“Này, cô bé. Cô muốn lên tàu, phải chứ? Tôi biết một cách đấy .”
Tôi quay về phía giọng nói phát ra. Hắn là một người đàn ông gầy và cao lêu nghêu, khoảng tầm ba mươi tuổi. Trang phục của hắn khiến hắn trông như một người bình thường, nếu bạn bỏ qua ánh mắt mờ ám và giọng điệu xảo trá của hắn. Thật lòng thì, hắn trông cực kỳ đáng nghi.
“…thật sao?”
“Đến đây, không cần phải thận trọng đến vậy đâu. Với lại nhỏ tiếng thôi. Rõ ràng giá vé khiến cô gặp rắc rối, phải chứ? Thế thì tôi có thế giúp đấy…”
Hắn tiến gần hơn và thì thầm để chỉ mình tôi nghe được.
“Nói xem, cô có thể trả bao nhiêu?”
“…tám đồng bạc.” Tôi thành thực trả lời.
Hắn cau mày đầy thất vọng. “Hmmm… quả nhiên không đủ, nhưng kiểu nào thì tàu cũng sẽ khởi hành tối nay. Đành vậy, đi với tôi. Trùng hợp thay, chúng tôi còn một chỗ trống, dù không đảm bảo sẽ thoải mái.
Tôi gật đầu. Hắn vui vẻ bước đi, còn tôi thì theo sau hắn ta.
Hắn ta như thể có hẳn một tấm bảng neon với dòng chữ ‘Giao dịch trái phép đây’ trên đầu. Thường thì bạn sẽ cho rằng hắn là một tay buôn lậu chuyên giấu người trong khoang hàng, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì có gì đó không đúng.
Thủ đô nằm rất xa chỗ này, nhưng cũng chỉ mất 5 ngày nếu đi bằng xe ngựa. Tàu hỏa có thể đi đến nơi đó chỉ trong 1 ngày mà không chút chậm trễ hay phải lo lắng về bọn cướp, nhưng tôi không nghĩ chỉ nhiêu đó đủ để khiến người ta lén lên tàu. Những người có nhu cầu làm vậy chắc chỉ có những kẻ bị truy nã đang trốn chạy hoặc là người tị nạn.
Chuyện này thật sự vô cùng mờ ám. Thế nhưng với tôi, tôi có lý do chính đáng để đi theo hắn.
Chúng tôi bỏ lại nhà ga sáng chói phía sau, đi dọc theo đường ray. Xung quanh ngày càng trở nên vắng vẻ hơn. Những ngôi nhà dần được thay thế bằng những cái chòi xây từ đất và bùn. Có lẽ tiếng ồn và sự rung chấn từ các đoàn tàu đi qua đã làm giảm giá đất ở đây.
Chúng tôi đi vào một nhà kho lớn cạnh đường ray. Nơi này có hơn 10 người đang kiểm tra mấy cái thùng gỗ, và vài nô lệ thú nhân đang vác một thùng gỗ lớn.
Tên đàn ông hét to về phía cuối phòng. “Sếp! ‘Hành khách’ cuối cùng đây!”
“Ồ, tốt lắm!” Một giọng trầm trả lời. Đó là giọng của một người đàn ông khoảng 50 tuổi, cơ thể to lớn của hắn đầy cơ bắp. Hắn hoàn toàn trông như thủ lĩnh của một băng cướp dù đang cải trang.
Tên thủ lĩnh xem xét tôi từ trên xuống dưới. Hắn nhếch mép, “Chết tiệt, tao không ngờ mày kiếm được một món hàng tốt đấy!”
“Heheh!” Tên đàn ông cao lêu nghêu cười khoái trá.
“Bọn nô lệ! Mang mấy thùng hàng ra ga nhanh! Nhóc, mày theo tao.”
“…”
Ngay bây giờ, tôi không nghĩ sẽ có một bước ngoặc trong mạch truyện khi mấy tên này thực ra là người tốt. Tôi tiếp tục im lặng theo sau tên được gọi là sếp. Chúng tôi dừng lại trước một cái thùng lớn.
“ Chỗ của mày sẽ là ở đây.”
Một tên khác xuất hiện cạnh chiếc thùng và mở nắp. Tôi thấy trong thùng toàn những cô bé, có cả con người lẫn thú nhân. Có khoảng mười cô bé bị nhồi nhét sát cạnh nhau trong thùng. Tất cả họ đều xinh xắn, dường như chúng đã lựa chọn rất kỹ càng.
Vài cô bé đang thổn thức. Số khác có gương mặt vô hồn, như thể đã chấp nhận số phận. Số khác thì co rúm trong sợ hãi…
“Này… với tôi họ trông không có vẻ gì là hành khách.” Tôi thì thầm.
Tên thủ lĩnh cố nhịn cười, nhưng rồi hắn cười lớn. “Vậy sao? Thế thì xin lỗi vì làm nhóc thất vọng. Ở đây chúng thực sự được chăm sóc tốt. Dù sao chúng cũng là quà cho lũ quý tộc thủ đô mà.”
Rồi hắn ra lệnh, tay hắn lấy ra một điếu thuốc, “Hai đứa bây, thu phí tân hành khách của chúng ta rồi xếp cô ta vào chỗ ngồi!”
“Vâng.” Tên đàn ông cao lêu nghêu và một tên khác cười khẩy. Chúng vươn tay về phía tôi.
…chà, đúng như dự đoán mà.
“Được rồi, mau đưa hết ti-urk!” “Cái-aghk!”
Tôi biến cả hai tay thành dạng sương, lấp đầy phổi và rút cạn sinh lực của chúng.
Đúng như tôi nghĩ, lực chiến của tôi vẫn đang quá thấp để có thể ngay lập tức hút khô chúng. Tôi chỉ mới hồi phục được 10% ma lực.
“Thôi nào, hai đứa bây làm gì mà lâu…”
Tiếng rên rỉ của chúng khiến tên thủ lĩnh quay mặt lại, và thứ chào đón hắn là cảnh tượng đàn em của mình bị biến thành xác ướp.Điếu thuốc vừa mới châm rơi khỏi cái miệng há hốc của hắn.
“Cái…”
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ(Hạ cấp)]
[MP: 206/776] 16↑
[Tổng lực chiến: 282/853] 17↑
Dù tôi vốn đã biết rõ, nhưng việc săn người thực sự vô cùng hiệu quả. Giờ tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của lũ quái vật khi chúng tấn công bất cứ con người nào mà chúng gặp.
Nhưng việc đó không có nghĩa là tôi sẽ đi tàn sát con người một cách bừa bãi. Tìm thấy một lũ cặn bã để giết quả là một dịp may hiếm có cho tôi.
Tôi giữ hai cánh tay ở dạng sương, nở một nụ cười đầy biết ơn với tên thủ lĩnh. Hắn nhăn nhó và hét lớn.
“Tất cả bọn bây đến đây mau! Con khốn này thực quái dị!!”
Đáp lại tiếng gọi, thêm năm bữa ă- tên đàn em của hắn xông vào. Lũ còn lại đang lấy vũ khí chăng?
“Chuyện gì vậy sếp?!”
“Là con nhỏ đó à?!”
Là do chúng đánh giá thấp tôi vì tôi là một đứa trẻ, hay là do chúng thực sự vô cùng trung thành với tên thủ lĩnh đây? Mấy tên này xông vào chỉ với tay không hoặc cùng lắm là dao nhỏ làm vũ khí.
Lực chiến của chúng khoảng 100. Tôi cho rằng chúng là những kẻ đã có chút kinh nghiệm đánh đấm, và tôi chẳng thể tìm thấy tên nào có lực chiến đạt 300 ngay lúc này cả. Hơn nữa, chúng không có vũ khí phù hợp. Tôi chẳng thể nào thua được.
“Cái quỷ gì thế n-aargk…”
Tôi bóp nghẹt một tên trong phạm vi màn sương. Hắn ngã xuống như một cành cây khô mục nát. Nỗi sợ vô danh đẩy bốn tên còn lại giật lùi vài bước.
Bang! Cùng lúc một tiếng nổ dứt khoát vang lên, tôi cảm thấy có thứ gì đó xuyên qua dạ dày mình.
“H-Hahahah… chết đi, con khốn!”
Tên thủ lĩnh chĩa một cái ống cong trong tay hắn vào tôi. Nó trong như một khẩu súng lục thời xưa.
“Cơ hội của chúng ta đấy! Tụi bây, bắt lấy nó!” Hắn ra lệnh. Lũ đàn em nén đi sự sợ hãi. Chúng nhìn nhau gật đầu, Rồi xông thẳng về phía tôi.
Tôi vật chất hóa cánh tay phải trở lại, rồi rút một trong những con dao găm tôi còn giữ trong người ra để cắt cổ tên dẫn đầu. Hắn gục xuống, máu tuông như suối. Ba tên còn lại tiến vào không chút bận tâm, vậy nên tôi chuyển cơ thể mình gần như sang dạng sương, với kích thước một người trưởng thành và hút khô chúng ngay lập tức.
“Q-Quái vật…?”
Có vẻ như tên thủ lĩnh nghĩ rằng việc biến đôi tay thành dạng sương chỉ là một năng lực đặc biệt, giống như của các Miko. Đến tận lúc này, hắn vẫn coi tôi là ‘con người’.
Nếu tôi là con người, phát bắn vừa rồi sẽ là một vết thương chí mạng. Ngay cả với cơ thể dạng sương, nó vẫn khá đau bởi mật độ sương dày đặc khi tôi ở trong dạng người. Tôi chỉ mới hồi phục lại chút ma lực, và hắn đã khiến tôi phí đi một phần lượng ma lực vừa hồi phục ấy.
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Hạ cấp)]
[MP: 226/816] 40↑
[Tổng lực chiến: 307/897] 44↑
“Sếp!”
Tôi cảm nhận được thêm 10 tên xuất hiện từ lối vào trên radar. Tiếp viện có vẻ có đem theo vũ khí.
Giờ thì… đến lúc nghiêm túc rồi.
Tôi chuyển hoàn toàn sang dạng sương, tràn ra khỏi trang phục của mình và phình ra thành một đám mây chết chóc. Ở góc tầm nhìn, tôi thấy đôi chân đang run rẩy của tên thủ lĩnh. [Gây sợ hãi] đã phát huy tác dụng.
*
Một điều mà tôi đã nhận ra từ những trận chiến từ trước đến giờ của tôi đó là: Tôi nhận được nhiều ma lực hơn từ việc hấp thụ những kẻ chuyên nghĩ về chuyện xấu. Cũng như tôi có thể hồi phục nhiều ma lực hơn từ những kẻ chịu ảnh hưởng bởi [Gây sợ hãi] khi nhìn thấy tôi.
Đây chính là lý do tôi dùng hình dạng thật, chỉ là… tôi quên mất mấy cô bé cũng đang ở đây.
Thật sai lầm mà! Vài cô bé tội nghiệp thậm chí đã tự làm ướt bản thân vì sợ hãi. Tôi thật sự không nên để bất cứ nhân chứng nào sống sót, nhưng, đành vậy…
“Không được kể với bất cứ ai, rõ chứ? Bằng không…”
…ta sẽ ăn mấy đứa.
Chúng trông có vẻ hiểu phần mà tôi không nói ra khi nhìn thấy nụ cười của tôi. Lũ trẻ cuống cuồng gật đầu với đôi mắt đẫm lệ. Dù sao Blobsy cũng chén sạch mấy cái xác nên tôi không nghĩ sẽ có ai tin lời lũ trẻ nếu chúng vẫn định nói ra.
Chúng có thể tự tìm đường về nhà, nhỉ? Tôi cảm thấy tội nghiệp cho mấy cô bé thú nhân, thế nhưng tôi không định cứu bất cứ ai hay có đủ thời gian để làm thế.
Chuyện đó sao cũng được, tôi đã ghé qua văn phòng của lũ buôn người để ‘mượn’ ít tiền. Tôi tìm được 3 đồng vàng lớn và 5 đồng vàng nhỏ. Nhiêu đó là quá đủ cho một vé lên tàu tốc hành.
Tôi trở lại ga tàu với tâm trạng phấn chấn. Nhưng thứ chào đón tôi là một phát hiện (sự thật) gây sốc.
“Chờ đã, hết vé rồi sao?”
Vé tàu tới thủ đô đã bán hết. Tên quái nào lại bỏ ra số tiền lớn đến thế cho một tấm vé chứ?!
Theo như anh chàng điều hành phòng vé, tàu có 5 toa. Toa đầu tiên là đầu máy, thế nên sẽ có 4 toa có thể sử dụng
Một toa để chất hàng, một toa khác cho việc ăn uống. Hành khách có thể ngồi ở hai toa còn lại, nhưng các toa không có chỗ ngồi theo hàng như tôi tưởng tượng, thay vào đó là các phòng riêng với sức chứa 6 người, và mỗi toa có 4 phòng như vậy. Có tất cả tám phòng.
Những người duy nhất trả nhiều tiền đến thể để đi lại là quý tộc hoặc những người giàu có, thế nên thông thường sẽ không ai chia sẻ phòng với nhau. Trả cho cả một phòng đồng nghĩa với việc trả cho sáu người, nhưng họ có tiền. Họ vốn cần chẳng bận tâm việc đó.
“Lần này, có một đoàn khách tai to mặt lớn từ một quốc gia khác. Họ bao cả một toa. Vậy nên chúng tôi thực tế đã hết vé từ hôm qua… Bên cạnh đó, nếu cô vẫn chưa có chỗ trọ, đến chỗ tôi thì sao?”
“Không, cảm ơn.”
Ra là vậy, bảo sao anh ta thân thiện đến kinh ngạc…
Có vẻ như thế giới này không quá quan tâm vấn đề tuổi tác như Trái Đất, họ chỉ chú ý đến vẻ ngoài và vóc dáng. Trong thị trấn, tôi thậm chí đã thấy một ông chú đã quá 30 tay trong tay với một thiếu nữ.
Thế nhưng, kể cả với sự khác biệt về nhận thức đó, cơ thể tôi dù sao vẫn mang hình dáng của một đứa trẻ mà!
Bỏ chuyện sang một bên, phải làm gì với chuyến tàu đây…
Đành vậy, tôi đoán mình sẽ phải lẻn lên tàu. Cuối cùng thì, tôi vẫn phải quay lại kế hoạch ban đầu. Nhưng giờ tôi biết được rằng có chỗ cho việc buôn lậu trẻ em ở khoang hàng hóa, tôi sẽ trốn ở đó vậy.
Nếu tôi nhớ chính xác, một ngày ở đây khoảng bằng một ngày ở Trái Đất. Tôi thấy một tháp đồng hồ mới toanh ở trung tâm thị trấn. Tôi tự hỏi liệu đây có phải dấu hiệu của sự rò rỉ văn hóa Trái Đất sang thế giới này.
Đoàn tàu sẽ khởi hành đúng 9 giờ. Hành khách trên tàu đang tận hưởng bữa tối của họ. Tôi hòa vào bóng tối và lên tàu bằng cửa sổ của khoang hàng hóa chỉ ngay trước khi tàu khởi hành.
Với tôi, tôi có thể dễ dàng bám vào mái tàu, nhưng tôi có lý do để tìm một chỗ an toàn hơn, dù chỉ một chút
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Hạ cấp)]
- Con quỷ của làn sương quyến rũ nhảy múa trên biển bắc. Một dạng sống tinh thần khôn ngoan.
[MP: 565/935] 119↑
[Tổng lực chiến: 658/1028] 131↑
[Kỹ năng đặc trưng: <Reroll> <Thao túng không gian mạng> ]
[Kỹ năng chủng tộc: Gây sợ hãi]
[Thẩm định đơn giản] [Dạng người (Lão luyện)]
[Người lưu trữ chuyên nghiệp]
[Có thể thăng cấp]
Tôi không rõ là do ma lực mình vượt mức 900, hay do lực chiến của tôi vượt mức 1000. Tất cả những gì tôi biết là mình có thể thăng hạng lần nữa.
Thông báo ghi ‘thăng cấp’, thế nên chủng tộc của tôi sẽ không thay đổi, phải chứ? Tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì xảy ra. Tuy nhiên, đây là lần biến đổi đầu tiên kể từ khi tôi thoát khỏi Hệ Thống.
Mỗi khi tôi tiến hóa, quá trình đó luôn kết thúc trước khi tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Như mọi lần, tôi tin rằng sẽ tốt hơn nếu tôi có một hình ảnh rõ ràng về thứ tôi muốn trở thành trong đầu.
Được rồi… tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn trong khi vẫn giữ được cơ thể từ sương của mình… nếu có thể, tôi cũng muốn trở nên đủ mạnh để có thể chiến đấu trong dạng người.
Tôi tiếp tục lặp lại những lời đó trong đầu, như thể đang cầu nguyện, cố gắng khắc sâu chúng vào tâm trí. Tôi ngồi bó gối trong một góc khoang hàng. Và trước khi nhận ra, tâm trí tôi chìm vào giấc ngủ.
……………
………
……
…
“Này, Shedy. Mau dậy đi!”
…bwah?
-----------------
Lời tác giả: Đường kẻ màu đỏ chính là hành trình của Shedy. Dù có vẻ hơi khó thấy. Từ góc nhìn này thực sự trông như cô bé không đi quá xa.
------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd