động trong kỳ nghỉ hè, hết nghỉ hè nhất định con sẽ về nhà". Bởi vì, nếu họ báo cảnh sát tìm kiếm gì đó thì sẽ phiền phức lắm.

Càng viết, Asuka càng thấy lòng mình rất dễ xúc động. Ngay cả ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang, không hiểu sao cũng đè nặng lên lồng ngực cô bé.

Rất cô đơn.

Chỉ khi tự mình trải nghiệm, cô bé mới lần đầu tiên hiểu được hoàn cảnh của một con thú chỉ dựa vào thực lực của bản thân để tồn tại.

*(Bố mẹ vô điều kiện cung cấp chỗ ở và mọi thứ, là một sự tồn tại quý giá đến nhường nào, vĩ đại, mạnh mẽ và không thể thay thế đến nhường nào. Với những người bố mẹ như vậy, từ trước đến nay mình chưa từng làm tròn bổn phận hiếu thảo lấy một lần, chỉ sống lề mề qua ngày...)*

Viết xong, Asuka cho vào phong bì và dán lại, nhẹ nhàng kéo rèm shoji ra.

Yuki đang ngủ say, khẽ thở đều.

Asuka kéo rèm lại, quay về phòng khách nằm xuống.

Nhắm mắt lại, dù cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng vì tinh thần quá hưng phấn nên không tài nào ngủ được.

Cứ coi đây là phần thưởng cho lối sống của một con thú vậy.

Nỗi tức giận này, nỗi hối hận này, lòng biết ơn này, sự bất an này.

Người sống vật vờ, u mê không thể có những cảm xúc mãnh liệt đến vậy.

*(Nếu hỏi mình của ngày xưa ở đâu, mình của ngày xưa chỉ tồn tại mà không biết sống chết. Còn bây giờ, mình ở đây. Sống ở đây.)*

Tinh thần vẫn còn hưng phấn, Asuka dự cảm mình có thể sẽ gặp những giấc mơ rất thô lỗ, rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

***

"Dậy đi, Asuka! Asuka đúng là!"

Khi Asuka bị Yuki lay tỉnh, mặt trời đã lên cao rồi.

"Chào buổi sáng, Asuka."

"À, chào buổi sáng."

"Đêm qua ngủ ngon chứ?"

"Mệt phờ người ra mà."

"...Thật là thất lễ, một cô gái đáng yêu như thế rõ ràng đang ở phòng bên cạnh mà."

"Cậu nói gì vậy? Rốt cuộc cậu muốn hay không muốn mình xâm phạm cậu đây?"

"Đùa thôi mà, đừng có mà tin thật nhé. Dù sao thì cứ đi rửa mặt trước đi đã."

"Vâng."

Đi vệ sinh xong, rửa mặt thì mới phát hiện trong nhà còn chưa có khăn mặt. Bất đắc dĩ đành phải dùng áo sơ mi lau mặt.

"Dù sao thì cứ ăn sáng đã. Mà nói đúng ra thì đã là giữa trưa rồi. Bữa này coi như mình mời đặc biệt nhé, cứ từ từ thưởng thức mà ăn. À, cá ngừ là của mình. Asuka ăn cá hồi nhé, được không?"

Vừa về đến phòng khách, Yuki đã lấy cơm nắm và trà đóng chai từ trong túi nhựa của cửa hàng tiện lợi ra, mời Asuka.

"Cảm ơn cậu."

Asuka thành khẩn cảm ơn, rồi khẽ cúi đầu, bắt đầu ăn cơm nắm.

"Chỉ cần mỗi ngày ăn ba bữa như thế này, tiền sẽ dần dần vơi đi đấy. Cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé."

Miệng nhồm nhoàm cơm nắm cá ngừ, Yuki nở một nụ cười như đang đe dọa Asuka.

"Mình biết mà. Khi nhận ra điều đó, mình mới thấm thía cái sự quý giá của bố mẹ mà trước đây mình chưa từng ý thức được."

"Vậy thì, có lẽ hơi gấp, nhưng ăn xong mình đi mua sắm nhé."

"Mua sắm à, mua gì cơ?"

Ánh mắt Yuki trở nên như đang nhìn một con mối hay loài động vật bậc thấp nào đó.

"Mua gì... cái gì cũng phải mua hết. Từ hôm nay trở đi cậu sẽ sống ở đây đấy, cậu có hiểu không? TV, tủ lạnh, máy giặt, nồi cơm điện, khăn mặt, giấy ăn, giấy vệ sinh các thứ, những thứ thiết yếu cho cuộc sống như thế đương nhiên phải mua đủ chứ."

"À, ra thế. Xin lỗi, hơi ngái ngủ một chút."

"Ừm~ cậu có ổn không đấy, mà lại kết thành đồng minh với cái người như cậu."

"Đừng nói vậy chứ. Mình sẽ làm tốt công việc của người vận chuyển mà."

Thế là, Asuka được Yuki dẫn đi, ra phố.

*(Nhắc mới nhớ, cùng Yuki đi mua sắm gì đó vẫn là lần đầu tiên. Đối với mình, đây sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên giữa mình và Yuki sao?)*

Con phố giữa trưa tràn ngập tiếng ve sầu ca ngợi mùa hè, nóng đến mức người ta thấy choáng váng, nhưng Asuka vừa đi vừa nghĩ những chuyện này, bỗng thấy rất nhẹ nhõm.

Nhưng Yuki hoàn toàn không có ý định nắm tay Asuka, cô bé cứ thế đi rất nhanh.

"À, phải rồi. Tranh thủ chưa quên, đưa cái này cho cậu. Lúc cậu ngủ mình đã nhờ thợ khóa làm cho đấy."

Yuki dừng bước, lấy ra một chiếc chìa khóa màu bạc từ trong túi xách.

"Chìa khóa giống nhau à. Cứ có cảm giác như là—"

"Như vợ chồng mới cưới ấy hả, cái kiểu lời lẽ hoang đường đó đừng có mà nói bừa nhé. Cậu mà nông nổi như vậy mình sẽ rất khó xử đấy, Asuka."

"...Vâng."

Yuki đi đến một cửa hàng đồ cũ. Từ bước chân không chút do dự của cô bé, có vẻ như đã nhắm sẵn cửa hàng này từ lâu rồi.

"Mua đủ tất cả mọi thứ một lúc thì nói sao cũng không thể, dù sao thì cứ ưu tiên mua đủ nồi cơm điện, chảo rán các dụng cụ nấu nướng cần thiết trước đã. Không tự nấu ăn thì tốn tiền lắm."

"Yuki đáng tin cậy thật đấy."

"Vậy Asuka là con vật nhỏ vô dụng à? Theo mình biết thì Asuka ngoài chơi mạt chược ra thì chẳng biết làm gì cả phải không. Hoàn toàn không cảm thấy có khả năng sinh hoạt. Nhưng nếu sau này cậu vẫn cứ thế thì mình sẽ rất khó xử đấy, cứ từ từ học từng thứ một nhé."

"...Mình hiểu rồi."

Mặc dù bị coi rẻ đến không còn gì, nhưng Asuka cảm thấy mình đã yên tâm hơn. Đột nhiên nghĩ đến việc chỉ dựa vào bản thân để sống tự lập, cô bé từng rất bất an. Nhưng Yuki đáng tin cậy hơn Asuka tưởng tượng rất nhiều.

"Cái đó, trước tiên mua một cái xe đẩy hàng đã. Bếp gas thì khỏi... dù sao thì người thuê trước có để lại một cái, cứ dùng tạm đi. Tóm lại, nồi cơm điện, nồi, đĩa, bát, đũa— những thứ sẽ dùng để tự nấu ăn—"

Yuki không ngừng chọn lựa đồ vật, chất đống lên xe đẩy tay. Việc đẩy xe thì Asuka chịu trách nhiệm. Chẳng mấy chốc xe đẩy đã trở nên khá nặng, Asuka không muốn Yuki nghĩ mình là kẻ vô dụng, nên cũng không than vãn.

"OK~ Thế thì cứ mua chừng này về trước đã."

Đến quầy thanh toán, trở về căn nhà nhỏ của hai người—

"Tiếp theo thì đi siêu thị thôi! Giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, khăn mặt các thứ cũng phải mua. À đúng rồi, còn phải mua rèm cửa che nắng nữa chứ!"

"Với lại, quần áo thay cũng cần phải mua. Cả đồ lót nữa."

Asuka cứ vận chuyển đồ vật, đã mồ hôi nhễ nhại rồi.

"Ấy~ đồ lót~? Asuka đúng là, chắc chắn đang nghĩ mấy chuyện bậy bạ phải không~"

"Mình toàn nói chuyện đàng hoàng thôi. Bộ đồ này mặc lâu lắm rồi."

...Nói vậy, nhưng sau này mỗi ngày sẽ sống chung dưới một mái nhà với Yuki. Asuka không khỏi bắt đầu tưởng tượng cảnh cô bé tắm rửa.

Ở siêu thị cũng mua đồ nhiều như núi, khi kéo về đến nhà đã khoảng hai giờ chiều.

"Thôi, thôi cứ nghỉ một lát đã. Không, phải cho mình nghỉ một lát đã."

Asuka phát ra âm thanh kiệt sức. Nói đến đồ mua ở siêu thị, chỉ riêng gạo đã nặng mười kilogam rồi.

Khí nóng mùa hè nén trong căn nhà đóng kín cửa sổ, trong nhà còn nóng hơn cả bên ngoài.

"Ừm~ tủ lạnh và máy giặt các thiết bị điện lớn cũng phải mua nhỉ... Thôi vậy, cũng không nhất thiết phải làm xong tất cả trong một ngày."

Yuki mở cửa sổ, gió thổi vào. Gió cũng hơi nóng, nhưng Asuka đang mồ hôi nhễ nhại lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Tủ lạnh và điều hòa cũng phải mua nữa..."

"Ừm. Điều hòa đắt quá, dùng quạt tạm vậy! Mặc dù mình muốn nói thế, nhưng cái nóng này... năm nay đúng là, cái nóng bức này thật đáng sợ."

"Với lại, đến mùa đông trời lạnh, sẽ muốn có một cái bàn sưởi kotatsu nhỉ."

"Nói đúng đấy. Mà nói, nếu mua kotatsu, còn sẽ muốn mua quýt nữa."

"Cố gắng kiếm tiền đi, Yuki. Dùng đủ thứ đồ để lấp đầy căn phòng này từng chút một nhé."

"...Ừm, hai người đồng lòng, từng chút một... nhỉ!"

*(Đúng vậy. Để có những thứ này nhất định phải kiếm tiền.)*

Asuka đột nhiên rất muốn chơi mạt chược.

"Yuki, việc mua sắm hôm nay tạm dừng ở đây nhé? Mình muốn bắt đầu kiếm tiền rồi."

"Được thôi, vậy thì—"

Yuki thoáng lộ vẻ do dự, rồi khẽ mỉm cười.

"Đi đường cẩn thận nhé, Asuka."

***

Asuka rút ba mươi vạn từ tiền vốn bỏ vào túi, mang theo lá thư viết cho bố mẹ hôm qua rồi ra ngoài.

Đột nhiên thấy rất khát.

Mua một chai nước ngọt có gas ở máy bán hàng tự động, rồi uống.

*(Cứ như thế này, mỗi lần mua đồ tiền lại vơi đi.)*

Sự sảng khoái của nước ngọt có gas làm dịu cổ họng, nhưng lại khiến Asuka có một cảm giác căng thẳng khó tả.

Nếu tiền vơi đi, thì phải kiếm lại phần tiền đã mất đó.

Trong trường hợp cực đoan nhất, đó là không kiếm đủ tiền ăn mà chết ngoài đường, đó chính là bản chất của một con thú.

Mua tem ở bưu điện gần đó, rồi bỏ thư vào thùng. Vừa ra khỏi bưu điện, cô bé mới nhận ra dấu bưu điện có thể phần nào khoanh vùng được địa điểm của mình, nhưng đã quá muộn, đành bỏ cuộc.

*(Tiếp theo.)*

Không thể đến sòng bạc mà Ren đã từng nói. Lần tới gặp Ren, sẽ là tình trạng hoàn toàn đối địch.

Vậy rốt cuộc đi đâu đây?

Asuka nghĩ đến vài sòng bạc có thể lựa chọn. Trong thời gian hợp tác với Ren, Asuka thường vô tình hỏi khách quen về các địa điểm sòng bạc ở khắp nơi.

Tuy nhiên, đáng mỉa mai là những điều này đều được làm vì Ren. Ren từng nói, "Nếu để tôi nói, mạt chược là kiếm tiền bằng đôi chân". Phát hiện ra những sòng bạc mới dễ kiếm tiền rồi báo cáo cho Ren, dự định dùng cách đó để báo đáp ân tình của Ren.

Vừa nghĩ đến Ren, cơ thể cô bé bỗng "hừng hực" nóng ran.

Mặc dù nói vậy, nhưng lại không hề trỗi dậy cảm giác căm ghét cô ta.

Trong thế giới này, kẻ bị phản bội là kẻ ngu xuẩn. Asuka ngây thơ trước đây chưa từng biết đạo lý này.

*(Hãy rút kinh nghiệm từ chuyện này. Lấy đây làm bài học, mình sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.)*

May mắn thay, gần nhà ga gần nhất mà từ nhà mới có thể đi bộ đến, có một sòng bạc mà Asuka đã để mắt đến.

Asuka bước vào một tòa nhà nhỏ nằm giữa vài tòa nhà lớn, cách nhà ga không xa.

Nghe nói ở tầng bốn của tòa nhà này có sòng mạt chược điểm cao.

Đi thang máy cũ kỹ lên tầng bốn. Vừa ra khỏi thang máy đã thấy một cánh cửa gỗ, trên cửa treo một tấm biển đồng ghi "Vạn Niên Quy".

Có thể nghe thấy tiếng đánh mạt chược.

Vừa đặt tay lên nắm cửa đã hơi giật mình. Mức độ rất nhẹ, nhưng đúng là có sự hao mòn. Xem ra quán này cũng có tuổi rồi.

"Mừng quý khách."

Chủ quán là một bà lão bước đi loạng choạng.

"Ôi chao? Là một cậu thanh niên khá trẻ tuổi đấy. Cậu biết điểm số ở chỗ tôi không?"

"Biết ạ, cháu nghe từ ông Kị ạ."

"Vậy à. Thế thì đến đúng lúc rồi. Ông Iwa, ông Shin, vào bàn đi."

Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi chờ, cùng một người đàn ông trung niên gầy gò như nghiện ngập đứng dậy. Tính cả Asuka là ba người, chỗ còn lại dường như là do bà chủ quán chơi kèm. (*Chú thích 21*)

Asuka cảnh giác. Sòng mạt chược điểm cao đôi khi cũng thuê người chơi kèm, nhưng chủ quán đích thân vào bàn thì cơ bản là không thể. Chủ quán là thương nhân làm ăn chắc chắn dựa vào việc thu phí sòng, không ai muốn tham gia vào trò chơi may rủi như cờ bạc cả. Nếu để người chơi kèm đánh, dù thua thì người chơi kèm cũng nợ tiền, cứ để họ làm việc miễn phí là được, rủi ro rất nhỏ.

*(Phải đặc biệt chú ý đến những quân bài bị trầy xước.)*

Nhiều quân bài có những vết xước nhỏ, nếu có thể coi đó là dấu hiệu, thì chủ quán và khách quen sẽ có lợi thế áp đảo.

Nhưng khi ngồi vào bàn xem xét, lại thấy đó là những quân mạt chược hoàn toàn mới, gần như không có vết xước.

"Được rồi, lấy một quân đi."

Bà lão lấy ra bốn quân bài, xáo trộn trên bàn. Thứ tự chỗ ngồi quyết định bằng cách bốc bài theo ngược chiều kim đồng hồ lần lượt là ông lão râu bạc, người đàn ông gầy gò, Asuka và bà lão.

"Vậy thì bắt đầu thôi."

Bà lão vừa nói xong liền đẩy bài xuống.

"Cái đó— bà còn chưa giải thích về điểm số và luật chơi ở đây ạ..."

"Ừm? Ôi ôi, không tốt không tốt, tôi bất cẩn quá. Cậu là người mới đến à. Tôi già rồi mà."

"Đúng là thật đấy ạ. Tôi cũng đã hơn tám mươi rồi."

Ông lão râu bạc cười khổ, châm điếu thuốc.

「Chỗ tôi đây này, chàng trai trẻ. Đây là ván thập thống, thưởng phạt theo thứ hạng là hai vạn hai và bốn vạn hai, đánh ván Đông Nam, quy tắc là kiểu song hữu chiến thông thường. Ngoại trừ bài vạn thì sẽ không có thưởng thêm đâu nhé. Tuy có dùng quân đỏ, nhưng nó không được tính là quân báu và cũng chẳng có thưởng gì đâu. Rắc rối lắm. Chừng đó thôi。」

Bà lão cứ thế tùy tiện nói sơ qua luật chơi rồi nhấn nút khởi động. Asuka nhận ra bà lão thậm chí còn không hỏi tên mình, định mở lời báo danh nhưng rồi lại thôi. Nếu đây là thói quen của quán này thì cũng chẳng sao.

Gieo xúc xắc hai lần, người làm cái đầu tiên là ông lão tóc bạc phơ.

Ván Đông nhất, ngay ở lượt thứ hai ông lão tóc bạc phơ đánh ra quân Bạch, Asuka đã Pông. Trong tay cậu vẫn còn hai quân báu.

「Rôn hòa! Năm nghìn bảy trăm sáu mươi điểm.」

「Xem ra ông đã chơi mạt chược rất lâu rồi nhỉ.」

Asuka vừa trả điểm vừa nói. Điểm cơ bản của mạt chược, vốn dĩ dựa trên số phu và tính gấp đôi theo số phán: hai trăm bốn mươi, bốn trăm tám mươi, chín trăm sáu mươi, một nghìn chín trăm hai mươi, ba nghìn tám trăm bốn mươi… cứ thế mà tính lên. Trong một khoảng thời gian sau chiến tranh, việc ba chín được gọi là ba tám bốn, năm tám được gọi là năm bảy sáu là chuyện rất phổ biến.

「Ồ, đúng vậy. Ở đây còn có thanh niên, phải dùng năm nghìn tám trăm mới đúng chứ. Mỗi lần đến đây lại như trở về quá khứ vậy.」

Ông lão tóc bạc phơ cười.

「Quán này cũ lắm rồi đó. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu còn trẻ thế này mà sao biết mấy chuyện đó hay vậy?」

Bà lão hỏi.

「Vì ông ngoại cháu rất thích chơi mạt chược ạ.」

Asuka lịch sự đáp. Bị ù bất ngờ thật xót ruột, bài thành sớm quá lại hóa ra vô dụng. Nếu vì một lần bị ù mà mất bình tĩnh, sẽ còn thua nhiều hơn nữa.

(Phải tập trung. Mình phải thắng. Thắng xong thì về nhà!)

Kiểu gì cũng phải thắng. Bởi vì từ hôm nay trở đi, việc kiếm được tiền hay không là một vấn đề sống còn. Thực ra, Asuka vẫn còn lựa chọn chạy về với bố mẹ, nhưng cậu đã quyết tâm dốc hết sức rồi.

Đột nhiên – gương mặt Yuki với khóe mắt lấp lánh nước mắt đêm qua chợt hiện về.

(Em ấy chẳng hề mạnh mẽ chút nào, chỉ là một cô gái yếu đuối. Mình muốn bảo vệ em ấy. Chỉ cần mình kiếm được thật nhiều tiền, mình có thể giúp em ấy sống dễ dàng hơn.)

Ngay cả chính Asuka cũng ngạc nhiên khi mình lại có suy nghĩ như vậy.

Giống như hầu hết những người trẻ ở tuổi thiếu niên, khi thấy cô gái xinh đẹp ở trường, họ sẽ nảy sinh ham muốn được chiếm hữu cô ấy.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Asuka có cảm giác muốn làm điều gì đó cho một người phụ nữ.

(Sao có thể thua được! Không chỉ vì mình, mà còn vì Yuki nữa. Nhất định phải thắng!)

Đang ở ván một bổn. Lúc này phải ngăn hắn ù bài lớn. Asuka muốn ù bài thật nhanh, nhưng bài trong tay nát bét, hoàn toàn không có cách nào.

Vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra lòng Asuka đang nóng như lửa đốt, đúng lúc này, ông lão tóc bạc phơ làm cái đã Ríchi.

Quân bài bỏ ra là:

(Tây, Nhất Vạn, Cửu Thống, Trung, Đông, Nhị Sách, Tam Vạn, Bát Sách, Bắc; Bắc là quân bài tuyên bố Ríchi)

Rồi rất bình thản, ông ấy Tsumo (tự bốc) được ngay quân Nhất Phát.

(Nam Nam, Tam Tứ Ngũ Lục Thất Bát Vạn, Lục Thất Bát Thống, Tứ Lục Sách, Ngũ Sách)

「Ồ, có một quân bài báu ẩn. Tính cả gậy bổn trường, bốn nghìn điểm tất cả.」(Chú thích: Ríchi Nhất Phát Môn Thanh Tsumo bài báu ẩn một quân, 4 phán 30 phu, nhà cái Tsumo ván một bổn)

Asuka rùng mình.

Quân Bắc, quân tuyên bố Ríchi, được đánh ra từ tay là một quân bài an toàn tuyệt đối. Hơn nữa, quân Bát Sách ở lượt trước cũng được đánh ra từ tay!

Vì có thể làm thành Tam Sắc Đồng Thuận sáu bảy tám, theo lẽ thường, khi ở trạng thái Nhất Hướng Thính (※chú thích 22), người ta nên giữ lại kiểu song khảm của Tứ Lục Bát Sách (※chú thích 23). Nhưng rốt cuộc đây là… cũng không phải là muốn làm Thanh Nhất Sắc hay Hỗn Nhất Sắc quân Sách, vậy thì đâu cần phải vội vàng xử lý quân Sách.

「Cậu em, bốn nghìn điểm tất cả đó.」

「À, xin lỗi ạ.」

Asuka trả điểm.

「Ông này ấy mà, lúc nào cũng vậy. Trực giác đánh mạt chược của ông ấy chuẩn lắm đó.」

Bà lão như thể nhìn thấu Asuka mà nói.

「Đây không phải trực giác, mà là phán đoán. Nếu cứ muốn Tam Sắc thì cả đời này đừng hòng ù bài. Trên bàn đã có hai quân Thất Sách được đánh ra rồi, còn lại chắc là cậu trai trẻ này đang giữ một đôi phải không. Cậu đánh Cửu Sách sớm như vậy, tôi có cảm giác lờ mờ như thế. Đúng không?」

Ông lão tóc bạc phơ cười.

Một nụ cười kiêu ngạo.

「Tuyệt thật, ông đoán đúng rồi ạ. Nhưng mà, dù cháu đánh Cửu Sách sớm, nhưng sao ông lại đoán được vậy? Để làm kinh nghiệm sau này, ông có thể chỉ dạy cháu một chút được không?」

Thực tế thì trong tay Asuka đúng là có một đôi Thất Sách. Để giữ Thất Sách làm quân tước đầu (quân đôi), cậu đã đánh ra Cửu Sách từ đầu ván.

Nhưng chỉ dựa vào điểm đó mà có thể phán đoán ra Thất Sách là quân tước đầu thì quả thật quá khiên cưỡng.

「Mà, đây chính là trực giác. Chơi mạt chược mấy chục năm, trực giác tự nhiên sẽ chuẩn thôi.」

「————」

“Tên này cứ giả ngây giả ngô”, Asuka nảy sinh ý chí chiến đấu. Chắc chắn hắn đã giở trò ở chỗ nào đó.

Khi đẩy bài xuống, Asuka cẩn thận nhìn mặt sau của quân Thất Sách trong tay mình.

Quân bài rất nhẵn nhụi. Ngay cả Asuka, người có thị lực tốt và có tài nhận biết bài có dấu hiệu (thương bài) là sở trường trong số những sở trường, cũng không thể tìm thấy bất kỳ vết xước nào tương tự.

(Vậy ra không phải là thương bài…?)

Ván hai bổn. Asuka dốc sức gọi bài, ù được Đoạn Yêu Cửu. Dù là bài nhỏ cũng được, tóm lại có cảm giác nếu không ngăn được nhà cái này thì sẽ rất tệ.

Ván Đông hai, nhà cái của người đàn ông gầy gò bị ông lão tóc bạc phơ dễ dàng ù.

Ván Đông ba, Asuka làm cái.

Điểm gieo xúc xắc là bốn, bắt đầu bốc bài từ đống bài của người đàn ông gầy gò ở phía trên.

Bài phát của Asuka là:

(Đông Nam Nam Tây Trung, Tam Ngũ Ngũ Thất Vạn, Nhất Tam Sách, Tứ Bát Cửu Thống)

Dù có nói lời khen cũng không thể gọi là bài đẹp. Nhưng bài ở đống của mình vẫn còn nguyên.

Asuka muốn cố gắng giữ trạng thái môn thanh để Ríchi, nếu không được cũng phải dùng quân Yaku (quân có phán) để thoát khỏi ván này, rồi tính toán ở ván một bổn sau. Thế là Asuka hạ quyết tâm, khi đẩy đống bài của mình lên phía trước, cậu sẽ thay bốn quân bài không cần thiết bằng bài ở đống bài.

「Cậu em.」

Đột nhiên bị ông lão tóc bạc phơ bắt chuyện, Asuka giật mình.

「Vâng?」

「Ấy da, không có gì đâu. Đừng bận tâm.」

Cứ như thể nhìn thấu tâm lý của cậu, ông lão nói đúng vào thời điểm tuyệt vời. Đắm chìm trong nỗi sợ hãi bị vạch trần, Asuka trong lòng không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Không được bất cẩn.

Asuka chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, tập trung tinh thần. Như thể đang cầu nguyện nữ thần may mắn, cậu hồi tưởng lại gương mặt của Yuki.

(May mắn sao cho mình có một Ám Khắc quân Đông gì đó!)

Nhưng dù làm thế nào, bài trong tay vẫn chỉ là một mớ hỗn độn không tiến triển. Trong lúc cậu loay hoay, bà lão ù bài Đoạn Yêu Cửu song bài báu tự bốc (mặc thính). Nhà cái bị tự bốc Mãn Quán, sau khi trả bốn nghìn điểm, Asuka càng thêm thất vọng.

(Khốn kiếp! Trong mạt chược không có quân báu đỏ, Mãn Quán đã là rất lớn rồi. Thế này thì càng tệ hại.)

Ván Đông bốn, nhà cái của bà lão bị ông lão tóc bạc phơ Pông quân Phát rồi ù bài ngàn điểm.

Ván Nam nhất, ông lão tóc bạc phơ làm cái.

「Ríchi.」

Khi bài bỏ ra đạt đến đoạn thứ hai (※chú thích 24) ở lượt thứ chín, nhà cái đã Ríchi.

Nếu lúc này để ông lão tóc bạc phơ ù bài, thì sẽ không thể đuổi kịp hắn nữa. Thêm vào đó là lần ù bài rợn người vừa rồi, Asuka lo lắng. Bằng mọi giá phải vượt qua tình thế này –

Lúc này, trong tay Asuka có một Ám Khắc quân Nam (quân gió ván), với quân Ngũ Sách là quân báu làm tước đầu, đang ở trạng thái Nhất Hướng Thính.

Bốc lên được quân Bắc thứ ba.

Quân bài bỏ ra của ông lão tóc bạc phơ là:

(Tây, Nam, Nhất Sách, Nhị Sách, Bát Thống, Cửu Vạn, Cửu Thống, Bát Vạn, Lục Sách; Lục Sách là quân bài tuyên bố Ríchi)

Vì quân báu là Ngũ Sách, có phải là nghe bài ở rìa Đoạn Yêu Cửu Bình Hòa không…? Dù sao đi nữa, nếu vì một quân Bắc như vậy mà chùn bước, thì đừng chơi mạt chược nữa. (Chú thích: Nghe rìa, Sobaten, ví dụ trong tay có Ngũ Lục Lục Sách, đánh ra Lục Sách nghe Tứ Thất Sách, đây gọi là nghe rìa.)

Cậu tiện tay đánh ra.

「Rôn Hòa.」

(Nhị Tam Tứ Vạn, Tứ Ngũ Ngũ Lục Lục Thất Vạn, Tứ Ngũ Lục Sách, Bắc Bắc)

Ríchi Nhất Phát Bài báu. May mắn không có bài báu ẩn, nhưng ông lão là nhà cái, bảy nghìn bảy trăm điểm. (Chú thích: 3 phán 40 phu)

「Địa Ngục Đơn Kỵ sao. Thầy Iwa chơi kích thích thật đó.」

Người đàn ông gầy gò cười khổ.

「Thế à? Thỉnh thoảng thuận lợi thì còn đỡ, chứ nếu bị kìm kẹp thì tôi thảm rồi. Xem ra, tôi không phải chơi kích thích, mà là đang đại khuyến mãi thì có.」

Ông lão tóc bạc phơ thản nhiên nói.

(Tên này…!)

Máu nóng đột nhiên sôi lên.

(Ông lão tóc bạc phơ này là đồ đại ngốc sao? Không, ông ta chắc chắn đã làm gì đó!)

Nếu không đánh Lục Sách mà đánh Bắc Phong, thì chính là nghe bài Đoạn Yêu Cửu Bình Hòa với Tam Lục Sách. Mặc thính cũng có thể được năm nghìn tám trăm điểm, chẳng phải thế là đủ rồi sao? Dù không thích nghe bài quanh quân báu, nhưng tay bài của ông ta có thể có nhiều biến hóa hữu hiệu, khả năng đơn kỵ nghe Bắc mà ù bài là rất thấp.

Đột nhiên Asuka nhận ra.

(Quân Bắc vừa rồi bị ù, là quân bài được bốc từ đống bài của ông lão tên là Iwa-sensei này.)

Quả nhiên là thương bài?

Hay là đánh tráo?

Nhưng trong ván này, Asuka luôn chú ý đến động tác tay của ông lão tóc bạc phơ. Mặc dù vậy, cũng không phát hiện ra điểm nào kỳ lạ.

Asuka đẩy bài xuống lạch cạch rồi đứng dậy.

「Cái đó ~ cháu muốn đi vệ sinh một chút, hình như không có ai thay thế được (※chú thích 25), vậy mọi người có thể đợi cháu một lát không ạ?」

「Được thôi, cứ tự nhiên đi.」

Bà lão gật đầu.

「Vậy tranh thủ lúc này uống cà phê nhé, cà phê đen thôi.」

Quay lưng lại với ông lão tóc bạc phơ vừa lên tiếng, Asuka bước vào nhà vệ sinh.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, cậu lấy ra quân Bắc đó. Vừa rồi, cậu giả vờ đẩy bài xuống nhưng thực chất đã nắm chặt quân bài này trong tay.

Mở to mắt nhìn chằm chằm, cẩn thận xem xét.

Trên quân bài không có bất kỳ vết xước nào có thể gọi là dấu vết. Vậy ra không phải là thương bài…?

Asuka nhẹ cắn môi.

Quay lại bàn, cậu thấy bà lão đang mở bàn mạt chược, đầu nghiêng nghiêng.

「Ủa, bị hỏng rồi sao?」

「Hình như thiếu mất một quân bài, không khớp chính xác. Chắc là rơi đâu đó rồi.」

Asuka cúi xuống, giả vờ tìm kiếm quanh chỗ ngồi của mình.

「A, tìm thấy rồi ạ.」

「Ôi, cảm ơn cậu.」

Cậu đưa ra quân Bắc đó. Bà lão đặt quân bài vào, nhấn nút khởi động lại bên dưới bàn. Lần này mọi thứ đã khớp đúng, thế là ván bài lại bắt đầu.

Kiểu gì cũng phải gỡ gạc lại.

Nhưng bó tay rồi! Chỉ cần nghĩ đến việc ông lão tóc bạc phơ có thể dùng thủ đoạn nào đó để nhìn thấu bài trong tay, Asuka lại cảm thấy tâm thần run rẩy bất an, không thể giữ bình tĩnh.

Cuối cùng, ông lão tóc bạc phơ giữ vững vị trí dẫn đầu một cách hoàn hảo cho đến cuối ván.

Còn Asuka thì luôn tay trắng, đứng cuối cùng.

Đừng nói là kiếm tiền, cậu còn lỗ hơn bảy vạn yên.

Asuka nghiến răng kèn kẹt.

(Tên tóc bạc phơ này rốt cuộc đã làm gì! Nhưng mình sẽ thắng thật hoành tráng cho ông ta xem. Ngay ván nửa ván sau ——)

Nhưng ván nửa ván sau, Asuka vẫn về cuối. Người đứng đầu vẫn là ông lão tóc bạc phơ. Asuka đánh ra quân Tây thứ ba mà cậu cứ nghĩ là bài an toàn, nhưng lại bị ù cho bài Môn Thanh Hỗn Nhất Sắc Thất Đôi Song Bài Báu mặc thính của ông lão tóc bạc phơ, bị lấy mất một vạn tám nghìn điểm, đòn này đã định đoạt thắng thua.

Asuka run rẩy.

Ngoại trừ ván bị Ren tính kế, Asuka chưa bao giờ cảm thấy chơi mạt chược lại đáng sợ đến thế.

Hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Hơn nữa, nếu không thể thắng, số tiền quý giá sẽ biến mất trong chớp mắt.

Trước đây, khi liên tiếp thắng, tiền đến quá dễ dàng. Nhưng một khi bắt đầu thua, tiền biến mất còn nhanh hơn cả khi kiếm được. Đây chính là sức hấp dẫn và cũng là nỗi kinh hoàng của cờ bạc.

「Cái đó… tiền trong tay đã không còn đủ, xin phép cho cháu được rời đi trước.」

Dù cảm thấy rất nhục nhã, nhưng sau khi trả hết số tiền thua, Asuka tuyên bố thất bại. Hiện tại vẫn chưa thể phát hiện ra mánh khóe của ông lão tóc bạc phơ, tiếp tục chơi nữa thật sự quá liều lĩnh.

Chỉ có thể tạm thời rút lui.

※※※※※

Rời khỏi ‘Mannenkame’, Asuka đi vòng quanh khu vực và phát hiện một quán cà phê đối diện con đường nhỏ.

Bước vào quán cà phê gọi một ly, Asuka ngồi ở ghế gần cửa sổ tầng hai, theo dõi lối vào của tòa nhà ‘Mannenkame’.

Vì bị đánh liên tiếp đến mức đứng cuối, đừng nói là kiếm tiền, hơn mười vạn yên đã bốc hơi chỉ trong một tiếng rưỡi. Vừa nhấp cà phê, cảm giác đau khổ ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

(Ông lão tóc bạc phơ đó… tên là Iwa-sensei thì phải.)

Asuka vừa canh chừng để không bỏ lỡ lúc ông lão rời đi, vừa hồi tưởng lại những cảnh tượng trong trí nhớ, tiến hành nghiên cứu lại.

(Quả nhiên có gì đó kỳ lạ.)

Ở những sòng bạc mà điểm số cao đến một mức độ nhất định, chắc chắn sẽ không có những kẻ ngốc không thể cứu vãn. Dù không thiếu những người chơi mạt chược theo bản năng hay kiểu ‘heo rừng’ (chỉ chăm làm bài lớn mà không để ý gì khác), nhưng Asuka cảm thấy ông lão đó không thuộc những kiểu người này.

Chắc chắn đã giở trò gì đó. Đáng ngờ nhất vẫn là thương bài (bài có dấu hiệu).

Nhưng nếu đúng là như vậy, thì ông ta đã đánh dấu bằng cách nào?

Asuka vắt óc suy nghĩ, rồi chợt nhận ra vài điều.

(Quân Bắc bị ù ở ván nửa ván đầu tiên, là quân bài được bốc từ đống bài của ông lão tóc bạc phơ.)

(Quân Tây bị ù ở ván nửa ván thứ hai, đúng vậy… nhắc mới nhớ, đó cũng là quân bài được bốc từ đống bài của ông lão tóc bạc phơ.)

(Không, đợi đã. Ở ván Đông nhất của ván nửa ván đầu tiên, đôi Thất Sách trong tay bị ông ta nhìn thấu, cũng là bốc từ đống bài của tên đó… hình như là vậy.)

Miệng lẩm bẩm “hồi tưởng lại, suy nghĩ nhiều hơn”, đầu óc xoay chuyển hết tốc độ nhưng vẫn không thể hiểu rõ hơn sự thật. Cứ lẩm bẩm “ừ ừ”, thực ra chỉ lãng phí thời gian vô ích.

「A!」

Ông lão tóc bạc phơ đang đi trên đường. Asuka mải suy nghĩ mà đã bỏ lỡ khoảnh khắc ông lão rời đi.

Asuka vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê, nhanh chóng quét mắt nhìn con đường. Tìm thấy rồi. Nhìn theo bóng lưng ông lão, cậu bắt đầu theo dõi.

Dù thế nào cũng muốn biết sự thật về kỹ năng đen của ông lão tóc bạc phơ. Dù là đe dọa, dụ dỗ hay học lỏm, cậu đều muốn học được kỹ thuật đó.

Muốn trở nên mạnh hơn ——

Khỏi phải nói, việc theo dõi người khác là lần đầu tiên của Asuka. Thực sự làm thì rất khó khăn. Đến quá gần sẽ bị phát hiện, kéo khoảng cách quá xa lại dễ mất dấu.

Ông lão tóc bạc phơ tuy đã lớn tuổi nhưng bước chân rất vững vàng, tốc độ cũng nhanh. Có lẽ vì đã có tuổi, để giữ gìn sức khỏe nên ông ấy cố gắng đi lại càng nhiều càng tốt. Dù sao thì, sau khi đi bộ đủ ba mươi phút, ông lão tóc bạc phơ bước vào một khu chung cư sạch sẽ.

“Ha ha, lần này là mạt chược chung cư sao?”, đang nghĩ vậy thì ông lão tóc bạc phơ nhìn vào hòm thư số năm không năm trong khu đặt hòm thư tập trung. Thế là, Asuka hiểu ra ông ta sống trong khu chung cư này.

Đợi ông lão tóc bạc phơ biến mất trong thang máy, Asuka đi cầu thang bộ lên phòng năm không năm.

Để đề phòng, Asuka đứng trước cửa nghe trộm. Trong phòng không có tiếng đánh bài. Quả nhiên không phải sòng mạt chược chung cư. Ông lão đó sống ở đây.

Cậu nhấn chuông cửa.

「Có chuyện gì vậy?」

「Giao hàng nhanh.」

Asuka cố ý làm cho giọng mình không rõ ràng.

Ông lão tóc bạc phơ không chút cảnh giác mở cửa, rồi nét mặt ông ta cứng đờ.

「Cháu rất xin lỗi vì đã theo dõi ông về đến tận nhà.」

Asuka bình tĩnh cúi chào.

「Tuy nhiên, có một số điều cháu nhất định muốn thỉnh giáo ông.」

「Chuyện gì?」

「Cháu sẽ hỏi thẳng. Thầy Iwa, xin ông hãy nói cho cháu bí mật về việc đánh dấu bài.」

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

「Thằng nhóc này mặt dày thật đấy.」

Iwa-sensei khó chịu hừ một tiếng.

Nhưng rồi ông ta đột nhiên như đang quan sát gương mặt Asuka, sau đó lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

「Hừ. Thôi được, vào đi. Ta cũng có chuyện muốn hỏi cậu.」

「Cháu xin làm phiền ạ.」

Bên ngoài chung cư trông mới tinh, nhưng bên trong – tức là trong phòng của Iwa-sensei – giấy dán tường đã bị đổi màu và ố vàng. Có vẻ như Iwa-sensei nghiện thuốc lá kinh khủng.

Vừa bước vào phòng kiểu Nhật và ngồi xuống bàn trà thấp, ông ấy liền lấy thuốc lá ra châm lửa.

「Cậu tên gì?」

「Cháu tên Asuka.」

「Cậu lại nói muốn biết bí mật của việc đánh dấu bài, nhưng cậu có bằng chứng không, hả? Cậu không phải đã giả vờ đi vệ sinh để kiểm tra quân Bắc bị ù đó sao? Có vết xước nào không?」

「Không có vết xước. Nhưng, Iwa-sensei chắc chắn đã dùng phương pháp nào đó để đánh dấu bài.」

「Đã nói rồi, cậu có bằng chứng gì? Cứ nói ra đi.」

「Cháu không có bằng chứng. Đây là trực giác của cháu.」

「…………」

Iwa-sensei rít một hơi thuốc lá thật sâu, rồi nhả ra một làn khói khổng

Dưới đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt theo yêu cầu:

I. Nhân Vật Chính (Xuất Hiện Thường Xuyên và Quan Trọng):

Onihara Asuka: Asuka

Kuga Ren: Ren

Yuki: Yuki

Iwa-sensei: Thầy Iwa

Natsu: Natsu

Koton: Koton

II. Chức Danh/Vai Trò Quan Trọng:

Gakusei: Học sinh

Meido: Hầu gái

Sensei: Thầy

Tencho: Chủ tiệm

Toncha: Cái (trong bài Mạt chược)

Asuka thấy ông ta hỏi mấy chuyện kỳ lạ, trong đầu đầy rẫy thắc mắc, nhưng vẫn cứ thành thật trả lời.

Nhưng thầy Iwa vừa nghe thấy, lập tức dập điếu thuốc vừa châm được một mẩu vào gạt tàn, dập tắt lửa.

“Ôi dào, Onihara! Onihara à? Quả nhiên là đúng vậy mà!”

“Hả...?”

“Con trai của Quỷ Đồng à – không, cháu trai à!”

Asuka trố mắt kinh ngạc, không nói nên lời.

“Quỷ Đồng? Tên ông ngoại cháu là Kirito mà, hay đó là biệt danh của ông ấy?”

“Thế à, ôi dào, ra là vậy. Cứ nghĩ đã gặp khuôn mặt này ở đâu rồi. Ra là vậy… Trực giác của ta đúng là không thể xem thường được.”

Thầy Iwa thở dài một hơi.

“Giờ lão già đó thế nào rồi?”

“Ông ấy bị ung thư và mất cách đây năm năm rồi ạ.”

“Mất rồi à… Mà phải rồi. Con người ai rồi cũng có ngày phải chết thôi.”

“Thầy Iwa từng quen ông ngoại cháu ạ.”

“Đúng vậy. Trước đây thường xuyên chạm mặt ở các sòng bài. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy lão ta đúng là một tên đáng ghét.”

“Vậy có nghĩa là ông ấy rất mạnh sao?”

“Đúng vậy. Ông ngoại cô ấy, là một lão già cực kỳ mạnh. Không phải tự nhiên mà người ta gắn thêm cái tên 'Quỷ' vào đâu. Ta không biết đã ăn bao nhiêu đòn đau từ lão ta rồi.”

Thầy Iwa nói vậy, nhưng ánh mắt ông nhìn Asuka lại đầy vẻ hoài niệm, cứ như thể Quỷ Đồng đang đứng trước mặt ông vậy.

“À phải rồi, lão ta đã giải nghệ rồi nhỉ. Bảo là muốn lập gia đình, dùng số tiền tiết kiệm trước đây để mở một tiệm sách cũ hay gì đó. À! Cô Sachiko giờ thế nào rồi?”

“Thầy muốn nói đến bà ngoại cháu sao? Bà ấy mất trước ông ngoại một năm.”

“…Vậy à…”

Thầy Iwa lại rút một điếu thuốc mới, châm lửa, và không nói lời nào cho đến khi điếu thuốc cháy hết.

Đó là một sự im lặng nặng nề mà Asuka chưa từng trải nghiệm. Asuka kiên nhẫn chờ đợi sự im lặng bị phá vỡ.

“Cô tên là Asuka phải không?”

“Vâng.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy tuổi, học sinh cấp ba lớp mười một ạ.”

“Vậy mà lại muốn ta truyền dạy kỹ năng cho. Định sống bằng Mạt chược sao?”

Asuka lặng lẽ liên tục gật đầu.

“Đừng có làm trò ngớ ngẩn.”

Thầy Iwa thở dài.

“Ta bắt đầu sống bằng Mạt chược là ngay sau chiến tranh không lâu. Tokyo lúc đó vẫn là một nơi bị thiêu rụi bởi không kích. Trong cái thời đại không có lương thực đó, vô số phụ nữ phải bán thân để có miếng ăn qua ngày. Dù muốn làm công việc đàng hoàng cũng chẳng có việc gì mà làm. Ai cũng vật lộn vì miếng ăn. Ta cũng vậy. Một ngày nọ, ta bắt đầu cờ bạc… chơi Mạt chược. Thắng được tiền. Thấy có thể sống được bằng cái nghề này nên ta đã cố gắng đặc biệt. Sống lay lắt đến tận hôm nay, đó chính là ta.”

“Thầy ghét cờ bạc sao?”

“Đây không phải là vấn đề thích hay ghét. Chỉ là, đến tuổi này rồi ta cũng đã nghĩ không ít lần, nếu sống theo cách khác thì giờ ta sẽ ra sao. Ta nói này, Asuka. Nhật Bản bây giờ khác với lúc đó. Dù vẫn còn suy thoái, nhưng chỉ cần cô chịu khó đổ mồ hôi lao động thì vẫn có rất nhiều con đường tử tế để đi. Sao lại cứ muốn sống bằng Mạt chược?”

“Vì cháu muốn làm vậy.”

Asuka lập tức trả lời.

“Ông ngoại vừa dạy cháu chơi Mạt chược, vừa kể cho cháu nghe rất nhiều chuyện anh hùng của ông ấy. Cháu ngưỡng mộ lối sống của ông ngoại.”

“Hừ, nói chuyện bốc phét. Ngay cả Quỷ Đồng đó, giữa chừng cũng bỏ cờ bạc, bắt đầu làm ăn đàng hoàng rồi, phải không? Rõ ràng từng là một lão già mạnh đến nỗi ngay cả quỷ dữ cũng phải khiếp sợ.”

“————”

“Quỷ Đồng vừa dạy cô chơi Mạt chược vừa kể lể những chuyện anh hùng vớ vẩn, có lẽ là vì lão ta chẳng còn chuyện gì khác để nói.”

“Dù là vậy, cháu cũng muốn dựa vào Mạt chược để sống. Ít nhất bây giờ cháu nghĩ vậy.”

Asuka có chút bực bội trong lòng.

“Tính cách cứng đầu cũng y hệt lão già đó.”

Thầy Iwa cười khổ.

“Cháu có thể sử dụng chiêu bẩn mà ông ngoại đã dạy. Nhưng cháu vẫn còn yếu. Cháu muốn trở nên mạnh hơn. Thầy Iwa, xin hãy dạy cháu kỹ thuật làm hư bài.”

“Hừ. ‘Dạy tôi dạy tôi’ gì mà phiền phức. Nói đơn giản thế này nhé, có kỹ thuật này là có thể kiếm tiền dễ dàng. Cô bây giờ hoàn toàn giống như xông vào nhà người khác, rồi còn bắt người ta giao tiền ra. Cô hiểu không?”

“…Thầy muốn cháu trả giá sao?”

Asuka vừa hỏi xong, thầy Iwa liền suy nghĩ, xoa cằm.

“Đúng vậy. Theo lý mà nói, dù có tiền rơi như mưa ta cũng chẳng động lòng. Hơn nữa, đây cũng không phải là ảo thuật mà sau khi biết nguyên lý thì không cần kỹ năng vẫn làm được. Tuy nhiên, cháu gái của Quỷ Đồng à. Xem ra vì cái tình này, bán cho cô cũng được.”

“Mất bao nhiêu tiền ạ?”

“Mang một triệu yên đến đây.”

“Một triệu…”

“Đừng có cái vẻ ngạc nhiên đó, số tiền lão Quỷ Đồng đó đã thắng của ta còn nhiều hơn thế này. Nhớ lại mối thù ngàn năm ấy, cái giá này rẻ đến nỗi ta muốn bật cười.”

※※※※※

Asuka về đến nhà đã là chiều tối. Nói đúng ra là buổi chiều tối của mùa hè ngày dài hơn, thời gian đã hơn sáu giờ.

Dùng chiếc chìa khóa đã được đưa để mở khóa, đẩy cửa bước vào.

“Mừng Asuka về nhà~”

Nghe thấy giọng Yuki, Asuka mới chợt nhận ra, từ hôm nay trở đi, nơi đây chính là chốn đi về duy nhất của mình.

“Tớ về rồi.”

Trả lời một cách không tự nhiên, Asuka bỗng cảm thấy hơi ngượng.

(Ủa?)

Mùi canh miso thơm lừng bay ra từ nhà bếp. Bước vào nhìn, Yuki đang cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy trong nồi. Bên cạnh, nồi cơm điện đang phun hơi phì phò.

“Asuka về đúng lúc thật đấy.”

Yuki nói xong, quay đầu lại, Asuka vừa nhìn thấy quần áo của Yuki thì ngớ người.

Thực tế bộ đồ hầu gái được miêu tả trong manga và anime… có lẽ đây chính là hình dáng Yuki trong quán cà phê hầu gái.

“…Mùi thơm thật đấy.”

“Này Asuka, sao lại lờ tớ đi vậy? Chẳng lẽ bộ đồ hầu gái này khó coi lắm sao!”

“Dù không muốn cũng phải nhìn thôi. Sao ở nhà lại mặc bộ này?”

“Ừm~ một chút tâm lý thích trêu chọc cộng thêm ban ơn tinh thần ‘service’ ấy mà? Tớ đang nghĩ liệu có thể chữa lành cho Asuka đang mệt mỏi trở về nhà không~”

“Tớ rất vui, nhưng cũng không phủ nhận có cảm giác lạc vào dị không gian, không đúng lúc chút nào.”

“…À, vậy à.”

“Ôi, nói sao nhỉ, rất hợp với cậu đấy. Ừm, tớ thấy rất hợp.”

“Hả~ đừng có gượng ép một cách kỳ lạ nữa, nói thật lòng đi mà. Mặt đỏ bừng rồi kìa?”

“…Rất, đáng yêu.”

“Đúng chứ!”

“A ha ha”, Yuki vô tư bật cười. Asuka cũng ngượng ngùng cười theo.

“Nhưng bộ đồ này là đồng phục mặc ở tiệm mà. Làm vậy có ổn không? Mặc bộ này xuống bếp sẽ bị bẩn đấy.”

“Chỉ có tạp dề bị bẩn thôi mà. Mà nói đúng ra, hầu gái mặc tạp dề vốn là để xuống bếp mà.”

“À… Ra vậy, phải rồi nhỉ.”

“Với lại, quán cà phê hầu gái tớ làm thêm, ngay từ đầu đã dự tính sẽ bị bẩn nên đã chuẩn bị rất nhiều tạp dề.”

“Tại sao vậy?”

“Nói đến quán cà phê hầu gái thì con gái không vào bếp là chuyện rất bình thường, nhưng quán tớ làm thì khác. Bếp có một bức tường bằng kính, để khách hàng thấy được cảnh ‘hầu gái đang nghiêm túc làm món ăn đó!’ đã trở thành một trong những điểm nhấn của quán rồi.”

“Ra vậy.”

“Với lại tớ vốn rất thích nấu ăn, rất tự tin vào việc xuống bếp đó nha.”

“Vậy thì thật đáng mừng.”

“Nhân tiện, ở quán cà phê hầu gái, tớ vẽ hình trái tim lên món cơm trứng bằng sốt cà chua là phải trả thêm tiền đó nha. Đây đều là những món tớ tự tay làm, Asuka phải biết ơn đấy.”

“Đương nhiên rồi. Tớ sẽ ăn thật ngon miệng.”

“Asuka tự nấu ăn bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Vậy à… Mặc dù hôm nay tớ sẽ nấu, nhưng sau này để Asuka học cách nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, tớ sẽ bắt cậu phụ giúp đấy.”

“Tớ hiểu rồi.”

“Mà thôi, hôm nay tớ cứ làm hết vậy. Asuka đi tắm đi. Nước đã đun rồi. Kiếm tiền bằng cờ bạc mệt óc lắm phải không?”

“Vậy tớ xin nhận lòng tốt của cậu, cảm ơn.”

Ngồi xuống ghế tắm, treo vòi sen vào móc thấp, vặn vòi nước. Sữa tắm và dầu gội đều có rồi, nhưng quên mua cái chậu rửa mặt. Để hôm nào đi mua vậy…

(Nói đi thì cũng nói lại, Yuki ngoài sức tưởng tượng, không, phải nói là rất có phong thái của một người nội trợ.)

…Cảm nhận được sự ấm áp đó, nhưng cảm giác này nhanh chóng tan biến.

Một triệu yên.

Phải làm sao đây?

(Cái kỹ thuật của thầy Iwa đó, nhất định phải học được.)

Trong khoảng thời gian rời khỏi nhà thầy Iwa, Asuka cũng đã suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiểu được nguyên lý của chiêu đó. Không thể hiểu được có nghĩa là, đây là một kỹ thuật cao siêu đến vậy. Nếu học được chắc chắn sẽ trở thành một vũ khí mạnh mẽ.

(Nhưng chuyện không đơn giản chỉ là học một chiêu bẩn đâu.)

Thật lòng mà nói, nếu chỉ để học một chiêu bẩn mà phải trả một triệu yên, Asuka thà ngày này qua ngày khác suy nghĩ, tự mình tìm ra nguyên lý, tự học bằng chính khả năng của mình.

Tuy nhiên, Asuka nghĩ, nếu trả một triệu yên cho thầy Iwa, có thể nhận được lợi ích lớn hơn.

(Đó chính là mối quan hệ đồng minh.)

Asuka từng muốn trở nên mạnh hơn. Từng nghĩ rằng lần gặp sau sẽ đánh bại Ren. Vậy tại sao lúc đó lại thua Ren?

Mạt chược cảm giác nhạy bén, chiêu bẩn không có kẽ hở, cộng thêm đôi mắt có thể sử dụng kỹ thuật làm hư bài. Cộng tất cả những điều này lại, Asuka tự tin sẽ đánh bại Ren. Dù sự tự tin này là con quỷ khiến người ta lơ là, nhưng bỏ qua điểm đó, nếu bình tĩnh so sánh bản thân với Ren, Asuka có thể cảm nhận được mình có một điểm yếu rõ ràng.

(Đó chính là mối quan hệ xã hội. Về điểm này, mình thua xa hắn ta.)

Ren đã lên kế hoạch săn lùng Asuka, sau đó bắt mối với Koton và Mikami. Dù Asuka có muốn làm vậy, cũng không có ai đến giúp đỡ. Trong thế giới này, Asuka vẫn đang ở trong trạng thái chưa liên minh với bất kỳ ai.

(Người chơi cờ bạc thường tồn tại một mình, nhưng số lượng người chính là sức mạnh là chân lý của thế giới này, trong những thời điểm và hoàn cảnh nhất định, những người chơi cờ bạc cũng có lúc cần phải tạm thời kết liên minh——)

Ngược lại mà suy nghĩ.

Thầy Iwa quen ông ngoại của Asuka – Onihara Kirito. Tức là, ông ấy là người đàn ông đã sống bằng Mạt chược từ thời hậu chiến khi Mạt chược vẫn còn là trò xếp bài thủ công cho đến tận bây giờ, trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó.

Có lẽ ông ấy biết rất rõ về thế giới này. Trong mắt ông ấy, Asuka hay Ren đều chỉ là những đứa nhóc con chưa ráo sữa. Nếu có thể thiết lập mối quan hệ đồng minh với một người đàn ông như vậy, những gì có thể nhận được không chỉ là bí mật của kỹ thuật làm hư bài, mà còn là vô vàn kinh nghiệm cần thiết để giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Một triệu yên. Là phí dạy học cho một chiêu bẩn thì quả là quá đắt. Nhưng nếu có thể kết đồng minh với thầy Iwa, đây lại là một cái giá không tồi.

(Sao vậy, chẳng lẽ chỉ là một triệu yên cỏn con thôi sao? Trong những ngày tháng cùng Ren kết nhóm kiếm tiền ở các sòng bài, khi cuộc sống kiếm tiền đi vào quỹ đạo, một triệu, hai triệu thì chẳng phải sẽ kiếm được dễ dàng sao?)

Mặc dù Asuka cố gắng tự khuyến khích bản thân một cách mạnh mẽ, nhưng đối với Asuka hiện tại, một triệu vẫn là một số tiền lớn. Tương đương với tất cả số tiền mình có. Hơn nữa, nếu trả số tiền này, vốn liếng để cờ bạc sẽ không còn.

Cuối cùng, Asuka nghĩ mãi cũng chỉ có thể nghĩ đến một người để vay tiền.

“Asuka? Asuka~! Cậu định tắm bao lâu nữa vậy? Cơm xong rồi đó.”

Asuka bừng tỉnh bởi tiếng Yuki, vội vàng rời khỏi phòng tắm.

Đến phòng khách, thấy Yuki đang bày bữa tối lên một cái bàn thấp giống như bàn cơm bệt. Asuka đi vào bếp, múc cơm vào bát.

Cá hồi sashimi, đậu phụ chiên, canh tương và ngưu bàng xào, đó là những món ăn tối nay.

“Mời mọi người ăn cơm.”

“Mời cậu ăn cơm.”

Một cách tự nhiên, cả hai đồng thời cúi đầu thành thật, rồi bắt đầu ăn.

“Món ngưu bàng xào này không phải là đồ ăn sẵn ở siêu thị đâu nha, là tớ tự tay làm đó.”

Yuki cười đắc ý.

“Ngon lắm. Không ngờ cậu có thể nấu được món này.”

“Vì đây là món mẹ ruột tớ dạy tớ làm.”

“Mẹ ruột…”

Asuka vừa định hỏi, lại đột ngột ngậm miệng. Bị hỏi cặn kẽ như vậy, trong lòng sẽ luôn cảm thấy khó chịu.

Nhưng cuối cùng vẫn thua trước sự cám dỗ muốn tìm hiểu cô ấy nhiều hơn.

“Yuki bỏ nhà đi là vì rắc rối gia đình sao?”

“Ừm. Nói đến gia đình thì, nếu mọi người hòa thuận sẽ rất hạnh phúc, nhưng nếu xích mích thì lại rất tệ. Cậu thử nghĩ xem, rõ ràng quan hệ rất tệ, nhưng vì là một gia đình nên ngày nào cũng phải gặp mặt, còn phải sống cùng nhau nữa.”

“Cũng có lý.”

“Cha mẹ của Asuka là người như thế nào? Tốt chứ?”

“…Vâng. Luôn rất có trách nhiệm nuôi dạy cháu. Mặc dù họ cứ cằn nhằn mãi chuyện học hành khiến cháu rất phiền, và đôi khi còn nói những lời rất quá đáng, nhưng giờ nghĩ lại, đó đều là tấm lòng cha mẹ vì tương lai của cháu thôi.”

“Bỏ lại một gia đình quý giá như vậy mà bỏ nhà đi, Asuka thật là xa xỉ đấy.”

“…………”

“Dù chỉ một chút thôi, nếu cậu nhớ nhà thì cứ về đi. Chắc chắn sẽ tốt hơn cho Asuka. Nếu có ý nghĩ đó, cứ nói thẳng ra đừng khách sáo. Tớ sẽ không giận đâu. Tớ một mình cũng có thể sống được mà.”

Asuka im lặng không nói.

(Đừng nói dối nữa. Vậy tại sao cậu lại kết đồng minh với mình. Dù cậu cứ mãi cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn mình thấy mặt yếu đuối của cậu, nhưng mình có thể thấy, Yuki không mạnh mẽ đến thế đâu.)

Nghĩ vậy trong lòng, nhưng không dám nói ra.

“Canh tương này cũng rất ngon.”

Đổi chủ đề.

“Ừm, tớ có cho thêm gói nước dùng cá ngừ bào đó.”

Trong phòng khách ngoài chiếc bàn nhỏ hai người dùng để ăn tối, chỉ có một chiếc tivi màn hình CRT 15 inch. Có vẻ trong lúc Asuka ra ngoài làm việc, Yuki lại ghé tiệm đồ cũ mua chiếc máy này về. Vì ăng-ten chưa lắp, nên nó chỉ giống như một cái hộp đặt ở đó.

(Căn nhà này thật lạnh lẽo.)

Bữa tối này mang lại cảm giác như thể trên thế giới rộng lớn này chỉ có hai người.

“Asuka, lát nữa cậu cài đặt tivi giúp tớ nhé. Tớ không rành mấy chuyện này.”

“Được thôi. Chắc vận chuyển về mệt lắm nhỉ? Sao không nói với tớ một tiếng chứ.”

“Nặng lắm đấy, chịu không nổi luôn. Biết vậy mai rủ Asuka đi mua đồ thì hơn. Mà, không có tivi hay gì đó cứ thấy bất an sao ấy. Mai mình cùng đi mua đồ nha.”

“Cứ làm vậy đi. Tủ lạnh, máy giặt và điều hòa, những thứ này đều phải mua nhanh thôi. À, cậu treo rèm cửa rồi à.”

“Ừm, mà nói đi thì cũng nói lại – chiến lợi phẩm hôm nay của cậu thế nào?”

Biết ngay sẽ bị hỏi, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

“Cũng tạm được.”

“Vậy à. Tớ biết với năng lực của Asuka thì chắc chắn được thôi, nhưng, khi xui xẻo có thể sẽ mất trắng đó. Đừng cố gắng kiếm quá nhiều, cứ từ từ thôi.”

“Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ.”

Thật là một đứa trẻ tốt bụng.

Nhân lúc tâm trạng bình tĩnh, Asuka định đưa ra lời đề nghị.

(Yuki, có chuyện gấp, mình cần ngay một triệu yên. Cho mình mượn đi. Sau này sẽ trả lại, nhất định sẽ trả lại.)

…………

…Không nói ra được. Asuka cảm thấy yêu cầu như vậy thật ngượng ngùng, và không muốn vì phải cúi đầu trước Yuki mà làm hỏng mối quan hệ đồng minh bình đẳng.

“Yuki, bát đũa cứ để tớ rửa. Nếu cậu chưa tắm thì đi tắm đi nhanh lên.”

Ăn tối xong, Asuka cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói ra lời này.

“Vậy thì nhờ cậu nhé.”

Yuki đứng dậy.

“Không được nhìn trộm đâu đấy.”

“Nếu tớ thực sự muốn làm vậy, tớ sẽ làm trực tiếp hơn nhiều.”

“…………”

“Đùa thôi.”

Bóng dáng Yuki vừa biến mất trong phòng tắm, Asuka liền mở vòi nước, để nước xả liên tục vào chén bát trong bồn.

Lén lút rời khỏi bếp.

Nhìn vào phòng kiểu Nhật, liền thấy túi xách của Yuki.

Mở ra xem, nhưng lại không tìm thấy một triệu yên của Yuki.

Rốt cuộc giấu ở đâu rồi nhỉ?

Đáng lẽ nên đợi đến đêm, sau khi Yuki ngủ rồi mới ra tay thì tốt hơn, có lẽ vì cảm thấy rất tội lỗi, nên Asuka muốn xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt.

(Một triệu yên của Yuki, rốt cuộc ở đâu? Asuka muốn chỉ giữ lại hai cọc trên dưới, còn phần giữa thì đổi thành báo, mượn số tiền đã đổi đó. Sau này cứ lén trả lại là được. Như vậy, không cần phải cúi đầu xin Yuki mà vẫn có tiền.)

Trong nhà còn chưa có nhiều đồ vật, những nơi có thể tìm kiếm cũng có hạn.

Trong ngăn kéo. Không có.

Tủ đựng đồ trong bếp. Không có.

Cứ cảm thấy sẽ không để ở những nơi quá bình thường. Với cách tư duy suy đoán bài trong tay đối phương khi chơi Mạt chược, Asuka thử tìm hiểu suy nghĩ của Yuki.

Dưới đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt theo phong cách mượt mà, tự nhiên và thuần Việt:

(Cô ấy rất thông minh. Thay vì những nơi khó phát hiện về mặt vật lý, cô ấy hẳn sẽ có xu hướng chọn những chỗ là điểm mù trong suy nghĩ của người khác.)

Lúc này, Asuka phát hiện cạnh chiếc bàn nhỏ có một thùng rác hình trụ. Chiếc thùng bọc trong túi ni lông, bên trong chỉ có một ít rác lặt vặt. Nghĩ bụng chắc không phải ở đây đâu, cô liền lấy chiếc túi xuống xem thử.

Những tờ tiền hiện ra. Ngay khoảnh khắc Asuka định vồ lấy chúng –

“Cậu đang làm gì đó?”

Yuki, người đang quấn mình trong chiếc khăn tắm, đứng sững ở đó.

“Tớ cần số tiền này.”

Rõ ràng là giọng mình, nhưng lại khàn đặc đến lạ, cứ như thể đó là âm thanh phát ra từ một người khác.

“Tớ bằng mọi giá cũng cần số tiền này. Cho tớ mượn đi. Sau này nhất định tớ sẽ trả.”

“Không! Trả tiền lại cho tớ! Trả cho tớ!”

Yuki phát ra âm thanh như kim loại cào xé, bất chấp chiếc khăn tắm tuột xuống, lao về phía Asuka.

Asuka đẩy Yuki ra.

Cô cắm đầu lao về phía cửa ra vào.

“Asuka~!”

Yuki thét lên một tiếng bi thảm như dã thú sắp lìa đời.

Asuka chạy trốn không ngừng nghỉ, bên tai vẫn văng vẳng tiếng kêu thê lương ấy.