Đêm trước khi xuất quân, bóng đen bí ẩn đột nhập vào thành được xác minh là đã chết và không gây ra nhiều thiệt hại nên một buổi tiệc đã được tổ chức trong pháo đài.
Tuy nhiên, cũng trong đêm ấy, một cuộc tranh cãi đã xảy ra giữa hai thuộc hạ cũ và mới, Gieve và Isfan, và dẫn đến trận đấu kiếm sau đó.
Rượu vào thì lời ra, dễ cãi vã đánh nhau. Tuy nhiên đó chẳng phải lý do để cấm uống rượu vì quá sức vô lý. Mùi rượu nho, rượu mật ong và bia tràn ngập cả hội trường, lẫn trong mùi thơm của thịt cừu nướng. Sau khi thái tử rời bàn để về nghỉ ngơi, cả đại sảnh ngập trong không khí tiệc tùng. Người ta có thể ăn uống nói năng tùy thích không để tâm phép tắc. Tiếng cười nói huyên náo, tiếng hát tưng bừng. Tuy nhiên, ngay cả trong một buổi tiệc sôi nổi như vậy, nếu để ý kỹ thì vẫn nhận thấy các thuộc hạ đi theo Arslan từ đầu và những người mới gia nhập tập trung thành các nhóm khác nhau, rất ít khi giao thiệp.
Người đầu tiên phá vỡ trạng thái đó là Gieve, chàng trai tự gọi mình là kẻ hát rong. Anh ta tới gần chỗ ngồi của những người mới tới bất chấp vẻ bối rối của họ, và bắt chuyện với Isfan. Isfan là em trai marzban Shapur quá cố. Nửa năm trước, Shapur bị quân Lusitania bắt làm tùng binh, áp giải đến cổng thành Ecbatana để hành hình trước quần chúng. Nhưng Gieve đã thuận theo yêu cầu của chính Shapur, bắn một mũi tên giết anh ta.
Gieve đến giải thích nguyên nhân kết quả mọi chuyện với Isfan.
Và đó là khởi đầu cho cuộc cãi vã.
“Khốn kiếp ! Hóa ra ngươi là kẻ giết anh trai ta!”
Cặp mắt nâu vàng của Isfan lóe sáng, như một con sói thực sự. Cơn thịnh nộ lấn át cả cơn say.
“Đừng giận chứ. Ta đã giúp anh trai ngươi thoát khỏi sự tra tấn của kẻ thù. Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, chẳng có lý gì lại ghét ta cả.”
“Câm miệng!”
Ngay khi Isfan đứng dậy, các hiệp sĩ xung quanh liền hô hào cổ vũ. Họ vốn không ưa anh chàng hát rong Gieve lai lịch bất minh này.
Với Isfan, người anh trai quá cố Shapur chẳng những là cứu tinh mà còn là cha, là thầy, người dạy anh ta kiếm thuật và binh pháp. Đôi khi anh ấy có vẻ nghiêm khắc và ngoan cố nhưng xử lý mọi việc đều bằng cái đầu lạnh. Không nói quá, anh ấy đã hy sinh một cách cao quý. Đó là suy nghĩ của Isfan, cho nên khi có người nhận xét về cái chết của anh trai mình với thái độ khiếm nhã như thế, anh tức giận là điều đương nhiên.
Còn Gieve lại tiếp nhận cơn thịnh nội của đối phương với cử chỉ duyên dáng.
“Ta nghe nói có nhiều tên to mồm chỉ vì xung quanh có đồng bọn hô hào? Ngươi là một trong số chúng à?”
“Ngươi có chịu ngừng lải nhải không?”
Isfan bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ta sẽ khiến ngươi ngậm miệng lại!”
Đạp mạnh xuống sàn, Isfan rút kiếm tấn công Gieve. Chuyển động đột ngột này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Những người khác còn tưởng Gieve sẽ bị chẻ làm đôi. Nhưng không, anh tránh được thanh kiếm mỏng dính như tờ giấy xứ Serica ấy chỉ trong nháy mắt. Vẻ giễu cợt đầy ác ý trên gương mặt xinh đẹp của anh ta lại hóa gớm ghiếc trong mắt đối phương.
“Ta nói rồi, kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của anh trai ngươi là lũ Lusitania!”
“Ta biết ! Nhưng kẻ ở trước mặt ta bây giờ là ngươi chứ không phải chúng!”
Isfan hét lên và tiếp tục lao về phía Gieve.
Tốc độ và sức mạnh của anh ta hơn xa Gieve dự đoán. Anh tránh đòn tấn công của Isfan bằng bước chân khéo léo và nhanh nhẹn như một con báo tuyết, nhưng lại mất thăng bằng. Một vài sợi tóc đỏ bị lưỡi kiếm thổi bay.
Khi Isfan lùi lại thủ thế cho chiêu tiếp theo, Gieve đã rút kiếm. Nhát kiếm nhanh và mượt, nhắm vào cổ họng Isfan với tốc độ đáng kinh ngạc.
Lần này tới lượt Isfan giật mình. Anh ta cũng tránh đòn nhanh như sói săn mồi, nhưng toàn bộ cơ thể mất thăng bằng và ngã xuống đất.
Hai bên di chuyển quanh sàn hội trường bằng đá. Những tia lửa bùng lên trong ánh sáng trắng xanh, xé toạc bóng tối lúc nửa đêm. Tiếng kim loại huyên náo. Sau hai, ba đòn tấn công dữ dội, Isfan sản chân ra, quét qua chân Gieve.
Gieve ngã nghiêng sang bên, hoàn toàn bất ngờ. Isfan chẳng những có khả năng kiếm thuật đáng nể mà còn sử dụng những phương thức chiến đấu không chính thống một cách thành thạo.
Thanh kiếm vừa vung xuống, nó va vào sàn đá, tia lửa bắn tóe lên. Gieve vừa thoát khỏi nhát chém chí mạng, lăng trên mặt đất, chém một cú thật nhanh về phía đầu gối Isfan. Tia lửa lại nhoáng lên lần nữa khi Isfan giơ kiếm chặn đòn, làm lệch hướng kiếm của Gieve.
Gieve nhảy lên và đâm tới. Khi Isfan cố gắng chặn lại, lưỡi kiếm mảnh của Gieve lại như có phép thuật mà thay đổi góc độ, quấn quanh kiếm của Isfan khiến nó rơi xuống đất.
Isfan cúi người, gần như không thể tránh được đòn của đối thủ. Nhưng anh ta chuyển từ trạng thái phòng ngự sang tấn công chỉ trong nháy mắt. Anh bắt được kiếm của Gieve bằng tay phải và chặt vào tay trái. Gieve không thể không buông tay. Kết quả là kiếm của Gieve giờ nằm trong tay Isfan. Tuy nhiên, Gieve cũng nhanh chóng cúi xuống chộp lấy thanh kiếm Isfan đánh rơi ban nãy. Hai bên chuẩn bị bắt đầu một vòng đấu mới thì có tiếng quát nói lên.
“Hai người, hạ kiếm xuống. Thái tử điện hạ đang có mặt tại đây!”
“….Ồ, tiểu thư Farangis!”
Điều mà Kishward làm cách đây nửa tháng giờ lại do Farangis đảm nhận. Tuy nhiên, lần này thì cả hai bên đều đã rút kiếm ra.
“Tôi thật mừng vì tiểu thư Farangis lo lắng cho tôi, nhưng tôi sẽ không thua anh chàng này.”
“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đồ vô thần.”
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán của Farangis. Cô duyên dáng lùi lại một bước, và Arslan xuất hiện trước mắt mọi người. Thái tử còn chưa kịp lên tiếng, Isfan đã vội vàng hạ kiếm và quỳ xuống. Có lẽ vì lòng trung thành mãnh liệt của người anh trai đối với hoàng gia khiến anh thật sự hối hận vì hành động lỗ mãng của bản thân.
Arslan hướng mắt sang người nhạc sĩ.
“Chuyện gì vậy Gieve? Tại sao đồng đội lại đánh lẫn nhau?”
“Chẳng qua là bất đồng quan điểm thôi.”
Khác với Isfan, thái độ của Gieve hết sức thờ ơ. Anh ta nói tiếp.
“Ta đã đồng hành cùng hoàng tử Arslan suốt một thời gian dài. Ta biết rõ bản thân không cảm thấy thoải mái với cuộc sống cung đình. Với tính cách của ta, tốt nhất ta chỉ nên độc hành nay đây mai đó, làm điều mình thích mà thôi. Từ nay về sau, ta sẽ quay về con đường cũ.”
“Vì sao….”
“Cứ coi như đây là cơ hội tốt. Xin từ biệt điện hạ tại đây. Hãy bảo trọng.”
Sau khi tra kiếm vào vỏ, Gieve cung kính chào Arslan và rời khỏi hội trường.
“Xin chờ đã ! Đừng đi ! Nếu anh có gì không hài lòng, chúng ta có thể thảo luận mà!”
Thái tử lên tiếng, và Gieve dừng bước.
“Xin điện hạ thứ lỗi. Ôi, tiểu thư Farangis, nếu nàng rơi lệ vì sự ra đi của tôi thì mây mù sẽ phủ nhe dung nhan kiều diễm ấy mất. Chỉ nụ cười mới là trang sức tô điểm hồng nhan, vì vậy nàng hãy cười lên nhé.”
“Sao tôi phải khóc vì sanh? Đừng có nói lời thừa, muốn đi thì đi đi.”
Rồi Gieve mỉm cười, nhảy qua lan can trên ban công một cách duyên dáng rồi biến mất.
Arslan vẫn còn sững sờ vì sự việc diễn ra quá đột ngột. Sau khi đám đông tản đi rồi, Dariun mới lưỡng lự tới gần thái tử trẻ, thì thầm.
“Điện hạ, Narsus bảo thần giữ bí mật nhưng mà thần nói thật, chuyện vừa rồi chỉ là diễn thôi.”
“Diễn?”
“Vâng. Narsus và Gieve đã bàn với nhau dựng nên màn này. Họ tính trước cả rồi.”
Arslan không thể thốt nên lời. Một lúc lâu sau, chàng mới thấp giọng hỏi.
“Sao họ làm thế?”
“Đương nhiên là vì điện hạ rồi.”
“Vì ta? Gieve nghĩ anh ấy ở lại đây sẽ làm ta khó xử ư?”
“Đúng là Gieve không được lòng những người mới tới. Nếu điện hạ lên tiếng bênh vực anh ta thì người khác sẽ cho rằng người thiên vị, khó lòng duy trì đoàn kết nội bộ.”
“Hóa ra Gieve ra đi để mọi người đồng lòng?”
“Còn có mục đích khác nữa.”
Narsus muốn cử một người khôn ngoan, dũng cảm và đáng tin cậy đến kinh đô Ecbatana và theo dõi nội tình quân Lusitania tại đó. Anh ta đã bàn với Gieve tạo ra một một màn kịch để lấy cái cớ cho mình rời quân, sau đó hành động độc lập.
Những người kia đương nhiên không hề biết chuyện. Dù Gieve đã giải thoát Shapur khỏi sự tra tấn của kẻ thù nhưng sự thật mười mươi rằng anh ấy đã bắn tên kết liễu anh tranh Isfan. Chuyện này sẽ thành cái ghim cho mối quan hệ của họ. Trước khi hình thành phe phát rồi mất đoàn kết, Gieve phải rời đi một thời gian để làm nhiệm vụ mà không ai có thể phản đối.
“Vậy ư? Sự vô năng của ta lại gây thêm rắc rối cho Gieve và narsus rồi.”
Arslan lẩm nhẩm một mình, rồi lại quay sang Dariun.
“Khi nào mới gặp lại Gieve đây? Đến lúc ấy, ta phải không phục danh dự cho anh ấy mới được.”
“Gieve nói chỉ cần điện hạ cần, anh ta sẽ về ngay, dù có đang ở tận cùng thế giới đi nữa. Điện hạ muốn gặp lại anh ta thì phải giành lại kinh đô càng sớm càng tốt.”
Sau đó xây một biệt thự lộng lẫy với rượu ngon gái đẹp để gọi Gieve về, thưởng cho anh ta. Dariun nói đùa, và Arslan gật đầu liên tục.
Sau khi đưa Arslan về phòng ngủ, Dariun quay lại hành lang và thấy bạn mình đang đứng trên ban công.
“Xin lỗi nhé Narsus, ta kể cho điện hạ âm mưu của ngươi mất rồi.”
“Đồ lắm chuyện ! Gieve đã trình diễn một màn kịch xuất sắc như thế mà ngươi vạch trần hết.”
Dù nói vậy nhưng Narsus không thực sự nổi giận. Anh ngắt hai chùm nho trên khay trái cây, ném cho bạn mình một chum.
“Điện hạ quả là một người phi thường. Cả ta, ngươi và Gieve, mỗi người một tính cách và lý tưởng khác nhau nhưng vẫn sẵn lòng phò tá người.”
Narsus đưa chùm nho lên miệng, ăn ba quả.
“Nói thật nhé Narsus, ta luôn hết lòng vì hoàng tộc. Ta sẽ không cãi nhau với chúa thượng rồi chạy mất như ngươi đâu.”
Dariun tàn nhẫn vạch ra ranh giới giữa mình và người bạn thân, còn Narsus thì thản nhiên xóa cái vạch ấy đi.
“Ta làm thế vì có lý do cả thôi. Đừng có khiến ta tin rằng tính cách ngươi ôn hòa hơn ta. Chính ngươi còn chẳng tin nữa là.”
“Thì cũng….”
Dariun cười gượng, cũng nhấm nháp chùm nho.
Còn lúc này, Arslan nằm trên giường mà không sao ngủ được. Chàng xoay đi xoay lại, trằn trọc không thôi.
Dariun, Narsus và Gieve, mỗi người có một cách sống riêng. Họ lớn tuổi hơn chàng, tài giỏi hơn chàng, nhưng đều hết lòng phụng sự chàng. Arslan cảm thấy bản thân vô cùng may mắn và muốn đền đáp họ bằng mọi cách.
“Ta ghét việc những kẻ ăn trên ngồi chốc tự nghĩ mình có quyền được người ta cung phụng.”
Gieve đã từng thẳng thắn chỉ trích như vậy. Arslan không có tật xấu này. Chàng luôn cảm thấy vui vẻ khi được người khác đối xử tốt, và cũng cố gắng đối xử lại tốt nhất có thể. Chàng biết rõ bị hắt hủi là cảm giác đáng buồn ra sao nên luôn tự nhắc nhở bản thân không được thờ ơ với mọi người. Dù nghe có vẻ đơn giản nhưng để làm được thì không hề dễ dàng.
Arslan nhớ đến người anh họ của mình, Hilmes. Khi hắn chĩa kiếm vào mình, bên dưới tấm mặt nạ ấy có biểu cảm gì? Arslan khó lòng hình dung ra.