06 – Siren - Phần đầu
________________________________________
Chiếc xe rung lên cọc cạch.
Mông tôi bật khỏi ghế và đập xuống lại mỗi khi xe vấp ổ gà.
Giời ơi là giời, con người thiệt sự đáng kinh ngạc. Sao mà họ có thể trải qua được cái loại vận chuyển kiểu này mà không đổ lấy 1 giọt mồ hôi kia chứ?
Nếu tôi mà là con người ấy, tôi nghĩ mông mình đã nát thành mảnh nãy giờ rồi. Nhất định đó.
Vâng, chào mừng quay trở lại. {{furigana|Nữ nhân nhền nhện|Arachne}}, Arakura Shiori (24), đây.
Còn nếu bạn có thể nhớ tôi là người chủ sở hữu tiệm may Arachne, Shiori Arachne, tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh.
Nói về nơi chốn hiện thời, giờ tôi đang trên đường hướng tới thành phố cảng, Jiza. Chính xác hơn thì, tôi ở bên trong chuyến xe đi tới đó.
Đối với một chiếc xe có khả năng chở 8 hành khách, thì xe khá là trống. Ngoài tôi ra, chỉ có một cặp mẹ và con gái, cộng thêm một ông chú khoảng 30 tuổi.
Với cặp mẹ con, cô gái có vẻ chỉ mới 7 tuổi. Có chăng tại vì em ấy không quen với độ rung lắc khủng khiếp của chiếc xe, em ấy trông có vẻ cực kì đau khổ, và cũng chẳng ngạc nhiên nếu như cô bé òa khóc bất cứ lúc nào.
“Mẹ…mẹ ơi… Mông con đau quá điiiii…”
“Ráng đi con. Không phải con là người nằng nặc đòi đi tới thị trấn sao?”
“N-nhưng mà… uhuhu…”
Mắt cô bé đã rưng rưng rồi kìa.
Sự thực, cái xe này rung phát khiếp đi được. Quá là quá khó đối với trẻ em.
Tôi muốn giúp đỡ bằng cách đó… nhưng tôi không có lò xo hay lốp cao su.
Phải chi mà có ít gối… A, đợi đã.
Tôi có mà. Những cái gối.
Tôi cho tay mình vào bên trong cái túi gai lớn đang dùng để mang theo nhạc cụ của mình, rồi bắt đầu tạo tơ bằng ngón tay.
Tôi tạo ra tơ có độ nhớt, sau đó bện chúng lại thành một tấm vải tốt.
Tiếp đến, tôi khâu mảnh vải thành hình cái túi, sau đó thu hẹp miệng túi lại.
Tơ nhớt sẽ cứng và hóa thành một vật liệu tựa như cao su sau độ 10 giây hay gì đó. Khi chúng xong, gối hơi của tôi thế là hoàn thành.
Một điều bất tiện là sợi tơ làm từ ngón tay tôi không tồn tại được lâu.
Sau một tháng, thành phần sợi tơ sẽ biến đổi và vải sẽ hư hỏng.
Ờ mà, đây chỉ là để dùng trong chặng đường đi mà thôi. Có lẽ không vấn đề gì hết.
Tơ làm từ mông tôi có thể duy trì khoảng thời gian dài… Trên thực tế, dường như chúng sẽ không biến chất thậm chí sau vài trăm năm, nên nếu như cái gối tôi làm chỗ này được đón nhận tốt, tôi sẽ thêm gối vào danh sách sản phẩm của cửa hàng.
Trước hết, để coi bé gái phản ứng thế nào với mẫu sản phẩm thử nghiệm của tôi đã.
“…Xin lỗi. Nếu dì không ngại, xin dùng thử cái này xem.”
Tôi giả vờ lấy cái gối hơi làm-tại-chỗ ra khỏi cái túi như thể nó luôn ở trong đấy, rồi đưa cho người mẹ.
“Cảm ơn cháu, ừm, cái này là gì?”
“Vâng, đây là một hàng mẫu cho một trong những sản phẩm trong cửa hàng của cháu. Trước hết, ta cần thổi khí vào trong nó.”
''*Phùuu*''…. Khi cô bé thấy tôi dùng hết sức thổi hơi vào cái gối, mắt cô bé nhướng lên.
“Waaaaa! Gì thế chị?! Trông vui quá hà!”
“Vật này, ''*phù*'', coi như là thế này… ''*phù*''… Và xong!”
Một khi cái túi đầy không khí, tôi thắt miệng lại để hoàn tất công việc. Trông nó như cái ghế nệm dày chực chờ nổ tung vậy.
“Đây, cái này cho em. Đặt nó bên dưới chỗ em ngồi.”
“Ừ-ừm… Như vầy hả chị?”
“Phải, đúng rồi đó. Thế nào em?”
“….Kì diệu ghê, không còn đau gì hết!!! Mẹ ơi, thứ này thật sự êm ái hà!”
“…Ôi trời… Không khí không thể nào thoát ra khỏi cái túi này… N-nó làm bằng cái gì vậy?”
Được lắm. Tâm tình của cô bé lập tức trở nên tốt hơn, nên giờ thì cứ xem như thứ này đã thành công vậy.
“Xin lỗi, ummm, tôi thật sự có thể có vật này ư…?”
“Được ạ, xin nhận nó như một món hàng quảng cáo, vì đây là sản phẩm mẫu của tiệm cháu. Cháu nghĩ cái gối này chỉ bền được một tháng, nhưng sản phẩm chính thức có thể tới hàng năm cơ.”
“Cửa hàng à…?”
“Cháu xin lỗi vì chậm giới thiệu. Cháu là Shiori Arachne, chủ sở hữu tiệm may Arachne.”
“Ôi trời… Cửa hàng rất nổi tiếng gần đây đó sao…? Giờ mới nhớ, dì nghe mọi người nói có một cô gái y hệt thiên thần quản lý cửa hàng đó!”
“T-thiên thần á….”
Nếu tôi thực sự là một đứa trẻ thì không hề gì, nhưng tâm hồn tôi là một phụ nữ trưởng thành đó.
Bất cứ ai đều sẽ thấy ngượng nếu mọi người bảo họ rằng họ là thiên thần, tôi cũng không ngoại lệ đâu.
“Ồ? Cô gái, tôi nghĩ cô là một nhạc công như tôi. Hóa ra là tôi nhầm rồi.”
Người đàn ông 30 tuổi nói với tôi.
Một tay sát gái trông đẹp mã với mái tóc nâu cùng một bộ quần áo hào nhoáng màu trắng-đỏ, và trên tay ông chú là một cây hạc cầm.
“Cái kiia, cái thứ nhô ra khỏi túi ấy, Tôi chưa từng thấy cái gì như vậy trước đây, nhưng vật ấy là nhạc cụ một dây phải không? Tôi đã bị thuyết phục rằng nhỏ cùng ngành với tôi bởi thứ ấy.”
“Á à… chú đang nói về cái shami-… nhạc cụ này phải không? Chỉ là một sở thích của cháu thôi…”
“Sở thích ư?”
“À, đại loại như thế.”
Vừa đưa ra câu trả lời vu vơ như vậy, tôi vừa nhớ lại chuyện xảy ra hồi tối.
“Aaaaaaaah…Chả có gì để làm hếtttttt…”
Tôi vô thức than phiền như vậy trong khi nằm trên giường.
Công việc của tôi đang tốt đẹp, nên bình thường tôi không rảnh rang gì.
Nhưng vấn đề ở chỗ tôi không có gì làm vào những ngày nghỉ, hay khi tôi đóng cửa tiệm.
Thì tại bởi thế giới này không có BL… khụ khụ, light novel hay TV hay in tẹc nét gì hết.
Khi không làm việc, tôi tuyệt nhiên chẳng có cách gì để giết thời gian.
“Có cái gì ngoài những cái ấy ta… Karaoke hả? Yeah, cái đó làm sao mà được…”
Hừm, tiếp theo?
Một sở thích mình làm ở thế giới đó mà cũng có thể làm ở đây là… thêu thùa… nhưng mà tôi đang lấy đó làm công việc của mình rồi.
Cách đây lâu lắm, tôi đã học chơi một số nhạc cụ truyền thống của Nhật trong một khoảng thởi gian… Nhưng thế giới này làm gì có mấy thứ đó.
“Hừm? Nếu không có thì mình chỉ việc tạo ra thôi…? May quá, mình có thể dùng tơ nhện làm dây đàn.. Hừm hừm…”
Một khi nảy ra ý định, tôi tức tốc thực hiện.
Tôi nhảy ra khỏi giường và kiếm một ít nguyên vật liệu trông có vẻ hữu dụng từ nhà kho.
“Nếu mình nhớ không lầm thì, cần và thân đàn được làm từ kiểu gỗ narra hơi cứng phải không nhỉ…? Vậy thì hãy dùng một ít gỗ Thụ Kiếm trưởng thành… Ngà để quấn dây?... Nanh từ một con Hỗn Thú sẽ có thể thay thế được. Ngựa đàn và miếng gảy sẽ làm từ… vảy rùa… rùa thì… vật liệu từ rùa Adamantite… ồ, mình hết cái đó rồi. Cũng đúng thôi, mình không thường đi săn thủy quái mà. Có lẽ tạm thời, hãy dùng gỗ cứng… gỗ Rosewood chắc được nhỉ… Vậy thì mình sẽ nghĩ về vỏ rùa một khi có chúng sau, phải. Kế tiếp là da. Mình nghĩ chắc bình thường làm từ da của động vật nhỏ như chó hay mèo, phải không? Thế thì da Cáo Lửa chắc được á.”
Tôi nói to thành tiếng những dự định dành cho cấu trúc nhạc cụ, trong khi dùng móng vuốt cắt và bào vật liệu cùng lúc đó.
Như mọi khi, tơ dính của tôi làm việc như chất kết dính một cách hoàn hảo, và việc chế tạo nhạc cụ diễn ra nhanh chóng.
Có lẽ bởi vì tôi mải mê làm việc, hai giờ trôi qua trong chớp mắt, và cái nhạc cụ truyền thống Nhật Bản có dây với cần đàn dài và thân hơi nhỏ này — một cây [shamisen] —gần như đã hoàn thành.
“Cuối cùng, căng dây nào. Một sợi dây đàn shamisen được làm từ vô vàn tơ nhện, vậy ra {{furigana|tơ của mình|tơ Arachne}} đích xác là nguyên liệu tuyệt hảo nhất đề xài…Thế là xong!”
Ờ thì, không phải là tôi từng làm một shamisen ở thế giới cũ… tôi chỉ học cách chơi nó vì ý thích, nên thứ tôi tạo ra chỉ là “vật tựa shamisen” mà thôi.
Có lẽ đủ tốt để tiêu khiển bằng cái này.
Thế là, tôi có cảm hứng và chơi mấy bài nhạc.
Cá nhân mà nói, thay vì biểu diễn những bài đặc thù được viết cho shamisen, tôi thực sự thích enka hơn, nên hãy bắt đầu chơi những bài enka như Kita 〇 Yado kara hoặc Tsugaru Kaikyou Fuyu 〇 shiki !
.
…
……
………
………………
Whoa!
Tôi hoàn toàn lạc trôi à.
Khi tôi bắt đầu làm cây đàn shamisen thì trời đã sập tối rồi.
Và bây giờ, bình minh đã hửng sáng.
Thế tức là tôi đã chơi và hát gần như là suốt cả đêm luôn.
Kết giới cách-âm luôn bao bọc căn phòng làm việc này luôn luôn kích hoạt, nên tôi có lẽ không làm hàng xóm khó chịu…
Ôi trời, [enka] thật là hay. Cái loại rung chấn này thiệt làm tôi ớn lạnh xương sống.
Nhưng yeah… tôi thực sự muốn dùng mai rùa cho miếng gảy và những phần kể trên.
Có lẽ tại tôi dùng vật liệu tốt, mà vật-tựa-shamisen này gần như mô phỏng y hệt âm thành của một cây đàn shasimen thực sự, dù rằng tôi chỉ vừa mới nghĩ ra thiết kế cho nó mà thôi.
Mà tất cả chỉ khiến bực bội hơn.
Phải chi tôi có thể làm cần đàn và miếng gảy bằng mai rùa, thì âm thanh sẽ còn tuyệt tới cỡ nào chứ?!
Một khi suy nghĩ đó nảy ra trong đầu, tôi chẳng còn có thể ngồi yên.
“Phải rồi, một khi trời sáng, phải đi tới biển thôi. Chắc nên có vài loại chủng tộc ma thú kiểu-rùa đang sống trong đại dương.”
Sau khi treo một tấm biển “Tạm đóng cửa” trước cửa ra vào tiệm, tôi bắt đầu sửa soạn đí tới thị trấn cảng Jiza.
…Và đó là lí do tại sao tôi lại bị nhồi lên nhồi xuống bên trong chiếc xe này.
Thành thật mà nói, chạy đi trong dạng Arachne sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng làm việc ấy vào ban ngày ban mặt thì miễn bàn.
“Hmmm, tôi đang hy vọng cô có thể trình diễn một bài cho tôi, vì tôi chưa hề nhìn thấy nhạc cụ đó bao giờ… nhưng hình như chúng ta cùng đến Jiza hả, cô có công việc ở đấy chăng?”
Mắt chú hánh khách hát rong đang lấp lánh tò mò.
Ừ, giống như một đứa trẻ nhỏ vậy.
Có lẽ bởi vì nghề chú ấy là người hát rong sao?
“…Dạ không, sau chặng này, cháu định lên thuyền tới đảo Shuren.”
Đảo Shuren lớn khoảng phân nửa đảo Sado của Nhật Bản.
Có tàu liên tục đi từ Jiza tới đảo, nên giao thương giữa cả hai rất phát triển.
…Đương nhiên, mục tiêu của tôi nằm ở giữa thị trấn và hòn đảo, trong một rặng san hô gọi là “Đại Dương Chết”, một thánh địa của quái vật biển. Kế hoạch của tôi là lặng lẽ biến mất khỏi thuyền giữa đường.
Đích đến của tôi khá xa so với tuyến đường thuyền sẽ đi, vì vậy tôi sẽ phải bơi khá xa, nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Thuyền không thể đi vào bên trong rặng san hô đầy đá ấy được.
Con thuyền sẽ chỉ bị mắc kẹt nếu như cố gắng lách qua thôi.
“Ồ, cô cũng vậy ư, tiểu thư? Tôi cũng đi đảo Shuren nè. Nên có lẽ chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau thêm lâu chút nữa đấy.”
“Phải, chắc vậy.”
“Thế làm quen nhé… Tôi tên là Harn. Một người hát rong lãng du, Harn Trad.”
Chú ta mỉm cười, nhe hàm răng trắng bóc, chìa tay mình ra.
Khi tôi cẩn thận nắm lấy nó, chú ấy siết chặt tay tôi và cho tôi một cái bắt tay dữ dội.
“S-Shiori Ara-rachne. Ng-ngừng lại, cấn lưỡi t-tôi bây giờ!”
“À, oop, xin lỗi! Ra tên cô là Sshiori Ararachne hể!”
“… Là Shiori Arachne.”
“Ô, xin nhỗi, xin nhỗi, Shiori!”
“Aaaah… Thôi, thật vui được biết chú, chắc vậy.”
Coi bộ thế giới đã buộc một người bạn đồng hành đi cùng tôi rồi.
※
“Chị, xin cảm ơn ạ! ♪”
Điểm đến của cặp mẹ con gái mà tôi đã cho cái gối hơi là Jiza, nên họ chia tay với chúng tôi ở cảng.
Hình như cô bé thật sự thích cái gối đó. Cô bé ôm chặt cái gối vào ngực, thậm chí kể cả lúc chào tạm biệt chúng tôi, rồi hăng hái vẫy tay chào. Dễ thương gì đâu.
Mẹ cô bé cũng cúi chào nhiều lần khi họ rời đi.
“…Rồi, hãy lên tàu như lịch trình đi, tiểu thư. Nó sẽ sớm khởi hành thôi.”
“Đúng vậy. Thời tiết cũng tuyệt, dường như hôm nay là một ngày tốt cho một chuyến đi.”
“….yeah, được vậy thì thật tốt quá.”
Harn trông không được vui, thấy sao sao ấy.
Phải chăng có gì đó đè nặng lên tâm trí chú ấy.
Vừa mang những suy nghĩ trong đầu về người hát rong, tôi vừa theo chú ấy lên thuyền.