Arslan Chiến ký

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 315

Tập 04 : Con đường máu và nước mắt - Hồi 3 : Xuất quân (5)

Trong khi Guicard đang phải đối mặt với đủ vấn đề ở Ecbatana thì quân đội của Arslan đã di chuyển được 1 phần 10 quãng đường.

Ngày 15 tháng 5, quân Pars vẫn tiến lên mà không gặp phải cản trở nào. Thời điểm này trong năm, trời bắt đầu nóng nhưng độ ẩm không khí thấp, những cơn gió nhẹ xoa dịu tinh thần.

Arslan cưỡi một chú ngựa sáng màu, không nói quá nhiều trong lúc hành quân. Chàng còn vô số vấn đề phải suy nghĩ. Vào ngày thứ 3 kể từ khi xuất quân, chàng nhìn về phía ngọn núi Demavand ở phương bắc và không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi hình dạng đáng kinh ngạc của nó. Chàng muốn cử người đi điều tra chi tiết nhưng với tình hình quân đội Pars lúc này, không có dư binh lực cho chuyện đó. Tất cả phải để sau khi chiếm lại được Ecbatân. Chàng không thể đề cao sự tò mò cá nhân trên trách nhiệm.

Sau khi đi qua phía nam núi Demavand, hương vị chiến tranh đã đến gần.

Chướng ngại đầu tiên đối với quân của Arslan là thành Chasum. Tòa thành nằm trên một ngọn đồi cách đường đi chừng nửa Farsang, được bao quanh bởi các bụi cây và vách đá, có vẻ không dễ dàng tấn công.

Tuy nhiên, khi biết tới pháo đài này, cả Dariun và Kishward đều ngỡ ngàng. Các marzban như họ mà còn chưa từng nghe tới.

Thực ra, pháo đài được quân đội Lusitania dựng lên gần đây trong khi Arslan đi viễn chinh ở Sindhura . Mục đích là để đặt chốt trên Đại lục vương lộ, đồng thời quan sát tình hình động binh của quân Pars ở phía đông.

“Tay Guiscard này khá đấy chứ.”

Biết rằng có một kẻ thù đáng gờm trong quân Lusitinia, Narsus hết sức phấn khích. Nếu không có thử thách thì chiến đấu còn gì thú vị nữa đây. Tuy nhiên, quân đội mà gặp thiệt hại thì chắc chắn chẳng phải niềm vui nữa rồi.

Zaravant và Isfan xin Arslan cho phép tấn công pháo đài. Với các vị tướng trẻ, đây là trận đánh đầu tiên của họ kể từ khi gia nhập. Chắc hẳn lúc này máu nóng trong người họ đang sôi lên. Ấy thế nhưng Narsus chỉ lạnh lùng từ chối yêu cầu. Anh cử Elam đi trinh sát. Sau khi nhận được báo cáo, anh nhìn bản đồ, lẩm nhẩm một chút rồi vạch kế sách trong đầu.”

“Quyết định vậy đi. Ta bỏ qua thành Chasum.”

Jaswant lịch sự đưa ra quan điểm.

“Như thế có ổn không? Sẽ không gây hại gì trong tương lai chứ?”

“Dù có tấn công bây giờ cũng không dễ dàng chiếm được đúng không? Việc gì phải mất sức như thế. Trước mắt cứ bỏ qua và tiếp tục tiến lên thôi, điện hạ.”

“Nếu ngài Narsus đã nói vậy.”

Arslan biết vị quân sư của mình chắc chắn đã tính đến cả trăm trường hợp rồi nên chàng chấp nhận lời khuyên mà không nghi ngờ gì.

Narsus gọi Elam, Alfarid và giao nhiệm vụ cho họ. Hai người làm người báo tin tới đội quân của Dariun và Kishward, sau đó anh lại cử sứ giả chạy lên truyền tin cho đội tiên phong, yêu cầu họ bỏ qua pháo đài.

Isfan và Zaravant rất không hài lòng với mệnh lệnh này, nhưng Tus thì bình thản chấp nhận và tiếp tục hành quân, nên bọn họ đành phải theo.

Quân Lusitania trong thành Chasum lúc này cũng cử trinh sát đi thăm dò lộ trình quân Pars, và nhanh chóng nhận được thông tin.

Lãnh chúa thành Chasum là một vị tướng tên Clemence, cũng là người đã tham gia vào cuộc chinh phạt Maryam.

“Hỡi lũ ngoại đạo không biết kính sợ chúa trời, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá cho sự bất kính tích lũy qua hàng thế kỷ.”

Clemence là một tín đồ sùng đạo Yadabaoth. Niềm tin của ông ta vô cùng mãnh liệt, cũng đối xử rất tốt và công bằng với các tín đồ. Với tính cách tuyệt vời đó, binh lính dưới quyền vẫn hay gọi ông ta là “Clemence, người phán xử” trong tiếng Lusitania.

Tuy nhiên, ông ta lại vô cùng tàn nhẫn với những người bị xem là ngoại đạo. Ông ta quan niệm, ngoại đạo tức là quỷ dữ, và tội nghiệt của bọn họ nặng nề đến mức điều tốt nhất có thể làm cho họ là giết chết. “Tên dị giáo tốt nhất là tên dị giáo đã chết”, ông ta thường nói vậy.

“Có phải lũ ngoại đạo đã bỏ qua tòa thành của chúng ta và tiếp tục hành quân về phía tây? Xem ra những cuộc tập duyệt hàng ngày của chúng ta cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.”

Khi quân Pars di chuyển về phía trước, Zaravan và Isfan đã vội vàng đẩy nhanh tốc độ. Họ nghĩ làm thế sẽ có cơ hội chạm trán kẻ địch đầu tiên và là người sớm nhất được chiến đấu. Dù Tus lớn tuổi hơn đã khuyên răn họ nhưng cả hai vẫn cứ tranh cãi với nhau, không ai chịu ai.

“Zaravant, đi chậm lại chút!”

“Vớ vẩn ! Ngươi mới phải đi chậm lại!”

Thế là Isfan và Zaravant cứ thế so bì, bỏ xa nhóm đội hình thứ hai tới tận 5 farsang.

Barhai, một tướng chỉ huy đội hình hai sửng sốt.

“Nếu họ muốn đi trước thì phải có sự cho phép chứ? Tôi có nên gọi họ lại không?”

Vị Mãnh hổ tướng quân, hiệp sĩ áo đen chỉ cười nhẹ và lắc đầu.

Tuyến đầu tiên đã bỏ lại đồng đội ở tuyến hai và di chuyển lên trước, đụng độ quân Lusitania vào ngày 16. Cuối cùng đã tới lúc chiến đầu rồi. Quân Lusitania dựng công sự bằng đất trên đường để ngăn họ tiến quân.

Trận chiến lập tức mở màn. Trong khi tin tức có địch được truyền về tuyến sau, Zaravant cùng Isfan cho kỵ binh xông trận mà không chờ Tus. Đợt tấn công đầu tiên bị quân Lusitania bắn tên từ sau hàng rào công sự cản lại. Tuy nhiên, Zaravant hạ lệnh.

“Không được hoảng loạn. Dàn ra trái phải, vòng ra phía sau kẻ địch, đánh úp về !”

Như mọi khi, kỵ binh Pars không hề sợ hãi.

“Đã rõ!”

“Chúng ta sẽ cho lũ Lusitania chết tiệt đó biết thế nào là sức mạnh!”

Các kỵ binh Pars kéo dây cương, cát bụi mịt mù dưới gót giày. Đó là cuộc tiến quân thần tốc bất khả chiến bại của Pars.

Tuy nhiên, mưu kế của người Lusitania vô cùng xảo quyệt. Khi lính Pars dàn sang hai bên của hàng rào công sự, cố vòng ra phía sau, họ gặp phải những sợi dây chắn ngang đường. Bọn họ cười nhạo, rút kiếm ra chém thì ngay sau đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên, hàng loạt khối trút xuống. Hóa ra dây đó được buộc vào máy bắn đá. Những tảng đá to hơn nắm tay người bắn ào ạt như mưa, không tha cả người lẫn ngựa. Lũ ngựa rên rỉ ngã vật xuống, kỵ sĩ không thể nào vực chúng dậy.

Ngay cả Zaravant và Isfan cũng phải hạ lệnh rút lui. Nhân lúc dó, các hiệp sĩ Lusitania xông qua hàng rào với những ngọn giáo lớn.

“Đừng để chúng thoát!”

Quân Lusitiania lợi dụng tình thế quân Pars vỡ trận mà truy đuổi. Đúng lúc này, 4000 kỵ binh của Tus đã tới nơi. Xung đột hai phe chuyển sang cận chiến. Tus cũng bị kỵ binh Lustiania kèm chặt.

Thế nhưng anh ta không hề nản lòng. Anh vừa vung thanh kiếm trong tay phải, vừa nới lỏng sợi xích quấn trên vai trái.

Sợi xích sắt vung ra với tốc độ cực nhanh, đập thẳng vào mặt một kỵ sĩ Lusitania. Mũi hắn ta bị đánh vỡ, răng bay tứ tung, gương mặt đầy máu gã khỏi yên ngựa. Không cho những kẻ khác có cơ hội tấn công, Tus lần nữa quăng xích, hạ gục hai tên.

Phương thức chiến đấu này được lưu truyển bở người Nebataean. Tus học được từ năm 10 tuổi, anh thạo dùng xích hơn dùng kiếm.

Sự bối rối của Isfan và Zaravant tạm thời được trấn an. Tuy nhiên, kể cả với sự hỗ trợ tài tình của Tus thì họ vẫn không kìm hãm được thế tấn công vũ bão của quân Lusitania. Anh vừa đẩy lùi kẻ địch, vừa hạ lệnh lui quân. Sức mạnh của sợi xíc quanh thân anh ta khiến các kỵ sĩ Lusitania kinh hãi, nhưng lòng dũng cảm của một cá nhân không đủ để làm nên chiến thắng cho toàn quân. Đội tiên phong của Pars bị đẩy lùi. Nếu không có sự hỗ trợ của đội hình hai, họ chỉ có thể rút lui.

Đúng lúc này, một tin khẩn được gửi tới.

“Có gì đó không đúng ! Ngừng chiến ! Thành Chasum bị quân Pars tấn công, sắp thất thủ !”

“Khoan đã ! Gì cơ?”

Clemence kinh hãi. Kể cả có thắng trận này mà thành Chasum bị chiếm, họ cũng không có nơi nào để quay về.

Clemence vội vàng ra lệnh ngừng tấn công và quay về pháo đài. Lúc này họ đang cách thành khá xa. Phải chăng nhóm quân Pars tiên phong chỉ là mồi nhử?

Sau khi quân Lusitiania ngừng truy đuổi, Tus và những người khác tổ chức lại đội hình, đuổi theo phía sau. Bấy giờ, Tus đã thể hiện được khả năng lãnh đạo vượt xa hai người đồng nghiệp của mình. Quân Lusitania vội vã quay vào trong các công sự bằng đất của họ.

Bất chợt, có âm thanh tựa như một trận mưa lớn. Vô số mũi tên rơi xuống đầu quân Luisitania. Binh lính ngã xuống trong tiếng la hét. Bằng cách nào đó, quân Pars đã thâm nhập được vào trong rào chắn của họ.

“Khốn kiếp!”

Clemence căm tức quát khi biết mình đã rơi vào bẫy kẻ thù. Kỵ binh Pars chuyển sang tấn công thành Chasum, sau đó lẻ qua các tường công sự bằng đất. Quân Lusitania đi vào đó không chút nghi ngờ và bị tấn công. Từ trong các công sự, quân Pars nhảy ra như vũ bão. Lần này, quần Lusitania mới là phía bị đánh úp bất ngờ.

Kỵ sĩ áo đen xông pha tuyến đầu. Khi nhận ra Clemence là chỉ huy, anh liền lao thẳng tới. Tốc độ của chiến mã màu đen không khác gì một mũi tên bắn ra từ cây cung lớn. Những kỵ binh Lusitania cố gắng ngăn cả cách mấy cũng chỉ bất lực ngã xuống dưới võ ngựa. Clemence hét lớn khi thấy thanh trường kiếm của người chiến binh Pars sáng rực dưới hoàng hôn.

“Kẻ nào muốn chung số phận, cứ tới đối đầu với Dariun ta!”

Ngau lập tức, quân Lusitania nín lặng, nhưng sự im lặng lại bị phá vỡ bởi nhiều tiếng hét kinh hãi hơn khi đầu Clemence bị ném xuống đất ngay trước mắt họ. Clemence là một chiến binh mạnh mẽ, nhưng đầu của ông ta bị Kỵ sĩ đen xứ Pars chặt đứt chỉ trong một đòn.

Có một hiệp sĩ tên Castellio trong quân Pars, từng được Clemence cứ. Để trả thù cho ân nhân, Castellio đã không bỏ trốn cùng đám đông mà vẫn một mình ở lại chiến đấu với quân Pars. Dù đã bấn hạ hai kỵ binh nhưng anh ta vẫn bị một cô gái Pars xinh đẹp với mái tóc dài bắn xuyên qua cánh tay. Thấy Casellio ngã xuống, Farangis đã ra lệnh của người của mình bắt lại. Hiệp sĩ Lusitania dũng cảm này bị trói và đưa đến trước vị tổng chỉ huy quân đội Pars, thái tử Arslan. Anh ta không cầu xin tha mạng, sẵn lòng nhận cái chết, nhưng vị chỉ huy trẻ đã không giết anh ta.

“Quay về Ecbatana và nói với vua Lusitania điều này : Chẳng bao lâu nữa, Arslan ta sẽ đến thăm ông ấy với phép tắc lễ nghi xứ Pars.”

Vậy là hiệp sĩ Castellio được tha mạng cùng con ngựa yêu quý của mình, trở thành người đưa tin cho nhà vua về sự thất bại của họ trên Đại lục vương lộ hướng về phía tây.

--------------------

Lời editor :

Lần thứ n phải nói, tớ ghét bản anime đến mức nào. Arakawa vẽ cảnh này như một cú tát vào mặt nhà sản xuất anime, những người cố gắng biến Arslan thành một chú bé dễ thương, hậu đậu, yếu ớt, lúc nào cũng cần sự chở che.

Nhìn cái phong thái sang chảnh ngút ngàn này đi.