Ecbatana. Nơi đây từng là kinh đô hoàng gia của Pars trong suốt 300 năm kể từ khi Vua anh hùng Kai Khosrow lập quốc. Còn nay, kể từ tháng 10 năm ngoái, nó đã bị quân đội Lusitania chiếm đóng.
Vua Innocentius đệ thất của Lusitania, người được gọi là “kẻ chân phải trong đáy biển mộng mơ, chân trái trong đầm lầy ảo tưởng”, không có sức mạnh cũng chẳng có tài năng đức độ nào để trở thành người cai trị một vương quốc. Lý do tại sao Lusitania, một nước vốn không có thế mạnh đặc biệt về quân sự, lại có thể tiêu diệt Maryam và xâm lược Pars, chính là nhờ em trai nhà vua, Guiscard.
Không có ông ta, quân đội và chính phủ sẽ là một mớ hỗn độn. Tổ chức chính trị và hệ thống pháp luật của Lusitania còn thiếu sót nên trên nhiều lĩnh vực, người ta phải dựa vào chính khả năng của mình. Nếu Guiscard cũng bất tài ốm yếu thì có lẽ Lusitania đã đi đến diệt vong.
Guiscard được nhà vua mời đến ăn sáng. Thấy em trai, vua Innocentius lập tức dang rộng vòng tay.
“Ôi, em trai yêu quý !”
Guiscard đã chán những lời nói ngọt ngào này đến tận cổ. Bởi vì theo sau đó sẽ là những lời phàn nàn không bao giờ kết thúc. Chỉ vì sinh ra làm em trai nhà vua nên cho đến hôm nay, suốt 36 năm, một quãng thời gian không hề ngắn, hắn đã chịu đựng cảnh nhà vua nhờ vả đến cả triệu lần. Đối với vua Innocetius, Guiscard là người đáng tin cậy, có thể giúp ông ta giải quyết tất tần tật những vấn đề khó khăn. Không có gì mà ông ta không dựa dẫm. Với Guiscard, chuyện này thật nhức đầu.
Nhà vua không hiểu được suy nghĩ của em trai nên vẫn luôn miệng nói.
“Bọn người Pars dường như đang bắt đầu những hành động cho thấy chúng không sợ hãi cơn thịnh nộ của chúa. Em nghĩ chúng ta nên làm sao đây?”
“Cái đó phụ thuộc vào anh trai, à không, vào việc nhà vua sẽ làm gì.”
“Ta ư?”
“Đúng. Chúng ta có chiến đấu với chúng không? Hay người muốn hòa đàm?”
Guicard hỏi lại một cách đăm chiêu. Chẳng vui thú gì khi nhìn cảnh ông anh trai cố gắng bắt bộ não của bản thân hoạt động. Nhưng nếu nhà vua vẫn muốn tiếp tục dựa dẫm một cách vô ơn thì thi thoảng cũng phải làm trò cười để hắn giải khuây một chút….. Trong lúc Innocentius còn đang bối rối, Guiscard cũng tự củng cố suy nghĩ của mình.
“À, ta có ý này. Chẳng phải chúng ta nắm trong tay một con tin rất quan trọng ư?” Nhà vua lên tiếng.
“Con tin?”
“Đúng, nghĩ mà xem, em trai! Không phải vua Pars vẫn còn bị giam trong ngục đấy sao? Hắn là con tin rất đáng giá. Chúng ta có thể nói với quân Pars rằng nếu chúng còn coi trọng mạng sống gã này thì phải rút quân ngay lập tức. Như thế, chúng sẽ không thể chống lại ta được nữa.”
Innocentius đệ thất liên tục xòe tay rồi nắm lại như thể hết sức kinh ngạc trước sự thông minh của chính mình. Còn Guiscard thì lại trầm ngâm. Dù nhà vua cũng nhìn thấy vẻ mặt của em trai mình nhưng ông ta không hiểu đó nghĩa là gì.
Vậy hóa ra anh trai ta cũng không hoàn toàn ngu ngốc, Guiscard lấy làm ngạc nhiên. Điều Innocentius vừa nói, Guiscard cũng nghĩ đến từ lâu. Nhưng hắn lại nghĩ xa hơn thế nhiều. Sự tồn tại của Andragoras đệ tam, kẻ đang bị giam dưới hầm ngục tối, là một con dao hai lưỡi. Nếu Andragoras bị giết, nghĩa là quân Pars sẽ đổ xô về phía hoàng tử Arslan, người thừa kế ngai vàng duy nhất, đồng nghĩa với việc Lusitania sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.
“Em nghĩ sao? Có phải một ý tưởng hay không, em trai?”
Lần này vua Innocentius không thêm chữ yêu quý vào nữa.
“Còn cần cân nhắc.”
Guiscard trả lời. Tính mạng vua Andragoras là con át chủ bài cuối cùng của Lusitania và không thể sử dụng một cách khinh suất. Ngoài ra, vẫn còn yếu tố khác nữa khiến tình hình trở nên phức tạp hơn, đó là bà hoàng hậu nổi tiếng của Pars, Tahamine.
Tahamine giờ là tù nhân của Lusitania, đáng lẽ giá trị con tin của bà ta phải sáng ngang vua Andragoras. Tuy nhiên, hiện giờ Tahamine không thể coi là con tin được nữa, vì chính bản thân vua Innocentius. Ông ta gần như phát cuồng vì người phụ nữ này.
Từ góc nhìn của Guiscard, hắn hiểu rằng Tahamine không thể nào đồng ý trước sự theo đuổi của vua Innocentius. Bất kể ả đàn bà đó có ý đồ gì sau nụ cười bí ẩn của mình, ả chắc chắn không bao giờ thật lòng yêu Innocentius được. Đó là những gì Guiscard nghĩ, nhưng vua Innocentius không tin như vậy. Đó mới là vấn đề.
“Đã sáu tháng kể từ khi chúng ta bắt được ả rồi. Chẳng phải ông ta nên nhận ra hay sao?”
Guiscard gào thét trong lòng, nhưng Innocetius nói thế này.
“Việc Lusitania chuyển đổi đức tin sang Yadabaoth phải mất cả năm trăm năm từ sau khi lập quốc. Ta sẽ chiếm được trái tim của Tahamine và tuyệt đối không bỏ cuộc, dù có mất bao nhiêu năm đi nữa.”
Guiscard cạn lời, không khỏi muốn khuyên ông ta chỉ nên tận hưởng mớ ảo mộng đó một cách có chừng mực thôi. Nhà vua muốn phớt lờ hiện thực, chìm đắm trong mơ, nhưng Guiscard không thể để mọi chuyện diễn ra như thế. Số phận đất nước này đã đặt trên vai hắn rồi.
“Trông cậy vào em đó, em trai. Giờ ta đi cầu nguyện đây.”
Guiscard rời khỏi phòng, bỏ lại nhà vua một mình. Ánh nắng xuân tràn qua những ô cửa trên hành lang nhưng hắn không có tâm trạng mà tận hưởng.
Có một người tìm gặp Guiscard. Đó là Orgaz, thư ký triều đình, phụ trách các vấn đề hành chính. Nhìn vẻ mặt ông ta u ám như sắc trời mùa đông.
“Điện hạ, thần có chuyện gấp cần bẩm báo với người.”
“Gì nữa đây?”
“Đó là về đường dẫn nước.”
“À, hệ thống dẫn nước mà Bodin đã phá hủy đấy à? Công việc sửa chữa có tiến triển gì không?”
Báo cáo của Orgaz không khả quan. Tổng giám mục Bodin đã phá hủy các đường dẫn nước ở phía bắc thủ đô khi chạy khỏi kinh đô. Vào mùa đông, nhu cầu dùng nước không nhiều, nhưng khi chuyển từ xuân sang hạ, lượng nước cần dùng cho canh tác tăng lên đáng lể. Tình trạng thiếu nước ngày càng trầm trọng. Tin này khiến tâm trạng Guiscard vô cùng nặng nề.
“Chúng ta sắp bước vào mùa khô. Cần tăng nhân lực cho việc sửa chữa, nhưng mà…”
Guiscard thở dài.
Giờ hắn đang ấp ủ một ý tưởng khác. Đó là chỉ đơn giản bỏ lại kinh đô Ecbatana, dâng nó cho phe thái tử Arslan.
Vốn dĩ Guiscard chẳng có mối quan tâm đặc biệt nào đến lãnh thổ của Pars hay Ecbatana hết. Nay đường dẫn nước đã bị Bodin phá hủy, mùa hè thì đến gần, thành phố này rơi vào cảnh khô hạn, không còn giá trị gì nữa.
Họ có thể khuân tất cả vàng bạc châu đi, bắt theo cả người dân để làm nô lệ, rồi đốt rụi thành phố. Khi Arslan quay lại Ecbatana, cậu ta sẽ chẳng tìm thấy gì ngoài tàn tích.
“Phương pháp này có giá trị, cần được xem xét. Chúng ta có thể rời khỏi Pars bây giờ, sau đó tận dụng tình thế khi Arslan và người của hắn hoang mang bối rối trong một tòa thành hoang, phải không?”
Nhưng dù sao đi nữa, chuyện như thế cũng không thể nào quyết định ngay. Hiện giờ, Guiscard chỉ có thể bổ sung thêm 2000 người để hỗ trợ sửa chữa. Orgaz nhận lệnh và rút lui.
“Có quá nhiều thứ phải làm. Kể từ khi chinh phạt Pars, rắc rối còn nhiều hơn của cải. Lẽ ra mọi chuyện phải tốt đẹp hơn chứ.”
Guiscard căm tức nhổ một bãi nước bọt. Để đối phó với quân của Arslan, hắn kiểu gì cũng phải tập hợp số quân lính đang sửa chữa đường nước. Phải ưu tiên cái nào trước đây.
Yadabaoth dường như không muốn để các tín đồ của mình được hưởng lạc. Ngày hôm đó, khi mặt trời vàng cam lặn về tây, một sứ giả bước qua cổng thành Ecbatana. Khi ấy Guiscard vẫn còn đang làm việc.
“Điện hạ, vài ngày trước ngài Mặt nạ bạc đã chiếm được pháo đài Zabul, nơi ẩn náu của quân phản bội. Thần được lệnh quay về để báo tin.”
“Ồ? Chiếm được rồi ư?”
Guiscard kinh ngạc thốt lên, rồi gật đầu hài lòng. Thật hiếm thấy, cuối cùng cũng có một chuyện xong xuôi.