“Ehehe, Hihihi, kufufufu”
Khi đã được phép đi cùng thì Shia đang tỏ ra cực kỳ hạnh phúc luôn. Áp hai bàn tay trên má như thể không muốn cho ai thấy được khuôn mặt của mình lúc này, rồi cô bắt đầu cười lên một cách hạnh phúc nhất có thể trong khi uốn éo cơ thể mình như là không hề biết xấu hổ một chút nào. Chậc, chắc cái dáng vẻ đầy xấu hổ trước đó của cô chắc trưng ra để đánh lừa thị giác của Hajime thôi thì phải.
“……Thật kinh tởm”.
Đó là những gì mà Yue đang lẩm bẩm vì cô không thể chịu đựng cái cảnh này thêm chút nào được nữa .Mặc dù đang sướng đến mức quên trời quên đất, nhưng cái tai cực thính của tộc Thố nhân vẫn không quên nhiệm vụ của nó...
“Ai là kinh tởm chứ! Tại sao cô lại có thể gọi đồng đội của mình một cách đầy thô bỉ như vậy được chứ. Cái này…cái này… chỉ là…chỉ là do tôi hạnh phúc đến muốn ngất đi được thôi mà. Dù gì thì đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy Hajime-san biểu hiện như vậy đó. Không phải cô cũng nhìn thấy tình cánh lúc đó không phải sao??? Cảm giác đó cứ tự dưng làm ngực tôi đau thắt lại. Kuynaa~~.Có phải Chúa đang nói rằng tình cảm gian khó của hai rồi sẽ được…được…chắp…ca-a-a…”.
Shia đang càng trở nên tăng động hơn và có vẻ như cô đã bị cuốn vào việc tự sướng quá sâu rồi. Khi nhìn thấy cái khung cảnh sởn da gà trước mặt, Hajime và Yue chỉ thì thầm với nhau trong sự khinh bỉ.
“… … Đúng là con thỏ phiền phức”.
“Chuyện đó có vấn đề gì hay sao mà hai người lại gọi tôi là con thỏ gây rắc rối! Xin hãy gọi tôi bằng tên của tôi, chúng ta là bạn đồng hành mà. Đừng nói với tôi rằng, ngay từ đầu cả hai đã không có ý định đó đúng không??? Là vậy đúng hok???”.
“”… …””.
“Này này, đừng có bất chợt làm thinh như vậy nữa??? Chờ chút đã, mà cũng đừng nhìn đi chỗ khác. Thôi nào, là Shia, Shia. Lặp lại sau tôi nào, S-H-I-A~A~A~”.
Trong khi Shia đang cố gắng trong tuyệt vọng để làm cho họ gọi cô bằng tên. Hajime và Yue chỉ nheo mắt lại rồi bơ đẹp, cả hai bắt đầu thảo luận về những kế hoạch trong tương lai. Hiển nhiên Shia không hề bỏ cuộc, con thỏ này giờ chuyển thành đỉa đói bám vào họ với đôi mắt đẫm lệ ứa nước mắt cá sấu rồi cất tiếng “Đừng cho tôi ra rìa mà, tôi không muốn bị làm lơ đâu”. Ngay cả sau khi trở thành bạn đồng hành, họ vẫn đối xử với cô một cách vô tâm giống hệt như trước đây.
Trong khi Shia vẫn đang cố than vãn với hai người đồng đội “mới” thì một số thành viên của bộ tộc Haulia đi ra dần dần từ trong sương mù, họ trở về sau khi đã hoàn thành thử thách mà Hajime đưa ra, hạ gục một con quái thú và quay lại với bằng chứng trong tay.Khi nhìn kỹ lại, người đang đi đầu là Kam, tộc trưởng của Thố tộc Haulia.
Shia mở miệng cười ngoắt đến mang tai, chẳng biết có đúng là vui vì chào đón người cha lâu ngày không gặp không đây nữa. Lần cuối cùng cô nhìn thấy họ là lúc trước khi cuộc huấn luyện diễn ra, lúc đó Shia đã giải bày cảm giác trong cô lúc đó với cả tộc đàn. Mặc dù chỉ hơn 10 ngày thôi, nhưng sự thật mỗi ngày trôi qua giống như cứ bước từng bước xuống chào hỏi tử thần vậy, chính vì thế nên đối với Shia thì giống như họ đã không gặp nhau trong nhiều tháng vậy.
Nên ngay lập tức, Shia bắt chuyện với cha của mình, Kam. Cô có rất nhiều điều để nói. Tuy nhiên, ngay trước khi cô nói bất cứ điều gì, Shia đã nuốt lại những lời cô định nói vì cô nhận thấy một bầu không khí kì dị đến từ tộc đàn thân quen của mình.
Kam nhìn Shia và chỉ lộ ra một nụ cười nhẹ rồi ngay lập tức ánh mắt của ông hướng về phía Hajime.
“Boss.Về những con quái thú mà chúng tôi phải săn đuổi chúng trong suốt thời gian qua ?
(Trans: Để Boss luôn cho nó ngầu, cá nào không biết thì có thể hỏi GG-sama)
“Boss??? Cha ??? Cha nói gì vậy……mà còn nữa, cái cảm giác lạ lùng này là sao…?”
Shia đang phát ra một giọng đầy bối rối vì những lời nói và hành động của cha cô. Tuy nhiên, cô đã hoàn toàn bị phớt lời trong khi Kam và những người khác lấy một đống móng vuốt của những con quái thú thuộc nhiều chủng loài có thể được xếp vào bập cao trong cảnh rừng Haltinal này.
“… … Tôi nhớ rằng mình đã nói một là đủ …”
Thử thách để tốt nghiệp khóa huấn luyện được đưa ra bởi Hajime đó là phải săn được một con quái thú loài được xếp hạng cao dành cho cả đội. Tuy nhiên, ở đây đã có đầy đủ các bộ phận của hơn mười con cấp bậc đó thì phải. Đáp lại câu hỏi của Hajime, Kam và những người khác đã trả lời với một nụ cười không pha chút sợ hãi.
“Vâng, đó là những gì mà cậu đã ra lệnh, đúng là như thế…nhỉ?? Nhưng vì bọn chúng thật xấc xược khi khi dám bố láo lườm mắt với chúng tôi nên… tôi nghĩ là cần có chút đáp trả một chút và “lịch sự” tiếp đón bọn nó. Đúng không…mọi người???”
“Đúng vây, Boss. Bọn chúng thật bố láo không coi ai ra gì, tưởng mình là cái mông gì chứ”
“Chúng tôi hoàn toàn đánh bại chúng.Mà không mất dù chỉ một người, nhỉ???”
“Mặc dù chúng là ó hơi điếc tai chút……nhưng tiếng la của chúng thật sự rất tuyệt”
“Đó là một lời cảnh cáo hoàn hảo cho chúng…”
“Chúng tôi đã cắt nhỏ chúng ra từng mảnh nhưng có gì đó vẫn chưa được hoàn hảo cho lắm?”
Đó là những lời nhận xét khoa trương đầy lo ngại. Đây có còn là Thố tộc Haulia không vậy, không chút hiền hòa nào trong mắt họ bây giờ cả. Cả bọn đang báo cáo kết quả của một cuộc chiến đầy nguy hiểm với Hajime với một nụ cười tươi rói lẫn ánh mắt mỹ mãn.
Shia bị choáng váng không thốt thành lời.
“…… ai đây???” (à ná tà đa rể, phiên dịch…phiên dịch)
“Chuyện gì đã xảy ra !? Hajime-san ! Cái quái gì đã xảy với cha và những người khác vậy!?”
“Bình tĩnh lại đi nào! Không có chuyện gì xảy ra cả… chỉ đơn thuần là thành quả của khóa huấn luyện…”
“Không, chuyện gì đã xảy ra thế này!? Không phải là họ đã trở thành người hoàn toàn khác hay sao!??? Chờ chút đã, xin đừng nhìn đi chỗ khác nữa ! Hãy nhìn tôi đây này!”
“……Mà hình như cũng có thay đổi gì lớn lắm đâu, đúng không???”
“Mắt anh bị mù hay đui hả???! Xin hãy nhìn lại họ đi. Trong một khoảng khắc dường như họ đã hoàn toàn bị nhìn say đắm nhìn vào con dao của mình. Còn nữa, kia kìa, có người còn đang gọi con dao của mình là Julie nữa! Bình thường , cái này mà bình thường gì cái gì mới gọi là bất thường???”
Shia đang phát ra một giọng đầy giận dữ cùng với sự thất vọng lặp lại liên tục vang lên!!!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Là những gì mà Kam và những người khác đang suy nghĩ trong khi đưa mắt nhìn lại phái Hajime và Shia cùng với một biểu hiện đầy bối rối.
Họ nhìn nhau một lúc lâu cho đến khi các thành viên khác của bộ tộc Haulia quay về, tất cả bọn họ …… có thể nói rằng… trông họ nhìn trông thật hoang dại. Không chỉ là những người trưởng thành mà còn có cả phụ nữ, trẻ em và ngay cả người già nữa. Toàn bộ đã quay ngoắc 180 độ.
Shia chỉ vào gia đình cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, trong khi áp sát lại gần Hajime để thúc giục cậu về lời giải thích cho việc này. Hajime lúng túng tránh ánh mắt của mình cứ như đang khi bị thẩm vấn bởi Shia.
Có lẽ cô ấy thấy rằng mình sẽ không thể đạt được bất cứ điều gì vì vậy Shia thay đổi mục tiêu của mình về phía Kam và những người khác.
“Cha ! Mọi người! Chuyện gì đã xảy ra vậy!??? Nó giống như mọi người trở thành một con người khác vậy!??? Lúc trước, mọi người chỉ dám nói về những điều đáng sợ thôi mà…… Làm ơn trở về là mọi người như trước đây được không!”
Kam người đang bị bám lấy bám để bởi Shia, bắt đầu nới lỏng biểu hiện cứng nhắt của mình và thay vào đó là biểu hiện ôn hòa hơn chút. Điều đó khiến Shia có một chút nhẹ nhõm.
Tuy nhiên …
“Con đang nói gì vậy , Shia? Chúng ta vẫn ổn chỉ là chúng ta đã nhận thức được sự thật của thế giới này. Tất cả đều nhờ vào Boss”
“Sự thật ??? Gì mới được???”
Shia có một dự cảm chẳng lành , cô hỏi trong khi má cô giật giật còn Kam thì mỉm cười và tự tin tuyên bố.
“90% các vấn đề trên thế giới này thằng nào mạnh hơn thằng đó thắng”
“Đây hoàn toàn đã là một con người khác!! Người cha hiền lành của tôi đã chết rồi hu hu”
Bởi vì cú sốc đó, Shia vừa khóc vừa chạy đam sầm vào bên trong rừng sâu. Tuy nhiên, trước khi cô đi vào bên trong sương mù, một cái bóng nhỏ ngay lập tức xuất hiện trước mặt và va vào Shia khiên cho cô tiếp đất bằng mông của mình trong khi phát ra một giọng nói đầy đau khổ.
Cái bóng nhỏ đã có thể giữ thăng bằng cho bản thân không bị ngã, sau đó nó đưa tay về phía Shia.
“Cảm ơn bạn rất nhiều”
“Xin đừng nghĩ gì về nó thưa chị cả Shia. Đây cũng là điều tự nhiên mà một người đàn ông phải làm mà”
“Chị cả???”
Những gì xuất hiện từ sương mù là một cậu bé thuộc bộ tộc Haulia nhưng vẫn có thể được coi là một đứa trẻ. Trên vai cậu bé là một cái nỏ lớn, kèm theo hai con dao bên hồng và một vũ khí giống như khẩu súng cao su được gắn vào thắt lưng của mình. Chẳng phải là thằng nhóc vẫn hay cười vô tư lự đây sao. Shia người chưa bao giờ bị gọi là chị cả (Ageno) cho đến lúc này đang ngước nhìn lên, trước mặt cô là cậu bé thường gọi cô là “Shia - oneechan”vì vậy cô cảm thấy bối rối bởi điều đó.
Khi Shia đang nhìn chằm chằm vào cậu với một ánh mắt hoài nghi, cậu bé tiến tới trước mặt Hajime sau đó chào cậu một cách hoàng tráng.
“Boss! Em xin lỗi khi đã trở về tay không! Nhưng có một chuyện mà em phải báo cáo! Xin cho phép em được nói!”
“A..à…Chuyện đó là gì?”
Cậu bé như đang thể hiện phong thái của một người lính, nên mặc dù điều này có vẻ là quá muộn nhưng Hajime nghĩ rằng Shia đã đúng và rằng điều này có một chút gì đó là hơi quá. Nên cậu đã hơi lắp bắp một chút. Còn cậu bé thì vẫn tiếp tục việc báo cáo của mình mà không có chút sự lo âu nào
“Chuyện là!!! Vấn đề này được phát hiện khi em đang đuổi theo con quái vật, em đã phát hiện ra một nhóm đầy đủ vũ trang của bộ tộc Bearman. Địa diểm là trên tuyến đường hướng đến Great Tree. Có lẽ họ đang có ý định phục kích chúng ta!”
“Họ đã đến như dự kiến, mặc dù tôi đã nghĩ họ sẽ đến ngay lập tức… tính đóng cửa thả gấu chứ gì. Nghĩ đẹp lắm… … Tiếp theo…?”
“Vâng!!! Điều đó không là vấn đề gì cả, anh nghĩ sao nếu để những kẻ đó cho chúng tôi, bộ tộc Haulia!”
“Kam, ông là tộc trưởng mà??? Ông có điều gì muốn nói không???”
Kam đã bị lung lay sau khi nghe câu hỏi đó nhưng vì đó là điều ông mong muốn nên ông bắt đầu cười một nụ cười gằn đến đáng sợ.
“Chúng tôi sẽ thực hiện bằng mọi giá, xin hãy để chúng tôi lo.Sức mạnh của chúng tôi, chúng tôi muốn biết……chênh lệch sức mạnh giữa hai bên. Dẫu sao…dẫu sao thì cũng chẳng có gì đáng phải hổ thẹn ở đây cả mà đúng không.”
Khi nghe những lời từ tộc trưởng của mình, các tộc nhân Haulia lân cận đều hò hét một cách đầy hiếu chiến lên như thế muốn đi choảng nhau ngay lập tức. Một số người đang gọi vũ khí của mình bằng tên với sự ngưỡng mộ dành cho chúng.
Ngược lại thì biểu hiện của Shia đang được nhuộm bởi sự tuyệt vọng.
“…… Mọi người có thể làm được chứ?”
“Chắc chắn!”
Một trong những người vui vẻ trả lời sự xác nhận cuối cùng của Hajime chính là cậu nhóc đó.
Hajime một lần nữa nhắm mắt lại rồi hít thở một hơi sâu và rồi cậu mở to mắt của mình ra.
“Nghe tôi nói đây! Tất cả tộc nhân Haulia! Mỗi người trong các bạn đều có sự dũng cảm và kiên quyết như của một chiến binh! Ngày hôm nay, các người đã thoát khỏi kiếp sống thấp kém trước đây! Các người không còn là một sự tồn tại vô giá trị bị đào thải ra ngoài nữa! Nghiền nát sự bất công bằng sức mạnh, đè bẹp hết bọn hỗ láo trên đường đi của mình bằng cả trí tuệ! Trở thành những chiến binh mạnh nhất! Hãy dạy dỗ những con gấu rác rưởi đó một bài học thích đáng để giải tỏa sự phẫn nộ của chúng ta bằng cách đưa chúng trở lại đúng với vị trí của chúng!!! Bọn chúng chả là gì hết, đơn giản chỉ là những tảng đá lót dưới chân kẻ khác mà thôi!!! Rác rưởi!!! Hãy chất xương chúng thành núi, đổ máu chúng thành sông, như là một bằng chứng minh chứng cho sự hồi sinh của tộc đàn Haulia! Bằng chứng cho tất cả mọi sinh vật trong Lâm Hải Haltina này thấy được rằng bộ tộc Haulia đã trở lại như thế nào!”
“VÂNG THƯA BOSS!!”
“Hãy trả lời tôi! Tất cả mọi người! Những chiến binh quả cảm, gan dạ và vĩ đại! Những điều các người mong muốn là gì!”
“Giết chúng!! Giết chúng!! Giết chúng!!”
“Đặc trưng của các bạn là gì!”
“Giết!! Giết!! Giết!!”
“Nếu đó là kẻ thù thì các bạn sẽ làm gì!”
“Giết tất cả bọn chúng!! Giết tất cả bọn chúng!! Đánh cho ba má nó nhận không ra!!”(chế)
“Đúng thế! Hãy giết tất cả bọn chúng! Các người có thể làm được! Hãy dành lấy quyền sống bằng chính đôi bàn tay của các bạn!”
“VÂNG!!”
“Đúng vậy chính là tinh thần đó! Hỡi tất cả mọi người của bộ tộc Haulia! Ngay bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu! Hãy tìm và tiêu diệt bọn chúng! ĐI !!”
“YAHAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!”
“Tất cả thành viên của gia đình tôi đã…chết…rồi”(Shia đau khổ)
Theo lệnh của Hajime, từng thành viên của bộ tộc Haulia với đầy sự hung tợn đang quay trở lại và biến mất vào bên trong lớp sương mù. Một bộ tộc từng hiền lành, yên hòa bình, và trên tất cả là luôn yếu ớt mọi lúc……giờ họ đã đi đâu rồi? Đó là điều duy nhất mà cô có thể nói. Có thể nhìn thấy gia đình của cô một lần nữa đã hoàn toàn thay đổi, cùng với sự sụp đổ trong suy nghĩ của Shia về rộc mình, cô gào thét. Đúng như dự đoán là cô sẽ không thể chịu đựng được điều đó, nên Yue đã lại vỗ nhẹ và vuốt ve đầu của Shia để an ủi.
Khi cậu bé đến bên cạnh Shia, người đang khóc nức nở thì khi đang cố gắng để đi, cậu bé lúc nãy đã bị kêu lại bởi Shia..
“Pal-kun! Đợi một chút! Nhìn đi, không phải có một bông hoa thật đẹp ở đây sao? Thậm chí nếu em có thể không đi… … em hãy đợi ở đây cùng với onee-chan nha? Được không vậy? Hãy làm như vậy đi nha?”
Rõ ràng, cô ấy có vẻ như đang cố gắng để có thể ít nhất mang được cậu bé trở lại là cậu như trước kia. Cô chỉ vào những bông hoa xinh đẹp đang nở hoa trong khi vẫn đang tuyệt vọng để cố gắng thuyết phục cậu bé. Lý do mà cô sử dụng bông hoa là do cậu bé này đã từng yêu hoa rất nhiều tới mức mà thậm chí lúc trước cậu bé còn gọi “Hoa-san”
Cậu bé hoa tên là Pal bị Shia gọi lại, chỉ lắc đầu và nhún vai trong khi thở dài.
“Chị cả, xin đừng làm vết thương cũ của em tái phát nữa. Em đã gạt bỏ quá khứ của mình rồi. Cái suy nghĩ yếu đuối về việc yêu vẻ đẹp của những bông hoa đã không còn nữa”
Nhân tiện, cậu bé được gọi là Pal đó chỉ mới 11 tuổi
“Vết thương cũ ??? Gạt bỏ quá khứ của em??? Chờ đã, chị không hiểu gì hết, nhưng ý em là em không còn yêu hoa nữa sao?”
“Vâng, em đã vứt bỏ cảm xúc cùng với quá khứ của mình”
“Về điều đó, ngay cả khi em đã từng yêu chúng rất nhiều…”
"Đó chỉ là sự sai lầm của tuổi trẻ"
Tôi nhắc lại, Pal-kun năm nay chỉ mới 11 tuổi thôi.( hehe có thể coi đây là lời của mình nói)
“Và còn một điều quan trọng hơn nữa thưa chị cả”
“Đó là gì?”
Có thể thấy những thay đổi ở cậu bé một người đã từng nhiều lúc hái những bông hoa và tha thiết gọi tên “Shia - oneechan! Shia - oneechan!”, ý thức của Shia bắt đầu thoát khỏi thực tại. Cô ấy hầu như không thể đáp lại những từ mà Pal nói. Tuy nhiên, nó đã trở thành lý do để cô tiếp tục theo đuổi. Đâymột sự giải thoát chăng Shia đã nghĩ vậy.
“Em cũng đã vứt bỏ cái tên yếu đuối của em cùng với quá khứ. Bây giờ tên của em là Baltoferd. Từ bây giờ xin hãy gọi em là “Baltoferd of Certain Death” (Trans chịu luôn)
“Đó là ai!? Baltoferd là cái vẹo gì thế!? Hơn nữa, cái gì là Certain Death nữa!?”
“Em rất tiếc. Đồng đội của em đang đợi vì vậy đã tới lúc em phải đi rồi!”
“Em có ý gì hả??! Ngay bây giờ, cuộc nói chuyện của chúng ta vẫn còn mà , nhanh quá! Đợi đã! Đợi một chút đã ”
Tình huống này giống như là một người phụ nữ đã bị bỏ lại phía sau bởi người mình yêu vậy ( haha : trans ôm bụng cười). Shia đã sụp đổ hoàn toàn trong khi tay cô vẫn đang cố vươn tới phía bên kia của lớp sương mù. Không một ai trả lời cô, gia đình của cô, tất cả mọi người đã nhất quyết đi tới “chiến trường”. Shia người đang rũ thân mình xuống, một lần nữa khóc. Gia đình mà cô đã từng biết giờ đã không còn nữa. Đây thật sự là một cảnh tượng đáng thương.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Shia thì Yue như muốn lảng tránh đi chỗ khác bởi vì cô không biết phải nói điều gì. Hajime người đang cảm thấy có một chút gì đó khó chịu nên đánh trống lảng luôn. Yue liếc nhìn cậu rồi lầm bầm.
“Đúng như mong đợi từ Hajime, đã có thể bình tĩnh thực hiện một điều mà không ai có thể làm được”
“Như em đã hỏi lúc trước, anh tìm thấy phương pháp đó ở đâu ra vậy cơ ch…”
“Cách để có thể sử dụng được pháp thuật hách ám, tẩy não… … nó thật tuyệt vời”
“……Anh thừa nhận rằng là việc này có hơi quá. Nhưng mà chẳng phải không có ai phản đối lẫn hối tiếc hay sao??”
Trong lúc đó, tại vị trí mà bộ tộc Haulia đứng trước đó chỉ còn trơ trọi bóng dáng Shia đang ngồi bệt xuống đất và nấc lên từng tiếng, trên không trung, một chút không khí như muốn né đi cho xong chuyện.
- See more at: http://sonako.wikia.com/wiki/Arifureta_T%E1%BA%ADp_4_Ch%C6%B0%C6%A1ng_7#sthash.eq2apYxm.dpuf