Còn lại 21 ngày.
Tôi không bắt gặp bất cứ ai trên đường đến phòng điều phối ma lực dưới lòng đất, nơi cung cấp ma lực cho hội trường.
Tôi đã sẵn sàng tiêu diệt bất cứ ai chạm mặt tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ vui vẻ thực hiện việc thảm sát một cách mù quáng. Nhưng… sau tất cả, tôi cảm thấy các quốc gia loài người thực sự không dành cho tôi.
… Tôi tự hỏi liệu sự chán ghét này có phải xuất phát từ sự phân biệt đối xử về ngoại hình mà tôi đã luôn phải trải qua không. Có lẽ vậy.
Sẽ chẳng có gì thay đổi chỉ với lời nói từ một cá nhân. Mỗi con người, kể con cháu của họ, luôn chỉ xem á nhân như gia súc, như những con thú có ích. Không hề có sự khinh miệt hay coi thường gì cả. Sau cùng thì chúng cũng chỉ là động vật, không phải con người.
Sự tử tế con người dành cho á nhân không khác gì sự quan tâm của một chàng cao bồi cho con ngựa của mình.
Với con người, việc giết ‘gia súc’ không có gì là tội lỗi cả.
Tôi đã luôn tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Lý do cho mọi chuyện đều nằm ở đây.
“… Phòng điều phối ma lực.”
Ma lực tràn ra từ những chồi non của Cây Thế Giới, thứ duy trì thế giới này, được thu thập và gửi đến khắp mọi nơi, kể cả nơi này.
Ma thuật giúp vận hành tàu hỏa và thắp sáng màn đêm. Một nguồn năng lượng bao la đến mức không ai thèm tiết kiệm. Nó quan trọng với cuộc sống con người như điện ở Trái Đất hiện đại vậy.
Số 1… Hans… đã để lại những lời sau.
Loài người, chủng tộc yếu đuối với khả năng sinh đẻ cao, đã có thể để chinh phục cả thế giới bằng việc‘ký sinh’vào những Chồi Cây.
Rõ ràng, các chủng tộc khác đã nhìn thấy sự yếu đuối của loài người và rồi cho phép chủng tộc yếu đuối ấy bám víu lấy các Chồi Cây trong sự thương hại.
Song con người đã tìm ra cách để sử dụng ma lực. Với sức mạnh mới tìm được, họ đẩy tất cả các chủng tộc khác khỏi các Chồi Cây và biến họ thành nô lệ.
Và với kiến thức từ một thế giới khác – từ Trái Đất hiện đại – sức mạnh của họ ngày càng to lớn hơn.
Nơi này được xây dựng với tiền đề rằng những chiếc đèn sẽ không bao giờ tắt. Thế nên tôi đoán rằng một khi toàn bộ hội trường chìm vào bóng tối vì mất đi nguồn cung ma lực, tất cả mọi người bên trong sẽ trở nên hoang mang.
Chỉ với nến thì sẽ không đủ ánh sáng để chiến đấu. Tôi phải làm điều này ngay trước khi ma thạch của Số 17 được mang lên sân khấu, khoảng tầm 15 phút sau khi phiên đấu giá buổi chiều bắt đầu.
Ngay sau khi xử lý mấy cái đèn, tôi sẽ tiến thẳng đến sân khấu, giết bất cứ ai dám cản đường, đoạt lấy viên đá rồi rời khỏi đây.
… đây là kế hoạch ngu ngốc nhất từ trước đến giờ, ngay cả tôi cũng phải tự nói với bản thân mình như thế. Tuy vậy, tôi chẳng có đủ thời gian để lập nên một kế hoạch hoàn chỉnh, đồng hồ của tôi vốn đang đếm ngược, sự thiếu kinh nghiệm của tôi kiểu nào cũng sẽ tạo ra một kế hoạch đầy lỗ hổng, và quan trọng nhất, tôi chưa từng thực hiện kiểu tư duy chiến thuật như thế này trước đây.
Thôi thì cứ tùy cơ ứng biến vậy. Tôi phải hành động ngay, việc chần chừ sẽ chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.
Được rồi, đi nào.
Tôi biến đổi cánh tay mình để mở khóa phòng điều phối. Với vuốt và vũ khí, tôi biến mọi thứ trong phòng thành sắt vụn.
***
“Cô ta làm gì mà lâu thế nhỉ?” Tiz càu nhàu trong ngờ vực.
Phiên đấu giá buổi chiều đã bắt đầu được một lúc, thế nhưng Shedy vẫn chưa trở lại. Tiz nhấp một ngụm rượu.
“Ngài có cần gọi cô ta không?”
“Thôi, không cần đâu. Sớm muộn gì cổ cũng quay lại thôi.”
Tiz thích Shedy, thế nhưng anh không có vẻ gì là lo lắng cả.
Anh cho rằng thái độ xấc láo của cô thật lạ thường. Dù cô vẫn là một cô bé, vẻ đáng yêu đó vẫn đủ cho anh thấy một triển vọng lớn sau này. Hiếm có ai có làn da trắng như cô, thêm vào đó là cặp đồng tử đỏ rực khiến cô trông như một chú thỏ. Điều đó khiến anh thích thú.
Nhưng sau cùng, với anh, cảm xúc ấy không gì khác việc thấy một thứ gì đó hiếm có. Việc anh gặp được cô không khác gì bắt gặp một con dao đẹp đến ngạc nhiên tại một khu chợ.
Sự quyến luyến Tiz dành cho cô chỉ là sự chiếm hữu của một người đàn ông không muốn mất đi một món đồ thuộc về mình.
Những ai có địa vị như Tiz vốn không phải những kẻ có được bạn đời từ tình yêu đích thực.
Ngoại hình và dòng dõi quyết định người phụ nữ đứng cạnh anh, còn dòng máu quyết định người sinh ra những đứa con của anh. Những người phụ nữ đó có thể là những người quan trọng, nhưng anh sẽ không bị ám ảnh bởi họ.
Tiz chỉ quan tâm đến hai thứ: thanh ma kiếm anh có được từ bé và địa vị hiện tại anh có được bằng việc hạ bệ chính cha mình. Một cô bé kỳ lạ với thái độ xấc láo và chút sắc đẹp chưa đủ để khiến anh hoàn toàn say mê cổ.
“Hmm?”
Ngay khi món đồ đầu tiên của phiên đấu giá buổi chiều , một viên đá quý, đã được đấu giá thành công và viên ma thạch màu vàng bắt đầu được mang lên sân khấu, ánh đèn trên sân khấu bất chợt vụt tắt.
“Chuyện gì đây?”
“Chỉ để tạo bầu không khí thôi… phải chứ?”
Buổi đấu giá vốn bắt đầu trong một hội trường tối với nguồn sáng duy nhất là mấy ngọn nến, thế nên những người tham dự cũng không mấy lo lắng. Cùng lắm cũng chỉ xôn xao một chút. Họ vẫn chưa thể nhận ra rằng đây là một biến cố.
***
Ngay khi tôi phá hủy toàn bộ thiết bị và ánh đèn vụt tắt, tôi nghĩ mình đã nghe thấy một giọng nói.
Nhưng giờ không phải là lúc để ý đến mấy cái cái ảo giác. Tôi biến cơ thể mình gần như thành dạng sương và lao nhanh trên hành lang tối om với tốc độ tối đa.
Blobsy nảy thẳng vào tôi ngay khi chúng tôi gặp lại rồi vui vẻ chui vào trong chiếc túi sách tôi mang bên mình. Khi con bé đã an toàn, tôi lao nhanh lên cầu thang. Tại đây, tôi bắt gặp vài nhân viên đang hoảng loạn do mọi thứ đột nhiên tối đen.
Cửa chính và của sổ cho phép nhiều ánh sáng hơn lọt vào gần lối vào hội trường. Các nhân viên đang điên cuồng ngăn không cho hộ vệ của những người tham gia tiến vào, rằng việc đó quá nguy hiểm.
Tôi nhanh chóng trở lại hành lang tối dẫn vào sau bên trong đó. Hai cảnh vệ đứng gác ở đây đang hé cửa để nhìn vào bên trong kiểm tra tình hình.
Mắt họ vẫn chưa quen với bóng tối. Tôi lần nữa trở lại dạng người, đạp đất lấy đà rồi trượt qua khe hở giữa hai người cảnh vệ.
[Cựu lính đánh thuê?] [Chủng tộc: Con người ♂] [Cảnh vệ]
[Magic Point (MP): 84/85] [Hit Points (HP): 150/150]
[Tổng lực chiến: 306]
“Có gì đó vừa lẻn vào!”
“Có kẻ xâm nhập!”
Ngay lúc đó, ai đó bên trong đã triệu hồi một quả cầu ánh sáng, bao phủ căn phòng trong ánh sáng mờ nhạt. Thấy chưa? Kế hoạch này đầy lỗ hổng.
“Ngăn hắn lại!” một cảnh vệ hét lên. Một trong số những nhân viên xông thẳng đến tôi mà chẳng hề cầm theo vũ khí. Tôi giẫm lên đầu anh ta và nhảy qua.
“Mày làm cái quái gì thế!?”
Một tên khác ngay bên cạnh tôi vung cái xà beng. Tôi đỡ nó bằng con dao trên tay phải, còn bộ vuốt trên tay trái chém vào anh ta lẫn cây xà beng. Whoa, vuốt của tôi cắt được cả kim loại…
Nhưng hiện tại tôi không có thời gian để ngạc nhiên về bản thân. Tôi gạt đi ngọn giáo đâm tới mình từ phía trước bằng con dao găm và xé toạt cổ họng của một cảnh vệ bằng bộ vuốt của mình.
“Hahh!” Một ngọn giáo đâm tới tôi từ phía sau.
[Reroll]
Tôi chỉ suýt soát tránh được nó và đáp trả bằng một cú đá. Cú đá ấy làm gãy cổ hắn.
Chết tiệt, thế quái nào lại thành một cuộc hỗn chiến như này vậy!?
May mắn thay, đối thủ của tôi vẫn chưa quen với bóng tối. Tránh đòn của họ cũng không quá khó nên tôi vẫn xoay sở giành chiến thắng.
Tôi biết mà, lập kế hoạch tỉ mỉ không phải thế mạnh của tôi. Vài nhân viên đã chạy thoát. Tôi nên đến chỗ sân khấu trước khi tình hình càng thêm hỗn loạn. Nhưng ngay lúc ấy, có ai đó gọi tôi từ trong bóng tối.
“C- Chờ đã!”
Eh? Còn ai đó ở đây à? Tôi xoay về phía giọng nói và thủ thế với con dao trên tay. Trước mặt tôi là hai đứa trẻ bị giam trong trong một cái cũi.
Chúng có vẻ tầm tuổi với cơ thể tôi hiện tại. Một cậu bé và một cô bé. Chúng trông giống hệt nhau, đều có mái tóc màu vàng nhạt với khuôn mặt xinh xắn.
Chúng chỉ mặc một tấm vải được khoét lỗ để chui đầu qua, tấm vải mỏng đến mức gần như thấy cả bên trong. Tay chúng bị xích lại. Chúng hướng đôi mắt xanh biếc đầy tuyệt vọng về phía tôi.
“…Elf?”
“Đúng thế! Làm ơn, hãy giúp chúng tôi ra khỏi đây!” “Bọn tôi chưa từng làm hại con người nào cả!”
“Chờ đã, trước tiên hãy kể tôi nghe đã xảy ra chuyện gì…”
Tôi không có thời gian, thế nên tôi bảo chúng chỉ kể những phần quan trọng. Cơ bản thì chúng từng sống ở một khu định cư khá lớn của tộc Elf. Khu định cư ấy giữ được một mối quan hệ tương đối yên bình với đất nước này bằng cách bán đồ thủ công truyền thống.
Nhưng rồi đến một ngày, vua của đất nước này bắt đầu yêu cầu mỗi năm họ phải cống nạp vài nô lệ. Họ từ chối yêu sách này, và thế là quan hệ bị cắt đứt. Rồi một ngày họ đột nhiên bị tấn công bởi quân đội. Đàn ông bị giết, của cải bị lấy đi, còn phụ nữ và trẻ em thì bị bắt.
“Họ nói rằng họ chỉ ‘giải quyết một cuộc nổi loạn’.”
“Eh? Nhưng khu định cư của mấy người vốn chẳng hề thuộc đất nước này, phải chứ?”
“…vâng.”
Mấy người có từng nghĩ rằng đó chỉ đơn giản là vì chúng muốn kiếm ‘vài con thú cưng’ để chơi cùng?
“Mấy người còn nơi nào để đi không?”
“Vài người trong số bọn tôi đã xoay sở để tản ra và chạy thoát. Nếu chúng tôi thoát được vào sâu trong rừng…” “… bọn tôi có thể sẽ gặp lại họ vào một ngày nào đó… Ah, xin lỗi. Cô là con người, cô không cần phải bận tâm chuyện…”
“Không đâu.”
Tôi để đôi tai mình ló ra khỏi mũ trùm. Đôi mắt chúng mở to.
“C-Cô là…”
“Đừng bận tâm. Việc duy nhất tôi có thể làm là để mấy người thoát ra… lùi lại.”
Móng vuốt của tôi cắt qua chiếc khóa và cả xích tay của chúng. Tôi đưa cho chúng áo choàng, dao găm và vài đồng bạc.
“U-Umm…”
“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm."
Tôi quay người rời đi. Giọng cô bé cất lên sau lưng tôi, giọng cô nấc lên dưới những dòng nước mắt.
“Một ngày nào đó… một ngày nào đó, bọn tôi sẽ đền đáp sự giúp đỡ của cậu! Bọn tôi thề!”
Cậu bé vẫn giữ im lặng, cậu cúi đầu thật sâu. Cậu ta vẫn không hề di chuyển kể cả sau khi tôi rời khỏi tầm nhìn của chúng.
“…”
Tôi biết mà. Tôi biết mình vốn không thể bỏ rơi ai đó mình từng bắt chuyện… Và tôi cũng biết rằng lúc này đây chính tôi cũng có những vấn đề cấp bách của riêng mình. Có lẽ lần tới tôi nên tránh dính dáng tới mấy vụ nô lệ này mới được.
Được rồi… thẳng tiến tới chỗ viên ma thạch trong khi gây thêm hỗn loạn nào.
“Ai đấy?”
Một nhân viên hỏi khi tôi lao ra khỏi bóng tối và bước vào nơi có ánh sáng ma thuật mờ nhạt. Có vẻ họ vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Chờ đã, có phải bảo vật của tộc Elf sẽ lên sàn ngay sau viên ma thạch không nhỉ?
Thấy tôi vẫn không hề dừng lại, cảnh vệ ngay lập tức tập trung quanh món bảo vật. Họ đâm giáo về phía tôi mà không một lời cảnh báo… Thật lòng thì an ninh ở đây nghiêm ngặt đến khó chịu.
Lực chiến của tôi khá cao. Khả năng tấn công linh hoạt cũng không kém cạnh. Tôi gặp bất lợi mỗi khi phải chiến đấu với nhiều đối thủ cùng lúc. Tuy vậy, lực chiến cao hơn đồng nghĩa với tốc độ di chuyển nhanh hơn và nhận ít sát thương hơn.
Với việc mong muốn có thể chiến đấu trong dạng người của tôi đã được thực hiện, phản xạ và sức mạnh tức thời mà tôi có khi biến hình đã tăng vọt. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy từng chuyển động đòn đánh của đối thủ, như thể nó là một thước phim quay chậm vậy.
Tôi tránh những ngọn giáo, để chúng trượt qua vai mình và lao đến ngay trước mặt của một cảnh vệ. Con dao trên tay tôi xé toạc cổ họng anh ta.
“Whoa!?”
“Hắn là dân chuyên nghiệp! Cẩn thận đấy !”
Các cảnh vệ vung vũ khí không chút do dự, dù cho đối thủ của họ trông như một đứa trẻ. Vài đòn đánh sượt qua tôi. Tôi tiếp tục gạt đòn đánh bằng dao găm và cắt cổ họ bằng bộ vuốt của mình.
Việc tôi không phải con người vẫn được giấu kín, thế nên họ cũng chỉ sử dụng vũ khí bình thường. Tất nhiến là nếu trúng đòn vẫn đau đấy, nhưng sát thương thì không đáng kể. Và tôi vốn cũng chẳng có các cơ quan như con người.
Keng!
Chết tiệt. Con dao găm cuối cùng tôi lấy từ băng cướp đã gãy. Tôi đã sử dụng chúng một cách… chà, không cẩn thận lắm. Một cảnh vệ nhân cơ hội đó xiên thẳng vào bụng tôi từ phía sau.
“Cơ hội đấy! Mau kết liễu hắn!”
Hai cảnh vệ bỏ giáo và rút kiếm. Con dao rớt khỏi tay tôi. Thấy tôi trúng một vết thương chí mạng, hai tên đó kia tiếp cận không chút cảnh giác. Tôi xiên thẳng hai con dao mới vào cổ họng chúng.
“Cái-” Tên dùng giáo đâm tôi kêu lên. Tôi biến tay trái mình thành những tua dài, rồi hóa cứng phần vuốt để xé toạc cổ họng tên đó.
Tận mắt chứng kiến tất cả cảnh vệ đều chết, các nhân viên hét lên. Quá muộn rồi.
Tôi rút ngọn giáo ra khỏi bụng, rồi tiện tay cầm luôn bảo vật của tộc Elf đang nằm trên một chiếc xe đẩy trông khá lạ mắt.
Nếu đây là viên ma thạch mà tôi cần, tôi đã có thể chạy trốn ngay lúc này, tôi mất quá nhiều thời gian với cặp Elf đó…
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Cao cấp)]
- Con quỷ của làn sương quyến rũ nhảy múa trên biển bắc. Một dạng sống tinh thần khôn ngoan.
[MP: 1095/1310] 210↑
[Tổng lực chiến: 1226/1441] 231↑
[Kỹ năng đặc trưng: <Reroll> <Thao túng không gian mạng> ]
[Kỹ năng chủng tộc: Gây sợ hãi]
[Thẩm định đơn giản] [Dạng người (Bậc thầy)] [Người lưu trữ lão luyện]
Tôi đã có chút hi vọng, về việc cảnh vệ ở đây cũng khá mạnh, nhưng có vẻ lần tiến hóa tiếp theo sẽ không nhanh thế nhất là khi tôi chỉ vừa mới thăng hạng.
Có lẽ lần tiến hóa tiếp theo sẽ xảy ra khi tôi đạt 1500 hay 2000 ma lực gì đó. Tôi chỉ có thể tận dụng tất cả những gì mình có. Ma lực của tôi giảm, nhưng lực chiến của tôi lại tăng, nên về cơ bản, sức mạnh của tôi không hề thay đổi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chắc vậy.
Ngay khi tôi lao lên sân khấu, tôi nhìn thấy một viên ma thạch màu vàng lấp lánh trong bóng tối, bao quanh nó là vài cảnh vệ.
Nó đây rồi… Ma thạch của Số 1 mà tôi đã hấp thụ mách bảo tôi rằng đó chính là ma thạch của Số 17 mà tôi đang tìm kiếm.
“Trộm! Có Trộm!”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của khoảng mười người phía sau mình. Nghe thấy cảnh báo, các cảnh vệ trên sân khấu hướng mũi giáo về phía tôi. Sự hỗn loạn bắt đầu lan ra giữa những người tham gia đấu giá, những người đã phải ngồi trong bóng tối đến tận lúc này.
…Không biết hai nhóc đó có thoát được không.
‘Tôi không đến cứu nếu mấy người để bị bắt lại đâu, hiểu chứ!? Tôi cũng có việc phải làm.’
Vài cảnh vệ trên sân khấu xông tới tôi. Ngay lúc ấy, tôi lao khỏi cánh gà, gạt đi mấy mũi giáo bằng một con dao găm trong khi xiên thẳng một con dao găm khác vào tên cảnh vệ gần nhất.
“AaaAAAAaAhh!?”
“Nhanh quá! Đừng dùng giáo, dùng kiếm ấ-“ một tên khác hét lên trong khi đổi vũ khí. Cổ họng hắn hứng trọn một cú phi dao kết hợp [Reroll]. “-aghk!”
“Đỡ này! [Sword Slash]!”
Một cảnh vệ chém tôi từ phía sau. Có vẻ như đòn đánh có chứa ma lực bởi nó khá đau. Tôi giả vờ loạng choạng rồi chém vào chân hắn ta bằng móng vuốt trong khi ngã xuống, tiếp sau đó là đòn kết liễu với một con dao ghim vào cổ họng hắn ngay khi tôi chạm đất.
“[Băng Tiễn]!”
Ooof… mũi tên băng đâm vào lưng tôi. Có vẻ một trong số chúng biết ma thuật.
Hai tên khác nhân cơ hội tấn công. Tôi lăn người khỏi lưỡi kiếm của chúng, rồi phân tán đôi tay thành những tua vuốt sương cắt đứt cổ họng chúng.
“Ma thuật?!”
Bóng tối vẫn tiếp tục là đồng minh của tôi khi khiến chúng tưởng những đòn tấn công của tôi là ma thuật.
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Cao cấp)]
[MP: 1080/1385] 75↑
[Tổng lực chiến: 1218/1523] 82↑
Sự đề phòng trước ma thuật khiến các cảnh vệ ngừng tấn công trong khoảnh khắc. Tôi nhân cơ hội ấy lấp tức lao tới viên ma thạch sắp được mang đi bởi một nhân viên. Tôi sút bay hắn ta. Viên đá cũng vì thế mà bị hất lên không trung… rồi tôi nuốt chửng nó không chút do dự.
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Cao cấp)]
[MP: 1080/1535] 150↑
[Tổng lực chiến: 1218/1688] 165↑
[Có thể tiến hóa]
***
Ngay khoảng khắc một trong những mục tiêu của Tiz, viên ma thạch màu vàng, được mang lên sân khấu, ánh đèn chợt vụt tắt. Trong khi họ chờ đợi việc sửa chữa hoàn thành, một sự hỗn loạn bất ngờ diễn ra trên sân khấu. Chứng kiến niềm vui của mình bị phá hỏng, Tiz càu nhàu.
“Chuyện gì thế?!”
“Thưa ngài, tôi sẽ đi kiểm tra ngay…”
Salia đáp lời theo phản xạ, rồi trong khi cô đang nghĩ xem nên ưu tiên sự an toàn của Tiz hay điều tra tình hình. Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi một ai đó nhảy lên sân khấu.
“Ra vậy, là một tên trộm!” Tiz đứng dậy, miệng anh tạo thành một nụ cười toe toét. Thế rồi anh chợt nhận ra sự vắng bóng của món vũ khí đáng nhẽ ra phải nằm tại hông mình, anh cau có.
“Thiếu chủ, không cần phải đặt bản thân mình vào nguy hiểm đâu. Nơi này không phải đất nước của cậu.”
“Không cần lão nhắc.”
Nhưng sự khó chịu của Tiz nhanh chóng biến mất. Với ánh sáng ma thuật mờ nhạt, cảnh tượng tên trộm tung hoành trên sân khấu đập và mắt anh.
Một cái bóng nhỏ, trông chỉ như là một đứa trẻ. Đối thủ của cái bóng ấy là hơn 10 người đàn ông trưởng thành. Vài đòn tấn công đánh trúng tên trộm, thế nhưng cái bóng ấy vẫn chiến đấu không chút do dự, chỉ tránh những đòn tấn công chí mạng. Tiz cho rằng cảnh tượng ấy thật đẹp.
Anh muốn có được kẻ đó… Tuy vậy, anh vẫn không rõ mục tiêu của kẻ đó, hắn chắc chắn sẽ không lành lặn thoát ra khi mà đã đột nhập vào đây.
Rồi bóng đen ấy lao về phía viên ma thạch màu vàng vẫn đang phát ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối. Tiz nghĩ rằng anh đã thấy tên trộm nuốt nó. Những người tham gia ồn ào do bị kích động bởi trận chiến ngay lập tức trở nên im lặng ngay khi họ cảm thấy sự hiện diện của tên trộm thay đổi như thể hắn vừa biến thành thứ gì đó khác hẳn.
Khoảnh khắc tiếp theo, sân khấu bất ngờ được bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo. Nhiệt độ trong hội trường nhanh chóng hạ xuống. Chứng kiến những người tiếp xúc phải màn sương ấy lần lượt ngã xuống, Tiz vung tay về phía sân khấu.
“[Hỏa Thương]!”
Một luồng nhiệt nóng bỏng thổi bay màn sương trên sân khấu. Áp lực gió làm bật chiếc mũ trùm. Dưới ánh sáng từ ngọn lửa, Tiz trông thấy khuôn mặt quen thuộc và một đôi tai trông như tai thỏ.
“…Shedy!”
------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd