Một trong thất đại mê cung >>Thụ Hải Haltina<<, quê hương của tộc người-thú Faea Belgaen cư trú.
Về tình hình hiện tại, nhờ sử dụng cả tá ngựa kéo theo mấy cái xe thùng mà bọn binh lính để lại và cả chiếc xe-ma thuật 2 bánh để đi lại, có vậy nên nhóm của Hajime đã được di chuyển với tốc độ mới khác hẳn.
Trên cái xe đang lăn bánh kia Hajime ngồi sau Yue (Đúng hơn là Yue ngồi lọt thỏm trong lòng Hajime), còn Shia hiển nhiên chễm chệ chiếm chỗ ngồi phía sau. Ngay từ đầu bất chợt Shia đòi làm lái xe, có điều không phải là trên mấy cái xe thùng chán chường kia mà là cái xe mới mẻ mà Hajime mang ra, vậy cho nên cô bị Yue dần cho một trận nên thân, chẳng hiểu sao sau đó cô vẫn gắng gượng leo lên hệt như mấy con thây ma đánh hoài không chết đập hoài không chừa, cuối cùng Yue cũng đầu hàng với cái kiểu đâm đầu chết vì dại thế này. Và giờ, sau khi bán sống bán chết đòi leo lên xe, Shia lại trở chứng sang tò mò thêm về mấy chuyện khác.
“Trông cô ấy rất vui khi được ôm Hajime từ phía sau…đôi khi còn vung tay lung ta lung tung” Yue đã nghĩ vậy.
Yue, Vampire thuần huyết lạnh lùng liên tục càu nhàu suốt trong khi Shia, con thỏ nghịch ngợm hào hứng, hăm hở hết cái này đến cái khác. Bị mắc lại giữa hai người trái ngược thế này, Hajime chỉ còn biết làm lơ cho xong.
Bất chợt, Yue hỏi cậu.
“…Hajime này, tại sao anh lại phải đánh nhau?”
“Hả…”
Yue đã nói về việc cậu chiến đấu với lũ binh lính của đế quốc. Tại thời điểm trước đó, sau khi ngăn chặn Yue thi triển ma pháp thì Hajime lại xông lên một mình, mặc dù là ai thì kết quả cũng không khác nhau là mấy nhưng điều đó khiến Yue nghĩ rằng cậu thích chiến đấu một mình, chính điều này làm cô khó chịu.
“À thì, tôi chỉ muốn xác nhận lại vài thứ…”
“…Xác nhận…gì mới được…”
Yue hỏi ngược lại cậu với khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc, ngay cả Shia ngồi phía sau cũng có chút tò mò ló đầu lên qua vai cậu.
“Ah, cái này…”
Điều căn bản mà Hajme muốn nói ở đây là:
Thứ nhất, cậu coi trận chiến với những binh lính đó như đây là một “thí nghiệm”. Trông như cậu bắn ngay vào đầu họ, nhưng thực chất cậu nhằm vào phần mũ giáp trụ. Tại sao ấy à, nếu như sử dụng “Triền Lôi” thì kết quả chắn chắn chỉ còn nước đếm xác chết, nó quá nguy hiểm nếu sử dụng trong một thị trấn cũng như bất cứ đâu bởi khả năng xuyên phá. Mặc dù có giết hết tất cả binh lính ở đây thì vẫn có khả năng những viên đạn lạc sẽ dễ dàng xuyên thủng cả những thùng xe kia và giết luôn những người không may trong đó. Điều này chỉ có mấy tên đần mới đi làm. Với Hajime, cậu chẳng bao giờ muốn trở thành một nhân cách giết người điên cuồng kể cả những ai không liên quan đến. Vậy nên việc kiểm tra một chút sức công phá của vũ khí là việc cần thiết phải làm. Với kết quả đạt được, Hajime chắc sẽ phải điều chỉnh lại nó thêm lần nữa, vẫn còn quá mạnh.
Một lý do khác là để kiểm tra lại rằng chính bản thân Hajime liệu chính mình còn có chút do dự nào khi ra tay giết một ai hay không. Mặc dù đã đã thay dổi rất nhiều kể từ giây phút được tái sinh, nhưng kinh nghiệm với việc giết một ai đó thì Hajime chưa bao giờ có. Vậy nên cậu trông chờ vào phản ứng của chính mình sau khi giết hết mấy tên lính đó. Không khác với dự cảm là mấy, cậu chẳng có chút xúc cảm nào, một nhân cách vô cảm. Nếu ai dám cản đường cậu, vậy thì giết họ với cậu mà nói chẳng có chút mặc cảm nào.
“Sao đi nữa thì, đây cũng là lần đầu tiên tôi giết người. Nhưng khi nghĩ đến việc mình đã thay đổi khi mà chính bản thân còn chẳng cảm thấy chút khác thường nào thì…đó mới chính là điều làm tôi có chút đa cảm.”
“Vậy...anh…ổn chứ”
“Không thành vấn đề, đây mới là tôi của hiện tại, thật mừng vì bắt đầu từ bây giờ bản thân tôi mới có thể chiến đấu đúng nghĩa” (Trước đây phế…)
Shia choáng ngợp khi biết cô đã được chứng kiến lần đầu tiên của Hajime……ra tay giết người qua câu chuyện mà cậu kể. Cũng tại lúc đó Shia lại cảm thấy ngưỡng mộ Yue, người có thể nhận thấy sự thay đổi từng chút từng chút một trong Hajime (Thật ra thì Yue cũng chỉ quan tâm mình Hajime mà thôi). Lại một lần nữa, nàng thỏ ngờ nghệch cảm thấy lạc lõng, cô chẳng biết chút nào về hai người này cả.
“Vậy, tôi có thể được nghe nhiều hơn về hai người được không, Hajime-san, Yue-san”
“Hả, không phải chúng ta vẫn đang nói đấy sao???”
“Thực ra, điều tôi muốn không phải là kỹ năng, chỉ là tôi hiếu kỳ với việc tại sao anh lại rơi vào cái vực thẳm đó? Hoặc cũng như mục tiêu của anh? Cũng như anh đã làm được những gì cho đến thời điểm này? Bất cứ điều gì về hai người cũng được, làm ơn hãy kể cho tôi biết.”
“Vậy……sau khi cô nghe được……cô sẽ làm gì”
“Dù anh có hỏi như vậy đi nữa thì, tôi chỉ muốn được biết…chỉ là tôi…tôi đã mang lại quá nhiều rắc rối cho cha và bộ tộc. Khi còn nhỏ tôi đã rất ghét điều đó…nhưng mọi người đã luôn động viên, cổ vũ tôi. Không ai trong số họ cảm thấy khó chịu hay phàn nàn cả, chính điều đó làm tôi không còn ghét bỏ bản thân mình nữa…dẫu vậy, điều đó vẫn không ngăn được việc tôi tự cảm thấy mình là tồn tại kỳ quặc trong thế giới này…cho nên tôi đã rất mừng khi gặp được hai người, để biết rằng mình không lạc lõng vì đã tìm được một ai đó giống với bản thân này…đó là tất cả những suy nghĩ của tôi…mặc dầu tôi vẫn biết việc trở thành bạn đồng hành với cả hai là có chút ích kỷ…vậy nên…anh…có thể…cho tôi…biết…nhiều hơn…về…hai người…được không, bất cứ…điều gì…cũng được” (Trans: sao giống như vừa nói vừa khóc thế này, mà chắc đúng thế thật)
Trông như Shia đã rất lúng túng với những gì cô nói ra, giọng Shia nhỏ dần nhỏ dần rồi cô nấp mình hẳn vào sau lưng cậu. Hajime và Yue vẫn còn nhớ về lần đầu gặp được Shia, họ vẫn không thể quên được thời điểm đó con thỏ ăn hại này đã vui mừng đến mức nào. Tại lúc đó, Yue có một dự cảm lạ lùng dâng trào, còn với hiện tại thì họ đang cố gắng giải cứu bộ tộc Haulia khỏi sự tấn công của quái thú, Yue cũng đã tìm ra cách sử dụng ma thuật trong hẻm núi này. Thực sự thì trước đó Shia đã rất lo lắng về việc ma pháp bị cấm trong khu vực hẻm núi này cho nên….
Có vài thứ cần nói thẳng ra trong thế giới này, những người có thể chất đồng dạng như bọn quái vật không được phép chấp nhận sinh tồn. Nhưng cũng không có nghĩ là họ không được phép kết bạn với một ai đó cũng giống mình. Như đã nói, với Hajime và Yue thì, họ đều là những người không cần thêm chút cái gọi là bạn đồng hành. Nhưng từ giờ cho đến mê cung tiếp theo vẫn còn khá nhiều thời gian, cũng không có gì để phải che giấu vậy nên coi như đây là biện pháp giết thời gian cũng không phải là ý tồi, Hajime và Yue bắt đầu kể về câu chuyện của họ.
Và hậu quả là…
“Ư…hức…hức…buồn quá, Hajime-san và Yue-san…đều trải qua…quá nhiều khó k-khăn…so…so với đó thì…bản thân tôi…vẫn còn…hạnh phúc hơn…Uwa…tôi…tôi đã không thiếu thốn mọi thứ,…tình thân…, gia đình…”
Shia khóc nức nở, kèm theo đó là những câu nói trong lúc thổn thức…”Tôi đã quá ngốc” hay như “Tôi sẽ khôn còn phàn nàn về bản thân mình nữa đâu…”.
Tự nhiên sau đó, Shia nhấc tay lấy tấm áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt… hiển nhiên là nhờ áo của Hajime. Rõ ràng, cô vẫn biết tình huống của mình, nhưng nếu đem ra so sánh với Hajime và Yue thì… . Trông như Shia tự thấy mặc cảm với chính bản thân khi nghĩ như vậy.
Sau một hồi khóc lóc, Shia như lấy lại tinh thần, cô nắm chặt tay rồi tuyên bố:
“Hajime-san, Yue-san! Tôi…đã quyết định rồi. Tôi sẽ tham gia vào chuyến hành trình của hai người. Kể từ giây phút này, Shia Haulia thề dưới mặt trời sẽ giúp đỡ hết sức cho cả hai. Không cần phải giữ kẽ, từ giờ chúng ta sẽ là đồng đội. Hãy cùng vượt qua gian khổ và cùng tìm kiếm hy vọng cùng nhau!”
Hajime và Yue cho cái nhìn lạnh lùng với tuyên bố vừa rồi của Shia
“Coi con thỏ yếu ớt cần phải được bảo vệ đang nói gì kìa, bản thân cô thì có khác gì trở ngại mấy đâu”
“…Ngẫu nhiên chuyển từ “Tôi muốn trở thành đồng đội” thành “Đồng đội” luôn…đồ thỏ vô vọng, thất bại, ăn hại, vô dụng”
“Uwaaa…tại sao hai người lại nhìn tôi lạnh lùng như vậy chứ…không phải cả hai đều đã có chút mềm lòng rồi sao…sao giờ lại như vậy được chứ. Mà làm ơn gọi tôi bằng tên được không, tên ấy, tôi có tên đó biết không”
Shia đã thật sự choáng, sự gia nhập của cô bị từ chối thẳng thừng. Chưa hết, cuộc công kích tinh thần đối với Shia còn chưa dừng lại.
“……Cô á, không phải cô chỉ đơn giản là muốn có ai đó trở thành bạn đồng hành của mình thôi sao?”
“ỂỂỂỂỂỂỂỂỂ”
Shia lại bị dính một đòn tấn công bằng ngôn từ khác gây choáng từ Hajime.
“Khi sự an toàn của cả tộc Thố nhân Haulia được đảm bảo thì chẳng phải cô sẽ rời xa họ, không đúng sao??? Lựa chọn tốt nhất chắc chắn là chúng tôi, những kẻ “giống” như cô. Chẳng phải cô quyết định đi chung với chúng tôi rồi sao, nói sao nhỉ, mang theo một Haulia mang màu tóc dị loại trong chuyến đi như thế này chẳng khác gì tự tạo thêm phiền phức cho chuyến hành trình này cả.”
“…Ư…dù anh…có…có…nói vậy đi chăng nữa…tôi…tôi vẫn chỉ…chỉ…muốn đi theo…”
Hajime vừa nói nhưng cũng vừa nhìn trực tiếp vào sâu trong mắt Shia cho nên lời nói của cô ngày càng không được vững vàng. Thật ra thì chính Shia cũng đã đưa ra quyết định cho bản thân mình, một khi cô được phép ở lại cùng bên Hajime và sự an toàn của tộc đàn được đảm bảo thì chắn chắn cô sẽ rời đi ngay lập tức. Shia tự nhận thấy một điều rằng, cô càng ở lại trong tộc càng lâu thì sẽ càng rước tới nhiều phiền toái hơn nữa ma thôi, cả bộ tộc sẽ ngày ngày sống trong lo âu. Cho đến bây giờ rất nhiều tộc nhân khác đã mất tích, không ai biết được điều đó có tái diễn hay không, liệu rằng một ngày kia tộc Haulia sẽ bị xóa sổ hay không. Shia hiển nhiên không chấp nhận kết cục đó, dù các thành viên trong tộc không có ý kiến gì về việc này, nó chỉ đơn giản giống như cô đang phản bội lại họ, nhưng “Dù cho có như vậy” đi nữa thì cô vẫn phải rời đi, Shia lặng lẽ quyết định.
Với tình huống xấu nhất, Shia sẽ im lặng rời đi một mình, việc này chắc chắn sẽ khiến cả tộc lo lắng, nhưng nếu cô nói đây là để trả ơn Hajime và Yue, hai hiện diện mang năng lực mạnh đến mức áp đảo như thế này thì, sẽ rất dễ để thuyết phục cả tộc cho phép cô rời đi.
Chịu đòn tấn công chính diện liên tục như tát nước vào mặt thế này khiến hai chữ “Tuyệt Vọng” ngày càng hiện lên rõ hơn trên khuôn mặt vốn đã thiếu đi hi vọng như Shia, lời nói của cô cũng theo đó không được ăn khớp với nhau.
Dĩ nhiên, Shia có ý định đi chung với hai người. Cũng như Hajime đã nói, khi Shia tìm thấy hai người, cô nhanh chóng nhìn ra được điểm chung giữa họ. Nhưng khi nghĩ lại đến bộ tộc của mình, Shia đã tự nghĩ rằng liệu đây có phải là “Số Phận” đã để cô gặp được hai người bọn họ hay không nữa.
“Thật ra, tôi cũng chẳng chấp nhặt mấy chuyện đó. Nhưng, đừng có đa tưởng nữa, mục tiêu mà chúng tôi hướng tới là Thất Đại Mê Cung. Trong những mê cung đó có khả năng ẩn chứa rất nhiều quái vật điên loạn gần giống loại như ở dưới vực thẳm này. Nếu bước vào đó, mạng của cô sẽ đi tong, vậy là hết. Cho nên chúng tôi không chấp nhận để cô tham gia cùng.”
“…(im lặng)…”
Sự khó tính cửa Hajime khiến Shia không nói nên lời, sự lãnh đạm của họ còn chưa dừng lại ở đây. Từ đây, Shia đã im lặng ngồi xuống với biểu cảm khó thể diễn tả được.
Sau vài giờ di chuyển, cuối cùng cả nhóm đã tiến đến chỗ biên giới của mê cung >>Thụ Hải Haltina<<. Nhìn từ phía bên ngoài sẽ chẳng có gì khác cả một khu rừng bình thường, nhưng càng tiến sâu vào trong thì lượng sương mù che phủ tăng lên.
“Xin hãy cẩn thận, Hajime-dono, Yue-dono, từ giờ xin đừng cách chúng tôi quá xa. Có vẻ tự tiến lên sẽ rất dễ dàng nhưng, sẽ là vấn đề lớn nếu bị lạc tại đây. Mục tiêu của chúng ta là ngay tại sâu bên trong cánh rừng này, bên dưới Great Tree (Đại thụ)???”
“Về việc này thì, tôi từng được nghe rằng đây là con đường để tới mê cũng thật sự tại đây”
Kam xác nhận lại vị trí với Hajime đang hướng đến trong cảnh rừng bạt ngàn này, sinh vật mà Kam gọi là Great Tree sinh sống ngay sâu bên trong >>Thụ Hải Haltinal<<. Nó còn từng được gọi là Đại Thụ Ua Alt bởi các tộc bán thú nhân khác, nơi đây là một khu vực đáng sợ đến mức không ai dám bén mảng đến gần. Đây cũng là một phần được Kam nhắc đến từ khi họ vừa ra khỏi Tuyệt Vực Raisen.
Đầu tiên khi Hajime nghĩ đến mê cung >>Thụ Hải Haltina<< là một đại mê cung nhưng để ý kỹ thì, nếu quái vật trong mê cung này không khác gì dưới vực thẳm kia thì không thể nào các tộc người-thú khác lại sinh tồn tại đây được. Ngay cả với đại mê cung Orcus thì cả bọn họ cũng không khỏi thắc mắc đâu mới là lối vào thực sự, vậy nên khi nghe Kam nói đến Great Tree thì Hajime có chút nghi hoặc.
Kam gật đầu đồng tình với Hajime, ông ra hiệu cho các thành viên khác để quay gọp lại, lấy Hajime làm trung tâm.
“Hajime-dono, nếu được, làm ơn hãy xóa bỏ sự hiện diện của bạn. Great Tree cũng là cấm khu, không ai được phép lại gần cả, nhưng ngẫu nhiên trong khu vực này vẫn có thể bất chợt chạm mặt một ai đó từ Faea Belgaen hoặc cũng có thể từ một người khác. Chúng tôi hiện tại đang cố gắng muốn ẩn trốn đi như một người bình thường, vậy cho nên sẽ rất phiển toái nếu như bị bắt gặp”
“À, cái này, tôi sẽ làm, cả Yue nữa. Ở một tiêu chí nào đấy thì việc này vẫn ổn”
Hajime nhanh chóng sử dụng kỹ năng >>Xóa Bỏ Hiện Diện<<, Yue cũng ngay lập tức làm lu mờ đi hình bóng của mình bằng cách mà cô đã tạo ra dưới vực thẳm.
“Đây là…Hajime-dono, nếu có thể anh bắt chước giống như Yue-dono được chứ”
“Hả…như vậy sao?”
“Vâng, vậy là đủ rồi. Nếu lúc trước anh dùng kỹ năng này có lẽ mọi người sẽ mất tầm nhìn với nhau rồi đấy. À không, ý tôi là tuyệt như mong đợi”
Điểm đáng quan tâm là mặc dù tộc Haulia có chỉ số sức mạnh thấp nhưng họ lại nổi danh với khả năng ẩn mình và truy tìm đối tượng nhờ vào âm thanh lưu lại. Nhưng có vẻ như kỹ năng mà Yue sáng tạo ra dưới đáy vực thẳm đã là cực kỳ hoàn hảo cho việc ẩn thân. Tuy vậy kỹ năng >>Xóa Bỏ Hiện Diện<< của Hajime vẫn có tác dụng cao hơn, với những địa hình đặc thù thì vẫn có khả năng cậu bị phát hiện, nhưng ở trong Thụ Hải này thì ngay cả với đặc thù bẩm sinh của tộc Haulia vẫn không tài nào tác dụng lên người Hajime.
Còn có người vượt qua được cả kỹ năng thiên bẩm của tộc mình, điều này khiến Kam thổn thức. Bên cạnh đó, Yue cũng khá tự tin với kỹ năng của mình, cô ưỡn ngực tự hào vì kỹ năng mà mình sáng tạo ra. Trái lại, Shia lại cảm thấy tự ti, cô đã nhận ra được sự khác biệt trong những kỹ năng lẫn chỉ số sức mạnh của mình với Hajime là lớn đến mức nào.
“Vậy, chúng ta chứ???”
Sau khi Kam nói, cả nhóm bắt đầu tiến sâu vào bên trong khu vực, Shia và Kam đi đầu, nhưng sắc mặt cả hai đều không tốt cho lắm.
Sau một lúc, cả nhóm còn chả nhìn thấy đâu là đường đi nữa. Sương mù ngay lập tức bao phủ đoàn người, che khuất đi tầm nhìn của họ. Nhưng như vậy không khiến Kam lùi bước, ông tiến thẳng về phía trước không chút do dự, Kam hiểu rõ vị trí hiện tại của nhóm và hướng phải đi. Người-thú là những sinh vật duy nhất có thể hiển rõ vị trí của mình trong khi đi xung quanh Thụ Hải này, lý do thì cho đến bây giờ vẫn chưa có ai điều tra được khu vực rừng rậm quanh đây, nhưng cũng chỉ người-thú sở hữu năng lực này mới có thể biết được rõ.
Đang tiến lên bỗng trưởng tộc Kam và các thành viên khác dừng bước, có dự hiện diện của quái vật ở khu vực gần đây. Đương nhiên Hajime và Yue cũng nhận ra điều này. Hiện tại rõ ràng cả nhóm đang bị bao vây bởi một đàn quái thú lớn, các thành viên tộc Haulia nhanh chóng rút ra vũ khí của mình, dao mà Hajime đã đưa cho họ trước đó để phòng vệ khi tiến vào đây. Nếu ở vào bình thường, họ sẽ nhanh chóng rời đi nhờ kỹ năng của mình, nhưng giờ không phải lúc. Các thành viên trong đoàn nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Và ngay lập tức Hajime giơ tay trái của mình lên. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên liên tiếp.
Ngay lập tức.
DOSA-,DOSA-,DOSA-,
“Kliiiiiiiiiiiii!?”
Có thể dễ dàng nghe thấy tiếng hét vọng lại từ các khu vực sương mù lân cận cùng với âm thanh đổ gục xuống. Ba sinh vật ẩn mình trong đó ngã xuống có thân hình gần giống như khỉ với chiều cao gần 60cm mang trên mình 4 cánh tay đang có thể dễ dàng nhận diện khi chúng di chuyển.
Yue cũng chậm rãi nâng cánh tay mình lên về hướng một trong số chúng, cô thì thầm
“ Lát Cắt Của GIó” (WindBlade)
Chỉ với việc nói ra tên của ma thuật, từng cơn gió đọng lại trên tay cô bé rồi phóng thẳng về phía trước, không một chút chuẩn bị nào, con quái mang hình thù khỉ bị cắt thành từng mảnh trong không trung. Không một tiếng thét nào vọng lại, xác con vật nặng nề rơi trên mặt đất.
Một trong hai con còn lại nhận ra sự nguy hiểm và nhanh chóng áp sát đoàn người, chúng tách riêng ra tấn công, con đầu tiên lao đến chỗ một đứa trẻ, trong khi con khác giơ móng vuốt về phía Shia. Cả hai đối tượng bị tấn công đều đang đứng sững tại chỗ và gần như không thể di chuyển được, mặc cho những người lớn xung quanh cố gắng la hét…nhưng lo lắng đó gần như là vô ích.
Cánh tay trái Hajime vươn ra và rồi PASHuu!, từng thanh kim loại dài gần 10cm phóng ra va chạm vào thân thể con quái.
Thứ Hajime sử dụng là Vật phẩm hỗ trợ, Súng Gai. Cậu nhặt nhạnh lại những mảnh vỡ từ Bọ Cạp Roi dưới đáy vực thẳm trong căn phòng từng giam giữ Yue để tạo nên khẩu súng này. Khẩu súng được trang bị trên cánh tay nhân tạo, phải sử dụng đến Triền Lôi thì mới kích hoạt nó được, mặc dù sức mạnh của Súng Gai không mang sát thương mạnh như khẩu Dooner mà cậu thường mang, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Dù vậy thì tầm bắn chỉ trong khoảng 10m, không một tiếng động, mang theo chất độc, sử dụng khá là tiện lợi. Có thể nói khẩu này thuộc dòng vũ khí ẩn dấu trong THụ Hải này, họ vẫn không muốn gây ra quá nhiều sự chú ý không cần thiết vậy nên Dooner tốt hơn là nên được cất đi.
“Cảm ơn…Hajime…san”
“Cảm ơn Oni-chan”
Shia và bọn trẻ ngoái đầu lại tạ ơn cậu, Hajime ra hiệu cho họ không cần phải lo lắng. Cậu bé thì đỡ rồi, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hajime, trong khi Shia thì buông lỏng vai mình, cô thật chẳng thể làm gì ngoại trừ đứng sững lại tại lúc đó.
Kam đành cười cho qua chuyện với cô con gái của mình, cả nhóm lại tiếp tục công việc dẫn đường của mình sau khi Hajime thúc dục.
Tiếp đến, vẫn có vài con quái thú tấn công họ, Hajime và Yue nhanh chóng thay phiên nhau giải quyết tất cả. Đàn quái thú trong Thụ Hải từng được cho là phiền toái nhất bởi chúng sống quần cư nhưng với Hajime và Yue thì đây cũng chả phải vấn đề gì to tát với cả hai, lên một lần giết luôn thể.
Sau nhiều giờ di chuyển, họ cảm nhận được vô số sinh vật đang hiện hữu mà lúc trước không hề cảm ứng được, cả nhóm dừng lại. Ý chí hận thù cũng như khả năng phối hợp của đàn quái vật mới này không phải giống như trước đây họ từng gặp nữa rồi. Kam và những người khác phải nỗ lực hết mình cố gắng tìm kiếm vị trí của những sinh vật đang vây xung quanh họ.
Và rồi sự căng thẳng xuất hiện lên trên khuôn mặt từng người, cả nhóm bắt đầu nắm chặt tay lại. Shia cũng không khác các tộc nhân của mình, mặt cô bắt đầu xám đi vì lo lắng.
Hajime và Yue cũng đã nhận ra được nhóm khác cũng đang trong tình trạng tương tự, có vẻ như sẽ khá phiền phức rồi đây.
Nhóm khác ở đây hiển nhiên là…
“Các người…tại sao lại đi cùng với một tên nhân loại vậy hả??? Mau nói chúng ta biết các người từ tộc nào???”
Lời nói phát ra từ một thành viên người-thú lực lưỡng có ngoại hình gần giống như hổ vậy.