Hiện tại, Yue và Shia đã ra phố. Bởi vì chỉ còn vài giờ trước lúc trưa, nên họ hẳn đang di chuyển như đã bàn trước. Mục đích của họ là thức ăn (tạp phẩm) và quần áo cho Shia, cũng như ít thuốc men. Vũ khí và giáp là không cần thiết vì đã có Hajime rồi.
Thị trấn đã hoàn toàn bao bọc trong không khí ồn ào náo nhiệt ngày qua ngày của nó. Những chủ cửa hàng sôi nổi chào mời khách, có những bà nội trợ và các phiêu lưu giả đang mặc cả quyết liệt. Cũng có vài quầy đồ ăn làm bạn nghĩ, ‘không phải thế này là quá đông vào buổi sáng hay sao?’, trong khi mùi thịt nướng và nước tương toả xung quanh thơm phức.
Bởi vì các cửa hàng dụng cụ và tạp phẩm sẽ rất đông vào giờ này, nên hai người quyết định tìm mua quần áo cho Shia trước.
Từ bản đồ của bác gái; Catherine-san, có đề cập đến những cửa hàng quần áo mặc thường ngày, những cửa hàng đặc biệt với quần áo cao cấp, và những cửa hàng khuyến nghị dành cho phiêu lưu giả và các nhà du hành. Như mong đợi, bác gá……Catherin-san đúng là tài giỏi. Có vẻ chỉ cần muốn là bà ấy có thể làm được bất cứ điều gì.
Hai cô gái ngay lập tức ghé thăm một cửa hàng nọ dành cho phiêu lưu giả. Họ quyết định mua đồ mặc thường ngày cho chuyến đi.
Bên trong cửa hàng, quả đúng như mong đợi từ nơi mà Catherine-san khuyến nghị, có rất nhiều vật phẩm. Chất lượng rất tốt, chúng rất thiết thực và hữu dụng, nó là một cửa hàng sẽ không phụ sự kỳ vọng của bạn.
Tuy nhiên, bên trong lại là…
“Ôi trời~, mời vào! Quả là những cô gái đáng yêu. Được các bé ghé thăm làm onee-san hạnh phúc quá đi~, chuỵ đây ch~ắc chắn sẽ phục vụ mấy bé thật chu~ đáo.”
Có một con quái vật. Với chiều cao 2 mét, phủ trong lớp giáp làm từ cơ bắp, gương mặt trang điểm đậm, trên cái đầu hói của nó, ‘chokon’, tóc dài chỉ mọc ra ở một chỗ, chúng được tết bím lại và cuộc bằng một cái nơ hồng. Khi nó di chuyển, cơ bắp của nó co giật và phát ra âm thanh‘gishimishi’, với hai tay đặt lên mặt, nó vặn vẹo thân hình. Quần áo của nó…… không, không thể nói như thế được. Ít nhất thì, ‘gon’, tứ chi cuồn cuộn với một bộ đồ làm cơ bụng của nó lộ ra mồn một.
Yue và Shia cứng đơ người. Shia đã mất ý thức, trong khi Yue vẫn gắng gượng vì đang nhìn thấy một con quái vật vượt xa mấy con ở Abyss.
“Ôi trời ạ~? Chuyện gì xảy ra với hai bé vậy? Những cô gái dễ thương như hai bé kh~ông nên làm khuôn mặt như thế. Thôi nào, cười lên đi, cười đi.”
“Nghĩ thế nào cũng đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi làm ta không cười nổi!” là lời bác bỏ thẳng thừng mà Yue và Shia bằng cách nào đó đã có thể kiềm nén không thốt lên. Mặc dù hai cô gái sở hữu cấp độ sức mạnh vượt khỏi toàn nhân loại, họ lại không nghĩ mình có thể thắng được con quái vật này.
Tuy nhiên, bởi vì con quái vật tiếp cận họ với nụ cười rạng rỡ, Yue không thể chịu nổi nữa và vô thức lẩm bẩm.
“…… Con người ư?”
Đúng lúc đó, con quái vật cất giọng giận dữ.
“Ai~ có thể làm cho một ma thú cấp truyền thuyết bỏ chạy chứ? Như các bé thấy đấy, sự đáng tin trong điều đó là zero, hay thậm chí là âm luôn ấy. Sao các bé có thể gọi chuỵ là một quái vật được chứ!!” [1]
“T-tôi xin lỗi…”
Yue run rẫy với đôi mắt đẫm lệ. Shia, từ một lúc lâu, đã ướt lạnh hết cả thân dưới. Sau khi Yue xin lỗi, con quái vật mỉm cười lần nữa và tiếp tục màn phục vụ của nó.
“Kh~ ông sao. Vậy, hôm nay, hai bé muốn mua gì n~à?”
Shia vẫn còn đứng hình ngay lúc này, trong khi Yue gắng gượng tìm kiếm quần áo cho Shia. Có lẽ bởi vì đã muốn về nhà ngay, Shia nắm lấy vạt váy của Yue mà lắc đầu lia lịa.
Tuy nhiên lúc đó, con quái vật tươi cười nói, “Để đó cho chuỵ~”, nó vác Shia lên vai vào trong cửa hàng. Vào lúc đó, Yue nhìn vào mắt Shia với vẻ mặt như nhìn một con lợn bị bán đi làm thịt.
Cuối cùng thì, con quái vật được gọi là quản lý Crystabel-san có thể xem là một quản lý xuất sắc. Shia bị mang vào bên trong cửa hàng cũng nhận thấy thế, đó là tại sao khi nó đề nghị cô vào phòng thay đồ, cô không thể phủ nhận là mình rất biết ơn.
Yue và Shia gửi lời cảm ơn tới quản lý Crystable. Khi họ làm thế, họ có thể cảm thấy sức quyến rũ toả ra từ nụ cười của quản lý, nó đích thị là đức hạnh của một người phụ nữ(?).
“Chà~, lúc đầu tôi tự hỏi không biết mình sẽ bị gì, nhưng đó đúng là một người tốt không ngờ đấy. Cái chị quản lý-san đó.”
“Nn…… chúng ta không thể phán xét con người qua vẻ bề ngoài.”
“Đúng vậy~”
Trong khi tán chuyện như thế, họ lượn lờ xung quanh với đích đến của họ là cửa hàng dụng cụ. Tuy nhiên, hai cô gái quá nổi bật. Trên đường đi, đến khi để ý thì họ đã bị bao vây bởi mười người đàn ông. Phần lớn trong số đó trông giống phiêu lưu giả, nhưng giữa họ cũng có một số người mang tạp dề từ cửa hàng nào đó.
Một trong mười người đàn ông tiến tới trước. Mặc dù Yue không nhớ, nhưng người đàn ông này là một trong những phiêu lưu giả trong hội quán khi Hajime và cả nhóm nói chuyện với Catherine.
“Hai người là Yue-chan và Shia-chan phải không?”
“?...... đúng vậy.”
Yue không biết anh ta định làm gì nên liếc mắt nhìn. Shia, bởi vì cô ấy là một Á Nhân, bị bất ngờ khi được gọi bằng “chan”.
Gã đàn ông nghe câu trả lời của Yue, quay lại nhìn những tên khác đằng sau mình và gật đầu, Yue có thể thấy họ đưa ra quyết tâm. Những tên đàn ông khác cũng di chuyển tới trước mặt Yue và Shia.
Rồi…
【Yue-chan, xin hãy hẹn hò với anh!!】
【Shia-chan! Trở thành nô lệ của anh nhé!!】
Nói cái khác là, ờ thì, mấy thứ kiểu như thế. Hàng người bên Yue và Shia có sự khác biệt do Shia là một Á Nhân. Mặc dù họ cần phải có sự cho phép của chủ nhân để chuyển quyền sở hữu nô lệ, nhưng họ hẳn đã biết quan hệ giữa Hajime và nhóm của cậu thân thiết đến mức nào từ cuộc nói chuyện của ba người ở quán trọ hôm qua. Vậy nên để thuyết phục Hajime họ phải có được Shia trước đã…… hay đó là điều họ đã nghĩ.
Tiện thể, có lẽ bởi vì tác động từ cuộc nói chuyện ở quán trọ quá mạnh, mà phần nào đó họ đã quên mất sự thật rằng khế ước nô lệ làm cho nô lệ không thể chống đối lại chủ nhân. Nếu không phải thế, thì hẳn là họ đã phải phát hiện ra Shia không phải một nô lệ. Mặc dù là có thể hạ sức mạnh của khế ước xuống đi nữa, nhưng thực tế không ai lại làm điều đó cả.
Chậc, Yue và Shia, những người được thổ lộ thì……
“…… Shia, cửa hàng dụng cụ ở đằng này.”
“Ah, phải. Thật tốt nếu chúng ta có thể mua mọi thứ một lần luôn.”
Họ tiếp tục nói chuyện như thể chẳng có gì xảy ra.
“Chờ-, xin hãy chờ đã! Câu trả lời của hai người!? Nói cho chúng tôi câu trả- 【Tôi từ chối】…….guu…”
Bởi vì thái độ của hai người họ dường như còn chẳng thèm suy nghĩ gì về chuyện đó, khiến cho gã đàn ông thốt ra một tiếng rên rĩ, vài tên cúi người khuỵu gối và sụp đổ tại chỗ. Tuy nhiên, có vài tên vẫn không từ bỏ. Điều đó chỉ càng cho thấy sắc đẹp của Yue và Shia tuyệt vời đến như thế nào mà thôi. Và kết quả là, chả trách được nếu họ trở nên liều mạng vì nó.
“Vậy, tôi sẽ làm em trở thành của tôi bằng vũ lực.”
Gã đàn ông liều mạng hét lên, sau đó ‘ginn’ ánh sáng đến từ mắt của những tên khác. Họ bao vây hai cô gái để có thể bắt hai người, họ nôn nóng tiến lại gần hai người.
Cuối cùng, cái gã đàn ông đã lên tiếng đầu tiên với hai cô gái, nhảy bổ vào bắt lấy Yue. Nếu một người nhật mà thấy cảnh này họ chắc chắn sẽ la lên, “Ah, Lupi* Dive”[2], hay thứ gì đó như thế.
Yue chỉ lạnh lùng lẩm bẩm một câu.
「Quan tài băng」
Ngay lập tức, tên đàn ông bị giam trong một cỗ quan tài bằng băng ngoại trừ cái đầu ra, bị kéo bởi trọng lực và rơi xuống. “Gupe!?”, là tiếng hét khốn khổ mà cái gã đã thực hiện cú Lu**n Dive thốt ra khi hắn chạm đất.
Những tên khác biết rằng Quan tài băng được phân loại là phép hệ nước cao cấp và bị sốc vì Yue khai triển nó chỉ bằng cách gọi tên. Họ tự giải thích điều đó theo cách riêng của mình và lầm bầm, “Cô ấy đã niệm chú trước đó ư” và “Ma pháp trận hẳn là giấu trong quần áo cô ấy”, hay thứ gì đó kiểu kiểu thế.
Yue thì, bước đi một cách cương quyết đến gã bị bọc trong băng. Mặc dù xung quanh họ là một không khí căng thẳng, nhưng khi thấy sức mạnh của Yue, hoàn toàn không có tên **pin nào nữa. Đó là tại sao, Yue đưa cho họ một lời cảnh báo.
Yue làm tan khối băng bao bọc gã đàn ông từng chút một. Hắn vui mừng vì mình sắp có thể thoát ra khỏi đó. Ngoài ra, hắn còn nhìn Yue với đôi mắt bồn chồn.
“Y-Yue-chan. Anh xin lỗi vì đã hành động đột ngột như vậy! Nhưng, anh thực sự nghĩ về em như là...”
Mặc dù gã đàn ông bị bọc trong băng cố truyền đạt cảm xúc của mình, nhưng lời nói của hắn bị dừng lại. Nếu bạn hỏi tại sao, thì đó là do hắn ta để ý thấy cái chỗ nho nhỏ mà băng tan ra. Chỗ đó là...
“U-umm, Yue-chan? Tại sao, umm, tại sao...... chỉ phần băng ở giữa háng anh vậy?”
Đúng vậy, Yue chỉ làm tan băng ở giữa háng gã. Hắn ta vẫn còn hoàn toàn bị đông cứng. Bởi vì cảm thấy có điều xấu sắp xảy ra, tên đàn ông đổ mồ hôi lạnh nói, “Chắc là, không phải chứ, đúng không? Đúng không? Đúng không?”, khi hắn trông thấy vẻ mặt của Yue.
Yue hơi nhếch miệng với hắn.
“..... Nhằm mục tiêu, bắn.”
Và rồi, một loạt đạn sỏi liên tiếp đánh vào cái chỗ nọ của gã.
-----Agh -----!!
---- Dừng lại đi-
---- mẹ ~ ơi!
Tiếng hét của tên đàn ông dội lại trên đường phố buổi sáng. Có thể nghe thấy âm thanh của Ma**o nhận được những đồng xu (Để thanh lọc lại ký ức của bạn về âm thanh đó, xin hãy tưởng tượng đến bác **rio già)[3] từ chỗ háng liên tục bị bắn vào của gã đàn ông. Chắc hẳn bên trong giờ giống như phải hứng chịu cú đấm bốc của Dem**ey Roll.
Những người khác xung quanh, không chỉ những tên đã bao vây hai cô gái, mà những người qua đường không liên quan, và cả những chủ cửa hàng gần đó nữa, tất cả đều run rẩy trong khi lấy hai tay che háng.
Màn xả đạn dường như kéo dài tới vô tận, cuối cùng cũng dừng lại khi xem xét đến việc gã đàn ông đã bất tỉnh. Mặc dù không thể nào lại bị mất ý thức với chỉ một đòn, nhưng nếu gây thương tổn tích luỹ bằng phép thuật gió thì lại là chuyện khác. Như thể đó là một kỳ công, Yue thổi ‘fuu’ vào ngón tay của mình, để lại câu cuối làm quà chia tay.
“……Tốt lắm, giờ ngươi đã trở thành một «Trinh nữ» otomen rồi.”
Vào hôm đó, người đàn ông đã chết, và trở thành Crystabel thứ hai, thế là Mariabel-chan đã được sinh ra. Con người này, dưới sự huấn luyện của quản lý Crystable, trở thành quản lý một cửa hàng chi nhánh, và dù việc đó có thể làm tăng danh vọng của anh ta…… nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Yue có được cái tên thứ hai của mình, “Crotch Smasher”, cái tên đó gây náo loạn trong hội quán phiêu lưu giả và thậm chí lan truyền tới cả thủ đô, nó có thể làm những phiêu lưu giả nam phải rùng mình sợ hãi, nhưng đó cũng lại là một câu chuyện khác.
Yue và Shia phớt lờ những ánh nhìn sợ hãi của những gã đàn ông và tiếp tục bước đi. Trên đường, họ có thể nghe những cô gái thốt lên, “Yue-oneesama…”, nhưng lại lờ đi và tiếp tục mua sắm.
***
Khi Yue và Shia trở về quán trọ, Hajime đã xong công việc của mình.
“Tốt lắm, cơ mà hình như có gì đó om sòm ở trên phố, có chuyện gì đã xảy ra à?”
Có vẻ cậu ấy cũng nhận thấy mớ ồn ào ngoài kia.
“……Không có vấn đề gì cả.”
“A~, ừ, đúng vậy. Hoàn toàn không có gì hết.”
Mặc dù trông thấy một con quái vật làm quản lý cửa hàng quần áo, và tiễn một người đàn ông lên thiên đường, cả hai lại nói chẳng có gì cả. Dù Hajime cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng cậu chỉ nhún vai và cho qua.
“Hai người đã mua mọi thứ cần thiết rồi chứ?”
“……Nn, không phải lo.”
“Đúng vậy. Cũng có rất nhiều đồ ăn nữa, nhưng không sao. Thật sự là tiện lợi khi có Hộp Châu Báu ở đây.”
Dành cho việc mua sắm, Hajime đã giao “Hộp Châu Báu” cho họ. Thấy Shia nhìn vào chiếc nhẫn một cách thèm muốn, Hajime chỉ có thể cười gượng. Với mức độ thành thạo của cậu hiện giờ, cậu vẫn chưa thể tạo ra “Hộp Châu Báu”. Quả thật sẽ rất tiện lợi khi mà cậu có thể chế tạo được nó, cậu hẳn sẽ đưa nó cho hai cô gái.
“Vậy giờ, Shia. Cái này là của cô.”
Trong khi nói thế, Hajime đưa cho Shia một vật hình trụ đường kính 40cm và dài 50cm. Một vật hình trụ màu bạc với tay cầm gắn ở một bên nó.
Shia nhận được món quà từ Hajime, lập tức bối rối khi cô cảm nhận được trọng lượng của nó và kích hoạt cường hoá cơ thể.
“C-cái gì đây? Nó nặng thật…”
“Ờ thì, bởi vì đây là cây búa mới của cô mà. Tốt hơn là phải nặng chứ.”
“Heh, cái này……ư?”
Mối nghi ngờ của Shia là hợp lý. Vật thể hình trụ trông chẳng giống một cây búa gì cả, và tay cầm lại quá ngắn. Nói kiểu gì thì nó cũng không cân xứng tí nào.
“Aa, đó chỉ là trạng thái chờ thôi. Giờ, thử nạp ít ma lực vào xem.”
“Umm, như thế này à? Kh!?”
Theo lời cậu, cô dồn ma lực vào thứ giống như búa đó, ‘kashun! kasun!”, âm thanh máy móc phát ra từ chiếc búa và tay cầm kéo dài, nó kéo ra đúng với độ dài của một cái vồ. Cây búa này là một tạo tác: Doryukken (đặt tên bởi Hajime). Nó được trang bị vài thứ lặt vặt cho Shia có thể dùng. Nó hoạt động bằng cách biến đổi bộ phận được nạp ma lực vào.
Thứ Hajime muốn hoàn thành là cái vũ khí này. Khi Yue và Shia đi mua sắm buổi sáng thì cậu đang làm vũ khí mới cho Shia.
“Đây là giới hạn của tôi hiện tại rồi, tôi sẽ chỉnh sửa lại nó khi khả năng của tôi cải thiện, bởi vì chúng ta không biết từ giờ trở đi chuyện gì sẽ xảy ra. Dù cô có nhận được sự huấn luyện của Yue đi nữa, thì cũng chỉ có mười ngày. Nó vẫn nguy hiểm đối với cô. Đó là lý do tôi đã làm thứ này trong khi nghĩ cách tận dụng triệt để khả năng của cô. Hãy làm chủ nó, được chứ? Bởi vì cô giờ đã trở thành bạn đồng hành của chúng tôi, nên đừng có mà chết khi chưa được phép, hiểu chưa?”
“Hajime-san……fufu, anh không thành thật tí nào cả~. Ổn mà. Dù em chưa đủ mạnh, em vẫn sẽ theo anh đến bất cứ đâu!”
Shia rất hạnh phúc trong khi ôm lấy Doryukken. Bởi vì cô hạnh phúc đến thế, Yue cảm thấy một chút không vui, tự nhủ bản thân rằng cũng chẳng thể nào khác được, rồi nhún vai. Hajime chỉ trưng ra nụ cười lúng túng. Dù cậu không nói ra, nhưng chứng kiến cảnh một cô gái xinh đẹp hạnh phúc bởi vì nhận được món là là một cây búa, cậu cảm thấy khá là dị.
Với Shia đang vui xướng đồng hành cùng, họ kết thúc việc trả phòng nhà trọ. Kể cả là lúc này, ba người vẫn lờ đi cô gái nhà trọ đang nhìn họ với khuôn mặt ửng đỏ.
Khi họ ra ngoài, mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh sáng rực rỡ của nó đổ xuống và bao bọc lấy ba người. Dang đôi tay, Hajime hít một hơi sâu. Khi cậu quay lại, Hajime có thể thấy Yue và Shia cũng đang mỉm cười.
Hajime gật đầu với hai người, và bắt đầu tiến bước, theo sau bởi Yue và Shia.
Tới lúc du hành rồi.
Ghi chú
↑ Mình thề là đoạn này mình dịch theo Eng nhé, chả biết câu trên là ý gì nữa
↑ Lupin Dive:
↑