Trước yêu cầu giúp đỡ công chúa Maryam của đối phương, Kubard không nhận lời ngay lập tức.
“Hừ, chẳng những hoàng tử Pars muốn giành lại vương quyền mà công chúa Irina cũng muốn phục hưng đất nước.”
Kubard nghĩ với vẻ giễu cợt.
“Gần đây có nhiều công chúa hoàng tử muốn cứu nước quá nhỉ. Nếu Lusitania thất bại thì chắc cũng có lắm hoàng tử muốn phục thù cho nước họ lắm đấy.”
Kubard cảm thấy thật nực cười. Nhìn chung cả Pars và Maryam đều từng đi xâm lược nước khác, giết vua nước khác. Chẳng qua chỉ là nhân quả luân hồi mà thôi.
Tuy nhiên, anh cũng chẳng vui vẻ gì khi lũ lính Lusitania lảng vảng trên đất mình, giết chóc dân mình. Ở nước chúng, chúng muốn tàn ác cỡ nào cũng được, nhưng đây là Pars. Ngay cả khi Pars có những thiếu sót thì cũng nên được cải cách bởi người Pars chứ không phải người Lusitania.
Dù sao cũng khó lòng từ chối yêu cầu của Maryam vào lúc này. Dân chúng Dailam cũng cần sự giúp đỡ để đánh bại kẻ thù đang đe dọa thành phố của họ.
Kubard không định từ chối trắng trợn, nhưng anh ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ người ta mà không trông mong đền đáp.
“Công chúa điện hạ của Maryam nghĩ sao? Ta muốn nghe đích thân cô ấy đưa ra sắc lệnh để đánh bại người Lusitania.”
Kubard nhìn về phía quân hạm lớn đằng xa. Chưởng cung nữ cùng các hiệp sĩ nhìn nhau bối rối trước đề nghị này.
Khi tấm màn được kéo sang một bên, ánh sáng chiếu vào khoang tàu, công chúa Irina ngồi trên chiếc ghế bọc nhung sang trọng, chào đón hai người chiến binh Pars.
Gương mặt nàng được che bởi một tấm màn đen, mùi hương liệu thoang thoảng trong không khí.
“Không có nhân vật hoàng tộc nào chịu lộ mặt à?”
Kubard lại nhớ đến hoàng tử Hilmes, người anh vừa gặp và chia tay mới ngày trước, lúc nào cũng đeo chiếc mặt nạ bạc. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau tấm màn che, nói tiếng Pars một cách hoàn hảo, không pha chút giọng Maryam nào.
“Ta nghe nói tướng lĩnh xứ Pars rất dũng cảm, binh lính cũng thiện chiến. Ngài sẽ không phiền cho ta mượn sức mạnh của ngài chứ?”
“Sức mạnh thôi chẳng giúp được gì nhiều.”
Câu trả lời của Kubard chỉ lịch sự nửa vời. Niềm tin vào sức mạnh của bản thân không phải lúc nào cũng đủ, còn vô số điều cần tính toán. Thất bại ở bình nguyên Atropatene 6 tháng trước đã cho Kubard bài học, đồng thời toàn bộ quân Pars cũng phải đối diện với sự thật khắc nghiệt này.
Trận chiến giữa Pars và Lusitania chắc chắn lã lỗi do quân Lusitiania xâm lược, nhưng sự bất cẩn của Pars cũng là điều không thể chối cãi. Khi nước lân bang Maryam bị chiếm, lẽ ra Pars đã phải cảnh giác và chuẩn bị từ sớm rồi.
“Nhưng thôi, chuyện gì qua cũng đã qua.”
Kubard đổi đề tài. Dù anh ta thích chiến đấu nhưng khi làm một công việc mà tính mạng của bản thân bị đe dọa thì yêu cầu phẩn thưởng cũng chẳng có gì sai.
“Không biết sau này thì sao, nhưng ta có thể giúp ngài dập tắt nguy cơ trước mắt. Tuy nhiên, không có gì miễn phí đâu.”
“Ngài yêu cầu phần thưởng sao?”
Kubard mỉm cười khi bắt gặp cái nhìn trách móc chủa vị hiệp sĩ Maryam.
“Nếu giúp đỡ người nghèo thì được coi là lòng tốt, nhưng không nhận tiền từ người giàu thì có vẻ khá thiếu tôn trọng, đúng không?”
“Sao ngài nghĩ bọn ta giàu có?”
“Ta chưa từng thấy người nghèo nào mặc bộ đồ lụa tốt như thế.”
Merlane đột nhiên xen vào. Nhìn quanh một lúc, có thể thấy con tàu được trang trí xa hoa, dù chỉ là tàu quân sự.
“Trên đời này có vô số phụ nữ bán mình để nuôi con, hay mua thuốc chữa bệnh cho cha mẹ. Nếu ta gặp một người phụ nữ như thế thì sẽ giúp đỡ ngay mà chẳng cần nhờ vả. Nhưng ta không có nghĩa vụ giúp đỡ một kẻ rõ ràng rất giàu nhưng lại keo kiệt.”
Nghe những lời sắc bén ấy của Merlane, công chúa không nói nên lời.
“Đó là lý do vì sao ta không ưa bọn quý tộc. Chúng lúc nào cũng mong đợi người khác phục vụ mình. Chúng cho rằng những người lính chết ngoài mặt trận, dân chúng oằn lưng gánh thuế để bản thân được hưởng cuộc sống xa hoa, là chuyện bình thường.”
Merlane đá gót giày xuống sàn.
“Chúng nhắm mắt làm ngơ khi nô lệ chịu khổ, nhưng hoảng lên khi vua chúa hay quý tộc rơi vào khó khăn. Chúng thờ ơ nhìn nô lệ chết đói và chỉ giành thức ăn cho lũ hoàng tộc lưu vong. Sao phải giúp đỡ những kẻ bỏ rơi dân chúng và chạy trốn bằng của cải của họ chứ.”
“Cậu nói đủ chưa?”
Kubard lặng lẽ hỏi, và Merlane im miệng. Sự yên tĩnh nhất thời bị phá vỡ khi trưởng cung nữ Jovana đưa ra đề nghị cho phần thưởng, và bọn họ đồng ý.
“Được rồi, thỏa thuận hoàn tất. Ta thề nhân danh thần Mithra.”
“Nhân danh đấng Yadabaoth.”
Hiệp sĩ của Pars và vị chưởng cung nữ của Maryam đã chính giao ước với nhau, dù cả đôi bên đều hoài nghi về mức độ đáng tin cậy của đối phương.