Arachne

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN (Hoàn thành) - 05. Pygmalion

Chương 5: Pygmalion

“Đói quaaaaá….”

Tôi cứ lết đi rã rời bên trong Rừng Glamour bằng những chiếc chân nhện to tướng — cái tôi gọi là dạng Arachne của mình.

Lần cuối tôi có thứ gì đó bỏ bụng đã cách đây 2 ngày rồi.

Tôi có thể dùng ma thuật để tạo nước bằng cách gom hơi ẩm từ không khí, nên tôi không sợ khát, song tôi tuyệt nhiên lại thiếu hụt calo để duy trì cái thân hình Arachnema thú này.

Aaaaahhh… Đúng rồi, chắc tôi cũng nên tự giới thiệu mình ở đây như thường lệ nhỉ.

Ờm, nói ngắn gọn thì, tôi, Arakura Shiori (24), đang làm việc ở một cửa hàng bán hoa trong thành phố, thì một chiếc xe tải mất lái đâm sầm vào tiệm, tiễn tôi về trời. Sau đó, tôi may mắn được đầu thai ở Falyias, một thế giới huyền ảo với kiếm và ma thuật.

Vào thân xác một quái vật nửa người nửa nhện gọi là Arachne.

…Maa, đó là một trong những nguyên do khiến tôi phải trải qua nhiều rắc rối, nhưng giờ tôi đang kiếm sống bằng cách điều hành một tiệm may trong thị trấn Rihak gần bên.

Man mắn thay, điều khiển tơ — kĩ năng đặc biệt của chủng tộc — là sở trường của tôi, và việc biến thành con người cũng khá là đơn giản, vậy nên tôi không gặp vấn đề gì khi sống ở đây cả.

Cửa hàng cũng đang ăn nên làm ra.

Và cứ như thế, cách đây 5 ngày, một quí tộc quyền quý đến tiệm và đặt hàng một số Thông Linh Ma Phục. Đó là lí do mà giờ tôi lại ở chốn này.

Hình như, con trai ổng bảo “Con sẽ trở thành một mạo hiểm giả” và thành thật ổng không thể nào lay chuyển nổi quyết tâm của cậu ta.

Rồi sau đó, khi ông quý tộc cố thuyết phục cậu mang theo vài người hộ vệ, anh đáp lại rằng “Thật xấu hổ khi một mạo hiểm giả lại làm việc đó” và từ chối ý đó… Cuối cùng, sau một buổi thảo luận dài, người con của ổng đã miễn cưỡng đồng ý một thỏa hiệp, rằng sẽ mặc một vài Thông Linh Ma Phục với những kí ức của một thám hiểm giả kì cựu được sao chép vào bên trong.

Thế là, sau khi trải qua rất nhiều gian khổ, cuối cùng họ cũng đồng ý đi tới tiệm Hiệu May Arachne đang nổi như cồn thời gian gần đây để may đồ. Nói cách khác là cửa hàng của tôi đó.

Và đó là lí do mà tôi nhận được đơn đặt hàng kia. Cảm ơn vì đã ủng hộ nhé.

Ừm, cửa tiệm tôi cũng không gắp phải vấn đề gì để làm một chiếc áo choàng thỏa mãn yêu cầu phòng ngự của ông quí tộc, nhưng chuyện là nằm ở chỗ cái [Thông linh vật] ấy.

Trên thực tế, qui trình đưa một trí tuệ nhân tạo vào trong vũ khí hay giáp cần một nguyên liệu then chốt, đó là một “Tinh Linh Thạch”… Theo như người buôn tin ở Hội thám hiểm giả, “Báo cáo nói rằng có nhiều trường hợp Tinh Linh Thạch được tìm thấy bên trong cơ thể của ma thú sống ở Rừng Glamour, một nơi dồi dào sự chúc phúc từ tinh linh”, thế nên đó là lí do vì sao tôi loanh quanh bên trong khu rừng này từ ba ngày trước.

Nhưng, một vấn đề mà tôi méo ngờ trước được… ma thú ở đây lv thấp tè.

Vì chỉ có ma thú ở một sức mạnh nhất định mới có thể sinh ra Tinh linh Thạch bên trong thân thể, tôi đã chạy ngược xuôi khắp rừng để săn từng con ma thú cấp boss mà mình bắt gặp, và rốt cuộc cũng tìm được 1 viên đá lớn và 3 viên đá nhỏ.

Viên đá lớn đặc biệt có giá trị. Tôi chỉ có thể kiếm được nó bằng cách đi sâu vào trong rừng và tiêu diệt Marionette Devi (Rối Ma quái), chúa trùm của khu vực này.

Rối Ma Quái là một quái vật cấp cao. Như bạn có thể đoán ra từ cái tên, ác quỷ này có thể tạo và điều khiển nhiều loại búp bê khác nhau, rồi dùng chúng để chiến đấu thay nó.

Bản thân con quái không mạnh gì cho lắm, nhưng đám Jack Doll mà nó triệu hồi ra thì gần như vô tận nên thiệt sự phiền phức kinh khủng.

Mà thôi, mặc dù đám búp bê chả ăn được—chẳng có gì bất ngờ lắm— nhưng con trùm của chúng khá là ngon. Tôi còn có được một kỹ năng mới, nên đây là một chuyến đi săn tốt đẹp. (Hệt như rất nhiều người tái sinh mạnh như quái vật, tôi cũng có thể nhận được một phần sức mạnh của con mồi bằng cách xơi chúng.)

Nhưng rồi sau đó, tôi nhận ra 1 chuyện.

“…Làm sao để về nhà đây ta?”

Khu rừng này quá lớn và phức tạp đến nỗi được nhận cái tên “Rừng Mê Hồn”.

Hơn nữa, không gian bên trong của khu rừng méo mó một cách tinh vi, vì vậy bạn không thể dùng phép hay vật phẩm dịch chuyển được.

Vả lại, vì tôi chỉ xông vào trong rừng một cách tùy hứng mà không hề suy nghĩ bất cứ thứ gì khác ngoài việc săn quái vật… Thế nên, không bị lạc mới là chuyện lạ.

Do tôi chỉ tìm thấy đám yếu ớt ở ven bìa rừng, nên tôi cứ đi sâu và sâu thêm, nên mới dẫn đến tình trạng hiện thời của tôi.

Nếu đây là một khu rừng mà tôi có thể thấy những ma thú mạnh tương đối đi loanh quanh (thật tiếc là không hề có), thì tôi đã có thể đi săn và ăn chúng trong khi tìm đường ra rồi.

Có một lý do cho sự tự tin của tôi, tôi dám nói chắc như đinh đóng cột rằng chỉ số hiện giờ của tôi đã vượt trên quái vật cấp BaramosQuỷ Vương.

Có chăng tôi còn mạnh ngang hàng với quái vật cấp ZomaĐại Quỷ Vương cơ.

Ma thú cấp độ quái vật tép riu — cả động vật thường nữa — tất nhiên, chúng chả dám đến gần khi cảm giác thấy sự hiện diện của tôi.

Không có độc lấy một sinh linh sống nào trong một bán kính vài trăm mét quanh tôi nữa là.

Thứ cuối cùng mà tôi xơi là con Rối Ma Quái đã kể trên.

Nếu mà tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã bọc nó bằng tơ và mang đi theo thay vì bỏ con quái ăn dở lại ở đó rồi.

Con quái vật đó khá là to, vì vậy tôi có thể sống được trong một tuần nếu như mang theo nó…

*Rột cà rột, rột rột…*

“A, hết rồi… mình chả lết nổi nữa…?”

Vừa khi tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa và sụm bà chè ra đất với cái bụng đói meo, kĩ năng [Phát hiện Hiện diện] khám phá ra vật sống gì đó.

Không hề có ma thuật trong thứ đó, nhưng chúng khá lớn, lớn như một con chó cỡ trung hay cỡ bự.

Và không chỉ vậy, tận 5 em lận cơ.

“Đ-đồ ăn…”

Tôi cứ đinh ninh rằng mình không động được cơ bắp nào nữa, thì bất chợt tay chân tôi sống dậy. Y như là chúng dễ dàng hoạt động được bởi ham muốn vậy.

“Đồ ănnnnnnnn~ ♪"

*Rầm* *KRRRRRRAKKRAKRAK!* *BOOOM!* *BLAM!*

Tôi xông thẳng hướng “hiện diện sự sống” ấy, trong khi đè bẹp hết tất cả cây cối và đá tảng ngáng đường tôi…

Sau khi đuổi theo “hiện diện sống” ấy một chốc, cây cối bỗng trở nên thưa thớt trông thấy.

Rừng cây dày đặt bắt đầu lui dần thành một vùng đất trống trải, và rốt cuộc tôi thấy được ánh sáng chói chang của mặt trời một lần nữa.

Rồi điều quan trọng nhất, những hiện diện sống ấy chỉ cách một vài bước thôi.

Tôi dồn sức mạnh vào 8 chân rồi búng mình nhảy tới trước với ý định tấn công phủ đầu.

Ngay lúc đó, tôi nhận ra con mồi của mình đã nhìn thấy tôi, dường như kinh ngạc.

Chúng mặc giáp da, với kiếm ngắn trên tay. Nói tóm lại chúng là con người.

Hả?! Người?!

Ế Ế, chết mồ, thắng, THẮNG LẠI COI!!!

Kể cả khi tôi đã găm vuốt nơi chân mình vào trong một thân cây gần bên để cố gắng chậm lại thì, *BAM!* *Krrrkkrrkkkrrrsshhhh…*, âm thanh kì lạ đó đến từ cái cây tôi cắm vuốt vào, nó bị xé toạt như một mảnh giấy.

Tất nhiên, điều đó không hoàn toàn đủ để triệt tiêu được đà của mình, tôi đâm sầm vào đám con người, mà đang đứng đó thành một hàng.

Với vẻ mặt sửng sốt, họ văng tứ lung tung y như mấy cái ki bowling.

“Ui-cha a-chui.. Xin lỗi! Mấy ông có sao không?!”

Tôi tức khắc kích hoạt kĩ năng [Hóa Người], biến mình thành con người, và cố gắng lay động thân hình những người đàn ông ấy từng người.

…Aaaaahhh… Chết mồ. Bọn họ ngất hết cả rồi.

Thực tế, hầu hết họ đã có tay chân bị cong quẹo thành những hình thù kị dị. Tôi chẳng biết họ còn có thể đi được không, kể cả khi họ tỉnh lại.

Tạm thời thì, tôi chọn một chỗ đất cỏ bằng phẳng, rê mấy người đàn ông tới đó, rồi xếp nằm kế tiếp bên nhau.

Một, hai, ba, bốn… Tứ quí.

Nhưng mà, tò mò ghê.

Dù không có quyền được nói điều này, vì tôi là thủ phạm khiến họ ra thế này, nhưng mà quần áo và mặt họ nhìn kiểu giống như một băng cướp vậy.

“À, xin lỗi… Cảm ơn chị nhiều lắm! Những tên cướp này dự tính bắt cóc em…”

“Eh..?”

Khi tôi xoay về hướng giọng nói trẻ con ấy, tôi thấy một bé trai tóc vàng, độ 10 tuổi, đang chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt rực sáng.

“Eh, ăn cướp? Hở?”

“P-phải, dạo gần đây, vài tên ăn cướp đã chiếm đóng quanh làng.. Chúng thỉnh thoảng lại tới làng tụi em để trộm cướp hay bắt cóc con nít… Em suýt chút nữa đã trở thành một nạn nhân khác khi chúng thấy em đang đi thu thập cây cỏ…”

Hóa ra chúng không chỉ nhìn giống ăn cướp, chúng LÀ ăn cướp chính hiệu!

“Nếu chị không tới đúng lúc, em có lẽ đã… *hic*…”

*thút thít*. Cậu nhóc cố gắng kìm chế dòng nước mắt vô thức vỡ òa.

Con lạy thần linh, sinh vật dễ thương này là gì vậy?

Họ thiệt sự là những thiên thần thành thực và thánh thiện, những đứa trẻ kiểu người Tây Phương này (dù rằng đây không phải là Địa Cầu…)

Xí khoan, tôi không ở đây để nhìn trẻ dễ thương, nhỉ?

Dường như tôi đã đâm vào chúng ngay khi 4 tên này đang định bắt cóc một đứa trẻ.

…Ô phải rồi, tôi ĐÃ phát hiện 5 hiện diện trước đó, phải không?

Tôi ơi là tôi, ối giời ơi, tôi hoảng vía một chút vì đinh ninh mình đã vô tình làm bị thương những dân làng vô tội. Song nếu chúng là cướp, thì có lẽ chẳng có hề gì.

Vả lại trông như cậu nhóc không nhận biết tôi ở trong hình hài Arachne khi tôi xông vô, vì mọi chuyện quá đỗi đột ngột.

*Đói í a cái mà đói quá í a…*

Đúng lúc tôi cảm thấy nhẹ người, cái bụng nhắc tôi nhớ hiện thực trống rỗng của nó bằng tiếng réo vi diệu.

Tôi vô thức ôm bụng và quị xuống đất.

Ô yè, giờ nghĩ lại thì, tình hình vẫn chửa nhận được cái gì tốt hơn á.

Bất kể những tên cướp đó ác nhơn ra sao, ăn thịt người thì miễn bàn đê.

“X-xin lỗi... Chị ơi, chị đói bụng à?”

“Ờ-ờ phải… Thực sự thì, chị đã bị lạc 2 ngày rồi.. và chưa có được cái gì để ăn hết… Ahaha… haha…”

“V-vậy… Xin chị hãy dùng cái này đi, nếu chị thấy ổn với loại thức ăn này.”

Cậu nhóc lục lọi bên trong cái bao mà cậu có, rồi cuối cùng lấy ra thứ gì bọc trong vải, đoạn đưa cái ấy cho tôi.

Gì vậy nè…? Í… mùi đồ ăn!!!

Không hề nghĩ ngợi, tay tôi tự khắc di chuyển vồ lấy cái gói đó. Tôi còn không đủ nhẫn nại để mở nút thắt, tôi dùng móng mình xé luôn và mang thức ăn ra ngoài.

Ooooooooohhhh…! Hết xẩy!!!

Bên trong là bánh mì mạch đen và thịt khô.

Còn có một ít trái cây giống như quả táo và một bầu nước.

Tôi lấy chúng bằng cả hai tay và cắn một miếng to.

*chomp* *chomp* *munch* *nom* *nom *nom*

Bình thường thì, bạn sẽ ngâm bánh mì đen cứng còng vào nước rồi mới nhai nó từng miếng một, nhưng đừng có coi thường sức mạnh hàm của của tôi.

Tôi nhìn trông kiểu bé gái nhỏ yểu điệu vậy thôi, chứ thực ra sức mạnh của tôi là của ma thú cao cấp gọi là Arachne đấy.

Bánh mì cứng đơn giản cứ bị xé từng miếng như marshmallow và biến vào miệng tôi.

Quả giống trái táo ấy cũng đi sau hai miếng cạp, và thực tế thì tôi như là uống thịt khô thay vì ăn vậy.

Tuy rằng đó không phải là một lượng thức ăn nhỏ, nhưng thậm vẫn chưa mất tới một phút để tất cả chúng chui vào bụng tôi.

“Haaaa…. Sống rồi… Cảm ơn em về bữa ăn nhé!”

Tôi chắp hai tay lại cúi đầu một cái và ánh mắt rơi vào mảnh vải dùng để bọc.

Rồi tôi nhận ta.

Chết chửa, có chăng, đây là bữa ăn của cậu nhóc?

“Uhhh… Xin nhỗi… Chị đói quá… Đây là bữa ăn của em phải không? Xin nhỗi vì chị đã ăn hết…”

“Xin chị đừng lo lắng. Dù sao thì chị đã cứu mạng em mà… Chỉ với chừng này không đủ để trả hết món nợ của em! Em chắc có lẽ không có gì nhiều để đưa cho chị, nhưng xin chị hãy ghé nhà em nhé!”

“E-eh? Có được không?”

“Được chứ, nếu chị thấy ổn với bánh mì đen, em hãy còn nhiều lắm! Xin hãy đến và nghỉ ngơi một lát đi chị!”

Và thế là cậu nhóc tên Zell kéo tôi tới một ngôi làng nhỏ, vô danh nằm ở bên ngoài khu rừng.

Ngôi làng thực sự nhỏ xíu. Dân số còn chưa tới 100…

Sinh kế của họ chủ yếu là từ thu hái trong rừng và trồng lúa mì. Bởi vì họ sống gần Rừng Mê Hồn bạt ngàn được ban phước bởi tinh linh, vụ mùa của họ luôn bội thu, và chẳng ai lo lắng về bữa ăn hôm sau của mình cả. Xét về khu vực, một ngôi làng như vậy khá là bất thường.

Tuy nhiên, đồng thời, tôi cũng nghe rằng thiệt hại mà họ nhận từ việc ma thú tấn công nặng nề hơn nhiều so với các làng khác bởi vì gần sát với khu rừng.

Và không chỉ có vậy, ngôi làng còn là mục tiêu của các băng đảng trộm cướp.

Những năm gần đây, chúng tấn công lẻ tẻ vào làng, hút máu dân làng trong khi chắc chắn rằng không bao giờ làm quá trớn.

“…Chà, chuyện là vậy… Chúng ta đã cố ngăn Zell, nhưng nó chẳng thèm nghe và chạy xộc vào rừng để kiếm thảo dược đắt tiền mọc ở sâu bên trong rừng”

Trưởng làng Zerron, cũng là cha Zell, tóm tắt và giải thích tình hình cho tôi.

Chú ấy là một người đàn ông trung niên trông rất tốt bụng với tóc vàng đậm.

“Nhưng cha ơi… Chúng ta có thể có thể kiếm một chút khi bán thảo dược ở thị trấn… nếu không khi bọn cướp đến, sẽ có người bị thương…”

“Thế nếu con chết bởi vì nó thì có nghĩa lí gì không hả? Rồi mẹ con sẽ buồn xiết bao trên thiên đàng hả?”

“D-dạ… Con xin lỗi…”

Zell ủ rũ ôm đầu.

“Xin lỗi, chú không nên nói về việc này trước mặt ân nhân. Làm ơn, cứ tự nhiên ăn nhiều như cháu muốn nhé.”

“C-cảm ơn chú…”

Có vẻ như Zell đã bảo Zerron rằng tôi đang đói meo.

Hiện lượng đồ ăn dọn ra trước mắt tôi rõ ràng không phải thứ mà một cô gái nhỏ có thể ăn hết một lần.

Dĩ nhiên, ngôi nhà này dường như thiếu thốn bàn tay phụ nữ, vậy nên phân nửa món ăn là thứ mà bạn gọi là “món của đàn ông”… Để sửa soạn bữa thết đãi này, có lẽ chú cháu họ đã dùng rất nhiều đồ dự trữ. Xét trên sự thường xuyên có mặt của bọn cướp trong những ngày này, đó không phải là số lượng họ có thể phí phạm.

…Thiệt tình, thằng nhóc Zell kể gì về tôi vậy cà.

“Nhưng mà, một pháp sư ở độ tuổi trẻ thế này. Việc tập luyện của cháu chắc hẳn rất khắc nghiệt nhỉ.”

Mắt Zerron sáng lên đầy vẻ kính trọng.

Tôi đã mang bọn cướp, bị trói thành hàng dài bằng tơ của mình, đi cùng khi tôi ghé nhà ông. Khi mà hàm của chú ấy dường như rớt ra khỏi mặt do thấy điều đó, tôi đã dựng nên một cái cớ tạm tin được, “Cháu đã tập luyện thành một pháp sư từ khi còn rất nhỏ, vì vậy mà abcxyz…”

“Sau đó, sau đó hả, nghe này, cha, kinh ngạc lắm luôn! Tiếp đó, Chị Shiori *BÙM* một cái và lao tới! Khi bụi đã tan đi, tất cả bọn cướp đều sụm bà chè hết á!”

“Hô, tài thật ấy nhỉ… Nếu ai đó như Tiểu thư Shiori tới sống ở làng chúng ta, thì chẳng có tên cướp nào dám lộn xộn với bọn mình nữa nhỉ.”

“Thế thì vậy đi! Chị Shiori ơi, em sẽ cố gắng hết sức và làm việc để kiếm được thật nhiều tiền… Khi em giàu có rồi, em sẽ đỡ đần cho chi, xin chị kết hôn với em nha!

“K-kết hôn á?!”

“Hahah, Zell, con thích Shiori ư?”

“Vâng, con yêu chị ấy! ♪”

“Hahah, thế thì con sẽ cần lớn thật nhanh để trở thành một nam nhi chân chính trước đã!”

“Vâng ạ!”

Wahahahah, tính cả tiền kiếp của tôi, đây là lần đầu tôi được cầu hôn đó chớ.

Nhưng cho dù tôi có cưới Zell và có con với cậu… đám nhóc chắc có lẽ cũng đều là quái vật Arachne thôi.

Một khi xảy ra chuyện ấy, tuyệt đối không có cách nào để tôi sống trong một ngôi làng nhân loại nữa.

“Xin lỗi nha, Zell, chị đang điều hành một hiệu may trong trấn Rihak. Chị không thể tới đây và làm vợ em, nhé?”

Và đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể đáp. Yeah, làm gì có cách nào khác.

“Awwww, thiệt sao chị?”

“Hahah, đừng có vô lý chứ, Zell. Nhưng con tuyệt đối không được từ bỏ Shiori, con nên cố gắng đặng trở thành người có thể khiến cô ấy phải lòng con trước nhất và sau đó cầu hôn lại, hiểu chưa!”

“..V-vâng, con sẽ cố hết sức! Để giúp cha việc đồng áng và cả việc học hành nữa!”

“Có vậy chứ, rất có tinh thần đấy!”

Ôi trời, tích cực dữ vậy.

Rồi như vậy, chúng tôi dùng xong bữa ăn yên bình trong khi thảnh thơi chuyện trò như thế. Zerron cho tôi mượn cái giường vợ chú từng dùng khi cô ấy còn sống, sau đó tôi nghỉ lại qua đêm.

“Hừm, vậy vấn đề chính là không ai biết bọn cướp đến từ đâu sao…”

Tôi ngã xuống giường thảm rơm trong khi nghĩ về bọn cướp.

Miễn là tôi biết căn cứ của chúng nơi nào, hốt cả ổ sẽ không thành vấn đề… Nhưng, tôi lại không biết.

Đồng thời, tôi không thể bỏ mặc cửa hàng để ở lại làng này mãi mãi được.

“Vậy nên làng này nhiều nhất chỉ cần một vài thị vệ… Không cần phải mạnh như mình, nhưng đủ để đuổi bọn cướp đi… hừm hừm.”

Nếu như vậy, thì tôi có lẽ làm được gì đó.

Tôi nhảy khỏi giường, cởi bỏ pajama mượn từ Zerron, khỏa thân vì môi trường.

Sau đó, tôi loại bỏ skill [Hóa Người].

Nửa thân dưới tôi bự ra nhanh chóng, mọc chân mới, rồi hóa thành thân hình một con nhện trắng như tuyết,

Tiếp đến, 6 con mắt, sáng đỏ như ruby, lồi ra từ trán tôi.

Tôi có thể dùng miệng hay ngón tay của mình để tạo loại tơ mà tôi thường dùng cho chiến đấu, nhưng loại tơ ấy thoái hóa nhanh và không phù hợp cho vải bền, lâu dài.

Đúng như tôi nghĩ, sợi tơ ra từ bụng mông tôi vẫn là nguyên liệu tốt nhất để dùng khi làm sản phẩm vải vóc.

“Vậy trước tiên là…”

Tôi lấy ra 3 Tinh Thạch nhỏ có được trong rừng lần này. Chúng không cần để làm cái áo choàng được ủy thác.

Đoạn tôi trỏ mông mình vào những viên đá và bọc chúng lại bằng tơ nhện.

Một khi quấn đủ dày — khoảng bằng kích thước quả dưa hấu cho mỗi viên đá — tôi liền ngừng tạo thêm tơ…

“Bây giờ, phần quan trọng nhất của dự án hôm nay chính là …[PygmalionTạo Búp bê].”

Đây là skill mới tôi có được từ việc xơi tái Rối Ma Quái.

Skill có thể “làm ra những con rối có năng lực chiến đấu” dưới sự điều khiển của người dùng.

Sau khi tôi kích hoạt skill, ba quả banh dưa hấu bằng tơ bắt đầu biến hóa… cuối cùng, chúng biến thành ba con búp bê khâu, hình dạng chúng ổn định thành thứ gì trông như những cô gái siêu biến hình.

“Rồi sau cùng, sao chép một phần ý thức của mình vào trong Tinh Thạch để biến chúng thành những Thông Linh Vật...”

Và thế đó là hoàn thành những bảo kê của làng, ba chị em búp bê khâu Arachne!

Này, bước ra đây, tên nào vừa nói “Không phải chỉ là Đá●●áá?”. Muốn nói chuyện với tôi không.

Chúng là những con búp bê khâu.

Tôi đã có hơi hơi phấn khích quá… ban cho chúng năng lực kháng cự đòn chém, kháng tất cả nguyên tố và tăng cường lực tấn công cùng với năng lực tạo khiên phép lẫn khả năng ẩn hình cộng thêm skill đâm lén, hơi thở tê liệt, rồi còn vân vân và vân vân.

NHƯNG. CHÚNG. CHỈ. LÀ. BÚP. BÊ. KHÂU. THÔI. ĐÓ. NHA.

Chúng là những con búp bê khâu, nên chẳng có vấn đề gì để đưa chúng cho làng để bày tỏ lòng biết ơn về bữa chiêu đãi phải không?

Hôm sau.

Zerron và Zell tiễn tôi ra tận cổng làng.

Tôi đã hỏi họ đường về nhà, nên thiệt sự, chẳng còn thứ gì níu giữ tôi ở lại đây nữa cả.

Thế nhưng, tìm một cách để nói tạm biệt với nhóc Zell, người đang bám lấy gấu áo tôi với nước mặt nhạt nhòa, có lẽ là thử thách lớn nhất của tôi trong ngày.

“Chị… Chị thiệt sự phải đi sao…?”

“Ừ, chị xin lỗi…. Chị còn có công ăn việc làm ở thị trấn… Nhưng chị sẽ cho những cái này thay vào đó. Trân trọng chúng nha?”

“Vâng! Em sẽ nghĩ chúng như là chị và giữ gìn những con búp bê này! Em đã nghĩ ra tên chúng luôn!”

“Ồ, thế hả? Em định đặt tên gì cho chúng?”

“Con đỏ này là Flare, xanh lam là Frozen, còn màu vàng là Gaia!”

Ui chà chà, không tệ đâu nhóc. Những cái tên vừa khít với nguyên tố tấn công của từng con luôn.

Chính xác thì, những skill tấn công mà tôi ban cho chúng lần lượt là phun ra lửa, thở ra băng và ném đá lỗ đầu.

“Phải, đúng là những cái tên hay thật đó nha! Vậy thì, Flare, Frozen, Gaia. Bảo vệ nhóc này và ngôi làng này nha?”

“Vâng, Chủ nhân Shiori. Chúng em sẽ bảo vệ Chủ nhân Zell và ngôi làng này.”

Tôi là người duy nhất có thể nghe tiếng họ đáp lại, nhưng tôi chỉ định Zell làm chủ nhân thứ hai, nên họ sẽ nghe lệnh nhóc ấy.

Kể cả trường hợp hiếm có bọn cướp xuất hiện trở lại, ngôi làng cũng ổn thôi.

Rồi, tôi bỏ ngôi làng lại phía sau lưng mình. Kể cả khi nhìn ngoái lại, tôi thấy hai người họ vẫn lưỡng lự để tôi đi.

Mấy năm sau đó.

Ngôi làng trở nên nổi tiếng vì là ngôi làng được sự bảo vệ của “Những con rối bất khả chiến bại”. Cuối cùng, nhiều bậc thầy golem và nghệ nhân làm búp bê tụ tập đến làng, giúp nó phát triển thành một ngôi làng của những người làm hình nhân… nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi.