Đối phó với chủ quầy dễ hơn tôi nghĩ. Ý tôi là về mặt tinh thần chứ không phải vật lý.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ do dự. Họ không phải NPC trong một game mà là những con người thực. Nhưng cuối cùng, tôi thực sự không cảm thấy gì cả.
Có phải một tháng qua đã bóp méo tôi quá nhiều? Hoặc tôi đã hoàn toàn làm theo suy nghĩ của một con quái vật? Dù trong trường hợp nào đi nữa, tất cả sự sống, đối với tôi, được chia thành ba nhóm rõ ràng: đồng minh, kẻ thù, và không liên quan. Tôi không thể nhìn thế giới theo bất kỳ cách nào khác.
Dù sao thì giờ cũng đã quá trễ để suy ngẫm về việc này. Sau tất cả thì tôi cũng đã giết lũ cướp và tên thương nhân.
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Hạ cấp)]
- Con quỷ của làn sương quyến rũ nhảy múa trên biển bắc. Một dạng sống tinh thần khôn ngoan.
[MP: 752/755] 5↑
[Tổng lực chiến: 830/830] 5↑
[Kỹ năng đặc trưng: <Reroll> <Thao túng không gian mạng> ]
[Kỹ năng chủng tộc: Gây sợ hãi]
[Thẩm định đơn giản] [Dạng người (Lão luyện)] [Expert Packer]
Tôi để Blobsy tiêu hủy cái xác trước khi mọi người phát hiện ra và làm ầm lên. Tôi rời khỏi bụi cây và trở lại con đường với vẻ ngây thơ như một thiên thần.
Nếu tôi coi trình độ của ông ta là của dân thường chưa từng chiến đấu, tôi chắc rằng mình có thể tàn sát một trăm người mà không gặp vấn đề gì. Nhưng không có gì đảm bảo rằng tất cả mọi người tệ hại như vậy. Và dù sao thì tôi thậm chí chẳng có thời gian để giết chóc khắp nơi.
Còn lại hai mươi sáu ngày nữa.
Tôi phải tìm được hai viên đá ma thuật và đến chỗ cây thế giới trước khi hết thời gian.
Dù sao đi nữa, tôi không ngờ đôi tai mình lại dễ dàng lộ ra đến vậy.
Đúng là tôi vẫn chưa quen với việc sử dụng cơ thể người, nhưng trông tôi thật sự nổi bật vậy à? Khi ở Trái Đất, tôi thường nhận phải những ánh nhìn tò mò bởi căn bệnh bạch tạn của mình. Tuy nhiên, con người ở thế giới này có nhiều màu tóc hơn là chỉ đen, vàng, hay nâu – có cả bạc, xanh lam, đỏ và nhiều màu khác nữa. Tôi không nghĩ mình sẽ nổi bật ở đây.
Hình dáng của tôi hiện tại chính là hình ảnh của chính tôi. Trừ việc tôi không hề hốc hác và đầy vết bầm tím. Tôi trông hoàn toàn giống những đứa trẻ khỏe mạnh cùng trang lứa, vậy nên càng ít lý do để mọi người chú ý.
Tôi tự hỏi tại sao trông tôi khác với ký ức của mình về việc bản thân trông như thế nào. Có lẽ tôi đã vô thức ‘tối ưu hóa’ bản thân mình chăng?
Và kết quả của việc tối ưu hóa cũng bao gồm cặp tai thỏ…? Và tôi không chỉ có tai thôi. Tôi chỉ nhận ra khi thay quần áo trong cửa hàng đồ cũ là mình có cả đuôi thỏ, nó cỡ khoảng nắm tay người, ngay phía trên mông tôi.
Tại sao? Tại sao phải có tai và đuôi chứ???(Trans: vì tác giả thích thế, và trans cũng vậyJ)
Haizz, dù sao thì chuyện cũng đã rồi. Tôi chỉ cần giấu đôi tai với mũ trùm là được.
Tôi vẫn còn khoảng 10 bạc và vài bạc nhỏ lấy được từ bọn cướp. Tôi đáng lẽ đã có nhiều lộ phí hơn, thế nhưng… mụ chủ cửa hàng và mấy tên lính gác đã lấy đi một khoảng khá lớn.
Sớm muộn gì chúng cũng nhận phải một kết cục xứng đáng.
Trời cũng đã sắp tối, thế nhưng tôi không có ý định thuê một căn phòng trong một ngôi làng coi người ngoài là những túi tiền di động. Ngay cả khi chủ nhà trọ trông giống như một người tốt bụng, nếu họ thấy đôi tai thỏ của tôi, họ vẫn có thể sẽ quyết định xông vào phòng tôi lúc nửa đêm với một cây gậy.
Thế nên tôi giấu mình vào một trong những bụi cây dày nhất làng. Khi đêm đến, tôi lén di chuyển về phía những cánh đồng.
Bầu trời đêm ở đây không như bầu trời ô nhiễm ở Trái Đất, chỉ những ngôi sao cũng đủ sáng để soi đường cho tôi. Dù vậy không có nghĩa là tôi thực sự cần ánh sáng để có thể nhìn.
Tôi biến đổi thành dạng nửa người nửa sương để không để lại dấu chân, rồi trôi về phía một cái lều nhỏ cạnh những cánh đồng. Có khoảng 10 người bên trong, xét từ số tín hiệu ma thuật.
Căn lều – trong giống một nhà kho hơn, thật đấy – không bị khóa. Dù sao thì cánh cửa cũng trông như sẽ vỡ chỉ với một cái vung rìu. Tôi lén nhìn qua khe hở và chỉ thấy toàn đàn ông. Tất cả đều là á nhân, đủ từ 13-14 cho đến khoảng 50 tuổi.
Không có sàn nhà, chỉ có nền đất cứng. Tôi thấy thứ gì đó trông như những chiếc giường rơm ở phía sau. Họ trông khá sạch sẽ, nhưng trang phục của họ chỉ là trang phục lao động đã sờn. Họ ngồi quanh một đống lửa nhỏ ở giữa nhà kho, chờ cho nồi súp rau củ chín trong mệt mỏi.
Nếu không có mấy bức tường và phần mái, họ sẽ chẳng khác gì đang cắm trại ngoài trời.
Sáu khuyển tộc, ba miêu tộc, một elf. Tất cả đều có lực chiến dưới 100, nhưng nhiêu đó vẫn đủ để họ mạnh hơn một dân làng nhân tộc.
Tôi mở cửa và bước vào trong. Khoảng một nửa á nhân ngay lập tức nhận ra. Họ nhìn tôi.
“…Cô là ai? Cô cần gì ở bọn ta?” Một thú nhân đang ngồi bên đống lửa hỏi, trong có vẻ mệt mỏi nhưng đầy thận trọng. Ông ta trông giống sói hơn là chó. “Bọn ta có thể là nô lệ, nhưng bọn ta không phải là đồ chơi cho mấy đứa trẻ lúc nửa đêm…”
“Đó không phải là lý do tôi đến đây.”
Tôi cởi mũ trùm. Nhóm thú nhân há hốc mồm vì kinh ngạc ngay khi nhìn thấy đôi tai đang rũ xuống của tôi.
“Nhóc thuộc khuyển tộc… không. thố tộc? Ta chưa bao giờ nghe về tộc đó trước đây.”
Lang nhân nhìn về phía một người đàn ông Elf, người cũng cau mày và lắc đầu.
“Tôi cũng vậy. Dù vậy… Tôi đã nghe rằng vào thời của ông tôi, có nhiều tộc thú nhân hơn là chỉ khuyển tộc và miêu tộc như hiện tại. Tuy nhiên, các tộc khác đều đã bị săn đuổi để làm thú cưng cho con người. Họ được cho rằng đều đã tuyệt chủng vài trăm năm trước.”
“Họ đã sống sót ư…?”
Họ nhìn tôi đầy ngờ vực. Tôi lắc đầu.
“Tôi không biết tôi là gì nữa. Tất cả những gì tôi biết là toàn bộ bạn bè tôi đã chết. Tôi đã giấu mình trong suốt hành trình của bản thân cho đến giờ.”
“Hiểu rồi… Cô chắc chắn đã có một khoảng thời gian khó khăn, cô bé.”
“Đừng bận tâm. Tôi chỉ có vài thứ cần hỏi.”
Tôi nói với họ rằng con người đã lấy đi một vật quan trọng của tôi, và tôi đang trên đường lấy lại nó. Rồi tôi hỏi họ về lá chắn quanh ngôi làng này và về nhưng thành phố lớn.
“Ta nghĩ lá chắn đến từ ma cụ xua đuổi quái vật trong nhà của trưởng làng… Về phần những thành phố lớn, cô tốt nhất đừng đến đó, cô gái trẻ. Với vẻ ngoài như thế, cộng thêm độ hiếm của tộc cô, cô chắc chắn sẽ bị bắt làm nô lệ ngay lập tức. Lũ khốn chết tiệt đó cho rằng bất cứ chủng tộc nào không phải con người đều là gia súc.”
“Tại sao mọi người không chạy trốn?”
Một miêu nhân, người chỉ im lặng lắng nghe cho đến lúc này, giận dữ chế nhạo bản thân. Những lời ông thốt lên mang theo những cảm xúc bị kìm nén.
“Cô không thấy những chiếc vòng cổ này à, cô bé? Chừng nào chúng còn trên cổ, chúng sẽ siết chết bọn ta một khi bọn ta ở quá xa ma cụ của trưởng làng. Những người phụ nữ đều bị đưa đi nơi khác… ngay cả con gái ta cũng lọt vào mắt tên trưởng làng. Ta không biết hắn đưa con bé đi đâu. Số phận của bọn ta chính là làm việc ở đây tới chết…”
“Ông bỏ cuộc à?”
“Cẩn thận lời nói của mình đấy, cô bé! Cô thì biết gì chứ?!”
Tôi di chuyển ra sau lưng ông ta trong nháy mắt, trước khi miêu nhân giận dữ này kịp đứng dậy. Con dao găm của tôi chạm vào cổ ông ta.
“Cô…”
Ông bác miêu nhân chết lặng vì sốc. Khi ông bác lang nhân nhìn chằm chằm tôi đầy giận dữ, tôi ném con dao mình đang cầm đến chân ông ta.
“…cô muốn gì?”
“Của ông đấy. Nếu ông chán sống, thế thì sao không tự sát đi? Cách đó nhanh hơn đấy.”
Hơi thở của họ như dừng lại. Tôi có thể thấy cơn giận sục sôi trong mắt họ.
Không chút bận tâm, tôi bỏ thêm vài con dao găm xuống chân họ rồi quay đi và hướng về phía cửa.
“Chờ đã, cô bé!”
“Tôi sẽ đến thành phố của con người. Có lẽ là sau khi phá hủy vài món đồ chơi của trưởng làng. Chúng là của các người. Dùng chúng để chết hay để tiếp tục sống là do các người quyết định.”
Ngay cả sau khi tôi rời khỏi nhà kho, không ai trong số họ di chuyển. Và cũng chẳng ai nói gì cả.
Tôi tiến về ngôi nhà lớn mà có vẻ như là nhà của trưởng làng, nơi mà lúc sáng tôi đã phát hiện một tín hiệu ma thuật khá mạnh. Không có lính gác. Có lẽ người dân hoàn toàn tin vào ma cụ xua đuổi quái vật. Tuy nhiên, khi tôi đột nhập vào dưới sự che chở của màn đêm, tôi đã bắt gặp một vài con ‘đom đóm’. Tôi nghiền nát tất cả chúng để phòng hờ.
Theo thông tin của Số 1, lũ ‘đom đóm’ đó là máy bay theo dõi không người lái của tập đoàn, thiết kế của chúng chú trọng sự bí mật, vì thế ngay cả lũ chim cũng có thể phá hủy chúng. Việc tôi phá hủy chúng là không thành vấn đề. Tôi muốn lấy thông tin từ chúng, nhưng vào lúc này, tôi chưa đủ khả năng để làm việc đó.
Tôi đi thẳng vào từ cửa chính. Tôi phân tán tay phải của mình, luồn đám sương ấy qua các vết nức, rồi tái hội tụ nó để mở chốt của từ bên trong.
Nhà của trưởng làng sáng đến không ngờ, dù cho thế giới này lẽ ra phải giống với Trái Đất thời trung cổ. Đèn ma thuật ở khắp nơi. Tôi cũng thấy có vài ma cụ trông như các thiết bị điện nữa.
Không có lò sưởi, nơi này bằng cách nào đó vẫn ấm. Có cả máy điều hòa nữa à?
Đèn vẫn mở, dù xung quanh chẳng có ai. Nhìn kỹ hơn thì có một ghi chú trên bàn. Theo như nội dung của tờ ghi chú thì vợ của trưởng làng hiện đang uống rượu ở khu mua sắm và sẽ không trở về cho đến khi trời sáng.
Hiểu rồi, ngôi làng này sử dụng mana khá phung phí…
Có tín hiệu ma thuật ngay phía dưới tôi. Tôi lùng sục khắp ngôi nhà để tìm đường xuống. khi tôi bước xuống nhưng bậc thang, tôi nghe tiến thút thít của một cô gái, cùng với tiếng cười khoái trá của đàn ông.
“Hehehe, thôi nào. Chúng ta chỉ vừa bắt đầu thôi.”
“Không…”
Một gã đàn ông trung niên đang đánh đập một cô gái thú nhân với thứ gì đó trông như một cây roi ngựa, tay còn lại đang cầm một chai rượu. Cô gái co người, nức nở vì đau đớn.
Sâu bên trong căn phòng, tôi nhìn thấy một bệ thờ đang tỏa ma lực. Khi tôi tiếp cận, tên đàn ông say xỉn – có lẽ là trưởng làng – nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Gì chứ, chỉ là một con bé thú nhân? Mau đến đ-urgk!”
Ồ, phải rồi, tôi quên đội lại mũ trùm.
Tôi lặp lại thủ thuật đưa bàn tay sương vào phổi lần nữa, đảm bảo rằng sẽ hút khô hắn đến tận linh hồn. Hắn quằn quại, mặt hắn tái nhợt như sắp chết, đôi tay cào cấu cổ họng. Cuối cùng, cái xác ướp kia cũng đổ gục.
Chứng kiến cái chết của hắn, cô gái ré lên. Tôi phớt lờ cô ta và lấy một cái rìu cầm tay gần đó để đập nát toàn bộ ma cụ trên bệ thờ.
Căn phòng giờ trông trống trải hơn nhiều.
Đèn trong ngôi nhà đều tắt cả. Sao thế nhỉ? Tôi không để ý là chúng bắt đầu tắt từ khi nào.
“X-Xin hỏi…”
Cô gái lưỡng lự gọi tôi. Cô ta có vẻ vẫn nhìn rõ trong bóng tối. Tôi lờ cô ta đi, bước lên những bậc thang để rời khỏi đây.
Áp lực ma thuật mờ nhạt mà tôi có thể cảm thấy ở khắp nơi trong làng trở nên chập chờn. Có lẽ sẽ mất đến hơn vài ngày trước khi quái vật bắt tấn công nơi này.
Dù thế nào đi nữa, có vẻ là tôi không có thời gian lo cho mấy thú nhân đó.
Nhìn kỹ thì, những đóm sáng từ những ngôi nhà trong làng cũng đã biến mất. Tiếng thét vang lên hết chỗ này đến chỗ khác. Không lẽ có thứ gì như hộp cầu chì trong số mấy ma cụ trên bệ thờ à?
Tôi không chắc là trên bệ thờ có ma cụ giám sát mấy cái vòng cổ nô lệ hay không, và tôi cũng không có ý định xác minh việc đó. Trong sự hỗn loạn của ngôi làng, tôi biến mất vào màn đêm, tìm kiếm thị trấn láng giềng nơi có chuyến xe đến thủ đô.
*boing*
‘Ah, xin lỗi nhé Blobsy. Lần này không có đồ ăn vặt cho nhóc đâu.’
------------------------------------------
Trans+edit: Muttsurini
Vừa thi học kỳ xong nên tui tận dụng chút thời gian làm cho xong chương này cho mấy bác. Tuần này tui chính thức bắt đầu ôn thi THPT quốc gia nên chương sau chắc sẽ phải đợi khá lâu đấy.