“… á nhân?”
“Đó là… một thú nhân sao?”
Trong hội trường tăm tối, mọi ánh mắt đổ dồn về phía sân khấu. Ánh lửa làm hiện ra một cô gái trắng muốt đứng đơn độc trên sân khấu.
Nhận ra tên trộm đó là cô gái đi cùng mình, Tiz gần như nhảy khỏi chỗ ngồi. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái ấy.
“…Shedy!”
Nhưng đó thực sự là Shedy?
Lần đầu gặp mặt, anh đã nghĩ cô khoảng 10 tuổi. Lần thứ hai, cô trông như gần 11. Anh đã nghĩ trước đó mình nhìn nhầm. Chỉ đơn giản là vậy.
Đúng là những đứa trẻ sở hữu một lượng lớn ma lực, đa phần là con cái của các quý tộc, thường có xu hướng lớn nhanh hơn. Thế nhưng Shedy, cô bé đang đứng trên sân khấu kia trông như thể đã lớn thêm một tuổi chỉ trong vài ngày. Cô bé ấy giờ đây đã thành một thiếu nữ mang theo những dấu hiệu của một vẻ đẹp chết người.
Tuy nhiên, đó không phải là thứ đáng chú ý nhất về cô. Toàn bộ người tham gia đang dán mắt vào đôi tai dài mềm mại trắng như tuyết đang đung đưa trên đầu.
Đúng là có tồn tại khuyển tộc với đôi tai rũ xuống, nhưng tai chúng dài nhất cũng chỉ 10cm. Không ai từng nghe hoặc bắt gặp một loài thú nhân có đôi tai dài đến tận cằm cả. Đó chỉ có thể là đôi tai của loài thỏ.
“… vậy ra, cô ta là một thố nhân!!” Tiếng hét của Salia vang vọng trong hội trường tĩnh lặng. Những lời cô nói không thể rõ ràng hơn.
“…thố nhân?” “một thố nhân…” “Thố nhân…!!!”
Tiếng thì thầm nối tiếp nhau vang lên. Ngay khi nhận thức được những lời đó, những kẻ tham gia không còn nhìn cô với ánh mắt e ngại hay khiếp sợ nữa. Đôi mắt họ giờ đây chứa đầy dục vọng.
“Bắt lấy con thỏ đó!! Nó là của TA!!”
Từ một buồng riêng ở tầng hai, một tên quý tộc trung niên béo ú nghiêng người khỏi tay vịn và hét lớn.
Tiz biết tên đó. Hắn là em trai của vua đất nước này, vương quốc Trestan. Nhưng địa vị của hắn chẳng là gì ở nơi đây, nơi tập hợp đầy những quý tộc giàu có từ nhiều quốc gia khác nhau. Mờ mắt bởi lòng tham và bị thôi thúc bởi tiếng hét ấy, những kẻ nãy giờ còn ngồi yên lần lượt đứng dậy và ra lệnh cho cấp dưới của mình.
“Bắt lấy con bé thố nhân ấy!”
“Không, đấu giá cô ta! Ta sẽ trả 100 vàng lớn!”
“Hãng buôn của ta sẽ bắt giữ cô ta! Gọi hộ vệ vào đây!”
“Đừng có đùa với tao! Cô ta thuộc về vương quốc Trestan!”
“Đây là một sàn đấu giá, ai thèm quan tâm mấy thứ đó chứ?! Mau tóm lấy cô ta!!”
Thố nhân, một chủng tộc chưa từng được biết đến trước đây, thêm vào đó thì cô cũng là một mỹ nhân. Lũ quý tộc sẽ sẵn sàng bỏ cả đống tiền để có được cô.
Hàng tá hộ vệ giẫm đạp lên nhau để thực thi mệnh lệnh từ chủ nhân mình. Họ tràn về phía sân khấu. Chứng kiến cảnh tượng ấy, người chủ trì buổi đấu giá vội ra lệnh cho các cảnh vệ còn sống sót.
“Chúng ta sẽ đem cô ta ra đấu giá! Bắt lấy cô ta, nhưng đừng nghĩ đến chuyện làm cô ta bị thương! Tao sẽ trả mỗi đứa một đồng vàng lớn khi con thỏ đó về tay tao!”
Shedy chỉ ngây người nhìn và chớp mắt. Đôi mắt đỏ rực của cô quét qua hội trường và dừng lại trước cơn lũ hộ vệ và cảnh vệ đang tiến đến với một cái cau mày đầy ghê tởm.
“Được rồi, cứ bình tĩnh - aghk!”
Một kiếm sĩ uyển chuyển là kẻ đầu tiên trèo lên sân khấu. Ngay khi đôi tay hắn tưởng chừng như đã tóm lấy cô, chuyển động của hắn đột nhiên chậm đi một cách kỳ quái. Cô lao vào và con dao trên tay cô cắt qua cổ họng hắn.
Rồi cô nhảy lùi lại. Vài hộ vệ khác lao tới, nhưng ngay khi tiếp xúc với màn sương tỏa ra từ áo choàng , mặt họ nhanh chóng trở nên tái xanh đồng thời chuyển động của họ cũng trở nên chậm chạp một cách khó hiểu. Những nhát chém từ dao và vuốt kết liễu họ.
Liệu màn sương trắng đó có phải một băng ma pháp?
Các hộ vệ nhận ra cô không phải là một mục tiêu dễ dàng. Vài người chuyển sang dùng ma thuật, số khác đập vỡ mấy cái ghế gần đó để làm vài cái dùi cui.
“Sẽ hơi đau chút đấy, bé thỏ!”
Một hộ vệ nhanh chóng đổi trang bị và nhặt một ngọn giáo trên sàn. Hắn vung nó, dẹp đi màn sương, rồi dùng cán giáo đâm mạnh về phía cô.
“Agh!!”
Dù hắn có vẻ khá giỏi dùng giáo, hắn giẫm phải một vũng máu bị đóng băng và mất thăng bằng một cách bí ẩn. Cô tóm lấy đầu hắn, toàn bộ cơ thể hắn trở nên tái nhợt như thể toàn bộ hơi ấm bị rút đi. Trong chớp mắt, một lớp tuyết bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, và khi chút sức sống cuối cùng rời khỏi cơ thể hắn, pho tượng băng vỡ tan.
Chứng kiến màn hành quyết tàn nhẫn ấy cùng với cảm giác một màn sương ấm áp chạm vào da, các hộ vệ trở nên tái nhợt. Họ nuốt nước bọt.
Tại chỗ ngồi trên tầng hai, Tiz nhìn chằm chằm vào cô gái đó với đôi sáng rực. Anh hỏi người quản gia đang đứng cạnh mình, người vẫn đang nhìn vào cô gái đó với vẻ nhợt nhạt không khác gì những cảnh vệ vệ dưới kia.
"Uây,... Ông già! Thế là thế nào?! Rốt cuộc lực chiến của Shedy là bao nhiêu?!"
Xét rằng họ được thuê bởi người tổ chức buổi đấu giá này, các cảnh vệ phải sở hữu kỹ năng chiến đấu đạt cấp 3. Hay theo như cách nói của mạo hiểm giả, họ thuộc Hạng 3.
Và những người tham gia nếu không là kẻ lắm tiền nhiều của thì cũng là quý tộc quyền quý. Hộ vệ của họ ít nhất cũng Hạng 4, cùng cấp với Salia. Có khi còn đạt đến Hạng 5 – những chiến binh có trình độ ngang với các hiệp sĩ bậc thầy.
Salia là một ma hiệp sĩ, lại sở hữu lượng ma lực cao. Lực chiến của cô gần đạt 400.
Nơi này chắc cũng có khá nhiều hộ vệ ngang tầm với cô. Kể cả khi họ không được phép sử dụng vũ khí yêu thích của họ, và thậm chí là họ đang cản trở lẫn nhau, thì cũng có hàng tá người có lực chiến trên 300. Không thể có chuyện họ chịu nhiều thương vong thế kia bởi một cô bé với lực chiến chỉ 200 được.
“L-Lão…Lão không thể [Thẩm định] cô ta!”
“Cái gì?!”
“… ma lực, sinh lực, tổng lực chiến, tất cả đều bị ẩn đi!”
Việc này làm Tiz nhớ về lần đó. Khi anh và cô ở Guild thám hiểm giả, viên pha lê hiển thị ma lực của Shedy là 120 và lực chiến khoảng gần 200, nhưng không cho biết [HP].
Chỉ [Tổng lực chiến] và [MP] là quan trọng trọng chiến đấu, thế nên mọi người thường ít chú ý tới [HP]. Ngay cả nhân viên của guild cũng nghĩ đó chỉ là một lỗi và lờ đi. Nghĩ lại thì, có lẽ đó chính là dấu hiệu cho thấy Shedy đang che dấu sức mạnh.
“Cô đã thành công rồi đấy… Shedy!”
Một cơn gió mạnh quét qua sân khấu, cuốn đi làn sương mờ ảo.
“Dừng lại mau, tên trộm kia!”
Khuôn mặt Salia đỏ lên vì giận dữ đến mức như thể có khói bốc lên từ đầu cô ta. Nữ hiệp sĩ trỏ con dao trong tay về phía Shedy.
Nhận ra cô ta, Shedy khẽ nhíu mày. Cô lẳng lặng quay sang đối mặt với nữ hiệp sĩ kia.
“Cô định làm gì với con dao gỉ sét đó?”
“Đồ khốn, ngươi còn dám nói thế sau khi lừa lấy vũ khí của ta à?!”
Mặt Salia giờ đây trở nên đỏ thẫm. Cô ném mạnh con dao trên tay xuống đất.
“Chỉ có cái chết mới có thể chuộc lại sự lừa dối ngươi gây ra cho bọn ta! Ta sẽ kết liễu ngươi bằng chính đôi tay này!”
“Thế à…”
Trước lời tuyên bố đầy phẫn nộ của Salia, Shedy chỉ đơn giản đáp lại bằng một cái lườm lạnh như băng. Cô ung dung chuẩn bị một con dao găm trong tay trái, trong khi tay phải thì ẩn dưới lớp áo choàng.
“Đến đây!”
Salia rất tự tin. Nếu Shedy đang sử dụng thủy ma pháp dạng sương, thì cô sẽ có lợi thế với phong ma pháp. Và nó cũng chính là ma pháp cô thành thạo nhất.
‘Ngươi vênh váo được như thế là nhờ màn sương đó, phải chứ? Để xem ngươi sẽ ra sao khi ta thổi bay cả ngươi lẫn đám sương đó!’ Salia nhếch mép.
Và như dự đoán của nữ hiệp sĩ kia, Shedy xông tới trong khi tỏa ra một màn sương từ đâu đó quanh cánh tay phải đang được giấu đi của mình. Salia đưa cả hai tay về phía trước.
“[Wind Bomb]!”
Một luồng không khí bùng nổ từ đôi tay của Salia. Như dự đoán của cô-không, còn hơn cả những gì cô dự đoán, Shedy bị thổi bay như thể cô chỉ là một chiếc lá. Nữ thố nhân mỉm cười và vẫy tay. Cô bay khỏi vòng vây của những hộ vệ.
“Khônnnngg! Đừng có bỏ chạy chứ, thứ hạ đẳng!!”
Bỏ lại tiếng hét của Salia phía sau, Shedy nhàng nhã đáp xuống mặt đất. Trước khi các hộ vệ kíp định thần lại, cô lao vào đám đông những người tham gia.
Phụ nữ thì la hét và chạy khỏi cô, còn đám thương nhân thì vươn tay về phía cô với đôi mắt tham lam. Shedy chỉ đơn giản tạo ra một đám sương lớn, tận dụng nó để lọt qua đám đông và lao về phía lối ra.
Trên đường đi, cô chạm mắt với Tiz, người vẫn đang đứng trên tầng hai. Anh nở một nụ cười hoang dại và tuyên bố.
“Hãy nhớ lấy lời ta, nữ thố nhân kia! Ta là Tischlar, hoàng đế thứ 12 của đế quốc Touze, và cô. SẼ. THUỘC. VỀ. TA! Cô cứ chờ đấy!”
“…”
Shedy chỉ lặng lẽ rời đi.
Nữ thố nhân thoát ra rừ cửa chính và biến mất vào những con phố. Quân đội hoàng gia đã được cử đi tìm kiếm, nhưng cũng không có kết quả. Cô đã không còn ở trong thủ đô nữa rồi.
Đây chính là khởi đầu của một loạt các khoản treo thưởng đầy hoang phí của giới thượng lưu, giới quý tộc Trestan và các quốc gia khác. Nhưng đứng trên tất cả chính là khoản tiền thưởng đến từ người đứng đầu đế quốc Touze. Nó khiến cho toàn bộ lục địa trung tâm phải công nhận sự xa hoa của khoản thưởng này.
Truy nã
Một thiếu nữ bạch thố nhân, kẻ chế ngự làn sương ma thuật.
Bất cứ ai bắt giữ và giao nộp cô ta sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Tuyệt đối không được làm hại cô ta.
Hoàng đế đế chế Touze thề với tên của mình: Bất cứ ai hoành thành yêu cầu này
sẽ được trao 5000 vàng lớn như là tiền thưởng.
Tiện đây thì nhiều người đã dự đoán rằng sự kiện này sẽ khiến các thú nhân bị đối xử tàn nhẫn hơn, nhưng hóa ra không phải vậy. Ngược lại, nhu cầu thiếu nữ thú nhân có màu gần với trắng và thiếu nữ khuyển tộc với đôi tai rũ xuống tăng vọt. Họ được bán với giá rất cao và nhận được một cuộc sống sung sướng từ những người mua họ.
------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd