Arachne (Phần thứ nhất)
Khi tôi tái sinh, tôi đã thành một cô gái quái vật nửa người nửa nhện Arachne!
Ờ, bạn có lẽ không hiểu tôi đang nói cái gì đâu!
Ngay cả tôi còn không biết nữa mà (khóc).
Tôi là Arakura Shiori (24t). Tôi lẽ ra là đang làm việc như một người bán hoa trong thành phố, nhưng…
Điều cúng cuồi tôi nhớ là một chiếc xe tải liều lĩnh đã lao vào trong tiệm.
..
…
….Cơ bản là vậy đấy.
Đó là thứ gọi là “Xe tải đầu thai”!
Bởi sở thích của tôi là chơi game RPG và đọc tiểu thuyết trên mạng, tôi cũng đã đặt chân vào thế giới otaku (chỉ mấy bước thôi! Chắc vậy…). Nên không lâu sau khi tỉnh, tôi hiểu ngay tình cảnh của mình.
Ra vậy, tôi đã nghẻo.
Ý tôi là, tôi còn không hiểu nổi hoàn cảnh của mình.
Phần thân trên của mẹ và các chị em gái của tôi đều là những quí bà/tiểu thư có mái tóc bạc thuộc hàng xinh đẹp đẳng cấp thế giới. Nhưng phần thân dưới họ đều là những con nhện to tướng.
Đem kiến thức RPG của tôi để đối chiếu thì, họ nhìn y chang như quái vật nửa người nửa nhện mà người ta gọi là ‘Arachne’.
Không đời nào chỗ này là Trái Đất được, nhỉ…
Và như thế, vì không có nhiều vương vấn với kiếp trước nên tôi nhanh chóng chấp nhận hoàn cảnh này, nhưng….
Vấn đề là mấy chị em gái của tôi đang chảy nước dãi và tấn công tôi.
Không không, chẳng phải là yuri hay tình dục gì đâu.
Có vẻ như trong chủng tộc Arachne, có đến hàng trăm em bé được sinh ra cùng một lúc. Những chị em này sẽ phải ăn thịt lẫn nhau, và chỉ khi còn vài kẻ mạnh sống sót, họ sẽ tiếp tục sống để trở thành thế hệ tiếp nối của Arachne!
Trên thực tế, những chị em sống sót sau cuộc đấu tranh sinh tồn này sẽ còn lớn hơn và mạnh hơn nữa, như thể họ hấp thu năng lượng từ những kẻ thất bại.
Thế nhưng, là một con người với nhận thức của một người Nhật Bản, tôi không thể làm cái việc như là giết chết chị em mình rồi ăn họ…tôi chỉ đơn giản là chạy và chạy.
Và, ừm, nói về thức ăn thì, tôi phần nào cũng sống sót được bằng cách bắt sâu bướm hay thỏ hoặc gà lôi.
…Ngay cả khi đã thành một con quái vật, tôi thà ăn sâu bướm còn hơn là ăn chị em của mình. Còn nữa, bất ngờ là chúng lại rất ngon.
Tuy vậy, tất nhiên là, thức ăn sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của tôi.
Một tháng sau khi tôi lấy lại được ý thức tiền kiếp, chỉ còn một vài chị em của tôi còn sót lại. Những thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ này tất cả đều nhìn y chang mẹ, nhưng thân hình trẻ con của tôi vẫn chưa phát triển… Để so sánh thì, tôi nhìn y như hệt một cô bé loài người 12 – 13 tuổi vậy.
Người ta nói dinh dưỡng nhận được từ thời thơ ấu có thể gây ra những vấn đề nghiêm trọng cho sự phát triển của sau này một em bé, nhưng nếu là vậy thì, tôi có lẽ sẽ phải sống cả phần đời còn lại của mình như một bé loli archane mất thôi.
Chị em tôi tất cả đều trên lv 20 (thế giới này có le vờ và stat y như rpg game!), trong khi tôi là đứa duy nhất vẫn ở lv 5….
Thế mà, có lẽ là tại vì tôi luôn vắt chân lên cổ mà chạy khỏi các chị em, nên duy nhất kĩ năng chạy và tẩu thoát của tôi là đạt tới một cấp độ cao hơn bất kì ai trong số họ, tôi nghĩ vậy.
Ôi dào, tôi sở dĩ sống được là nhờ nó đấy.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cách biệt lv sẽ lớn lên… Tôi đã có thể thấy mình thành một miếng ăn ngon lành, giòn rụm cho mấy bà chị rồi.
Đó là lí do tại sao tôi quyết định chạy khỏi tổ Arachne trong rừng, nơi tôi đã sống trong một tháng… để trốn khỏi mẹ và các chị.
“Nếu mình phải bỏ trốn, tiến đến một thị trấn loài người có vẻ là lựa chọn tốt nhất, nhỉ…”
Tôi liên tục tạo ra vô số tơ từ mông, rồi quấn ngang chúng ở giữa chân tôi – chính xác hơn, là giữa hai chân nhện trước của tôi.
Một khi tôi có được một tấm vải đủ rộng, tôi dệt những sợi tơ theo chiều dọc xuyên các khe hở giữa những luồng tơ ngang.
Tơ arachne tuôn ra từ mông tôi di chuyển theo ý nghĩ của tôi đến một mức độ nhất định, vậy nên tôi có thể dệt ra được một miếng vải hoàn hảo mà chẳng cần máy dệt.
…Đi vào một thị trấn của con người mà khoe mông ra thì coi bộ không phải là một ý hay, thế nên tôi quyết định may quần áo.
Dòng suy nghĩ tôi đi từ “Chà, lụa được phun ra từ con tằm nhỉ…” tới “Vậy thì mình cũng có thể làm quần áo từ tơ nhện luôn…”. Rồi khi thử làm, tôi ngạc nhiên là việc đó thật đơn giản.
Không chỉ có vậy, tôi thậm chí có thể điều chỉnh độ dính của tơ nhện được tạo ra. Chúng thậm chí còn mạnh hơn cả vài loại sợi kim loại, đồng thời còn mượt hơn cả lụa, nên nó thực sự là vật liệu hoàn hảo để làm quần áo đi đường.
Trong khi bận rộn với những suy nghĩ đó, tấm vải đã được hoàn thành.
Dài khoảng 1m và rộng 0,6m.
“Và cái này là, umm…tấm vải thứ tư? Có lẽ là đủ rồi.”
Tôi cầm tấm vải tôi làm lúc trước trên tay và dùng một trong số móng vuốt sắc như-dao của tôi để cắt chúng thành kích cỡ cần thiết, đoạn dùng một ít tơ dính khô-nhanh như chất kết dính để dán vải vào cùng nhau… và như thế là, một cái áo không màu thế là hoàn tất.
Rõ ràng, tôi không biết cách nhuộm màu cái áo, nhưng như vậy là đòi hỏi quá nhiều với hoàn cảnh của tôi rồi.
“Yeah, làm giỏi ghê, nếu mình phải nói về mình vậy, yep…”
Cái váy lỏng ra ở phần eo trở xuống, giống y phục một sản phụ. Tôi làm như thế để tôi có thể mặc nó ở cả dạng nhện và dạng người mà không làm rách nó.
Thế mà, vẫn còn rất nhiều vải thừa, nên có lẽ tôi sẽ làm một cái túi.
Có lẽ là một túi du lịch… bền chắc, hơi to một tí, và có quai đeo.
Tiếp đó là khẩu phần ăn. Tôi không thể săn thức ăn sau khi rời khỏi rừng, do đó tôi bắt ba con thỏ, cắt tiết, đoạn bọc chúng thành kén từ tơ của tôi và mang chúng theo.
Tơ nhện của arachne còn có thể bảo quản thực phẩm nữa. Thật là siêu tiện dụng.
…Hệt như cách những con arachne, ví dụ như mẹ tôi, bảo quản những tên mạo hiểm giả đến khiêu chiến và bị đánh bại để dành ăn sau này.
Mmm, nhiêu đó có lẽ đủ cho việc chuẩn bị rồi…
Vậy thì, mẹ ở kiếp này, cảm ơn vì đã sinh con ra.
Các chị... Em rất tiếc là em không thể để mấy chị ăn thịt em được.
Tôi sẽ sống sót ở thế giới này theo cách tốt nhất tôi có thể, ngay cả khi tôi phải rời bỏ mọi người…
Sau khi cúi đầu về hướng cái tổ của mẹ và các chị, tôi đặt phần ăn của mình cùng quần áo vào chiếc ba lô tôi tự làm bằng tay rồi bắt đầu tiến ra khỏi khu rừng…
※
Quay lại cái tổ, bốn cái bóng đen nhìn Shiori bằng thị giác siêu phàm của họ.
“Các con của ta… Shiori bỏ đi rồi sao?”
“Dạ, mẹ… hình như em ấy cuối cùng cũng đã đi.”
“ ''*thút thít*'' ôi Shiori bé nhỏ dễ thương của chị.. Shiori ơi…”
“Đừng có khóc, chị cả.. Nếu em ấy ở ở đây…em ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
“Phải, chị cũng không nghĩ là chị có thể kháng cự lại bản năng… cả việc ăn lẫn “ăn” (:v) em ấy.”
“Làn da em bé mềm mại đó! Những con mắt long lanh đó! Đôi môi như rau câu đó! Em ấy cứ như một trái cây chưa chín vậy! Dù là chị em bằng tuổi vậy mà… Áaaaa, chị thiệt sự muốn nếm thử mùi vị em ấy! Chủ yếu là muốn xoạc em ấy cơ!”
Đối với chủng tộc Arachne, họ không sinh ra con đực, khi cần sinh sản, họ bắt những thanh niên con người về để vắt “sữa” của họ.
Lẽ đương nhiên, khi arachne cần đối phó với ham muốn tình dục của họ vào những lúc khác, lựa chọn duy nhất là chính chủng tộc và giới tính của họ.
Về cơ bản, cả chủng tộc Arachne đều là đồng tính nữ.
Hơn nữa, vì em bé nhận gần như là 100% gen từ người mẹ, nên mọi người đều giống hệt như những clone của nhau vậy.
Nhưng Shiori rõ ràng khác hẳn với các chị của cô… Ngoại hình thiên thần nhỏ nhắn của cô đánh thức bản chất lolicon đang ngủ yên trong các cô chị, và do đó dẫn tới một sự biểu lộ tình cảm đến tột cùng của họ.
Dẫu vậy, cùng lúc ấy, bản năng muốn ăn thịt kẻ yếu của họ vẫn còn đó. Nếu Shiori ở lại trong tổ, sớm muộn gì, cũng sẽ có người mất kiểm soát và lấy mạng của cô.
“Nếu là như vậy, thà rằng chúng ta để con bé đi…”. Với suy nghĩ đó trong đầu, gia đình arachne lặng lẽ tiễn biệt Shiori.
※
Trong suốt thời gian đó, tôi chỉ đơn giản tiếp tục theo lối mòn trong khu rừng với dạng nhện, không biết được chút gì về suy nghĩ của mẹ và các chị.
Tám chân nhện mạnh mẽ của tôi, trái ngược với ngoại hình trông mảnh khảnh của thân trên, nhanh chóng đưa tôi đi xuyên khu rừng trong khi để lại những vết sâu hoắm trên mặt đất.
Tôi không thực sự thấy mệt, cộng thêm với sự lắc lư khó chịu cũng không ảnh hưởng mấy tới phần thân trên của tôi.
Quả thực, nếu không có tám chân của arachne này, tôi sẽ không có khả năng đi xuyên qua khu rừng gồ ghề này một cách thong thả đến thế.
Tôi di chuyển chân với một tốc độ ‘hơi nhanh’ theo nhận thức của mình, nhưng cảnh vật vượt qua tôi khá là nhanh chóng.
Tôi có lẽ đi nhanh bằng tốc độ một chiếc xe đạp.
So với các chị, tôi là người yếu nhất, vậy mà tôi còn có thể đi nhanh cỡ này… Khả năng thể chất của một arachne thật đáng ngạc nhiên.
…Ồ phải, chẳng rõ liệu hình người của tôi có mạnh như vậy không nhỉ.
Hmm… Hãy kiểm tra sức mạnh và kĩ năng của mình mới được.
Nếu tôi định sống ở một thị trấn con người, tôi cần phải nắm được chính xác sức mạnh của mình, nếu không thì điều tệ hại có lẽ sẽ xảy đến.
Cuộc sống làm một arachne của tôi chỉ mới bắt đầu cách đây một tháng, và nói thực tình tôi đã luôn phải trốn chạy khỏi các chị mình, vậy nên tôi không có nhiều cơ hội để kiểm tra khả năng của mình.
Tôi dồn một chút sức mạnh vào ngón trỏ phải của mình và kích hoạt [{{furigana|Xúc giác tơ|Mạng cảm biến}}]
Rồi một sợi tơ, mảnh tới mức gần như vô hình với mắt người, nhanh chóng vươn ra từ ngón trỏ của tôi, tôi gắn đầu kia của sợi tơ vào thân mình.
Tức khắc, thông tin về bản thân hiện trong não tôi, hệt như một cửa sổ game status.
____________________________________________
Tên: Shiori Arachne Tuổi: 24 Nữ
Tổng cộng lv: 5
Chủng tộc: Arachne
Class: Thợ may
HP: 90 (Max 90)
MP: 65 (Max 65)
Chỉ số cơ bản (LV Bonus) (Bonus từ thức ăn)
STR 25 (35) ()
VIT 25 (35) (+1)
DEX 18 (25) (+1)
SPD 18 (25) (+10)
INT 13 (18) ()
MID 13 (18) ()
Danh hiệu:
Cơ chức công chúa
Skill cá nhân:
Quyến rũ, Tơ, Tơ mềm, Tăng tỷ lệ Tránh né (Đại), Tăng tỷ lệ Trốn thoát (Đại), [{{furigana|Xúc giác tơ|Mạng cảm biến}}], Khiên Mạng nhện, Khâu vá, Dệt may, Bổ thực, Hóa người, Phát hiện Kẻ địch, Tái sinh, Tứ liên kích (Không thể dùng ở dạng người)
Trang bị:
Arachne Y phục
Arachne Túi lụa
____________________________________________
Đây là một kĩ năng hiếm có mà tôi có thể dùng theo bản năng. Tất nhiên tôi có thể dùng lên người khác hay các dạng chất vô cơ.
Skill này còn bảo cho tôi xem thức ăn tôi dùng có độc hay không, nên đây có lẽ là kĩ năng đã giúp tôi nhiều nhất trong một tháng sống sót nơi hoang dã.
Có vẻ như lý do mà thông tin hiện lên kiểu như một cửa sổ trạng thái trong game ấy là vì skill cố gắng hợp với nhận thức của tôi. Theo như các chị của tôi, ngay cả khi họ thử dùng đúng y skill [{{furigana|Xúc giác tơ|Mạng cảm biến}}] ấy, thì thông tin họ nhận được vẫn sơ xài và thiếu chi tiết hơn nhiều.
….Rồi, bỏ điều ấy qua bên đi.
Cái [Class: Thợ may] này là gì ấy nhỉ? …À, liệu có phải vì tôi làm y phục không?
Còn, tôi có [Khâu vá] với [Dệt may] này… Bằng những skill này, thể nào tôi cũng sống được ở thị trấn thôi.
Ô yeah, nếu tôi nhớ chính xác, theo thần thoại ở Trái Đất, Arachne luôn tự hào vì có khả năng “Dệt tài giỏi hơn cả thần linh”, nên thế là bị biến thành quái vật nửa người nửa nhện.
Có lẽ là có liên quan với skill của tôi đó.
“[Tăng tỷ lệ Tránh né (Đại)] và [Tăng tỷ lệ Trốn thoát (Đại)] có lẽ bởi tại tôi cứ liên tục chạy trốn khỏi các chị suốt cả mọi lúc. Rồi cái [Bổ thực] là gì nhỉ…?”
Tôi không thiệt sự hiểu nó hoạt động thế nào, vì vậy tôi thử chú tâm vào [Bổ thực], rồi một cửa sổ hiện chi tiết hơn hiện ra. Ô ô, tiện lợi ghê.
Oookay, để xem coi…
[Khi ăn những sinh vật có ma thuật bên trong thân thể, chỉ số của bạn sẽ tăng lên một lượng nhất định (tác dụng vĩnh viễn). Hơn nữa, có xác suất học được kĩ năng mới, Ăn mồi với ma thuật mạnh hơn sẽ tạo một cơ hội tăng chỉ số tốt hơn.]
(0,,,,0)… năng lực này nghe chẳng khác gì cheat vậy.
Ra đó là lý do… Đây là tại sao các chị tôi lại mạnh hơn tôi quá nhiều…
Họ ăn con thuộc chủng tộc của mình… Ăn thịt đồng loại arachne với thân thể đầy tràn ma lực, tất nhiên họ sẽ mạnh rồi…
À, nhưng tôi cũng có một tí chút điểm thưởng vào chỉ số của mình từ việc ăn mồi.
…Thế tức là những động vật tôi ăn đâu chỉ là chim chóc và thỏ bình thường như tôi nghĩ, chúng có lẽ là loại sinh vật ma thuật.
Mà thôi, nếu tôi định sống ở một thị trấn con người, thì tôi có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội để ăn những sinh vật ma thuật nữa, nên quên nó đi cũng không sao.
Rồi thì… [Tái sinh], y như tên gọi, là một khả năng chữa trị vết thương của tôi theo thời gian. Coi bộ tôi có thể mọc cả một cánh tay mới nếu có đủ thời gian.
Đúng là nhền nhện. Thật tiện lợi khi không phải đi bác sĩ.
Vấn đề là, bao nhiêu khả năng của tôi còn lại khi hóa thành người đây?
“Ừm, thử sẽ là cách nhanh nhất…. Rồi ale hấp.”
Khi tôi niệm trong đầu “Biến thành người, hô biến thành người, úm ba la xì bùa…”, thân dưới tôi dần teo lại và hóa thành một cặp chân người mượt mà.
Hơn nữa, 6 con mắt lấp lánh như ruby trên trán tôi (Tôi là nhện nên có hẳn 8 con mắt lận!) cũng chìm vào và biến mất trong người với một tiếng “bóc”.
“Whoooooaaaaaa… Hẹp dữ vậy! Con người luôn có một tầm nhìn eo hẹp như vậy sao? Còn chân nữa…sao mà không vững vậy…”
Có vẻ như tôi đã quá quen với cơ thể của Arachne chỉ sau mỗi có một tháng, hơn cả dự tính của tôi nữa.
“Để coi chỉ số nào. [{{furigana|Xúc giác tơ|Mạng cảm biến}}]… Hmm… Vậy ra Nhận diện Kẻ địch và Tứ liên kích không dùng được trong cơ thể người. Những skill này có lẽ phụ thuộc vào mắt và chân nhện, nên đời nào còn được. Ngoài đó ra… STR với VIT giảm từ 25 xuống 18… Wow, xuống nhiều dữ… Mà thôi, một cô gái có lẽ sẽ như thế này nhỉ.”
Tôi cứ tiếp tục lẩm bẩm trong khi vừa xem chỉ số vừa bước đi trong rừng.
Từ quan điểm của một người thời quá khứ, lúc này tôi trông chẳng khác gì một kẻ khả nghi cả.
Rồi như thế, mất thêm 10 phút để tôi nghe nghe âm thanh đó.
“…Đây là… tiếng kiếm sao?”
Âm thanh của thép chạm với thép vọng tới từ ở xa.
Không có vẻ gì là sẽ có một thợ rèn ở giữa rừng, nên chắc là có một trận đánh nhau giữa những kẻ dạng người thôi.
“Ummm, mình nên làm gì ta… Có lẽ mình nên can thiệp chăng?”
Hình dạng này của tôi không có móng vuốt hay bất kì loại vũ khí nào, nên nếu định can thiệp vào thì điều duy nhất tôi có thể làm là dùng tơ để khống chế và trói họ lại… Và đó là nếu như tôi biết được tình cảnh của họ.
Lúc này thì, tôi nghĩ mình sẽ tới gần và xem xét tình huống đã…
“Tiếng động vang lên đến từ hướng này… yeah, thật khó đi bằng chân người khi mà mình đang đi chân không… Lát nữa mình phải cần làm giày bằng sợi tơ mới được… gah?!”
Trong khi tôi đang đi với những ý nghĩ vu vơ như vậy, đột ngột, một cánh tay rắn rỏi chìa ra từ bụi cây và túm cổ tôi.
Rồi giữ như thế, kẻ sở hữu cánh tay lôi tôi lại gần cơ thể hắn.
“Boss! Còn có một đứa đang núp ở chỗ này này!”
Gã đàn ông bắt giữ tôi liền hét to lên và vẫy tay hắn tới hướng con đường.
Đúng vậy đó, một con đường. Tôi chẳng biết tự khi nào, nhưng tôi vừa tới gần con đường băng qua rừng.
Mà, những tên này… Giọng thì trầm, mùi thịt ngào ngạt đang tỏa ra từ miệng họ, áo giáp da tàn tạ, và cây kiếm ngắn hiện giờ đang chỉ thẳng vào tôi.
Hiểu rồi, chúng hoàn toàn là loại ăn cướp hay kẻ bắt cóc gì đó rồi.
Và nếu vậy, thì ‘ông trùm’ kia mà gã này vẫy tay hẳn là tướng cướp hay đại loại thế.
“Yeah! Mày giỏi lắm! Hơi loli tí, nhưng nhiều thằng có sở thích nếm chùm nho dễ thương này đấy!”
“X-xin dừng tay! Cô bé ấy vô tội!”
Người cố gắng bảo vệ cho tôi là một thiếu nữ xinh đẹp tóc nâu mặc y phục cao cấp nào đấy. Chị ấy nhìn độ như 20.
Giống như tôi, tay phải của chị xinh đẹp đó đang bị bắt bởi một tên cướp đô con rắn rỏi.
Nhìn lướt qua một cái và tôi liền nhận ra…có khoảng 5 tên cướp.
Quanh người thiếu nữ là ba người đàn ông có vũ trang nằm dài trên đất. Họ có lẽ là hộ vệ của chị ấy.
“Umm… Tôi chỉ đến xác nhận tình hình ở đây thôi. Mấy ông là loại ăn cướp hay bắt cóc gì đó phải không, còn lúc này mấy ông đang dở chừng việc bắt cóc chị đằng kia à?”
Tôi ít nhất cũng cần phải xác thực chuyện gì xảy ra ở đây. Tôi thực sự không phải kiểu đánh giá con người chỉ bằng khuôn mặt.
“Haha… Gwahahahaha! Em gái, gan em hẳn to lắm à! Hay có lẽ em quá sợ đến nỗi hỏng cả đầu rồi?”
“…Xin trả lời đi. Có đúng không vậy?”
“Heheheh…Đúng đấy! Bọn tao là đảng cướp Doye! Con nít nghe tên tụi tao là són ra quần! Nên nếu mày hiểu bọn tao là ai, tốt nhất là đầu hàng và im lặng đi. Nếu mày ngoan, tao sẽ ưu ái và tử tế nếm mày… Gahahahaha!”
“Tch, Narjin. Tánh mày chả bao giờ đổi.”
“Vậy thì, kon điếm đằng kia dzà của tao.”
Thay cho cái gã “trùm”, gã đã bắt tôi hào phóng trình báo hết cho tôi, nên tôi có được những gì mình muốn nghe.
Thế nghĩa là tôi có thể trả đũa mà chẳng cần phải bận tâm rồi.
Thế thì, khỏi phí thời gian nữa nào, tôi buông một sợi tơ từ đầu ngón tay và quấn vào cổ tên đang giữ tôi.
“Ack?!”
Trông như hắn không hiểu điều gì xảy ra. Hắn nghẹn cổ, cào ngón tay lên cổ họng.
Ngay từ đầu, tơ của tôi quá mảnh đến nỗi không thể thấy được trừ khi thực sự nheo mắt lại, nhưng đồng thời sợi tơ đó còn mạnh hơn cả dây thép nữa.
Không đời nào mà hắn có thể cắt đứt chúng chỉ bằng tay không.
Ờ mà, nếu tôi thực sự muốn, tôi có thể cứa đứt đầu hắn… Nhưng do tôi không muốn việc này biến thành một bộ phim đẫm máu, tôi tạo ra sợi tơ mềm và cố ỳ làm cùn cạnh của nó.
Tôi thắt đường dẫn khí và động mạch cảnh, đoạt đi ý thức hắn trong một nháy.
“Agghh… Ugghh…”
''*thud*.''
Tôi quăng tên đàn ông với mặt xanh lè và miệng sùi bọt mép ra trên đất, rồi di chuyển tới bốn tên cướp còn lại.
“Ah, eh? Con điếm… Gakh ?! "
“Khò khè, khục khặc”
“T-tao khhhông thhooở…”
“Mẹ kiếp! Con điếm! Ăn cái này đi!”
Quả thực, tên trùm không đến nỗi ngây dại để không nhận ra tôi đã làm gì đó để hạ gục người của hắn. Giây phút tôi đánh gục tên thứ tư, tên trùm duy nhất còn lại lập tức chém vào tôi ở đằng sau bằng cây kiếm dài của hắn.
Không ngạc nhiên gì, tôi bị văng đi vì chấn động của thanh kiếm… Nhưng nó lại không đau như tôi nghĩ.
Tôi thong thả đứng lên và hướng tới trên tướng cướp. Bản mặt hắn biến từ một người nắm chắc phần thắng sang kẻ bị sốc.
“Sao…sao mày không bị thương?! Cây kiếm này có thể cắt cả giáp sắt cơ mà!”
Tên trùm cướp hét lên hoang mang.
Có gì lạ à. Nơi thế giới này, Arachne được coi như một loại quái vật bậc khá cao.
Những người như mẹ tôi thậm chí còn chống trả được cả những mạo hiểm giả lv cao rồi biến họ thành thức ăn cơ mà. Họ mạnh đến mức ấy đó.
Và có vẻ bộ y phục được làm từ tơ arachne này có sức phòng ngự cũng khá cao đấy.
Song ngay cả với điều đó, những gì tôi đang mặc chỉ là đồ vải, nên không thể hấp thụ uy lực của đòn đánh. Tôi vẫn cảm thấy đau ở một mức độ nhất đinh.
Và như thế, tôi ra đòn quyết định trừng trị tên tướng cướp bằng cách siết động mạch cảnh và đường khí thở của hắn, tiễn hắn đi gặp đồng bọn.
“Eugh.”
Chết chửa, hắn xỉu rồi… Đậu xanh, tôi đã định tra tấn hắn thêm một chút thế mà đã xỉu rồi.
“À nô, xin lỗi… Cảm ơn cô rất nhiều! Quý cô Pháp sư!”
À, đó là cô gái bị bắt cóc, tôi quên mất.
“Không không, đừng bận tâm. Vả lại, em không phải pháp sư, chỉ là một thợ may khiêm tốn thôi!”
“Cô thợ…may? Sao?”
Chị ấy bối rối trước lời giới thiệu của tôi. Ờ phải, tôi cho thế cũng là bình thường thôi, thợ may làm gì có ai đi đánh cướp bao giờ.
Sau những gã cướp đó, cô gái là người tiếp theo trở nên hoang mang.